Bình sinh Ðinh Xuân Thu phải cái tật là rất ưa nghe những lời phỉnh nịnh. Người ngoài nói khéo chẳng khác nào gãi trúng vào chỗ ngữa, lão lại càng thích phổng mũi lên. Bọn đồ đệ này đã theo lão mấy chục năm trời. Lão yên trí rằng chúng khoa trương công đức mình là thật. Nếu có kẻ nào không biết thổi phồng lão lên thì lão lại ngờ hắn là không có dạ trung thành.Bọn đệ tử hiểu biết sâu xa tính nết lão, hễ cứ gặp được dịp là chúng chụp ngay lấy để tán dương một cách rất ngộ nghĩnh.Nên biết rằng đối với Ðinh Xuân Thu kẻ đệ tử nào kém khoa nịnh hót để mất lòng sư phụ hãy còn là việc nhỏ, song không giờ phút nào quên được mối lo âu về tính mạng mới là việc lớn hơn.Tình thực mà nói thì không phải bọn đệ tử phái Tinh Tú hết thảy đều là hạng mặt dày vô sỉ cả đâu, nhưng một là vì tình thế bắt buộc không xu nịnh sư phụ quyết không thể tồn tại được, hai là chúng đi theo thầy lâu ngày, câu chuyện nịnh bợ đã thành thói quen rồi cứ thuận miệng tuôn ra, chẳng lấy thế làm điều đáng thẹn nữa. Ðinh Xuân Thu vuốt râu mỉm cười nghe bọn đệ tử ca tụng khoái chí vô cùng? Bộ râu của lão lúc đấu phép cùng sư huynh là Lung á lão nhân Tô Tinh Hà đã bị cháy mất một mảng lớn, nhưng thưa thớt còn lại được một ít cũng tạm đủ để vuốt chơi.Về sau lão lại ngấm ngầm tung thuốc kịch độc tam tiếu tiêu dao tán làm cho Tô Tinh Hà mất mạng. Vậy cuộc đấu đó cuối cùng vẫn là lão thắng thì dù có mất một ít râu cũng chẳng đáng kể gì.Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, những lời tán dương đã nhạt đi dần dần. Còn gã nào muốn nói trường giang đại hải, Ðinh Xuân Thu cũng dơ tay lên ra hiệu cho họ đừng nói nữa.Lời tán tụng chấm dứt thì lại thấy bọn đệ tử đồng thanh nói:- Công đức sư phụ trùm trời lấp đất. Bọn đệ tử chúng con ngu dốt, muôn phần không biểu dương được một.Ðinh Xuân Thu gật đầu mỉm cười quay ra hỏi A Tử:- A Tử! Mi còn điều chi muốn nói nữa không?A Tử nghĩ ngay:- Trước kia sư phụ vốn thiên ái mình hơn ai hết ma cũng chỉ vì chỗ mình khéo ca tụng lão ở nhiều điểm đặc biệt, đưa ra những lời tán dương mà bọn sư huynh không đề cập đến, vì họ kém thông minh, chỉ nhai đi nhai lại những câu thông thường có cả trăm năm rồi.Nghĩ vậy nàng liền lên tiếng:- Sư phụ! Sở dĩ đệ tử lấy cắp Bích Ngọc vương đỉnh của sư phụ cũng là vì có quan niệm riêng.Ðinh Xuân Thu cặp mắt long lên hỏi:- Quan niệm của mi thế nào?A Tử thưa:- Thời kỳ sư phụ còn ít tuổi, công lực chưa đến tột độ như ngày nay, mới cần mượn Bích Ngọc vương đỉnh để cung ứng vào việc luyện công. Nhưng từ hai năm nay, bất luận là ai có mắt để trông, đều hiểu biết thần thông sư phụ lệch đất nghiêng trời, thần sầu quỷ khốc. Cái Bích Ngọc vương đỉnh kia chẳng qua mới có khả năng quy tụ được những trùng độc, nhưng đem so với thủ pháp của sư phụ thì nó chỉ là đom đóm so với ánh sáng mặt trăng mặt trời. Sự việc biến chuyển cũng như nghệ thuật của sư phụ tiến triển vô bờ bến, thì làm sao còn đem chuyện năm xửa năm xưa ra mà nói. Nếu quả sư phụ không muốn rời bỏ cái đỉnh ngọc đó thì chẳng qua là tấm lòng nhớ đến vật cũ mà thôi. Thế mà các vị sư huynh hoảng hốt vô cùng, cho là sư phụ không có cái đỉnh đó không xong nói những là bản môn trọng bảo, đỉnh ngọc thần thông trời đất gì, tưởng chừng như mất nó có thể xảy đến những việc vô cùng trọng đại. Thế thì các vị thật ngu xuẩn không biết đến đâu mà kể! Và gián tiếp các vị coi thần thông của sư phụ ta không vào đâu hay sao.Ðinh Xuân Thu nghe nàng nói, ruột nở lên lồng bồng, lão gật đầu lia lịa nói:- Ừ! ừ! Con này nói cũng có lý!A Tử lại nói tiếp- Ðệ tử còn nghĩ rằng: Võ công phái Tinh Tú ta đã cao cường đến mực khắp thiên hạ không còn môn phái nào sánh kịp, mà sư phụ là bậc đại nhân đại lượng không muốn chấp nhất với bọn võ lâm ở Trung Nguyên, vì bản lãnh của chúng chẳng đáng để sư phụ bận tâm dời gót ngọc đến Trung Nguyên. Cũng vì thế mà những hạng ngu xuẩn khác nào ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, rồi chẳng thiếu gì môn phái tự tôn tự đại. Họ biết rằng sư phụ không thèm đến so bì với họ, họ lại càng làm già, nêu lên những nhãn hiệu kỳ khôi nào là võ học danh gia, nào là đương thế cao nhân chẳng còn uý kỵ gì nữa. Tuy họ giễu võ dương oai ở Trung Nguyên nhưng chẳng một tên nào dám bén mảng đến phái Tinh Tú ta để lĩnh giáo mấy chiêu. Hết thảy đều biết võ công sư phụ đã cao thâm đến mực không biết đâu mà lường. Họ chỉ đem bốn chữ thâm bất khả trắc (sâu thẳm không lường) bàn đi tán lại, nhưng thực ra họ chẳng biết cao minh đến mức độ nào mà chỉ nói một cách hàm hồ như vậy thôi.Ngừng một lát để lấy hơi, A Tử lại nói tiếp:- Thề rồi họ Mộ Dung ở Cô Tô lên mặt phi thường, phái Thiếu Lâm ở Hà Nam cũng tự xưng là Thái Sơn, Bắc Ðẩu trong võ lâm. Còn nữa nào Lung á tiên sinh, nào họ Ðoàn nước Ðại Lý đều nghiễm nhiên khoe mình là những nhân vật phi thường. Sư phụ thử tưởng tượng xem có đáng buồn cười không?Thanh âm nàng trong trẻo, uyển chuyển dễ nghe, câu nào cũng đánh trúng vào tâm khảm Ðinh Xuân Thu, so với kiểu xưng tụng to tiếng của bọn đệ tử kia lão nghe lọt tai hơn nhiều. Bộ mặt Ðinh Xuân Thu mỗi lúc một thêm tươi cười hơn hớn. Lão sướng đến lờ đờ cả mặt.A Tử lại nói:- Ðệ tử nảy ra một ý nghĩ con nít: vào với bọn kia.A Tử thở phào một cái rồi nói:- Sư phụ! Gã tiểu tử Mộ Dung Phục vì ăn nói vô lễ mà sư phụ dùng gã làm khí giới. Ðồng thời sư phụ lại diệt trừ những tên đệ tử bất hảo để thanh trừng môn phái. Gã Mộ Dung Phục chỉ... là hạng hèn kém mà sư phụ lại là một bậc cao nhân có tài lệch đất nghiêng trời...Ðinh Xuân Thu trong lòng đang căm hận A Tử, vừa nghe nàng nói bất giác cười ha hả.Mộ Dung Phục lại vung tay đi, cả một xâu mười mấy người, khác nào một lũ say rượu, không tự chủ được, lảo đảo lướt về phía A TửA Tử người đã co rúm lại ngồi trong góc nhà, không còn đất tránh.Ðinh Xuân Thu lại phất tay áo bên phải ra, nhưng chậm mất một chút. Gã đệ tử ở đầu roi người đã chạm vào A Tử.A Tử kinh hãi vô cùng đành nhắm mắt chờ chết. Nàng nghe Mộ Dung Phục đang cười ha hả, độ nhiên gã đệ tử đầu dây ngã lăn ra đâm vào một tên đệ tử khác.A Tử thoát chết, mồ hôi ra như tắm. Nàng ngẩng đầu trông ra thì thấy mặt Mộ Dung Phục thoáng lộ một nụ cười nói:- Tiểu cô nương! Cô nói dễ nghe quá.Bọn đệ tử phái Tinh Tú cứ mất đi một người là bản thân Mộ Dung Phục lại tăng thêm một phần nguy hiểm. Tuy đứng trước một nguy cơ cấp bách, song y vẫn ung dung trấn tĩnh.A Tử vừa hoàn hồn, nàng biết rằng Mộ Dung Phục không có ý hại mình, bất giác nàng nhìn y mỉm cười.Ðinh Xuân Thu ngó thấy lửa giận lại bốc lên đùng đùng lớn tiếng quát hỏi:- A Tử! Sao thằng lỏi Mộ Dung lại không hại mi?A Tử run lên, biết rằng Ðinh Xuân Thu đã có ý nghi kỵ mình. Nàng cố gắng nghĩ ra một câu để nói lấy lòng Ðinh Xuân Thu mà nghĩ mãi không ra. Dù tâm cơ nàng linh mẫn đến đâu, trong lúc hốt hoảng cũng không biết đáp thế nào cho phải.Ðinh Xuân Thu cười ha hả nói:- Mi còn ở bên mình ta thì ta còn thấy vui lòng, ta không giết mi đâu.A Tử vội nói:- Xin đa tạ sư phụ.Ðinh Xuân Thu lạnh lùng nói:- Mi chớ mừng vội. Ta...Lão chưa dứt lời đã phất tay áo một cái, đầu tay áo khác nào lưỡi kiếm nhằm trước mặt A Tử vung lại. Lão ra tay rất mau, A Tử chỉ thấy một luồng gió mát lạnh qua mắt, đã thấy đau đớn đến ruột gan và mắt tối sầm lại. Hai bên má có hai dòng nước trông giống như nước mắt mà không phải nhỏ xuống. Ðinh Xuân Thu phóng nội kình ra đầu tay áo và trong thời gian chớp nhoáng này đã đâm vào mắt A Tử.Mộ Dung Phục thấy Ðinh Xuân Thu dơ tay áo lên quét vào mặt A Tử y biết ngay lão dùng thủ đoạn thâm độc. Tuy biết A Tử là môn hạ phái Tinh Tú, nhưng nàng dung nhan thoát tục, khác hẳn người thường nên trong lòng y đối với nàng rất thương xót. Y toan ra tay giải cứu, nhưng Ðinh Xuân Thu động thủ mau quá, không sao cứu kịp.Lúc này A Tử đứng tựa vào tường. Mắt nàng vẫn tuôn ra hai dòng lệ như máu tươi.Mộ Dung Phục tuy lăn lộn giang hồ, thấy nhiều hiểu rộng, nhưng y chưa từng thấy ai lại nhẫn tâm coi tính mạng đệ tử không vào đâu như Ðinh Xuân Thu. Trong lòng y kinh hãi vô cùng, chàng đứng ngẩn người một lát liền cảm thấy chân lực trong mình lại thoát ra ngoài.Ðinh Xuân Thu ra tay làm mù mắt A Tử rồi nói:- Ta để mi sống nhưng không cho mi nhìn thấy sự vật gì nữa để mi khỏi thay lòng đổi dạ đối với sư môn, mi đã biết chưa?A Tử sắc mặt lợt lạt, người run lẩy bẩy không nói ra lời.Ðinh Xuân Thu toan hỏi lại thì trong góc nhà đột nhiên vang lên một tiếng hú quái gở. Tiếp theo là một luồng hàn phong cực kỳ mãnh liệt quét tới.Mọi người trong nhà không ai tự chủ được đều run lên bần bật.Ðó chính là gã Du Thản Chi đang ngồi co ro trong góc nhà nhảy vọt ra bên mình A Tử. Gã đưa tay nắm lấy hai tay nàng rồi kéo chạy tuột ra ngoài.Ðinh Xuân Thu lớn tiếng quát rồi nhắm Du Thản Chi phóng chưởng ra.Du Thản Chi khi nào dám đối chưởng với Ðinh Xuân Thu, nhưng trong lúc cấp bách gã phải phóng chưởng ra, nhưng chẳng qua là để chưởng lực Ðinh Xuân Thu đánh xéo về phía gã khỏi đập vào A Tử mà thôi.Ðinh Xuân Thu thấy Du Thản Chi dám phóng chưởng ra đỡ. Lão lại thét lớn và phóng phát chưởng ra rất mau, đồng thời bao nhiêu chất độc vẫn dự trữ sẵn cũng theo kình lực phóng ra. Hai chưởng chạm nhau. Du Thản Chi và A Tử đã bị hất tung ra.Du Thản Chi thấy sắp va vào tường liền vung chưởng ra đẩy mạnh đánh sầm một tiếng. Tường thủng ra một lỗ hổng. Gã liền cắp A Tử chui vô lỗ hổng ra ngoài.Ðinh Xuân Thu cũng bị hất lùi ba bước mới đứng vững được. Lão cảm thấy trước ngực rét lạnh và chưởng lực vừa phóng ra đã bị hoá giải không còn thấy tăm hơi chi nữa.Mộ Dung Phục nhân lúc Ðinh Xuân Thu đối chưởng cùng Du Thản Chi, chàng lập tức vận kình giật mạnh một cái, đầu quyền thoát khỏi năm ngón tay lão. Người y lạng đi một cái lùi lại phía sau. Ðồng thời tay trái y thừa thế đẩy mạnh một cái khiến cho mười bảy mười tám gã đệ tử phái Tinh Tú nối tiếp nhau xô vào Ðinh Xuân Thu.Ðinh Xuân Thu sau khi đối chưởng cùng Du Thản Chi, lão vẫn thấy một luồng nội lực tiết ra ngoài thân thể mau lẹ dị thường. Lão đã lộn ngược người xuống: đầu bên dưới, chân bên trên xoay đi mấy cái theo phép vận động của bản môn, mới giữ được nội lực không tiết ra nữa.Giữa lúc gã sắp đảo ngược người thì mười bảy mười tám tên đệ tử ngã xổ tới nên không ra tay ngăn chặn được.Những tiếng binh binh liên tiếp vang lên. Bọn đệ tử phái Tinh Tú va vào người Ðinh Xuân Thu rồi từng gã một bị hất văng lại, không gẫy chân gẫy tay thì cũng vỡ đầu phọt óc.Bấy nhiêu tên bị Mộ Dung Phục dùng làm vật hy sinh thay cho mình, nội lực chúng đều bị phép Hoá công đại ph Thần thông của sư phụ như vậy mà không đến Trung Nguyên để trổ một hai ngón cho chúng mở rộng tầm mắt ngu xuẩn ra, đồng thời dạy cho chúng biết rằng ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, trên loài người còn có hạng người mà chúng chưa biết đến. Nên đệ tử có ý mời sư phụ xuống Trung Nguyên cho bọn đệ tử kia được kiến thức hơn một chút. Nhưng nếu cung thỉnh sư phụ một cách bình thường thì không xứng đáng với một người thứ nhất không tiền khoáng hậu. Ðịa vị của sư phụ khác với người thường thì dĩ nhiên cách mời sư phụ xuống Trung Nguyên cũng phải đặc biệt. Vì thế mà đệ tử mượn chiếc Bích Ngọc vương đỉnh là cố ý thôi thúc đại giá sư phụ đến Trung Nguyên.Ðinh Xuân Thu khoái quá không nhịn được nữa nổi lên một tràng cười ha hả nói:- Như lời con nói thì ra con lấy đỉnh ngọc cũng chỉ vì một niềm hiếu thuận.A Tử đáp:- Ðó là một điều con không dám chối cãi. Nhưng ngoài tấm lòng hiếu thuận, bên trong còn có chút tư tâm.Ðinh Xuân Thu chau mày hỏi:- Con còn tư tâm gì nữa?A Tử tủm tỉm cười đáp:- Xin sư phụ tha thứ cho. Con nghĩ rằng mình đã là đệ tử phái Tinh Tú, không khỏi có ý muốn cho oai danh mình vang lừng thiên hạ, mà con đi đâu cũng được mọi người kính nể cho tỏ mặt với đời. Cái tư tâm nhỏ mọn của đệ tử là ở chỗ đó.Ðinh Xuân Thu cười ha hả khen:- Nói phải, nói phải! Trong môn phái ta biết bao nhiêu là đệ tử mà chưa thấy gã nào có tâm cơ linh mẫn như con. Té ra con lấy cắp Bích Ngọc vương đỉnh với mục đích để làm nổi danh cho ta. Ha ha! Con là đứa nhỏ lẻo bẻo mồm miệng, giết đi kể cũng đáng tiếc, vì mình ta thiếu mất một đứa có tài nói năng để giải buồn. Nhưng nếu muốn ta bỏ việc này đi không xét nữa...A Tử vội cướp lời:- Sư phụ có lòng tiện nghi cho đệ tử, nhưng bản môn từ trên xuống dưới chẳng ai là không cảm kích tấm lòng khoan hồng đại lượng của sư phụ, và từ đây sắp đến, ai nấy càng tận tâm tận lực phụng sự sư môn, dù có phải tan xương nát thịt cũng cam lòng.Ðinh Xuân Thu nói:- Ngươi nói thế để đánh lừa người khác còn có thể được, nhưng đối với ta thì vô ích. Ta đâu có hồ đồ đến thế? Hừ! Theo lời ngươi nói nếu ta tước hết công lực ngươi, cắt đứt gân mạch ngươi...Lão vừa nói đến đây, bỗng nghe thấy một thanh âm dõng dạc vang lên:- Ðiếm gia! Sắp chỗ ngồi cho ta!Ðinh Xuân Thu liếc mắt ngó ra thì thấy một chàng thanh niên mình mặc hoàng bào lưng đeo trường kiếm ngồi nay cái bàn bên cạnh, không biết chàng đã vào điếm từ lúc nào? Chàng chính là Mộ Dung Phục mà lão đã tiếp qua một chưởng. Ðinh Xuân Thu tuy mải nghe A Tử tán dương, nhưng lão đang ngồi trong nhà khách sạn mà bên mình thốt nhiên có thêm người, lão không để ý đến thì cũng là một chỗ sơ hở lớn. Giả tỉ Mộ Dung Phục nhiên ám toán thì e rằng bị nguy rồi.Ðinh Xuân Thu giật mình đánh thót một cái, hơi biến sắc mặt. Nhưng lão là người thâm độc dị thường, trấn tĩnh được ngay.A Tử chưa từng gặp mặt Mộ Dung Phục bây giờ nàng thấy một chàng thanh niên công tử, trong lòng không khỏi nao nao, khen thầm:- Người này cực kỳ phong lưu tuấn nhã! Một nhân vật thế mà sao ta chưa biết qua bao giờ?Bỗng thấy Mộ Dung Phục dơ tay vẫy Ðinh Xuân Thu nói:- Xin chào lão tiền bối. Thế mới biết người ta trong vòng luẩn quẩn, chạm trán nhau hoài. Vừa mới có duyên kỳ ngộ chia tay chưa mấy chốc bây giờ lại gặp tiên sinh đây!Ðinh Xuân Thu đáp:- Ðó là lão phu có duyên với công tử.Lúc ấy điếm tiểu nhị chạy đến trước bàn Mộ Dung Phục hỏi:- Thưa công tử! Công tử xơi cơm hay là ăn bánh?Mộ Dung Phục đáp:- Hãy lấy một cân rượu ngon và thức nhắm, còn ăn gì sẽ lấy sau.Ðiếm tiểu nhị vâng dạ, trở gót vào trong.Ðinh Xuân Thu vừa cùng chàng đối một chưởng. Trong lúc thảng thốt lão chưa kịp thi triển phép Hoá công đại pháp, lão thấy chưởng lực chàng không những hùng hậu mà còn biến ảo tuyệt diệu. Lão chưa chiếm được ưu thế chút nào, mà tấm lòng tự phụ là không ai bằng, thì khi nào chịu để người khác ngang hàng với mình? Lão lẩm bẩm:- Ta phải lập tức cùng gã động thủ để quyết thắng bại. Bây giờ hãy xử trí cho xong A Tử rồi sẽ tính. Ta thường nghe đồn công lực họ Mộ Dung ở Cô Tô đã đi đến mức siêu quần nhập hóa, các giới võ lâm đều khoa trương gã rất nhiều, chắc lời đồn không phải là vô lý. Nay Tinh Tú lão tiên đã đến Trung Nguyên mà để thằng lỏi này làm nhụt nhuệ khí há chẳng đáng hận ư?Ðinh Xuân Thu là người tâm cơ thâm hiểm, lão không nắm chắc phần thắng bằng võ công liền nghĩ cách ám toán. Lão quay sang bảo A Tử:- Ngươi bảo giả tỷ ta phế trừ võ công của ngươi, cắt đứt gân cốt ngươi, chặt một tay một chân ngươi, hoặc chặt cả hai chân hai tay, ngươi cũng đành chịu chết chứ không chịu thổ lộ cái đó ở đâu? Có phải thế không?A Tử sợ hãi vô cùng, run run đáp:- Sư phụ là bậc đại tượng, chẳng nên để những câu nói hồ đồ của đệ tử vào tai.Mộ Dung Phục cười nói:- Ðinh tiên sinh! Tiên sinh đã bấy nhiêu tuổi đầu, sao còn chấp nhặt với đứa con nít làm chi? Mời tiên sinh qua đây, chúng ta uống mấy chén rồi đàm luận võ với nhau có phải hay hơn không? Trước những người ngoài mà đem việc trong nhà ra thanh toán, như vậy thì sao tiện?Bỗng nghe có tiếng quát lên:- Nếu ngươi biết kính cẩn dập đầu lạy sư phụ ta là Tinh Tú lão tiên để thỉnh giáo, thì Tinh Tú lão tiên bản tính rất ưa dắt díu bọn hậu bối may ra được người cho biết cho một hai điều. Mi dám nói đàm luận võ vle='height:10px;'>
Cây trượng trúc của Ðoàn Diên Khánh màu xanh biếc bị ngón tay Ðinh Xuân Thu búng vào bỗng nổi lên một tia đỏ chạy rất nhanh từ đầu gậy chạy vào.Ðoàn Diên Khánh rung tay một cái, muốn ra chiêu thứ hai thì đột nhiên thấy trên cây gậy trúc của mình hiện ra một tia đỏ rất nhỏ theo cây gậy trúc chạy nhanh lên và sắp chuyển vào tới tay mình. Lão nghĩ tới Tinh Tú lão quái Ðinh Xuân Thu biết cách dùng độc ghê gớm thì không khỏi kinh hãi. Lão vung tay liệng cây trúc trượng ra ngoài đánh "véo" một tiếng.Ðinh Xuân Thu cười ha hả, dơ tay ra đón lấy cây trượng. Nhưng Ðoàn Diên Khánh cũng không phải tay vừa, lão bị bức bách phải liệng gậy đi, nhưng lão đã vận kình lực vào cây gậy.Ðinh Xuân Thu vừa cầm được cây trượng thì đột nhiên mấy tiếng"rắc rắc"vang lên. Cây trượng gẫy thành mấy khúc bay ra tứ tung. Nếu Ðinh Xuân Thu không vung tay áo ra kịp để cuốn lấy những khúc trượng gẫy này thì tất nó sẽ đập vào mình đến bị thương.Mộ Dung Phục cùng Ðoàn Dự hai người đứng đằng xa trông thấy cây trượng rời khỏi tay Ðoàn Diên Khánh, Ðoàn Dự thất thanh kêu lên:- Nguy rồi! Diên Khánh thái tử mới ra một chiêu mà đã bị mất trượng.Mộ Dung Phục cũng nói:- Ðinh Xuân Thu quả nhiên không phải là hạng tầm thường!Y chưa dứt lời, cây trượng đã gẫy làm mấy đoạn.Ðinh Xuân Thu phải lùi lại vung tay áo ra cuốn trượng về vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.Mộ Dung Phục cười ha hả nói:- Không can gì! Ác quán mãn doanh không ác lắm đâu! Ðoàn Dự tuy vừa mới ngẫu nhiên phóng ra được hai chiêu Lục mạch thần kiếm, đẩy lui Tinh Tú lão quái hai lần, nhưng chàng chẳng hiểu một chút gì về võ công. Chàng nghe Mộ Dung Phục nói vậy thì biết rằng Ðoàn Diên Khánh cùng Ðinh Xuân Thu hai người chưa thể trong chớp mắt mà phân thắng bại được. Càng nghĩ bụng nhân cơ hội này mà chạy ngay. Chàng liền nói:- Mộ Dung huynh! Tiểu đệ đi thôi!Mộ Dung Phục nói:- Tại hạ cũng không có việc gì. Chúng ta cùng đi với nhau! Mộ Dung Phục cùng Ðoàn Dự trở gót đi luôn, chạy về phía trước chừng năm dặm thì thấy hai người đang chạy như bay về phía mình. Người đi trước chính là Nhất trận phong Phong bá ác và người đi sau là Bao Bất Ðồng.Hai gã này vừa trông thấy Mộ Dung Phục liền dừng lại buông tay xuốn đứng yên vẻ mặt rất là cung kính.Mộ Dung Phục hỏi:- Có việc chi không?Phong ba ác xoa tay đáp:- Tại hạ vừa thấy gã đầu sắt cắp một vị tiểu cô nương chạy đi, liền lập tức đuổi theo.Mộ Dung Phục buông tầm mắt ngó về phía trước hỏi:- Trước mặt có thấy ai đâu?Phong bá ác mặt đỏ bừng lên đáp:- Thằng lỏi đầu sắt chạy nhanh quá, bọn tại hạ không đuổi kịp.Mộ Dung Phục đang nói chuyện với Phong bá ác thì Ðoàn Dự lùi lại mấy bước. Chàng nhìn Mộ Dung Phục thấy dáng điệu và cử chỉ của y thiệt là một tay thiếu niên anh tuấn, ra vẻ con người quí phái, bất giác chàng tự thẹn cho mình.Chàng nghĩ thầm:- Phong bá ác và Bao Bất Ðồng đã đến tất Vương cô nương cũng sắp tới nơi. Trong đầu óc nàng không để ý gì đến mình. Biểu ca nàng đi vắng thì nàng còn nói chuyện với ta một đôi câu. Nay biểu ca nàng đã về, trong con mắt nàng chỉ có một mình y mà thôi. Mình còn len lỏi vào bên họ làm gì cho lơ láo!Chàng càng nghĩ càng buồn rầu rồi trở gót cắm đầu đi thẳng và lầm bầm một mình:- Mình chỉ mong cho Vương cô nương được vui vẻ, dù mình phải đau đớn đến chết cũng chẳng oán hận gì. Chàng muốn nở một nụ cười, nhưng da thịt cứng ngắc không cười được.Mộ Dung Phục thấy Ðoàn Dự bỏ đi, vội cất tiếng gọi:- Ðoàn huynh! Chúng ta đã có duyên tương ngộ, sao không nói chuyện với nhau cho thoả, mà Ðoàn huynh đã vội bỏ đi như vậy?Ðoàn Dự đang lúc xuất thần, Mộ Dung Phục la gọi mà chàng không nghe thấy, cứ cắm đầu lầm lũi bước đi.Mộ Dung Phục gọi luôn mấy câu không thấy Ðoàn Dự trả lời, bất giác buông một tiếng thở dài.Phong Ba ác lớn tiếng nói:- Công tử! Tôi đi bắt gã lại đây!Mộ Dung Phục khóat tay nói:- Không được vô lễ! Y là Ðoàn công tử nước Ðại Lý. Từ đây sắp tới các ngươi có thấy y cũng phải coi như ta vậy.Phong Bá ác cùng Bao Bất Ðồng hai người đưa mắt nhìn nhau mà không dám lên tiếng.Mộ Dung Phục lại nói:- Gã đầu sắt đã cứu vị tiểu cô nương đó. Nàng chính là đệ tử của Ðinh Xuân Thu, không liên quan gì đến bọn ta. Các ngươi chẳng nên đa sự xen vào việc người khác làm chi.Phong Bác ác cùng Bao Bất Ðồng liếc mắt nhìn nhau rồi nói:- Công tử! Vương cô nương đang ở phía sau chờ công tử. Sao công tử không đi hội diện với nàng? Mộ Dung Phục nở một nụ cười lạnh nhạt hỏi:- Phải chăng các ngươi còn muốn đuổi theo gã đầu sắt?Phong Ba ác ấp úng nói:- Cái đó...Bao Bất Ðồng lớn tiếng nói:- Còn việc gì dối được công tử nữa? Ngươi nói thực đi cho rồi!Phong Bá ác cười nói:- Bọn tại hạ mỗi người đều đã bị y đánh một chưởng có khí hàn độc và bị khổ sở bao nhiêu ngày. Trong lòng vẫn còn căm tức, chỉ muốn lột cái đầu sắt của gã ra xem gã là hạng người nào? Mộ Dung Phục ngẩng mặt nhìn trời trầm ngâm một lúc rồi nói:- Võ công của gã đầu sắt đó thiệt lòới Tinh Tú lão tiên há chẳng khiến cho người ta phải cười nẻ ruột.Gã cười lên mấy tiếng, vẻ mặt cực kỳ bí hiểm cổ quái. Sau một lúc gã lại cười ha hả, tiếng cười nghe rất khô khan. Sau trận cười này mồm miệng há hốc ra mà không nói được tiếng nào. Vẻ mặt vẫn bí hiểm, và vẫn giống như người đang cười.Bọn đệ tử phái Tinh Tú biết gã đã trúng phải Tam tiếu Tiêu Dao tán đều không khỏi kinh hãi lo sợ. Chúng nhìn gã đồng môn trúng Tam Tiếu Tiêu Dao tán tắt hơi rồi, không ai dám hé răng hé lợi, đã cúi đầu xuống không dám ngó sư phụ nữa. Bọn chúng tự hỏi:- Không hiểu gã tiểu tử đó nói năng xúc phạm thế nào làm sư phụ u uất, đến nỗi người thi hành thủ đoạn ghê gớm để giết y?Ðinh Xuân Thu trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi. Nguyên khi đang đối thoại với A Tử khẽ giơ tay áo lên ngấm ngầm vận nội lực dùng phấn Ðộc Tam Tiếu Tiêu Dao Tán vào Mộ Dung Phục. Thứ phấn Ðộc này không hương không sắc, lại cực kỳ vi tế, khách ngồi trong tửu điếm không tài nào nhìn rõ được. Lão chắc mẩm dù võ công Mộ Dung Phục cao đến đâu cũng không thể phát giác ra được. Nào ngờ Mộ Dung dùng thủ đoạn gì hất Tam Tiếu Tiêu Dao Tán vào người đệ tử mà lão cũng không hay. Chết mất một gã đệ tử chẳng có gì đáng tiếc xong Mộ Dung Phục đang lúc cười nói mà chẳng thấy gã dơ tay áo lên mà hất được phấn độc qua người khác, thì công lực này còn quá phi thường, quá sức tưởng tượng của mọi người.Ðinh Xuân Thu là người kiến văn quảng bác, trong lúc đột ngột lão chẳng nghĩ ra thứ công phu gì. Lão nhớ lại chính sách gậy ông đập lưng ông biết rõ là một thủ pháp mà Mộ Dung Phục chuyên dùng. Thủ pháp này tương tự như thủ pháp đón lấy ám khí để đánh lại, đón lấy mũi phi tiêu, mũi tên để phóng lại, bây giờ gã lại đón lấy phấn Ðộc để tung ra. Nhưng phấn Ðộc nhỏ li ti không hình không sắc mà sao gã cũng không để cho thấm vào người, lại hất ra ngoài được?Ðinh Xuân Thu lại nghĩ:- Nếu là thủ đoạn gậy ông đập lưng ông thì Tam Tiếu Tiêu Dao Tán do mình phóng ra, sao gã lại không hất trở về mình. Thôi phải rồi! Chắc là thằng lỏi con này uý kỵ lão tiên, nên không dám vuốt râu hùm.Lão nghĩ đến ba chữ vuốt râu hùm, tiện tay đưa lên vuốt râu thì đụng ngay phải bảy tám sợi râu bị cháy dở chỉ còn ngắn chưn. Trong lòng lão không lấy thế làm buồn mà lại mừng thầm, lẩm bẩm:- Công lực Tô Tinh Hà cao thâm biết là chừng nào, rút cục vẫn bị chết về tay lão tiên thì thằng lỏi Mộ Dung Phục miệng còn hơi sữa có chi đáng kể?Ðinh Xuân Thu nghĩ nhiều lắm, nhưng dù sao lão không muốn tỏ ra mình kém cỏi trước mặt bọn đệ tử. Lão nói:- Mộ Dung công tử! Công tử cùng ta thật có duyên với nhau. Lại đây mau! Ðể ta mời công tử một chén rượu.Nói xong lão lấy ngón tay gẩy một cái, chén rượu đặt trên bàn mình bay sang trước Mộ Dung Phục. Cái búng tay của lão thật là tuyệt diệu! Chén rượu bay đi bằng bặn không chút nghiêng ngửa, nên không rớt ra ngoài nửa giọt.Giá vào lúc khác thì bọn đệ tử đã thi nhau tán tụng. Nhưng vừa rồi một gã đồng môn lên tiếng nói mấy câu đã bị chết một cách quái dị, nên chúng sợ hãi quá, không hiểu sư phụ có dụng ý gì, nên chẳng ai dám mở miệng tán dương. Song ít ra cũng phải reo lên một tiếng tán thưởng nên điềm nhiên như không tất bị sư phụ thi hành những hình phạt không thể chịu nổi.Chén rượu vừa hạ xuống trước mặt Mộ Dung Phục, bọn đệ tử reo một tiếng: "Tuyệt diệu!" như sấm vang.Trong bọn đệ tử có ba tên đặc biệt nhát gan không dám hoan hô. Khi ba gã này thấy bọn đồng môn reo hò, mới sực nhớ ra mình chưa lên tiếng. Chúng vội kêu lên tuyệt diệu! nhưng ba tiếng tuyệt diệu này chậm mất một chút, rõ ràng không được tề chỉnh.Ba gã thấy bọn đồng môn quở trách thì vừa bẽn lẽn vừa sợ hãi vô cùng!Mộ Dung Phục nói:- Ðinh tiên sinh là bậc tiền bối. Có lý đâu tiền bối lại kính mới rượu vãn bối trước bao giờ. Chén rượu này vãn sinh không dám bái, để vãn bối chuyển sang kính mời lệnh cao đồ vậy!Nói xong chàng thổi phù một cái, chén rượu đột nhiên lại bay truyền đến trước mặt một tên đệ tử phái Tinh Tú ngồi ở mé tả.Ðinh Xuân Thu thấy Mộ Dung Phục thổi chén rượu thì biết ngay chàng đã dùng phép Tứ lạng bát thiên cân. Lão tự biết: Tay mình cùng chén rượu là hai vật hữu hình chạm vào nhau, tuy lực đạo cực kỳ diệu, nhưng cũng chưa ly kỳ bằng gã lấy hơi thổi chén rượu cho bay đi. Ðem so ra tuy khó phân biệt được ai hơn ai kém. Nhưng ngoài thì người không biết võ công cũng đều nhìn nhận cách chuyển chén rượu của Mộ Dung Phục như vậy đủ chứng tỏ Ðinh Xuân Thu đã bị thua chiêu này.Thực ra Mộ Dung Phục thổi cho chén rượu bay đi cùng với Ðinh Xuân Thu búng tay một cái thì cũng chưa thể phân biệt được nội lực hơn kém. Có điều Mộ Dung Phục khôn khéo hơn cách Ðinh Xuân Thu phải dùng tay khiến cho người ngoài trông thấy tưởng chừng như dùng hơi thổi chén rượu vừa có vẻ tài tình hơn và nội lực cũng mạnh hơn Ðinh Xuân Thu.Gã đệ tử phái Tinh Tú thấy chén rượu bay đến, hốt hoảng không biết làm thế nào, chẳng hiểu nên tránh đi hay là dơ tay ra đón lấy.Gã còn đang ngẫm nghĩ thì chén rượu đã bay đến nơi. Gã không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, tự nhiên dơ tay trái ra đón lấy chén rượu nói:- Chén rượu này của sư phụ tại hạ kính khen thưởng tử!Gã định dùng chưởng lực đẩy chén rượu trở lại đến trước mặt Mộ Dung Phục thì đột nhiên một tiếng rú thê thảm úi chao! vang lên. Gã ngã ngửa về phía sau rồi không thấy nhúc nhích gì được nữa.Bọn đệ tử trông thấy hiểu ngay rằng sư phụ lúc búng chén rượu đã để thuốc kịch đôc trong móng tay rồi, thuốc độc này đã bám vào xung quanh cái chén. Mộ Dung Phục chỉ cần cầm đến chén, bất tất phải uống rượu, cũng đủ mất mạng như gã đệ tử này ronym>