Buổi chiều, khi hoàng hôn chầm chậm xuống, Hoa Cúc tự trách mình ra khỏi cảnh đầm ấm gia đình, cô bước đi ra khỏi nhà để lòng thêm trống trải cô đơn.Bấy lâu nay sống êm đềm hạnh phúc quá khiến cho cô choáng ngộp tất cả.– Hoa Cúc!Mãi suy nghĩ mà cô không hề để ý đến một người đang song hành với mình.Nghe tiếng gọi, cô mới gật đầu ngẩng 1ên:– Bảo Thiên!Bảo Thiên nhìn cô lo lắng:– Em không được khỏe sao.Hoa Cúc chợt nhận ra, cô hơi khựng lại.– Tôi... tôi...Bảo Thiên nói giọng tha thiết:– Em đừng vậy có được không hả Hoa Cúc.Nhìn sững vào anh, Hoa Cúc lắc đầu:– Đừng, anh đừng lại gần tôi. Anh không thể làm vậy.– Anh vẫn còn yêu em mà Hoa Cúc!Giẫy nẫy, Hoa Cúc kêu lên:– Anh không được đến gần. Anh không phải là người tốt.Bảo Thiên đưa tay bưng mặt khóc như đứa trẻ:– Đừng mà em, đừng hờ hững với anh như vậy.– Anh không xứng đáng tình yêu của tôi.– Anh đã vụ lợi tôi.– Anh không có mà em.Hoa Cúc gào lên:– Anh hãy đi đi!Nhưng Bảo Thiên cứ mãi tới gần cô hơn.– Em hãy hiểu cho anh mà Hoa Cúc.Hoa Cúc lắc đầu:– Anh đã đem tình yêu của tôi biến thành sự đổi chác. Anh hãy đi đi!Bảo Thiên ôm chặt lấy cô, anh rên rỉ:– Anh vô tội xin em hãy hiểu cho anh. Anh vẫn yêu em mà Hoa Cúc. Chúng ta hãy làm lại từ đầu nghe em.Hoa Cúc gào lên:– Không đâu! Hãy buông tha tôi ra. Đời này kiếp này tôi không thể nào quên được sự lợi dụng tình yêu của anh đâu.Hoa Cúc càng giẫy giụa thì Bảo Thiên càng ôm chặt lấy Hoa Cúc hơn.Thình lình anh bị ông Phan Bình đập cho một gậy, nằm khuỵu xuống đất.Hoa Cúc hốt hoảng kêu lên:Nghe tiếng gọi thảng thốt của chị, Hoa Quỳnh giật mình lay gọi:– Chị hai...chin hai...Hoa Cúc mở mắt ra, cô bàng hoàng nhìn quanh:– Đây là đâu?Hoa Quỳnh lo lắng:– Chị nằnl mơ thấy gì mà gào lên to quá vậy?Đưa tay vuốt mặt, Hoa Cúc lặp lại:– Chị nằm mơ ư?– Phải, chị kêu lên rất to.Hoa Cúc nhìn em dò xét:– Chị kêu lên điều gì hả?Hoa Quỳnh nhìn chị rồi nói:– Chị gọi tên Bảo Thiên mà thôi.– Bảo Thiên ư?– Chị nằm thấy gì mà gọi anh ta chứ?– Thấy anh ấy đến tìm chị và cha mình đánh anh ấy ngất xỉu.Hoa Quỳnh rùng mình:– Hèn gì chị gọi tên anh ấy thất thanh như vậy.– Chị gọi to lắm sao em?– Vâng!Hoa Cúc kể:– Chị nhớ khi gặp anh ta chị chửi nhiều lắm!– Chửi chuyện gì?– Nhiều lắm!Hoa Quỳnh ngáp dài:– Khuya lắm rồi đó chị.Hai chị em nằm trở xuống, Hoa Quỳnh cố dỗ giấc ngủ lại. Còn Hoa Cúc thì mắt mở trừng trừng như khó lòng ngủ lại được.Sáng hôm sau, khi Hoa Quỳnh thức dậy, thấy chị đã dậy từ sớm, Hoa Quỳnh lắc đầu:– Chị hai, sao thức sớm vậy?Hoa Cúc quay lại nhìn em:– Từ lúc chị nằm mơ tới giờ chị không có ngủ được.– Chị lo sợ điều gì?– Dường như anh ta cứ bám riết theo chị cả trong giấc mơ.Hoa Quỳnh cười an ủi chị:– Có lẽ đo chị căng thẳng quá đó thôi.Hoa Cúc lo sợ thật sự:– Chị sẽ làm sao đây, nếu như anh ta cứ làm chị sống trong lo sợ thế này?Hoa Quỳnh nói một câu nửa đùa nửa thật:– Hay 1à chị nên quay lại với anh ấy được không?Hoa Cúc nhìn em ngạc nhiên:– Tại sao em lại khuyên chị kỳ như vậy hả?Hoa Quỳnh ôm vai chị:– Em thấy có gì đâu mà kỳ. Dẫu sao, hai người cũng đã từng yêu nhau mà.Hoa Cúc lắc đầu:– Đành là như vậy, nhưng chị không thể 1àm được.Chớp chớp mắt, Hoa Quỳnh nhìn chị, cô mỉm cười:– Ạ, thì ra em biết rồi.Hoa Cúc sợ em nói bậy gì đó nên lắc đầu thanh minh:– Khi con tim không con yêu thương nữa thì đành chịu, em đừng có nhĩ bậy đó.Hoa Quỳnh cười hì hì:– Điều này chị không thể giấu em được đâu.– Điều gì hả?– Chị yêu anh Khải rồi phải không?Đỏ mặt vì xấu hổ, Hoa Cúc lắc đầu từ chối:– Em đừng có nghĩ oan cho chị. Đâu mà yêu nhanh đến vậy chứ?– Vì tình yêu của anh ấy tha thiết quá mà!Hoa Cúc lí nhí:– Chị biết rằng là vậy. Dù có yêu anh Khải chị cũng đâu thể chấp nhận nhanh như vậy.– Tại sao?– Thứ nhất chị không muốn người ta cho rằng mình thay tình như thay áo.– Còn thứ hai?– Làm như vậy sẽ tổn thương đến tình yêu của chị, sau này anh Khải đánh giá tình yêu của chị sao đây?Hoa Quỳnh gật đầu:– Nhà tâm lý có khác.Lắc đầu nhìn Hoa Cúc từ chối câu nói của em mình:– Em đừng nói vậy, mà ở hoàn cảnh nào của chị, ai cũng sẽ làm vậy thôi.Hoa Quỳnh sốt ruột:– Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đã yêu anh Khải thật rồi chứ?Gật đầu xác nhận, Hoa Cúc nói với em:– Hạnh phúc không phải từ trên trời rơi xuống. Mà nó ở gần quanh ta thôi, nếu ta biết trân trọng, nuôi dưỡng nó.Hoa Quỳnh cười to:– Với em cũng vậy phải không chị hai?– Điều này là tất nhiên, Nhật Huy rất yêu em, em nên xem xét kỹ rồi quyết định.Hoa Quỳnh xích lại gần chị thêm chút nữa, cô như muốn tâm sự với chị:– Chị hai...– Em có điều gì muốn nói với chị hả?Hoa Quỳnh gật đầu mà không hề do dự.– Vâng! Nhưng em sợ chưa đúng lúc.– Chuyện gì mới được chứ?Hoa Quỳnh ái ngại nhìn chị:– Chuyện này nói ra sợ mọi người không chấp nhận.Cái rụt rè, cái lòng vòng của em làm cho Hoa Cúc càng thêm lo lắng:– Chuyện quan trọng lắm sao hả em?– Vâng!– Vậy thì em nên nói để chị có thể giúp gì cho em không?Hoa Quỳnh ngập ngừng:– Chuyện này...– Sao, em ngại à?– Em không có ngại, mà em chỉ sợ mọi người lên án em thôi.Ngừng hẳn công việc, Hoa Cúc nhìn em khích lệ:– Chị nghĩ chuyện gì cũng chẳng quan trọng cả. Bởi em biết phân vân như vậy chứng tỏ là em biết phân biệt thiệt hơn rồi.Hoa Quỳnh mím chặt môi, cô thốt lên:– Em yêu Bảo Thiên!Tròn mắt nhìn em, Hoa Cúc kêu lên một cách kinh ngạc:– Em nói gì chứ? Em yêu Bảo Thiên ư?Hoa Quỳnh cúi đầu, cô gật đầu:– Vâng, điều này em không thể giấu chị nữa.Hoa Cúc ngồi thừ ra, cô chẳng biết mình đang tỉnh hay đang mơ nữa. Hoa Quỳnh yêu Bảo Thiên điều này không thể chấp nhận được nhưng Hoa Quỳnh lại nói, cô nắm tay chị:– Chị hai, có chuyện gì mà không được chứ? Chị bây giờ đã có anh Khải rồi.Lắc đầu nhìn em, Hoa Cúc khuyên nhủ:– Làm như vậy em không nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ hay sao?Hoa Quỳnh thở dài, cô gật gù:– Em hiểu điều này nhưng chị ơi! Em lỡ yêu anh ấy rồi, chị hãy giúp em.Hoa Cúc mở tròn mắt nhìn em, cô chẳng biết nói làm sao nữa! Tính Hoa Quỳnh cô còn lạ gì nữa. Nó muốn là nó phải làm cho bằng được. Nhưng lần này nó dám thố lộ như thế này thì chứng tỏ nó rất yêu Bảo Thiên rồi.Thấy chị không nói gì, Hoa Quỳnh đứng lên:– Chị tìm cách giúp em nhé! Em tin ở chị.Nhăn mặt, Hoa Cúc lắc đầu:– Nói gì đây hả em?– chị có thể gặp Bảo Thiên.– Gặp anh ta ư? Điều này chị không thể.Hoa Quỳnh năn nỉ:– Em biết nhờ chị như thế là gây khó cho chị, nhưng em đâu còn cách nào nữa.– Hoa Cúc nhìn em như trân trối. Cô thật khó xử vô cùng Trước tình huống này mình phải làm sao đây.– Nhưng mà... chị phải làm gì bây giờ? Gặp anh ta thì chị phải nói gì chứ?Hoa Quỳnh thấy chị đắn đo như vậy, cô cũng đâm hoang mang:– Chị giúp em không được hả? Hay lòng chị còn vương vấn anh ấy?– Không, không phải là vương vấn đề ấy đâu em!– Vậy thì chị đắn đo điều gì?Hoa Cúc tâm sự:– Chuyện này cha mà biết được thì em không yên thân đâu.– Em đã lường trước mọi hậu quả rồi chị. Em nghĩ cha không nỡ hẹp hòi với em đâu.Nhìn em Hoa Cúc lo lắng:– Em có lòng tin đến vậy sao? Liệu có kết quả không?Bằng giọng kiên quyết, Hoa Quỳnh vụt đứng lên:– Nếu chị không giúp thì tự em sẽ tìm cách để giải quyết.Nắm tay em kéo lại, Hoa Cúc nói một cách nhẫn nhịn:– Thôi được rồi, em hãy để chị tìm cách xem sao.Tươi ngay nét mặt Hoa Quỳnh ôm chị siết mạnh:– Em biết chị sẽ giúp em mà.Hoa Cúc lại đắn đo:Nhưng kết quả thế nào thì chị chưa thể biết được. Chị không thể hứa trước với em điều gì đâu.Hoa Quỳnh gật đầu:– Vâng! Em cám ơn chị.Nói rồi, Hoa Quỳnh chạy nhanh vào phòng vệ sinh.Hoa Cúc cứ tưởng như câu chuyện vừa rồi là trong giấc mộng mà thôi.Hoa Quỳnh yêu Bảo Thiên ư? Nó yêu từ lúc nào chứ? Cô lo sợ cho em sẽ vướng vào khổ lụy như cô.Trưa hôm ấy, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm thì ông Phan Bình trân trọng thông báo:– Bên nhà của Khải chính thức cầu hôn Hoa Cúc rồi đó.Hoa Cúc nhìn sững vào cha mình. Cô thấy ông đang rất vui. Phải nói là làm sao đây. Thấy cô im lặng, bà Hoa Mai thêm vào:– Vậy thì cũng tốt thôi ông ạ! Con gái lớn sồ sộ hết rồi đã đến lúc cũng phải gả chồng gây dựng tương lai cho con.Hoa Cúc nghèn nghẹn ở cổ, cô nhìn Hoa Quỳnh như cầu cứu. Nhưng Hoa Quỳnh lại nói một cách thản nhiên:– Vậy cũng tốt rồi, con thấy anh Khải cũng thương chị hai lắm mà.Ông Phan Bình nhìn con gái:– Con thấy sao hả?Hoa Cúc bần thần, cô đáp:– Chuyện này cha nói bất ngờ quá nên con chưa kịp chuẩn bị tinh thần.Hoa Quỳnh thúc chỏ chị mình, cô nói vui:– Chịu đại đi cho em ăn đám cưới!Lừ mắt nhìn em, Hoa Cúc dọa:– xong đi rồi đến lượt em đó!Lắc đầu, Hoa Quỳnh bảo:– Không đâu, em còn lâu lắm.Ông Phan Bình nhìn cô con gái út:– Thằng Nhật Huy mà lên tiếng cha cũng sẽ gật đầu ngay.Lắc đầu, Hoa Quỳnh sụ mặt:– Con chưa nghĩ tới chuyện ấy đâu cha ạ!Ngước nhìn em đầy vẻ lo ngại, Hoa Cúc như muốn ngầm bảo em đã có đối tượng, nhưng Hoa Quỳnh không hiểu ý chị nên nói tránh:– Chuyện của chị hai xong rồi mới tới con hứ!Bà Hoa Mai gật gù đồng tình:– Vậy cũng tốt!Nhưng Hoa Cúc thì lại nói:– Con thì chưa muốn xa mẹ chút nào!Bà Hoa Mai lắc đầu mắng yêu con gái:– Thôi đi cô! Ai lúc đi lấy chống cũng nói cả, mà khi ngọt canh ngọt cơm rồi thì quên kia mà.Hoa Quỳnh đế thêm:– chuyện này chị cũng đã từng nghe mấy bà mẹ than phiền nhiều rồi.Hoa Cúc lườm em:– Mai mốt đến lượt em thì ai sẽ cười hả?Hoa Quỳnh cười hì hì:– Em là gái út, cha mẹ sẽ cho ở rể kia mà!Bà Hoa Mai lắc đâu từ chối:– Thôi thôi nhà này không có chuyện nuôi rể đâu. Cưới gả là phải ra đi thôi.Hoa Quỳnh chu môi phụng phịu:– Thôi mà mẹ, ý con không muốn xa mẹ đó thôi.Ông Phan Bình xen vào:– Nếu là Nhật Huy thì có thể cha sẽ nghĩ lại.Hoa Quỳnh nhanh nhảu:– Còn là người khác thì không sao cha?– ừ!Hoa Quỳnh nhăn nhó:– Nếu như vậy là cha mẹ đồng tình tống khứ con đi cho rồi ư?Bà Hoa Mai lườm con:– Nói gì mà nghe nặng nề vậy hả con?Ông Phan Bình đứng lên nói với vợ:– Em xem mua quà hồi môn cho con gái nhé!Bà Hoa Mai vui vẻ:– Đám cưới con xong, em tính rồi sẽ cho căn biệt thự gần chỗ nó làm đó.Ông Phan Bình quay lại:– Em nói sao, cho con căn biệt thự ấy à?– Vâng, nó thiệt thòi nhiều rồi, bây giờ nên bù đắp lại cho nó.Hoa Quỳnh cười cười, rồi trêu chị:– Chị ngon lành rồi nhé!Nhưng Hoa Cúc hơi buồn, cô lắc đầu từ chối:– Con thấy không cần đâu cha mẹ.Bà Mai hơi ngạc, nhiên:– Sao vậy con?Hoa Cúc ngước nhìn lên, cô tâm sự.– Con lấy chồng thì mọi thứ bên ấy phải lo chứ.Bà Hoa Mai giải nghĩa:– Đây là của hồi môn, cha mẹ cho con để làm vốn. Với nữa bên đàn trai người ta cũng sẽ không xem thường con được.– Nhưng căn biệt thự ấy hơn tỉ đồng, con ngại lắm.Hoa Quỳnh cong môi lên cãi lại:– Em là gái út em không sót thì thôi chứ!Hoa cúc nhìn em lắc đầu:– Em lúc nào cũng nghĩ đơn giản mà thôi.Ông Phan Bình rất hiểu tâm trạng của con gái nên nói:– Tới lượt Hoa Quỳnh cha cũng sẽ tặng cho nó căn biệt thự.– Hoa Quỳnh giẫy nẫy:– Thôi, thôi con không nhận đâu, con chỉ muốn ở đây với mẹ mà thôi.Bà Hoa Mai bật cười:– Thật vậy sao?Chu môi, Hoa Quỳnh nũng nịu:– Con chỉ muốn ở lại với mẹ mà thôi.Cả nhà cùng cười với ý nghĩa trẻ con của Hoa Quỳnh. Nhưng thật ra thì họ đâu hiểu được những suy nghĩ trong lòng của cô.Một tháng sau, đám cưới của Hoa Cúc được tổ chức long trọng. Đi bên anh rể. Hoa Quỳnh hăm dọa:– Anh rể mà ăn hiếp chị của em thì em sẽ không tha cho anh đâu.Khải cười hiền từ.– Anh yêu chị em không hết làm sao nỡ ăn hiếp chứ?Hoa Quỳnh chợt hỏi:– Anh có yêu chị em nhiều không hả?– Sao em hỏi vậy? Em nghi ngờ anh điều gì sao?Hoa Quỳnh lắc đầu:– Nghi thì không có nhưng lo lắng thì vẫn lo.Khải cười rồi nói với cô:– Em an tâm đi, Hoa Cúc là người anh yêu nhất đấy! Vả lại tụi anh sẽ ra ở riêng khi cưới xong.Nghe anh nói vậy Hoa Quỳnh an tâm hơn.– Anh không hề nghĩ đến chuyện quá khứ chứ?– Ôi sao em có thể hỏi anh như vậy?Hoa Quỳnh lắc đầu:– Anh đừng thắc mắc mà hãy trả lời thành thật cho em nghe đi.Khải nói rất chân thành:– Anh yêu con người Hoa Cúc, dịu dàng, thẳng thắn chứ không phải cái quá khứ như thế nào không quan trọng đối với anh.– Anh nói thật chứ?– Dĩ nhuên rồi!Hoa Cúc bước ra, cô hơi ngạc nhiên khi thấy Hoa Quỳnh đang nói chuyện với Khải:– Hoa Quỳnh, mẹ tìm em đấy!Hoa Quỳnh nhìn chị một cách ngưỡng mộ:– Chị hai hôm nay đẹp mê hồn luôn hả anh Khải?Hoa Cúc lườm em:– Vào đi, kẻo mẹ chờ đấy.Hoa Quỳnh quài quả bước đi, Hoa Cúc nói với Khải:– Anh đừng để bụng những lời con nhỏ ấy nói.Khải bênh vực em vợ:– Không đâu, cô ấy nói đúng thôi mà.– Anh lại bênh vực cho nó rồi.Khải cười dìu vợ:– Nếu được vợ thì phải vậy thôi mà.Hoa Cúc chu môi:– Như vậy là em không chịu đâu. Anh thiên vị lắm.Khải cười thật tươi:– Nhưng vợ anh là nhất!Hoa Cúc đỏ mặt quay đi nơi khác:– Mình ra tiếp khách đi anh!Khải đứng lên, dìu cô ra ngoài. Hai người gật đầu chào khách:Bảo Thiên, xuất hiện từ lâu anh chờ đợi dịp này để nói với Hoa Cúc. Đưa bao thư rồi anh mới nói:– Chúc em trăm năm hạnh phúc.Giây phút ngỡ ngàng cô nhìn anh. Hoa Cúc hơi nhíu mày. Bởi vì cô chưa từng mời anh. Có lẽ hiểu ý cô nên Bảo Thiên lên tiếng:– Anh không hân hạnh được mời, anh chỉ đại diện cho cha anh đến đây để chúc mừng em thôi.Như định được tinh thần, Hoa Cúc gượng cười:– Xin cám ơn anh!Khải tiếp lời vợ:– Xin mời anh ngồi vào bàn uống nước.Bảo Thiên từ chối:– Cám ơn anh, tôi phải về thôi. Vì tôi đang còn bận nhiều việc.Bảo Thiên quay đi. Hoa Cúc thấy bàng hoàng. Có lẽ anh ấy đang buồn.Nhưng công việc bận bịu cô đâu có tâm trí nào suy nghĩ nữa. Anh ấy đại diện cho gia đình đến đây sao?Thấy cô ưu tư, Khải dìu cô bằng một câu nói dịu dàng:– Ta đi tiếp khách nghe em!Mỉm cười gật đầu. Hoa Cúc bước đi theo sự dìu dắt của Khải.– Em có thấy mệt không?Hơi ngả người vào vòng tay của anh Hoa Cúc nũng nĩu:– Mệt cũng phải cố gắng vì đây là ngày trọng thể của mình mà anh.Khải vui lắm, nên anh cúi xuống hôn cô một cái, Hoa Cúc đỏ mặt gượng gạo:– Anh này, người ta cười kìa!Khải cười rất tự nhiên:– Vợ anh, anh hôn ai mà cười!Hất mặt, Hoa Cúc sượng sùng:– Nhưng em thấy ngại đó.Sợ cô giận nên Khải vả lả:– Anh xin lỗi nha!Rồi hai người bước ra bên ngoài. Tiếng vỗ tay chúc tụng vang lên:Nhưng còn Hóa Quỳnh vờ như vô tình gặp Bảo Thiên:– Sao hả, lại về sớm vậy à?Bảo Thiên hơi dừng lại:– Anh bận nên ở lại đây không được. Vả lại...Hoa Quỳnh nói khích:– Vả lại ở nhìn cảnh hạnh phúc của họ anh chịu không nổi chứ gì?Bảo Thiên gật gù:– Em nói sao cũng đúng cả.Hoa Quỳnh chợt thốt lên:– Vậy anh có thể vì em mà ở lại không?– Anh rất bận thật mà Hoa Quỳnh.Hoa Quỳnh hơi giận:– Có phải anh cố tình muốn tránh mặt em không?Bảo Thiên nhìn Hoa Quỳnh một cách lạ lẫm:– Sao em nói vậy?– Nhưng đúng phải không?Bảo Thiên nhìn cô không chớp mắt:– Em đừng nghĩ sai về anh như vậy. Thật ra anh...– Anh làm sao?Bảo Thiên do dự:– Chuyện này cũng hơi khó nói đấy em ạ!Hoa Quỳnh bỗng thay đổi cử chỉ, cô nói một cách chân thành:– Em muốn anh nên ở lại chung vui với gia đình.Bảo Thiên từ chối:– Em đừng làm cho anh khó xử như vậy Hoa Quỳnh ạ.– Nhưng em rất muốn sự có mặt của anh. Nếu anh nói như vậy thì thôi.Thấy cô chớp chớp mắt như sắp khóc, Bảo Thiên nói với cô bằng giọng thật ấm áp:– Mình còn nhiều thời gian để gặp nhau mà em.Hoa Quỳnh ngước mắt long lanh nhìn anh:– Anh hứa với em thật chứ?– Hoa Quỳnh này, từ trước tới giờ anh có dối em chuyện gì chưa?Nghe xôn xao, nghe như tình cảm dâng đầy. Hoa Quỳnh gật đầu:– Em hiểu anh rồi!Bảo Thiên đứt khoát:– Vậy thì anh về nhé?Hoa Quỳnh vụt nắm tay anh lắc lắc:– Anh nhớ lời hứa với em đó nha!– Được rồi anh sẽ nhớ!– Vậy anh có muốn biết tình cảm của em không?Bảo Thiên quay mặt đi tránh cái nhìn của cô:– Anh hiểu mà!– Nhưng anh hiểu như thế nào hả?Bảo Thiên thấy mình khó có thể trả lời theo ý cô bé được, nên vội lắc đầu:– Hãy cho anh thời gian nữa đi Hoa Quỳnh.– Bao lâu?– Điều này anh đâu thể trả lời em được.Nghe vui trong lòng, Hoa Quỳnh buông tay anh ra nói:– Vậy thì anh về đi, hẹn lần sau nhé!Bảo Thiên gật đầu hứa hẹn, rồi lên xe phóng đi thật nhanh. Hoa Quỳnh còn đứng tần ngần nhìn theo, thì một bàn tay đặt nhẹ lên vai bạn:– Này, mi đang ngó theo ai thế?Giật mình, cô quay lại.Thúy Vân cười hì hì:– Có tịch rồi phải không?Hoa Quỳnh chống chế:– Tịch gì đâu, ta vừa tiễn người bạn ra về thôi.– Chia tay quyến luyến cỡ ấy chắc là bạn không bình thường rồi.Lắc đầu, Hoa Quỳnh chối:– Thì là bạn bình thường chứ có gì đâu!Thúy Vân cố tình bắt bí:– Bạn bình thường mà chia ta coi bộ quyến luyến vậy sao?Hoa Quỳnh nói thẳng:– Là Bảo Thiên ấy mà mình sợ anh ấy làm càn mà thôi.Thúy Vân thôi không đùa nữa. Cô gật gù:– Hồi nãy mình thấy anh Bảo Thiên có lẽ ảnh buồn lắm.– Đó là do anh ta tự gây nên thôi.Thuý Vân thở dài:– Nghe đâu gia đình anh ấy hiện giờ hối hận lắm.Ngạc nhiên nhìn bạn, Hoa Quỳnh hỏi:– Sao mi có vẻ rành gia đình anh ấy dữ thế?– Mi cũng biết là ta và Bảo Trân chơi thân với nhau mà.– Mi nói cũng phải, nhưng họ ân hận thì cũng đã muộn rồi. Dù gì thì chị hai ta cũng đã có chồng rồi.– Đây mới là điều làm cho họ ân hận nhất đấy!Hoa Quỳnh khỏa lấp:– Thôi mình đi vào đi!Nhưng Thúy Vân còn chần chừ:– Đám này mi không rủ Bảo Trân thật sao?Hoa Quỳnh gật gù:– Không, vì mình sợ Bảo Trân sẽ không đi!Thúy Vân nhìn bạn:– Mi lầm to rồi, Bảo Trân không hề giận mi. Cô ấy rất hiểu lý lẽ, chuyện xảy ra là do cha cô ấy gây ra mà thôi.Hoa Quỳnh chợt nói:– Mi không hiểu rõ mâu thuẫn giữa ta và Bảo Trân đâu.Thúy Vân nheo nheo mắt:– Nhưng ta biết đấy!– Là chuyện gì?– Kẻ đó là Nhật Huy!Tròn mắt nhìn bạn. Hoa Quỳnh mím môi:– Chuyện này có thể do bạn ấy ngộ nhận đó thôi.– Sao bạn nói vậy?– Có gì khó hiểu đâu? Tại vì nhỏ Bảo Trân yêu Nhật Huy. Còn Nhật Huy lại thích ta.Thúy Vân ngớ ra:– À, thì ra là như vậy. Nhưng ta tin người mi yêu không phải là Nhật Huy.Hoa Quỳnh cười cười:– Rất tiếc mi không phải là Bảo Trần.Thúy Vân cười:– Có nghĩa là ta suy đoán đúng phải không?– Chính xác trăm phần trăm!Hoa Quỳnh ôm vai bạn:– Có lẽ trong số bạn bè mi là người hiểu ta nhiều nhất.– Nhưng mi chưa nói cho ta biết người mi yêu là ai?Hoa Quỳnh do dự:– Điều nay, ta chưa thể nói cho mi nghe được.– Tại sao?– Bí mật?Thúy Vân cười tủm tỉm:– Mi mà bí mật với ai kia, còn ta hả? Ta biết từ lâu.Ngoảnh lại Hoa Quỳnh tròn mắt:– Sao hả? Mi định đánh phủ đầu ta đó hả?Thúy Vân cười bí ẩn:– Nếu mi cần mô tả hình dáng anh ta, thì ta sẽ nói luôn:Hoa Quỳnh giẫy nẫy:– Ôi, mi có lầm không đó.Thúy Vân bảo đùa:– Này, mọi vật xung quanh đây được cặp mắt camera của ta thu đủ tất cả.Hoa Quỳnh nghe mà phải bật cười thành tiếng:– Nhỏ này biết đùa nghê nhỉ. Mà nè, hồi nãy mình nghe anh Vĩnh Trường hỏi mi đó.Thúy Vân lắc đầu:– Anh ấy là của Kim Loan thôi. Là bạn ta không thể xen vào giữa hai người được.– Vậy à?Hoa Quỳnh kiếm cớ đẩy bạn vào trong. Nhưng vừa đi Thúy Vân vẫn chựa buông tha cho cô:– Nè, ta là người biết đầu tiên người yêu của mi là ai rồi đó.Hoa Quỳnh chu môi:– Mi quên chuyện đó đi, lo giúp ta tiếp khách kìa.Thúy Vân biết bạn sẽ không để yên cho mình nên gật đầu cho cô bạn an tâm.Lát sau thì hai người cũng có mặt tại giữa nhà. Tiếng Kim Loan oai oái cất lên:– Trờí đất, hai đứa mi đi đâu mà để một mình ta phải chạy tới chạy lui muốn đứt hơi luôn.Thúy Vân hếch môi lên cãi lại:– Ừ, nãy giờ ta cũng làm việc chứ bộ.Kim Loan hỏi tới:– Làm việc gì hả?Cười tủm tỉm Thúy Vân nháy nháy mắt nhìn Hoa Quỳnh:– Tiễn khách?Kim Loan chu môi:– Lý do của mi xem ra khó mà thông cảm được rồi.Hoa Quỳnh lên tiếng giảng hòa:– Thôi thôi, hai mi có ăn không, ta đói lắm rồi nè.Kim Loan hưởng ứng ngay:Được đó, từ sáng tới giờ ta chưa có ăn gì cả.Thúy Vân kề tai bạn nói nhỏ:– Vậy mà ta thấy miệng của mi cứ lép nhép liên hồi.– Ối mi đừng có nói oan cho ta à.Bà Hoa Mai bước ra giục Hoa Quỳnh:– Con xem mời bạn con dùng cơm đi. Trưa lắm rồi.Hoa Quỳnh bước đến bên cô dâu chú rể nói nhỏ:– Hai người có ăn cơm không? Coi bộ anh rể đói rồi đó.Khải nhìn em vợ tủm tỉm cười rồi nói nhỏ:– Em thật là tâm lý, chừng nào ngồi vào bàn nhớ gọi anh với nhé.Hoa Quỳnh đưa ngón tay trái lên trời:– Dĩ nhiên rồi!Cô lại cười vang.Một lát sau mọi người vào bàn ăn. Hoa Quỳnh lại tuyên bố.– Hôm nay ngày vui của chị hai, chúng ta say một bữa.Bà Hoa Mai lừ mắt nhìn con gái:– Đừng đùa vậy con, công việc còn nhiều lắm đó.– Con đùa thôi mà mẹ!Trong bữa cơm ai cũng nhìn chú rể cả. Khải đổ mồ hôi hột với mấy cô chứ không vừa.Hoa Cúc thẫn thờ một mình bên giàm hoa giấy. Mắt cô đăm đăm nhìn về một phía, lòng dặn lòng khôn nên nghĩ về người ấy nữa. Nhưng mà sao cô vẫn nhớ.– Hoa Cúc!– Kìa mẹ!– Con buồn à?Hoa Cúc lắc đầu chối quanh:– Dạ không à?Bà Hoa Mai an ủi:– Giờ con đã khoác áo cô dâu ra mắt họ hàng, con không nên nghĩ vơ vẫn nữa:Hoa Cúc quay hẳn về phía mẹ, cô ấm ức:– Con cũng muốn quên lắm mà mẹ!– Mẹ tin Khải nó sẽ chăm sóc con thật tốt!– Vâng, con biết rồi mẹ.Bà nắm lấy tay con khuyên bảo mọi điều.– Con và Bảo Thiên vốn không duyên không nợ thì đành thôi. Con dừng nên để ảnh hưởng đến hạnh phúc sẵn có của mình.Hoa Cúc cúi đầu, cô phân vân. Liễu cô có được an phận được hay không?Lòng cô trăn trở bao điều. Cố gắng lắm cô mới nói với mẹ:– Con đã chấp nhận lấy anh Khải thì con sẽ tạo cho anh ấy được hạnh phúc.– Vậy thì mẹ an tâm rồi.Hoa Quỳnh bước ra, cô đã lên tiếng:– A, lấy chồng rồi mà còn mè nhèo với mẹ vậy sao?Bà Hoa Mai mắng yêu:– Con thì chẳng đằm thắm chút nào cả.Hoa Quỳnh chu môi:– Con có làm gì đâu mẹ?Bà Hoa Mai dọa:– Sang năm mẹ sẽ gả chống cho con đấy!Le lưỡi Hoa Quỳnh cười khúc khích, rồi thối thác:– Trời đất! Con chưa tìm ra được người như ý mà mẹ.– Không có rồi cũng phải có.Lí lắc, Hoa Quỳnh lại nói:– Người con yêu nhỡ mẹ không chịu thì sao?Thấy con vui nên bà có lời hứa hẹn:– Con chịu ai, tất nhiên mẹ sẽ chấp nhận người ấy!Sáng mắc, Hoa Quỳnh bắt bí:– Mẹ nói thật nhé!– Thật!Hoa Quỳnh lôi chị mình vào cuộc:– Chị hai làm chứng cho em đó nghe!Hoa Cúc nhìn em bối rối:– Chị.... chị không biết đâu.– Chị nhất định phải làm chứng cho em cơ.Nói rồi, Hoa Quỳnh bỏ chạy vào trong, Hoa Cúc biết em mình làm vậy là có ngụ ý gì rồi. Cô chỉ còn biết lắc đầu thở dài mà thôi.