hi chuông báo hiệu vào lớp thì thầy Cang mới bước ra khỏi phòng, và thủng thẳng đi về phía phòng các giáo sư: chiều nay thầy nghỉ giờ đầu. Thầy định sẽ chấm bài Anh văn. Nhưng vừa mới tới cầu thang thì đụng ngay thầy Vinh đang hấp tấp đi lại:- May quá, anh Cang. Anh có thể coi giùm lớp tôi một chút được không?Thầy Cang sốt sắng:- Được. Tôi rảnh giờ đầu. Tôi cho chúng làm bài hộ anh nhé.- Ồ, cám ơn anh. Có bài Sử tôi đã chữa xong rồi ở phòng của tôi, anh lấy và phát hộ. Anh bảo chúng coi lại bài rồi để chúng một mình cũng được... Bà ngoại thằng Ẩn vừa mới tới. Tôi phải đem con chuột Tàu để trả lại cho bà. Anh giúp tôi một tí nhé. Anh lên phòng với tôi để lấy chồng vở.Nhưng vừa mới mở cửa phòng, thầy Vinh ngạc nhiên khi thấy con mèo nằm chễm chệ trên ghế của thầy. Nhìn qua hộp con chuột thì thấy nắp hộp mở toang, con chuột chạy đâu mất rồi. Thầy Vinh hoảng hốt thật sự:- Trời ơi!... Con chuột của tôi đâu rồi? Sao con mèo khốn nạn kia lại vào đây được? Hay là nó ăn con chuột mất rồi? Trời ơi!Thầy Cang nghĩ nhanh: không lẽ con mèo bé bằng nắm tay kia mà xực nổi con chuột Tàu gần bằng nó...Thầy nêu giả thuyết:- Hay là hồi nãy anh không đóng cửa lại, nên nó chạy mất rồi?Thầy Vinh như chợt nhớ ra:- À, tôi nhớ rồi. Hai thằng quỷ, Mạnh và Bảo... chúng ôm theo con mèo khi tôi bảo chúng lên đây.- Vậy là anh nghi chúng nhốt con mèo ở trong và... thả con chuột ra?- Chứ còn gì nữa - Giọng thầy Vinh càng hung hăng - cái thằng Bảo, tôi phải trị tội nó đã mới được.Thầy Cang cười hóm hỉnh:- Nhưng bây giờ thì bà Ái nắm đầu anh trước đấy. Lo mà tìm cách nói cho khéo đi.- Đâu phải lỗi tại tôi. Trời ơi! Cái thằng quỷ ranh đó làm hại tôi quá mà.Thầy Cang:- Thôi anh đến nói cho bà ta biết cho rồi... - Thầy Cang nhìn đồng hồ - thôi tôi xuống coi bọn trẻ nhé.Thầy Cang đi rồi, thầy Vinh cũng chán nản đi về phía nhà đau.Trong lúc đó, ở trên gác thượng, tình trạng càng thảm não hơn.Dùng hết mọi cách cái cửa quái ác vẫn không chịu nhúc nhích, Bảo than thở:- Trời ơi! Sao chẳng có ai đi qua để mình kêu mở giùm nhỉ?Nó suy nghĩ thật nhiều để tìm cách kêu cứu. Bỗng mắt nó sáng lên: có cách rồi. Gác thượng nằm phía trên phòng bệnh. Dưới đó có thằng Ẩn nằm. Nếu nó làm cho thằng Ẩn chú ý, chúng sẽ được giải thoát. Nó giải thích cho Mạnh hiểu rồi kết luận:- Nếu thằng Ẩn dậy không được, nó sẽ nói cho bà Sinh biết lên mở cửa cho tụi mình.Mạnh thắc mắc:- Nhưng làm sao cho thằng Ẩn biết tụi mình đang mắc kẹt ở trên này?- Đơn giản lắm: mình chỉ việc tìm cái gì dài dài để đập vào cánh cửa kính là nó phải chú ý liền.Rồi Bảo lấy cái lồng, nối các sợi dây cột giấy tờ lại được một sợi dây thật dài. Trước khi vào việc, Bảo cẩn thận bỏ con chuột vào trong áo sơ mi.Bảo nói:- Nếu đập vào cửa kính không được thì mình đập trên nền nhà cũng được. Cái này bằng mây nên không sợ bể gạch... Ở dưới nhà đau, bà Ái đang ngồi nói chuyện với cháu thì thầy Vinh bước vào. Thầy lúng túng:- À, bà Ái. Thật tôi không biết nói sao cho bà hiểu. Nhưng bà cứ yên trí tôi sẽ phạt những đứa hay phá phách.Bà Ái ngơ ngác:- Thưa thầy, thầy nói gì ạ?- Dạ, hai thằng bé, tôi bắt được ở vườn rau... chúng không được phép mang con mèo vào phòng tôi...Bà Ái lại càng ngơ ngác:- Thầy nói gì mà có con mèo trong đó nữa?Thầy Vinh vẫn không chú ý tới vẻ ngơ ngác của bà Ái:- Thưa bà, thật đáng tiếc. Nhưng những chuyện tương tự như vậy ở trường nào cũng có, dù trường đó có khắt khe đến đâu cũng vậy.- Xin lỗi thầy, hồi nãy giờ thầy nói gì tôi không hiểu. Thầy làm ơn nói lại cho tôi hiểu được không?Thầy Vinh chợt nhận ra cái ngớ ngẩn của mình, thầy bối rối... thì bỗng có tiếng “bum... bum...”, im một chặp rồi lại “bum... bum...” đều đặn gõ trên trần nhà.Thằng Ẩn cười lên ha hả:- Thầy, thầy có nghe gì không, hay quá thầy nhỉ. Hahaha...Bà Ái cũng cười theo cháu. Thầy Vinh lại càng luống cuống: không biết đứa nào... Thầy xin lỗi:- Xin lỗi bà, để tôi đi xem đứa nào mà phá dữ vậy.Bà Ái không ngờ trong nội trú lại có những trò chơi kỳ lạ như vậy.Tiếng chạy như ngựa phi trên cầu thang cho Bảo và Mạnh biết có người đang đi lên gác thượng, hai đứa hồi hộp đứng chờ. Nhưng bỗng chúng tái mặt khi nghe tiếng giận dữ của thầy Vinh:- Ai ở trong đó?Bảo run run:- Dạ... tụi con.- Ai?- Dạ, Bảo với Mạnh.Bảo, Mạnh, lại cũng hai thằng quỷ này. Thầy quát:- Có mở cửa ra không hai thằng quỷ.Giọng Bảo mếu máo:- Dạ thưa thầy... quả đấm rớt ra phía bên đó rồi.Nhìn xuống đất thầy Vinh thấy quả đấm và que sắt nằm lăn lóc trên bậc thang. Thầy lấy xỏ vào lỗ và xoay mạnh, cánh cửa bật mở. Thầy thấy hai thằng bé đang khép nép đứng sát vào nhau.Thầy tức tối:- Các anh làm gì ở đây?- Thưa thầy chúng con bị nhốt.- Tôi hỏi các anh làm gì ở trên này?Bảo ấp úng:- Dạ... chúng con chờ thầy...- Tôi bảo các anh chờ tôi trên gác thượng hả?- Dạ không, nhưng con thấy con mèo, con sợ nên lên đây tìm cái lồng...- Các anh định nhốt con mèo vào trong cái lồng??- Dạ không... con lấy cái lồng để nhốt...Ánh mắt thầy Vinh chợt đậu trên thắt lưng của Bảo, cái áo được bỏ trong quần thật gọn ghẽ, nhưng sao nó lại căng phồng lên như thế kia. Và chỗ phồng nó lại động đậy nữa chứ. Thầy nhìn thẳng vào mặt Bảo:- Bảo? Cái gì trong bụng anh vậy?Bảo líu ríu lôi con vật ra. Thầy Vinh chụp lấy la lên:- Con chuột Tàu... Ở đâu các anh có đây??Bảo ấp úng:- Dạ con chuột của chúng con... chúng con tìm cái lồng...- Con chuột của các anh? Tôi xin đính chính: nó là con chuột của tôi chứ không phải của các anh.Bảo cãi lại:- Không, của chúng con, tuần trước chúng con mất, bữa nay mới tìm lại được.- Còn tôi, tuần trước, tôi tìm lại được và mới mất ngày hôm nay.Hai đứa tròn mắt nhìn thầy Vinh... Mạnh bỗng vụt nói:- Thế ra... thầy cần mấy lá su để cho nó ăn...- Chứ sao... không lẽ tôi lấy để ăn sống!Và quay lại phía Bảo thầy ra lệnh:- Bảo, bỏ con này vào lồng rồi đi ra lớp, sau giờ học đến gặp tôi. Mau!Bảo bàng hoàng làm theo và đi xuống. Bóng hai thằng bé khuất sau cầu thang, thầy Vinh thở dài khoan khoái: tưởng nó đi đâu mất rồi chứ... Cái thằng Bảo, thầy không thể nào tha thứ được.Khi bà Ái ra về thì giờ Sử của thầy Vinh cũng gần hết, thầy vội vàng chạy ra lớp, chưa đến cửa thầy đã giục:- Mau lên! Giở sách Sử chương chín...Cả lớp xịu mặt. Nãy giờ vắng thầy, cả lớp tha hồ chơi: Bích chơi cờ ca-rô với Mão, Thuyết lợi dụng thời cơ để xếp lại tập tem, Bình, Truyền chơi phóng tên bằng cây bút của Bảo cho đến khi cái ngòi gãy thì chúng quay qua nói chuyện gẫu... Đứa nào cũng đinh ninh thầy Vinh không tới, vậy là tuần này không có bài Sử: điều mà đứa nào cũng mong muốn.Nhưng giờ thì bọn trẻ thất vọng, thầy Vinh đã đến, và sắp sửa giảng bài mới. Đứa nào cũng uể oải lạ. Chúng hờ hững lật từng trang giấy...Thầy Vinh vừa đến cửa lớp thì Mão vụt đứng dậy:- Thưa thầy trang mấy ạ?- Chương chín!Tiếng thầy Vinh nạt to làm Bình đang lơ đễnh nhìn ra cửa giật mình. Nó lúng túng mở vội quyển sách, thầy Vinh nhìn nó, nó rụt rè:- Thưa thầy chương mấy ạ?- Trời ơi! - Thầy Vinh hét lạc cả giọng - Chương... tôi nói tới bốn lượt mà chưa nghe! Bốn.Bích ngạc nhiên:-Thế sao hồi nãy thầy nói chương chín, bây giờ thầy nói chương bốn?Thầy Vinh đập tay lên bàn quát:- Tôi chịu hết nổi cái lớp này. Tôi bảo chương chín và tôi nói đi nói lại tới bốn lần rồi.Phải một lúc sau, tất cả mới tìm ra bài học mới. Và thầy Vinh bắt đầu.- Hôm nay chúng ta nói đến triều đại vua Gia Long...Giảng được một chút thì chuông hết giờ. Bọn trẻ thở ra nhẹ nhõm: như vậy chắc bài sẽ ngắn. Nhưng chúng mừng chẳng được lâu:- Tuần này - Tiếng thầy Vinh rõ ràng - học hết bài này, có gì tuần sau tôi sẽ giảng...Cả bọn ùa nhau ra sân chơi. Chỉ còn lại hai kẻ tội phạm. Thầy Vinh ném tia mắt giận dữ về phía chúng. Bảo ấp úng:- Thưa thầy... thầy bảo chúng con hết giờ... ở lại...- Hừ, tới đây, hai thằng ranh... Tôi muốn điên đầu vì hai đứa mày được! Nghe đây: Trong hai tuần, bắt đầu từ ngày hôm nay, các anh không được tham dự trò chơi nào, và ăn zêrô điểm hạnh kiểm.Chừng như thấy chưa đủ, thầy Vinh tìm thêm một hình phạt khác. Mắt thầy chạm phải quyển sách Sử để trên bàn. Thầy thêm:- Và chép thật sạch, thật đẹp sáu trang đầu bài giảng ngày hôm nay.Mạnh cúi đầu chấp nhận. Nhưng Bảo thưa:- Thưa thầy, con chép không được, vì bút của con ai làm gãy rồi.Bình và Truyền đi chơi ngang, chúng làm lơ luôn: đâu phải chúng cố ý, tại lỡ mà, vậy đâu có lỗi, chúng lý luận như vậy. Thầy Vinh hơi tức. Nhưng thầy gật gù cười thầm:- Được, nếu vậy anh học thuộc lòng cho tôi cả 6 trang đó cho giờ Sử tuần sau.Bảo sợ hãi:- Thưa thầy...Thầy Vinh gắt:- Không thưa gởi gì cả. Học cho tuần sau. Để hết thời giờ phá phách.