Bốc Ưng vẫn còn chưa chết, Tiểu Phương cũng chưa đi.Đội ngũ lại bắt đầu lên đường, cuối cùng sắp đến "thánh địa" La Tát cách Đại Cát Linh hai trăm năm mươi dặm.Trời xanh thăm thẳm, mây trắng bồng bềnh, đỉnh tuyết trắng xóa ngắm nhìn từ xa, trong lòng Tiểu Phương mơ hồ cũng cởi mở thanh thản rất nhiều.Nhưng chàng vẫn không quên Ba Oa.Bốc Ưng nhìn thấy ra điều này.- Còn có chuyện ta nhất định phải nói với ngươi.Bất kể ngươi có tin ra hay không thì cũng phải nói với ngươi.- Chuyện gì?- Ý nghĩa của Ba Oa là tuyết, tuyết là băng kết thành, màu sắc của tuyết khiết bạch như bạc.Bốc Ưng nói tiếp:- Ba Oa mới là thủy ngân thực sự.Tiểu Phương không có phản ứng.Chàng đang ngắm nhìn tuyết trắng nơi đỉnh cao và xa, mơ hồ như không nghe thấy Bốc Ưng đang nói gì.Bốc Ưng lại nói:- Vàng bị cướp mất vẫn còn chưa tìm ra được, Vệ Ưng Bằng vẫn sẽ không buông ta.Nhi tử chết đi mãi mãi không thể phục sinh, Lữ Tam cũng sẽ nhất định không buông tha cho ngươi.Bốc Ưng chậm rãi nói tiếp:- Lúc này người trong tiễn tổ bọn ta đã thương vong quá nửa, bọn họ tuyệt sẽ không để bọn ta bình an quay về La Tát đâu.Buổi tối mấy ngày này, lúc đội ngũ nghỉ ngơi, Tiểu Phương mơ hồ nghe thấy nơi xa xa thoang thoảng có tiếng vó ngựa phóng nhanh.Vệ Ưng Bằng có phải là đã điều động tập trung tay chân, chuẩn bị tiến hành trận chiến cuối cùng hay không?- Phía trước có một cửa ải, người Tạng gọi nó là "cổ chết". Bốc Ưng nói:- Nếu ta đoán không sai, bọn họ lúc này chắc chắn đang đợi ta ở đó."Cổ chết" Chỉ nghe thấy hai chữ này, Tiểu Phương đã có thể tưởng tượng thấy sự hiểm yếu của địa thế cửa ải đó. Núi vây xung quanh, vách núi dựng đứng. Nếu có người ở đó mai phục đột kích người có thể sống sót trong đội ngũ này sẽ không còn bao nhiêu.Huống hồ mai phục ở đó, nhất định là những kẻ tinh nhuệ trong tổ chức của Vệ Ưng Bằng.Tiểu Phương cũng không khỏi lo láng:- Ngươi sẵn sàng lao qua ư?Bốc Ưng cười nhạt:- Bọn họ muốn ta lao qua, sao ta lại để cho bọn họ toại nguyện chứ?Tiểu Phương lại hỏi:- Ngoài cửa ải đó ra, còn có đường nào khác có thể đi hay không?- Không. Bốc Ưng nói:- Nhưng bọn ta không phải là nhất định phải đi qua.- Không đi qua thì làm sao?- Đợi! Bốc Ưng nói:- Bọn ta cũng có thể đợi, đợi bọn họ đến.- Bọn họ sẽ đến?- Nhất định sẽ đến, hơn nữa sẽ rất mau đến vì bọn ta có thể đợi, còn bọn họ không thể.- Tại sao? Tiểu Phương hỏi.- Tay chân của bọn họ đã tập trung, chính là lúc người khỏe ngựa hăng, ý chí chiến đấu đang thịnh nhất. Bọn họ tính kỹ trận chiến này phải thắng, sau khi tấn công đắc thủ là có thể mở tiệc mừng công. Vì vậy bọn họ tuyệt không mang quá nhiều lương thực và nước, vì sau trận chiến, thì lương thực và nước của bọn ta sẽ hoàn toàn thuộc về họ.Bốc Ưng lạnh lùng nói tiếp:- Vì vậy bọn họ không thể đợi, bọn ta không qua, bọn họ nhất định sẽ đến.- Còn sau đó?- Ta đã chỉ đao, ở ngoài ba mươi dặm của cửa ải đó sẽ cắm trại đóng quân.Bốc Ưng nói tiếp:- Bọn họ đợi không được bọn ta, ý chí chiến đấu sẽ suy, lại còn phóng ba mươi dặm đến kiếm bọn ta, lực khí cũng sẽ suy. Bọn ta sẽ ở đó lấy khỏe đánh yếu, đợi bọn chúng đến mà giết.Bốc Ưng không chỉ tính kỹ mà còn tính không sai sót, không chỉ có thể giết người trong vòng năm bước, mà còn có thể vạch sách lược tác chiến ở sau màn trướng, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm.Tiểu Phương không thể không thừa nhận Bốc Ưng đích xác là một kỳ tài hiếm thấy trong giang hồ, thế nhưng chàng vẫn lo lắng.- Bọn họ cho dù có đến, cũng chưa chắc là đến để chết.- Sao?- Vệ Ưng Bằng đã quyết tâm phải thắng trận này, lần này chắc chắn toàn bộ tinh nhuệ tận xuất, lại thêm Độc Cô và Sưu Hồn Thủ, người của phía bọn ta có thể cùng bọn họ quyết một trận sinh tử có được mấy người?Trên bạch y của Bốc Ưng lại có máu tươi thấm ra, sau trận chiến này, bạch y của Bốc Ưng nhất định sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ.Nhưng tinh thần của Bốc Ưng lại vẫn rất bình tĩnh, bỗng nói:- Ta biết bất kể trận chiến này bọn ta có bao nhiêu cơ hội ngươi cũng tuyệt sẽ không bỏ đi, nếu không thì ngươi cũng đã không phải lo lắng cho ta.Ngực của Tiểu Phương nóng ran lên.Sự hiểu biết của một bằng hữu cũng đều khiến chàng cảm động hơn bất cứ chuyện gì.Bốc Ưng nhìn Tiểu Phương, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đột nhiên trở nên rất nhu hòa.- Ta đã bị thương, tay chân của bọn ta rõ ràng không đủ, nhưng bọn ta không phải hoàn toàn không có cơ hội, vì bọn ta có một vật mà Vệ Ưng Bằng bọn họ tuyệt nhiên không có.Bốc Ưng chậm rãi nói tiếp:- Ta biết ngươi rất khó ra quyết định.Liễu Phân Phân nói:- Chưa đến lúc quyết định cuối cùng, bọn ta cũng chẳng muốn đánh cược với ngươi như vậy, chỉ cần ngươi đáp ứng hai yêu cầu nhỏ của bọn ta, bọn ta lập tức đi ngay.Bốc Ưng vẫn trầm ngâm.Vệ Ưng Bằng nói:- Bọn ta muốn xem hàng hóa của các ngươi, mỗi bao đều phải xem Đây là điểm yêu cầu thứ nhất của lão:- Vàng đã không ở chỗ ngươi thì ngươi để bọn ta xem xem thế nào?Liễu Phân Phân nói:- Bọn ta còn muốn mang con người này đi.Y thị chỉ Tiểu Phương nói:- Hắn với ngươi không thân không thích, ngươi hà tất vì hắn mà sống chết liều mình với ta.Bốc Ưng cuối cùng mở miệng nói:- Yêu cầu của các ngươi nghe ra dường như không quá đáng lắm.- Không những không quá đáng mà còn rất hợp lý.Liễu Phân Phân mỉm cười:- Ta biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng.Tiểu Phương chợt buột miệng nói:- Ta vui lòng cùng đi với các ngươi.Giọng nói của chàng kiên quyết không chút do dự, có thể đi bất cứ lúc nào.Bốc Ưng chậm rãi gật đầu:- Ta hiểu rõ ý của ngươi.Bốc Ưng nói tiếp:- Ngươi xưa nay không muốn liên lụy người khác, càng không muốn người vô tội vì ngươi mà chết.- Ta vốn không nên lưu lại ở đây.- Nhưng ngươi đã quên một điều.- Điều gì?- Ngươi ở lại, là do ta yêu cầu ngươi ở lại.Bốc Ưng nói:- Ta đã yêu cầu ngươi ở lại, thì không ai có thể mang ngươi đi.Bốc Ưng nói rất chậm, nhưng mỗi chữ giống như một cái đinh. Mỗi chữ mà Bốc Ưng nói, thì giống như cây đinh đóng vào đá vậy.Đinh đã đóng rồi lời đã nói ra, máu nóng dâng lên trong lồng ngực Tiểu Phương.Liễu Phân Phân thở dài nói:- Ngươi thật sự muốn đánh cược với bọn ta sao?- Không sai!Bốc Ưng điềm đạm nói:- Bây giờ các ngươi đã có thể hạ lệnh, gọi bảy mươi chiến sĩ đã kinh qua huấn luyện lâu dài, trăm trận không chết xông lên đi.Sắc diện Vệ Ưng Bằng tái xanh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.- Ngươi không hối hận chứ?Bốc Ưng không trả lời.Từ chối trả lời, cũng là một câu trả lời, một câu trả lời tuyệt không để người khác hiểu lầm, cũng không bị người khác hiểu lầm - Được!Vệ Ưng Bằng cắn răng:- Ngươi đã không sợ đổ máu, thì bọn ta tại sao phải sợ chứ?Lão bỗng chụm miệng hú dài một tiếng, âm thanh sắc nhọn ghê sợ như quỷ hú.Đây chính là tín hiệu ước định của bọn họ.Tín hiệu công kích.Đêm lạnh như đao.Kiếm kích trùng trùng nơi xa, dưới ánh lửa bập bùng, những ánh thép lạnh lấp lánh nhiếp hồn người.Đầu người ở trên cổ, máu nóng trong ngực, tên ở trêb dây, kiếm nằm trong tay.Mệnh lệnh công kích đã phát ra.Tiếng hú sắc nhọn vang vọng không gian đêm khuya.Bốc Ưng lại vẫn an tọa bất động, ngoại trừ trái tim và mạch máu ra, toàn thân đều không cử động.Kiếm kích xếp vòng trùng trùng nơi xa cũng không động đậy, người ngựa không xông vào.Vệ Ưng Bằng biến sắc.Tổ chức của bọn họ nghiêm mật, hiệu lệnh nghiêm minh, kỷ luật nghiêm túc.Mệnh lệnh lão phát ra chưa bao giờ không có công hiệu.Tống lão phu tử cười cười nói:- Có lẽ lỗ tai của những kẻ mà ngươi dẫn tới không tốt lắm, nên không nghe thấy ngươi đang kêu bọn họ.Vệ Ưng Bằng không để ý đến Tống lão, lại hú dài lần nữa, tiếng hú sắc nhọn, vang vọng hơn.Tống lão phu tử bịt hai tai lại, thở dài nói:- Lần này ngay kẻ điếc cũng phải nghe thấy.Nhưng người ngựa nơi xa vẫn không động đậy. Đầu mũi của Vệ Ưng Bằng đã toát đẫm mồ hôi lạnh.Bốc Ưng chợt mở miệng, giọng nói lạnh sắc như kim đâm:- Bọn họ không phải là kẻ điếc.- Không phải kẻ điếc tại sao nghe không thấy?- Bọn họ nghe thấy.- Nghe thấy tại sao vẫn còn chưa xông vào?Tống lão phu tử hỏi.- Tại vì ta vẫn còn chưa muốn bọn họ xông vào.- Bốc đại chủ nhân muốn bọn họ xông vào, bọn họ sẽ vào ư?Tống lão phu tử lại hỏi.Bốc Ưng nói:- Chỉ khi ta muốn bọn họ xông vào, thì bọn họ mới xông vào.Tống lão phu tử lắc đầu:- Ta không tin.- Ngươi sẽ mau chóng tin ngay thôi.Bốc Ưng đột nhiên hất tay, nói hai chữ:- Xông vào!Giọng nói của Bốc Ưng không sắc nhọn, cũng không vang vọng, nhưng hai chữ này vừa nói ra, người ngựa nơi xa đã động đậy.Động đậy rất chậm.Bảy mươi ngựa, chở một trăm bốn mươi ngươi, chậm rãi đi vào doanh địa ánh lửa chiếu rọi.Trên mỗi con ngựa đều có hai người.Người ngồi trước mặt đồ trận, tay cầm cung tên đao kích, chính là các chiến sĩ thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng.Bọn họ đích xác đều đã trải qua huấn luyện lâu dài, nhưng bây giờ mỗi người đều giống như người gỗ, ngồi ở trên yên ngựa, thân hình đều đã cứng ngắt, trên mặt mang vẻ sợ hãi cùng cực.Vì phía sau mỗi người bọn họ đều có một người, mỗi người này đều đang dùng một cây đao ấn vào hông bọn họ.Tiểu Phương đột nhiên phát hiện những lãng tử hành thương lữ khách vừa rồi còn ở bên lửa trại ca hát uống rượu vui vẻ, bây giờ đã vắng đi rất nhiều, vốn có một trăm người hơn, nay đã vắng đi hơn một nửa.Hơn một nửa số người vắng này đã ở trên ngựa, ở trên ngựa của các chiến sĩ thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng, giống như cái bóng dán sát phía sau lưng những chiến sĩ này, dùng một cây đao ấn vào hông chúng.Bọn họ mới là những chiến sĩ thật sự.Động tác của họ linh hoạt như cáo, nhanh nhẹn như rắn, chuẩn xác như tên của Ngũ hoa tiễn thần.Thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng lúc đang đợi lệnh công kích, đang dồn hết tinh thần, chuẩn bị xuất kích, toàn bộ sức chú ý lúc đang tập trung vào căn lều trên đỉnh có treo chiếc lông chim ưng màu đen.. Đột nhiên, mỗi người đều phát hiện phía sau lưng mình có thêm một người, mỗi người đều cảm thấy ở hông của mình cái lạnh rờn rợn của lưỡi đao, mỗi người đều nghe thấy phía sau lưng mình có người đang nói:- Không được động đậy, động đậy là chết ngay!Còn chưa bắt đầu đánh cược, thì bọn họ đã thua rồi.Thảm bại!Có người từng đã có tám chữ để hình dung Vệ Ưng Bằng:- Tịnh như sơn nhạc, ổn như bàn thạch.Nhưng bây giờ toàn bộ con người lão đều đã sụp đổ, triệt để sụp đổ.Lão chưa bao giờ trải qua thảm bại như vậy.Vẻ mặt tươi cười đỏ hồng như thiếu nữ của Liễu Phân Phân, bây giờ cũng đã trở nên suy nhược xanh tái tiều tụy như quả phụ mới có tang.Bây giờ y thị đã không còn là nửa người nữa, mà là một con người. Cái nửa thuộc về "ma" của y thị đã bị tiêu diệt, triệt để tiêu diệt dưới trận đánh thảm thiết vô tình này.Bốc Ưng lạnh lùng nhìn nhìn bọn họ:- Các ngươi tuy đã thất bại, nhưng vẫn còn chưa chết, bảy mươi chiến sĩ bên ngoài của các ngươi cũng còn chưa chết.Bốc Ưng từng chữ từng chữ hỏi:- Các ngươi có muốn chết hay không? Có muốn bảy mươi chiến sĩ đó cùng chết với các ngươi không?Câu hỏi này vốn không cần phải trả lời, cũng không có ai muốn trả lời, nhưng Sưu Hồn Thủ xưa nay không mở miệng lại trả lời:- Bọn ta không muốn chết.Độc Thủ sưu hồn, tính mạng vô tồn.Nhưng kẻ giết người lại thường sợ chết hơn cả kẻ bị giết, kẻ sát nhân thường là vì sợ chết nên mới giết người.Bốc Ưng cười nhạt:- Bây giờ có phải là đã đến quyết định cuối cùng?- Phải!Bây giờ các ngươi vẫn còn có một chiếc kiệu, trong kiệu có thể có tuyệt đỉnh cao thủ, cũng có thể là thuốc nổ đủ khiến bọn ta nổ thành tro bụi.Bốc Ưng nói tiếp:- Các ngươi có phải vẫn còn muốn đánh cược không?- Bọn ta không muốn.Sưu Hồn Thủ vội nói:- Trong kiệu không có cao thủ, cũng không có thuốc nổ, chỉ có...Sưu Hồn Thủ chưa nói hết câu.Ban Sát Ba Ná đột nhiên vung chưởng đánh mạnh vào mặt y, bịt miệng y lại.Sưu Hồn Thủ danh tiếng vang vọng giang hồ, vẫn tránh không khỏi chưởng này thì thế gian e rằng ít ai có thể tránh được chưởng của Ban Sát Ba Ná.