Chương V
Song Ngư

    
ự thật thường làm mất lòng. Văn Bình đã làm mất lòng nhiều bè bạn vì sự phê phán của chàng đối với công an cảnh sát. Chàng là điệp viên chuyên nghiệp, không nhiều thì ít, liên hệ với thế giới ông cò, song chàng lại ghét ông cò một cách đặc biệt.
Chàng ghét ông cò mặc dầu chàng có nhiều bồ bịch điều khiển công an cảnh sát phần nào vì chàng là một trong những người lái xe ẩu nhất Sàigòn mà các ông cò Sàigòn lại nổi tiếng về tài biên phạt. Không lần nào chàng về Sàigòn để báo cáo công tác hoặc nghỉ xả hơi là chàng không bị chặn xe dọc đường với những vi phạm luật lệ rõ ràng như 2 với 2 là 4. Chẳng hạn vượt ngã tư đèn đỏ, lái bên trái, phóng trong thành phố với tốc độ trăm cây số một giờ. Chỉ khi nào bị vây hãm, trước sau đều có cảnh sát, chàng mới dừng lại, xuất trình giấy tờ. Nhưng thường thường là chàng bỏ chạy. Chàng không phải là phần tử vô chính phủ, coi luật pháp là trò đùa, nhưng khốn nỗi người đẹp ngồi bên lại không thích bị phá đám, cho nên giữa chính phủ do dân bầu ra và chính phủ của mông đùi ngực, chàng đành tuân lệnh chính phủ thứ nhì...
Bởi vậy Văn Bình đã quá quen với tiếng còi cảnh sát.
Tiếng Xíp-lê vừa ré lên trong khu ăn chơi Mông-mác thì một toán cảnh sát viên lực lưỡng hiện ra. Bọn du đãng buông Rờnê và đẩy hắn ngã xuống rãnh nước - một tên, chắc là tên cầm đầu - la hoảng:
 Chạy đi chúng mày...
Đạo binh tố nữ ùa từ trên vỉa hè xuống mặt đường. Họ không vắt giò lên cổ nhự bọn du đãng đực rựa. Dường như họ đã được huấn luyện chu đáo để đối phó với nhân viên công lực. Phản ứng đầu tiên của họ là cản chân các cảnh sát viên. Cả thảy có hai cảnh sát viên mà đạo binh mày trắng lên đến nửa tá. Hai ông cò le te chạy tới, xíp-lê ngậm trong miệng tiếp tục thổi liên hồi song không thể đến gần xe hơi DS. Trong khi ấy, bọn anh chị đã biến mất vào bóng tối.
Rờnê cũng tỏ ra khôn ngoan không kém. Tuy bị đánh đau, thừa sống thiếu chết, đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo. Hắn vịn xườn xe, bò lên băng trước và mở máy. Chiếc DS nhảy chồm lên khiến đám đông phải giãn ra, Rờnê phóng độ trăm mét rồi quẹo trái.
Văn Bình liếc thấy cặp mắt láo liên của Rờnê trên nền kiếng chiếu hậu lớn bằng nửa cuốn sách. Chỉ riêng cặp mắt này đã đủ chứng tỏ Rờnê là kẻ giết người không sợ mùi máu.
Chiếc DS là loại xe cồng kềnh nhất của kỹ nghệ Pháp Quốc. Đường phố khu ăn chơi ngang dọc thất thường song Rờnê điều khiển vô-lăng lẹ làng như đang chạy một mình trên xa lộ. Lối lái xe của hắn liều mạng mà chín chắn, những ai thiếu kinh nghiệm đều tưởng lầm hắn đùa rởn ngu dại với Tử Thần, nhưng sự thật là hắn lái xe một cách tính toán, thận trọng và già dặn.
Những bảng hiệu nê-ông vun vút qua mặt Văn Bình. Hết tiệm ăn đến hộp đêm. Hết hộp đêm đến tiệm ăn. Chàng quan tâm đến tiệm ăn nhiều hơn, vì cơn đói mỗi lúc làm thắt nghẽn ruột chàng. Chàng bèn đánh lừa thần đói bằng cách hình dung trong trí, quang cảnh bên ngoài, bên trong những nhà hàng độc nhất vô nhị, vừa ngon, vừa sang không đâu sánh kịp. Nước Pháp có khoảng mươi tiệm ăn như vậy, chàng đều đến viếng thăm không sót tiệm nào [1]. Tuy nhiên, ngoài những nhà hàng thượng lưu, khách phải mặc đồ lớn và lấy bàn từ trước như Maxim's, chàng còn biết nhiều nhà hàng nhỏ như lỗ mũi, bàn ghế xấu xí mà ngon kinh khủng, phải ghi tên trước cả tháng trường mới có hy vọng giành được vài ba chỗ ngồi [2].
Văn Bình mê nghệ thuật ẩm thực Pháp. Song chàng không ngửi được cái thói quen đòi tiền buộc-boa. Muốn đi ăn phải chuẩn bị một đống tiền tiền lẻ sẵn sàng. Tắc-xi đậu lại, buộc-boa. Chú bồi phục sức lòe loẹt mở cửa kiếng, rạp lưng cúi chào mời, cũng buộc-boa. Ăn xong, thưởng tiền cho bồi dọn bàn là chuyện khả dĩ chấp nhận được, nhưng nếu phải buộc-boa cả bồi rót rượu nữa thì thật... đa sự. Vô phúc khách cần vào toa-lét thì bót-phơi còn nhẹ thêm nữa. Và tùy theo nhân viên phụ trách toa-lét là cậu hay cô. Phần nhiều là cô. Và là cô nương khá đẹp...
Thật ra, Văn Bình là thực khách phát nhiều buộc-boa và không bao giờ hà tiện. Chàng xài sang đến nỗi những tay giàu khét tiếng phải lác mắt, và hơn một lần, nhân viên tiệm ăn, lữ quán thấy tiền thưởng quá lớn đã năn nỉ xin được hoàn lại. Tuy nhiên, chàng muốn tự ý thưởng tiền, chứ không muốn bị nộp tiền... mãi lộ. Vì thế chàng đã tẩy chay, không thèm đặt chân đến một số nhà hàng. Trong số những nhà hàng được thiên hạ ưa chuộng mà chàng tẩy chay này, phải kể đến tiệm Lát-xe. Ngon thì ngon kinh khủng nhưng chàng ghét cay ghét đắng vì chủ nhân tiệm này kênh kệu, coi mình là viện bảo tàng ẩm thực, du khách phải trả tiền mới được vào xem trong viện bảo tàng Lu-vơ-rơ thì thực khách cũng phải nộp sơ sơ một món tiền để... ngửi các món ăn... Lát-xe...
Văn Bình lẩm bẩm trong miệng "Lát-xe... Lát-xe..." Và ngay khi ấy, chàng có linh giác là chiếc xe DS đang rời xóm thanh lâu Mông-mác để về trung tâm thành phố, nơi có nhà hàng cắt cổ Lát-xe mà chàng vừa nhắc đến tên cúng cơm.
Đúng thế, những con đường ngắn ngủn, khòng khèo, tranh tối tranh sáng đã dần dần lùi lại phía sau. Văn Bình khó thể lầm lẫn về phương hướng: Rờnê không lái về đường Lơ-pích như gã tài xế mỏng môi tiết lộ hồi nãy. Mà là tiến về quận 8, về công trường Ngôi Sao ( l' Étoile), về đại lộ Champs Elysées huy hoàng và thần tiên.
Như vậy nghĩa là gã tài xế bị MI-6 phỉnh gạt từ đầu đến cuối. Chắc hắn là dân bản xứ được Song Ngư kết nạp để làm những vụ đấm đá nhì nhằng, ăn lương từng vụ, và không có mặt trong danh sách nhân viên chính thức. Song Ngư ra lệnh thủ tiêu gã tài xế vì sợ hắn lẻo mép, hắn sẽ tiết lộ vụ tình báo MI-6 lừa bắt cóc cộng sự viên thân tín của ông Hoàng.
Trong chốc lát, khu trung tâm thành phố hiện ra cực kỳ náo nhiệt và tráng lệ dưới vòm trời sáng muôn màu. Rờnê đã lái đến đại lộ ngàn một đêm lẻ Chanps Elysées, "chị em ta" ở đây được coi là luých (luxe) nhất thế giới. Văn Bình không nghĩ rằng Rờnê sẽ đậu lại dọc đại lộ sang trọng này mặc dầu MI-6 có thừa tiền mua cả những bin-đinh cao mấy chục tầng.
Bằng một con đường xéo, Rờnê lái vào ngã bẩy. Ngã bẩy cắt đại lộ Chanps Elysées dài khoảng hai cây số ra làm đôi, phần phía Đông gồm toàn công viên rộng thênh thang với những tòa lâu đài và hí viện thượng thặng và một vườn chơi đầy đủ tiện nghi cho trẻ con, còn phần phía Tây, đi thẳng lên quảng trường Ngôi Sao với Khải Hoàn Môn nguy nga, thì mỗi bên là những rạp chiếu bóng sang trọng hạng nhất, những tiệm nước sang trọng hạng nhất và những cửa tiệm sang trọng hạng nhất.
Dọc con đường sang trọng hạng nhất này, cùng đi với em bé đẹp đẽ hạng nhất và một bột-phơi đựng toàn chi phiếu mang nhiều số dê-rô là điều Văn Bình khoái hạng nhất.Nhưng Rờnê không dọt thẳng đến quảng trường Ngôi Sao, nơi có 13 con đường lớn nhỏ châu đầu vào nhau. Hắn chạy được một quãng rồi quẹo. Dường như quẹo vào đường một chiều Cordier. Từ khi rời xóm yên hoa đến giờ, Văn Bình nhận thấy Rờnê chuyên chạy theo đường một chiều. Bất đắc dĩ hắn mới thay đổi lộ trình.
Chàng đã khám phá ra thâm ý của hắn: hắn lái loanh quanh để kiểm điểm xem có bị theo hay không. Thận trọng là nguyên tắc quan trọng mà điệp viên phải học làm lòng, và áp dụng trong mọi trường hợp, tuy nhiên, thái độ thận trọng của Rờnê, và của MI-6 đã giúp Văn Bình chọc thủng một bí mật ghê gớm: ngoài MI-6 (và dĩ nhiên ngoài sở Mật Vụ của ông Hoàng) ra, đang còn nhiều cơ quan điệp báo khác chiếu cố đến nhà di truyền học Tôlan... Những cơ quan này là ai?
Chắc hẳn ngoài chiếc DS do Rờnê lái đang còn ít nhất một xe hơi khác của Song Ngư. Xe này bám sát Rờnê để bảo vệ. May mà Văn Bình không triệt hạ Rờnê, đoạt chiếc DS và đào tẩu... Vì trong trường hợp Rờnê bị chàng loại khỏi vòng chiến, đang còn nhiều Rờnê khác...
Rờnê tiếp tục lái vòng vo tam quốc một hồi nữa rồi phóng một mạch lên phía Bắc thành phố. Hai bên đường cây cao sừng sững, những bảng hiệu nê-ông rực rỡ được thay thế bằng những khu gia cư bình lặng và ảm đạm. Đến khi hắn dừng lại, đem xe vào cái sân rộng lát gạch, đối diện căn nhà trệt trang trí hợp thời trang thì Văn Bình không còn biết nơi đó là nơi nào nữa.
Ngoài đường có đèn, song ánh đèn quá yếu không chiếu được đến sân. Chủ nhân lại quên bật đèn sân. Văn Bình có ý nghĩ là chủ nhân đã cố tình quên. Mọi cánh cửa cũng đóng im ỉm.
Rờnê ấn nút điện ở táp-lô cho kiếng xe hạ xuống và chốt cửa lồi lên. Một gã đàn ông gầy nhom từ bóng tối ló đầu ra, hai tay khệ nệ bưng cái băng-ca bằng vải. Hắn đặt băng-ca xuống đất. Rờnê chỏ miệng vào gọi Văn Bình. Chàng không thèm trả lời. Hắn giựt ống quần chàng, chàng vẫn phớt lờ.
Sau cùng, gã đàn ông gầy nhom phụ lực với hắn khiên chàng từ trong xe ra băng-ca. Hành lang tối hun hút. Hai nhân viên MI-6 không nhìn thấy cặp mắt mở hé của Văn Bình. Vì vậy chúng không thể nào bắt gặp nụ cười khoái trá pha lẫn khinh miệt của chàng.
Chúng khiên chàng qua xa-lông. Rờnê chạm phải chân ghế bịt đồng kêu kèn kẹt chói tai. Gã gầy nhom than thở:
 Gớm, thằng cha này nặng ký quá!
Rờnê dè bỉu:
 Nặng ký mà làm cái cóc khô gì? Chỉ tổ tốn tiền, xếp đến lâu chưa?
Gã gầy nhom đáp:
 Mới. Trước anh đô 5 phút.
Gã gầy nhom vừa dứt lời thì mũi giầy nhọn hoắt của hắn vướng góc thảm len trải trên nền phòng làm hắn loạng choạng suýt ngã, cái băng-ca nặng chình chịch đè chận lên xương đùi đau điếng. Rờnê cũng mất thăng bằng theo, hắn phải bám lấy lưng ghế xa-lông. Rờnê có vẻ bực bội:
 Mở đèn lên mày.
Gã gầy nhom đáp, giọng cay cú:
 Hừ... mày dư biết tao là thằng mang mối thù bất cộng đái thiện với những nơi thiếu ánh đèn. Mắt tao lại kèm nhèm, mỗi con gần 3 độ rưởi mà không đeo kiếng, ban đêm như thế này tao chẳng hơn gì thằng mù. Do đó tao thích bật đèn hơn mày. Không những mở đèn trong xa-lông, tao còn muốn mở đèn khắp nhà. Nhưng người ta không cho phép...
 Song Ngư?
 Ừ, bà xếp thơm tho của mày. Bà xếp của mày không cho phép bật đèn vì sợ lộ.
 Nói nhảm. Mày đừng tưởng Song Ngư hay cười là có cảm tình với tao đâu. Đàn bà Á-Đông thường có lối cười chết chóc như vậy. Tao chỉ là nhân viên trung cấp, cũng như mày.
 Hiểu rồi, tao nói đùa đấy.
 Mày cứ tiếp tục giỡn mặt một cách ngu xuẩn thì sớm muộn có ngày ốm đòn. Song Ngư chỉ búng nhẹ là mày lăn kềnh.
 Dĩ nhiên. Tao đâu dám hỗn. Nhưng mày ơi... Rờnê ơi?
 Gọi gì? Mày vừa nhớ đến thằng cha người Mỹ của C.I.A. cách đây hai tháng mới đụng giây xú-chiêng mà Song Ngư đã tát một cái thấy ông bà ông vải, kèm theo cái răng cửa gãy nát phải không?
 Không. Song Ngư là bà xếp, tao có thói quen kính trọng xếp, không khi nào dám ti toe, vả lại, tao biết an phận thủ thường. Tao gầy nhom như que tăm thế này, chị em dưới xóm cũng còn chê... nữa là bà xếp vừa đẹp, vừa thơm. Sở dĩ tao gọi tên mày là vì Song Ngư có thái độ hơi khác thường...
 Hơi khác thường?
 Ừ. Mọi đêm, nhà này mở đèn sáng choang, chẳng hiểu sao đêm nay lại cấm đoán tao.
 Đồ ngu, Song Ngư sợ bọn Phản Gián Pháp.
 Hừ.... mấy thằng bụng bự quanh năm tống rượu vang bọt-đô ( Bordeaux) và đớp phó mát gờ-ruy-e (fromage gruyère) biết đếch gì?
 Ngậm miệng lại, cha nội. Mày cứ ba hoa chích chòe như vậy có ngày bị Song Ngư cho đi tầu suốt như thằng Tư tài xế.
 Còn lâu. Song Ngư hạ lệnh cho mày giết thằng Tư tài xế vì nó chơi trò hai mang, nó lãnh tiền của Song Ngư, nó còn bí mật ăn lương của Phản Gián Pháp.
 Mày bắt đầu khôn ra rồi đấy. Phản Gián đinh ninh gài được thằng Tư bên cạnh Song Ngư nên tha hồ ăn no ngủ kỹ, không ngờ lại bị Song Ngư chơi một vố đau thấy mẹ. Mày biết không... bọn Phản Gián lái xe theo sát tao, tao dụ cả bọn từ Mông-mác đến quận 8, rồi từ quận 8 về đây, dọc đường Song Ngư đã bắn xe chúng bể lốp. Khốn nạn, nổ một bánh thì còn chạy cà rịch cà tang được... đằng này Song Ngư đẹt luôn cả hai bánh, mà là hai bánh trước nữa... báo hại chúng nó đang cười nói hiu hiu tự đắc trên đại lộ Champs Elysées thì bị xẹp hơi... Chúng nó đậu lại thì tao đã vù. Mày còn lạ gì... đường này đông như mắc cửi, có khi mất 5, 10 phút cũng chưa rẽ được vào lề, huuống hồ khi ấy thiên hạ đang dạo xe như điên.
Câu chuyện gẫu giữa hai nhân viên MI-6 bị gián đoạn vì cánh cửa ở cuối phòng được mở hé. Anh hùng Rờnê đang nói thao thao bất tuyệt bỗng ngưng bặt vì từ sau cánh cửa có tiếng đàn bà:
 Khiêng vào trong này.
Người đàn bà này nói tiếng Pháp. Nói rất đúng giọng. Thoạt nghe, nhiều người có thể tưởng lầm nàng là dân Pháp chính cống và sinh trưởng tại kinh đô ánh sáng. Nhưng kinh nghiệm đã cho Văn Bình biết nàng là người phương Đông. Giọng nói của nàng rất dịu dàng, song vẫn có vẻ đàn chị. Dường như nàng là con nhà giàu, sinh ra trong nhung lụa và kẻ hầu người hạ đầy đàn nên quen với cung cách chỉ huy. Tuy chưa giáp mặt, Văn Bình cũng đoán được nàng là Song Ngư, đại diện MI-6 tại Ba Lê. Muốn làm nhân viên MI-6 cao cấp phải qua nhiều cuộc tuyển lựa khó khăn trong số ba ngàn người chỉ chọn được một, muốn được thay mặt ông M. ở Ba Lê còn khó khăn gấp chục lần. Đàn bà như Song Ngư mà được ông M. bổ nhiệm, tất phải thứ đàn bà sắc nước hương trời, thông minh xuất chúng và võ nghệ siêu quần.
Tự dưng chàng đâm ra sợ Song Ngư.
Văn Bình sợ giống cái thì lạ thật. Từ cổ chí kim, có hai loại đàn bà đáng sợ, đàn bà cào quấy, ngoạm cắn, dầu bị đánh đập dã man vẫn không chịu nhả, và đàn bà... vạn thắng. Đừng nói đến ông già tóc muối tiêu, ngay cả con trai khỏe như vâm cũng sợ đàn bà vạn thắng. Bề ngoài, loại lá đa này không có nét nào độc đáo, nếu khác, thì chỉ có thân hình họ là đáng kể. Thân hình họ hơi nhẳng, nhẳng nhưng cứng và dai như cao su, dai hơn cả đỉa đói nữa. Họ rom rom như vậy mà... liệu hồn... những ông thanh niên oai vệ như lực sĩ thẩm mỹ, bền sức như cua rơ xe đạp cũng bị họ làm tiêu tùng trong chớp mắt. Vâng, tiêu tùng trong chớp mắt. Cừ khôi thì kháng chiến được 60 giây đồng hồ. Bình thường thì 5, 3 giây. Và sau đó phải chích cả trăm ống thuốc bổ, ăn hàng tạ sâm nhung nếu không muốn mặc sơ-mi gỗ...
Đàn bà cào quấy hay đàn bà vạn thắng, Văn Bình cũng không sợ. Trong những năm lênh đênh hồ hải, chiến đậu trong bóng tối của nghề gián điệp cũng như trong bóng tối của phòng the, chàng chưa hề sợ ai (thú thật là đôi lần chàng cũng toát bồ hôi, vẩy ốc mọc đầy người vì phải đương đầu với siêu giai nhân... song vì tự ái chung của nam giới, Người Thứ Tám mạn phép kiểm duyệt).
Vậy mà tự dưng lần này chàng sợ.
Chàng không dám mở mắt thao láo nữa vị hai nhân viên MI-6 đã khiêng băng- ca vào căn phòng sáng đèn. Chắc họ đặt bang-ca ở góc nên ánh đèn bớt gay gắt.
Chàng nghe tiếng Song Ngư dõng dạc:
 Các anh đặt z.28 lên giường cho tử tế rồi ra ngoài đợi tôi.
Trái tim Văn Bình đau nhói. Song Ngư đã biết chàng là Văn Bình z.28...
Tiếng giầy của hai đàn ông gõ nhẹ dần. Song Ngư đã đóng cửa. Nàng chỉ nói vỏn vẹn hai câu với bọn thuộc viên. Chàng không nhìn thấy nét mặt từng người, nhưng chàng có thể biết chắc là anh nào cũng khớp. Đàn ông thường khớp đàn bà giỏi võ.
Mùi thơm thoang thoảng khắp phòng... cha chả, đây là nước hoa nguyên chất của Rochas mang cái tên gợi cảm là Femme... đàn bà... loại này không đắt lắm nhưng rất thơm, bôi một giọt vào sau tai buổi sáng là đến đêm còn thơm. Dùng nước hoa đòi hỏi một nghệ thuật tinh vi, có những bà mệnh phụ xức nước hoa hơn trăm đô-la một ve nhỏ xíu mà thơm vẫn không thơm, nhiều khi nước hoa trộn với mồ hôi còn khó ngửi nữa. Trong khi ấy, có người xài nước hoa giá tiền trung bình song mùi thơm lại nặng chĩu đam mê. Sở dĩ có tình trạng trớ trêu này là vì mỗi người đàn bà có một chất nhờn riêng, và mùi da thịt riêng, khả dĩ thay đổi được bản chất của nước hoa, thơm ít trở thành thơm nhiều, thơm nhiều trở thành thơm ít hoặc chẳng còn thơm nữa.
Mùi Femme đã thơm, mùi da thịt của Song Ngư còn thơm hơn, hai mùi thơm này trộn vào nhau khiến Văn Bình ngây ngất. Bao tử chàng trống không nên mùi thơm kỳ diệu càng tác động mạnh hơn.
Chàng cảm thấy nhật nhạt trên mặt. Chàng biết là Song Ngư đang quan sát chàng. Nàng đứng cạnh giường, ngang đầu chàng, nàng phải là kiện tướng về nghệ thuật yêu đương vì thân thể nàng tỏa bốc hơi nóng mãnh liệt. Chàng nằm thẳng ro, không dám cựa quậy. Chàng cũng không dám thở mạnh mặc dầu khi ấy buồng phổi của chàng cần hít dưỡng khí hơn khi nào hết.
Nàng buột miệng khen:
 Khiếp, đàn ông gì mà đẹp trai quá!
Nếu Văn Bình không trù tính trước, chàng đã mở toang mắt và kêu lên những tiếng sửng sốt. Tuy nhiên, chàng cũng chỉ ngờ vực chứ chưa dám nghĩ rằng Song Ngư là... nàng. Mùi nước hoa Femme hòa lẫn mùi da thịt còn phảng phất trên mũi chàng từ chập tối, cho nên chàng đoán phỏng Song Ngư với nàng là một. Và chàng đã đoán đúng.
Vì câu nói buột miệng của Song Ngư được thốt ra bằng tiếng Việt. Tiếng Việt của người sinh trưởng ở miền Nam. Song Ngư là người Việt. Người Việt chính cống.
Song Ngư vỗ nhẹ vào mặt chàng, giọng nói âu yếm như vợ chồng và vẫn bằng tiếng mẹ đẻ thân yêu:
 Đừng giận nhé. Chỉ mượn tạm anh cái mặt thôi.
Văn Bình toát mồ hôi. Nàng đã biết chàng giả vờ bất tỉnh hay sao mà thỏ thẻ yêu cầu đừng giận? Cũng có thể nàng không biết. Nàng nói nựng chàng như mẹ nựng con. Như cô gái đa tình nựng người yêu... Nhưng, ô kìa... tai sao nàng lại "mượn tạm cái mặt?" Nàng sẽ cắt thủ cấp chàng như trong truyện kiếm hiệp Trung Hoa chăng?
Văn Bình không tin Song Ngư giết chàng. Song chàng vẫn phải đề phòng cẩn mật. Chàng không thể nhìn bằng mắt, vì mắt chàng nhắm nghiền, nhưng chàng có thể lượng định tình thể bằng mũi, bằng tai, và bằng giác quan thứ sáu.
Tiếng giầy của Song Ngư tiến lại góc phòng. Văn Bình nghe tiếng cửa mở. Thì ra nàng mở cửa. Mở cửa buồng tắm. Nàng mở cửa ra rồi khép lại. Chỉ khép chứ không khóa. Chàng lại nghe tiếng nàng lẩm bẩm một mình:
 Đang còn sớm chán. Mình phải tắm một cái. Mệt muốn chết đi được.
Nàng đòi mượn tạm cái mặt của chàng, giờ đây nàng lại kêu là còn sớm chán và hối hả đi tắm. Đàn bà có khác, nàng có những hành động khó hiểu, vô cùng khó hiểu.
Tiếng áo quần loạt soạt. Nàng đang cởi bỏ xiêm y. Chàng chưa có cơ hội ngắm Song Ngư nên chưa biết nàng mặc quần áo gì, song căn cứ vào âm thanh từ buồng tắm vọng ra, chàng đồ chừng Song Ngư dùng đồ chẽn.
Tiếp theo tiếng áo quần loạt soạt đến tiếng nước chảy và tiếng lạo xạo. Song Ngư đang đánh răng. Đánh răng trước khi tắm đêm là một trong các thói quen mất thời giờ nhưng rất đáng yêu của phụ nữ tân tiến. Chà... sau khi đánh răng, miệng nàng mát rợi, nàng hôn chàng thì khoái cảm biết bao!
Đúng phép vệ sinh thường thức, mỗi lần đánh răng phải kéo dài từ 5 đến 10 phút. Song Ngư còn rềnh rang hơn nữa. Rồi chàng nghe tiếng nước chảy ồ ồ.
Người đẹp bắt đầu tắm.
Cầm lòng không đậu, Văn Bình mở mắt. Thoạt tiên, chàng chỉ mở hé, và mở một bên. Thấy tứ phía êm ru, chàng bèn mở bét hai mắt. Căn phòng khá rộng được dùng để ngủ, để trang điểm và cả để làm việc nữa. Chàng đang nằm dài trên cái giường lớn bề ngang trên hai mét. Người Tây phương nằm giường rộng thước tám là cùng, họ chú trọng đến chiều dài hơn là chiều rộng. Ngoại trừ một số người không cần chiều dài, bằng chiều rộng. Những người này thích nằm thật rộng để lăn cho dễ...
Cái giường được kê ở góc phải, chếch cửa buồng tắm. Ở góc trái là một giãy kệ tủ đóng sát tường, bên trên toàn sách là sách đóng gáy da mạ chữ vàng chói lọi. Đó là tiểu thư viện của Song Ngư, với cái bàn làm việc bằng sắt, xinh xắn và kiên cố, sơn xanh nhạt, màu xanh nhạt của nước sơn trở nên dịu hiền dưới ánh đèn nê-ông từ cái lăm-pa-đe tỏa xuống.
Tiểu thư viện được ngăn đôi với phòng ngủ bằng một cái riềm dầy bằng nhung len, cũng màu xanh nhạt. Khi ấy cái riềm đang mở non nửa. Mọi đồ đạc trong phòng đều cùng màu xanh nhạt đặc biệt. Văn Bình thấy hai hộp đàn vĩ cầm đặt song song trên bàn viết. Một hộp đóng kín. Một hộp mở rộng, và cây đàn vi-ô-lông được lấy ra ngoài, gối đầu trên cuốn sách. Gần đấy có cái giá sắt đựng bài nhạc, và cuốn sách nhạc cũng đang mở. Chắc Song Ngư đang tấu đàn thì Văn Bình được chở đến bằng xe hơi... Và nếu chàng không lầm, Song Ngư là người chơi vĩ cầm khá giỏi.
Văn Bình vốn có thiện cảm với phụ nữ chơi đàn. Chàng nhận thấy phụ nữ chơi đàn thường ưa tiết điệu trầm bỗng những khi ôm hôn hoặc làm tình. Tuy nhiên, Văn Bình không thể phí phạm thời giờ quý báu để suy luận về tài nhạc công của Song Ngư nữa. Chàng phải tìm cách thoát thân.
Nhưng tư tưởng đào thoát đã bị tiếng nước trong buồng tắm lấn át. Không nhìn thấy tận mắt, Vặn Bình vẫn hình dung được những giọt nước trắng trong như kim cương đang lăn dưới tấm thân mỹ miều và cân đối của Song Ngư. Chàng đâm ghen cả với cái vòi nước. Với cả ngọn đèn vô tri giác. Vì chúng được diễm phúc chiêm ngưỡng da thịt mơn mởn và nõn nà của nàng.
Chàng không còn nghĩ đến việc thoát thân nữa. Chàng cũng quên phứt chàng là điệp viên z.28 sắp có hẹn với nhà di truyền học Tôlan, và nàng là Song Ngư, giám đốc trú sứ MI-6, đối phượng kiêm đồng minh "thọc gậy bánh xe" khá nguy hiểm của chàng. Khi ấy chàng chỉ nghĩ đến thần Vệ Nữ đang phô bầy những đường cong độc nhất vô nhị cách tầm mắt háu đói của chàng một lớp cửa mỏng.
Chàng lò dò ngồi dậy. Tấm nệm khá êm, cái giường lại rộng quá khổ nên chàng phải vất vả lắm mới đặt được chân xuống đất. Chàng thường ca ngợi nệm êm và giường rộng, giờ đây chàng mới thấy bất tiện. Nếu Song Ngư thính tai, và nếu nước trong buồng tắm không đồ ào ào, tiếng động vụng về do chàng gây ra có thể lọt vào tai nàng.
Mừng quýnh quên cả giữ gìn, Văn Bình bước lại cửa buồng tắm. Chẳng hiểu vì bản tính cẩu thả hay vì nàng chủ tâm để hờ hầu đối phó dễ dàng với biến động mà cánh cửa chỉ được khép lại lấy lệ. Đối diện khe hở là một tấm gương thủy ngân cao bằng người. Song Ngư đang đứng dưới hoa sen, những tia nước nhỏ lăn tăn đùa rởn trên làn da trắng tuyết của nàng.
Song Ngư quay lại phía gương. Hình nàng phản chiếu đầy đủ trên mặt thủy ngân. Pháp là nước nổi tiếng về nghệ thuật tráng gương soi. Đặc điểm của gương Pháp là phản chiếu trung thực tuyệt đối, không làm méo lệch, cũng như không làm đen mờ. Nhờ tấm gương Pháp này, Văn Bình không cần ngắm giai nhân bằng xương bằng thịt mà vẫn thấy rõ, như thể nàng khỏa thân trước mắt chàng, không thiếu, không sai một li.
Nàng là người Việt mà cao lớn như đầm. Nói đúng ra, phụ nữ phương Tây cũng chỉ cao lớn đến như Song Ngư là cùng. Tuy nhiên, sự caọ lớn của họ có hại hơn là có lợi. Vì họ cao lớn nên lỗ chân lông phải to và sâu hun hút, mỗi khi họ lau chùi kem phấn, họ không dám cho đàn ông nhìn thấy vì nhìn thấy là phải lộn mửa. Phụ nữ phương Tây cao lớn nên đùi họ lớn, dầu tốn công phu xoa nắn, họ cũng khó tiêu triệt được mỡ dư. Song Ngư khác họ một trời một vực. Da dẻ nàng trơn bóng từ đầu xuống chân, trơn bóng cả ở những bộ phận có nhiều nếp răn ác ôn nhất, nhỡn tuyến của điệp viên z.28 sáng hơn cả đèn pha i-ốt của xe đua mà chẳng khám phá ra được gì xấu xa. Đáng suy tôn hơn hết là cái bụng thật nhỏ, cặp giò thuôn và thật dài.
Té ra giai nhân Song Ngư thuộc loại đàn bà cao lớn mà rom rom. Nghĩa là đàn bà vạn thắng. Đàn bà vạn thắng vốn coi đàn ông như đồ bỏ. Đàn bà vạn thắng mà xức nước hoa Femme của Rochas thì còn chết chóc gấp chục lần nữa. Úi chao... nàng còn là nghệ sĩ vĩ cầm. Đàn vi-ô-lông có những nốt cao thật cao và thấp thật thấp, sự cao thấp hừng hực này đem áp dụng vào cuộc trình diễn nhạc tình trong phòng the thì gỗ đá cũng phải suýt soa, huống hồ Văn Bình....
Thường lệ, trái tim Văn Bình kéo còi báo động liên tu bất tận. Chàng không mắc bệnh áp huyết cao, tim chàng lại rất tốt, nếu không nó đã căng lên và nổ tung. Đó là Song Ngư chỉ mới triển lãm phía sau với cái mông tròn, bờ vai tròn, đôi chân tròn và mớ tóc dài cuộn thành nhiều lọn trò tung bay phơ phất dưới những vòi nước nhỏ xíu... Chứ nếu nàng quay lại, tất cả những gì gọi là đệ nhất báu vật được phơi phong thì không hiểu trái tim phiến loạn của Văn Bình còn bể nát ra hàng mấy chục, mấy trăm mảnh nữa.
Trời ơi... Song Ngư sắp quay mặt lại. Nàng sắp quay ngực lại... Văn Bình cảm thấy nghẹt thở. Như thể một địch thủ cự phách vừa tống atêmi vào huyệt hô hấp của chàng gần hoàng cách mô. Chàng phải kiễng chân miệng há toang hoác để cướp giật dưỡng khí đã trốn đâu hết trong gian phòng đóng kín... Song Ngư tiếp tục chơi trò ỡm ờ như thế này thì Văn Bình không sống nổi. Chàng phải huy động những phần tỷ nghị lực và danh dự còn sót lại trong tâm thần để chống lại ma lực đang súi giục chàng mở đại cửa phòng tắm, nhảy đại vào, và ôm đại Song Ngư. Rồi sau này muốn ra sao thì ra....
Trời ơi... Song Ngư đang quay ngực lại... Nàng hất những lọn tóc đen nhánh khỏi bờ vai trắng phau. Nàng đứng hơi nghiêng. Văn Bình mới thấy một bên ngực. Ngực nàng hồng hồng. Tuyệt diệu... Văn Bình dán mắt vào khe tấm gương đã bị hơi nước nóng che phủ gần hết. Tim chàng mỗi lúc một đập mạnh thêm ít ra cũng trên 150 cái một phút.
Song Ngư đã quay lại toàn diện.
Trời ơi... bộ ngực... bộ ngực. Bộ ngực của nàng có thể đâm thủng da thịt cứng như thép trui của chàng.
Nhưng... nhưng... Văn Bình đột nhiên nghẹn họng. Văn Bình đột nhiên nặng đầu. Văn Bình đột nhiên hoa mắt...
Người đàn bà đang quay mặt lại tấm gương mà chàng đang ngắm nghía, người đàn bà ấy chẳng phải ai xa lạ.
Nàng là Diễm Hà, cô gái mặc đồ đầm, thư ký thân tín của giáo sư Bửu Khoa. Chàng vừa gặp nàng xong. Nàng bị kẻ lạ đánh ngất trong văn phòng Bửu Khoa. Trước khi chàng rời nhà Bửu KHoa, xuống hầm rượu, chú Sáu đã dìu Diễm Hà sang phòng bên. Lúc ấy nàng đang còn mệt.
Té ra Song Ngư, giám đốc trụ sứ MI-6 tại Ba-lệ, người lừa bắt Văn Bình bằng cách sai nhân viên giả làm tài xế tắc-xi chờ chàng bên hữu ngạn, lại là giai nhân có tấm thân núi lửa Diễm Hà...
Không ngạc nhiên nào bằng ngạc nhiên này...
Tuy vậy, Văn Bình lại không ngạc nhiên mấy. Vì một ngạc nhiên to lớn hơn, lạ lùng hơn, có ảnh hưởng đến chàng nhiều hơn, đã trấn áp tất cả... Sự Song Ngư là Diễm Hà chưa làm Văn Bình z.28 xúc động mãnh liệt bằng điều tối mật mà cặp mắt điện tử của chàng vừa khám phá ra. Vả lại, khỏi cần là mắt điện tử cũng thấy. Người mắc bệnh cận thị nặng đánh mất kiếng cũng cứ thấy rõ như thường.
Văn Bình thấy gì?
Cái gì đã làm máu trong huyết quản chàng đông cứng lại? Cái gì đã làm chàng run sợ? Cái gì đã làm chàng thất vọng? Thất vọng đột ngột. Thất vọng đau thương. Chàng muốn khóc mà không khóc được. Chàng muốn kêu mà không kêu được.
Văn Bình run sợ, Văn Bình thất vọng vì hình ảnh vừa in vào trí chàng là một hình ảnh không bao giờ chàng ngờ tới. Hình ảnh này có thể được mô tả bằng 5 chữ ngắn ngủi như sau:
"Diễm Hà là đàn ông"
Vâng; Diễm Hà là... đàn ông. Và trong giây phút run sợ lẫn thất vọng ấy, Văn Bình bỗng nhớ đến giáo sư Nguyễn Phước Bửu Khoa...
Chú thích:
 Nước Pháp có thập vương ẩm thực, trong số này có Bocuse, Lasserre (tạm phiên âm là Lát-xe, tiệm mà z.28 ghét). Haeberlin, Vergé, Barrier, Laporte, Outhier, Troigros (11 người trong họ Troigros đã qua Đông Kinh điều khiển nhà hàng Maxim's tại đó).
 Đó là tiệm ở Asnières, sát Ba Lê, mới khai trương năm 1965 mà đã nổi tiếng, bên trong chỉ có vừa đủ 30 chỗ ngồi.