ảo dẫn thầy Vinh đến chỗ Mạnh và Bích, nhưng chẳng thấy bóng ai. Mặt trời đã trốn sau dãy Trường Sơn. Cơn gió nhẹ hiu hiu không làm nguôi cơn giận của thầy Vinh. Thầy vẫn hầm hầm bước theo Bảo, không nói lời nào.Bỗng Bảo reo lên, đàng xa, bóng thằng Bích chạy tới, thằng Mạnh theo sau. Thấy thầy Vinh, Bích đã oang oang:- Thầy đến thật đúng lúc, tụi con tìm được cái xe rồi. Nó đang đậu ở đàng kia.Thầy Vinh thở ra nhẹ nhõm:- Thế sao không trả cái kích cho người ta?Mạnh hổn hển:- Dạ... tụi con đâu có dám... Tụi con chờ thầy... Thầy biết không... cái xe đó dừng lại vì... vì...- Vì sao?- Vì một bánh xe bị bể, ông ta đang kiếm gì trong thùng xe đó thầy.Thầy Vinh hừm một tiếng.- Thầy! Tụi con sợ ông làm khó dễ. Còn thầy, chắc ông ta sẽ nể thầy.Thầy Vinh chẳng nói chẳng rằng giằng lấy cái kích nơi tay Mạnh rồi lầm lũi bước đi. Mạnh, Bảo, Bích lẽo đẽo theo sau.Chiếc xe cũ kỹ, không có mui, đậu ở dọc đường. Một ông gầy, cao, đội chiếc mũ đen, đang lúi húi lục trong thùng xe.Một phút đắn đo: Thầy Vinh sợ ông sẽ nổi giận khi biết kẻ lấy dụng cụ tối cần của ông trong khi ông đi vắng.Mạnh thấy thầy mình do dự liền hăng hái:- Thưa thầy, thầy có cần con giúp cái gì không ạ?Thầy Vinh nạt:- Không cần, có các anh chỉ thêm rắc rối.Rồi lấy hết can đảm, thầy bước nhẹ về phía chiếc xe.Ông già vẫn cắm cúi tìm không để ý đến thầy Vinh. Thầy ho lên vài tiếng cũng không làm ông nọ chú ý. Cuối cùng, thầy Vinh phải đụng vào người ông ta và nói:- Ơ... Xin lỗi ông... Chào ông.Ông già ngẩng lên nhìn người lạ ngạc nhiên. Thầy Vinh luống cuống:- Tôi tên... Vinh. Tôi muốn xin lỗi ông.- Có gì đâu mà xin lỗi... Tôi rất hân hạnh được biết ông Vy... ơ... ông Vinh! Ông Vinh! Tôi tên Cách, Trần Cách... Xin lỗi ông tay tôi bẩn quá không thể bắt tay ông được.Thầy Vinh gật đầu thông cảm:- Vâng, tôi thấy ông nằm dưới sàn xe.- Vâng, tại xe tôi khi không bị bể bánh giữa đường. Tôi tìm cái kích để thay bánh, nhưng có lẽ tôi để quên nó ở nhà rồi.Ô! Thầy Vinh mừng rỡ đặt cái kích và ma ni ven xuống đất, xoa tay:- Có phải ông tìm cái này không ạ?Ông Cách ngạc nhiên mừng cuống quýt:- Ồ! Vâng! Đúng! Đúng rồi! Ông có thể cho tôi mượn một tí được không ạ? Tôi... tôi cần nó quá.Vậy là ông Cách không nhận ra đồ dùng của mình!Thầy Vinh vội xác nhận:- Của ông đấy, ông không cần phải mượn.- Ông cho tôi???- Không! Của ông đó.- Ông lầm rồi, của tôi tôi để quên ở nhà rồi mà?Thầy Vinh thở dài: thật là cái ông già lẩm cẩm! Thầy phải nhấn mạnh từng chữ như lúc thầy giảng bài:- Thưa ông Kích, đây là cái Cách của ông đấy ạ.- Hả???- À, tôi nói lộn. Tôi muốn nói: thưa ông Cách, đây là cái kích của ông đấy ạ.Ông Cách chợt phá lên cười:- Ông Cách, cái kích... Ha... Ha... Ông làm tôi nhớ đến...Thầy Vinh vội vàng ngắt giòng ký ức của ông già:- Dạ, thưa ông, bây giờ ông có thể thay cái bánh xe bể rồi chứ ạ?- Vâng! Cám ơn ông! Thật ông...Vừa nói ông vừa đưa mắt nhìn cái kích: sao lạ vậy, hình như ông thấy cái kích này ở đâu rồi. Quen quá chừng. Cố moi trí nhớ... ông chợt vỗ tay reo lên:- À, đúng rồi, đây là cái của tôi mà.Thầy Vinh:- Đó, thế mà hồi nãy giờ tôi nói mãi mà ông không tin.- Ấy, tại mắt tôi kèm nhèm, già cả rồi, phải trông gần mới thấy rõ... Thì ra tôi không có để quên ở nhà, ông tìm ra được ở đâu vậy... ông Viên... Cám ơn ông nhiều lắm...Thầy Vinh lắc đầu: ông già lẩm cẩm, cắt nghĩa thêm làm chi cho mất công, kệ cho ông ta muốn hiểu sao thì hiểu. - Thầy Vinh dợm bước đi:- Thưa ông... tôi đã đưa cái kích lại cho ông. Bây giờ ông cho tôi kiếu. Xin chào ông...- Ơ... Ơ... Ông ơi! Ông có thể giúp tôi một tay với không. Tôi già cả...Thầy Vinh miễn cưỡng nhận lời:- Vâng. Tôi sẵn lòng...- Vậy nhờ ông thay giùm cái bánh xe luôn thể. Tôi thật e ngại khi nhờ ông. Tại cái xe này cũ quá. Phải chui xuống dưới xe mới bỏ cái kích vào được.Thầy Vinh phải gật đầu:- Vâng, tôi làm được.- Nhưng ông ạ, ngay thùng nhớt lại có một lỗ nhỏ, nên dầu cứ nhỏ xuống đầu mình. Thường thì tôi có một cái áo mưa để trùm đầu cho khỏi bẩn. Nhưng tôi lại để quên ở nhà mất rồi. Tôi có mang theo một cái mới... Không biết ông có cần dùng không.Nhưng ông vừa nhìn thấy thầy Vinh cũng có một cái, mắt ông sáng lên:- Ô kìa, ông cũng có mang theo áo mưa, may quá.ọ không chịu cứu thằng Bảo?Thầy Vinh bực dọc:- Nó đâu mà cứu. Thật mấy thằng ranh...Vừa lúc đó thằng Bảo xuất hiện ở đầu đường, thầy Vinh hét lạc cả giọng:- Kìa Bảo... tới đây! Tới đây thằng ranh...Bảo hấp tấp chạy tới, máy ảnh đong đưa nơi tay:- Thưa thầy...- Thằng quỷ con, đi đâu về?- Dạ - Bảo thủng thẳng đậy nắp máy ảnh - Con vừa chụp được chiếc xe cứu hỏa màu đỏ. Thầy thấy không, đó là một kiểu xe mới ra.Thầy Vinh ôm đầu khổ sở:- Trời ơi, lại chiếc xe màu đỏ... Tôi hỏi tại sao anh lại chui ra được?- Thưa thầy, thằng Mạnh nó dùng cái kích để cứu con.-????- Và cái xe chạy mất trong khi chúng con chưa kịp trả lại cái kích.Và nó kể lại cho thầy Vinh nghe tất cả. Thầy Vinh chỉ biết lắc đầu chán nản.Bọn trẻ trên Viện Bảo Tàng chờ thầy Vinh lâu quá nên đã lần lượt chạy xuống vây chung quanh nghe ngóng.Bình lên giọng:- Thưa thầy, chúng con đợi thầy mãi...Thầy Vinh quay lại khó chịu:- Đi lên trên đó lại đi...Cả bọn nhao nhao:- Chán lắm thầy, tụi con coi hết rồi.- Thì lên chụp hình đi...- Úi giời, con chụp cả trăm tấm rồi đó thầy. - Truyền la lên.Thầy Vinh đành quyết định:- Được, bây giờ các anh về lại chỗ xe buýt đậu đi. Bình đi giùm thầy. Tôi phải đi trả cái kích lại cho chủ nó.Bình:- Thầy, đi bây giờ ạ?Thầy Vinh gật đầu. Mão nán lại:- Thưa thầy, cho con đi theo thầy với.- Không, đi về hết...Mão đành bước theo các bạn. Nó lẩm bẩm:- Mất sướng! Cho người ta đi với... mà cũng không chịu...