Phú, gã nhà báo quèn khốn khổ đã lỡ chọc giận Năm Cam khi viết bài phanh phui y, đã suýt nữa vỡ cả tim khi nhận ra gương mặt của ông trùm đang ngồi sau chiếc Dream II do Dương Minh Ngọc cầm lái lao vun vút trên đường Võ Thị Sáu vào lúc 11 giờ đêm.....
- Năm Cam về rồi à? Gã hỏi ông bạn cảnh sát hình sự quận Bình Thạnh.
- Ừ! ông cẩn thận đi là vừa! Anh chàng cảnh sát hình sự khuyên.
Thế là, gã nhà báo tội nghiệp lập tức cuốn gói rời xa Sài Gòn. Đùa với ai chớ với Năm Cam thì quả là không xong, cẩn tắc vô áy náy mà!
Về đến nhà, Năm Cam lập tức cho đòi vợ chồng Chung Tâm đến gặp mặt. Y không thể quên được lá đơn thưa y chiếm đoạt 200 cây vàng 24K của vợ chồng Chung-Tâm mà y đỗ mồ hôi hột chống đỡ với bọn cảnh sát điều tra Bộ Nội Vụ.
Trúc, người vợ hiền thục năm nào đã vội vàng can thiệp:
- Thôi anh ơi, chuyện cũng dĩ lỡ, bọn nó có năn nỉ nói dùm anh bỏ qua!
Năm Cam cố nén giận dữ để buông ra một câu mang tính bao dung:
- Hai vợ chồng chú hẳn có nỗi khổ tâm, chuyện cũ coi như bỏ, chỉ mong là sau này sống với nhau cho có tình có nghĩa một chút.
Hai vợ chồng Chung Tâm rối rít cám ơn và nguyện sẽ vì “ông anh” lao vào lửa không từ. Họ có biết đâu rằng, với bản tính thâm hiểm, thù dai. Năm Cam đâu thể bỗng chốc bỏ qua tội phản bội tày đình của đàn em. Có điều, với ông trùm, quyền lợi là trên hết. Cặp vợ chồng này còn giá trị sử dụng, y dại gì buông để thiệt thòi cái lớn hơn. Coi như chúng mày thiếu nợ, sẽ có dịp bắt trả lại cả vốn lẫn lời, đi đâu mà vội...
Sau cuộc gặp gỡ với vợ chông Chung –Tâm, Năm Cam đi lại như con thoi để khẳng định lại vai trò ông trùm của mình và nối lại những mối quan hệ thân thiết đã gián đoạn do sự cố 1995. Các quan chức, các nhà báo thân tín, sau sự kiện Năm Cam bị bắt không khai cho ai phải phiền luỵ và kết quả là y về phơi phới, không khởi tố được bất kỳ tội danh nào, đã quá đủ để đảm bảo cho sự an toàn khi giao tiếp, thọ lãnh ân sủng của y. Lần này, họ gần như công khai mối quan hệ với Năm Cam và thậm chí còn đi khoe khoang nữa là khác.
*
Sáng sớm, gần như thường lệ, một trung niên béo tốt hồng hào luôn đến tập thể dục và đi bộ ở công viên Tao đàn. Oâng ta tập miệt mài dù chỉ với những động tác nhẹ nhàng. Đếh hơn tám giờ, ông “tốt bụng” đến góc công viên mé cổng đường Nguyển Du gọi một ly sinh tố và bấy giờ mới bắt đầu đầu cho một buổi “làm việc”. Những ai đó, có gương mặt không mấy gì tử tế, già có trẻ có, điện thoại đến để xin tiếp kiến. Tất cả mọi sự liên hệ đều chỉ được phép thông qua một người, con rể ông ta. Vâng, chính ông ta là trùm Năm Cam trong dáng vẻ của một ông chủ tiệp tạp hoá hơn là một kẻ nhất hô bá ứng của giới giang hồ Sài Gòn.
- Chú Năm cho phép anh mở lại sòng, lúc này anh gặp khó khăn dữ lắm...Ba Mạnh, tay tổ chức cờ bạc có tiếng từ trước ngày giải phóng mở lời nài nỉ.
- Trời ơi, thì anh Ba muốn chơi cứ chơi, tôi có quyền gì mà cho... Năm Cam vừa giũ chiếc khăn lớn vừa trả lời một cách thờ ơ. Y vốn là một kịch sĩ bẩm sinh nên lập tức giở trò.
- Chú Năm nói vậy chết anh rồi...Không có em hùn vốn, ai dám tới chơi sòng của anh?
- Thôi anh Ba ơi, tôi mới ở tù về tiền bạc đâu mà hùn với hạp? Năm Cam nói.
Ba Mạnh tiếp tục nài nỉ, lão thừa biết nếu không được Năm Cam đồng ý và nhận một phần lợi nhuận từ tiền xâu, sòng bạc của lão không thể tồn tại dù chỉ một ngày!
Tất cả các thông tin ở Sài Gòn về hoạt động của các sòng bạc lớn nhỏ, Năm Cam đều được báo cáo lại đầy đủ từ mạng lưới chỉ điểm làm việc cho y. Có hai cách được Năm Cam tiến hành một lúc để loại “ kẻ không hiểu chuyện” ra khỏi cuộc chơi. Đám đàn em hung hãn của Lủng, đứa con nuôi trung thành, sẽ kiếm chuyện quậy phá cho chính quyền địa phương không thể nhắm mắt làm ngơ. Cùng lúc, thông tin chi tiết về sòng bạc-từ kẻ tổ chức đến các tay con, được Năm Cam trao cho Sáu Ngọc-kẻ bán linh hồn cho quỉ, xử lý một cách “ kiên quyết, triệt để”. Nếu cần, bọn Hoàng Linh, Đoàn Thạch Hãn, Lại Văn Long...luôn nhăm nhe chầu chực, sẽ tương luôn lên báo chí với những câu đại loại “ vì sao chính quyền sở tại không hay biết hoạt động đang diễn ra sờ sờ trước mắt? Phải chăng...” hoặc: “ Để làm trong sạch địa bàn, thiết nghĩ cần phải có những biện pháp...”. Thế là số phận sòng bạc ấy coi như đi toong! Tất nhiên, một vài sòng bạc bị tém dẹp cũng đem đến cho bộ sưu tập bằng khen có công trên mặt trận bảo vệ an ninh tổ quốc của Năm Cam thêm phong phú. Tóm lại, không nên giỡn mặt với ông trùm!
Sau khi nghe Ba Mạnh cam kết sẽ chia phần theo kiểu tứ lục cho mình dù chẳng phải bỏ ra đồng xu teng nào vẫn được coi là có phần hùn lớn nhất, Năm Cam mới ra vẻ đắn đo trước nỗi khổ tâm của ông anh Ba Mạnh để đồng ý.
- Thôi, anh Ba đã nói vậy em cũng hông cản, có điều để cho thuận lợi và an tâm, em sẽ cho thằng Thảo qua giúp anh Ba một tay, vậy nhé?
Đó là kịch, làm sao Ba Mạnh dám không đồng ý? Tuy biết rằng Thảo ma, đệ tử ruột của Năm Cam qua “ giúp” sòng bạc của mình với nhiệm vụ kiểm tra giám sát thu nậhp hằng ngày, nhưng- vậy cũng còn hơn là trái ý ông trùm!
“ Cưng dễ thương quá! Bữa nào cho phép anh mời cưng đi chơi với anh, được không?” giải quyết xong công việc, Năm Cam lập tức quay qua tán tỉnh cô công nhân vệ sinh ở chỗ bán nước giải khát. Cô gái mặt ửng đỏ, tỏ ra lúc túng trước sự tấn công của ông “ tốt bụng”. Liên tục cả tháng nay, ông ta liên tục tặng quà, tiền cho cô với những lời khen đánh đúng vào tâm lý phụ nữ, đã khiến cô không khỏi dao động.
Thói háo sắc của Năm Cam có từ trong máu huyết và tăng dần theo lượng tóc bạc xuất hiện trên đầu. Y thích những đoá hoa hương dồng cỏ nội dù với địa vị ông trùm, quơ đâu cũng đụng phụ nữ...Hà, tên cô gái, được y chấm ngay từ lúc mới vào tập thể dục ở vườn Tao Đàn và hạ quyết tâm bế cô lên giường cho bằng được.
Vài ngày sau, Hà đã đi cùng Năm Cam đến một khách sạn loại sang để “ tâm sự”. Y chỉ mặn mà với cô gái thôi chồng được dăm lần, sau đó lại trở về với gương mặt lạnh lùng coi như giữa họ chưa từng có chuện gì xảy ra. Y giải thích một cách trâng tráo:
- Ồ, hơi đâu mà đeo mang bọn quái quỉ ấy! Cứ xong việc, quẳng cho một ít tiền là xong...Cứ dây dưa, lỡ bà Trúc mà biết thì rối chuyện...Tiền, là tất cả!
Với “ văn phòng làm việc” đặt ngay công viên, mỗi buổi sáng. Năm Cam giải quyết gần như toàn bộ những phi vụ mờ ám và tiếp nhận thông tin của thế giới ngầm, trước khi đi ăn sáng.
Gã nhà báo láu cá Đoàn Thạch Hãn, vốn có cuộc sống về đêm đầy phức tạp sa đọa đến cùng cực, đã tận dụng mối quan hệ với Năm Cam để khai thác vốn tự có và cả tiền bạc của các cô gái làm nghề “má mì” hoặc vũ nữ. Những cô gái thèm biết mặt ông trùm để nhờ vả hoặc dựa hơi lên mặt với đồng nghiệp, sẵn sàng bỏ ra không ít tiền và cũng chấp nhận luôn tấm thân nặng gần một tạ thịt của gã nhà báo đểu cáng nay trèo lên mình, chỉ để có mặt trong buổi ăn sáng thân mật giữa Hãn và Năm Cam.
Cứ thử một má mì không biết điều với Hãn, quên dúi vào tay y một vài vé khi y than thở, cứ sẽ yên chí mà bỏ ra một ít tiền mua báo đọc. Tên của má mì ấy, sẽ được trang trọng đưa vào bài viết với hàng loạt lời lẽ không ra gì! Nếu chi ngọt, chẳng những yên thân mà còn được Hãn khoác cho bộ mặt nhân ái, biết tôn trọng nhân phẩm phụ nữ và có lòng tự trọng cao độ.
Những kiểu làm ăn cò con ấy của Hãn, không phải Năm Cam không biết, nhưng dẫu sao-gã nhà báo thuộc hạ này, vốn rất chịu làm theo yêu cầu của chủ nhân, thế là được! Hãn được Năm Cam chính thức bảo trợ về các mặt đối với giang hồ nhờ vậy...
*
- Thằng Tâm cá mới “ mua” được một cái giỏ đựng 180 triệu đồng hồi chiều hôm qua ở xa cảng miền Tây, bọn giang hồ Bình Thạnh nói lại...Còn thằng Tí em mới “ ăn” được ở khách sạn 15 ngàn đô, mấy ngàn yên Nhật, thằng Cu lừa mới báo. Thêm nữa, bọn con Sinh đen mới gài thế lột của một thằng Tây hơn chục ngàn đô, trong băng ăm chia không sòng phẳng nên cãi nhau um xùm ở nhà trọ, bà Tư nói lại... Ba tính sao? Hiệp thông báo một loạt thông tin nóng cho ông trùm.
Năm Cam ngồi dựa lưng vào chiếc gối lớn suy nghĩ-mấy hôm trở lại đây, bàn chân của y lại sưng tấy bởi bệnh khớp kinh niên gây đau đớn vô cùng.
Sau hơn nửa giờ suy nghĩ, y gọi Hiệp đến căn dặn một cách kỹ lưỡng...
*
- Ông già trách chú dữ lắm! Hiệp nói sau khi yên vị. Tâm cá lập tức chột dạ. Gã hiểu, khi “ ông già trách” ắt có chuyện không ổn đối với mình.
- Có chuyện gì vậy anh Hiệp? Tâm cá hấp tấp hỏi.
- Chú không có tiền thì đến chỗ ông già, gia đình coi chú như người nhà, có tiếc gì với chú...Sao chú lại đi làm chuyện bậy bạ cho rách việc? Hiệp nói với vẻ thương hại.
- Tôi có làm gì đâu anh Hiệp? Tâm chống chế.
- Thôi đi...không làm gì sao Phòng lại hỏi ông già xem chú có quan hệ gì không? Hiệp gắt gỏng trong lúc Tâm xuội lơ, nét mặt đầy vẻ căng thẳng. Thấy vậy Hiệp bồi thêm, giọng êm hẳn lại:
- Chú quất một cái giỏ ở xa cảng miền Tây, được một trăm tám chục, đúng không?
Tâm tái mặt, gã du đãng hữu dõng vô mưu lập tức rơi vào thế:
- Ông già biết rồi hả anh Hiệp?
- Chú coi chừng đó, bên Phòng đang tìm bắt chú đó! Hiệp nói giọng tỉnh rụi.
Cuối cùng để mua lấy sự an toàn, Tâm cá voi- một đệ tử đã từng cúc cung tận tuỵ với Năm Cam đành “ nhả” ra hơn trăm triệu đồng. Chẳng những vậy, gã còn phải bày tỏ lòng biết ơn vô hạn với sự cứu giúp của ông trùm và tổ chức một tiệc nhậu linh đình với sứ giả Hiệp cùmg với một lũ lau nhau lóc nhóc gọi là bằng hữu giang hồ!
Đối với Tâm cá voi, kẻ được coi là “đàn em của Năm Cam”-như vậy, còn Tí em, kẻ ngoại đạo vụt được ở khách sạn 15.000USD, 7000 YÊN...Năm Cam còn tàn tệ đến mức bắt Tí em giao nộp lại toàn bộ kèm theo vài chục triệu để “ cậu Năm lo giùm bên Phòng khỏi bắt”!
Sinh đen ỷ lại có mối quan hệ thầy trò với nhân vật có quyền thế nên sổ toẹt vào đề nghị của Hiệp “ giúp đỡ”. Mụ đàn bà không biết trời cao đất dày này đã phải trả giá đắt cho việc coi thường ông trùm. Ngay đêm ấy, đang nằm cạnh gã nhân tình chỉ bằng tuổi con trai mình, Sinh đen bị dựng dậy nghe đọc lệnh bắt giữ khẩn cấp!
Những phi vụ thuộc loại như vậy không phải là “ hủ tiếu xào giờ nào cũng có”. Tuy nhiên với cá tính năng nhặt chặt bị, Năm Cam chẳng bỏ qua dù chỉ là những xu tiền lẻ so với tài sản khổng lồ y đã tích cóp được. Riêng điều này, cỡ Hiệp phò mã, Bảo hoàng tử còn lâu mới học tập nổi “ông già”!
*
Để tiện việc theo dõi, kiểm soát hoạt động của các sòng bạc, trường gà ở khu vực Thủ Đức,Biên Hoà...Năm Cam dồn một ít vốn liếng lên Thủ Đức mở một nhà hàng lấy tên là Tây Đô giao cho một cô nhân tình tự xưng là vợ bé của Năm Cam tên Thảo làm chủ.
Sòng bạc Lai điêu, một mục tiêu thèm muốn từ lâu của Năm Cam hoạt động có phần rộn rịp do được sự đỡ đầu không ít quan chức địa phương. Lai điêu, vốn là môt thương binh ở chiến trường Kampouchia, về sinh sống ở Biên Hoà. Với mác thương binh, gã mở một sòng hoạt động ngày đêm với các con bạc tụ hội về từ các tỉnh giáp ranh.
Có lần Phòng cảnh sát Hình Sự tỉnh Đồng Nai tổ chức tấn công vào sòng bạc của gã thương binh liều mạng này để bắt quả tang. Gã kịp thời tẩu tán và dùng súng khống chế số trinh sát đang làm nhiệm vụ. Nổi máu ngông cuồng, gã buộc các trinh sát phải đi ra khỏi nhà gã bằng cách “ vào cách nào, ra cách ấy!”. Thế là, trước mũi súng khống chế đang nằm trong tay một kẻ điên rồ, các trinh sát ngậm đắng nuốt cay, trèo ra khỏi nhà Lai điêu bằng lối hàng rào!
Vì việc này, Lai điêu bị mời đến cơ quan điều tra và thu mất khẩu súng chiến lợi phẩm Kampouchia, với lý do thương binh có công, gã thoát khỏi sự truy tố.
Tự đắc với thành tích, Lai điêu càng lúc càng ngông cuồng hơn. Cuối cùng, lần thứ hai bẫy sập...Gã lao lại chiếc tủ có để vũ khí khi các chiến sĩ công an ập vào sòng bạc. Một nữ chiến sĩ trinh sát giả làm con bạc đã kịp thời chặn đứng hành vi của gã và lập tức Lai điêu bị còng chặt giải ra xe cùng các con bạc. Trong số người bị bắt, có hai nhân vật do Năm Cam cài cắm vào để theo dõi Lai điêu là Lý Đôi và Thảo vợ bé của y.
Nhận được tin, Năm Cam lập tức tìm lên Biên Hòa. Hơn tuần lễ sau, Thảo được tha về và Năm Cam đích thân đến đón. Dĩ nhiên, số tiền hao tốn không ít nhưng chẳng sao, mỹ nhân thì tiền bạc nào sánh được?
*
Minh Bu-gã nhân tình năm nào của Hà trề nay đã có với thị hai đứa con, ngoài Dũng liều và Trang chùa là con riêng của Hà trề với Luông điếc, được giao nhiệm vụ khi tới sòng bạc của Huỳnh Tỳ-Bảy Xi để thu thập tin tức! Sau một thời gian ngắn, nhận thấy đủ cơ sở để dọn dẹp cái sòng bạc không biết tôn ti trật tự này, Năm Cam gọi điện đến ông em đầy quyền lực đã được thăng tiến nhờ công của y vận động hành lang:
- Chú cứ thế mà làm, bọn này láo lắm...Mọi chi tiết anh sẽ cho người cung cấp!
Thế là một loạt “đối thủ” trong đó có cả ông anh rể tội nghiệp của Năm Cam dắt díu nhau vào trại giam với mức án chỉ mới nghe qua cũng phải chóng mặt.
Để trả công cho Minh Bu, Năm Cam cho phép gã được vinh hạnh đứng vào hàng ngũ các cận thần của ông trùm trong tập đoàn cờ bạc đang ăn nên làm ra...
Thu Hà, với mối giao du từ lúc ông trùm còn hàn vi và luôn luôn tỏ ra trung thành mẫn cán kể cả giai đoạn sa cơ của Năm Cam được y trao cho miếng béo bở nhứt trong hệ thống cờ bạc: Hàng Xáo. Thay cho Điệu, vợ Thọ đại úy tạm rút lui sau lá đơn thưa của Phú Nẫu năm 1995, Hà trề bắt đầu hoạt động cầm cố cho vay lãi nặng một cách tưng bừng tở mở...
Tất nhiên, do quá hiểu tính ông trùm, Hà trề luôn luôn dành phần chia chác lớn nhất cho ông trùm mà không đòi hỏi bất kỳ một ân điển biệt lệ nào của y.
Hàng loạt hoạt động trở cờ. Từ hoạt động lén lút vô tổ chức, nay đều quy thuận dưới sự bảo bọc che chỡ của Năm Cam. Tình hình các sòng bạc coi như thâu tóm về một mối. Năm Cam bắt đầu lộ tính cách gia trưởng, độc quyền và tham lam vô hạn độ. Dù vậy, cũng chẳng ai dám phản ứng. Với Năm Cam, chỉ có hai loại người tồn tại trong con mắt của y: một là những kẻ quyền thế mà y sẵn sàng mọp mình trải thảm để mưu cầu sự giúp đỡ chiếu cố. Loại người thứ hai là những kẻ phục tùng y vô điều kiện, xem y như một Hoàng đế thời La Mã cổ đại, đặt sinh mệnh, tài sản và cả danh dự cá nhân vào bàn tay y thao túng. Với loại người này, Năm Cam sử dụng họ như những múi chanh, còn nước còn vắt...Tất tần tật những ai không lọt vào hai loại người kể trên, Năm Cam đều coi là kẻ địch, cần vô hiệu hoá hoặc thậm chí triệt tiêu!
Tuấn tăng, kẻ qua mặt Năm Cam năm 1995, lợi dụng cơ hội vắng ông trùm tha ồ làm mưa làm gió trong lĩnh vực cờ bạc ở miền Nam, đã nhanh chóng nhận ra sự cần thiết phải quy thuận ông trùm. Gã và cô vợ Hà béo lập tức tìm đến Năm Cam để nài nỉ được thu dụng. Dĩ nhiên, hễ có mặt một phụ nữ xinh đẹp lại khéo ăn nói, Năm Cam có thể làm sao không đồng ý?
Nhưng cũng qua Tuấn tăng, Năm Cam cũng biết thêm một cô vợ bé của gã kỳ bẽo Hà Nội, đó là Thuỷ té. Cô gái này lập tức buộc Năm Cam phải quan tâm đặc biệt!
Thủy té xinh đẹp như một diễn viên điện ảnh và thật khéo mồi chài. Tuy nhiên, với ai thì Năm Cam quyết không thể không lôi kéo lên giường “tâm sự”. Đối với Thuỷ té thì không! Cô gái này có một tầm quan trọng khác mà Thành Chân đã báo cho ông trùm biết trước khi sang Anh quốc sinh sống cùng vợ.
Vợ chồng Vân-Ly nổi tiếng Hải Phòng là trai tài gái sắc. Sau khi quyết tâm cưới được Vân, ông con của một lãnh đạo cao cấp thành phố Hải Phòng đã đưa vợ vào Nam sinh sống. Họ mua một căn nhà mặt tiền trên đường Lê Thị Riêng để mở cửa hàng buôn bán đồ lót phụ nữ. Chẳng hiểu ma xui quỉ khiến thế nào, Vân-Ly lao vào mua bán heroin. Cả hai vợ chồng sa lưới pháp luật và thụ án tại trại Thủ Đức Z30D. Cô con gái riêng của Vân theo Thành Chân đến thăm bố mẹ ở trại và lọt vào tầm ngắm của Trịnh Nhu-trưởng trại. Trẻ trung, xinh đẹp và đầy hấp dẫn dục tính, cô gái đã thực sự hớp hồn ông trưởng trại nổi danh hào phóng...
Với sự giúp đỡ của Thành Chân, Trịnh Nhu đã toại nguyện. Kết quả của mối quan hệ đồi bại ấy là một giọt máu của Trịnh Nhu đã tượng hình trong bụng cô gái trẻ con.
Trịnh Nhu cũng làm tròn bổn phận của một đấng nam nhi với một đứa con rơi và bà mẹ trẻ nhưng dẫu sao,ông ta cũng có phần lo lắng sẽ có ngày vở lở tiêu ma toàn bộ sự nghiệp đang ngày càng chói sáng. Cô gái ấy, chính là Thuỷ té!
Vốn là kẻ mưu trí, từng trải, Năm Cam hiểu ngay phải dùng Thuỷ té vào việc gì trên bàn cờ quền lực của mình. Y vờ như không biết mọi chuyện để tiếp cận Thuỷ té một cách hết sức vô tư như “bố” với “con”...
Bằng thủ đoạn của một tay cờ bạc chyên nghiệp, Năm Cam đánh động cho Trịnh Nhu hiểu rằng y đã nắm được tất cả sự việc. Thế là một buổi tối, Trịnh Nhu điện thoại cho Năm Cam-bằng cách nào đó ông ta có được số điện thoại của Năm Cam, hẹn ra nhà hàng Maxim để “ có chút công việc cần bàn”. Năm Cam hiểu ngay lý do của cuộc hẹn vội nhận lời mời với ông cục phó đầy quyền thế.
- Năm Cam giúp cô ấy cũng là giúp mình...Trịnh Nhu nói.
Năm Cam xua tay, tỏ ra chỉ là “ chuyện vặt”. Oâng trùm nói nhỏ:
- Anh cứ yên tâm, không biết thì thôi...còn bây giờ coi như tôi có trách nhiệm phải chu toàn cho cô ấy, anh là người ơm của tôi mà!
Thế là, sau cuộc thỏa thuận ngầm bên ly Hennessy sóng sánh, Năm Cam nhận lời cho Thuỷ té được phép hùn vốn chia lãi của một sòng bài lớn hầu có phương tiện nuôi con... Trịnh Nhu mừng rỡ cám ơn rối rít. Thực ra, kẻ đáng mừng trong việc này chính là Năm Cam mới đúng. Xem như từ nay, vấn đề trường trại lo lắng cho lũ đàn em lúc nào cũng chực đưa vào chốn tù tội, đã được giải quyết rốt ráo. Quyền lực của một ông cục Phó, đủ cho Năm Cam có thể vỗ vai một ai đó đang lo lắng bởi bản án tù nặng nề để nói với giọng kẻ cả:
- Chú yên trí, mọi chuyện anh sẽ lo...đâu vào đấy!
*
Từ lúc tìm được người đỡ đầu đầy quyền thế là ông Sáu Hải, nguyên quận trưởng quận 1, Lai em trở nên kiêu ngạo, tự mãn. Gã tha hồ chặt chém, bóp nghạt nguồn sống của 57 ô cá Chợ Cầu Ông Lãnh, của hàng trăm hàng ngàn chiếc xe tải ở khắp nơi vận chuyển về đường Bến Chương Dương.
Con giun xéo mãi cũng oằn, hàng loạt đơn tố cáo bay về các cơ quan chức năng. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm các nơi nhận đơn...Tờ báo Pháp Luật, trong mặt bằng cạnh tranh của giới báo chí Sài Gòn, cũng nhận được đơn tố cáo Lai em. Hai phóng viên Hoàng Hùng, Nguyễn Đức Hiển đã nhập cuộc. Một bài báo điều tra bóc trần thủ đoạn gian ác của tập đoàn xã hội đen chợ cá trên báo Pháp Luật đã phần nào làm hả dạ các nạn nhân thấp cổ bé miệng, và làm hàng loạt quan chức quen ngậm miệng ăn tiền phải cảm thấy xấu hổ!
Đọc loạt bài nói về xã hội đen cát cứ những vùng đất béo bở, Năm Cam chợt nổi trận lôi đình vì một câu duy nhất: “ Sau khi Năm Cam được tha về, Lai em như cây khô gặp mưa...”. Y ném tờ báo qua một bên, lập tức gọi điện thoại cho Đoàn Thạch Hãn để “ mắng vốn”. Hãn vốn là kẻ ba phải nên thay vì giải thích, bèn thuê luật sư để kiện ra tòa về tội phỉ báng. Đọc xong lá đơn thưa do Đoàn Thạch Hãn soạn thảo, viên luật sư từ tốn trả lời:
- Thưa ra tòa thì đúng là cũng có cơ sở đấy, nhưng theo tôi...đó là hạ sách. Va chạm với các cơ quan ngôn luận dĩ nhiên cũng chẳng ngại gì, nhưng với quá khứ và nhân thân của ông, tôi e rằng lợi bất cập hại!
- Không thưa sao được hả luật sư? Tôi mới về có quan hệ gì với thằng Lai em đâu mà nó dám viết như thế? Năm Cam phẫn nộ.
- Đúng là họ có sai, nhưng cùng lắm họ chỉ cần đính chính...Còn ông, sau đó chỉ còn một sơ sót nhỏ sẽ thành lớn chuyện ngay! Liệu ông có đảm bảo không có sơ xuất nào hoặc một hành vi nào thất thố không? Viên luật sư hỏi.
Năm Cam chợt ngừng lại cơn giận dữ, y đủ khôn ngoan để nhận ra viên luật sư phân tích đúng. Nhưng nếu cứ để báo chí lôi tên tuổi ra mà tạo sự chú ý cho dư luận, liệu y có thể yên thân không? Nghĩ vậy, Năm Cam xuống giọng:
- Vậy theo luật sư, biện pháp nào tốt nhất để giải quyết vụ này?
- Tôi có quen với anh luật sư Hoàng Quý, Phó tổng biên tập của tờ báo, ngày mai tôi và anh Năm sẽ lên Ban biên tập, hy vọng sẽ giải quyết ổn thỏa thôi! Viên luật sư nói.
Hôm sau, với lá đơn khiếu nại, Năm Cam đi cùng viên luật sư của mình bước vào toà soạn báo Pháp Luật. Trên đường đi vào, y cố căng mắt ra xem để thử đoán xem kẻ nào dám táo gan dám viết như thế về mình...
Tiếp họ là luật sư Hoàng Quý và nhà báo Vũ Đức Sao Biển, được tổ chức ở một...nhà hàng!
Ít lâu sau, một bài báo viết về quyết tâm hướng thiện làm lại cuộc đời của ông trùm Năm Cam, nay là ông chủ quán ơm Việt Nam Tân Hải Hà, xuất hiện chình ình trên báo Pháp Luật. Giới giang hồ Sài Gòn đọc bài báo ký tên Vũ Đức Sao Biển viết về người đàng hoàng Năm Cam, kẻ thì bỉu môi chế nhạo, kẻ phá lên cười như xem hài kịch. Người tương đối lăn lộn nhiều chỉ nhún vai bình luận:
- Vấn đề là bao nhiêu tiền cho bài báo này? Trên đời cái gì mua chẳng được, chỉ có điều là trả đúng giá hay chưa mà thôi!
Giới báo chí đâm ra bán tín bán nghi, chỉ có hai người hiểu rõ tất cả nhưng sẽ sống để bụng, chết mang đi, là Năm Cam và ông bạn Vũ Đức Sao Biển.
*
Tháng 10 năm 1998, tròn một năm sau ngày Năm Cam ra về, chị Tư Xẩm-người Năm Cam thương mến nhứt, đã qua đời sau một thời gian dài chữa trị bệnh ung thư. Trước ngày nhắm mắt Tư Xẩm nhắn gọi Năm Cam vào và chỉ vào Thọ trăn trối:
- Chị chỉ có mỗi mình nó, em cố lo cho nó, chị mới yên tâm...
Chỉ vì lời nhắn nhủ của người chị, thân yêu trước giờ nhắm mắt, sau này Năm Cam đã tung hết trí lực và một số lớn tài sản để cứu cho đứa cháu một vụ án ghê gớm. Đám ma của chị Tư Xẩm được tổ chức rất trọng thể. Hầu hết những nhân vật có quyền thế vốn thọ lãnh của Năm Cam vật phẩm tiền bạc trong nhiều năm trời đều đến để thắp cho người quá cố một nén nhang. Tất cả những tay anh chị cộm cán hùng cứ ở khắp nơi trên địa bàn Sài Gòn đều có mặt trừ phi đang ở sau song sắt hoặc chui rúc ở đâu đó bởi lệnh truy nã. Không đến được hoặc không được đến, đều xem như “ bảng số ma”!
Đêm ấy, Chung-Tâm đến nơi tổ chức đám ma đem theo vài người lạ mặt. Khi Năm Cam rảnh rỗi, hai vợ chồng giới thiệu:
- Xin mạn phép anh Năm cho em giới thiệu Dung Hà, một cô bạn Hải Phòng của em...Năm Cam lịch sự mời Dung Hà ngồi, cô gái đon đã:
- Thôi, anh cứ để em tự nhiên, em ra thắp nén nhang cho chị Tư cái đã...
Trước mắt mọi người, đây là lần đầu tiên Năm Cam biết đến Dung Hà. Màn kịch khéo léo được bố trí dàn dựng qua mắt được tất cả giới giang hồ Sài Gòn. Thực ra, họ biết nhau từ chuyến du Bắc trước đó của Năm Cam. Sỡ dĩ có màn kịch ấy, với ý của Năm Cam, muốn chứng tỏ cho mọi gã anh chị địa phương không cho rằng y có ý đồ quan hệ với dân chơi Bake, mượn bọn đầu gấu đất Bắc làm công cụ chiến tranh trong cuộc chơi giành quyền bá chủ của Năm Cam.
Trong đám ma, Dung Hà giới thiệu một tên đàn em mới tuyển mộ: Hải bánh. Hải bánh lễ phép chào ông trùm rồi giữ thái độ im lặng đầy khiêm tốn trước mặt bà chị đầy uy lực và ông trùm Sài Gòn lắm cơ mưu thủ đoạn.
Sở dĩ Năm Cam có được một vị trí gần như tối thượng trong giới giang hồ là ở chổ: y gần như đoán được lập tức tầm cỡ, mưu đồ của người đối thoại, nhưng biết được y muốn gì, cần gì hoặc sẽ làm gì, như thế nào, chưa có một ai thuộc giới anh chị Sài Gòn có được khả năng này.
Với Hải bánh, Năm Cam chẳng phải là không có thông tin và cũng chẳng phải là không biết vì sao Dung Hà chiêu tập gã, ngược với truyền thống của dân Hải Phòng luôn không ưa gì dân Hà Nội, nhưng Năm Cam cứ vờ đi như chẳng biết gì.
Nguyễn Tuấn Hải, tức là Hải bánh-vốn là một tên anh chị thuộc vào loại “thường thường bậc trung”, chẳng có nghĩa lý gì để lọt vào mắt xanh của dân anh chị tầm cỡ như Năm Cam, Dung Hà. Có điều, em ruột của Hải bánh là Long tròn lại là một tay cộm cán nhứt nhì Hà Nội, mức độ lỳ lợm và tác phong cư xử của bậc đàn anh, chăng thua gì Sơn bạch tạng, Khánh trắng. Đó cũng là lý do suốt một thời gian dài, Hải bánh bước chân lưu lạc giang hồ gây nhiều ân oán vẫn chưa ai sờ đến cọng lông chân. Vị thần nể cây đa, đánh chó kiêng chủ nhà...đó là lối cư xử phải phép của gia đình dân chơi Hà Nội.
Sau này, Hải bánh đã chấp nhận cộng tác với Công An để triệt hạ một số giang hồ Hà Nội khác theo kiểu trao đỗi đôi bên cùng có lợi. Vì vậy, giang hồ Hà Nội ra một quyết định không thành văn nhưng có giá trị vĩnh viễn: khai trừ Hải bánh ra khỏi mọi hoạt động của giới anh chị và tước đi quyền “ ngồi chiếu trên” của gã.
Túng thế, Hải bánh tìm đến tận Hải Phòng để đầu quân cho Dung Hà một đàn chị đang thời tỏa sáng. Bằng kinh nghiệm tù tội và bản lĩnh của một thủ lĩnh. Dung Hà chấp nhận Hải bánh đứng vào số đệ tử thân cận của mình và chăm lo cho gã mọi thứ. Chẳng phải Dung Hà không biết đến cái “ bóng mờ” trong lai lịch giang hồ của Hải bánh, nhưng sự lợi hại của Dung Hà nằm ở chỗ, dám xài luôn “cái bóng mờ” lai lịch ấy vào công việc riêng của mình. Thị dư khả năng biến “ cái không xài được” của Hải bánh thành điều “ xài rất được” của băng nhóm. Từ đó Hải bánh trở nên “ thằng em” thân thiết nhứt của Dung Hà và có khi được đưa vào ban tham mưu của Dung Hà một cách đầy ngụ ý.
Dung Hà, một ả giang hồ đất cảng, kẻ sau này đã nhấn chìm toàn bộ đế chế Năm Cam trong thế giới ngầm bằng cái chết vô duyên của mìn, thực ra là ai?
Gọi là Dung Hà là thói quen gọi gắn tên bố mẹ vào tên riêng để thành danh hiệu giang hồ của xứ Bắc. Dung Hà tên thật là Vũ Thị Dung, một cô gái “ có nhan sắc của một gã đàn ông xấu trai”!
Từ một ả nặc nô chuyên sống bằng nghề “ ôm boong” –tức trộm giỏ xách, trên các chuyến tàu, xe-Dung Hà tiến dần đến địa vị một đàn chị của đất Hải Phòng. Truyền thống gia đình đã tạo nên một tính cách ngang ngược, thủ đoạn và hết sức liều lĩnh của Dung Hà, và đã buộc một gã đàn anh có tên tuổi chú ý. Từ việc nhận cô em kết nghĩa đến việc sống như vợ chồng với Dung Hà, gã đàn anh ấy đã có trong tay một vũ khí lợi hại. Hùng Cốm-tên gã chồng hờ của ả, rồi cũng có lúc sa chân. Đối diện với bản án tử hình, Hùng Cốm tìm cách cầu cứu cô vợ ghê gớm của mình. Hoàn tàon không biết ngán ngại, Dung Hà lập tức lên phương án giải cứu chồng đang ở khu giam án tử trại Tần Phú. Một quả lựu đạn loại tiến công mua từ khu vực biên giới phía Bắc được khéo léo chuyển bằng ruột một cây giò lụa trong giờ tăm nuôi.
Đúng ngày G, lợi dụng được đi tắm, Hùng Cốm cùng đàn em là Hân Còi- sát thủ số 1 đất cảng, tuôn chạy ra cổng trại. Quả lựu đạn được tung luôn vào trạm gác ở cổng nổ dữ dội. Do hoàn toàn không có chút kiến thức nào về các vũ khí sát thương hàng loạt, cả hai tên đã hứng toàn bộ vụ nổ trong lúc người cảnh sát bảo vệ được lô cốt che chắn không có lấy một vết xây xá. Hân Còi chết tại chỗ, còn Hùng Cốm bị thương đã không thoát khỏi trại giam. Người được pậhn công đến đón bọn vượt ngục thấy việc bất thành vội phóng xe tẩu thoát. Hùng Cốm giữ im lặng tuyệt đối để bảo vệ cho vợ đến lúc đền tội nơi cọc bắn. Dung Hà đau khổ vì mất chồng một thời gian rồi tiếp tục sự nghiệp giang hồ do Hùng Cốm để lại một cách đường hoàng đầy tư cách đàn chị.
Ít lâu sau, Dung Hà bị bắt vì tội tổ chức cờ bạc và gây rối trật tự công cộng. Trong trại giam thị thề sẽ trả thù...
Ngay khi vừa được tha tù chưa ổn định được cuộc sống, Dung Hà đã thực hiện lời thề rửa hận của mình đối với các cơ quan cảnh sát điều tra thành phố Hải Phòng một cách không ai dám nghĩ tới chớ đừng nói chi đến việc thực hiện: mưu sát gia đình ông trưởng phòng PC16...
Một buổi sáng, cô con gái ông trưởng phòng PC16 trong lúc đứng ở ban công trước giờ đi học đã chú ý thấy một túi xách màu đen đặt ở trước cửa nhà. Sinh nghi, cô đã báo lại bố...
Nhận được điện thoại, các đơn vị chuyên trách đã tức tốc có mặt tại hiện trường và kịp thời tháo gỡ được khối chất nổ cài bộ phận hẹn giờ trước khi xảy ra chuyện.
Mọi cuộc điều tra đều đưa đến định hướng thủ phạm là băng Dung Hà nhưng không đủ cơ sở để bắt thị. Đàn em Dung Hà đã khéo léo xoá sạch mọi dấu vết có thể kết tội bà chị của chúng cũng như đã từng qua mặt được CATP Hà Nội về việc tạt acid Khánh Trắng theo hợp đồng hỗ trợ băng Phúc bồ năm xưa...
Lúc này, Dung Hà đã lên ngôi bá chủ đất Hải Phòng sau hàng loạt sự kiện dẫn đến các đàn anh cộm cán địa phương lần lượt rơi rụng như lá cuối mùa. Cu Lý-người đã đỡ đầu cho Dung Hà, lậm quá sâu vào con đường hút hít heroin, nên không còn đủ uy lực cầm quân như trước. Lâm già, cũng là đàn anh của Dung Hà, chẳng hiểu ma đưa lối quỉ đưa đường thế nào lại rơi vào vụ án hiếp dâm trẻ em để tha hồ gỡ lịch chẳng biết đến bao giờ mới tái ngộ đàn em! Người gây nhiều khó chịu cho Dung Hà nhất, đồng thời là kẻ Dung Hà phải ngán ngại duy nhứt trên đời là Phạm Đình Nên tức Cu Nên, đã bị xử bắn vì quá sức tàn bạo và cuồng ngạo...
Con đường dẫn đến ngôi bá chủ miền đất cảng đã rộng mở nhưng, cũng đúng lúc này lại xảy ra một biến động lớn làm nơi đây không còn hấp dẫn Dung Hà nữa!
Cơn sốt buôn xe, phụ tùng đã làm thành phố hoa phượng đỏ giàu lên trông thấy. Nhà nhà đi buôn, người người đi buôn, tiệm vàng đi buôn, quán nhỏ liêu xiêu cũng đi buôn...
Và một chỉ thị của chính phủ đã biến tất cả những cuộc bon chen, buôn lậu cửa khẩu thành phi pháp tuyệt đối...
Giới buôn lậu tán gia bại sản. Những tụ điểm ăn chơi trở nên vắng hơn chùa Bà Đanh. Sòng bạc, động mại dâm, các hoạt dộng bất hợp pháp dành phục vụ cho giới thừa tiền lắm của bỗng chốc đình trệ.
Thế là Dung Hà chuẩn bị Nam tiến. Đứng sau lưng yểm trợ cho toàn bộ cuộc du Nam của Dung Hà là “ ông anh kết nghĩa” Minh Sứt. Minh Sứt không phải là dân giang hồ. Y vốn là một cán bộ CSKT bị sa thải và lao vào buôn lậu để dựng nên cơ nghiệp. Đất Hải Phòng cạn kiệt. Hà Nội lắm anh hùng hảo hán...chỉ còn mảnh đất Sài Gòn màu mỡ, may ra có chỗ làm ăn, Minh Sứt bàn với cô em Dung Hà và họ quyết định thăm dò nhân dịp vào thăm hỏi ông anh Năm Cam đầy quyền lực, lấy cớ vào đi đám ma chị Tư Xẩm.
Trước đó, Năm Cam đã đi một chuyến tuần thú phương Bắc và đã có những hứa hẹn sơ bộ với Dung Hà.
Chuyến đi ấy, suýt chút nữa thành một tai họa đối với Năm Cam. Như một hoàng đế đi tuần thú, trước lúc ông trùm khởi hành đã có sẵn Hiệp phò mã, Long đầu đinh làm công tác tiền trạm…Bước xuống máy bay, chiếc Mercerdes bóng lộn được Thắng tài dậu phái đi đón đàn anh đã chờ sẵn để đưa Năm Cam về đại bản doanh là khách sạn
Lasvegas của Long vàng.
Sau đó Hạnh sự, Hoa…cũng tìm đến gặp Năm Cam để ra mắt hầu sau này còn có dịp nhờ vả nếu phải xiêu dạt vào Sài Gòn. Sơn bạch tạng sau khi được tha về đã củng cố được địa vị của mình và gần như trở thành bá chủ đất Hà Nội củng ra đón Năm Cam. Hạnh sự, chị của Hoa-liên tục gán ghép Hoa cho Sơn để may ra có thể lôi kéo được Sơn về phe cánh của mình.
Dung Hà, theo sự giới thiệu của Dũng Hồ, đã gặp Năm Cam và rủ Năm Cam ra đất Hải Phòng chơi cho biết. Mục đích chính của Dung Hà là gới thiệu thế lực giang hồ của mình với hoàng đế thế giơí ngầm hầu có lúc sẽ liên kết làm ăn.
- Tuỳ anh thôi, nhưng em báo trước: bọn Dung Hà không mấy thiện cảm với anh đâu, anh đi chơi thì cứ đi nhưng nhớ phải cẩn thận…Em chỉ sợ bọn nó đánh giá là em muốn độc quyền giao thiệp với anh, mất hay đi thôi! Sơn bạch tạng nói khi Năm Cam cho biết lời mời của giang hồ Hải Phòng.
Năm Cam đi Hải Phòng cùng Hạnh sự, Hoa.v..v..dĩ nhiên trong nhóm đi du ngoạn khắp nơi có cả Sơn bạch tạng và Dung Hà, với tư cách chủ nhà.
Chuyện cũng chẳng có gì ầm ĩ…nếu như sau đó ít lâu, Hạnh sự bị CATP Hà Nội bắt giữ do tội kéo đàn em đến quậy phá vũ trường.
Khám xét nhà Hạnh Sự, chẳng hiểu sao lại có một tấm ảnh của Năm Cam chụp chung cùng các “bà chằng” xứ Bắc. Và, cũng lại chẳng hiểu sao tấm ảnh ấy cũng lọt vào tay một phóng viên báo CAND. Thế là, chân dung ông trùm cạnh các nữ quái đất Bắc được tương lên báo để minh hoạ cho loạt bài phóng sự điều tra về mối quan hệ xuyên Việt của ông trùm. Năm Cam tá hỏa tam tinh khi tên đệ tử nhà báo Đoàn Thạch Hãn đem tờ CAND đến nhà chỉ cho y thấy ảnh của mình kèm giòng tiêu đề: “ Năm Cam và mối quan hệ với tứ nữ quái giang hồ đất Bắc: Phúc Bồ,Dung Hà, Hạnh Sự, Hoa…”. Y lặng người đi một chút rồi nói:
- Bằng mọi giá anh Hãn phải giúp tôi, chuyện này thiệt là…
Hãn suy nghĩ kế. Gã chợt nhớ ra một người…
Sau khi nghe Hãn trình bày sự việc, Trần Tử Văn đâm ra bối rối. Nếu không giúp đỡ Năm Cam vì sợ liên lụy thì “còn mặt mũi nào” nhờ Hãn nói với Năm Cam “giúp” chút ít đãi khách khi cần thiết. Nhưng giúp, phải giúp thế nào…?
Cuối cùng, Trần Tử Văn quyết định gặp Ngôn Vĩnh –Tổng biên tập báo CAND, đang có mặt ở Sài Gòn để họp hành.
Ngôn Vĩnh đi cùng Trần Tử Văn đến nhà hàng để gặp Năm Cam và trước mặt y, ông ta gọi điện về tòa soạn yêu cầu ngưng đăng tải loạt bài có hại đến Năm Cam.
Để tạ ơn, thay vì nhận tiền, ông Ngôn Vĩnh đã được Năm Cam đưa cho vài lọ thuôc Viagra, món quà đúng sở thích!
Thế là, nhờ thuốc cường dương, Năm Cam đã được cứu một bàn thua trông thấy!
Sau sự cố, Năm Cam thề sẽ không bao giờ chụp chung ảnh với bất kỳ ai hoặc để lọt mình vào một cuốn băng video đám tiệc vớ vẫn nào đó! Thậm chí, hình ảnh đám cưới đám ma của gia đình, sau khi xem xong, hoặc y đích thân huỷ đi hoặc y giao cho cô con dâu tử tế nhứt nhà là Thiện-vợ Sáu Vũ, đem về nhà cất giấu.
*
Hồ Việt Sử, một đại gia buôn lậu xe vùng biên giới, đã rơi vào vòng cương tỏa của ông trùm để trở thành một công cụ đắc lực trong kế hoạch gầy dựng cơ đồ sau khi trở về.
Sử, vốn giàu có và quen biết rất nhiều ông lớn có thế lực, nhưng thích trở thành một ông trùm cá độ đá banh vì nhận ra không gì có lãi bằng tổ chức cá cược. Tuy nhiên, ý của gã muốn vậy nhưng không bao giờ có thể trở thành hiện thực vì một lý do duy nhứt: gã đam mê cá cược hơn là tổ chức! Hồ Việt Sử hình thành đường dây cá độ lớn nhất thành phố với các gương mặt Sáu mập(Lương Vĩnh Sang) Rớt (Trang Văn Lẹ-chồng của Giang sau này là vợ bé của Tống Viết Hoà) Chu Văn, Thành Thắng, Lợi, Hải bánh. Bọn này hết sức an tâm khi làm ăn với Sử vì nghe đâu Sử là “cháu” của ông Năm Huy-giám đốc CATPHCM.
Sáng mập dụ Sử cá cược và móc ngoặc để mua tỷ số; Do bị lừa-Sử thua cả tỷ đồng. Đồng thời cả bọn còn lại cho rằng Sử gạt gẫm nên nhao nhao đòi bồi hoàn khoản thua của chúng.
Ngày 7-1-1999, Sử-trong lúc túng quá hóa liều, đã rút súng đòi bắn Chu Văn vỡ đầu! Thế là liên minh của chúng tan rã…
Nhận ra Sử có thể giúp đỡ được mình trong trong cuộc tranh chấp về quyền lực do mối quan hệ có sẵn từ thời xa xưa của Sử, Năm Cam lập tức ra tay…
Món nợ do cá độ đá banh càng lúc càng tăng đến dộ Sử chỉ còn là chiếc thùng rỗng. Nhà cửa, đất đai, xe cộ…những tài sản có giá trị lần lượt đội nón ra đi khiến Sử chỉ còn đợi giờ tuyên bố phá sản. Căn phố lầu ở Phó Đức Chính-thứ còn lại để Sử xoay sở, cũng đã cầm cố cho mẹ Huệ-trùm cho vay ở quận 10.
Năm Cam bật đèn xanh cho một đệ tử đến ngõ ý giúp Sử vượt qua khó khăn và sẵn sàng cho Sử vay tiền đóng lãi cho mụ Huệ.
Cuối cùng, cánh cửa nhà sau của nhân vật có thế lực nhứt nhì Sài Gòn, đã mở toang với sự tiến cử của Hồ Việt Sử-kẻ hàm ơn sâu nghĩa nặng, của ông trùm.
*
Tống Viết Hòa-một doanh nghiệp đi lên từ các kiểu “ thư tay”, “lời gởi gắm” đã nhận ra mối lợi nếu liên kết với Năm Cam. Gã được gợi ý: bất kỳ chỗ nào có “ tiền đầu tư của anh Năm” thì chẳng ai dám quậy phá mà lại rất hút “khách có lý lịch đáng ngờ”. Những vị khách có lai lịch bất minh, hăûn đồng tiền phi pháp cũng không thiếu. Tống nghĩ vậy nên chủ động tìm đến ông trùm xin hợp tác…
Năm cam mừng húm. Đúng là mỡ đưa đến miệng mèo, “ gã doanh gia nhóc con nhờ uy tín ông bố làm to” đã không lường hết sự lợi hại của con cáo già đầy thâm hiểm nên tự nạp mạng, Năm Cam lập tức nhận lời…
Hôm khai khương nhà hàng Cánh Buồm trên đường Pasteur, Tống mời ông Dũng phó giám đốc công an thành phố đến dự vao giới thiệu là: “ đồng đội” của bố mình từ những năm tháng gian khổ nằm rừng kháng chiến…Năm Cam hồ hởi ra mắt ông Dũng và tin rằng, từ Tống-việc mở rộng quan hệ dự phòng với các giới chức quan trọng, sẽ không còn là việc khó khăn.
Sau đó, cũng với phương thức góp vốn 50/50, nhà hàng Ra Khơi ở sát bờ sông Sài Gòn đươc mở ra. Tiền thu hoạch được từ các sòng bạc, Năm Cam dồn vào các hoạt động nhà hàng và một phần cho mua bán địa ốc. Lối thoát cho những đồng tiền phi pháp đã có, Năm Cam bắt đầu cảm thấy an tâm và chuẩn bị dần cho việc thải loại vợ chồng Chung-Tâm ra khỏi tập đoàn vì không còn tác dụng.
*
Những mối quan hệ cũ-đôi khi đã không còn cần thiết hoặc thậm chí là mộ gánh nặng, đư¬5c Năm Cam tìm cách rũ bỏ một cách khéo léo.
Gã Nhật cùi, đàn em mạt hạng của Năm Cam, vốn chẳng dùng vào được việc gì nhưng lại nắm được tẩy phản phúc của Năm Cam do những ngày cùng lưu lạc tù tội trên đất Bắc, tìm đến gặp y để…xin tiền.
Năm Cam cân nhắc một thoáng rồi xuỳ cho gã đàn em cà chớn ấy 30.000.000 đồng. Y biết, nếu không cho-Nhật cùi chỉ cần bêu riếu y với giới giang hồ, uy tín của y sẽ đổ sụp xuống đất đen. Nếu như cần thiết, vẫn có thể hạ thủ tên lẻo mép này, nhưng- bao chuyện rắc rối tốn tiền của sẽ phải xảy ra…Thôi thì, …
Cùng lúc này, các hoạt động sòng bạc, cầm cố, cho vay, môi giới chạy án…của tập đoàn Năm Cam đã lên đến cao điểm, trung bình mỗi ngày đem đến cho y cả trăm triệu đồng-có lúc lên đến nữa tỷ! Tuy nhiên, với Năm Cam-vậy vẫn còn là chưa đủ.
Y vẫn canh cánh trong lòng việc bành trướng hoạt động đến các địa phương lân cận, đặc biệt là vùng đất Vũng Tàu-Long Hải. Có điều, gã đàn em trung thành của Năm Cam là Lai em lại đang kiếm được tiền ở nơi y đang thèm muốn. Nếu đổ bộ ra Vũng Tàu, vô hình chung y đã đẩy một tên đàn em lợi hại vào thế thù địch do bị giâït lấy chén cơm manh áo. Tình nghĩa giang hồ chẳng là cái gì với Năm Cam, nhưng thế lực riêng của Lai em-nào có thua kém gì y, va chạm sẽ làm suy yếu cả hai bên và có nguy cơ dẫn đến sự sụp đổ. Y quyết định sẽ chờ cơ hội để thực hiện kế hoạch của mình. Tuy vậy, y cũng muốn có dịp sẽ ra Vũng Tàu thăm thú tình hình làm ăn và đặt những mối quan hệ cần thiết cho tương lai và dịp ấy đã đến một cách hết sức tình cờ.
Đoàn Thạch Hãn, lúc này lay hoay tìm đủ mọi cách kiếm tiền, từ đàng hoàng đến tồi tệ, hầu cung cấp cho cô nhân tình nhỏ bé xuất thân là vũ nữ có thói quen tiêu tiền như…giám đốc vũ trường. Gã lao vào tổ chức những chương trình ca nhạc khoác áo từ thiện để kiếmlời. Ai lỗ ai lã, ai mang tiếng mang tai, chẳng ảnh hưởng gì đến Hãn.
Trong một lần tổ chức đại nhạc hội ở Vũng Tàu, Hãn gặp rắc rối với bọn giang hồ địa phương. Chúng xé cả băng rôn và đe dọa sẽ phá hỏng cuộc biểu diễn có mặt những ngôi sao lớn của làng âm nhạc miền Nam.
- Anh Năm xem có cách gì giúp tôi với! Hãn cầu cứu ông trùm.
- Thôi được, mai tôi sẽ đi với anh…Nhưng muốn nói chuyện phải quấy với lũ tôm tép ấy, phải gọi thằng Lai em đi với mình! Năm Cam nói.
Tất nhiên, dù chuyến đi có cả Lai em, nhưng để an tâm-tính ông trùm vốn chẳng can đảm gì, đã đem theo hàng chục tên đàn em thuộc vào loại sừng sỏ.
Để tăng thêm phần hấp dẫn của chuyến lữ hành. Hãn gọi thêm hai cô gái xinh đẹp nhưng hám của, đã từng quan hệ thể xác với Năm Cam đến chờ ở khách sạn nhằm phục vụ cho thói háo sắc của ông trùm.
Sau vài cuộc “nói chuyện” ngắn ngủi, tất cả đâu vào đấy. Bọn giang hồ vườn ở Vũng Tàu làm sao đủ bản lĩnh ra mặt đối chọi với băng Năm Cam? Thế là buổi diễn đã tiến hành suông sẻ, thậm chí Hải đen-một loại trùm du đãng ở Vũng Tàu còn phải đi bán vé dùm cho Đoàn Thạch Hãn.
Lai em khi bước ra Vũng Tàu đã gọi điện cho Dũng ba lém-tên đầu nậu hải sản chuyên sử dụng thế lực xã hội đen vào cuộc cạnh tranh thương trường, đã thông báo việc đích thân Năm Cam ra vùng đất của gã.
Do không hiểu tầm cỡ của Năm Cam, Dũng ba lém gọi diện về cho Hải đen-đệ tử của gã thay mặt ra tiếp đón một cách chu đáo.
Năm Cam không thấy những tay tư bản thực sự có quyền lực ra đón mình, tỏ vẻ phật ý, tuy không nói ra lời. Quen thuộc với cá tính của ông trùm, Lai em lật đật điện thoại cho Dũng ba lém:
- Dũng đang ở đâu vậy? Sao không ra đón anh Năm?
- Anh Lai hả? Em đang ở ngoài biển có chút chuyện với mấy bạn hàng…Em có bảo thằng Hải đen thay mặt em đón khách rồi mà?
- Chú đừng nói chuyện như giỡi chơi kiễu đó! Anh Năm Cam là số 1 Sài Gòn, đàn anh của anh, sao chú lại để Hải đen tiếp, chú muốn làm xấu anh hả?
Nghe Lai em nói, Dũng tháo cả mồ hôi hột vội nói:
- Trời ơi, em có biết đâu! Thôi được rồi, anh nói giúp cho em xin lỗi anh Năm rồi cố gắng giữ chân anh Năm lại giùm, em vô liền!
Lai em đem lời xin lỗi của Dũng ba lém nói lại với ông trùm và xin ông trùm nán đợi cho “ thằng em cốt cán” đến để ra mắt.
Chuyến đi đối với Năm cam coi như thành công mỹ mãn. Y đã tỏ được uy lưc của một ông trùm với toàn bộ giới làm ăn ở Vũng Tàu qua việc trân trọng của Lai em và Dũng balém đối với mình. Mặt khác, hai mỹ nữ xinh như mộng do gã nhà báo thuộc hạ đem dâng nạp, xem ra rất vừa khẩu vị!
*
Lúc này, do những cuộc chinh phạt thâu tóm quyền lực trong giới giang hồ đã gây ra không ít hận thù, ân oán-Năm Cam đã cẩn thận trong việc đi lại, sinh hoạt hằng ngày.
Muốn rời khỏi nhà, dù chỉ là đi tập thể dục hoặc kiểm tra các cơ sở làm ăn. Năm Cam gọi một cuộc điện thoại ngắn ngủi. Sau khi đã có các tay vệ sĩ bí mật xuất hiện trước cửa nhà để quan sát trước sau, y mới yên tâm lên đường.
Ơû nhà hàng Ra Khơi, trước lúc về nhà-nếu bọn vệ sĩ giấu mặt chưa đến, Năm Cam sẽ chờ đợi..
Đã có lần y phải sử dụng đến bọn chiến binh lì lợm này sai mục đích. Y đi nhậu một quán ăn thuộc loại trung bình, bọn giang hồ cắc ké nào đó không biết mặt ông trùm, đã có một vài câu nói, vài chỗ “ phạm thượng”. Y vờ đi rửa tay trong toalét để gọi điện thoại.
Một tốp sát thủ xuất hiện ém quân ở bên kia đường sau cuộc gọi chưa đến 10 phút. Tất nhiên, lũ “phạm thượng” bị chém tan tác mà cho đến khi băng bó ở bệnh viện, cũng chưa rõ nguồn cơn!
Ngay sau khi “bọn bố láo” bị trừng trị, Năm Cam lập tức tháo bỏ sim card, y vẫn tin là – nếu không cẩn thận, cuộc gọi bất thường ấy sẽ tố cáo y có dính líu đến vụ thanh toán y không muốn sót bất kỳ một nước cờ nào dù lớn dù nhỏ, có thể dẫn đến phiền toái…
*
Đất Phú Nhuận từ sau khi Tài lùn-Trang hồng kông bị bắt, giới giang hồ xem như vô chủ. Quán xá, bia ôm các loại hình phi pháp mọc lên như nấm gây biết bao thèm muốn cho các băng nhóm xã hội đen đang muốn bành trướng lãnh địa.
Qua khỏi cầu Kiệu một đỗi, nằm bên tay phải là quán bia ôm Nam Mỹ-nơi khá nổi danh gái đẹp khéo chiều từ A đến Z, do vợ chồng con gái của Minh đen chủ nhà hàng Cúc Phương lừng danh quậy bạo năm nào làm chủ.
Băng giang hồ Bình Thạnh do hai tiểu tướng Dũng liều –Trang chùa cầm đầu đã nhìn ra quyền lợi ở vùng Phú Nhuận đang bỏ ngõ. Nhà hàng Nam Mỹ được chọn làm mục tiêu lấn chiếm buổi ban đầu…Trang chùa dát một loạt tay chân, trong đó có Quảng con-ông anh chồng, lên nhà hàng Nam Mỹ nhậu. Cuộc nhậu tàn với hóa đơn tính tiền lên đến cả chục triệu đồng, Trang chùa quay qua hỏi chủ quán:
- Không mang đủ tiền, để xe lại được không?
- Được chứ, nhưng chừng nào lên trả? Chủ quán nói một cách tỉnh bơ dù biết rằng đứng trước mặt mình là một con giặc cái nổi danh hung hãn.
Cả bọn kéo đi sau khi bỏ lại hai chiếc xe gắn máy đời mới. Trang chùa tỏ ra hậm hực vì thái độ tỏ ra xem thừong của chủ quán. Khi biết thị là ai mà còn dám giữ xe thì quả là không biết trời cao đất dày là gì!.
Hôm sau, thay vì đến mang tiền chuộc xe về, Trang chùa dẫn một tốp đàn em đến phá nát quán và thản nhiên lấy hai chiếc xe đi trước ánh mắt sợ hãi của vợ chồng chủ quán.
Minh đen, một đệ tử lâu năm chuyên cung cấp gái đẹp theo yêu của của Năm Cam, lập tức đến để quan sát mọi hệ quả của việc “ không biết điều” với băng Trang chùa. Sau đó gã gọi điện cho ông trùm để cầu cứu.
- Sao lai như thế được? Con Trang không biết quán đó của ai sao chứ? Minh gọi cho Luông điếc nói anh Năm Cần gặp liền! Năm Cam bực bội nói.
Sau khi nghe Minh đen thuật lại mọi việc của con gái, Luông điếc tái mặt gã giang hồ điếc lác này thừa hiểu mối quan hệ bí mật giữa Minh đen và Năm Cam. Gã tặc lưỡi hít hà:
- Cái con Trang này, thiệt bậy hết sức! Thôi anh Năm để em sắp xếp cho nó đến xin lỗi anh em…
Năm Cam đồng ý với giải pháp này. Thế là Luông điếc gọi điện thoại cho con gái, yêu cầu phải có mặt tại quán Nam Mỹ tại lúc chiều tối.
Ngay trước giờ Năm Cam đích thân đi “ giải quyết danh dự” cho Minh đen., Sơn bạch tạng cùng tên đàn em thân tín Tuấn Anh đến gặp để chào “ ông anh”. Sơn vừa vào đến Sài Gòn để nhờ vả Năm Cam một chuyện tế nhị, gặp dịp, ông trùm rủ luôn cùng đi cho thêm thanh thế.
Năm Cam, muôn tỏ ra xứng đáng với vai trò một thủ lĩnh, đã sắp xếp hơn chục đàn em của Lai em phục sẵn ở bên ngoài với mệnh lệnh: “ chưa có lệnh của chú Năm, thằng nào từ trong tuôn chạy ra ngoài chém gục tại chỗ!”.
Khi Trang chùa theo lệnh của ông bố điếc lác dắt theo hai kẻ tội đồ chính trong vụ “ giở quán Nam Mỹ” là Quảng con, Thuận đến nơi, bàn thương lượng đã có đủ mặt bá quan của triều đình Năm Cam: Luông điếc, Sơn bạch tạng…và cả chục tên lâu la.
Trang chùa ra sức thanh minh, thị cố giải thích việc bùng nổ của nhóm đàn em chỉ là do bức xúc vì bị xem thường, ngoài ra không có ý đồ gì!
Năm Cam mặt lộ vẻ hung ác, hỏi một gã trong nhóm trang chùa:
- Mày giải thích sao về việc đập quán? Muốn làm anh chị hả?
- Tui đâu có biết, đó là tại tụi đàn em! Thuận trả lời.
Nghe câu trả lời hàm ý khoa trương thực lực- Năm Cam nghĩ vậy, bèn chụp lấy chai rượu trên bàn đập vào đầu Thuận.
Luông điếc muốn tỏ ra không thiên vị cũng lao qua chụp cổ Quảng con nện luôn mấy quả.
Thấy đàn anh ra tay, cả bọn lâu la nhao lên toan nện bồi. Một tên bộp chộp nào đó cầm chai vụt luôn vào…Tuấn Anh, đàn em, Sơn bạch tạng!
- Này, cẩn thận đấy nhé…Tuấn Anh điềm nhiên nói, tay thò vào bụng toan rút súng trừng phạt kẻ hấp tấp.
- Coi chừng, lầm rồi đấy! Sơn bạch tạng cản bọn đàn em của Năm Cam và cũng kịp thời chận đứng việc bắn gục tên hồ đồ của Tuấn Anh.
Trang chùa, không hổ danh nữ tướng cọp cái, đã đứng dậy chỉ mặt toàn bộ đám lâu la, luôn cả Lai em-hét lớn:
- Ba Năm giận, Ba Năm đánh thì tôi kh6ng nói…Còn mấy anh đua gió đua mây là tui không nể đâu!
Thấy sự việc đã tạm thỏa mãn tính tự ái của Minh đen, Năm Cam ngừng tay và lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, Trang chùa đứng ra thay mặt cả bọn xin lỗi Năm Cam và đền tiền mọi thiệt hại trong quán. Dĩ nhiên, Minh đen đủ thông minh để hiểu, như vậy đã là quá đủ không nên nhận số tiền bồi thường của băng trang chùa nếu không muốn gặp rắc rối sau này.
Sau sự việc, danh tiếng của Nam Cam càng tỏa sáng vì đã không ngán ngại bất cứ phe nhóm nào mà không dám can thiệp trực tiếp. Các nhà hàng lớn nhỏ thi nhau cử “ đặc sứ” đến nhà riêng Năm Cam để xin y ra tay che chỡ trong thời buổi nhiễu nhương lắm anh hùng hảo hán. Tất nhiên, năm Cam chẳng từ chối một ai dù vẫn cười cười nói nói:
- Anh mà bảo vệ gì nổi cho ai, tụi nhỏ bây giờ dữ lắm…Chẳng qua tụi nó có nể trọng anh chút ít là do anh cư xử biết điều thôi!
Anh Năm “cư xử biết điều”, còn các cháu? Chẳng lẽ không…?
“ Anh giúp em lo cho thằng Tuấn Anh giùm!” Sơn khẩn khoản ngay khi trở về.
“ Việc giúp chú và đệ tử của chú là lẽ đương nhiên rồi…” Năm Cam lời và đưa mắt nhìn qua Tuấn Anh ngồi gần đó. Y chứng kiến lòng trung thành và mức độ gan lì của Tuấn Anh từ lúc còn ở trại Thanh Hà, đây là lúc y thu phục một sát thủ hiếm có chăng?
“ Nó mới dính líu vào một vụ án chết người ở ngoài ấy, có lẽ phải tạm lánh một thời gian…em nghĩ, chỉ có đưa vào cho anh mới an toàn thôi!” Sơn giải thích. Năm Cam gật gù tỏ vẻ đã hiểu và ngoắc tay gọi Tuấn Anh:
- Chú nghe anh Sơn nói rồi chứ gì? Chú cứ ở đây trong này với anh, mọi chuyện anh lo…”
Nhưng đúng là chứng nào tật nấy, Tuấn Anh không thể bỏ thói quen la cà chơi bời với các bạn giang hồ xứ Bắc dù Năm Cam cung cấp cho hắn chẳng thiếu một thứ gì kể cả gái đẹp, tiền tiêu xài như một ông vua. Tuấn Anh thường xuyên lẻn đi chơi với bọn Nam béo, Tuấn anhđiêng…và cuối cùng tham gia vào một vụ xung đột ở khu vựv sân bay Tân Sơn Nhất. Ngay sau khi bị truy nã về tội tham gia đánh nhau dẫn đến chết người, Tuấn Anh được Năm Cam che chỡ dấu kỹ và báo lại cho Sơn bạch tạng để liệu bề thu xếp.
Sơn hoảng hồn khi nhận được tin báo. Gã đã thu xếp tạm ổn vụ án cũ của Tuấn anh, chưa gọi là đảm bảo an toàn cho tên đệ tử thân tín đã lại có chuyện mới-cũng tày đình không kém. Thế là, tuần sau, Tuấn Anh nhận được lệnh của đàn anh quay trở ra Hà Nội…
*
Năm Cam lại lao vào cuộc chơi truỵ lạc cho bỏ những ngày cùng khổ, túng quẩn khi còn là một gã bán đồng hồ ăn cắp ở chợ trời Huỳnh Thúc Kháng. Một buổi trua hè nắng gắt, sau khi vào thăm thú một sòng bạc nhỏ đang hoạt động ở quận 10, Năm Cam tìm một chỗ thư giãn…
Nhận ra một cô gái xinh đẹp có vóc dáng của một pho tượng Hy Lạp cổ, đang đứng trước tiệm gội đầu uốn tóc, Năm Cam lập tức ghé lại…
Suốt một đoạn đường dài trên đường An Dương Vương, chỉ có mỗi một nơi xem ra buộc ông trùm dừng chân, bởi một lẽ duy nhứt: Có Gái Đẹp!
- Ở đây có gội đẩu cho nam không cô bé? Y hỏi với một nụ cười tươi.
- Dạ có, nếu anh muốn! Cô gái cất giọng mượt như nhung trả lời.
Với cách tiêu tiền như một gã trọc phú thời mở cửa, Năm cam nhanh chóng trở thành thượng khách của cửa tiệm. Dung-còn có tên là Phượng, đã ban cho ông trùm một vài cử chỉ đầy khiêu khích, sau khi nhận ra đây là một lão già mê gái nhưng lắm của…
Liên tục cả tháng trời, Năm Cam lui tới và không tiếc tiền mau quà cáp, tặng vật cho Dung và gần như được xem như là “khách riêng” của cô gái con chủ cửa tiệm. Y đã có thể vuốt ve bàn tay, mái tóc của Dung-một cô huấn luyện viên aerobic khá nổi danh, chỉ với vài trăm ngàn tiền “boa”.
Một hôm Năm Cam bất ngờ đến cửa tiệm…Y xuống xe và đặt tay lên vai Dung xiết nhẹ toan cúi xuống hôn vào trán cô. Chợt có tiếng cười khúc khích từ bên trong cửa tiệm. Ngạc nhiên, y ngẩng lên nhìn và nhìn thấy tít ở trong, Dung đang vừa cười vừa vẫy tay gọi!
- Đó là chị Aùnh củaDung! Dung giải thích.
Hoá ra, bà chủ cửa tiệm có đến hai cô con gái sinh đôi đều sinh đẹp như nhau và chỉ có thể phân biệt nổi bơỉ một cái nốt ruồi nhỏ trên môi trên của Aùnh, cô chị! Năm Cam đỏ mặt vì hố nhưng cũng ngay lập tức y thầm mững rỡ khi nhận ra cả chị lẫn em đều xứng đáng cho y hao tốn thời giờ, tiền bạc. Y tự tin vào kết quả hiển nhiên vì đã hiểu được yếu điểm của hai chị em, nhất là Dung, là: hám tyiền!
Ít lâu sau, số tiền vung vãi ở cửa tiệm gội đầu uốn tóc đã vượt quá con số chục triệu, y đã hẹn được Dung gặp gỡ trong một quán café.
Rồi thì, tại khách sạn Chương Hoàng Yến ở đường Thái Văn Lung, nơi ông trùm làm điểm hưởng khoái hoạt trần gian, đã được Dung đồng ý đến gặp riêng năm Cam hầu “tâm sự buồn vui”.
Dĩ nhiên, một cô gái lại xinh đẹp hấp dẫn lại khôn ngoan có học thức, đã chấp nhận đến phòng riêng ở khách sạn để gặp một gã đàn ông bằng tuổi bác mình, hẳn không thể không biết phải mất gì được gì!
Sau vài lần ân ái đầu tiên, năm Cam luên tục hẹn Dung đến khách sạn để hưởng cho hết những gì tuổi của y lẽ ra không tể còn cơ hội. Và, một ngày đẹp trời khi Dung bệnh –Năm Cam đã lén gọi điện cho cô chị còn xinh đep hơn để hẹn hò. Aùnh mừng rỡ và hỏi một câu để tỏ ra có chút cẩn trọng vì tiết hạnh:
- Liệu em có nên cho Dung biết hay không? Sợ nó hiểu lầm…
- Tùy em, nhưng theo anh…không nên! Năm Cam trả lời.
*
Dương Minh Ngọc vừa được thăng chức trưởng phòng và một loạt thay đỗi trog cơ cấu của sở CATPHCM làm Năm Cam phải họp lại toàn bộ ban tham mưu để sắp xếp lại trật tự trong việc chung chi và giao hẳn cho một số đầu mối thay y làm công việc tế nhị hàng tháng. Thảo ma được giao nhiệm vụ chính trong việc phân phối lợi nhuận mấy sòng bạc cho các vị chức sắc và Hiệp chỉ còn làm công việc chạy cò, lo lót cụ thể từng vụ án cùng với Kim Anh…hiệp gần như thất sủng do hai lý do: cờ bạc thua xiểng liển, và đem tiền của đi nuôi vợ bé!
Danh sách thọ lãnh tài vật do Năm Cam trực tiếp đưa ra tăng lên đến cả trăm mạng mà một số không ít là công an!
Ngoài Dương Minh Ngọc, Nguyễn Mạnh Trung ở phòng Pc16 đã có cơ hội thao túng các vụ án như một phù thuỷ để đỗi lại biết bao tiền của từ bọn tội phạm. Rồi Hớn, Năm, Phổ…lính ruột của Sáu Ngọc cũng nhận tiền của bọn Năm Cam với một nụ cười biết ơn. Theo gương các ông anh, cả các trinh sát dạn dày nghiệp vụ cũng ngã quị trước viên đạn bọc đường được nã ra liên tục từ bàn tay của ông trùm. Quang trố, Tâm lừa, Dũng-nguyên trưởng CA P26 quận Bình Thạnh vừa được điều về làm phó phòng CSHS, cũng ngửa tay nhận sự ban bố đầy khinh rẻ của “ ông chủ”.
Ngay như Hoàng Tân Việt cục phó C14B do quẫn bách đã bắt đầu nhận từ tay Hiệp phò mã không biết là bao nhiêu chiếc phong bì, mỗi chiếc phong bì đựng 5.000.000 đồng. Chưa vừa ý, ông ta còn mượn cớ sửa nhà để vay 10.000.000 đồng của Năm Cam, dĩ nhiên không bao giờ hoàn trả!
Ba LÂm-đội trưởng CSHS quận 3, đệ tử thân tín nhất của Năm Cam đã một lần đưa y đến nhà hàng Thanh Vy để giải trí…
Quy mô của nhà hàng lớn vào bậc nhất nhì thành phố với hàng loạt mỹ nữ được tuyển chẳng thua kém gì thi hoa hậu, đã làm Năm Cam không khỏi chú ý. Nhận ra Ba Lâm, Châu Đức Nghĩa-chủ nhà hàng lập tức đến chào. Ba lâm giới thiệu Năm Cam một cách trịnh trọng:
- Đây là anh Năm Cam chắc Nghĩa có nghe tiếng rồi chư?
Nghĩa tái mặt. Gã không ngờ lão già có dáng vẻ của một ông chủ bàn bida với mái tóc bum bê úp sát vào hai bên thái dương đang ngồi hát karaoké bằng chất giọng của một chiếc loa tồi ngấm nước trước mặt mình là Năm Cam, ông trùm của những ông trùm. Gã lập tức xun xoe:
- Dạ hân hạnh được biết anh Năm! Em xin được mời anh chai rượu…
Năm Cam khoát tay tỏ vẻ kẻ cả rồi tiếp tục ca hát một cách say sưa.
Ít hôm sau, lời đề nghị hợp tác làm ăn của Nghĩa Thanh Vy đã xuất hiện trên bàn họp của Ban tham mưu của tập đoàn Năm Cam.
Để tỏ ra biết điều, ngoài phần hùn 20.000USD của mình, Năm Cam gợi ý Nghĩa để cho Dương Minh Ngọc “được hùn” 20.000USD, hệt như mình. Thế là Nghĩa bắt đầu bị cột chặt vào tập đoàn Năm Camvới trách nhiệm của một kẻ rửa tiền đầy tín cẩn và nhút nhát.
*
Khách sạn-nhà hàng Cam ngay sau khi Năm Cam trở về đã hoang tàn sơ xác. Năm Cam giận run người khi nghe Hiệp báo cáo lại việc gã đàn em phản phúc Mười đen đã thừa cơ ông trùm bị sa cơ na8, 1995 để tháo gỡ dàn đèn trang trí vũ trường mà gã tự cho là phần hùn…
Năm Cam sữa chữa lại để mở một nhà hàng karaoké lấy tên con của Hiệp là Hải-Hà. Tuy nhiên, do thiếu người quản lý giỏi-Hải Hà luôn rơi vào tình trạng ế ẩm.
May thay, lúc bấy giờ-Ngọc đang là một chủ quán cơm niêu đông khách đã đến thương lượng thuê lại nhà hàng của ông anh kết nghĩa.
Khai thác được một thời gian ngắn, Ngọc cảm thấy không kham nổi vì mức đô`5 tiền lỗ vượt qua tiền lãi thu được ở hai cơ sở cơm niêu.
Yến, con gái Ngọc, vốn thông minh đã tìm cách rút chân ra khỏi vũng lầy của “ ba Năm” gán lại. Diệp Hiểu Vân-cô vợ của một gã maia Đài Loan có biệt danh là Lý lùn-tức A Lý, đa được Quyên và Yến gợi ý. Sau khi nhìn quanh quất vị trí của nhà hàng, đồng thời hiểu được ai là ông chủ đích thực của Hải Hà, A Lý quyết định đầu tư.
Tiền thuê từ giá 5.000USD mỗi tháng được Năm Cam ra lệnh cho Ngọc nâng lên 9.000 USD và để có thể hoạt động, A Lý phải ném vào đó tổng cộng trước sau lên đến cả triệu đô la Mỹ.
A Lý, vốn không phải là một doanh nhân đơn giản- có xuất thân từ một gã chuyên đi tiền sát cho bọn 14K Hồng Kông-nay đã di tản qua Đài Loan khi đất Hồng Kông trao trả về cho Trung Quốc.
Vớ nhiệm vụ được giao phó, A Lý lần lượt đổ tiền của các ông chủ giấu mặt của Đai Loan vào Sài Gòn một cách có hệ thống. Gã được các “ lão bản” dặn kỹ: chỉ đầu tư vào các tụ điểm ăn chơi giải tríđể nhanh chóng thu hồi vốn và nhất thiệt phải tìm xem ai là thủ lĩnh của thế giới ngầm Sài Gòn để thương lượng. A Lý biết vị trí tối cao của Năm Cam trong giới giang hồ miền Nam nhưng chưa tìm cách tiếp cận đã nếm luôn một bài học cảnh cáo của Năm Cam…
Vũ trường đầu tiên của tập đoàn tội phạm Đài Loan được A Lý đầu tư hơn 500.000 USD khai tri7ơng có mời đầy đủ các tên tuổi nổi cộm trên chốn giang hồ kể cả Bìnhh Kiểm, Lai Anh…và dĩ nhiên thông qua một người thế lực để mời Năm Cam. Oâng trùm đến, sau vài câu xã giao và uông một ly rượu gọi là…ông trùm lẳng lặng rút lui. A Lý có biết đâu rằng ông trùm chỉ đến xem giò cẳng của gã là chính nên lập tức báo tin thắng lợi cho các ông chủ. Quảû là mafia Tàu, bọn thủ lĩnh vốn đã đưa người ngầm theo dõi mọi hoạt động, của A Lý nên lập tức đưa ra lời trách cứ kèm theo mệnh lệnh:: “ Đừng khoác lác, Năm Cam chưa trực tiếp hợp tác làm ăn đâu! Liệu mà tiếp cận để thương lượng!”. A Lý hoảng hồn vội chuẩn bị kế hoạch làm theo chỉ thị của thượng cấp.
Nào ngờ, chưa kịp tiến hành đã thấy Long đầu đinh xuất hiện…Vũ trường bị phá một các tơi tả, bọn giang hồ được A Lý thuê để đối phó đã chạy dài khi biết chúng đang đụng vào thế lực nào!
Bởi thế khi nghe Năm Cam ngõ ý cho thuê lại Hải Hà, Lee Han Shin đã mừng hết lớn…Ngay như bọn thủ lĩnh đa mưu túc trí ở Đài Loan cũng tin là cánh cửa vào Sài Gòn đã thông suốt vội đổ thêm tiền của cho A Lý cũng cố vị trí vừa đoạt được.
Cheng Ming-tên phái viên cao cấp của băng đảng 14 K lập tức được cử qua Việt Nam để hỗ trợ A Lý và giữ nhiệm vụ báo cáo tình hạot động của gã kinh tài kém kinh nghiệm. Ngay như Ming khi bước ch6an đến các tụ điểm ăn chơi của giới trưởng giả Sài Gòn cũng phải thừa nhận quyết định đầu tư vào lĩnh vực này của các xếp, hòn toàn chính xác.
Nhưng y, dù là một con cáo già thiết kế tổ chức của băngb 14K vang danh bốn biển, cũng không lường hết được những nước cờ sắc nét, ảo diệu và tàn độc của ông trùm xã hội đen Sài Gòn. Y cũng được tiếp đãi cẩn thận và đưa đi mục sở thị tiềm năng làm giàu của giói gang hồ xã hộ đen dưới trướng Năm Cam…
Cũng đúng lúc ấy, mối bất hòa đầu tiên của giới làm ăn phi pháp Đài Loan và Năm Cam xuất hiện. Nguyên nhân cũng xuất phát từ một vũ trường nằm ở góc đường Hàm Nghi.
Với thế lực và sự giao du đầy tính sòng phẳng của mình, Tống đã xin được phép khai thác lô đất còn bỏ trống ở vị trí hết sức thuận lợi để mở vũ trường. Tống liên kết với băng nhóm bọ tội phạm Trúc liên bang-bang đảng tội phạm ở Đài Bắc có đến 30.000 thành viên rải rác khắp thế giới, để đủ tiền đầu tư.
- Anh Năm ủng hộ em, coi như anh Năm có 10% phần hùn đó! Tống thuyết phục ông trùm khi đã có quan hệ làm ăn ở hai nhà hàng đang hồi phát đạt là Cánh Buồm và Ra Khơi. Tất nhiên Năm Cam “đâu nỡ từ chối”!
Ngày khai trương, Năm Cam cũng đến để khẳng định minh ước với bọn tài phiệt Đài Loan trước mặt Tống. Nào ngờ, y đã nếm một qủ lừa đắng ngắt…
Tống không sao thuyết phục được các cổ đông quen bz81n giết hơn chia tiền rằng “không có Năm Cam, không có 10% tất yếu…khó làm ăn nổi với ông trùm của những ông trùm”. Bọn Trúc liên bang không thể chấp nhận chi một khoản nào đó vừa phải và chỉ một lần, không thể có việc làm Đơn Hùng Tín ngồi không chia của! Túng thế, Tống phải bày trò…
Gã thông dịch viên được dặn dò kỹ và dúi cho một xấp bạc đủ để bán cả vợ đợ cả con, bèn cứ thế mà dịch suông sẽ trước vẻ mặt ù ù cạc cạc của ông trùm trước một chữ “ woò ái nì” cũng không biết!
Thế là, Năm Ca cũng ngỡ là mình cũng là một cổ đông dấu mặt tha hồ chia lãi hàng tháng còn các cổ đông Đài Loan thì tin chắc là ông trùm đã đồng ý nhận một món tiền gọi là “cống hỉ phát xồi”..Hai bên cụng ly trong tiếng cười rộn rã và khung cảnh gập ngụa những mông và ngực.
It lâu sau, Tống đến gặp Năm Cam với v3 mặt tỏ ra hậm hực một cách giả tạo và thông báo cho ông trùm biết việc lật lọng của bọn Đài Loan.
Vẫn giữ một nụ cười tươi trên môi, năm Cam nói với giọng ôm tồn:
- Chú cũng đừng nghĩ gì, tụi nó tráo trở thì thôi, sau này mình tránh không làm ăn chung đụng nữa là xong! Đâu phải là lỗi ở chú, có phải không nào?
Tưởng đã qua mặt được ông trùm, tống vui vẻ trở về thông báo với vợ bé –Giang, con hồ ly tinh đất Bắc đã cắm lên đầu gã không biết bao nhiêu là cái sừng…bằng giọng đắc thắng:
- Lão này người ta đồn là rất lợi hại,theo anh- chỉ đáng xách dép cho anh, ngu như một con lừa mà lại tham như môt đứa trẻ con!
Chính vì tưởng rằng “ chồng” hơn hẳn Năm Cam về mọi mặt nên Giang từ đó tỏ vẻ khinh khỉnh xem thường ông trùm ra mặt
Cả hai vợ chồng ngựa non háu đá điều không thể biết rằng Năm Cam rắp tâm chờ cơ hội trả thù. Với thế lực của Tống, không thể ngang nhiên triệt tiêu như những loại kẻ thù khác, Năm Cam thừa kiên nhẫn để chờ đợi thời cơ chín mùi.
*
Hiệp phò mã, sau một thời gian quá dài núp dưới trướng ông bố vợ để trục lợi, đã tự cho rằng đủ lông đủ cánh có thể tự gầy dựng cơ đồ riêng.
Gã bàn với vợ dấu Năm Cam đem ngôi nhà ở Nguyễn Hữu Cầu – Tân Định, món quà hồi môn của ông trùm, đi thế chấp ngân hàng để chuẩn bị thành lập công ty cho “oách”. Dẫu sau, một ông giám đốc vẫn hấp dẫn các cô gái đẹp hơn là một loại trùm xã hội đen, Hiệp nghĩ thế….
Bằng các mối quan hệ sẵn có với Hoàng Lựu Đạn – tên kiểm lâm Sông Bé nuôi mộng làm thủ lĩnh giang hồ, suốt một thời gian từ trước ngày Năm Cam trở về, Hiệp và Long đầu đinh – bạn chiến hữu trong giới buôn xe hơi lậu, đã chuyển về Sài Gòn qua con đường 13, hàng trăm chuyến gỗ lậu tương đương với vài nghìn khối gỗ quí thuộc nhóm A.
Được đà, Hiệp mua nhiều loại xe chuyên dùng để đưa sang Lào khai thác gỗ – đó là một cách nói, thực ra toàn là cây bị đốn lậu ở những kho rừng cấm tại Việt Nam. Chẳng cứ gì Hiệp, hàng loạt cán bộ có chức quyền cũng chạy đến cầu lụy, kết giao với Hoàng Lựu Đạn để buôn gỗ lậu. Nhất phá Sơn lâm, nhì đâm Hà Bá, còn gì nhanh có tiền hơn?
Khi gỗ đã trở nên mặt hàng khó di chuyển qua các trạm kiểm lâm, Hiệp bàn với Long đầu đinh để mở một cửa hàng buôn bán xe hơi ở Bình Dương với tên Hiệp – Long ghép lại.
Ngày khai trương Năm Cam tỏ thái độ bằng cách không đến dự dù vợ chồng Hiệp có vật nài đến mấy…
Trước kia, Lai Em có nhận “mật chỉ” của hoàng đế Năm Cam nên sẵn lòng chở ông phò mã láu cá dở hơi đi thu tiền bảo kê hàng hoá ở các nhà hàng bia ôm, vũ trường…. Sau khi nhận ra sự thất sủng của Hiệp, Lai Em khéo léo từ chối đi cùng gã mặt mụn ấy đến những nơi “phức tạp”. Đã vậy, Hiệp phò mã bắt đầu lao vào cờ bạc. Sòng bạc lớn nhất của Năm Cam mở trên đường Nguyễn Đình Chiểu Quận 3 với sự bảo trợ tầm xa của Sáu Ngọc, tầm gần của Ba Lâm – có cả Trần Lệ Nguyên giám đốc công ty Kinh Đô là con bạc, tiền xâu cả mười ngày được 1 tỷ 200 triệu đồng. Thế mà, Hiệp – chỉ với vài độ cá đá banh y đã nướng đến 1 tỷ rưỡi! Thử hỏi với kẻ thương tiền hơn cốt nhục như Năm Cam làm sau có thể tha thứ một tội lỗi dường ấy?
Một lần nọ, Hiệp lại vào khách sạn để gầy cuộc đỏ đen với một loạt chiến hữu buôn lậu xe hơi. Đám đàn em nhận trách nhiệm theo dõi gã lập tức báo về cho Năm Cam rõ… vài phút sau, điện thoại di động trong túi Hiệp reo vang.
- Hiệp đó hả? Về ba nói chuyện … tiếng Năm Cam vang lên thật rõ.
- Dạ con đang công chuyện, gấp lắm ba ơi… chiều con về! Hiệp nói.
- Mày đừng nói dóc nữa! Chỗ mày đang đánh bài tao biết rồi, trong 5 phút nữa mày không có mặt ở nhà thì đừng trách tao! Năm Cam gằn giọng. Hoảng hồn đến độ suýt đánh rơi cả máy điện thoại di động, Hiệp lật đật cáo từ rồi đi luôn xuống lầu, mặt cắt không còn hột máu…
- Vừa xuống đến quầy tiếp tân, Hiệp rụng rời cả tay chân khi nhìn thấy ông bố vợ đang nói chuyện với người quản lý!.
- Nếu không vì hai đứa con tụi bay đang học giỏi, đừng trách tại sao tao cấm cửa thằng Hiệp không được lui tới nhà này nữa! Năm Cam nói với vợ lạnh lùng. Y đã bỏ ra gần nữa tỷ để trảû bớt nợ cho Hiệp. Cũng chẳng phải thương gì đứa con rể bất lương, gian giảo… mà vì uy tín của một ông trùm nên y đàng bấm bụng bỏ một số tiền lớn. Từ đó Hiệp gần như bị gạt bỏ cương vị đại diện cho ông trùm để thương lượng các kiểu. Thay vào đó Năm Cam bắt đầu đánh bóng tên tuổi cho Trương Hiền Bảo tức Bảo lớn, để chuẩn bị thay y ngồi vào chiếc ghế thủ lĩnh. Có điều, dù cũng tỏ ra rất lợi hại, khôn ngoan, Bảo lớn vẫn còn là đứa trẻ con trong con mắt của giới giang hồ nên chưa thể ra lệnh điều động hoặc thu phục được các anh hùng hảo hán khắp nơi.
Cũng chẳng sao, Năm Cam đã trù liệu tốt cả cho mọi việc để Bảo có thể tiếp quản được cơ ngơi xây dựng được bao nhiêu năm của mình. Thế nhưng, mọi chuyện được ngưng lại vì 1 lý do an toàn cho Bảo, Năm Cam đành ngồi lại chiếu ngồi tối thượng của giới giang hồ Sài Gòn … Bọn giang hồ Ba Ke đã và đang bắt đầu dòm ngó mảnh đất Sài Gòn màu mỡ và đổ bộ hàng loạt …
*
Dung Hà, sau một chuỗi ngày thất bại ở Hải Phòng và cũng vì đất cảng đã trở nên đìu hiu do việc buôn lậu bị đình trệ, đã bàn với ông anh đỡ đầu Minh Sứt về triển vọng làm ăn ở Miền Nam mưa thuận gió hoà…
- Em đã có sẵn mối quan hệ với Năm Cam, chắc chắn sẽ có nhiều thuận lợi khi mình vào để gây dựng cơ đồ! Dung Hà nói.
Minh Sứt suy nghĩ thật lâu, sau khi chẳng còn cách nào khác, đã gật đầu đồng ý với phương án của cô em thủ lĩnh giang hồ Hải Phòng là vào Sài Gòn, Dung Hà đem theo cả Hải Bánh và tin rằng khó có thể thất bại trong công cuộc lấn chiếm lãnh thổ bằng biện pháp hoà bình chậm mà chắc!
- Thì cô cứ vào đây, anh giúp được gì anh sẽ giúp … Năm Cam nói.
Cũng có lúc Hải Bánh đến gặp riêng ông trùm. Lần đầu, Năm Cam dúi vào tay gã đầu gấu Hà Nội 10 vé gọi là để tiêu vặt.
Sau đó, thể theo lời mời của Dung Hà, ông trùm lên đường ra Bắc một chuyến để trước là thăm lại cố nhân, sau là dò xem tình hình làm ăn của giới giang hồ Ba Ke có thuận lợi như ở lãnh địa của mình hay không? Năm Cam thừa hiểu, nước luôn đổ về chỗ trũng, nếu xứ Bắc khó xoay sở – việc Nam tiến của bọn đầu gấu ở đây là không thể tránh khỏi. Và như thế, an tòan của y sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.
Để dễ làm ăn, nếu có điều kiện thời cơ thuận lợi, đoàn tùy tùng theo chân Năm Cam ra Bắc, lấy cớ đi chơi chùa Hương, có cô vợ Nghĩa -Thanh Vy. Mới đến Hà Nội chưa đi được đến đâu, ngay đêm đầu tiên đã xảy ra chuyện …
Hiệp Phò Mã gọi điện cho ông Trùm vào lúc nữa đêm, rất tiếc -Năm Cam luôn tắt máy khi nằm cạnh y là một cô diễn viên trường múa xinh như mộng.
Đến sáng, vừa xuống đến quầy tiếp tân, Năm Cam đã nhận được lời nhắn của Hiệp: “ gọi điện về ngay, nhà có chuyện!”. Năm Cam tối mặt vội gọi cho Hiệp, y biết, nếu không có chuyện trọng đại, chẳng ai trong gia đình y lại gọi điện trong lúc nữa đêm cả…
- Thằng Thịnh con anh Thọ, gây chuyện lớn rồi ba ơi! Bây giờ anh Thọ bị đâm thủng phổi phải nằm bệnh viện … Hiệp báo cáo.
Nghe kể lại mọi chi tiết, Năm Cam toát hết mồ hôi lạnh. Y lật đật tìm Thằng Cận chủ khách sạn:
- Em đi lấy vé máy bay cho anh liền đi, anh phải về …
*
Phan Lê Sơn – một trinh sát phòng CSHS CA TPHCM, đến rủ người bạn thân là Hồ Phước Hưng đi chơi. Họ cùng một tốp bạn cả nam lẫn nữ ghé lại khu ăn uống Phủ Kiệt (đường Hải Triều Quận I) để ăn khuya. Đang ngồi vui vẻ, một chiếc Spacy 125 từ xa phóng lại đổ xịch trước quán. Gã thanh niên vẫn để máy nổ, đèn xe sáng khi rọi vào mắt Sơn. Khó chịu trước thái độ nghêng ngang của người mới đến, Sơn đứng dậy đi đến nói với thái độ thiếu kiềm chế:
- Sao mầy bất lịch sự vậy, mẹ kiếp có tắt đèn xe đi không thì bảo!
Gã thanh niên bĩu môi tỏ vẻ coi thường rồi quát lại:
- Tôi có cố ý đâu mà có đi nửa làm gì chửi tôi. Anh muốn gì?
- Muốn gì hả? Muốn đánh mầy chớ muốn gì? Sơn đập luôn rồi tát luôn một cái vào mặt gã lái xe.Hai tên đi xe vừa nhảy ra đã lãnh luôn một cú đá như trời giáng, ôm bụng ngồi luôn một chỗ, chưa đã nư Sơn đạp luôn chiếc xe đổ kềnh ra đường.
Mày ngon! Mày không biết tao là ai hả? Tên bị đá nhăn nhó nói.
- Mày là ai cũng kệ mày, bố láo là ăn đòn… Sơn trả lời:
- Được, mày có ngon ở đây chờ tao! Một tên nói.
- Ừ, tao sẽ ở đây chờ coi tụi bây cỡ nào! Sơn thách thức anh ta nghĩ rằng chẳng lẽ bọn mất dạy này không biết mình là CSHS hay sao mà sợ
- Tụi này dữ lắm đó đừng giỡn chơi ngen anh Sơn! Anh về đi… Năng -một tên giang hồ lọc lõi, em ruột Dũng chùa – sát thủ của Bò lục, quá hiểu về thế lực của tập đoàn Năm Cam, đã nhận ra Thịnh con của Thọ đại úy là tên thách thức vội khuyên.
Hai cặp nam nữ bạn của Sơn sợ tai bay vạ gió vội kiếu từ. Bàn tiệc 9 người nay chỉ còn 5, trong đó có Sơn và Hưng….
Thịnh chạy đi, vừa tìm trợ thủ trong nhóm bạn bè lau nhau lóc nhóc, vừa gọi điện cho Bảy Việt- một đệ tử của Năm Cam đang giữ xe và tiếp khách ở nhà hàng Ra Khơi với lương tháng 1 triệu đồng.
Bảy Việt đang ngồi nhậu cùng Thọ đại úy ở quán 136 nhận được điện thoại, vội trả lời:
- Ờ mày đang ở đâu vậy, tao ra liền..
Thọ nghe lõm bõm hỏi luôn:
- Ai điện vậy Bảy Việt?
- Dạ, thằng Thịnh gây lộn ở ngoài Hải Triều, để tui ra dàn xếp…
Trong lúc Bảy Việt lấy xe đi, Thọ gọi điện cho Thịnh gọi con trai đến quán 136 gấp. Cũng nên biết, quán 136 này là của Cường- con rể Năm Cam -chồng của Nhung – con gái của ông trùm với Mai, người vợ phản bội của Năm Cam lúc y đang thụ hình ở trại Đồng Phú năm 1982 đến 1984. Bảy Việt chạy ra đến nơi trong lúc Thịnh đã đi đến quán 136 để gặp cha của mình. Đảo qua đảo lại mấy lượt, Bảy Việt không thấy Thịnh cũng chẳng nhận ra dấu hiệu bất thường nào… nghĩ là chuyện nhỏ, đã giải quyết êm xuôi, Bảy Việt chở Hai Lợi-tên đàn em của mình, con ruột Hoàng cẳng cây đi qua bar Hoàng Hôn của Kim Anh ở cách đó không xa để gặp một người quen.
- Nảy giờ, chị thấy con Y Phụng đến tìm em chưa? Bảy Việt hỏi Kim Anh.
- Chưa thấy….Đang ngồi với Khánh, một bạn trai, thị nói với qua.
*
Thọ nghe con trai thuật lại sự việc, đang ngồi với Sáu Palace, Dung lớn, Dung nhỏ, Trinh, Mỹ… một loại mỹ nữ bán phấn mua hương nên Thọ đâm ra “tự ái ruồi” vội ra lệnh:
- Chuẩn bị lên đường, để coi tụi này là tụi nào!
Đúng lúc toàn bộ các hảo hán chuẩn bị dao búa lấy từ quán ăn của Cường, Minh Bu – chồng Hà Trề, đến. Gã bỏ vợ đi theo nhân tình suốt mấy tuần lễ, tiền bạc đã cạn kiệt nên đi tìm Thọ “vay một ít” nghe Thọ kể lại Minh Bu lập tức phùng mang trợn mắt cho ra vẻ “sống chết có nhau”:
- Mẹ, để tui ra coi…cà chớn là luộc chín luôn cho rồi!
Vừa đến nơi Thọ phất tay cho cả bọn ào ào vào bao vây địch thủ.
- Thằng nào đánh mày? Thọ quay qua hỏi con trai.
Thịnh chỉ mặt Sơn thế là toàn bộ xông vào tấn công.
Hồ Phước Hưng lãnh luôn một nhát gục xuống tại chổ, Sơn lách tránh được khá nhiều nhát dao nhưng trúng luôn một chai bia vào đầu…
Mới xảy ra chuyện, thực khách ở các bàn khác chạy tứ tán. Một tốp bỏ đi qua bar Hoàng Hôn và cô gái trong nhóm kể lại bằng giọng liến láu.
- Ngòai Hải Triều đánh nhau dữ quá!
Nghe nói Bảy Việt biết ngay chuyện của Thịnh nên lật đật đứng dậy gọi Hai Lợi:
- Đi, ở ngoài đó có chuyện rồi…coi thử có gì không?
Chở Hai Lợi đến nơi chưa đầy hai phút đồng hồ, Bảy Việt đã thấy trước quán đen nghịt người hiếu kỳ.
Vừa nhảy xuống xe, Hai Lợi đã móc dao bấm ra lao vào cuộc.
Tên đàn em của Bảy Việt nhìn thấy gã đàn ông cầm 2 chai bia đập vỡ đứng quay lưng ra ngoài, Thịnh- con Thọ, đang đứng trước trong tình thế đầy nguy hiểm. Hai Lợi vung dao đâm vào lưng kẻ nguy hiểm…
Trúng dao, “kẻ nguy hiểm” quay lại…Hóa ra Hai Lợi đã đâm lầm, một sai lầm ngu xuẩn khủng khiếp, vì kẻ bị đâm chính là Thọ đại úy!
- Đứa nào đâm ông Thọ? Tiến cặp cổ Hai Lợi toan đâm trả thù cho Thọ, hoảng hồn Bẩy Việt la lớn:
- Lầm rồi, coi chừng lầm…
Tiến vừa buông tay, Hai Lợi vội bỏ chạy quýnh quáng, Sơn nhờ chuyện nhốn nháo bên ngoài vội mở đường máu tuôn ra cửa quán.
Một tên trong nhóm ném theo Sơn chiếc ghế. Vấp chân, Sơn ngã hẳn xuống đường, sau khi đã trúng cả chục nhát đâm chí tử.
Minh Bu lao theo đè lên bụng nạn nhân đâm thêm sáu nhát bằng toàn bộ sức lực, Sơn gục luôn.
Bẩy Việt sợ bọn Thịnh sẽ đâm chết Hai Lợi để trả thù, vội dùng xe đuổi theo và quát lớn:
- Lên xe mau!
*
Năm Cam vừa về đến nhà đã được Hiệp kể lại tỉ mỉ mọi chi tiết của vụ án. Ông trùm lặng lẽ suy nghĩ. Để cứu những thành vi của gia tộc ra khỏi vụ giết hai người một cách dã man, trong đó có một cảnh sát hình sự, không đơn giản chút nào. Thế nhưng bẩm sinh của một con cáo già đã cho phép Năm Cam giải pháp tiến hành thế nào, phải nhờ đến những ai để thay vì bịt mắt nữ thần công lý, phải chọc luôn cho “bà ấy” mù mắt!
Hồ Việt Sử được gọi đến … Hàng loạt cú điện thoại gọi đến Sáu Ngọc, Nguyễn Mạnh Trung và ông “thầy” đã từng nâng đở y lúc hàn vi ở hẻm 148 quận 4, giờ đây đang ngồi ở cương vị quyết định…
Bẩy Việt – kẻ được chọn làm dê tế thần thay cho Thọ đại úy, đã bị trúng kế nên chấp nhận để Hiệp bố trí đi trốn ở Campuchia.
Minh Bu, kẻ dùng để thay thế cho một loạt sát thủ quan trọng, đã theo ý Hiệp, cũng trốn qua Campuchia. Thực ra, gã cũng đáng tội – đâm Sơn trong lúc ngã gục khá nhiều nhát, thứ ấy có xử bắn cũng đáng tội!
Mọi thứ đã sắp xếp xong, Năm Cam xoa tay tỏ vẻ yên tâm. Với y, tất cả ai dám đụng vào gia đình, con cháu của y đều phải trả giá. Bởi vì, chỉ có gia đình y mới xứng đáng là người và mạng sống mới đáng quý. Còn bất kỳ ai khác, sống chết chẳng khác gì con ruồi!