Trò chơi

Ê, tụi bây ơi, chơi “ năm – mười” không?
Cho tao chơi với! Nó rụt rè.
Ừ, chơi thì chơi, thua cấm khóc!
Lũ trẻ nhao nhao “bề trắng, bề đen” để tìm người giữ cột. Cuối cùng nó là đứa phải úp mặt vào gốc me đếm “ năm, mười, mười lăm…” cho bọn kia chạy trốn. Đếm đến số hai trăm, nó mở mắt ra và khập khiễng đi tìm. Nó chăm chú nhìn vào từng bụi cây, từng xó xỉnh. A, kia rồi! Cái đầu trọc lóc của thằng Tèo đang ngõ ngoậy trong hàng rào dâm bụt, chắc là bị kiến cắn, nó mừng rỡ reo lên:
Xí thằng Tèo trong bụi cây!
Rồi nó cố sức chạy về phía gốc me, nhưng thằng Tèo nhanh như con sóc, bay vèo tới tay vỗ vào thân cây, miệng la “tùng… tùng”  đắc chí!
Thế là nó lại phải nhắm mắt đếm “ năm, mười, mười lăm…”, lại phải đi tìm.
Xí con Út trong đống rơm!
Út vùng dậy chạy, nó cuống quýt, khập khiễng chạy theo. “Uỵch”, nó ngã sóng soài do vấp phải rễ me. Đau lắm nhưng nó vẫn gượng cười, nụ cười méo xệch một bên. Nó lại phải nhắm mắt, phải đi tìm nữa, nhưng chẳng lần nào nó chạy về đích trước.
Thôi, chơi với mày chán quá! Không cho mày chơi nữa!
Nó tiu nghỉu ngồi bệt xuống đất nhìn lũ bạn kẻ trốn người tìm, cảm thấy rát buốt nơi đầu gối, chỗ bị xước da khi nãy.

*

°
Buổi chiều lồng lộng gió, lũ trẻ con chạy rong ngoài đường thả lên trời những con diều trắng toát, những con diều được dán bằng giấy tập học sinh. Nó cũng có một con. Hôm qua chẳng biết diều của đứa nào bị đứt dây, bay vướng vào ngọn dừa sau nhà, ba nó bắc thang lên lấy xuống cho nó. Nó mừng lắm, con diều có tới hai cái đuôi dài ngoằng, nếu bay được lên trời chắc là đẹp lắm. Nó hì hụi cắt giấy dán lại mấy sợi râu cho diều, tỉ mỉ gỡ từng mối chỉ trong cái mớ chỉ rối má nó vứt sau hè.
Diều của trẻ con trong xóm chiếc bay thấp, chiếc bay cao đều đã được thả hết lên trời, riêng con diều hai đuôi của nó vẫn còn lê lết dưới đường. Nó không thể chạy nhanh để lấy đà cho diều bay lên được!
Thằng Tèo cột sợi dây diều vào cái cọc nhỏ được cắm sâu dưới đất, chạy tới giật mạnh cuộn dây trong tay nó.
Đưa đây, tao thả giùm cho!
Một tay cầm cuộn dây, một tay cầm diều đưa lên ngang đầu, thằng Tèo vừa chạy vừa buông dây dần dần. Cánh diều no gió bay lên, bay lên…, hai cái đuôi quẫy tít trên cao.
Tèo ơi, đưa cuộn dây cho tao đi!
Nó van vỉ, mắt vẫn không rời khỏi cánh diều.
Diều của nó trở thành con diều đầu đàn, bay cao nhất. Lũ trẻ reo hò ầm ĩ, thằng Tèo khoái quá chốc chốc lại giật mạnh dây cho diều chúi xuống rồi lại vút bay lên.
Ra đầu xóm gió nhiều hơn, tụi bây ơi!
Thằng Tèo hét toáng lên rồi co giò chạy, cả lũ chạy ùa theo, bỏ lại trên nền trời một con diều đơn độc. Nó khập khiễng đi tới, mở sợi dây ra khỏi cọc, sung sướng ngước nhìn cánh diều chao nhẹ trên mây.
Gió đột ngột ngừng thổi, con diều chao nghiêng, chao nghiêng rồi từ từ rơi xuống. Nó buồn bã quấn lại dây, xách diều về. Ở đầu xóm, bầy diều trắng vẫn nhởn nhơ bay và con diều hai đuôi của nó vẫn bay cao nhất…

*

°
Ê, đi chơi với tụi tao không?
Nó lắc đầu, mắt rân rấn nước.

*

°
Chị Hai mua về cho nó một con búp bê lớn cỡ con mèo vàng nhà nó. Nó thích quá! Con búp bê lúc nào cũng tươi cười hớn hở làm nó vui lây. Nó cột túm hai đầu chiếc khăn rằn lại làm võng cho em bé ngủ, cả khi ngủ em bé búp bê cũng cười với nó.

*

°
Cho tao chơi chung, nghen!
Nó gật. Thằng Tèo nhảy phốc từ trên cành cây xuống, cầm lấy con búp bê giật đầu ra khỏi thân rồi cười ha hả. Nó òa khóc:
Tao không chơi với mày nữa, mày về đi, mày… ác lắm!
Thằng Tèo sửng sờ nhìn nó rồi lại nhìn con búp bê, bối rối:
Tao xin lỗi! Mày nín đi, tao gắn lại cho! Nín đi, chiều tao thả diều rồi đưa mày cầm dây, chơi “ năm – mười” tao sẽ nhường mày “ tùng” trước, nín đi …!
Nước mắt vẫn còn rơi, nhưng trên mặt nó đã có nụ cười, tươi lắm!