Chương V

Ba Bụng thở ra nhẹ nhõm khi thấy Kha xuất hiện, hắn vút điếu thuốc đang hút dở chạy lại đón bạn:
- Sao? Mày làm gì lâu lắc trong đó vậy, hở?
Liếc qua túi quần Kha, hắn hỏi tiếp:
- Có thổi được gì chớ?
- Không, chưa! Nhưng yên chí. Tôi phải đi kiếm cái này trước đã.
Nói xong, Kha toan dợm bước đi. Bụng nắm áo Kha, gằn giọng:
- Kiếm cái gì? Phải nói rõ ra coi?
- Một con chó xù!
- Một con chó xù? Để làm chi chớ?
- Ừ. Một con chó xù đâu đó, tụi nhỏ muốn có một con chó xù! Đại ca đừng cản tôi, vì Dại ca mà tôi phải mạo hiểm từ mai giờ...
- Ý cha! - Bụng vò đầu, bứt tóc, cái đầu tóc sói sọi còn đâu vài trăm sợi - Tao chịu không hiểu nổi mày: đáng lẽ thổi đồ trong nhà đó đem ra, mày lại đi thổi một con chó xù đem vô nhà đó! Tao hỏi mày: làm vậy mày được lợi lộc gì không?
- Đại ca đừng làm tôi bực mình, tôi không phải con nít. Tôi biết kế hoạch phải làm. Cứ đợi đây rồi sẽ biết - Giọng Kha cương quyết.
Ba Bụng tròn mắt ngạc nhiên và rồi hắn nghĩ thầm: có lẽ thằng này đã mở mắt ra rồi, nó tính bắt trộm một con chó xù để dụ tụi nhỏ đây chớ gì? Được, không nên cản nó, nhiều khi nó có sáng kiến hay, phải để nó tự do hành động. Bụng đổi nét mặt nhăn nhó ra tươi tỉnh:
- Được thôi, em cứ làm theo ý muốn. Anh tin em đó. Nhớ lẹ mà về nghe.
Lạ thật! Mấy tiếng mỉa mai của Ba Bụng: "Tao hỏi mày: làm vậy mày được lợi lộc gì?" như đuổi theo Kha. Thật ra, Kha rất mừng thấy Ba Bụng không làm khó dễ hay xét túi mình. Kha mừng thấy mình qua mặt hắn dễ dàng. Xưa nay, Kha chưa từng làm chủ một món tiền to như vậy. Và bây giờ cơ hội đến, hắn lại cũng không đủ can đảm để làm chủ nó, vì sự tiếp đãi của lũ nhỏ nồng nhiệt, thân mật quá, nỡ lòng nào?
Nhưng trước khi đi đến quyết định. Kha muốn đi xe lam một vòng từ con đường Bạch Đằng xuống chợ Đầm chơi cái đã. Đi xe và trả tiền đoàng hoàng chớ không phải đi cái lối chạy trốn trước nay.
Xuống xe xong, hai tay đút túi. Kha rảo qua, rảo lại trước hai dãy phố để coi có búp bê đẹp không?
Sau cùng, Kha dừng lại trước một cửa hiệu sang trọng, có bán nhiều thứ song Kha chỉ chú mục có mỗi thứ là búp bê thôi. Búp bê nhiều quá! Con thì được lộng kiếng, con thì đứng sắp hàng trong hộp các tông, con thì như con nít tóc thắt bím hay uốn cong vàng óng, con thì đen mướt, lông mi dài và rậm ri, rậm rì, đúng là thứ lông mi giả của mấy cô danh ca, đào hát. Lại có con đứng uốn éo như vũ nữ, mặc áo kimono theo lối Nhật Bản nữa. Thứ búp bê Nhật là thứ Kha loại ra trước tiên. Hắn ta lẩm bẩm những lời Yến dặn: " Một con búp bê tóc đen, biết nhắm mắt, mở mắt, biết khóc"...
- Cái anh này! Có mua thì mua, không thì để người ta bán, đứng coi hoài, không mỏi mắt sao?
Một cô bán hàng môi đỏ chói, mắt tím tim, tóc xoăn tít, mi giả rậm rì, mặc một cái áo mỏng tanh có giát kim tuyến màu xanh, cong cớn nói. Không hiểu sao, Kha bỗng nổi xung lên:
- Đừng có khinh người. Ta coi kỹ để mua chớ sao lại không? Thấy ta ăn bận như vầy nên khinh ta phải không? Coi chừng à! Bán hàng phải biết lịch sự chớ. Tưởng ta không tiền hả. Lầm à!
- Cái gì vậy cô Cúc? Cái gì mà cãi cọ to tiếng vậy?
Một bà đứng tuổi vẹt cái màn trúc nghe lóc cóc bước ra, dáng bộ coi được hơn cái cô vừa chỉnh Kha, lên tiếng hỏi. Vừa lúc đó Kha cũng chỉ tay vào một búp bê "Bella" xinh đẹp tóc đen đứng trong cái hộp cát tông giữa tủ, giọng chững chạc hỏi:
- Con này bán bao nhiêu?
- Ngàn rưỡi!
Cô gái buông xõng. Kha xuýt xoa!
- Ngàn rưỡi hả? Mắc quá!
- Chớ sao, ưng thì mua...
- Cúc - bà chủ lại lên tiếng, giọng bà hơi gắt nhưng vẫn lịch sự - cô phải lễ phép đối với khách hàng, nói giọng như vậy làm sao người ta...
Kha hài lòng lắm, quay sang bà chủ:
- Đó bà coi, cô này khinh người quá, tôi nghèo thiệt, nhưng đã vô đây thì có ý mua mới vô chớ, cổ làm như muốn đuổi người ta đi vậy.
- Xin lỗi cậu. Tôi vẫn la hoài mà nó không chừa... thôi cậu bỏ qua, cậu muốn mua để tôi lấy ra cậu coi cho rõ. Búp bê này nhập cảng tốt lắm, nó biết nhắm mắt, mở mắt đó cậu, không phải thứ nhựa của mình nên giá có hơi cao một chút, nhưng cháu chơi sẽ được lâu.
Bà vừa nói vừa ra hiệu cho cô gái kéo cửa tủ lấy con búp bê ra đưa cho Kha.
Kha đón lấy, vuốt vuốt mớ tóc đen mướt của con búp bê, khi Kha lật nghiêng lại, từ con búp bê phát ra ba bốn tiếng oe oe oe oe và đôi mắt xanh biếc cũng vừa nhắm lại như đứa trẻ ngủ. Kha kêu lên vui vẻ:
- Nó biết khóc nữa, hả bà?
- Dạ, nó khóc được. Mắc là vì vậy đó, cậu ạ. (giọng bà nhỏ nhẹ, dễ thương chớ không giống như cô làm công) đó cậu coi, nó biết mở mắt, nhắm mắt nữa, hay lắm...
- Hay thiệt! - Kha gật gù - nhưng... hơi mắc một chút.
Vừa nói Kha vừa lật lại để xem cho kỹ món đồ chơi hay hay. Tiếng "oe oe” phát ra đều như thể giục giả Kha: "Mua đi! Mua đi!”. Bà chủ hiệu niềm nở:
- Tôi có thể bán nới chút ít, mở hàng, cậu mua giùm, mai giờ toàn vô coi...
- Ủa, giờ này mà bà chưa bán mở hàng sao?
- Chưa cậu ạ! Tôi để ý nhiều lần. Hễ buổi mai mà không bán được suôn sẻ thì suốt ngày ngồi ngáp ruồi thôi. Nhiều khi cũng tại con Cúc hết, thấy mặt nó là người ta ngán. Chắc có ngày tôi phải cho cô ấy nghỉ việc quá.
Kha tiếc nhanh về phía trong, cô Cúc đã lảng đâu mất. Kha ngập ngừng hỏi bà chủ hiệu:
- Bà nói thiệt đi! Giá bao nhiêu, liệu tôi có thể mua cho cháu tôi thì tôi mua liền...
- Dạ, cậu cho 1.300$ tôi bớt 200$ cho cậu làm quen.
- Một ngàn được không. Nói thiệt với bà, tôi có đứa cháu kêu tôi bằng cậu, tôi thương lắm nên cố gắng chứ tôi nghèo...
- Vâng, không phải cậu mua cho con hả?
- Dạ, không! Tôi chưa có vợ, nghèo xơ như vậy ai mà ưng, hở bà?
- Tội chưa! Cậu tốt quá, mua cho cháu... thôi cậu trả thêm tiếng nữa đi, tôi bán vốn, không ăn lời cậu đâu tôi muốn bán cho cậu, mà 1.000$ rẻ quá chưa tới vốn cậu à.
Kha do dự giây lâu vì những lời lẽ ngọt ngào của bà chủ tiệm, tuy sợ mình trả hớ nhưng nghĩ nông nỗi đến hàng khác được tiếp đãi như kiểu vừa rồi hắn rất ngán. Có lẽ tụi nhỏ nói đúng, đồ nhập cảng mắc. Chà! Mà càng nhìn, Kha càng mê con búp bê, nó thật đẹp không khuyết điểm chỗ nào hết. Bé Yến sẽ mừng lắm. Kha cười cười:
- Thôi! Một ngàn mốt, đi! Đó là tôi muốn mua lắm. Trưa rồi, bà liệu bán được...
Bà chủ hiệu cân nhắc vài phút rồi tặc lưỡi một cái:
- Dạ, bán mở hàng cho cậu để nhờ cái vía. Thật tôi không lời một đồng nào hết, cậu ơi!
Kha đứng nhìn cô Cúc loay hoay gói con búp bê bằng một tờ giấy hoa trang nhã và còn phải dùng một sợi ruy băng xa tanh hồng cột lại, thắt nơ đàng hoàng theo lệnh bà chủ. Một niềm vui nhè nhẹ dâng lên trong lòng Kha. Lợi lộc gì hay không có trời mà biết, nhưng quả tình Kha được hưởng những phút xuất thần hiếm có. Ba Bụng làm sao hiểu nổi?
Ôm gói quà đi ra, Kha moi móc tìm coi chỗ nào có chó xù đen?
 

*

Năm giờ chiều rồi mà cậu Bích chưa về. Lũ trẻ hết sức nôn nả, nhấp nhỏm trên ghế bành, mắt hướng về phía cửa chính lẫn cửa sổ. Bàn cờ được dẹp một bên, vì chúng không còn kiên nhẫn để chơi nữa. Yến buồn bã hỏi hai anh:
- Anh có tin là cậu mua được chó không?
- Chó xù khó tìm, nhất là chó xù biết làm xiếc. Mày bày đặt, bắt cậu tìm làm chi thứ khó như vậy?
- Em đâu có bắt? Cậu hỏi em là hai anh muốn quà gì, em phải nói thiệt chớ!
- Em tin là cậu sợ thất hứa, nên cậu phải lùng mua cho được. Mà cậu ở bên Mạc Xây lâu rồi, dám lạc đường lắm à!
- Bậy quá. Hồi mai đáng lẽ phải có một đứa đi với cậu.
- Sao không nói liền?
- Em có ngờ đâu...
- Anh tin là cậu không lạc đường đâu, cậu rời Nha Trang năm cậu hai mươi mất tuổi chớ phải là năm cậu mới mười tuổi đâu. Chắc cậu gần về rồi đó. Đừng nôn nóng nhắc hoài cậu sẽ vấp té cho coi.
- Phải! Chắc cậu gần về rồi. Này Lai, mày tính đặt tên gì?
- Ai tên gì? - Lai lơ đãng hỏi lại.
- Cái thằng! Còn ai nữa, con chó xù chớ ai.
- Mà cậu đã mua về đâu?
- Hay chưa! Thì cứ đặt tên trước đi, có sao đâu? Chừng cậu mua về thì tránh khỏi mất công suy nghĩ kiếm tên, phải tiện không?
- Em đặt tên nó là Mi nô, cho nó ngủ ở chân giường em! - Yến hí hởn nói.
- Ngon lành há? - Lai nạt em - cậu mua cho tao với anh Phan hay mua cho mày? - Với Phan - Em tính đặt tên nó là Bốp, anh thấy được không?
- Bóp hả? Tại sao lại Bốp? Minô nghe hay hơn.
Phan hỏi em. Yến tươi mặt lên trong khi Lai hùng hổ:
- Anh không để ý gì hết: Minô là tên con gái. Em không ưa. Với lại anh quên con Bốp trung thành và can đảm của ông Ngọc Sơn trong "Ngục thất giữa rừng già" rồi sao? Em muốn con chó của tụi mình có đủ hai đức tính đó, nên đặt tên Bốp, hiểu không?
- Tên Bốp dở!...
- Tên Minô dở...
Cuộc đấu khẩu càng lúc càng gay cấn nên chúng quên phắt việc chính: mong chờ cậu đem chó về cho.
Đột nhiên, có tiếng chó sủa dội phía ngoà. Ba đứa cùng đứng bật lên, ùa lại nhìn ra. Tiếng sủa mỗi lúc một gần hơn và… Trời ơi! Cậu Bích của chúng xuất hiện với một con chó xù nâu sẫm. Một sợi dây gai buộc qua cái vòng cổ bằng da, cậu nắm một đầu dây, ngoài ra dưới nách cậu còn cắp một gói giấy hoa có cột nơ hồng xinh xẻo. Cậu nói với nó như dỗ dành trong lúc nó vùng vằng muốn chạy lui hơn là đi tới:
- Đi! Tao thương mà! Đi, đi! Tao thương...
- Cậu về rồi! Trời ơi! Tụi con chờ muốn điên luôn! Vô đi cậu!
Ba đứa thi nhau nói. Và chúng xúm lại toan vuốt ve con vật nhưng nó chồm lên có vẻ giận dữ lạ thường. Kha lại dỗ dành:
- Mày ngu lắm! Mấy anh chị thương mà! Làm cái gì vậy?
Lai lùi lại đưa tay ra như muốn tự giới thiệu mình với con vật xinh đẹp, con vật cứng đầu gầm gừ trong cổ họng không tỏ vẻ thân thiện chút nào. Song ba đứa không phật ý. Chúng từ từ tiến lại, ban đầu vuốt vuốt dưới đuôi, rồi lần lần vuốt lên lưng, con vật thôi gầm gừ, đứng im cho chúng làm gì tuỳ ý.
- Tao thương mày lắm, biết không? Tao không có em, mày phải biết chớ!
Yến sờ vào tai con chó, nói giọng âu yếm. Kha nhìn cảnh đó cũng vui lây, lấy tay vỗ nhẹ lên đầu con vật một cái, tức thì nó lồng lên, nhe răng ra:
- Gấu, gẫu, gẫu!
Phan phật ý, la lên:
- Mày hỗn quá! Nhờ cậu tao mày mới được về đây biết không?
Lai áy náy:
- Nó vô lễ với cậu quá!
Yến thì chạy lại ôm cậu, thủ thỉ:
- Cậu đừng có giận nó, rồi đây tụi con sẽ dạy nó lễ phép với cậu.
- Không sao đâu, các con đừng lo. Chó ưa thích con nít hơn người lớn.
- Đúng vậy. Nhưng cậu yên tâm đi: rồi đây mỗi ngày con sẽ nhắc đi, nhắc lại cho nó biết rằng cậu dễ thương nhất. Nó sẽ thương cậu.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm. Chúng con không bao giờ dám mơ đến một con chó như con chó này. Cậu tốt hơn ông già Noel nữa à!
- Có mắc lắm không cậu? Tụi con sợ cậu thiếu tiền hay đi lạc...
- Lạc sao được. Mà cũng không thiếu tiền đâu, vẫn còn đây.
- Nhưng cậu mua hết bao nhiêu?
Gã đàn ông ấp úng:
- Đừng nói đến tiền bạc. Cậu chỉ muốn các cháu vui thôi.
(Thật cậu chúng sao mà như thiên thần. Chắc trên đời này không có một ông cậu thứ hai như ông đâu).
Mải theo con chó, lũ trẻ quên gói quà kia. Kha phải nhắc chúng mới nhớ ra. Yến nhanh nhẹn tháo dây cột, nhìn sững con “Bella" xinh đẹp, không kêu lên được một tiếng vì quá sướng. Hai thằng anh cũng nhìn say và không ngớt buông lời tán thưởng. Lai lên giọng kẻ cả:
- Yến, em phải cảm ơn cậu chớ!
Cô bé giật mình, choàng tỉnh, đu lên ôm hôn cậu nói cảm ơn cậu, và còn bắt con “Bella” hôn cậu nữa.
- Thôi! Bằng lòng hết rồi ha? Bây giờ cho thằng Ma cà bông này uống ly café đi!
- Ma cà bông? Tên cậu sao?
Kha vội chửa:
- Đôi khi má cậu muốn trêu cậu, bà kêu cậu là Ma cà bông.
- Má cậu là bà ngoại chứ ai? Phải không? Mà bà ngoại đâu còn, bà ngoại chết từ lâu rồi...
Giọng Kha run run:
- Phải! Bà ngoại của các con đó mà. Bà chết lâu rồi chớ sao, nhưng cậu nói chuyện hồi bà ngoại còn sống kìa, bà thường kêu cậu là thằng Ma cà bông.
- Hồi ba ngoại còn sống chắc cậu vui lắm hả?
- Phải! Vui lắm - Kha thở dài, rút khăn lau mồ hôi và hỉ mũi - cậu đâu có khổ sở như...
- Thôi cậu đừng nhắc chuyện đó, con không muốn cậu buồn. Nếu cậu muốn, tụi con sẽ kêu cậu bằng tên Ma cà bông cho cậu vui.
Yến tưởng cậu lại sực nhớ chuyện đắm tàu thảm khốc, vội an ủi. Kha lắc đầu.
- Thôi! Đừng kêu cậu bằng tên đó. Cái gì đã qua cho nó qua luôn.
- Cậu ơi! Cậu ngồi uống café không sao? Phải dùng chút gì chớ?
- Các cháu muốn cậu ăn gì bây giờ?
- Dạ, bánh ga tô!
- Ga tô? Ở đâu? Làm hay mua?
- Dạ mẹ làm, mẹ làm tặng cậu mà.
Nói xong chúng mở tủ lạnh khệ nệ bưng cái bánh lên, bắt cậu nếm qua cho kỳ được. Phan trịnh trọng trao con dao cho cậu, giục bằng giọng âu yếm:
Cậu khai pháo đi! Nó thuộc quyền cậu mà! Cậu có cắt, tụi con mới được ăn!
Kha làm theo lời lũ trẻ, nhưng thận trọng, chỉ ăn mấy miếng quanh rìa. Gã không chịu đụng đến mấy miếng có chữ. Chúng hết lời khích cậu: "Tại sao lại không ăn chỗ phết nhiều kem? Nhất là chỗ có chữ Bích, tên của chính cậu, cho mẹ chúng con vui lòng!” Thế rồi, Kha bớt thận trọng đi và cuối cùng cái bánh chỉ còn lại một mẩu, một mẩu cuối cùng có cái chấm than (!) vì các cháu rất vui lòng ăn phụ cùng với cậu!
Con chó cũng được chia một miếng. Xong tiệc bánh, chúng bàn nhau đặt tên cho con vật quí trong lúc Kha vỗ bụng bình bịch khen ngon.
Vì chuyện đặt tên cho chó, ba đứa lại đem chuyện con Bốp và người viết chuyện đó ra bàn. Nghe đến lên người này, Kha chen vô:
- Thằng chả là ai vậy, hả?
Ba đứa nhìn nhau cùng một ý nghĩ: cậu chúng dùng một tiếng rất bừa bãi, chúng mà ăn nói vong mạng kiểu đó chắc là bị la liền, nhưng có sao đâu? Hiện mẹ chúng chưa về nhà. Cứ để cậu nói cho vui. Kha lặp lại câu hỏi.
- Thưa cậu, tụi cháu cũng chưa hiểu rõ là... thằng cha hay đàn bà, chỉ biết người ấy viết sách…
Kha nói, giọng thành thạo:
- À! Ký giả chớ gì? Cậu biết mấy cha này. Ẩu tổ mẹ.
Lai toan giải thích cho cậu rõ sự khác nhau giữa ký giả và nhà văn nhưng Phan thì nghĩ rằng vì cậu nó ở nước ngoài lâu quá nên quên đi một số tiếng, không sao. Thong thả, cậu sẽ nhớ ra. Vả lại chuyện đó không cần thiết bằng việc đặt tên cho con chó. Phan muốn dành quyền ưu tiên cho cậu:
- Thưa cậu, cậu đặt tên nó là gì?
- Tùy ý mấy cháu, cậu ăn nhậu gì trong vụ này?
Ba đứa cùng cố nín cười. Cậu vui tính quá đi. Và cậu không chịu đặt thì chúng con đặt vậy. Yến nói trước:
- Con đặt nó là Minô, cậu thấy được không
- Con thì đặt tên Bốp. Cậu thấy tên nào hay?
Kha ngần ngừ một giây:
- Mi nô nghe hay hơn.
Yên vỗ tay vì được chọn tên mình đặt. Hai anh nó đành dẹp tên Bốp lại một bên.
- Minô! Lại đây!
Con chó nghe gọi, tỏ dấu thân thiện bằng cách ve vẫy đuôi và lại gần Yến. Ba đứa hết sức hài lòng, bắt đầu chạy quanh con chó đùa giỡn, dạy cho nó “lại đây”, “nằm xuống” v.v... đủ trò.
Hai bên đã có vẻ hợp nhau.
Kha được yên thân lim dim mắt, thoải mái trong lòng chiếc ghế bành êm ái. Hiện tại quá đẹp, hắn không muốn bận tâm suy nghĩ gì hết, muốn tận hưởng một ngày đáng nhớ. Hắn gọi cháu hỏi:
- Nhà còn 33 không cháu?
- Dạ còn! Cậu dùng không?
- Cho cậu một chai đi! Cậu mệt quá, đi tận Cầu Đá tìm mua con chó đó. Cậu bỏ giấc trưa... cậu cần uống và ngủ một lát cho lại sức.
- Dạ! Con đem lên liền bây giờ.
- Để nguyên trong chai, đừng đổ ra ly làm chi nghe? Cậu không muốn các cháu mất công rửa ly.
Phan hết sức hài lòng về ông cậu. Ông sao mà tâm lý quá. Nó "dạ" to một tiếng, chạy bay xuống tủ lạnh, lấy chai 33 khui ra, đem lên liền.
Nốc cạn chai 33, Kha ríu cả hai mắt lại, nhưng nhìn đồng hồ thấy hơn năm rưỡi gã có vẻ sốt ruột. Gã thở dài bảo các cháu:
- Bây giờ mà nằm đây ngủ một giấc thì sướng quá…
- Thì cậu ngủ đi. Có sao đâu? Cậu mất ngủ cả buổi trưa...
- Đâu được? Lỡ ba mẹ cháu về...
- Về thì về chớ sợ gì?
- Cậu muốn tỉnh táo để...
- Không sao, con sẽ kêu cậu dậy trước khi mở cửa, đặng cậu đủ thì giờ sửa soạn tóc tai, quần áo.
- Cảm ơn cháu, nhưng không được, cậu còn nhiều việc phải làm.
- Bữa nay chiều thứ bảy, cậu quên sao?
- Cậu không tới công sở, cậu ra ngoài một chút cho thoải mái...
- Không được! - Yến nghiêm giọng như một nữ điều dưỡng đối với bệnh nhân - cậu không đi nổi đâu, cháu biết. Cậu cần ngủ một chút cho khoẻ.
- Không được! Cậu không thể ngủ.
Gã đứng lên chệnh choạng và sau rốt đành mặc cho ba đứa nhỏ dìu lại đi văng.
- Cậu không ngủ đâu - Gã phản đối trong khi Yến nhanh nhẹn lấy cái mền đắp ngang mình cho gã - Cậu nằm nghỉ một chút thôi.
Mười phút sau, gã ngáy đều đều. Ba đứa rón rén đứng lên, dắt chó xuống bếp để có thể vừa lo bữa ăn tối vừa giỡn với nó. Và cũng cốt cho cậu chúng được ngủ yên. Cậu chúng đã mệt nhọc cả buổi: đi tận Cầu đá tìm mua con Minô cho chúng, ít ỏi gì?