Phục sinh chàng

    
hi tôi đến tìm Bảng tại nhà riêng của chàng thì Bảng đang mắc bận với mấy người khách. Tôi lặng lẽ vào phòng riêng của chàng, xếp tấm chăn nhăn nhúm với những chiếc gối bề bộn trên giường. Tôi tự hỏi chỉ có một mình Bảng thôi mà sao nhiều gối thế. Có tới bốn chiếc gối trên giường. Một chiếc gối lớn hình vuông, một chiếc nhỏ xíu rất xinh xắn. Tôi liên tưởng đến hai đứa con của chàng mà tôi mới chỉ được nhìn thấy chúng trong ảnh, một gái một trai. Đứa con gái theo chàng thì nó giống mẹ nó như đúc. (Nhưng trong mắt nhìn của tôi, nó vẫn mang nhiều nét của chàng. Nhất là đôi mắt lặng lẽ, đăm đăm và vầng trán rộng, bướng). Đứa con trai nhỏ hơn khỏi cần bàn cãi, nó tạc khuôn chàng từ nét mặt, chân mày tới tướng đứng.
Bảng nói hai đứa con chàng đang sống với mẹ nó ở một thành phố khác, cách nơi chàng ở không xa lắm. Bảng kể tôi nghe khá nhiều về người đàn bà nầy. Nhiều nhất là những ưu điểm của nàng. Mới đầu tôi nghe với tinh thần tò mò, sau với lòng ghen tức. Cuối cùng tôi hiểu, sự ghen tuông của tôi hoàn toàn vô ích. Nếu không muốn nói, chỉ có hại cho tình yêu của chúng tôi mà thôi. Từ đó, tôi hiểu vấn đề của tôi là phải thay thế cho bằng được chỗ của người đàn bà kia, trong tâm hồn chàng. Tôi hiểu, tôi phải chứng tỏ tôi hơn hẳn người đàn bà đã có với chàng trên mười năm sống. Mặc dù có người lại nói với tôi nhiều điều trái ngược, về nàng. Người nói không ai khác hơn, một cô bạn thân của nàng. Tôi không muốn tin những gì mà người ta nói xấu nàng, bởi vì tôi tin Bảng. Tôi tin chàng, dĩ nhiên, hơn bất cứ một người nào khác. Dù cho người đó có là mẹ tôi. Nếu tình yêu chỉ là những mù quáng thì đó lại là những mù quáng cần thiết, để sống. Hạnh phúc cũng chỉ là kết quả của mù quáng. Vậy mà hạnh phúc vẫn luôn có thật.
Lúc chồng hai chiếc gối nhỏ xíu lên trên chiếc gối lớn, tự dưng óc tôi nẩy nở một hình ảnh, khiến tôi không thể nhịn cười. Đó là hình ảnh Bảng công kênh trên vai cùng một lúc hai đứa con của chàng.
Ý nghĩ tinh nghịch kia chưa kịp tắt trong đầu thì Bảng bước vào. Tôi đứng yên hớn hở nhìn chàng chờ đợi. Thay vì Bảng phải chạy tới ôm ghì lấy tôi (như mỗi lần Bảng chợt thấy tôi vừa đặt chân ngưỡng cửa). Bảng cũng khựng lại. Bảng bỡ ngỡ khi thấy tôi lần đầu tiên bước vào phòng riêng của chàng? Từ ngày yêu nhau, chưa bao giờ tôi vào căn phòng vừa là phòng làm việc, vừa là chỗ ngủ của Bảng. Tôi nghĩ Bảng muốn giữ riêng cho chàng cái thế giới nho nhỏ nhoi đó. Bổn phận tôi phải hiểu thế dù chàng không căn dặn.
Sự khựng lại của Bảng khiến tôi chưng hửng. Như con bé chưa kịp cắn cây kem mơ ước của nó thì đã bị người lớn giật lấy. Tôi chợt nghe tủi thân, đau đớn.
Tôi cúi xuống nhìn tấm chăn xếp ngăn nắp. Nhìn những chiếc gối đủ cỡ chồng chất thẳng hàng trên nhau. Tôi muốn hất tung chúng đi. Cho chúng trở lại tình trạng cũ. Tôi muốn vùng chạy ra khỏi căn phòng. Ra khỏi nhà. Nhưng chân tôi chết cứng trên thảm. Thần kinh tôi cũng tê điếng, nhức buốt.
Bảng bước lại. Chàng dịu dàng quàng cả hai tay qua cổ tôi. Khi cánh tay chàng chạm vào da thịt tôi, lúc đó, tôi mới òa khóc được. Bảng xoay tôi quay lại. Tôi nép vào ngực chàng. Nước mắt tôi mặc sức tuôn. Tưởng chừng chẳng tài nào cạn nổi.
Bảng mở cửa cho tôi lên xe. Đêm vang động tiếng nhạc lẻ loi của chiếc radio mở lớn bên kia con lộ hẹp. Tiếng nhạc dân ca với nhịp tay đập trên cây guitar không xao động nổi bóng tối như biển lớn mênh mông trải ra. Trăng khuyết. Hàng cây im. Tiếng động xa. Mùi thơm của loại thuốc lá quen thuộc vẫn đầy trong lòng xe. Tôi ngồi với nỗi tấm tức còn nguyên trong lòng, cùng khá nhiều hân hoan và mãn nguyện. Tôi hiểu Bảng yêu tôi. Tôi hiểu Bảng muốn xin lỗi tôi về thái độ không tế nhị của chàng, trong phòng trước đó. Tôi hiểu Bảng biết tôi đau đớn. Chàng biết tôi tủi thân. Chàng đã nâng cầm tôi lên. Hôn đôi mắt tôi, chàng nói: “Tội nghiệp. Tội nghiệp... con gấu nhỏ của anh”. Bảng chưa bao giờ gọi tôi như thế. Đó là lần đầu tiên. Lần đầu tiên Bảng gọi tôi là con gấu nhỏ. Tôi muốn bật cười nhưng đã ghìm lại được. Tôi nghĩ nếu tôi phì cười lúc đó, chàng sẽ không còn “sợ” tôi nữa.
Bảng nói:
- Em muốn đi đâu?
Trong tôi nỗi hờn giận đã hết. Đoạn phim ngắn quay chậm lại trong đầu cho tôi tận hưởng chất men nồng của ly rượu hạnh phúc nhỏ. Hồi tưởng là cách duy nhất để tận hưởng hạnh phúc hạnh phúc một lần nữa. Tôi nghĩ thế. Trong hơi men còn ngây ngất, choáng váng, tôi đáp:
- Anh biết mà. Chỗ em muốn đến.
Bảng vừa ra dấu cho xe ra khỏi lề, đã ngừng tay quay ngang nhìn tôi.
Dường như Bảng hiểu điều tôi muốn không phải là nơi chốn, mà là một điều gì khác hơn... Tuy nhiên có thể chàng không chắc lắm.
- Có phải em muốn nói đến một điều gì khác hơn một nơi đến?
Tôi gật đầu:
- Chúng ta có nhiều chỗ để đến, nhưng chỉ có một nơi để... về.
Bảng có vẻ hài lòng với cách trả lời của tôi.
Chàng mỉm cười. Đôi mắt chàng dịu xuống, xa vắng. Tôi rất sợ mỗi khi bắt gặp tia nhìn xa vắng nhuộm vẻ quạnh hiu này. Mỗi lần như vậy, không hiểu sao, tôi lại có cảm giác như có một giòng sông nào đang chảy trở lại trong tâm hồn chàng. Hay một cánh rừng xưa nào lại bắt đầu rung những cành lá cũ.
Bảng nói:
- Quả thực ta chỉ có một nơi về. Nhưng đã mấy ai nhìn thấy cõi ta về đó!
Tôi muốn cầm tay chàng, nhưng không dám
- Anh Bảng. Ở tận cùng hoang tàn và đổ nát, vẫn có những bông hoa nở ra, dù muộn.
Chàng đanh nét mặt. Trong ánh sáng nhờ nhờ của trăng và đèn đường. Tôi tưởng như có thể sờ mó được những đường gân cuồn cuộn kéo lên như những sợi thừng trên hai cánh tay chàng bấu chặt nơi chiếc vô lăng. Bảng thở ra:
- Trái tim với sự phối hợp của lý trí sẽ trở thành tên phỉnh gạt tuyệt hảo nhất mà người ta không biết.
Tôi nói:
- Anh muốn nói gì về sự tinh khôn của người con gái?
Giữa lúc không ngờ, Bảng phủ bàn tay chàng lên bàn tay tôi. Chiếc nhẫn to bằng đồng chạm trổ hình ông Phật, đeo nơi ngón giữa của chàng cho tôi cảm giác gai lạnh.
Bảng nói:
- Người đàn bà khôn ngoan nhất là người đàn bà giấu được sự khôn ngoan trong lớp vỏ yếu đuối đẽ tin và tội nghiệp.
Tôi nín thở trong cố gắng nắm lấy những ngón tay chàng. Bảng đang đau đớn? Chàng nhắm mắt. Tôi nói:
- Anh Bảng. Hãy tin rằng em có thể làm được một điều gì đó cho anh... Sự mất hết, đôi khi cũng có nghĩa là có lại tất cả. Một có lại đầy đủ và toàn hảo hơn...
Ý nghĩ này đã nung nấu tôi từ nhiều ngày qua, nhưng tôi không nghĩ là có lúc sẽ nói với Bảng. Tôi biết tôi phải làm gì. Và tôi muốn làm những gì cho chàng. Tôi đến với chàng bằng trái tim vô nhiễm. Tôi đến với chàng không vì gì cả. Nó tự nhiên như gió thổi. Như mưa đã rơi trọn đêm qua. Như đôi mắt chàng đã đăm đăm nhìn khắp thân thể tôi, qua lớp vải trải giường phủ hờ thân thể. Tôi tự nhiên. Như thế. Tôi tự nhiên như sự tụ nhiên CỦA trái tim tôi rung động. nỗi thương xót cồn cào dấy lên. Tự nhiên. Như định mệnh. Tôi biết lẽ ra tôi không nên nói ra. Nhưng đã lỡ, tôi tiếp:
- Anh có nghĩ em tự tin quá chăng?
Bảng ra khỏi xúc động. Chàng khinh bạc:
- Tội nghiệp cho những kẻ ngây thơ nghĩ rằng anh mất cả. Mất hết. Họ không nhìn thấy sự thật là anh muốn mất... anh đã phải cố gắng để đừng có nữa. Để đừng được mất...
Bảng bật cười khan:
- Mọi người đều nhầm lẫn khi nghĩ kẻ ở lại là kẻ thua cuộc!
Tôi ân hận (dù vô tình) đã gợi lại mối thương tâm trong tâm hồn Bảng. Chẳng bao giờ tôi muốn một diều gì tương tự. Tôi chỉ muốn đem đến cho chàng những phút riêng. Tôi chỉ muốn đem đến cho chàng một đời khác. Tôi tin nơi ngọn lửa thương yêu, thắp trong trái tim tôi, đủ xua đuổi lớp bóng tối đã hàng chục năm dầy đặc trong đời sống chàng. Tôi gọi:
- Anh Bảng.
Chàng dịu lại:
- Anh xin lỗi.
Tôi lay bàn tay chàng:
- Em muốn đi nghe nhạc.
- Ở đâu?
- Bất cứ chỗ nào.
Chiếc xe rời lề đường. Bảng đan ngón tay của chàng vào giữa những kẽ tay tôi. Tôi nghe được nỗi cô đơn và sự yếu đuối của tâm hồn chàng qua những ngón tay mềm và ướt đó.
Tối chủ nhật, đã ngoài mười giờ nhưng những nhà hàng vẫn vắng. Trên sàn nhảy một cặp duy nhất lơ đảng dìu nhau theo tiếng nhạc. Những ngọn nến bập bùng cháy trong những bình thủy tinh trên những mặt bàn trải khăn đỏ. Những chiếc bàn ở sâu trong mỗi góc không được thắp nến. Bóng tối như bị dồn cục lại những nơi này. Bảng chọn một trong những chiếc bàn ấy.
Người nữ ca sĩ vừa dứt bản nhạc. Cô cũng chẳng buồn giới thiệu bài kế tiếp. Cô cất tiếng hát ngay. Đó là một bản nhạc mà Bảng rất thích. Đã nhiều lần Bảng lầm bầm hát cho tôi nghe trên những đoạn đường ngắn. Tôi biết tất cả những bài hát ở lại trong Bảng, đều mang ý nghĩa của một vết chém đau thương hay hạnh phúc chói gắt. Tôi nghiệm thấy như vậy, mặc dù chưa bao giờ Bảng nói về tương quan giữa những bản nhạc và đời sống riêng của chàng. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi, dù rất muốn.
Cô ca sĩ hát: “Đường em có đi hằng đêm bước qua nở những đóa hoa, ôi dị kỳ - đường em có khi chờ em bước qua, là nghiêng giấc mơ ước thề...”
Mỗi lời hát thốt ra từ nơi cô ca sĩ, vang đến chỗ Bảng ngồi là một mũi tên ghim sâu vào thân thể Bảng. Mỗi giây qua, Bảng một nhăn nhúm, quằn quại như một con thú còn sống bị nướng trên dàn lửa đỏ. Đôi mắt Bảng muốn bật ra khỏi tròng. Những nếp nhăn chạy ngang vầng trán. Thớ thịt ở hai bên má chàng nổi lên. Những hạt mồ hôi rịn từ hai thái dương, cùng những sợi gân ngoằn ngoèo chạy xuống...
Cô ca sĩ vẫn hát, say sưa. Mỗi lúc cô một chìm đắm hơn trong tiếng hát của mình: “Đường dìu ngang bao ngõ đắng cay, dừng chân phút giây, xong chia lìa... Đường dài thêm bao nỗi éo le, dài thêm gió mưa, thêm ê chề... Đường em cứ đi tình ta cứ xây chờ em thoát thai quay đường về...”
Chàng thực sự bị đốn ngã một cách khác. Tôi bị đốn ngã vì tự ái của một người con gái.- Vì ghen tuông như những con sóng bạc đầu ào ào đổ xuống. Tôi đã cầm chiếc ví trên tay. Tôi muốn bỏ ra ngoài. Tôi muốn tức thì chấm dứt buổi tối. Chấm dứt mọi liên hệ giữa hai đứa. Cầm chiếc ví trên tay nước mắt tôi đoanh tròng. Tôi cố giữ tôi khỏi khóc. Tôi cố giữ chân tôi đừng run rẩy lúc tôi bấm những ngón chân xuống để chuẩn bị đứng dậy. Để thình lình bỏ chạy.
Cuối cùng - tôi đã thực sự bị đốn ngã. Tôi không thể đứng lên. Tôi không thể bỏ về. Và nước mắt tôi đã chảy xuống, khi đột ngột chàng bưng lấy mặt. Phản xạ, vô thức hay bản năng nào khiến tôi nhoài người tới. Nắm chặt tay chàng. Những ngón tay móng nhọn của tôi bấu xuống da thịt Bảng. Tôi kéo bật hai bàn tay Bảng ra khỏi mặt chàng. Khuôn mặt Bảng nhợt nhạt hiện nguyên vẹn... Bảng thảng thốt nhìn tôi. Và nước mắt tôi, tiếp tục chảy. Tôi nới lỏng hai bàn tay điên rồ của mình. Bảng lúng túng đặt hai bàn tay lên bàn. Đôi bàn tay chàng khi ấy cũng bẽ bàng, trơ buốt như khuôn mặt.
- Anh xin lỗi em.
Bảng nói. Tôi bật khóc. Cô hầu bàn đem tới hai ly nước. Một tay Bảng nâng ly nước đưa cho tôi, một tay Bảng vụng về chùi những giọt nước mắt trên mặt tôi, luôn miệng:
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi...
Bảng ép tôi phải ngả đầu vào vai chàng. Lúc này tôi thật sự cảm thấy rất rõ tủi hận. Người đàn bà nào đó, cái bóng ma nào đó, luôn luôn lẩn khuất trong tình yêu của chúng tôi. Tôi chống dứt khoát chống lại mọi biểu lộ sự thương yêu và hối hận của Bảng.
Cuối cùng, tôi thua. Tôi đã thua. Như từ lâu, tôi đã bao lần thua như thế, trong cánh tay kìm cứng của chàng. Cuối cùng, tôi lại nép trong ngực chàng như một con gà con ướt nhẹp, nép vào đôi cánh lớn của mẹ. Chàng không ngớt vỗ đều lên lưng tôi. Chàng nói:
- Tội nghiệp. Tội nghiệp con gấu nhỏ của anh. Tội nghiệp... Tội nghiệp...
Những tiếng “tội nghiệp” cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi tôi thiếp đi.
Lúc choàng mắt tỉnh lại, tôi nghe nặng một bên đầu và xương cổ như không còn ngay nữa.
Tôi ngồi thẳng lại. Chàng nhìn sát mặt tôi, nụ cười chế riễu:
- Em uống nước.
Tôi gạt tay chàng ra.
- Em muốn về.
Bảng gật đầu:
- Ta về.
Tôi lập lại và nhấn mạnh chữ cuối cùng trong câu nói của mình:
- Anh Bảng, em muốn một nơi để... về.
Bảng vẫn gật đầu. Đôi mắt chàng lại trở nên đìu hiu, vắng lặng:
- Anh hiểu. Chính anh cũng cần một nơi để... về. Dù cõi đó..
- Có thế nào. - Tôi nói.
Dường như trong giọng nói của tôi đã rền vang mối bi quẫn, cũng như niềm tự tin quyết liệt. Tôi điên trong tự hào: Tôi mới chính là kẻ phục sinh chàng.
Bảng đưa tôi trở về căn phòng của chàng. Chàng cất vào closet những chiếc gối hồi chập tối tôi đã xếp lại ngay ngắn. Chàng gieo mình và kéo tôi ngã xuống, sau đấy.
Tôi khóc một lần nữa, khi Bảng chạm tới da thịt tôi. Tôi nhắm mắt khóc suốt thời gian chàng hồi sinh trên thân thể tôi.
Lúc buông tôi ra, Bảng nói, nghẹn ngào “anh yêu em”. Khi ấy tôi biết dù có bao nhiêu bóng ma vây quanh đời sống chàng thì đó cũng chỉ là những xác chết. Tất cả chỉ là những xác chết, sau khi tự họ đã từ chối đời sống.
Bảng xoay người nằm nghiêng. Chàng chống tay, tỳ cầm, tay kia đặt lên ngực tôi:
- Em ân hận?
Tôi lắc đầu:
- Em muốn anh phải sống. Anh phải được quyền sống.
Lát sau, mặc lại quần áo, đứng trước gương chải sơ mái tóc, tôi thấy rất rõ tôi đã trở thành lượng sống của chàng. Chỉ xin trời đất cho tôi mãi còn được là lượng sống của chàng. Mà thôi.
8-83