Họa Hồn Cung một mình một cõi nằm trên hòn đảo sương khói. Bên trong cũng mù mịt khói sương, huyền huyền, ảo ảo như cảnh trong mơ. Hòang hôn chạng vạng xuống, màu tím của bầu trời quyện với khói sương từ mặt đất như một bức tranh nhòe nhọet hư ảo. Chiều tối bọn gia nhân lên đèn nên có ánh nhập nhòe ẩn hiện như ma trơi. Cung xây hình tròn, có 4 hành lang chính giao nhau ở giữa thành hình chữ thập. Cung được xây trên 1 trục quay lớn, tuy nhìn không thấy nhưng thật ra cả cung cứ từ từ xoay vòng. Nếu đứng tại một điểm trong vài giờ có thể biết được cung đã quay tròn 1 vòng 360 độ. Thêm vào đó, để tăng tính hảo huyền của cung, các dãy nhà và hành lang đều trang trí y hệt nhau, chỉ có người ở đảo lâu năm mới may ra nhận diện đúng dãy nhà nào là dãy nhà nào. Đông Tử hòan tòan không biết điều này, cứ nhắm hướng vừa ra quay ngược vào. Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân loay hoay đánh bọn gia nhân, có vài phút không để mắt mà Đông Tử đã biến mất trong đám khói sương, không biết đã đi vào dãy nhà nào. Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân nhìn lại thấy Đông Tử biến mất thì hơi hỏang. Rõ ràng người ở Họa Hồn Cung không phải chỉ có mình Tường Vy, và cho dù gặp lại Tường Vy không có 2 dị nhân ngay cạnh, Tường Vy cũng không nể mặt mà chỉ trao khăn tẩm độc cho Đông Tử đâu. Quan trọng hơn nữa, dẫn Đông Tử vào Họa Hồn Cung để xem kịch tính thế nào, vậy mà diễn viên chính lại lạc mất! Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân tá hỏa lên tìm. Đông Tử quay lại lối cũ, bước vào “phòng nghỉ” mới hay không phải nơi vừa đến. Phòng bốn vách tường tre dát đồng đỏ, võ khí các lọai treo đầy vách. Từ trên trần, những tấm mành tre lớn kết nối với nhau bằng chỉ vàng đan chằng chịt thả xuống ngăn thành những lối đi ngoằn nghòeo. Phòng này cũng mù mịt khói nhan như những phòng khác. Đông Tử thấy không phải “phòng nghỉ” đã định bụng thối lui, thế nhưng thóang thấy có dáng người nam tử đứng giữa phòng nên tiến vào một chút. Qua lớp màn tre, Đông Tử nhận ra người thanh niên ở trần, vai rộng, tay dài đeo một chiếc còng ở cánh tay, bên dưới mặc một lọai y phục nửa quần nửa váy. Bên trong là quần, bên ngòai 2 mảnh gấm che trước che sau. Eo đeo dây thắt lưng to bảng bằng đồng. Trông cứ như 1 tượng thần ở câu chuyện huyền thọai nào đó. Đông Tử nhận ra ngay dấu hình xăm nhện đen trên vai người đó, cất tiếng gần như reo: “Vạn Độc Vương!” Cùng lúc Đông Tử vấp vào vật gì dưới chân. Ra là một xác người. Lúc này Đông Tử mới nhìn xuống đất thấy nhiều xác phụ nữ nằm la liệt. Người nào cũng có vẻ trúng độc mà chết. Đông Tử bụm miệng ghiềm tiếng kêu giật mình. “Bọn kỹ nữ này… bị ta đụng vào đều ngã ra chết hết! Không làm gì được. Bọn vô dụng” Gã thanh niên đã quay mặt lại từ lúc nào, cất tiếng than phiền. Hắn chỉ lớn hơn Đông Tử chừng vài tuổi. Tuyệt đối không phải Vạn Độc Vương mặc dù cái nhìn cũng lạnh lẽo không kém. Khác với Vạn Độc Vương lạnh lùng nhưng đầy u uẩn, gã thanh niên gương mặt đặc sệt hung khí. Thêm vào đó, bên trái, từ trán xuống, những đường gân đen như mạng nhện chạy dài tận góc mắt khiến thần sắc thêm phần khắc nghiệt chứ nếu không, gương mặt hắn có lẽ cũng khá đẹp …gái: Mắt liễu dài, mũi thẳng, môi mỏng, nét mặt nhìn sắc nhọn như dao. “Ngươi vừa gọi ta là Vạn Độc Vương à?” hắn hỏi. “Phải đấy, ta là Vạn Độc Vương” Gã mạo danh Vạn Độc Vương nói, giọng tò mò nhanh chóng chuyển thành sự tự nhận đầy vinh hạnh. Như thể cái tên “Vạn Độc Vương” là một chức danh quan trọng nào đó hắn thèm khát từ lâu. Hắn lại gần Đông Tử tóm lấy áo Đông Tử không cho cô chạy ra. Bị Đông Tử xô ra, hắn mới để ý Đông Tử chạm vào người mà không trúng độc chết. Hắn mừng húm! Hiển nhiên từ xưa đến nay, cũng như Vạn Độc Vương, chưa từng có mấy người thường chạm tay vào người. Thấy Đông Tử có thế da-chạm-da, hắn liền bế xốc Đông Tử lên vai, thảy xuống giường. Đông Tử lui vào góc giường cảnh cáo: “Tránh xa ta ra!!!! Vạn Độc Vương mà biết ngươi đụng đến ta thì hắn sẽ… sẽ…” “Ai nào? Ta chính là Vạn Độc Vương đây!” Hắn cười cười, vồ tới tóm lấy vai Đông Tử. Hắn kề sát Đông Tử, cà cà mặt vào má Đông Tử: “Chà, người sống cảm giác có khác nhỉ!” Gã thanh niên đú đởn ôm vồ lấy Đông Tử sờ soạng lung tung. Đông Tử giẫy giụa, may mắn đấm trúng vào mặt nên lợi dụng khi hắn cau có chùi máu mũi, Đông Tử chui dưới vòng tay hắn luồn ra ngòai, vớ lấy lưỡi mác treo gần nhất trên tường thủ thế. Gã thanh niên nhếch mép, khịt mũi đứng lên. Con gái càng bạo dạn, hắn càng thích. Rút một vài nhánh hoa trên bàn, hắn cắn 1 cành vào miệng, tay kia rứt cánh hoa từ một đóa khác phóng vào Đông Tử. Cánh hoa mỏng thế nhưng nhờ công lực cứ phóng tới như phi tiêu. Đông Tử đỡ được vài cánh hoa đầu, đến cánh thứ tư trở đi thì bị chúng bắn vào áo, ghim vào tường không động đậy được. Đông Tử hét lên: “Cứu tôi với! Hóan Diện Nhân! Hiết Hổ!” Tường Vy xô cửa bước vào. “Gì mà ồn thế? Phong ca đang ngủ đấy!” Tường Vy nạt. Thấy Đông Tử, ả thay đổi thái độ ngay. “Con nhãi này, sao còn ở đây?” “Ai vậy? Bạn muội à?” Tường Vy lắc đầu: “là con nha đầu Phong ca thích đấy! Vết tên trên cổ Phong ca là tại nó” Gã mặt thẹo vỗ tay thích thú kêu lên, giọng giễu cợt “là đứa con gái Phong ca thích à? Phong ca cũng thích con gái à? Đêm nay ta may mắn đây!” Đông Tử thấy Tường Vy, vội vã van xin: “Tường Vy tỉ, xin tỉ hãy cứu tôi ra khỏi đây!” nhưng Tường Vy chỉ hờ hững đi ra ngòai không quên nhắn tên mặt thẹo thêm 1 câu: “Gia huynh, xong rồi nhớ giết bỏ đi, đừng để Phong ca biết đấy!” “Biết rồi!” Gã mặt thẹo tên Gia gật đầu, mỉm cười ranh mãnh. Tường Vy sầm cửa lại, bỏ đi không thèm đóai hòai tới Đông Tử. “À phải rồi, đừng la hét om xòm! Phong ca đang ngủ đấy!” Ả đột ngột thò đầu vô cửa sổ nhắn nhủ thêm rồi lại sầm cửa đi mất. Gia hý hửng lại gần Đông Tử, lần này còn thích thú gấp đôi trước kia. “Xin đừng giết tôi, tôi chỉ muốn gặp Vạn Độc Vương cám ơn. Rồi tôi sẽ đi ngay, không có ý gì đâu!” Đông Tử tuyệt vọng, không ngờ Tường Vy thấy chết không cứu như vậy. “Giết ngươi? Đừng lo! Ta không giết vội đâu!” Gia trấn an. “Hóa ra ngươi là con bé Phong ca thích… hay lắm! Từ nhỏ đến giờ Phong ca lúc nào cũng giành giật với ta. Học võ cũng giỏi hơn, luyện công cũng hơn. Tường Vy cũng thích Phong ca hơn, giáo chủ cũng trọng dụng Phong ca hơn và thậm chí phong vũ hàn công cũng chỉ mình Phong ca luyện thành!” Gia hậm hực hồi tưởng. Vạn Độc Giáo từ xưa bắt trẻ em về luyện độc. Biết bao nhiêu đứa trẻ đem về, sống sót chẳng được bao nhiêu. Bốn trong số những đứa sống sót đợt ấy là Trường, Phong, Gia và Tường Vy. Trường và Gia từ khi sinh ra đã ở trong Vạn Độc Giáo, trong khi Phong gần 7 tuổi mới được đưa vào. Đến sau, thế mà Phong lại luyện công và học võ nhanh hơn cả Gia và Tường Vy. Bốn người giỏi nhất, võ công cao cường, nội lực thâm hậu, cả cơ thể đều là độc dược, là “độc nhân bảo bối” của Vạn Độc Giáo. Thế nhưng chỉ mình Phong luyện được phong vũ hàn công. “chắc tại Phong ca giỏi nhất!” Đông Tử buột miệng. “Không đúng!” Gia nạt. “Ngày đó, Trường ca đã hai mươi ba tuổi, Phong chỉ mới mười mấy! Trường ca và ta đều luyện độc lâu và công lực vượt trội hơn Phong nhiều! Vậy mà…” Gia kể lại đêm kinh hòang đó khi bốn đứa được đưa vào chính điện, Giáo chủ Luân Hồi Vạn Độc và Thánh Nhân lệnh cho cận hầu Dược Nhi đem phong vũ châu ra. Phong vũ châu, hạt ngọc truyền thuyết giang hồ xưa nay không mấy người từng thấy tận mắt. Hạt ngọc nhỏ bé nhưng đầy uy quyền tự thân có thể trôi lơ lửng trên khay nhung đỏ rực trên tay Dược Nhi. Chỉ cần nuốt hạt ngọc luyện công có thể trở thành giang hồ bất bại. Trường và Gia nhìn thấy hạt ngọc đều không dấu nỗi hứng khởi. Thánh Nhân chậm rãi giải thích: “Các ngươi đã luyện thành độc nhân, nay ta sẽ giao phong vũ châu cho 1 trong 4 người. Phong vũ châu và phong vũ chưởng pháp là bảo vật của Vạn Độc Giáo, dĩ nhiên truyền cho người xứng đáng…” Trường không khỏi tự tin ngẩng cao đầu. Thánh Nhân tiếp: “Thế nhưng, phong vũ châu hội tụ tòan âm khí, kén chọn người luyện, từ xưa nay, ai ngậm vào luyện công đều bị âm khí hút hết nguyên khí. Trong 4 người, ai nuốt được ngọc để luyện phong vũ hàn công, ta sẽ phong làm Vạn Độc Vương của giáo phái!” Trường là người lớn tuối nhất, lại công lực cao cường nhất nên bước ra thử ngọc trước. Hắn vận công để giữ ấm rồi ngậm viên ngọc. Thế nhưng vừa cho hạt ngọc vào miệng, Trường bắt đầu thở ra hơi lạnh và từ trên da hạt tuyết bắt đầu tỏa ra. Cả người Trường chuyển thành màu xanh, da săn lại, tròng mắt đông thành đá, hơi thở tỏa ra thành bụi tuyết. Trường vận công thế nhưng cứ như bị rơi vào giữa trận bão tuyết khốc liệt, cả người hóa thành đá nhanh như chớp. Tường Vy la lên: “nhả hạt ngọc ra đi Trường ca!” vừa hết câu, cơ thế Trường đã đông thành khối bột tuyết. Giáo chủ Luân Hồi Vạn Độc đến chạm tay vào, Trường vỡ vụn ra thành bụi nước đá chỉ còn hạt ngọc phong vũ rơi ra, lơ lửng trong cầu khí của nó. Mọi người có mặt đều khiếp sợ. Luân Hồi Vạn Độc quay sang Thánh Nhân xin ý kiến “Thánh Nhân, xem ra bọn chúng chưa đủ khả năng đâu, nếu cho thử tiếp sẽ thêm đứa mất mạng! Hay là hãy đợi thêm vài năm” Thánh nhân lắc đầu “không được. Không thể chờ một ngày nào nữa. Vận mệnh cả giáo phái chỉ tùy thuộc vào hôm nay… nếu không ai luyện được phong vũ hàn công, Sinh Tử Dược Cốc sẽ….” Thánh Nhân ngừng lời, lắc đầu như xua đi ý nghĩ ghê sợ đó. Mãi mới lấy được can đảm bà tiếp “Phong vũ châu kén chọn khí chất của người ngậm ngọc chứ không tùy võ công, đứa nào chống lại được hàn khí của nó sẽ không bị hóa thành đá thôi” Chỉ tay vào Phong, Thánh Nhân nói “Phong, đến phiên ngươi!” “Xin cho đệ tử thử!” Gia cất tiếng. Gia là con người rất tự tin và hay ganh đua. Trong giáo, hắn chỉ nể mình Trường. Nếu Trường không thành Vạn Độc Vương được, thì phải để hắn, không thể để thằng nhãi đến sau là Phong được. Phong, ngược lại, không thích tranh giành nên lui bước. Gia tiến lên, cầm hạt ngọc trong tay. “Hạt châu phong vũ quả nhiên lạnh lẽo khác thường. Cầm trong tay thôi đã thấy khí lạnh xâm chiếm. Khí lạnh nhưng có cảm tưởng như đang đun cháy bàn tay.” Gia bỏ hạt ngọc vào miệng. “Đó là giây phút kinh khủng nhất đời ta!” Gia tả lại, mặt nổi gân vì sợ “Âm khí trong ngọc lan tỏa khắp người, từng sợi tóc của ta cũng đông thành đá, cái lạnh như hàng trăm lưỡi dao cắt ta ra thành từng mảnh từ trong ra ngòai.” Phong vũ châu như con quỷ dữ lâu nay bị giam cầm chỉ chực xổ tung ra. Một mặt hút lấy nguyên khí người ngậm ngọc, một mặt phóng thích lượng hàn khí khổng lồ điều khiển người ngậm ngọc. Gia bị phong vũ châu trấn át, tròng mắt như hóa thành hai khối đá, cả người run bần bật, da tỏa hạt tuyết và trên trán, chỗ sau này có vết sẹo, nổi gân đá lên. May thay Phong đứng ngay cạnh, thấy sự không hay nên chưởng cho Gia 1 cái, viên ngọc rơi ra. Nhờ thế hắn mới giữ được mạng. Gia tức tối kể lại, đấm tay xuống bàn. Cái bàn trong phòng vỡ tan thành nhiều mảnh. Ly, tách rơi bể lỏang xỏang. Đông Tử giật mình. Gia nhìn lạnh lùng, hung ác, võ công cao cường như vậy mà kể lại chuyện cũ người hắn còn run bần bật! Quay lại chuyện kể, Gia ngã sụp xuống đất, co giật từng cơn, quằn quại đau đớn. Phong và Tường Vy vận công giữ ấm hắn lên. Tường Vy sợ quá vận công mà nước mắt cứ chảy ra. Thánh Nhân lắc đầu thất vọng. Đến phiên Phong. Phong miễn cưỡng bỏ viên ngọc vào miệng. Ngọc phong vũ màu đen giữa như có quần phong bão táp. Bỏ ngọc vào miệng, Phong cũng bắt đầu hóa đá như Trường và Gia, cả người tái nhợt, tròng mắt chuyển thành màu bạc. Có khác chăng, hạt tuyết nhanh chóng tỏa ra không trung bao phủ lấy người. Tuyết tạo thành quần phong bọc kín lấy Phong. Gió xóay rít ầm ầm, những người trong chính điện căng thẳng quan sát. Đột nhiên, từ trong tâm xoáy, hạt tuyết chuyển thành màu đen. Có luồng nhiệt rất mạnh từ trong người Phong tỏa ra. Luồng nhiệt tỏa ra đến đâu, tuyết biến thành màu đen đến đó, xóay tuyết đen lấn át hàn khí do phong vũ châu tạo ra. Gió xóay từ từ tan đi. Phong hít thở mạnh, cả người trở lại bình thường. Vụn tuyết trên da tan thành hạt nước nhỏ giọt xuống đất. Cuối cùng di chứng của việc nuốt ngọc chỉ là vài hạt tuyết màu đen thỉnh thỏang bay lác đác thôi. Gia và Tường Vy sửng sốt không tin vào mắt mình. “Đúng như ta hy vọng” – Thánh Nhân hồ hởi “Đứa trẻ này vừa sinh ra đã hấp thụ một lượng lớn nhật minh nhiệt công nên cơ thể tự sinh nhiệt lượng chống chọi được âm lực của phong vũ châu!” “Khoan đã!” Đông Tử ngắt dòng hồi tưởng của Gia. “Nếu Vạn Độc Vương tên thật là Phong, và lúc nhỏ lại hấp thụ nhật minh nhiệt công, vậy thì Vạn Độc Vương với Bạch Dương thì ra là… là….” Hèn gì… Đông Tử gật gù, hèn gì mỗi lần nhìn Bạch Dương cứ có cái gì đó khiến Đông Tử liên tưởng đến Vạn Độc Vương. “Đúng thế… Nhưng tên đỏm dáng Bạch Dương không biết gì đâu, cứ truy sát Phong…” Gia nhếch mép “Phong ca lúc đến cung đã 7 tuổi, dĩ nhiên nhớ mình là ai, nên xưa giờ bị Bạch Dương truy sát nhưng vẫn nhường hắn mãi!” Đông Tử giờ đã hiểu. Lần đó, một phần vướng tay với Đông Tử, phần vì không nỡ ra tay với Bạch Dương mà Vạn Độc Vương mới bị bắn trọng thương. “Nếu vậy thì kinh khủng thật, Bạch Dương mà biết hắn súyt giết đứa em trai thất lạc sẽ không cười khoe hàm răng đẹp nổi đâu!” Đông Tử thảng thốt. “Nói nhảm gì thế? Phong ca cười mới đẹp chứ!” Gia phản biện. Gia là một người đầy mâu thuẫn. Tuy so đo với Vạn Độc Vương, hắn lại không để ai hơn Vạn Độc Vương dù ở những điều lãng nhách nhất! Hiển nhiên, Vạn Độc Vương hơn hắn một bậc, ai đó hơn Vạn Độc Vương khác nào hơn hắn? “Mà này! Ngươi đừng tưởng ta giữ ngươi lại để kể chuyện cho ngươi nghe!” Trút tâm sự xong, Gia thoắt cái đã nhớ lại mình đang muốn làm gì. Phong từ xưa cái gì cũng hơn hẳn Gia, lại ngậm được phong vũ châu luyện thành phong vũ hàn công, và được phong làm Vạn Độc Vương, Phong tòan đạt được những điều Gia muốn. Cho nên điều duy nhất Gia muốn dành cho được lúc này chính là đứa con gái mà Phong thích, chính là Đông Tử đây! Gia giải thích đến đó thì xé tọac áo Đông Tử ra. Đông Tử tuột áo cũng không bị ghim vào tường nữa nên đá vào hạ bộ của Gia rồi chạy ra ngòai. Gia nhanh chóng né được và phóng theo tóm lấy Đông Tử kéo lại.