Chương 9

Tiếng bánh xe lăn xào xạc trước cổng khiến cho ba người đàn bà cùng một lúc hướng mắt ra nhìn. Phong và Kim Thành đã về đến nhà. Bà Liên vội vã lau tay rồi bước ra khỏi nhà bếp. Thanh Lan cũng di chuyển xe lăn đến chờ ở phòng khách. Tiếng chào hỏi rộn ràng vang lên từ ngoài sân. Giọng của bà Liên đón mừng thật khéo léo:
--"Quý hóa lắm! Được ông Kim Thành bỏ công tới thăm...Mong rằng trong những ngày nghỉ ngơi ở đây ông Kim Thành sẽ được thoải mái, hài lòng..."
Kim Thành vội vã ngắt lời bà Liên:
--"Bác đừng gọi cháu ông nầy ông nọ...Xin được bác coi như hàng con cháu...Cháu đến đây quấy rầy sự an bình của gia đình nầy, thật là không phải, mong bác, anh Phong và cô Tú Trang niệm thứ cho. Cháu không có ai là bạn bè quyến thuộc nơi xứ Đà Lạt nầy, may nhờ có gia đình của bác cho tá túc chứ nếu không thì cháu sẽ bị đơn lẻ bơ vơ một mình thật là buồn thảm. Cháu rất cảm kích tấm thịnh tình của gia đình bác ban cho..."
Kim Thành ăn mặc thật kẻng. Bộ đồng phục vãi sạt kin trắng (một loại hàng vãi láng nhập cảng, đắc tiền rất được giới nhà giàu yêu chọn để may mặc) cùng với đôi giày da đánh phấn trắng khiến cho Kim Thành hiện rõ nét là dân công tử giàu có hoặc những chính khách phòng trà ở Sài Gòn. Tuổi của Kim Thành xắp xỉ với tuổi của bà Liên nhưng cách ăn diện chải chuốc và dáng đi đứng, bộ điệu thì trông có vẻ như vẫn còn rất trẻ, trẻ ngang với Phong. Kim Thành chỉ có cái dáng tốt mã bề ngoài nhưng trông vẫn nhà quê, không có tướng sang trọng và học thức như Phong. Phong cách của người đàn ông hơn quá nửa chừng xuân nầy là điệu bộ của kẻ trưởng giả học làm sang. Bà Liên đã nhận thấy ngay điều đó sau vài câu xả giao chào hỏi. Phong cũng cùng một ý nghĩ như mẹ mình. Cung cách giao tiếp của Kim Thành như có một cái gì cưỡng ép, che đậy khi muốn lôi kéo cảm tình của những người chung quanh và vì thế khiến cho lời ăn tiếng nói của anh ta trở thành quá đà khách sáo, mất tự nhiên: Kim Thành là một diễn viên sân khấu hạng nhì nhưng được son phấn tô vẽ bôi đầy và chỉ đọc tuồng tích như con két chứ không thể nào nhập xác vào đúng vai trò diễn xuất của mình theo ý viết của soạn giả.
Vừa nhìn thấy Thanh Lan, Kim Thành đã ào ngay tới ôm ghì nàng vào lòng ngực tưởng chừng như là 2 vợ chồng xa cách nhau đã lâu, nay được gặp lại:
--"Em..."
Thanh Lan không kịp phản ứng. Nàng sững sờ bất động trong vòng tay ôm chật cứng của Kim Thành. Nàng khó chịu đưa mắt nhìn về phía Phong: chỉ mới có 2 hôm không gặp, nàng thấy Phong như già khụ đi. Phong ăn mặc bình thường, không chải chuốc, không cạo râu cho nên đứng gần, Phong xem chẳng khác gì như người làm công khuân vác của Kim Thành. Mặt Phong thật buồn nhưng không lộ nét ghen tương.
Thành rời Thanh Lan, miệng tíu tít:
--"Khá hơn trước nhiều lắm nhưng trông có vẽ hơi mệt mỏi giống như người bị mất ngủ hoặc vì làm việc nặng nhọc mất nhiều sức lực..."
Thanh Lan không nói gì. Nàng ngạc nhiên về sự vồ vập của Kim Thành, ngạc nhiên đến mức kinh dị. Từ trước đến giờ, dù đã nhiều lần tỏ ý yêu nàng nhưng chưa bao giờ Kim Thành có những cử chỉ và lời nói có vẻ chồng vợ như thế! Rõ ràng là Kim Thành đang cố tình gây cho mọi người xung quanh hiểu lầm về tình trạng giữa hai người.
Phong chậm rãi mang hành lý của Thành về phía phòng riêng của mình mà không nhìn Thanh Lan. Chàng quay lại phòng khách rồi lên tiếng:
--"Anh Kim Thành tạm xử dụng căn phòng riêng của tôi...Vì thời gian quá cấp bách cho nên tôi chưa kịp thu xếp chu đáo cho anh, mong rằng anh không phật ý!"
Giọng Kim Thành đẩy đưa:
--"Có gì mà anh Phong phải bận tâm nhọc sức quá lắm như vậy...Ở Sài Gòn nhiều khi tới nhà bạn bè chơi rồi nằm lăn ra nền gạch ngủ khò vậy mà vẫn thấy vui và ấm cúng vô cùng huống hồ là chăn êm nệm ấm như thế nầy..."
Bà Liên giới thiệu người quản gia với Kim Thành:
--"Giới thiệu với anh Kim Thành, đây là người đã nuôi nấng anh Phong và cô Tú Trang của nhà nầy từ khi chúng mới lọt lòng mẹ. Tuy là con của tôi sinh ra nhưng Phong và Tú Trang là do một tay của vú sớm hôm chăm sóc ẵm bồng từ ngày đó cho đến bây giờ, đây là mẹ dưỡng của hai đứa nó!"
Thành chấp tay gật đầu chào người quản gia:
--"Anh Phong và cô Tú Trang thật có phước, có mẹ sinh còn thêm mẹ dưỡng chăm lo từ thuở bé, chẳng bù với trường hợp của cháu, cháu lạc lỏng bơ vơ, trôi sông lạc chợ, mất cha, mất mẹ từ lúc lên mười, một mình phải bôn ba xong xáo vật lộn với đời!..."
Người quản gia già nua nắm tay Kim Thành, giọng thân thiết:
--"Ai cũng có số mệnh riêng của mình! Những cô cậu trẻ bây giờ không tin là mỗi người có một số mệnh nhưng già nầy cứ theo thời cổ xưa tiếp tục tin tưởng như thế! Già cũng từng trải thấy xảy ra trước mắt là có hạnh phúc hay bị bất hạnh là do chính mình tạo ra...Già nầy tốt số lắm cho nên mới lọt được vào đây, vui buồn đều gắn liền với cuộc thăng trầm của từng người sinh sống trong cái tổ ấm nầy kéo dài từ mấy mươi năm qua...Mong ông Kim Thành tìm thấy nguồn vui giống như cô Thanh Lan trong những ngày ở đây..."
--"Nhất định là cháu phải vui rồi vì nhìn thấy Thanh Lan, cháu dư biết mái nhà nầy đúng thật là một tổ ấm, một khoảng đất lành cho chim đậu..."
Bà Liên mỉm cười rồi hối thúc:
--"Anh Kim Thành đi đường xa chắc là mệt rồi, vú mời anh ấy một ly cam tươi đi..."
Đi về hướng nhà bếp, vú còn quay lại hỏi Phong:
--"Cậu cả cũng uống cam vắt như mọi khi phải không?..."
Phong chỉ gật nhẹ đầu đồng ý. Thanh Lan vội!!!5591_6.htm!!! Đã xem 29403 lần.


Nguồn: DacTrung
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 6 năm 2005

Tâm ngừng xe trước đầu chợ vì vừa thấy Bà Liên và Tú Trang vừa từ trong lòng chợ bước ra. Tâm vẫy tay gọi:
Quay lại nhìn theo tiếng gọi của Tâm, Tú Trang nói to:
--"Anh Tâm kìa mẹ ơi...Có cả chị Thanh Lan nữa..."
Nắm tay bà Liên tiến về phía xe của Tâm, Tú Trang hỏi:
--"Hai người đi đâu vậy?"
--"Anh Phong bảo ra đây đón bác, đón vú và em...Tiện thể chị Thanh Lan muốn dạo phố cho nên anh đưa chị ấy cùng đi chung..."
Bà Liên tươi cười nhìn hai người:
--"Các cháu có phải đợi lâu không? Đã rong ruổi được nơi nào chưa?"
--"Thưa bác, anh Tâm và cháu mới lái xe đi một vòng nhỏ quanh phố chợ, vừa ngừng xe thì bác và Tú Trang đã cùng với vú đã ra khỏi chợ và đứng sẵn ở đây rồi."
Tú Trang ra lệnh:
--"Anh Tâm mau tới đây xách dùm đồ đạt dùm chút coi, sao mà cứ đứng ì một chỗ hoài vậy, lại đây mau lên...Mẹ mệt rồi đó!..."
Bà Liên giựt nhẹ tay áo của Tú Trang, giọng trách cứ:
--"Mồm miệng gì mà kỳ cục vậy? Lấy quyền gì mà sai khiến người ta?"
Tú Trang chúm chím cười liếc nhìn Tâm rồi vuốt ve:
--"Để ảnh tập làm cho quen...Mai sau cô nào lấy làm chồng thì sẽ được ảnh phục dịch hết mình chớ bộ!"
Tâm vừa chuyển đồ đạt lên xe vừa phân bua:
--"Có ai ngó tới đâu mà vợ với con? Mong lắm, để được sai khiến phục dịch nhưng tới giờ cũng chưa thấy được một đóm sáng nào trong đường hầm tăm tối!..."
Tú Trang thấy thương người đàn ông "nô lệ" của mình:
--"Tại anh không chịu thấy đó thôi!...Không lý bảo người ta mang trầu cau tới để xin cưới anh hay sao?"
--"Người ta là ai vậy?"
Tú Trang trợn mắt:
--"Sao anh...ngu quá trời vậy?"
Bà Liên hét lớn:
--"Đừng nói hỗn với người ta! Con gái gì mà ăn
nói phang ngang như thế? Ai mà dám lấy?"
Tú Trang bật cười to rồi nói tiếp:
--"Nghĩ ra thì con hỗn thật nhưng tại họ...tại họ.. cù lần quá mức khiến cho con phải nổi cơn...!"
Tâm mỉm cười nhìn Tú Trang rồi hướng sang bà Liên:
--"Thưa bác, Tú Trang nói đúng, bởi vì...cháu ngu thật!..."
Bà Liên lắc đầu liên hồi còn Thanh Lan thì cất tiếng cười vui thú:
--"Thưa bác, anh Tâm và cô Tú Trang nhà mình bề ngoài thì có vẻ xung khắc nhau lắm đó, nhưng trong lòng hai người thì chắc không phải như vậy đâu!"
Giọng bà Liên xa xôi:
--"Ngày xưa bác và bác trai gặp nhau còn không dám nhìn thẳng chứ có đâu ăn nói, sai khiến, mắng mỏ ngỗ ngáo như cái cô chằng nầy!"
Tú Trang ngắt lời người mẹ:
--"Mẹ cứ nói thế khiến thiên hạ làm lừng...Ai được con sai khiến đã là có phúc!..."
Tâm bạo gan hỏi thêm:
--"Đúng không?"
--"Tưởng anh hiểu hóa ra anh vẫn...Vẫn còn cù lần!"
Bà Liên lại la lên:
--"Thôi đi nghe Tú Trang. Ăn hiếp người ta vừa vừa thôi!"
Tâm biện hộ thay cho Tú Trang:
--"Tú Trang nói đúng đó, thưa bác. Trong công cuộc kinh doanh làm ăn, cháu là tay tổ già đời, nhưng với phái yếu thì cháu là con cù lần biển!"
Mọi người đều rộ cười. Bà Liên lên xe ngồi phía sau với Thanh Lan còn Tú Trang thì ngồi phía trước cạnh bên Tâm. Khi xe vừa lăn bánh thì Tú Trang ra lệnh:
--"Anh lái xe ra thác Prenn đi...Em đã hứa đưa chị Thanh Lan ra đó mà chưa thực hiện được..."
Tâm gật đầu ngay:
--"Xin tuân lệnh...!"
Tiếng cười trong xe cất lên vang vội.
--"Chắc Tú Trang đã kể lễ mọi chuyện về gia đình của cô ấy nhưng lại bỏ quên không thèm nhắc đến tên của kẻ hèn mọn nầy với cô Thanh Lan!...Tên tôi là Tâm...Tôi quen thân Tú Trang và gia đình của nàng từ nhiều năm qua...Khi nhìn thấy cô Thanh Lan tôi đã đoán ra ngay là bạn của Tú Trang vì nàng đã nói với tôi rất nhiều về cô Thanh Lan...Xin lỗi, cô làm ơn cho biết...có Tú Trang ở nhà không?"
--"Cô Tú Trang đã cùng với bác gái và vú đi xuống phố từ sáng sớm...Tiếng cười nói mà ông Tâm nghe thấy là anh Phong đang... làm việc với cô bí thư Lệ Hằng đó!..."
Tâm trợn mắt, bộ tịch có vẽ ngạc nhiên:
--"Lệ Hằng?...Cô ta cũng có mặt ở đây nữa à? Mới trở xuống Cam Ranh hôm kia mà nay lại tái hồi với Kim Trọng nữa rồi! Đeo gì mà đeo sát như sam vậy, thật là ngộ! Vậy là tôi khó có thể tiếp tục cà rà ở đây...Cô ta không ưa gì tôi cho lắm mà tôi thì cũng không mấy thiện cảm..."
Thanh Lan e dè nhìn Tâm:
--"Ông nói lớn thế họ nghe được đăm ra mích lòng!"
Tâm mỉm cười vừa nhún vai:
--"Ăn thua gì!.. "
Tâm khá đẹp trai. Nước da sạm nâu có thể là vì phơi nắng hơi nhiều. Điệu bộ Tâm chững chạc như người lớn trung niên nhưng dáng điệu lại nhanh nhẹn tươi vui không lụ khụ như cái ông kia. Nàng không chuyên về môn vẽ chân dung nhưng lại thoáng nghĩ rằng Tâm có thể là người mẫu khỏa thân để nàng múa bút trên khung vẽ.
Phong mở cửa phòng làm việc bước ra ngoài:
--"Anh Tâm đó phải không?"
--"Chào anh Phong...Cũng mới tới thôi...Tìm Tú Trang không gặp nhưng cũng không đến nỗi thất vọng lắm vì lại được làm quen vơi cô Thanh Lan."
Phong lững thửng tiến bước đến gần Thanh Lan rồi gật gù:
--"Vậy thì cũng hay thôi!..."
Lệ Hằng từ phòng làm việc của Phong bước ra rồi đeo sát Phong không rời nửa bước xem như không có sự hiện diện của Tâm ở đó. Còn Tâm thì cũng không thèm lên tiếng chào hỏi. Rồi Lệ Hằng nhìn Phong thật tình tứ:
--"Anh có uống cam vắt không, để em pha?..."
--"Tốt lắm, nhưng nhớ đừng cho đường..."
--"Em biết từ lâu rồi mà, cần gì phải dặn!"
Lệ Hằng chỉ biết có Phong, xung quanh là số không! Thanh Lan nhận định như vậy nhưng đồng thời nàng cũng nhận ra rằng tình yêu của Lệ Hằng đối với Phong chỉ có một chiều, không được Phong đáp ứng. Nàng lại không hiểu tự dưng sao mình lại nghĩ ngợi và để ý tới chuyện yêu thương của người ta như thế? Ghen chăng? Thanh Lan tự vấn một mình.
--"Mẹ tôi có lẽ cũng sắp về đến nơi rồi đó vì bà ít chịu cà kê hàng quán như ngày xưa".
Giọng Tâm cởi mỡ:
--"Tôi muốn được gặp mặt Tú Trang thường xuyên trong suốt mùa hè nầy. Những lúc Tú Trang về đây nghĩ cuối tuần thì tôi lại bận rộn tối tăm mặt mũi vì công việc làm ăn, lần nầy thì bỏ, bỏ hết, bạc triệu cũng không cần..."
Thanh Lan thắc mắc:
--"Sao ông Tâm không xuống Sài Gòn để gặp cô Tú Trang?"
--"Chị Thanh Lan đừng gọi tôi ông nầy ông nọ! Nghe sao nhột quá đi, không chịu được.... Tôi đã có thử một lần xuống dưới đó nhưng thật là ngại ngùng và bất tiện vì cảm thấy bị lạc lõng trong cái khung cảnh náo nhiệt, hỗn mang ở dưới đó, khiến cho tôi có cái cảm giác mình như con khỉ mắc gió ngơ ngáo từ trong rừng mới ra thành phố!"
--"Anh Tâm là đàn ông con trai mà lạc lõng nỗi gì? Còn Tú Trang đó thì sao?"
Phong chen vào:
--"Trường hợp của Tú Trang là trường hợp đặc biệt vì cô ấy muốn tự lập, muốn chứng tỏ rằng mình dư sức tự lực tự cường và chỉ về đây nhiều lắm là ba bảy hai mươi mốt ngày rồi lại cuồng chân cuồng tay, lại muốn trở xuống Sài Gòn ngay..."
Giọng của Tâm nghe khẩn thiết:
--"Tôi đếm từng ngày, từng giờ, từng phút với sự có mặt của Tú Trang ở đây, vậy mà Tú Trang có vẽ như lờ đi không thèm để ý tới, thật là đau khổ!..."
Thanh Lan trìu mến nhìn người con trai. Nàng biết giữa Tâm và Tú Trang không phải là tình bạn đơn giản thân thiết. Nàng thắc mắc không hiểu tại sao Tú Trang không bao giờ đề cặp đến vấn đề tình cảm giữa nàng và Tâm.
Giọng của Lệ Hằng xa xôi:
--"Không hiểu sao lại có nhiều người cứ mãi bám víu quay cuồng quanh năm suốt tháng ở Sài Gòn đến mức có thể quên đi bạn bè thân hữu và ngay cả những người thương của mình nữa..Thật lạ lùng!"
Nói xong, Lệ Hằng cầm ly cam đưa cho Phong trước nhất rồi mời Thanh Lan rồi sau rốt mới đưa ly nước cho Tâm mà không nhìn mặt.
Thanh Lan hỏi:
--"Thế thì chị Lệ Hằng có phải là người Sài Gòn không?"
--"Không."
--"Hèn gì? Chị có thành kiến với dân Sài Gòn là phải...Người tốt, người xấu, kẻ hoàn cảnh nầy, người hoàn cảnh nọ, ở đâu cũng thế chứ không riêng gì ở Sài Gòn."
--"Đây chỉ là nhận xét riêng của Lệ Hằng chứ không phải vì có thành kiến với dân Sài Gòn. Chị Thanh Lan nói đúng, kẻ tốt, người xấu, đâu đâu cũng có nhưng rất khó phân biệt nhất là đối với bản thân mình, tự mình nhiều khi không biết mình thuộc về hạng người nào. Thói thường xấu che, tốt khoe Có người khi mới nhìn thoáng qua thì tưởng rằng họ là kẻ tốt nhưng bên trong họ là cà một rừng mưu sâu chước độc để lợi dụng người khác. Nhạc Bất Quần trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung chẳng hạn, mới đầu ai cũng tưởng ông ta là Quân tử kiếm thứ thiệt, nhưng kết cục rồi thì ông ta mới lộ chân tướng là một kẻ tà ma thâm độc..."
Thanh Lan điềm đạm tiếp lời:
--"Thật ra Nhạc Bất Quần cũng chỉ vì tự cao tự đại và ganh tị mà nhìn đời cho nên lúc nào ông ta cũng thấy quanh mình toàn là đối thủ muốn tranh ngôi bá chủ võ lâm với ông ta đó thôi nhưng thực tế thì cũng có người chẳng coi cái danh vị độc bá võ lâm ấy là cứu cánh của cuộc đời..."
Phong biết rõ hai người đàn bà trước mặt đang chửi khéo lẫn nhau dù ngoài mặt họ vẫn giữ phong thái tươi vui thân thiện giả hình. Phong hướng hai người sang chuyện khác:
--"Cô Thanh Lan này, khi nhà vắng không có ai thì cô Thanh Lan không nên ra phía nầy vì dốc đồi thoai thoải, gần vực sâu, dễ bị rủi ro lắm!..."
Giọng nói của Phong thật tình nhưng lại khiến cho Thanh Lan nóng mặt:
--"Cám ơn anh Phong. Trước khi mọi người tới đây thì tôi vần vững như bàn thạch...Chẳng lẽ Thanh Lan không biết tự lo liệu lấy cho bản thân mình hay sao? Thanh Lan đâu cần phải có vú em kè kè một bên để canh giữ hoặc nhắc chừng!..."
Phong không muốn nghe Thanh Lan nói tiếp. Chàng quay sang Tâm:
--"Nhờ bạn lái xe xuống chợ Đà Lạt đón bác gái, vú và Tú Trang về được không?"
Tân chưa kịp trả lời thì Thanh Lan đã lên tiếng:
--"Anh Tâm, Thanh Lan cũng muốn xuống phố đi chơi một chút, vậy nếu anh có đi thì cho Thanh Lan quá giang xe với."
Tâm bối rối nhìn Phong, nhìn Lệ Hằng như muốn hỏi ý kiến nhưng giọng nói của Thanh Lan bổng trở thành dứt khoác:
--"Nếu có điều trở ngại thì nhờ anh Tâm gọi dùm Taxi...Thanh Lan đi một mình cũng không sao. Chẳng qua là vì tôi thích đi chung xe với anh Tâm mà thôi..."
Tâm hoảng hốt:
"Đâu phải vậy! Tôi làm sao có thể từ chối đối với một người đẹp và dễ mến như thế nầy?..."
Phong ngắt lời Tâm:
--"Để tôi lấy xe đưa cô Thanh Lan ra phố, anh Tâm khỏi phải lo..."
Thanh Lan hét lớn như tát nước vào mặt Phong:
--"Thanh Lan đâu có nhờ anh Phong, Thanh Lan nhờ anh Tâm kia mà! Tôi thích đi chung với anh ấy chứ đâu phải là cần người đi theo để canh giữ!..."
Nói xong Thanh Lan di chuyển chiếc xe lăn đến chỗ đậu xe của Tâm. Tâm vội vã chạy đến mở cửa xe phía trước đứng chờ rồi nhìn Thanh Lan mà không biết phải làm gì.
--"Nhờ anh Tâm đỡ hộ Thanh Lan lên xe..."
Tâm làm theo lời Thanh Lan như cái máy được vặn dây cót.
--"Cám ơn anh Tâm...Xin nhờ anh gấp gọn chiếc xe lăn tay mang theo cho Thanh Lan."
Xe xuống triền đồi thật êm. Gió lạnh ùa vào lòng xe khiến tâm thần của Thanh Lan dịu lại.
 
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: DacTrung
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 6 năm 2005

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---