rời rét căm căm. Nàng cảm thấy ở miệng có cái vị của cát. Cát? Sao lạ vậy? Nàng đang ở đâu đây? Nàng nghe có tiếng nói của Ray. Chàng đang gọi nàng, đang cúi xuống trên nàng, ôm lấy nàng. Chàng hỏi:- Nancy, chuyện gì vậy em? Các con đâu rồi, Nancy?Nàng nghe nỗi sợ hãi đang rung lên trong giọng nói của nàng. Nang cố đưa bàn tay lên, thấy nó rơi xuống cạnh nàng, mềm nhũn. Nàng muốn lên tiếng, nhưng không một âm thanh nào thoát ra khỏi đôi môi nàng. Ray đang ở đó, kề bên nàng, nhưng nàng không thể với tới.Nàng nghe có tiếng Dorothy: “Này Ray, anh hãy đỡ cô ấy dậy. Hãy đưa cô ấy vào nhà. Chúng ta cần có sự trợ giúp để tìm hai đứa bé”.Hai đứa bé. Cần phải tìm chúng ngay. Nancy muốn bảo Ray đi kiếm chúng. Nàng cảm thấy đôi môi mình mấp máy, nhưng không thốt nên lời. Nàng nghe có giọng nói vụn vỡ của Ray, “Ồ! Chúa tôi!” Nàng muốn nói: “Anh đừng lo cho em. Hãy để mặc em. Anh đi tìm các con nhanh lên!” Nhưng nàng không nói được. Ray đỡ nàng dậy và giữ lấy nàng, chàng hỏi Dorothy:- Chuyện gì đã xảy ra cho nhà tôi vậy nè?- Anh Ray à, chúng ta phải báo cảnh sát thôi!- Cảnh sát?Nancy mơ hồ nghe thấy trong giọng nói của Ray một sự né tránh.Và giọng Dorothy:- Chúng ta cần được trợ giúp để tìm các cháu bé. Anh Ray à, phải nhanh lên thôi! Chúng ta không thể chần chờ được. Hẳn anh đã biết, giờ đây anh không còn có thể che chở Nancy nữa. Mọi người sẽ nhận ra Nancy khi xem bức ảnh.Bức ảnh. Nancy có cảm giác mình đang bị ẵm đi. Nàng mơ hồ biết rằng mình đang run rẩy. Nhưng điều đó không quan trọng. Điều làm nàng quan tâm là bức ảnh của nàng trong bộ quần áo bằng vải tweed mà nàng đã sắm sau phiên tòa phá án. Nàng còn nhớ là nàng đã được đưa ra khỏi trại giam để hầu tòa. Sau phiên tòa này, nàng đã được trả tự do vì Carl đã chết và tay sinh viên - nhân chứng cáo buộc nàng - đã mất tích.Hôm đó, ngài biện lý đã nói: “Chớ tưởng rằng cô sẽ thắng cuộc. Bao lâu còn sống thì tôi sẽ tìm cho bằng được một chứng cứ không thể phản bác”. Và ông rời khỏi tòa sau lời nói đanh thép đó, để lại Nancy.Sau đó, khi được phép rời khỏi bang California, nàng đã cắt và nhuộm mái tóc, rồi đi mua sắm một ít đồ đạc. Nàng vốn không thích những thứ quần áo veste, quần tây bằng vải tweed và một áo thun cổ cuốn. Sau này, đôi khi nàng cũng còn mặc bộ đồ đó, kể cả tuần trước đây, nàng đã mặc chúng khi đi siêu thị. Vì thế, người ta dễ nhận ra sự giống nhau giữa nàng và bức hình... Bức hình... ai đó đã chụp khi nàng đang đứng ở bến xe, chờ ra đi.Ai đó đã chụp mà nàng không hay biết. Chiều hôm đó, nàng đã đáp chuyến xe cuối cùng đi Boston. Bến xe hầu như vắng tanh và chẳng ai để ý đến nàng; nàng đã thực lòng tin tưởng rằng thế là nàng thoát, để bắt đầu lại từ số không. Nhưng ai đó đã chờ đúng lúc để khơi dậy mọi chuyện.Nàng thầm nghĩ, “Tôi muốn chết. Tôi muốn chết cho xong”.Ray bước vội, cố dùng chiếc áo veste của anh để che chắn cho Nancy. Gió len qua lớp quần áo ướt sũng của nàng. Chàng chẳng thể che chắn cho nàng; ngay cả nàng mà chàng cũng chẳng thể che chở. Quá muộn rồi... có lẽ mọi sự luôn vẫn muộn màng. Peter và Lisa, rồi Michael và Missy - cả bốn đều mất tích... Đã quá muộn màng đối với chúng.Không. Không. Không thể nào với Michael và Missy. Chỉ mới đây thôi, chúng vẫn còn đó. Chúng đang chơi đùa. Chúng đang chơi đu và cái bao tay bé nhỏ đã bị vướng ở đó. Michael không bao giờ bỏ rơi em Missy của nó. Nó luôn lo lắng cho con bé. Vậy mà mọi sự cứ như là lần sau cùng đó. Lần sau cùng... Và người ta sẽ tìm thấy hai đứa bé như đã tìm thấy Peter và Lisa, mặt mày tóc tai bám đầy rong biển và những mảnh bao plastic, xác trương phình.Không. Hai đứa bé hẳn đang ở trong nhà. Dorothy mở cửa và nói:- Anh Ray à, tôi báo cảnh sát đây.Nancy cảm thấy bóng tối ập xuống, bao phủ lấy nàng. Nàng trượt ra phía sau, bị cuốn đi... không... không... không.