Nói về từ khi Ngô Khởi trốn khỏi nước Sở, đi tới Cửu Lý Sơn, gặp Bạch Đầu Hồ tiên ông, cầm tay lại, nói rằng: - Phò mã thật có đế vương phước phận, sao không qua Thanh Châu mà kiếm Hạ Nghinh Xuân, cuốn binh thơ này đủ các thứ trận đồ, ta cho ngươi lập nên cơ nghiệp. Ngô Khởi tiếp lấy cuốn binh thơ, rồi thấy trận gió thổi qua, thì Hồ tiên ông đã bay đâu mất. Ngô Khởi đứng giữa thinh không bái tạ, xem binh thơ mà ngớ ngẩn tâm thần, vùng vằng chưa nỡ dời chân, sanh ra một kế thoát thân mới đặng. Lúc đó vừa đi vừa nghĩ, đã tới quán trọ vào ăn uống nghỉ ngơi. Rồi đó Ngô Khởi cậy chủ quán sắm sửa cho một bộ đồ đạo trang, mặc vào rồi giả làm thầy du phương quái mạng (là thầy coi tướng coi quẻ). Ngô Khởi bèn tạ từ chủ quán mà thẳng qua Thanh Châu. Đi được ít ngày, thì đã tới Thanh Châu phủ, xem thấy lâu đài cao vọi, bốn phía tường vách chạm nguy nga, trong ngoài có đông đảo người ta, liền bước tới xem tường chung thủy. Khi Ngô Khởi tới đó, thấy nơi cửa thành treo tấm bảng văn, đề mấy lời như vầy: "Tề Tuyên vương sắc dụ, cho quân dân ai nấy rõ hay có gian tặc là Ngô Khởi ở dạ chẳng ngay, hiệp năm nước tới vây Hỗn Hải, Chung hậu đã trừ an mối họa, còn Ngô Khởi phải bắt nó mới xong, như ai biết tin nó ở đâu, mau lập tức tới báo quan, thời đặng thưởng ngàn vàng, bằng bắt đưa tới nạp cho quan, thời phong cho làm quan cả họ ". Ngô Khởi xem rồi thất kinh và nghĩ rằng may nhờ có dịch phủ cải trang, bằng không thì đã bị bắt. Nghĩ rồi bèn bỏ đi một đỗi xa xa, sau lưng nghe có tiếng người kêu: - Bớ ân chủ! Ngô Khởi lắng tai tỏ rõ, nghe hai chữ ân chủ thì trong bụng mới vững được bảy tám phần, bèn đi ra chỗ vắng, Ngô Khởi mới dám dừng chân lại. Gặp mặt, hai người han hỏi mới biết là cực bộc Ngô Trung, cùng nhau vui vẻ mười phần. Ngô Trung mới phân trần sau trước rằng: -Từ lúc hội hoa đăng gây họa, tiểu bộc xiêu lạc tới Thanh Châu, vào làm gia bộc cho Hạ Thái Sư, nhờ Hạ quốc mẫu đãi tôi ra người trưởng thượng, người cho đi coi ruộng, quyền hành cai quản, thường ngày lai vãng trong chốn hương thôn, nay thời may lại gặp được chủ, ấy cũng là tam sanh hữu hạnh. Ngô Khởi nói: - Cũng vì Sở bang binh bại nên mới bị xiêu lạc tới giờ, nay lại gặp Hồ tiên ông giữa ban ngày, dạy ta qua đây mà tìm Hạ thị. Ngô Trung nói: -Xin mời ân chủ về trong điền trang an nghỉ, để mai tôi thông báo với Thái sư cho người hay. Nguyên từ khi Thái Sư bị biếm tới nay, lòng oán ức, hàng ngày muốn trả thù bởi vậy cho nên liên kết cùng quân cường khấu, để chờ ngày công hãm Lâm Tri, thời may nhân dịp Chung hậu đi công phạt nước Ngô, trong triều đã không ai là dũng tướng, vậy để tôi cùng Thái sư thương lượng coi thử ngài tính toán lẽ nào? Ngô Khởi nghe nói cả mừng, thầy trò dắt nhau về trong điền trang an nghỉ. Rạng ngày Ngô Trung từ biệt Ngô Khởi mà trở về phủ Thái sư, lúc về tới, thấy Diên Quảng còn ngồi đàm luận, tả hữu đều là người tâm phúc với nhau, Ngô Trung liền tới trước khấu đầu tỏ các việc trước sau sự gặp Ngô Khởi. Thái sư lòng càng hoan hỉ, biểu mau mau về thỉnh Ngô tướng quân, Ngô Trung lật đật trở lại thuật hết các lời, thầy trò đồng mừng rỡ mới cùng nhau dắt tới phủ Hạ thị. Khi Thái sư hay tin Ngô Khởi tới, thì vội vàng ra giữa trung đường, tỏ lời niềm nỡ, ân cần tiếp rước. Gặp mặt cùng nhau thi lễ, hai bên phân ngôi chủ khách cùng ngồi. Hạ thái sư vồn vã hỏi rằng: -Từ khi cách mặt Ngô tướng quân, lão hàng ngày luống những khao khát. Vậy ta muốn làm sao cho phỉ tình mơ ước, nay gặp nhau được cũng là cơ hội tại trời, khi nên trời cũng chìu người, cho lão trả được oán thù mới đành dạ. Ngô Khởi thưa: - Như thái sư muốn trả thù con xủ phụ, thì phải chiêu binh mãi mã cho nhiều, hễ làm ra mà ngôn thuận lý hòa như vậy mới phục được lòng tướng sĩ. Diên Quảng nói: - Lương thảo cũng đã đầy đủ, anh hùng thời tiếp nạp cũng nhiều, ngặt một điều sơ xuất vô danh, lại câu Dĩ thần thí quân sao phải. Ngô Khởi nói: - Việc đó xin thái sư đừng có quản ngại, hãy mời Hạ tây cung ra đây mà luận việc binh cơ, mạt tướng sẽ có xảo kế bây giờ, làm cho các chư hầu cũng phải cuốn cờ xếp giáo. (Vì Ngô Khởi là một người lanh lợi, muốn cho gặp mặt Hạ Nghinh Xuân phải dùng kế mà nói khích Hạ thái sư, nên Diên Quảng cũng nghe lời mà kêu con ra mắt). Nói về Hạ Nghinh Xuân khi nghe cha vào nói có Ngô Khởi tới, nên mời ra nghị việc quân cơ, thì mừng thầm rằng: Tình nhân lại gặp tình nhân, mới biết chữ hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (Chí lý thay!) Bèn sửa sang cung phục, chẳng khác như tiên ở Quảng Hàn, mùi hương gió thổi phất ngang, liền bước ra trước đại đường mà thi lễ. Ngô Khởi thấy Hạ tây cung bước tới, bèn quỳ xuống mà lễ quân thần, Hạ nương nương đỡ dậy mời ngồi, mới phán hỏi một hai lời: -Thái sư nay muốn trả thù Chung hậu, ái khanh có diệu kế cho xin tỏ bày, đặng Ai gia phục thù tiết hận. Ngô Khởi thưa rằng: - Việc đó Thái sư đã có nói, dĩ thần thí quân cũng khó lòng, bây giờ phải tính vầy mới xong, Nương nương hãy kể tội Chánh cung ra thập ác, còn sau phải để Tây cung danh dự, như vậy mới phục lòng dân, chừng tờ bản văn tỏ khắp xa gần thì ai cũng biết, Nuơng nương là khoan nhân đại độ. Ngô Khởi nói rồi, lấy mắt mà ngó Hạ tây cung. Nghinh Xuân cũng hội ý, liếc qua liếc lại một đôi lầ!!!8271_74.htm!!!
Đã xem 740942 lần.
http://eTruyen.com