Bây giờ thì Tiểu Long đã biết người lăn kềnh ra đất đầu tiên là nhỏ Hạnh. Nhỏ Hạnh là con gái, tâm hồn chắc chắn là mỏng manh, yếu đuối hơn đám con trai. Nhỏ Hạnh lại là đứa nhát gan. Cho nên dù thông thái đến mấy, trái tim của nó cũng không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến cảnh hai tên ăn thịt người đang quay nạn nhân của chúng trên đống lửa. Ngay khi vừa nhận ra cái "món ăn" thơm ngào ngạt khiến cả bọn chảy nước miếng cả buổi kia là "cái gì", nhỏ Hạnh lập tức choáng váng mặt mày. Chưa kịp thốt một lời, nó đã ngã đánh huỵch, tức khắc mê đi Người xỉu thứ hai là thằng Mạnh. Tất nhiên, ngay từ đầu, tâm thần Mạnh không đến nỗi bấn loạn đến thế. Hãi thì nó có hãi thật, nhưng nó vẫn nghĩ chắc là có bí ẩn chi đây. Nhỏ Hạnh từng tiết lộ cho nó biết sự thất lạc của bọn nó là giả. Vậy có thể cái cảnh rùng rợn mà nó đang nhìn thấy kia cũng không hẳn là thật. Nghĩ vậy nên dù tay chân run lập cập, Mạnh vẫn chưa đến nỗi ngất đi. Nhưng đến khi nghe tiếng "bịch" vang lên bên cạnh, ngoảnh sang thấy nhỏ Hạnh sợ đến mê man và té lăn ra đất, Mạnh bỗng nghe gai ốc nổi đầy người. Nó xanh mặt hiểu ra cảnh tượng rùng rợn kia hoàn toàn là cảnh thật, chính nhỏ Hạnh cũng không ngờ tới, có nghĩa là tụi nó đang đối diện với bọn ăn thịt người chính cống và chi một lát nữa đây thôi rất có khả năng tụi nó sẽ là những "con mồi" kế tiếp của bọn người hung dữ kia. Mạnh như người bước hụt, chân nó lảo đảo và trong một thoáng, gan ruột nó cồn lên dữ dội. Đầu nó bỗng dưng nặng như đá còn chân thì nhẹ hẫng, và rõ ràng là nó có cảm giác ai đó vừa nhấc bổng nó lên rồi dùng hết sức bình sinh ném nó vào một khoảng tối đen hun hút, thăm thẳm. Nó có cảm giác nó đang rơi vùn vụt như vậy, nó không biết là nó đã thiếp đi. Và vì đã thiếp đi nên nó cũng chẳng biết nó và nhỏ Hạnh đã làm cho Tiểu Long và Quý ròm cuống cuồng đến chừng nào. Tiểu Long ngồi thụp xuống bên cạnh Mạnh và nhỏ Hạnh, liếm cặp môi khô rang và với cảm giác như thể lần đầu tập nói, nó rặn ra từng lời một cách khó khăn: - Giờ... tính... sao... hở... ròm? - Quay trở lại càng nhanh càng tốt! Quý ròm đáp bằng giọng cố tỏ ra dõng dạc, có lẽ nó hiểu khi bộ óc thông minh của nhỏ Hạnh đã bị tê liệt thì chính nó phải là người đưa ra quyết định trong những hoàn cảnh như thế này. Tiểu Long quay đầu nhìn về phía đống lửa, rùng mình khi thấy hai tên man rợ kia lúc này đặt nạn nhân xuống đất và bắt đầu rút ra mỗi người một con dao nhọn, chuẩn bị xẻo thịt. Ánh lửa chiếu vào lưỡi thép lấp loáng khiến tóc gáy Tiểu Long dựng đứng lên. Không đủ can đảm nhìn thêm một giây nào nữa, nó cúi xuống bế xốc nhỏ Hạnh lên tay, run rẩy bảo Quý ròm: - Mày khom lưng xuống đi! Quý ròm chống hai tay trên đầu gối để Tiểu Long lóng ngóng đặt nhỏ Hạnh lên lưng. Xong, Tiểu Long bước lại dựng thằng Mạnh dậy, rồi nửa quy nửa ngồi, nó luồn tay qua nách, xốc thằng oắt lên vai mình. Mạnh tuy là một nhóc tì nhưng là con trai nên nó nặng hơn nhỏ Hạnh, có lẽ vì vậy mà Tiểu Long cố tình nhường nhỏ Hạnh cho thằng bạn còm nhom của mình. Nhưng khổ nỗi, đã mang biệt danh "Quý ròm" thì dù có cõng thêm một con thỏ trên lưng, Quý ròm cũng thấy khó khăn, huống gì nhỏ Hạnh dù nhẹ cách mấy trọng lượng tối thiểu cũng tương đương mười con thỏ bự. Căn cứ vào bước chân ì ạch và tiếng thở hổn hển của Quý ròm bên tai, Tiểu Long nhận ra ngay nỗi vất vả của bạn mình nhưng nó chẳng nghĩ ra cách gì giúp bạn. Nhiệm vụ hàng đầu của tụi nó bây giờ là phải rời khỏi bọn ăn thịt người càng xa càng tốt, không được nấn ná một phút nào, phải nhanh chóng về ngay chỗ trú chân của mình rồi tìm mọi cách đánh thức nhỏ Hạnh và thằng Mạnh dậy, sau đó cả bọn họp lại bàn cách đối phó. Cho nên Tiểu Long chỉ biết động viên thằng ròm bằng cách thỉnh thoảng cất giọng thì thào: - Ráng lên! Gần tới rồi! Cứ thế, hai đứa vừa đi vừa dọ dẫm, chốc chốc lại xốc cái thân người sau lưng cứ không ngừng tụt xuống sau mỗi bước chân. Tiểu Long có cảm tưởng quãng đường trở về dài gấp đôi quãng đường lúc ra đi. Hai đứa tập tễnh bước, con dao phát quang chống xuống đất làm gậy, vừa đi vừ chốc chốc ngoái cổ lại phía sau, tim giật bắn lên mỗi khi có tiếng động lạ phát ra từ trong bụi rậm. Lúc này thì Tiểu Long và Quý ròm chỉ mong chóng về đến chỗ cũ, chẳng còn bụng dạ đâu nghĩ đến chuyện hổ báo hay rắn rết tấn công. Nhỏ Hạnh và thằng Mạnh vẫn mê man trên lưng tụi nó khiến hai đứa càng thấy trách nhiệm cúa mình nặng nề hơn bao giờ hết. Mãi rồi gốc cây chỗ bọn nó hạ trại cũng hiện ra. Những cành củi khô đã cháy đến đoạn cuối cùng, tỏa ra thứ ánh sáng lay lắt, vật vờ. Nhưng trong mắt Tiểu Long, cái ngọn lửa lập lòe đó vẫn còn sáng quá. Đặt thằng Mạnh xuống tấm bạt xong, nó vội vã tìm cách dập lửa. - Mày làm gì thế? Rồi lấy nước đâu mà uống? Quý ròm trố mắt khi thấy thằng mập trút số nước ít ỏi trong bi đông ra chiếc khăn tắm. - Chuyện nước nôi tính sau! - Tiểu Long loay hoay chụp chiếc khăn ướt lên ngọn lửa - Bộ mày muốn bọn người kia phát hiện ra chỗ tụi mình sao? Để chứng minh nước nôi không phải là điều đáng bận tâm trong lúc này, dập lửa xong, Tiểu Long dốc số nước còn lại lên mặt nhỏ Hạnh và Mạnh. Thằng Mạnh được tạt nước sau nhưng tỉnh dậy trước. Vừa mở mắt, thấy chung quanh tối thui, lại có một bàn tay đang rờ rẫm trên mặt, nó thất đảm la lên: - Á! Tha cho con đi, các ông ơi! Thịt con hôi lắm! - Hôi cái đầu mày! - Quý ròm gầm gừ - Mày có tốp cái miệng lại đi không! Bộ muốn chết cả nút hả, thằng ngu! Tiếng nói quen thuộc cúa ông anh ròm khiến Mạnh như kẻ chết đi sống lại. Nó quýnh quíu chộp lấy bàn tay trước mặt: - Anh Quý hả? Thế mà em tưởng... - Tay tao chứ không phải tay anh Quý mày đâu! Tiểu Long khẽ giọng và rụt tay lại. - Bọn họ đâu rồi? Mạnh nhỏm người dậy, lo lắng hỏi. Tiểu Long khịt mũi: - Họ vẫn ở đằng kia. Tụi mình chạy thoát về đây rồi. Câu trả lời của Tiểu Long giúp sự bất an trong lòng Mạnh giảm đi một chút. Nhưng rồi nhớ tới cái cảnh bọn ăn thịt người đang thui nạn nhân của chúng trên ngọn lửa, nhớ đến mùi thơ mà mình đã hít lấy hít để, Mạnh cảm thấy bụng nó co thắt dữ dội. Và không kềm được, nó cúi gập người xuống, nôn thốc nôn tháo. - Chị cũng buồn nôn quá, Mạnh ơi! Tiếng nhỏ Hạnh yếu ớt cất lên, chả ai biết nó tỉnh dậy từ lúc nào. Quý ròm mừng rở: - Tỉnh rồi hở Hạnh? Nhỏ Hạnh trả lời Quý ròm bằng một câu hỏi: - Có phải mấy bạn cõng mình về đây không? - Chứ còn ai nữa! - Quý ròm đáp bằng giọng rầu rĩ - Chính tôi phải đem bộ xương cách trí của mình ra để làm lạc đà cho bạn đấy! Nhỏ Hạnh bảo buồn nôn nhưng rốt cuộc chả thấy nó nôn. Chắc nó kềm lại được. Nó chỏi tay ngồi dậy, và hỏi câu thằng Mạnh vừa hỏi: - Bọn họ đâu rồi? Dĩ nhiên Quý ròm trả lời bằng cái câu Tiểu Long vừa trả lời Mạnh: - Họ vẫn ở đằng kia. Thẳng thắn mà nói, sự tỉnh dậy của "nhà thông thái" Hạnh đối với Tiểu Long và Quý ròm có giá trị hơn sự tỉnh dậy của thằng Mạnh gấp một trăm lần. Đợi nhỏ Hạnh lấy lại tỉnh táo là Tiểu Long "xin ý kiến" ngay: - Bây giờ làm sao hở Hạnh? - Phải trốn đi thật xa chứ sao! Đang nôn ọe, Mạnh ngẩng lên vọt miệng đáp. Đáp xong, nó lại nằm mọp xuống, ọe tiếp. Quý ròm liếc xéo thằng oắt: - Tiểu Long hỏi "làm sao hở Hạnh?" chứ không hỏi "làm sao hở Mạnh?". Bộ mày nặng tai hở? Phớt lờ sự cãi cọ vốn rất thường xuyên giữa hai anh em Quý ròm, nhỏ Hạnh quay sang Tiểu Long: - Bọn họ đang ở phía nào hở Long? Tiểu Long chỉ tay về phía tụi nó vừa thoát chạy: - Phía này. - Long bứt cho Hạnh vài chiếc lá! Không hiểu nhỏ Hạnh bảo mình bứt lá làm gì, Tiểu Long vẫn đi rảo một vòng rồi đem về một mớ lá dại, giúi vào tay cô bạn gái. Nhỏ Hạnh xé vụn mớ lá trong tay rồi đứng thẳng lên, bảo: - Long bật quẹt lên đi! Tiểu Long ngơ ngác: - Lá tươi đâu có cháy được! - Rồi nó tặc lưỡi - Hơn nữa, đốt lửa bây giờ nguy hiểm lắm! - Mày ngốc quá! - Quý ròm hừ mũi - Ai bảo mày Hạnh sẽ đốt mấy chiếc lá đó! Nghe Quý ròm nói vậy, Tiểu Long yên tâm móc chiếc hộp quẹt ga trong túi ra, bật lên. Ánh lửa vừa nháng, nhỏ Hạnh đã thả mớ lá vụn trên tay ra. Cả bọn trố mắt nhìn những mẫu lá rơi lả tả, tất nhiên Tiểu Long và thằng Mạnh chẳng hiểu nhỏ Hạnh làm thế để làm gì. Chỉ có Quý ròm hiểu. Cho nên ngọn lửa của chiếc hộp quẹt trên tay Tiểu Long vừa tắt, nó đã nói ngay: - Chúng ta đang ở phía dưới gió. - Vậy thì yên tâm rồi! - Nhỏ Hạnh gật gù tiếp luôn - Chúng ta cứ ở lại đây, khỏi cần đi đâu xa. - Sao thế hở Hạnh? - Tiểu Long mấp máy môi, chứng minh mình lúc nào cũng xứng đáng với biệt danh "người hay hỏi". Nhỏ Hạnh chậm rãi giải thích: - Nếu chúng ta ở dưới gió, bọn người kia sẽ không đánh hơi ra chúng ta. Họ cũng không ngờ có người quanh quẩn trong khu rừng hoang này. Vả lại, sau khi ăn no, chắc chắn họ sẽ kiếm chỗ nghỉ ngơi thay vì hăng hái săn mồi, do đó chúng ta chưa thực sự lâm cảnh nguy hiểm. Câu nói của nhỏ Hạnh nhắc Mạnh nhớ lại những gì nhóm Mèo Rừng cảnh giác tụi nó trước khi tiến vào rừng. Nó thảng thốt kêu lên: - Hóa ra chúng ta đang ở trong khu vực nguy hiểm mà anh Phong đã nói. Em cứ tưởng còn lâu chúng ta mới... - Khẽ thôi, Mạnh! - Tiểu Long hấp tấp cắt ngang - Điều em nói, tụi anh đã biết cả rồi. Tiểu Long làm thằng Mạnh ngượng quá. Ngượng đến mức quên cả ọe. Xưa nay, nó vẫn thường xuyên bị anh Quý nó át giọng. Nhưng anh Quý át giọng, nó không tức. Vì nó tự thừa nhận nó không được lanh lợi bằng anh nó. Còn Tiểu Long lại khác. Tiểu Long chỉ hơn nó ở chỗ võ nghệ, chứ đầu óc chưa chắc đã nhiều sáng kiến bằng nó. Cho nên bị Tiểu Long kê nguyên một cái tủ to đùng ngay họng, Mạnh ấm ức lắm. Và nó xổ ấm ức bằng cách "hứ" khẽ một tiếng và thốt lên một câu đầy bí hiểm: - Nhưng có những điều em biết mà các anh chưa chắc đã biết đâu! Khi nói cái câu oai phong đó, thằng mạnh đang nghĩ đến những điều nhỏ Hạnh đã thì thào vào tai nó hồi trưa. Tất nhiên, sau khi chứng kiến cái cảnh nhỏ Hạnh xỉu lăn đùng ngay trước mặt nó, niềm tin của Mạnh vào cái bí mật kia đã giảm đi quá nửa. Tuy vậy, sau một hồi ngẫm nghĩ, nó cho rằng sự xuất hiện của bọn ăn thịt người là một chuyện hoàn toàn đột ngột, ngay nhỏ Hạnh cũng bị bất ngờ, nhưng việc nhóm Mèo Rừn đang quanh quẩn đâu đây để giám sát, giúp đỡ và can thiệp khi tụi nó gặp khó khăn, nguy hiểm là chuyện có thật. Cho nêN vừa ra oai xong, nó len lén thò tay đập lên gót chân nhỏ Hạnh. Thực ra Mạnh không cần vụng trộm như thế, vì trời đang tối thui, có tài thánh Quý ròm và Tiểu Long mới hòng trông thấy cái dậ tay khẽ khàng của nó. Nhỏ Hạnh biết ngay Mạnh vừa đập lên chân mình, vì lúc này chỉ có thằng oắt là đang bò trên đất. Nhỏ Hạnh mỉm cười, cho rằng đó là cách Mạnh bày tỏ sự khoái chí về câu nói hiểm hóc của nó vừa rồi. Nhưng đến khi thằng Mạnh dập thêm một cái nữa thì nhỏ Hạnh đoán là thằng nhóc muốn nói chuyện với mình. Nó liền khẽ nhích chân, lùi ra xa chỗ đống tro một chút, và quả như nó nghĩ, nhoáng một cái thằng Mạnh đã tới sát bên nó và hạ giọng thì thầm: - Chị Hạnh nè, bọn người đáng sợ kia xuất hiện bất ngờ quá hở chị? Mạnh đinh ninh nhỏ Hạnh sẽ gật đầu xác nhận sự suy đoán của nó. Nào ngờ nhỏ Hạnh thản nhiên: - Không bất ngờ đâu em. Nhỏ Hạnh làm thằng oắt ngẩn tò te: - Không bất ngờ? - Ừ, không bất ngờ chút nào. - Tức là chị đã biết trước? - Ừ, chị biết trước. Mạnh sửng sốt quá, nếu là ban ngày nhỏ Hạnh sẽ thấy mặt mũi miệng mồm của thằng oắt như bị ai kéo lệch đi. Mạnh không ngờ câu chuyện lại xoay ra như vậy. Trong một thoáng nó không biết phải làm gì hay nói gì, cứ thuỗn ra như thằng bù nhìn ruộng dưa. Thấy Mạnh không động tĩnh gì, nhỏ Hạnh lại cho rằng thằng oắt đã khám phá ra kẽ hở nào đó trong những lời bịa đặt của mình. Nói cho đúng ra, ngay từ khi vừa tỉnh lại, nhỏ Hạnh đã lập tức nghĩ cách đối phó với chất vấn chắc chắn là rất gay go của Mạnh. Nó đã cố tìm ra lời giải thích hợp lý nhất cho sự bất tỉnh đột ngột của mình. Thực tình thì nó cũng không rõ thằng Mạnh có nghi ngờ gì không, nhưng thấy thằng oắt im ru bà rù, nó vội vàng nói thêm: - Thực sự cảnh vừa rồi em nhìn thấy chỉ là cảnh giả. - Không thể là cảnh giả được! Nãy giờ quai hàm Mạnh cứng đờ không cách chi mở miệng, cho nên khi mở miệng được, lại đang bức bối, nó nói hơi to. - Nhỏ nhỏ nào! - Nhỏ Hạnh suỵt khẽ - Đó không phải là bọn ăn thịt người như em tưởng đâu. Hai tên hung dữ kia là anh Phong và anh Cường hóa trang, còn nạn nhân bị hơ trên lửa chính là anh Thàn đấy! Lần thứ hai trong vòng năm phút, thằng Mạnh chứng tỏ khả năng hóa đá của mình. Quai hàm nó vừa nhúc nhích được một tẹo, đã lại cứng đơ. Hết cứng đơ, đến cà lăm: - Thât... hở... chị? Hỏi xong, nó lại lắc đầu ngay: - Em không tin! Nếu đúng như vậy tại sao chị lại ngất xỉu? - Em khờ quá! - Nhỏ Hạnh cười nhẹ - Chị phải giả bộ như thế để anh Long anh Quý khỏi ngờ vực chứ! Nói xong, nhỏ Hạnh tặc tặc lưỡi. Thường, khi rơi vào tình huống khó khăn, người tặc lưỡi vài ba cái rồi mới nói. Nói xong rồi tặc lưỡi, chỉ có nhỏ Hạnh. Chẳng qua do nó ngạc nhiên về tài phịa chuyện của mình quá. Phịa chuyện như máy, xưa nay chỉ có Quý ròm. Nhỏ Hạnh mồm mép không được trơn như thế. Nhưng không hiểu sao lúc này nó ăn nói lưu loát quá. Có lẽ do mình sợ thằng Mạnh khiếp đảm! Nhỏ Hạnh thầm nghĩ. Đang lạc rừng, lại đụng phải bọn ăn thịt người, một đứa như thằng Mạnh rất dễ rơi vào bấn loạn. Mà nếu thằng Mạnh hóa rồ, những đứa còn lại chắc chắn sẽ bị tác động, trong khi nhỏ Hạnh biết rõ trong tình cảnh như thế này chỉ có sự bình tĩnh mới giúp con người tìm được lối thoát. Thằng Mạnh không biết nhỏ Hạnh bịa chuyện, mặt lập tức tươi như hoa: - Trời đất, đơn giản thế mà em cũng không nghĩ ra! Rồi nhận thấy nói như vậy chẳng khác nào tự nhận là mình quá xá kém cỏi, nó vội vã thêm: - Thực ra thì khi nãy em cũng nghi nghi. Nhỏ Hạnh cười thầm trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn nói xuôi theo cho thằng oắt phấn khởi: - Ừ, nếu chị không nói thì sớm muộn gì em cũng đoán ra. - Tất nhiên rồi! - Mạnh tán thành ngay - Gì chứ tài đoán thì em... Nhưng Quý ròm không để Mạnh ba hoa hết câu. Chả biết nó lại gần hai chị em từ lúc nào mà tiếng nó đã sát bên tai: - Đoán ra cái gì thế hở mày? - Ờ, ờ... - Mạnh giật bắn, ấp úng - Ý em muốn nói là... là... ngay từ khi nghe mùi thơm em đã đoán ra là... là thịt người rồi! - Mày chỉ giỏi xạo! - Quý ròm hừ mũi, rồi nó giúi vào tay nhỏ Hạnh và Mạnh mỗi người một nắm xôi - Thôi, ăn đi này! Bây giờ nhỏ Hạnh và Mạnh mới nhớ là cả bọn chưa ăn tối. Mạnh là đứa háu đói, lại mới nôn thốc nôn tháo, nên bao tử đang rỗng tuếch rỗng toác. Gặp lúc khác, nó đã đưa ngay nắm xôi lên miệng rồi. Nhưng lúc này, cảnh tượng rùng rợn mà nó vừa chứng kiến còn đang lởn vởn trong đầu nên nó đẩy tay Quý ròm ra: - Em không ăn đâu! - Sao lại không ăn? - Quý ròm nhăn nhó - Phải ăn để lấy lại sức chứ! - Nhưng bây giờ em ăn không vô! - Mạnh nói như van vi - Anh lấy cho em một miếng nước đi! Quý ròm không nài ép nữa, nó biết nó ép thằng Mạnh nuốt cục xôi vào thế nào thằng nhóc cũng ói ra. Mà như vậy thì lãng phí quá, trong khi đồ ăn đem theo đang cạn dần. Quý ròm quay lại chỗ tấm bạt dưới gốc cây, mò mẫm tìm bi-đông nước của mình. Bi-đông nước của Tiểu Long khi nãy đã dốc sạch, chỉ có nó và nhỏ Hạnh là còn trữ ít nước. Quý ròm đưa bi-đông cho Mạnh, dặn: - Uống vừa vừa thôi nha mày! Trong khi Mạnh đang ngửa cổ tu từng ngụm nước, nhỏ Hạnh rón rén kéo Quý ròm ra xa: - Đồ ăn hết sạch rồi hở Quý? - Tôi còn nhín lại được một ít cho sáng mai. - Thế còn nước uống? - Cũng thế. Chỉ đủ dùng cho sáng mai thôi. Nhỏ Hạnh không nói gì nhưng Quý ròm nghe tiếng bạn mình thở dài trong bóng tối. Lâu thật lâu, nhỏ Hạnh mớp mấp máy môi, Quý ròm nghe giọng nhỏ bạn run lên: - Thế thì nguy lắm! - Hạnh chẳng đã nói chúng ta có thể nhịn khát tới ba ngày sao? - Lý thuyết thì như thế, nhưng còn tùy theo thể trạng từng người. Hơn nữa, có nhịn được ba ngày thì trong ba ngày đó chúng ta cũn đã lả người đi rồi, nếu chẳng may gặp bọn người man rợ kia... Nhỏ Hạnh bỏ lửng câu nói, nhưng Quý ròm cũng chẳng cần bạn mình nói tiếp. Nó đưa mắt nhìn vào bóng tối dày đặc chung quanh, không biết phải làm gì. - Nhưng dù sao chúng ta cũng vẫn an toàn ít nhất là đến sáng mai! - Nhỏ Hạnh lại thì thầm. Quý ròm tự nhiên thấy thương bạn quá. Nó biết nhỏ Hạnh đang rúng động trong lòng nhưng vẫn cố trấn an nó. Nó nghe từng lời của bạn như ngọn lửa ấm truyền sang mình. Và nó dịu dàng nhăc. - Thôi, tụi mình đi ngủ đi! Nhỏ Hạnh bước lại chỗ gốc cây, vừa đi vừa nói: - Có lẽ phải chia ca trực. Cứ ba người ngủ một người thức. Quý ròm ngước nhìn lên trời, cố tìm một ngôi sao lấp lánh nhưng chẳng thấy gì. Có thể mây đang giăng kín bầu trời, cũng có thể cành lá rậm rạp trên đầu đã ngăn những vì sao xuống chơi với tụi nó. - Bây giờ là mười giờ tối! - Nhỏ Hạnh gí sát chiếc đồng hồ dạ quang vào mắt, bình tĩnh phân công - Hạnh sẽ trực ca đầu tiên, từ mười giờ đến mười hai giờ. Mười hai giờ đến hai giờ, tới phiên Quý. Sau đó đến Long. Hai giờ cuối cùng là Mạnh. Các bạn đồng ý không? Không biết tự lúc nào cả bọn mặc nhiên coi nhỏ Hạnh là nhóm trưởng. - Đồng ý! - Ba cái miệng cùng nói. Nhỏ Hạnh cẩn thận dặn dò: - Trong phiên trực của mình, ai phát hiện bất cứ điều gì khả nghi phải lập tức đánh thức cả bọn dậy. Lẽ ra chúng ta phải đốt lửa trong khi ngủ để xua đuổi thú dữ, rắn rết nhưng hoàn cảnh hiện nay không cho phép chúng ta làm điều đó, vì vậy mọi người đều phải đề cao cảnh giác. Rồi sợ ba đứa kia lo lắng, nhỏ Hạnh cố rặn ra tiếng cười khẽ: - Dù sao thì theo sự nhận xét của Hạnh, không có thú dữ ở vùng này. Hạnh đã nói với các bạn điều dó rồi. Nhỏ Hạnh nói xong, Tiểu Long và Mạnh tự động ngồi xuống tấm bạt, sửa soạn chỗ nằm. Quý ròm lấy cây đèn pin đưa cho nhỏ Hạnh rồi cũng vội vã nằm xuống theo. Tiểu Long gối đầu lên ba lô, day qua trở lại, thấy sao khó ngủ quá. Chỉ không đầy một ngày mà biết bao biến cố dồn dập xảy ra khiến nó cứ thao thức mãi. Từ ngày kết bạn với Quý ròm và nhỏ Hạnh, nó đã trải qua bao cuộc phiêu lưu nhưng chưa có lần nào hãi hùng như lần này. Tiểu Long cố dỗ giấc nhưng mắt vẫn mở thao láo. Tiếng muỗi bay vo ve bên tai càng làm nó thêm khó chịu. Nó đã thoa thuốc chống muỗi khắp người nên chẳng sợ bị đốt. Nhưng tiếng muỗi kêu không ngớt bên tai thì nó không tài nào chịu được. Tiểu Long nằm chịu trận một hồi, cuối cùng nó quyết định nhỏm dậy. Nghe động, nhỏ Hạnh nhá đèn pin. Nó rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Tiểu Long đang lục lọi ba lô: - Tìm gì thế hở Long? - Tôi tìm hộp nhang muỗi. - Khi nãy Long thoa thuốc chống muỗi rồi mà. - Ừ! Nhưng tiếng muỗi vo ve khó ngủ quá! Tiểu Long đáp, tay vẫn không ngừng mò mẫm dưới đáy ba lô. - Không được đâu, Long ơi! - Nhỏ Hạnh nhích gần lại phía bạn - Đốt nhang muỗi lúc này nguy hiểm lắm. - Sao thế? - Mặt Tiểu Long ngẩn ra - Đây là đốt nhang chứ có phải đốt lửa đâu! - Đốt nhang cũng không nên! - Nhỏ Hạnh giải thích - Bởi trong đêm tối, thị lực của một người bình thường có thể nhìn thấy đốm lửa ở đầu que diêm trong vòng 5 cây số, thấy tia lửa của súng trường trong vòng 2 cây số và thấy đốm lửa thuốc lá trong vòng 1 cây số... - Thôi, Hạnh đừng nói nữa! Tiểu Long xụi lơ đáp và rút tay ra khỏi ba lô, nó lặng lẽ đặt lưng xuống tấm vải bạt. Nhỏ Hạnh thấy tội tội, liền nói: - Long cố ngủ đi! Khi ngủ được rồi thì Long sẽ không thấy khó chịu nữa. Cũng như Quý ròm khi nãy, Tiểu Long thấy mến nhỏ bạn mình quá. Nhỏ Hạnh vốn chẳng dạn dĩ gì. Tiểu Long cảm động nghĩ. So với mình, nó nhát gan hơn nhiều. Nhưng trong hoàn cảnh ngặt nghèo, nó biết cách chế ngự tình cảm. Nó không những không bộc lộ sự lo lắng hay hoảng sợ mà còn biết cách động viên, an ủi bạn bè bằng những lời lẽ dịu dàng, ấm áp. Có một người bạn thông minh và trầm tĩnh như nó bên cạnh, chắc chắn cả bọn sớm muộn gì cũng sẽ thoát hiểm. Những ý nghĩ tốt lành đó giúp Tiểu Long tìm lại sự bình an và ru nó vào giấc ngủ lúc nào không hay. Những ca trực trôi qua gần như suôn sẻ. Đúng mười hai giờ, nhỏ Hạnh bàn giao ca gác cho Quý ròm. Hai giờ sáng, Quý ròm đánh thức Tiểu Long. Và đến bốn giờ, Tiểu Long lay thằng Mạnh. Cũng như Quý ròm, Mạnh là đứa mê ngủ nổi tiếng. Ngày thường, để đánh thức nó dậy đi học, mẹ nó phải lay nó đến cục cả tay. Ấy vậy mà nó đâu đã chịu ngồi lên ngay; nó còn phải lăn qua lăn lại "lấy trớn" có đến năm, sáu phút là ít. Nhưng đó là nói lúc bình thường. Còn khi Tiểu Long dập nó dậy để gác thì Mạnh ý thức ngay là nó đang ở đâu. Cho nên nó làm một chuyện mà cả đời nó chưa bao giờ làm là bật ngay dậy khi có một bàn tay vừa chạm vào người. - Tới phiên em rồi hở anh? - Mạnh hỏi, tay vẫn đang dụi mắt. - Ừ! - Tiểu Long đặt cây đèn pin vào lòng Mạnh, cười khì khì! - Ca của mày là sướng nhất đấy! Bốn giờ là sáng bảnh rồi còn gì! - Sáng đâu mà sáng! - Mạnh càu nhàu - Ở trong rừng mà anh làm như ở thành phố không bằng. Quả thật, lúc này khung cảnh trong rừng không đến nỗi tối om om nhưng vẫn còn mờ mịt lắm. Nếu không có chiếc đồng hồ của nhỏ Hạnh, chẳng đứa nào biết giờ này đã là bốn giờ. Tiểu Long đang còn ngái ngủ, nên chỉ nói "Ờ, tối thật!" và lật đật đưa chiếc đồng hồ và cây đèn pin cho Mạnh rồi nằm xuống ngủ ngay. Ngồi trơ một mình, tự nhiên Mạnh cảm thấy đói bụng ghê gớm. Nó tính lục lọi ba lô của Quý ròm để tìm chút gì đó ăn cho đỡ đói nhưng ông anh ròm của nó lại gối đầu ngay trên ba lô nên Mạnh đành bó tay. Không những đói, Mạnh còn cảm thấy sờ sợ. Nói cho chính xác thì nó cũng không rõ nó đang sợ hãi điều gì. Lúc tối, nhỏ Hạnh đã nói cho nó biết sự thật về bọn ăn thịt người, chẳng có lý do gì nó phải sợ chuyện này nữa. Cọp beo, rắn rết thì suốt đêm qua chả thấy mống nào mò tới, nó có thể hoàn toàn yên tâm. Nhưng thực sự thì nó vẫn không yên tâm nổi. Nó vẫn sợ. Một nỗi sợ mơ hồ nhưng lại không ngừng gặm nhấm trái tim nó. Càng lúc Mạnh càng ngồi sát vào người Tiểu Long. Cuối cùng nó tựa hẳn vào tấm thân vạm vỡ của ông anh, đảo mắn nhìn quanh, nơm nớp nghĩ: Phiên trực của các ông anh bà chị không có gì đặc biệt nhưng biết đâu đến lượt mình lại xảy ra chuyện thì sao! Ý nghĩ đó khiến Mạnh run lên. Nó đứng dậy bước lại chỗ gốc cây, cầm lên con dao phát quang, bụng tiếc hùi hụi đó không phải là một cây súng, mặc dù từ bé đến giờ nó chưa biết bắn súng là thế nào Lúc này trời đã sáng hơn một chút nên Mạnh có thể trông thấy lờ mờ mọi vật chung quanh. Đang láo liên mắt, đột nhiên Mạnh cảm thấy có một cái gì đó là lạ lọt vào tầm mắt mình. Nó ngoảnh phắt về phía đó và lập tức hét lên một tiếng kinh hoàng: - A... a... a... a... a... a...