ĐIỆN THOẠI

Cô vừa bàn giao xong công việc, công việc mới tuần sau mới bắt đầu. Cô thất nghiệp sáu ngày. Cô muốn đi chơi đâu đó, nhưng chẳng biết đi đâu? Không lẽ đi một mình? Từ ngày có chồng, bất cứ nơi nào không có anh, non nước hữu tình trở thành vô nghĩa.
Xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, tự nhiên thấy chán nó. Những ngày cuối cùng ở công ty, điện thoại này chỉ để cô trả lời mỗi một câu "anh/chị vui lòng gọi cho X, Y... người này thay em, em đã chuyển công tác rồi!". Thế là khi bàn giao xong, điện thoại trở thành vô nghĩa. Nó nằm bất động, không cuộc gọi, không tin nhắn, không gì cả. Cô chợt cười, hóa ra mình là người của công việc. Thoát khỏi công việc ra, cô chẳng còn mối quan hệ nào.
Rất may, nó con có tác dụng vào sáu giờ chiều mỗi ngày như một thói quen, cô cầm nó để nhắn tin "anh có về ăn cơm không?", và sau đó là tin nhắn đã lời đã được cài đặt sẳn "có" hoặc "không". Cô vui vì tin "có" nhiều hơn "không".
Rồi cô gọi về quê cho mẹ, cho em gái, cho em chồng, cho cả hàng xóm (nhưng lại không gọi cho mẹ chồng). Rồi lại thấy buồn, ấn phím, tìm một cái tên có thể nói chuyện. Alô! Tao nè, xóa số tao rồi à? con X học chung lớp Y với mày ngày xưa nè! À, ừ, mà mày gọi tao có chuyện gì vậy? cưới nữa à? Rõ dở hơi! Gọi hỏi thăm không được à? buồn!
Sang làm công việc với không có nhiều mối quan hệ khách hàng, chỉ làm văn phòng nên có lẽ cô không cần điện thoại, cần thiết sử dụng điện thoại công ty là được. Bán nó đi hoặc cho ai đó. Chứ chỉ dùng để gọi chồng về ăn cơm thôi thì phí quá, không gọi chồng cũng về, cũng ăn cơm nhà thôi, chỉ thỉnh thoảng nhậu cùng bạn bè, say về rồi lăn quay ra ngủ, nhưng nửa đêm cũng bị đánh thức để nấu mì gói vì nhậu chẳng ăn uống được gì.
Trưa nay, cô nhận được tin nhắn của chồng "tự dưng thấy nhớ em quá!", vui hết cả buổi chiều. Thỉnh thoảng anh vẫn vậy. Rồi lại lẩn thẩn nghĩ, nếu không có điện thoại, niềm vui thế này kiếm ở đâu?