Bữa ăn tối chiều hôm đó không theo một nghi thức thân mật nào và cũng không kéo dài cho lắm bởi vì Thuyền trưởng Ireland không bao giờ xuất hiện ngay đêm đầu tiên thuyền ra khơi và không một vị du khách nào đủ can đảm để thay đổi chuyện đó. Nhưng, xét đoán vào những người ngồi chung bàn – Jay French, nhà báo quốc tế, Edward Brett, một kiến trúc sư với danh tiếng khắp thế giới, và Công Nương Blandwell, người có sở thích làm cuộc thuyết trình đầu tiên tại Hoa Kỳ - cuộc du hành xuyên đại dương hứa hẹn có nhiều điều lý thú. Rồi qua ngày hôm sau, cuộc sống trên tàu bắt đầu đến giai đoạn lý thú của cuộc hành trình. Biển cả, theo lệnh huấn thị của ngài Pym rất là hiền hoà. Katharine lại rơi vào nghi thức bình thường trên tàu như thể nàng không biết gì hơn ngoài sự hiện hữu của ngành hàng hải. Vào buổi sáng là tập thể dục ở phòng tập, tiếp sau đó là cuộc tắm mình trong bể bơi xây theo kiểu cẩm thạch Ion – nói một cách êm tai là Kiểu tắm như trên đỉnh Olympia. Nancy, thì lại nghiêng về tính biếng nhác, suốt ngày nằm dài trên giường, nhưng Katharine thì lại khác, lúc nào cũng luyện tập cơ thể mỗi khi sống trên tàu, tránh cho nàng khỏi phải đụng đến thuốc men, khi thì tập thể dục trên máy chèo thuyền, khi thì tập phi ngựa trên cỗ ngựa cơ khí chạy điện. Sau bữa trưa, họ quấn mền và nằm dài ở những nơi có mái che nhưng vắng người trên khoang dạo chơi để đọc sách hay ngắm nhìn những cuộn sóng to dập dềnh chậm rãi. Thông thường theo đề nghị của Katharine, họ dùng trà ngoài đây hơn là trong phòng Palm Lounge nơi có dàn nhạc tuyệt vời hay chơi. Uống một ly rượu cocktail trước bữa tối và xem phim sau đó là kết thúc một chu trình thường ngày.Mục đích chính của Katharine là làm sao có được một kỷ niệm để đời trong chuyến đi này cho Nancy. Chuyến vượt đại dương đầu tiên của nàng, như nàng đã nói rõ, là chuyến đi với những khám phá đầy kinh ngạc và thích thú vẫn còn tồn tại lâu dài trong những kỷ niệm của đời nàng. Vì thế nàng cố gắng tạo nên sự đồng cảm nàng đã có cho Nancy, nhưng trong thời gian vừa qua, nàng không nén nổi một nỗi thất vọng xa xôi về Nancy. Nancy dường như khó mà có được niềm khoái cảm và ngạc nhiên như là tính cách mà nàng không biết là có ở đó. Nàng còn quá trẻ trung để mà chán chường. Thật vô lý là nàng lúc nào cũng chán đời. Nhưng thái độ của nàng đối với cuộc sống dường như lãnh đạm và không kinh ngạc cho lắm. Và đây là lần đầu tiên Katharine thấy trĩu nặng trong tâm hồn vì chỉ với khoảng cách hơn chục năm về tuổi tác giữa nàng và Nancy nhưng cả hai lại có vẻ xa cách như cả một thế hệ chỉ với tính cách và quan điểm này.Đau đớn, nhưng Katharine cố che giấu nó. Nàng tưởng tượng ra nàng sẽ có thể tạo nhiều điều kiện trong thế giới của riêng nàng cho Madden và Nancy hơn là họ tưởng. Mặc dù để mặc cho họ tự lo liệu, nàng vẫn có hơi lo ngại nên vẫn cố tình tham dự các tiết mục trong lớp bộ ba bình thường. Đó cũng là một trong những thuộc tính của Nancy là càng đông người vây quanh nàng càng tốt. Nhưng Katharine có lẽ đã lầm với những giả định của mình. Bề ngoài, Nancy như có hết những tính cách hiện đại, đó là sự thật, nhưng sâu tận đáy lòng nàng lại có một lớp vỏ tinh ranh khôn khéo phát xuất từ những định kiến của nàng. Sự thất bại của nàng ở Manchester – như cách nàng xét đoán - đã tạo ra một vết thương mưng mủ và bây giờ, trong tiềm thức nàng đã vạch định sẵn, nôn nóng quét sạch vết nhơ thất bại bằng cách tạo nên một thành công tuyệt mỹ, vang dội nhất. Mặc dù không nói gì hết, nàng nghĩ với cuộc trình diễn mở màn ở New York, vai của nàng chỉ có một tí xíu nên khả năng chiếm được thành công hơi mong manh. Nàng cũng có thói quen biến mất một cách vô lý giữa đám đông, thông thường là vào buổi chiều tối để lo tập dợt kịch bản. Cử chỉ của nàng quá thường lệ nên mọi người không ai chú ý đến những lần thức khuya riêng tư của nàng. Nhưng đối với Nancy thì chúng lại là vấn đề sống còn và mãnh liệt.Thế rồi có chuyện xảy ra, chiều thứ Năm đó, sau bốn ngày lênh đênh trên biển, Nancy lại biến mất trong khoang của mình khoảng chín giờ tối, một lần nữa để tập trung vào phần diễn của mình, để Madden đưa Katharine đi xem phim một mình. Đêm đó trời tối và có giông bão. Phần chiếu phim thì chán phèo vì là cuốn phim hài liên hồi kỳ trận rồi tiếp theo là chiếu về các cuộc du hành thám hiểm nguy nan. Hơn thế nữa, sóng cồn sau cơn bão đâm ngang vào sườn tàu làm cho con tàu chao đảo chậm chạp, không thoải mái chút nào. Hai sự kiện này làm cho sự hiện diện ở buổi chiếu giảm hẳn đi. Nhưng Katharine lại chưa bao giờ cảm thấy thích thú như thế này. Nàng ngồi trong tranh tối tranh sáng, nhận biết những hình ảnh sánh lung linh trên màn ảnh nhưng trong thâm tâm nàng lại sung sướng với sự hiện diện của Madden ngồi bên cạnh cũng như trạng thái căng thẳng nhưng thích thú của của con tàu nặng nhọc trôi qua những cơn nóng giận của biển khơi. Ngay lúc đó Madden nhìn qua nàng với nụ cười trên môi mà nàng đã quá quen thuộc.“Hình như có vẻ không được suông sẻ lắm”, chàng thì thầm. “Cô cảm thấy thế nào?”Nàng lắc đầu, trả lời lại nụ cười mỉm của chàng với cái liếc nhìn gan dạ hài hước. “Chưa bao giờ tôi thấy thoải mái như lúc này.”“Cô không muốn đi xuống boong dưới ư?”“Không trừ khi anh muốn!”Nàng vừa định xoay người vui vẻ trở lại nhìn màn ảnh thì bỗng dưng một ý nghĩ thoáng qua làm nàng ngưng lại. Tại sao nàng lại có thể hưởng thụ cái phim hạng hai này trong cơn gió bão mất cảm tình này được? Nàng cảm thấy hơi mất cảm tình chỉ vì có Madden hiện diện ở đây mà nàng phải chịu như vầy. Đúng thế, điều cuối cùng nàng ước mong sẽ làm là tung hê niềm hoan hỷ kỳ thú này. Nụ cười của nàng nhạt dần đi. Nàng cố gắng trấn tĩnh để suy nghĩ. Nhưng nàng lại không có thì giờ để làm. Gần như ngay lập tức một tia chớp loé lên hoàn toàn làm nàng phải sửng sốt.Chàng vội đặt tay của mình để giữ vững ghế của nàng nãy giờ vẫn nguyên vị mà giờ đây như muốn tham gia điệu nhảy bập bênh điên rồ như những người khác. Ngay phút kế tiếp, con tàu phải nhượng bộ cho một cơn sóng nhồi khiếp đảm làm cho Katharine chao đảo và đẩy nàng thật mạnh về phía chàng. Không có chỗ bám vững, Katharine nằm ngọn trong lòng chàng, má nàng kề má chàng, ngực của nàng dựa vào hông chàng. Trong một vài giây chàng giữ chặt lấy nàng để tránh cho nàng ngã xuống lại khi con tàu lại chòng chành cao độ. Mọi thứ như xoay chong chóng trước mắt nàng, con tàu, biển cả, cả vũ trụ. Sau khi con tàu đã hoàn toàn yên vị trí, chàng lại đặt nàng nhẹ nhàng xuống ghế của nàng.“Tôi được thưởng cái gì nào?” chàng hóm hỉnh hỏi nàng. “Huy chương Albert vì đã cứu người đẹp ngoài biển cả?”Nàng không nói gì. Để cứu mạng nàng chứ gì nhưng nàng lại không thể ấp úng nên câu. Nàng cứ ngồi chôn chân đó, sắc mặt tái mét, thân hình nàng cứng đờ, tê liệt vì cái khám phá trám vết nứt đó đã đập vào nàng một cách không phòng bị và không gì chống đỡ được, như là một ánh chớp xé ngang trời. Nàng yêu Madden mất rồi. Nàng yêu chàng với cả tâm hồn. Mọi thứ giờ đã sáng tỏ, thắp sáng và ghê gớm quá, niềm hân hoan của nàng trong thế giới của chàng, sự khát khao của nàng cho hạnh phúc của chàng, ngay cả ước muốn ngó chàng và tìm kiếm nụ cười thân quen của chàng, tất cả đều rõ ràng, rõ ràng và đau khổ oằn oại như một cảnh lâu nay nằm trong bóng đêm bỗng dưng bị lật tung ra bằng một tia chớp điện sáng chói và thiêu đốt đến nổ tung trước con mắt ít nghi ngờ nhất. Một cơn chóng mặt chết người như muốn lôi nàng đi. Nàng thoáng có ý nghĩ là nàng sẽ ngất đi mất. Vặn hai bàn tay vào nhau thật chặt, nàng cố kháng cự thế yếu điểm của mình. Nàng vẫn không động đậy, trong lòng run rẩy, mù quáng, và gục ngã. Cuối cùng thì bộ phim cũng chấm dứt. Đèn lại bật sáng lên, và những người sống sót lại nháy mắt với nhau như chúc mừng lẫn nhau. Katharine, đầu hơi cúi thấp, ngay lập tức tìm đường đi về boong tàu. Madden theo sau nàng. Khi đã ra ngoài, nàng dừng lai. Hầu như không có ai bên cạnh hết. Không gian im lặng tĩnh mịch của cảnh vật lại càng cho nàng cảm thấy lúng túng. Nàng không thể nào nhìn thẳng vào chàng; nàng có cảm tưởng như linh hồn nàng trần trụi trong ánh mắt của nàng. Thế nhưng sự che lấp nó đi lại là điều cần thiết để khoả lấp tất cả, những thứ đã tàn phá nàng.“Tôi nghĩ là tôi sẽ xuống boong dưới.” Nàng cố sửa giọng nói cho giống thường nhật như thế nào nàng cũng không biết nữa. “Sao đi sớm thế?” chàng mỉm cười đáp lại. “Cô biết là Nancy năn nỉ chúng ta cho nàng thời gian ôn luyện vai diễn mà. Hãy đi dạo với tôi ở boong dạo chơi nha.”Giọng nói của chàng hoàn toàn tự nhiên. Nàng không thể nào xét đoán được là chàng đọc được mối lo âu khủng khiếp của nàng hay không. Nàng cố giữ ánh mắt ngó sang hướng khác, lặp lại:“Tôi phải đi xuống dưới thôi. Đã trễ rồi.”“Chưa có trễ lắm mà, và chúng ta chưa có tập thể dục hôm nay. Và cô cũng thích thế, phải không, đứng trên boong tàu gió lồng lộng.”Bằng một sự cố gắng khó tả, nàng tạo cho mình vẻ cứng rắn rồi nhìn chàng. Ánh mắt thân thiện đến lúng túng của chàng làm nàng đau đớn khủng khiếp.“Anh đi một mình đi,” nàng nói. “Những cuốn phim ngu xuẩn đó làm tôi mệt quá.”“Thế thì, nếu như cô đã quyết định như thế,” chàng mỉm cười có vẻ nghi ngờ, “tôi chào tạm biệt và chúc ngủ ngon ở đây vậy.”“Chúc ngủ ngon.” Cuối cùng thì nàng cũng lấy được vẻ tự nhiên; rồi gượng một nụ cười cứng ngắc như gây thiện cảm, rồi nàng quay người và hấp tấp đi xuống thang, để chàng trên boong tàu một mình.Đến boong C nàng ngừng lại, đặt tay lên cổ họng, nhịp tim đập quá nhanh như muốn làm nàng nghẹn thở. Nàng không thể đối mặt với Nancy vào lúc này; nàng phải trấn tĩnh mình trước, cố tìm giải pháp thích đáng vừa khít cái khuôn tấc không thể huỷ bỏ được của nàng. Nghĩ về Nancy lại càng làm cho nàng quặn đau, vặn thắt từ tình huống này ra một day dứt lương tâm nữa. Nàng nhanh chóng đi về phía trước dọc theo hành lang, tiến ra ngoài phần trước của tàu dưới boong là nơi thuỷ thủ ở. Trong bóng đêm, nàng đụng phải những cái tời và bánh răng trên boong. Nàng không để ý gì hết. Không có sự đau đớn thể xác nào bằng nỗi thống khỗ trong tâm trí nàng. Cuối cùng thì nàng cũng đến trước mũi tàu, bám vào thanh đỡ, thân hình nàng bị gió quét và đập liên hồi, hiện trạng của nàng bị vây quanh bởi một bóng đêm trống rỗng bao la và tiếng sấm sét liên hồi dữ dội của biển cả, linh hồn của nàng bị rạn nứt ra bởi một cơn đau ngây ngất, nàng hoàn toàn để mặc cho dòng lụy tuôn trào trong đau đớn.