Từ phía hành lang cửa vào nhà một giọng nói người lạ phát lên: --"Xin lỗi có ai trong nhà không?" Thanh Lan cúi người nhặt cây cọ vẽ cấm vào lọ rồi quay lại mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói: một thanh niên rất trẻ đang đứng trong thế chờ đợi hồi đáp. Thấy Thanh Lan nhìn mình, người thanh niên liền bước tới một cách thong dong tự nhiên. Thanh Lan bối rối không biết mình phải đối phó như thế nào với chàng trai lạ. Nàng bở ngỡ và ắp úng tự giới thiệu: --"Tôi tên là Thanh Lan, bạn của cô Tú Trang. Tôi từ Sài Gòn lên đây cùng một lúc với Tú Trang...để nghĩ hè...Xin lỗi ông là?...." Người thanh niên rộ cười rất hồn nhiên khi nghe câu hỏi của người ngồi trước mặt: --"Sao có vẻ như là chị với anh Phong chống đối nhau dữ quá phải không?" --"Có gì đâu mà chống với chọi...Chẳng qua là chưa hiểu nhau đó thôi. Tôi là bạn của Tú Trang từ hơn 2 năm qua, còn anh Phong thì chỉ mới gặp có vài hôm thôi..." --"Chị thấy Tú Trang thế nào?" --"Đẹp, cởi mở, tự lập, dứt khoác nhưng hơi cứng đầu và liều mạng." --"Còn anh Phong thì sao?" --"Hừm! Người thì trẻ nhưng lại muốn làm ông cụ non và có vẻ thầy đời lắm!" --"Còn cô Lệ Hằng?" --"Xin miễn phê phán!" --"Riêng tôi thì thế nào?" Thanh Lan mỉm cười xoay người qua ngắm nghía người tài xế trẻ một phút rồi nói: --"Anh Tâm không phải là mẫu người đàn ông của Thanh Lan mặc dù anh có thể là người mẫu đứng thẳng để cho Thanh Lan vẽ khỏa thân... Tuy nhiên anh là một kiểu đàn ông chung thủy mà nhiều phụ nữ tìm kiếm để được làm vợ." --"Có thật vậy hay sao? Chị Thanh Lan có cho tôi đi tàu bay giấy hay không? " --"Đây là nhận xét của cá nhân Thanh Lan, người khác có thể nhận định tốt hơn về anh..." --"Cám ơn chị Thanh Lan đã xem tướng số cho. Vậy chúng ta có thể là bạn thân với nhau được không?" --"Chỉ sợ anh Tâm chê tôi là kẻ tật nguyền bất lực đó thôi!" Tâm nhăn mặt: --"Chị đừng nói vậy! Tú Trang thương chị như chị ruột thì tôi cũng như là em...của chị Thanh Lan rồi còn gì, có phải không?" --"Nếu anh Tâm nói như thế thì lẽ nào Thanh Lan còn từ chối cho được...Mong rằng anh Tâm sẽ là người bạn thân thiết như Tú Trang mà Thanh Lan đã chọn được..." --"Là cái chắc! Chị sẽ không thất vọng vì người bạn mới nầy đâu..." Rồi cả hai người cùng yên lặng hồi lâu, Thanh Lan hỏi: --"Anh và Tú Trang ra sao rồi? Hai người thương nhau phải không?" Tâm rùng vai, đầu hơi nghiên về một bên: --"Tôi chưa bao giờ nói ra điều nầy cho Tú Trang biết; tôi biết cô ấy cũng thương tôi lắm nhưng cả hai đứa, chẳng đứa nào muốn nói trước!" --"Tại sao?" --"Tôi thì sợ mình quá chủ quan còn Tú Trang thì tự ái vì sợ mang tiếng là cột đi tìm trâu hoặc cũng có thể là cô ấy chưa muốn bị cột chân cột tay cho nên chưa thèm để ý tới người khác..." --"Lần nầy gặp lại Tú Trang, anh tính sao?" --"Cũng chưa biết tính thế nào cho phải..." --"Đàn ông gì mà nhát như thỏ đế vậy?" --"Không phải nhát, nhưng cứ mỗi lần muốn mở lời thì tự nhiên lại nghẹn ngang cổ họng khi thấy cô ấy lơ lơ lững lững như không chú tâm xem kẻ tình si nầy định tỏ bày cái gì!.." --"Tôi mà như anh thì tôi sẽ kề sát lỗ tai cô ấy rồi hét thật to, nhất định là cô ấy phải nghe..." Tâm lái xe chạy vòng thành phố. Đà Lạt là một thị trấn nhỏ nhưng đẹp và nên thơ. Du khách mùa nào cũng có. Ngoài một vài đặc sản của miền lạnh, tất cả mọi thứ khác đều từ Sai Gòn đưa lên đây. Thức ăn, thức uống không hiếm lắm nhưng nếu so với Sài Gòn thì chỉ có thể sánh ngang với vùng chợ Đa Kao ở Tân Định. Dù ở gần Cam Ranh và Phan Rang, nhưng thịt, cá, tôm là những thức ăn đắc tiền. Đến đã Đà Lạt khi nói về ăn thì chỉ có cái thích là được ăn rau cải tươi xanh và rẻ. Khí hậu êm mát ở đây khiến cho bao tử của du khách lúc nào cũng thấy đói và thèm ăn, vì thế các hàng quà bánh ăn uống lúc nào cũng đông thực khách. Từ đầu chợ mới cất, du khách có thể thả bộ đến tận bờ hồ Xuân Hương để thưởng ngoạn cảnh sắc trời nước hữu tình đồng thời cũng có thể len lén, tò mò liếc nhìn những cặp trai gái âu yếm nhau dọc suốt dọc bờ hồ hay ngắm nhìn những đôi tình nhân trẻ ngồi sánh vai trên những chiếc ghe nổi lềnh bềnh lướt nhẹ trên mặt hồ. Chu vi của hồ nầy không lớn lắm nhưng muốn đi bộ hết một vòng thì cũng phải mất ít nhất là vài tiếng đồng hồ lả chả mồ hôi. Đường phố Đã Lạt nhiều triền dốc cho nên du khách thường chỉ có thể dạo bộ quanh chợ rồi nhảy lên xe lôi ba bánh để trở về khách sạn. Ngoại trừ những thành phần dân lao động làm ăn chính gốc ở Đà Lạt, thiên hạ tứ phương đổ về đây để chưng diện, ăn mặc, vui chơi trong cái không khí ẩm lạnh co ro miền đồi núi với một thành phố mang sắc thái một thành phố ở Âu Châu ngay hàng thẳng lối, khác biệt rất nhiều với những kiến trúc lú ra thụt vào một cách vô trật tự tại nhiều thành phố khác của Việt Nam, không thành phố nào giống thành phố nào, mạnh ai nấy cất, không có quy hoạch và nhiều khi không cần phải xin phép chính quyền, cứ tự tiện xây cất rồi sẽ đóng tiền phạt điều chỉnh tình trạng bất hợp pháp sau khi việc xây cất hoàn thành, ít khi bị xe ủi đất của chính quyền phá sập nếu khéo len lõi chạy chọt! Mỗi miền, mỗi nơi đều mang một nét kiến trúc độc đáo riêng nhưng chính nhyle='height:10px;'>
--"Anh Tâm sẽ dời địa điểm làm ăn xuống Sài Gòn để cho minh phát triển ngành thời trang của mình." --"Thế là nhất bạn rồi!" --"Sáng mai anh ấy đưa mình về Sài Gòn sắm sửa một vài món tư trang, chọn nhẫn và đặt in thiệp. Mình sẽ tự vẽ lấy kiểu áo cưới..." Thanh Lan trìu mến ôm người bạn gái vào lòng: --"Cầu xin ơn trên cho bạn được hạnh phúc tràn đầy và bền vững..." --"Cám ơn chị Thanh Lan...Chị có biết rằng Tú Trang thương chị như chị ruột của Tú Trang hay không?" --"Thanh Lan biết lắm và mong rằng tình cảm bạn dành cho sẽ được giữ mãi nét sâu đậm đó..." --"Nhất định là phải như vậy. Chỉ sợ chị Thanh Lan chê gia đình nầy đó thôi!..." Thanh Lan nhăn trán: --"Trong gia đình nầy có ai là dễ ghét đâu? Bạn chớ bao giờ nói như thế nữa đó, nghe khó chịu lắm! Sao bạn không nói là mình không xứng đáng với gia đình nầy?" Tú Trang nhìn Thanh Lan rồi ngập ngừng: --"Hỏi thiệt bạn nghe...Chuyện gì đã xảy ra giữa bạn và anh Phong vậy?" Thanh Lan áy náy: --"Đâu có chuyện gì đâu..." --"Thế còn năm dấu ngón tay trên mặt của anh ấy thì sao? Không lẽ Lệ Hằng cả gan tát tay anh Phong sao?" Thanh Lan bối rối: --"Chuyện xảy ra ngoài ý muốn của mình! Lúc đó mình không còn tự chủ kiềm chế được sự nóng giận, bây giờ nghĩ lại mình thật ân hận...Xin bạn đừng buồn...Chỉ là sự hiểu lầm giữa mình và anh Phong mà thôi." --"Có trầm trọng lắm không?" --"Nếu trầm trọng thì mình đã sắp xếp đồ đoàn để về Sài Gòn từ khuya rồi có đâu còn ngồi đây để nói chuyện tâm tình với bạn sáng naỵ!" --"Bây giờ còn có ý định thù hận người ta nữa thôỉ?" --"Bây giờ thì hết ý định đó rồi." --"Còn ông Kim Thành thì sao?" --"Anh Kim Thành chỉ là bạn. Anh ấy tự ý lên đây chứ mình đâu có gọi mời..." --"Ngày mai, sáng thứ bảy, ông Kim Thành sẽ tới phi trường Liên Khàng đó, chị Thanh Lan có đi đón không?" --"Thanh Lan đã biết rồi, nhưng tốt hơn là để anh Phong đi đón vì mình không muốn anh Kim Thành hiểu lầm mà vướng sâu thêm sẽ khó xử cho mình lắm..." --"Chị Thanh Lan nghĩ như thế cũng phải...Bây giờ Tú Trang đi đây...Chị ở nhà vui vẻ với ông quyền huynh thế phụ của mình một chút nghe...Tội nghiệp người ta mà! Hai hôm nay anh ấy buồn dàu dàu hoài, thấy tội lắm chị Thanh Lan ơi!..." Thanh Lan nheo mắt trấn an: --"Bạn với anh Tâm đi bình an...Mọi việc ở nhà rồi đâu sẽ vào đó, cứ tin mình đi..." --" Dám hứa không?" --"Mình hứa..." Tú Trang ôm ghì Thanh Lan vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán người bạn thân thiết, miệng thì thầm: --"Cám ơn chị Hai!..." ° Bà Liên gặp Thanh Lan ở nhà bếp: --"Sau 2 tuần ở đây, cháu Thanh Lan thấy thế nào? Thanh Lan trìu mến nhìn bà Liên: --"Cám ơn bác, cháu thấy khoẻ và nặng người ra vì được bác và vú vỗ nuôi cháu quá kỹ..." Người quản gia quay lại mỉm cười: --"Cô Thanh Lan khéo ăn khéo nói quá lắm! Tay chân già nầy đã bắt đầu mỏi mệt rồi, không còn được nhanh nhẩu và khéo léo như ngày trước! Chỉ sợ rằng nấu nướng không đúng cách và không vừa miệng khách quý..." Bà Liên ôm vai người quản gia để tỏ lời tôn khen: --"Không có vú trong nhà nầy thì đố có ai làm hài lòng được cậu cả và cô út trong việc ăn uống. Vú sẽ càng bận rộn thêm nữa vì gia đình chúng ta lại sẽ có thêm một khách quý khác đến ở đây thăm viếng và vui chơi trong một tuần sắp tới đó..." --"Có sao đâu! Người dân Việt Nam ta thường rất hào phóng và hiếu khách. Trong vấn đề ẩm thực, dân ta thường thích ăn ngon hơn là ăn nhiều. Do đó, trong bàn tiệc, nếu có thêm người đến dự thì chỉ cần thêm chén đũa chứ không phải mất công nấu thêm, vì vậy gia chủ và đầu bếp cũng không phải lo lắng gì hơn...Chỉ sợ nấu nướng không khéo sẽ bị khách chê không gắp đũa đó thôi!" Quay sang Thanh Lan bà Liên thổ lộ: --"Tú Trang lập gia đình rồi nhà nầy sẽ thiếu mất một miệng háu ăn sành sõi. Nhưng mà như thế cũng hay vì dù sao thì cũng đã tới lúc để cho vú được thong dong nghỉ ngơi an hưởng tuổi già chứ không lý do chính đáng nào lại có thể tiếp tục giao nhiệm vụ cho vú tối ngày quần quật trong việc nấu nướng bếp núc. Chỉ mong sao cậu cả tìm được một người vợ đảm đang, có tài nấu nướng như vú thì nhà nầy rõ thật là đại phúc!..." --"Thưa bác, chắc có lẽ vì anh Phong quá kén chọn đấy thôi, chư theo cháu thấy thì cô Lệ Hằng cũng khéo tay và đảm đang lắm! Hơn nữa chị ấy lại quý mến anh Phong rất mực, anh Phong đâu cần gì phải kén chọn đâu xa?..." --"Cháu Thanh Lan nói cũng đúng. Lệ Hằng là cánh tay trái của anh Phong và của nhà nầy. Tuy nhiên chuyện lương duyên của con cái bác không xen vào. Bác sinh ra Phong và Tú Trang nhưng bác không thể điều khiển con tim của chúng nó. Cả hai đã trưởng thành và có thể tự quyết định lấy cuộc đời của mình. Bây giờ vai trò của bác không còn là vai trò của gà mẹ nuôi con nữa mà lại trở thành một người bạn chí thiết của những đứa con mình. Bác không còn dùng uy lực của bậc cha mẹ để ra lệnh hoặc cấm đoán hay xía vào cuộc sống riêng tư của chúng. Bác chỉ âm thầm quan sát, theo dõi để báo động, khuyên lơn và cố vấn khi chúng sắp rơi vào cạm bẫy hoặc bị vấp ngã và vẫn sẽ tiếp tục hy sinh, kể cả mạng sống của mình để được bảo vệ mạng sống và hạnh phúc của chúng. Con cái dù đã lớn khôn, dù đã lập gia đình ra ở riêng, nhưng các bậc cha mẹ Việt Nam vẫn tiếp tục ưu tư, ưu tư cho đến chết vì chuyện hạnh phúc của con cháu mình. Nếu chúng bất hạnh mất hạnh phúc homặt gần xuống đây!..." Khi mặt kề sát mặt, nàng đưa một ngón tay di nhẹ lên má bên trái của Phong rồi hỏi: --"Có đau lắm không?" Phong ngẩng đầu lên để né tránh: --"Gì đâu mà đau?" --"Đừng ba xạo! Đứng yên để em xem...Cho em xin nghe...Còn giận em nữa hết?..." --"Giận hoài không nguôi!" --"Thôi mà! Anh tát lại em rồi huề nghe?" --"Không cần phải làm như thế..." --"Vậy thì phải hết giận mới được!" Phong lắc đầu: --"Em thật là cứng đầu cứng cổ! Chồng con sẽ khổ vì em..." --"Chồng với con gì? Có ai thèm mang của nợ nầy?" --"Em cũng biết nói như vậy sao?" --"Anh đừng tưởng bỡ!...Tại em chưa chịu đó thôi!...Vẫn còn khối người theo đó ông bạn!..." --"Đây biết mà!" --"Biết gì?" --"Ông Kim Thành chớ ai!..." Thanh Lan mỉm cười trêu chọc: --"Được không?" --"Xứng đôi, vừa lứa lắm lắm!" Nàng ghì đầu chàng thấp hơn rồi thì thào bên tai: --"Anh ngu quá trời đi! Làm sao có vợ được? Còn thêm điều nầy nữa: " --"Điều gì?" --"Tối nay cạo râu sạch sẻ nghe...Tua tủa như thế kia châm vào da mặt em đau lắm!..." --"Thì đừng đụng tới!" Thanh Lan xô Phong ra: --"Không thèm nói chuyện với anh nữa...Đưa em về phòng đi." Phong vừa đẩy xe vừa nói: --"Về Sài Gòn rồi sẽ có người thường trực tình nguyện đẩy xe cho em, khỏi còn phải mỏi miệng nhờ cậy người khác!..." Thanh Lan hất mạnh tay Phong ra khỏi cán xe. Nàng biết Phong lại khởi sự gây chuyện: --"Em không cần anh...Anh đi đi, em tự túc một mình! Từ nay trở đi đừng hòng em nhờ tới..." Phong lắc đầu chán ngán rồi trố mắt nhìn nàng, không còn biết phải nói gì thêm.