Từ Tràng An đến thành phố Ye phải trải qua một hành trình dài đến gần 500 dặm. Càng gần về đến nhà, lòng Mộc Lan lại trào lên vui sướng, và cũng đan xen những cảm xúc sợ hãi rất lạ. Từ ngày cô xa nhà đi chiến đấu, cô thấy mọi vật đều thay đổi rất nhiều. Nghề cung kiếm đã để lại cho cô những cảm xúc mới, vẻ mềm mại và dịu dàng của cô không còn nữa. Cô biết làm sao để tìm lại vẻ dịu dàng đáng yêu như xưa?Mộc Lan không thích cuộc sống phiêu bạt.Những ngày ở trong quân ngũ với cô thật buồn chán..- Đơn giản nhất và đỡ mệt mỏi nhất là đi men theo dòng kênh đào và bờ sông. Mình sẽ xuống một cái bến nào đó. Thật tuyệt nếu tìm thấy một con thuyền có thể đưa mình và con ngựa của mình đi trên sông.Sáng hôm ấy, cũng như mọi buổi sáng khác, dòng kênh đào trong kinh thành nhộn nhịp người qua lại. Hàng tá tàu thuyền đậu hai ven bờ dưới dòng nước chảy xiết. Phần lớn tàu thuyền đều có mái che. Đó là nơi trú ẩn của các gia đình làm nghề buôn bán trên sông nước.Mộc Lan chọn một con thuyền lớn nom có vẻ cứng rắn có mái che. Cô gọi một người trong đội thuyền đến và nói:- Tôi muốn đến Ye. Các anh có thể chở tôi tới đó không?Viên thuyền trưởng đồng ý. Họ thương lượng giá cả rất nhanh rồi Mộc Lan dắt ngựa lên thuyền.Mười hai người đàn ông lực lưỡng chèo thuyền đi vun vút trên mặt nước. Mộc Lan cho rằng dòng kênh này chảy song song với sông Wei và đổ ra sông Hoàng Hà. Nước chảy chậm dần và dòng sông cũng rộng dần ra. Thuyền đi hai ngày thì tới Luoyang. Chỉ ba ngày là Mộc Lan có thể lên bờ và Ye không còn xa cách bao nhiêu nữa.Gần về đến nhà, trái tim Mộc Lan đập thình thình trong lồng ngực. Sau từng ấy năm, mọi người trong nhà có bình an mạnh khỏe không nhỉ? Liệu có ai nhận ra mình không? Còn cha, trái tim Mộc Lan bỗng thắt lại. Cha có còn... cô không dám nghĩ tiếp nữa.Cô đi qua cửa thành, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là về đến nhà. Bước chân lên thành phố quê hương, Mộc Lan bỗng thấy lòng xốn xang đến lạ. Tới cửa nhà, cô xuống ngựa, nhón chân nhìn qua bức tường bao. Ngôi nhà thật yên ắng và hoang tàn, có một bé gái đang chơi đùa trước sân một mình. Cô dừng bước để quan sát đứa trẻ..- Chắc chắn là con gái của một người hầu -cô nghĩ. Cần phải hỏi cô bé này vài điều mới được.Mộc Lan rụt rè đến bên cạnh đứa trẻ và hỏi:- Hãy cho tôi biết có phải ông Phạm Chu và gia đình ông ấy sống ở đây không?- Vâng! - Cô bé trả lời vẻ kiêu kỳ.- Em có thể dẫn tôi đi gặp ông ấy được không?- Không! - Cô bé ngúng nguẩy trả lời.- Tại sao?- Cha em không có nhà, bởi vì ông phải đi làm - cô bé nói. - Mẹ em đang ở trong vườn, nhưng mẹ không tiếp người lạ.Mộc Lan không tin nổi vào tai mình nữa.Cô có nghe nhầm không nhỉ?- Cha em ư? Phạm Chu là cha em ư? - Mộc Lan hoài nghi hỏi. - Em là em gái của ta ư? Và ta, ta là chị gái của em!- Em chưa bao giờ gặp chị gái cả! - Đứa trẻ nhìn chòng chọc vào người đàn ông đứng trước mặt. - Tất cả những gì em biết là chị ấy đã đi xa để bảo vệ danh dự gia đình.Bối rối vì sự phát hiện này, Mộc Lan rưng rưng:- Tên em là gì?- Tên em là Sen. - Cô bé có vẻ khó chịu trả lời hơi xẵng giọng.- Em có một người anh trai tên là Dao phải không?- Làm sao anh biết?- Tôi biết, thế thôi! Hãy dẫn tôi đi gặp họ.Đứa trẻ sững sờ nhìn Mộc Lan và đưa cô vào vườn gặp Li và Dao đang ngồi yên lặng trong vườn. Khu vườn chỉ thay đổi chút ít. Những khóm hoa mộc lan đã rậm hơn và đâm cành dài hơn. Mộc Lan hồi tưởng lại thời thơ ấu trong khu vườn làm cô rất xúc động.Li thấy một người đàn ông quần áo dính đầy bụi bèn đi đến:- Anh là ai?...Mộc Lan quỳ gối trước mẹ:.- Mẹ! Mẹ không nhận ra con ư? Con là Mộc Lan, con gái của mẹ đây, con đã trở về sau mười năm chiến đấu trong quân đội nhà vua.- Mộc Lan ư? Trời ơi! - Mặt Li tái xanh tái xám. - Con gái tôi đấy ư?- Là con đây mẹ ạ! Con đã trở về!Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau khóc nức nở trước đôi mắt mở to ngạc nhiên của Dao và Sen.Niềm vui đến với Ly quá bất ngờ. Bà hét toáng lên gọi chồng. Chu đang mải chăm sóc mấy con ngựa. ông đã già hơn nhiều nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh và dẻo dai.- Có chuyện gì mà ồn ào vậy mình? - Chu hỏi.Rồi nhận ra Mộc Lan, ông chạy bổ đến ôm chầm lấy con gái.- Mộc Lan! Trời ơi! Mộc Lan của cha! Con đã trở về. Cha biết mà, cha đã linh cảm là con sẽ trở về! Ngày nào cha cũng cầu xin ông bà tổ tiên phù hộ cho con gái yêu của cha. Cha hy vọng là con không bị chết ngoài chiến trận. Tạ ơn trời đất đã cho con sống sót trở về với gia đình!Mộc Lan không cầm lòng được nữa, cô khóc nức nở trong vòng tay cha. Bao nhiêu cứng cỏi xông pha trên chiến trường mười năm giờ tiêu tan hết. Cô lại trở về là một cô gái yếu đuối và mau nước mắt đến không ngờ. Giờ cô đã được về nhà, được sống yên ấm trong vòng tay cha mẹ, như những tháng năm tuổi thơ. Đến tận bây giờ cô mới tin là mình đã trở về nhà thật. Niềm hạnh phúc này có thể sờ mó được, không phải cô đang nằm mơ.Chu đi đến bên cạnh Sen, giải thích với cô bé về người chị gái mà nó chưa một lần được gặp mặt:- Sen, đây là người chị mà cha vẫn thường kể cho con nghe. Sau khi chị ấy đi chiến đấu, con mới ra đời. Chị ấy đã bảo vệ danh dự gia đình khỏi nỗi sỉ nhục. Giờ chị ấy đã về với chúng ta mãi mãi. Chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng sự kiện trọng đại này!.Mộc Lan cảm thấy hạnh phúc khi tìm lại được không khí êm đềm hạnh phúc trong gia đình. Thật trái ngược với con đường cô đi xưa:Chiến tranh ác liệt, máu chảy đầu rơi... khiến cô không có phút giây nào sống cho riêng mình, những thứ mà một người con gái dịu dàng và xinh đẹp như cô đáng được hưởng. Một trang đời mới đã lật ra, cô sẽ lại cùng cha đi vào căn phòng nhỏ ở cuối khu vườn để luyện tập như xưa, và cuộc sống yên bình...Mộc Lan luôn chăm lo mọi việc trong nhà để giúp đỡ bố mẹ với tất cả tình yêu thương. Cô cũng dành nhiều thời gian chơi với em gái, một cô bé tò mò và tinh nghịch giống hệt Mộc Lan thuở nào. Cô còn giúp cha thỉnh thoảng đi tuần tra trên các phố để ông có thời gian giải quyết các việc khác.Thời gian qua đi và mùa xuân lại đến, những khóm hoa mộc lan lại nở trắng đầy vườn. Vận may lại một lần nữa quay lưng lại với Yangdi.Đoàn quân khổng lồ do tướng Lý Sang dẫn đi chinh phạt Triều Tiên lại bị thất bại thảm hại.Một bọn giặc cỏ khác lại nổi lên phía đông bắc chống lại triều đình. Lụt lội hoành hành ở Sơn Đông càng làm cho dân chúng bất mãn với triều đình. Nhiều quan chức triều đình lập thành phe phái đấu đá nhau và chống lại vua. Cuối cùng, nhà vua bị Li Yuan ám sát, lập nên triều Tống, lấy niên hiệu là Tianzi.Mộc Lan tránh xa tất cả những sự kiện này.Mái tóc cô giờ đã dài ra trở lại và Mộc Lan tết thành hai dải rất xinh xắn. Mỗi khi cô đi chợ trong thành phố, các chàng trai ngơ ngác nhìn theo. Nhưng đã từ lâu, cô cắt đứt tất cả mọi mối quan hệ. Cô thích ngồi trong khu vườn bình yên của gia đình, hồi tưởng lại những tháng năm đã qua trong quân đội. Chiến dịch làm mai cho cô một anh chồng xứng đáng được cha mẹ cô bàn tính rất kỹ lưỡng. Vì hạnh phúc lớn nhất với họ bây giờ là nhìn thấy con gái mình đi lấy chồng.Chu cố gắng giới thiệu những chàng trai có học thức và dễ coi trong phạm vi quan hệ của ông.Nhưng Mộc Lan chẳng vừa ý với bất cứ một ai.Cô từ chối tất cả những người cha giới thiệu cho.mình. Mỗi khi có một người được đưa đến giới thiệu cho cô, cô rất ít nói cười, hoặc nếu có vui cũng chỉ là giả tạo cho cha mẹ vui lòng, và cũng là giữ phép lịch sự.Mùa thu đến, những cành cây dệt thành những tấm lưới đan vào nhau trên các lối đi trong vườn. Lá vàng rơi xuống thành một thảm dày trông rất đẹp mắt. Mộc Lan đi dạo trong vườn một lúc, cô quyết định đi vào căn phòng ở cuối khu vườn để luyện lại những bài võ công của Kung Fu. Những bài tập này giúp cô tập trung tinh thần, không nghĩ ngợi lan man nữa. Cô nói với mọi người trong nhà đừng quấy rầy cô trong những giờ phút cô luyện tập, cũng giống như cha cô ngày xưa. Chỉ mình Sen là được phép vào xem Mộc Lan luyện tập. Cô mở cánh cửa cũ kỹ của căn phòng và bắt đầu say sưa với những bài võ công.Bỗng nhiên, Sen chạy ào vào phòng, làm cho Mộc Lan phải ngừng tập.- Chị Mộc Lan, có một người đàn ông muốn gặp chị.- Chị không muốn mất thời gian vì những chuyện tầm phào ấy nữa đâu, bảo với anh ta hãy về đi. - Mộc Lan xẵng giọng, cô nghĩ đó là một trong những người cha muốn giới thiệu cho cô.- Anh ấy tên là Lê Ung và nói là bạn chiến đấu ngày xưa của chị.Trống ngực Mộc Lan đập thình thình, và máu căng lên trong các huyết mạch.- ôi Lê Ung! Thật là tai hại! Anh ta lại đến đây...Mộc Lan đã chờ đợi giây phút này từ lâu.Cô vừa vui mừng vừa cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Lê Ung. Họ đã gắn bó với nhau trên chiến trường mười năm và cô đã giấu kín được mọi chuyện. Chia tay nhau, cô định nói nhưng lại không có dịp, giờ anh trở lại tìm cô. Biết làm thế nào để gặp cậu ấy đây?- Em hãy dẫn anh ấy vào đây cho chị.Rất nhanh, cô lấy một cái mũ lưỡi trai, cuộn hai bím tóc dài vào trong mũ, mặc một bộ quần.áo rộng thùng thình giống hệt như anh lính ngày xưa mà Lê Ung quen thuộc.Lê Ung đi vào phòng vồn vã:- Mộc Lan! Thật vui khi chúng mình lại được gặp nhau sau từng ấy năm xa cách!- Chào Lê Ung! Thật là vui khi cậu đến thăm mình. Cậu sao rồi, vẫn bận bịu với công việc triều chính chứ?- Tất nhiên rồi! Mình luôn luôn bận rộn.Vua mới Li Yuan lên ngôi đã phong cho mình một chức quan lớn ở Kiang-Tou. Mình đang trên đường tới đó. Nhân đi qua đây, mình nhớ đến cậu nên tạt vào thăm. Thế còn cậu, cậu đã gặp lại gia đình mình rồi chứ?- Mình đã gặp lại những người thân và tìm lại được niềm vui, hạnh phúc của mình. - Cô nói giọng đầy xúc động. - Mình rất ngạc nhiên khi bố mẹ lại sinh thêm một cô em gái. Nhưng hãy nói cho mình biết đi! Chức quan mới của cậu mang lại cho cậu nhiều lợi lộc không? Và cậu có hạnh phúc không?- Cũng như những người khác thôi.- Lê Ung trả lời giọng hơi buồn. - Mình còn đòi hỏi gì nữa đây? Mình đã có một cuộc sống sung túc, được trọng vọng và cảm thấy dễ chịu. Tuy nhiên, rời khỏi triều đình cũng tốt.- Thế ư? Mình tin rằng cuộc sống của cậu ở đó rất tuyệt vời. Những trò giải trí, thư giãn và những phụ nữ đẹp...Vô tình, Mộc Lan đã đẩy Lê Ung vào tình huống đầy tâm sự của anh. Lê Ung đứng dậy, đi đến chỗ treo các loại vũ khí trên tường và bắt đầu thử múa một lúc trong không khí.- Lúc đầu, cuộc sống ấy đối với mình thật tuyệt. Tất cả đều xa hoa lộng lẫy, những buổi tiệc tùng, những trò giải trí... nhưng tất cả đều nhanh chóng trở nên nhạt nhẽo và nhàm chán theo thời gian. Khi triều đình suy yếu, người ta mới thấy rõ vẻ mặt đích thực của con người, ích kỷ và hợm hĩnh. Nếu cậu biết được những mánh khóe kinh tởm mà họ dùng để hại nhau, cậu sẽ không thể nào chịu đựng được. Vì vậy, mình chẳng có lấy một người bạn thực sự nào..- Đúng là những người vô trách nhiệm với người khác và cả với chính bản thân họ. - Mộc Lan nói.Khi nói những lời này, Mộc Lan nhún vai và cái mũ của cô rơi tuột xuống. Lê Ung không nhìn thấy điều này, vì anh đang quay lưng về phía Mộc Lan.- Thật may là thế giới này không phải tất cả đều tồi tệ, vẫn còn một tình bạn tuyệt vời của chúng ta qua bao năm tháng...Lúc này, Lê Ung mới quay đầu lại. Anh nhìn Mộc Lan, ngạc nhiên đến nỗi không tin vào mắt mình nữa. Lê Ung sững sờ như bị sét đánh và suýt nữa thì khuỵu xuống vì quá ngạc nhiên.- Không! Không thể như thế được! Hình như tôi đang mơ! Một chiến binh, một đồng đội sát cánh bên nhau suốt mười năm đã nhiều lần cứu sống tôi lại là một... phụ nữ!- Không phải chỉ mình cậu nhầm thôi đâu, Lê Ung ạ! Mình đã cải trang thành nam nhi trước khi gặp cậu. Nhưng cậu có biết rằng đó là một bí mật nặng nề mà mình phải khó khăn lắm mới che giấu được thân phận thực sự của mình trước cậu không? Cậu là bạn thân nhất của mình.Trong suốt chừng ấy năm, mình rất hiểu và yêu cậu. Nhưng mình không đòi hỏi gì ở cậu cả. Nếu cậu không quá bận, hãy ở lại với mình vài ngày.Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn của nhau. Mình sẽ giới thiệu cậu với gia đình mình.Lê Ung choáng váng vì bất ngờ này và anh dường như không tin nổi vào mắt mình. Một người lính cứng cỏi và dũng cảm có thể là một phụ nữ xinh đẹp đáng yêu đến thế này sao?- Nhất trí! Dù sao thì mình cũng có một tháng để đi đến đó. Mình sẽ ở lại để nghe cậu kể mọi chuyện thật rõ ràng.Mộc Lan dẫn Lê Ung vào dãy phòng sang trọng dành cho khách khứa của gia đình. Lê Ung sống những ngày rất thanh thản bên Mộc Lan, và anh dự kiến sẽ ở lại vài tuần.Mộc Lan như một tia nắng ấm và sắc đẹp của cô làm cả ngôi nhà thêm rạng rỡ, tươi vui..Cha mẹ Mộc Lan đã không nhầm, chàng trai này rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh con gái họ.Một buổi tối, Chu làm một bữa tiệc thịnh soạn vừa ăn vừa nói chuyện với Lê Ung, và tối hôm đó, hai người ngủ với nhau.Hôm sau, Lê Ung tìm gặp Mộc Lan trong vườn, cô đang ngồi dưới gốc một cây liễu có vẻ đang mơ mộng điều gì đó.- Hôm qua, tôi đã nói chuyện với cha nàng, - Lê Ung đổi cách xưng hô - và tôi đã hỏi ông...- ừ, sao cơ?- ông nói rằng theo truyền thống của người Trung Quốc thì phụ nữ lấy chồng sẽ phải theo chồng.- Mình biết điều đó.- Tôi muốn nàng nhận lời theo tôi đến Kiang-Tou, nơi tôi sẽ nhậm chức quan ở đó.- Cậu nói rằng cậu muốn cưới mình ư?Một niềm vui sướng tràn ngập trong lòng Mộc Lan. Cô nhảy lên, bá lấy cổ Lê Ung và thầm thì vào tai anh:- Đương nhiên là thiếp nhận lời chàng! Thiếp đã chờ đợi chàng quá lâu rồi!Và thế là Phạm Mộc Lan, một kỵ binh đáng gờm của quân đội Trung Quốc đã từ bỏ yên ngựa, vũ khí để theo chồng, và cùng với Lê Ung, cô được sống những tháng ngày bình yên và ngập tràn hạnh phúc..