Mấy ngày sau đó, Bảo Thiên gặp Hoa Cúc trên đường. Anh đưa tay chặn xe cô lại:– Hoa Cúc!Bặm môi, Hoa Cúc làm mặt lạnh như tiền:– Tôi không có thời gian để tiếp chuyện với anh.Nhưng Bảo Thiên vẫn cương quyết chặn đầu xe cô lại:– Anh muốn gặp em một chút thôi mà Hoa Cúc.– Một chút hay một tiếng hoặc một ngày cũng vậy thôi. Giữa chúng ta bây giờ có ranh giới rõ ràng rồi còn gì.– Đó là do em phân định thôi mà Hoa Cúc.– Anh lầm rồi, chính anh mới là người tạo ra cảnh ngộ hôm nay kia mà.– Anh biết mình sai. Nhưng anh có thể sửa sai mà em.Hoa Cúc cười buồn:– Làm sao được nữa chứ? Anh nên nhớ bây giờ anh đã có vợ và tôi cũng đã chuẩn bị lấy chồng rồi.– Đó chỉ là chuyện dàn cảnh thôi mà em.Lắc đầu, Hoa Cúc thông báo:– Với anh thì có thể vậy. Nhưng tôi thì đây là sự thật.– Nghĩa là em quyết lòng đi lấy chồng.– Phải vì chữ hiếu tôi không thể không làm.Bảo Thiên buông gi đông xe Hoa Cúc ra, anh nói giọng trầm buồn:– Vậy thì anh chúc em hạnh phúc.– Cám ơn!– Em có thể đi được rồi.Bằng thái độ dứt khoát, Hoa Cúc cho xe chạy đi. Nhưng đâu ai hiểu tâm trạng của cô lúc ấy.Tim đau như ai bóp nát. Mắt cay cay vì ngấn lệ chợt tuôn dài. Văng vẳng đâu đó bài hát vang lên... “Thôi nhé từ đây em sẽ về sống âm thầm, kiếp đọa đày...”.Nước mắt chảy dài xuống đuôi má nóng hổi. Mặc dù lòng dặn lòng không được xúc động. Nhưng sao lòng cũng nghe cay đắng khuôn nguôi.– Hoa Cúc!Giật mình, Hoa Cúc quay lại nhận ra Kim Loan cô mới hay mình đã chạy qua cổng làm việc.– sao hả, có chuyện gì vui mà mi quên mất lối như vậy.Đưa tay quệt nhanh những giọt nước mắt còn động trên viền mi.Hoa Cúc lắc đầu:– Có gì vui đâu, ta đang buồn đây nè.– Sao mi buồn à? Lại có chuyện xảy ra với mi ư?Hoa Cúc xuống xe, cô đi bộ cùng bạn. Hơi dừng lại hỏi bạn:– Mi khóc à Hoa Cúc?Quay mặt đi nơi khác, Hoa Cúc lắc đầu chống chế:– Không đâu, mình không có khóc.Kim Loan lắc đầu:– Mi đừng giấu ta nữa. Mi nói thật đi có phải anh ta lại tìm rồi chọc giận mi không?Hoa Cúc thở dài:– Ta không muốn nhắc đến chuyện ấy nữa. Buồn hay nản cũng vậy thôi.Kim Loan sốt sắng:– Nếu anh ta còn phá mi, mi hãy gọi cho ta.Quay lại nhìn bạn Hoa Cúc ngạc nhiên hỏi:– Mi làm gì người ta.Kim Loan to tiếng:– Thì nói với anh ta rằng không được quấy phá mi nữa.Nghe hai người nói. Vĩnh Trường người làm chung đi ngang qua liền lên tiếng:– Tôi nói rồi, biểu ưng tôi đi thì anh ấy không dám rày rà nữa.Trề môi dài thườn thượt Kim Loan bảo với anh:– Ưng anh để càng thêm tức đó hả?Vĩnh Trường phẩy tay:– Tôi có làm gì đâu mà tức chứ? Cưới về là tôi sẽ nâng niu như cưng trứng vậy đó.Kim Loan nguýt dài:– Hừm, để bị anh giam cầm thì có.– Trời ơi! Sao em lại nói vậy chứ?Kim Loan lắc đầu:– Nhìn bộ gió nửa nam nửa nữ của anh là sợ muốn chết đi được rồi.Hoa Cúc nắm tay Loan kéo đi, cô bảo:– Mi nói gì kỳ vậy? Không sợ ảnh buồn sao?– Buồn thì làm gì được nhau chứ hả, mi cái gì cũng sợ cả thì không được.Hoa Cúc tần ngần:– Thì anh Vĩnh Trường cũng nói cho vui mà thôi.– Xì, mi thiên vị thì có “ông” ta mà nói vui ư?Vĩnh Trường bỏ đi rồi, hai cô cũng vừa bước vào tới phòng làm việc.Một lát sau, Vĩnh Trường quay lại. Kim Loan không còn ở đó, anh mạnh dạn đến bên Hoa Cúc nói nhỏ:– Chiều nay đi uống với anh ly nước rồi về nghe Hoa Cúc.Nhưng Hoa Cúc lắc đầu từ chối:– Chiều nay em bận lắm. Em cám ơn anh nha!Vĩnh Trường năn nỉ:– Đừng từ chối anh mà Hoa Cúc. Anh chưa lần nào rủ mà em chịu đi cả.Hoa Cúc lắc đầu:– Nhưng chiều nay em bận thiệt, thôi hẹn anh khi khác vậy nhé!Tươi nét mặt, Vĩnh Trường gật đầu lia lịa:– Được được chỉ cần có lời hứa thôi là anh đã mừng rồi.Hoa Cúc cũng cười đưa đẩy cùng anh:– Sao anh không rủ Kim Loan cùng đi cho vui?Vĩnh Trường lắc đầu:– Em biết rồi đó, anh với cô ấy không hợp nhau đâu.– Nhưng em thấy cô ấy rất thích anh.– Trời, anh và cô ấy mà sống chung một nhà có lẽ vỡ tung cái nóc nhà đi luôn.Hoa Cúc che miệng cười:– Anh có nói quá sự thật hay không?Vĩnh Trường gãi gãi đầu:– Quá thì không có quá đâu, mà đúng trăm phần trăm luôn.Lắc đầu Hoa Cúc tỏ ý không hài lòng.– Có lẽ do anh quá có thành kiến với cô ấy mà thôi.Vĩnh Trường gật gù:– Có lẽ cô nối cũng phải. Do là tôi không thích cô ấy cộng với cái tính lóc nhóc của cô ta nữa vậy là tôi không thích.Hoa Cúc muốn cắt đứt cuộc nói chuyện, nhưng chẳng biết làm sao, may cho cô là điện thoại bàn reo, cô bắt máy:– Xin lỗi anh nghe.– Cô cứ tự nhiên:Vĩnh Trường đi rồi, Hoa Cúc mới bắt đầu nói chuyện:– Alô! Hoa Cúc nghe đây!– Chị làm ơn cho em gặp anh Vĩnh Trường.Hoa Cúc nhìn về phía anh đang ngồi:– Vĩnh Trường! Anh có điện thoại!Anh lại phàn nàn:– Ai mà gọi ngay lúc này chứ. Cầm ống nghe, Vĩnh Trường hơi gắt lên:– Alô! Vĩnh Trường đây!Tiếng cô gái vang vang:– Làm gì mà hét lên nghe ghê vậy.– Nhưng cô gọi tôi giờ này có chuyện gì không?Cô gái phụng phịu:– Bộ có gì mới tìm anh được sao?– Cô nên nhớ tôi đang bận.– Bận gì cơ, có phải đang cua gái không?– Đừng có nói bậy.– Dường như là em nói đúng.Vĩnh Trường gắt lên:– Vậy thôi nghe!Tiếng cô gái như trách móc:– Bộ anh đang nói chuyện cùng bạn gái sao mà có vẻ hằn hộc với em như vậy?Vĩnh Trường hét to:– Thôi đi đừng có đùa dai nữa. Tôi đang bận.– Bận ngồi nói với bạn gái đó hả? Cô ấy cũng xinh xắn lắm phải không?– Nhiều chuyện quá!– Anh định có mới nới cũ hả?Vĩnh Trường giận quá, dằn ống nghe trở xuống bàn, thật mạnh:– Vô đuyên hất cỡ!Hoa Cúc quay vào làm việc của mình, cô tủm tỉm cười về việc đã qua. Cô hiểu Vĩnh Trường không phải là tay vừa. Đàn ông môi mỏng dính, lại nữa cái đầu luôn bóng mượt uốn nếp...Một tháng sau, biết Bảo Trân thế nào cũng đi dự sinh nhật của nhỏ bạn chung của hai người, nên Hoa Quỳnh cố tình mời Nhật Huy cũng đi. Vì Thúy Vân là bạn của Nhật Huy luôn.Tới cổng nhà của Thúy Vân Hoa Quỳnh vờ bỏ quên đồ nên nói với Nhật Huy:– Anh vào với Thúy Vân trước nhé! Em sẽ vào sau.Nhật Huy ngạc nhiên:– Vậy còn em thì sao?Hoa Quỳnh làm như bối rối?– Em quên một chuyện rồi, em phải về nhà thôi.– Chừng nào em quay lại!Hoa Quỳnh đáp:– Em sẽ trở lại ngay thôi. Anh nhớ chừa em cái ghế gần anh nhất đấy nhé!Nhật Huy ngần ngại:– Hay là em để anh đưa em về.Lắc đầu từ chối, Hoa Quỳnh vại vã đi ngay:– Không, anh hãy vào đi và dành cho em chiếc ghế cạnh anh là được rồi.Hoa Quỳnh đi ngay. Nhật Huy đành phải vào một mình. Thấy anh Bảo Trân gọi to:– Nhật Huy!Nhìn quanh Nhật Huy nhận ra toàn là những người xa lạ.Nghe tiếng gọi tên mình, anh quay lại nhìn.Nhận ra Bảo Trân anh hơi khựng lại. Nhưng cô vẫn nở nụ cuời nhìn anh như chờ đợi:– Anh đến đây nè!Nhật Huy vẫn còn đang lúng túng thì Thúy Vân đã đẩy anh đến ngồi cạnh Bảo Trân:– Hôm nay anh làm gì mà tỏ ra lừng khừng như vậy. Ngồi xuống đây.Nhật Huy nép người ngồi xuống chiếc ghế cách ghế Bảo Trân một cái, có ý như để dành cho Hoa Quỳnh. Vừa ngồi xuống đã nghe tiếng Bảo Trân nói như trách hờn:– Lâu ngày không gặp nhau, anh không thấy mừng về sự hiện diện của em sao?Nhật Huy nhìn cô cười để khỏa lấp:– Làm gì có. Dạo này em có khoẻ không?Cảm động, Bảo Trân gật đầu:– Em vẫn khoẻ. Vậy còn anh?– À, anh vẫn bình thường thôi.Bảo Trân than:– Khi phải rời xa nơi làm cũ em thật là buồn.Nhật Huy đưa mắt nhìn cô:– Làm ở đâu cũng vậy thôi. Nhưng làm cho chính mình vẫn hay hơn Bảo Trân ạ?Mím môi, Bảo Trân lại hỏi:– Nhưng anh có biết vì sao em lại xin nghỉ việc ở đó không?Nhật Huy nói tránh:– Trong đơn em ghi rất rõ rồi mà!– Đó chỉ là cái cớ thôi anh ạ?Lắc đầu, Nhật Huy nói với cô:Bảo Trân là cô gái rất giỏi về kinh tế. Giúp gia đình phát triển vậy là tốt rồi.– Nhưng em vẫn không cam tâm đâu anh.Tròn mắt nhìn cô, Nhật Huy khẽ hỏi:– Bảo Trân muốn nói là:Bảo Trân cúi đầu kể:– Vì em yêu anh cho nên em mới chuyển nơi làm.Nhật Huy kêu lên:– Bảo Trân em nói cái gì kỳ vậy?Bảo Trân gật gù:– Đúng là như vậy, em không thể nào nói sai sự thật được.Nhật Huy lắc đầu, anh thở dài thườn thượt:– Bảo Trân à, tại sao em làm như vậy?– Vì em không thể đừng nhìn anh và Hoa Quỳnh ngọt ngào, âu yếm với nhau được.– Em...Nhật Huy định nói giữa anh và Hoa Quỳnh thật ra không có gì. Nhưng nghĩ lại, anh không nói, mà nói tránh sang chuyện khác:Chuyện con tim khó nói lắm em ạ! Dù khi biết rằng không có kết cuộc nhưng ta vẫn chen vào để rồi khổ.– Nói vậy là anh đang khổ lắm phải không Nhật Huy!Nhật Huy giật mình:– Ồ không, anh không có nói như vậy. Anh chỉ nói ý chung chung vậy thôi.Bảo Trân nhìn anh bằng ánh mắt rất âu yếm:– Anh có biết rằng em yêu anh nhiều lắm không, Và em có thể đánh đổi tất cả để có anh không?Hơi giật mình, Nhật Huy lắc đầu khuyên cô:– Tội tình gì em làm như vậy chứ? Mặc dù em đã mạnh dạn thổ lộ với anh.Nhưng anh không thể đáp lại tình em.– Tại sao vậy anh?– Vì sao có lẽ ềm đã hiểu rồi mà.Bảo Trân thở dài:– Vì Hoa Quỳnh phải khônganh? Em có điều gì thua kém nó chứ?Lắc đầu, Nhật Huy nói tránh:– Em không thua gì ai cả. Nhưng thú thật mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng và làm theo sự mách bảo của con tim mà thôi.Bảo Trân thấy mình run lên vì ghen tuông hờn giận:– Anh, anh thật là nhẫn tâm.– Dù em có nguyền rủa anh như thế nào đi nữa thì anh cũng vẫn nói thế thôi.Không kềm chế được lòng, Bảo Trân nói như gào lên:– Anh quả là thằng ngốc đó. Anh thừa biết rằng Hoa Quỳnh không hề yêu anh. Nó đang yêu thầm anh Bảo Thiên đó.Tái mặt, Nhật Huy lắc đầu anh chỉnh đốn câu nói của Bảo Trân một cách dứt khoát:– Hôm nay Hoa Quỳnh không có ở đây. Chúng ta không nên nói chuyện của người vắng mặt:Bảo Trân vẫn bướng bỉnh:– Nhưng sự thật là như vậy.Nhật Huy cũng xua tay:– Cô đã bảo tôi là thằng ngốc thì xin cô đừng nói chuyện với tôi nữa được không?Nghe anh nói bằng giọng lạnh băng như đá, lòng Bảo Trân tê buốt cả tâm cang:– Hừm, anh giỏi lắm!Hoa Quỳnh xuất hiện, cô nói với Nhật Huy bằng giọng rất ngọt ngào âu yếm:– Anh Huy chờ em có lâu không? Em xin lỗi anh Huy nha! Có chút chuyện đột xuất.Thúy Vân đã lí nhí sau lưng cô:– Nhỏ đến trễ phạt nhỏ một ly:Cả nhóm trong bàn nhốn nháo:– Đúng đó, phạt người đẹp một ly đi!Thúy Vân rót rượu thật cô đưa Hoa Quỳnh:– Đây mi uống đi!Hoa Quỳnh chớp mắt nhìn mọi người rồi ngừng lạì chờ Bảo Trân, cô nói:– Vâng, tôi đến dự tiệc trễ và tôi cũng xin chịu phạt.Vậy là cô uống cạn ly rụợu.Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên. Nhật Huy cũng vỗ tay khen cô. Thúy Vân cằn nhằn:– Hai người có hẹn ư?Hoa Quỳnh nói một cách vô tư.– Từ chiều anh Huy đã đến đợi mình rồi. Hai đứa tới đây, mình quên một chuyện nên để anh Huy vào trước.Thúy Vân vô tình nói:– Hèn gì thấy ảnh cứ khư khư giữ chiếc ghế ấy. Thì ra anh giành cho mi.Hoa Quỳnh nói một câu thật to và rõ:– Người ta thường nói câu:“Cớ phần chẳng cần gì 1o kia mà. Hoặc là nằm giữa chẳng mất phần mền” mi không nghe sao?Mọi người cười vang. Rồi vỗ tay tán thưởng:– Nói nghe hay lắm!Thúy Vân bóp bóp vai bạn:– Có mi tiệc vui mới nhộn nhịp lên đấy. Nãy giờ trầm trầm không hà.Hoa Quỳnh gật gù:– Đã nói vui là phải vui cho hết mình. Có muốn khóc thì hãy về nhà úp mặt xuống gối tha hồ mà khóc.Biết Hoa Quỳnh có ý châm chọc mình. Nhưng cô đâu thể lên tiếng ra mặt, nên ngồi im thin thít:Hoa Quỳnh nói tiếp:– Tôi nói vậy có đúng không các bạn?Cả bàn giơ cao tay:– Đúng trăm phần dầu.Lại tiếng cười vang lên. Chờ cho tiếng cười dứt, Hoa Quỳnh nói với Nhật Huy:– Em xin lỗi là để anh phải ngồi chờ lâu.Nhật Huy lắc đầu, anh nói giọng quan tâm:– Anh chỉ sợ em xảy ra chuyện gì thôi.– Em đã có mặt rồi.– Thì anh đã an tâm rồi.Hoa Quỳnh nở nụ cười thật duyên dáng, cô nói một cách vừa phụng phịu, vừa ngọt ngào:– Vậy hả phải biết anh lo cho em vậy, em ở nhà luôn cho anh sốt ruột chơi.Nhật Huy lắc đầu, anh mỉm cười nhìn cô:– Nếu em không tới có lẽ anh phải cáo từ về sớm để tìm em.Bĩu môi, Hoa Quỳnh nói mát:– Phải vậy hôn đó, khi mà biết bao cô xinh đẹp đang bao quanh anh kìa.– Nhưng anh, đâu có để ý đến họ.Hất mặt lên một cách kiêu hãnh Hoa Quỳnh nói:– Vậy thì tốt rồi!Xem đồng hồ, Nhật Huy đề nghị:– Mình về được chưa em?Hoa Quỳnh lắc đầu:– Đừng anh, em còn muốn ở đây chơi. Cuộc vui vẫn còn mà anh.– Anh biết nhưng anh chỉ sợ em mệt mà thôi.Hơi ngả đầu lên vai anh, Hoa Quỳnh nũng nịu:– Đi với anh em đâu có lo gì hả?– Vậy thì em cứ vui đi. Anh vẫn ngồi đây.Như vờ nhìn thấy Bảo Trân. Hoa Quỳnh nhìn cô nở nụ cười:– Có cả Bảo Trân nữa hả? Xin lỗi, mình vô tư quá không nhìn ra bạn.Bảo Trân hơi nhếch môi:– Có gì đâu bạn, giờ thì cũng thấy rồi.Quay qua Thúy vân, Hoa quỳnh trách bạn:– Mi chẳng chịu giới thiệu cho ta biết gì cả.Thúy Vân chống chế:– Mình tưởng hai bạn đã biết cả rồi.Hoa Quỳnh cãi lại:– Đành rằng là ta đã biết Bảo Trân và có một thời gian là bạn thân của nhau nữa. Nhưng trong nhà đông người quá ta đâu thể nhìn rõ từng người.Thúy Vân cười vả lả:– Xin lỗi nha, có thể do ta sơ suất ấy mà!Bảo Trân đứng lên cáo từ:– Vui với mi bao nhiêu đủ rồi, mình xin phép về trước nhé!Thúy Vân chu môi:– Làm gì gấp vậy hả?Bảo Trân đưa ra lí do:– Lúc chiều mình nhờ tài xế của cha đưa đi. Để người ta chờ như vậy là không phải phép đâụ. Bảo Trân gật đầu chào mọi người rồi ra về.Hoa Quỳnh nói với theo:– Cũng lịch sự ghê nhỉ?Thúy Vân ngồi vào chỗ Bảo Trân, cô nhìn Nhật Huy hỏi:– Có phải anh chọc giận Bảo Trân không?Nhật Huy cười rồi lắc đầu:– Làm gì có chứ.Hoa Quỳnh nói khích anh:– Có thì chịu đi, ai bắt lỗi làm gì.– Nhưng thật ra thì không có. Tính cô ấy xưa nay vẫn vậy mà.Hoa Quỳnh thôi không bắt bẻ anh nữa. Cô nói với Thúy Vân:– Tụi mình về thôi, giờ cũng khuya lắm rồi:Thúy Vân không ép bạn, mà gật đầu:– Mình cám ơn cả hai người nhé!Hoa Quỳnh đi ra trước, Nhật Huy đi ra sau:Chiếc xe du lịch đời mới của Bảo Trân dường như vẫn còn đậu ở đó.Hoa Quỳnh như phớt lờ. Cô lên ngồi phía sau Nhật Huy một cách thân mật, gần gũi...Một lát sau, về đến nhà Bảo Trân liệng xách tay xuống bàn, ngồi khoanh tay trước ngực ánh mắt thì giận dữ:– Mi giỏi lắm!Bảo Thiên từ bên trong đi ra. Anh ngạc nhiên hỏi:– Sao hả, đi sinh nhật vui vẻ, ai đã chọc giận em thế?Ngước nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ, môi mím lại, Bảo Trân nói từng tiếng:– Thì con nhỏ Hoa Quỳnh của anh chứ còn ai?Bảo Trân hơi nhíu mày:– Hoa Quỳnh chọc em.– Nó làm em quê ở giữa đám đông đó.– Nhưng cô ấy làm gì và nói gì?Lắc đầu, Bảo Trân từ chối:– Em không thể lặp lại cho anh nghe được:Bảo Thiên ngồi xuống cạnh cô:– Tại sao chứ?– Thì...thì tại không nói được chứ còn gì?Lắc đầu, Bảo Thiên chép miệng:– Em nói chuyện huề vốn vậy anh có hiểu gì đâu.Bảo Trân dùng dằng:– Em đã nóì rồi, chuyện này em không thể nói được.BẢo Thiên đứng lên, anh xua tay:– Em không muốn nói thì thôi. Vậy thì anh đi đây!Nắm tay anh, cô kéo lại:– Anh hai...Bảo Thiên biết trong lòng cô em mình đang ẩn chứa nhiều khúc mắc nên nói:– Nói được thì nói, nếu không thì thôi!Gục đầu lên vai anh Bảo Trân khóc như chưa từng được khóc. Bảo Thiên ngồi im để cho em khóc. Khóc xong có lẽ sẽ giúp cho nó phần nào đau khổ.Bỗng Bảo Trân ngẩng đầu lên. Những giọt nước mắt còn vươn trên khóe mắt:– Anh hai có thể giúp em một chuyện không?Bảo Thiên đâu thể từ chối lời đề nghị của em, nên gật đầu đồng ý:– Được em hãy nói đi. Nếu giúp được thì anh sẽ giúp.Bảo Trân ngập ngừng.– Em... em...– Nói đi, ở đây có mình anh thôi, em đừng ngại.– Nhưng yêu cầu của em hơi quá với anh.– Hơi quá ư? Nhưng mà là chuyện gì mới được?– Đi cưới Hoa Quỳnh!Bảo Thiên như muốn nhảy nhỏm lên:– Cưới Hoa Quỳnh ư? Tại sao em lại có ý nghĩ điên rồ ấy vậy hả?Bảo Trân lảm nhảm.– Em biết là anh sẽ từ chối em mà!Bảo Thiên nhăn mặt, anh không ngờ Bảo Trân lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy:– Nhưng tại sao anh phải làm như vậy chứ?Bảo Trân, ngước nhìn anh:– Anh có biết là Hoa Quỳnh nó rất yêu anh hay không?Bảo Thiên gật gù:– Có điều này anh không thể chối. Nhưng em nên nhớ người anh yêu là Hoa Cúc.Bảo Trân vẫn cãi:– Nhưng có đôi khi anh vẫn có ý nghĩ là yêu Hoa Quỳnh mà.Lắc đầu Bảo Thiên từ chối:– Dù có thì anh cũng sẽ chôn chặt trong lòng mình mà thôi:– Vậy thì được rồi!– Vậy còn Thanh Thanh thì sao?Bảo Trân nhìn anh như thăm dò.– Nhưng cô ấy đã từ hôn và dường như anh cũng đâu có yêu gì cô ấy.