Dịch giả: Nguyễn Duy Chính
Hồi 40(b)
KHƯỚC THÍ VẤN – KỶ THỜI BẢ SI TÂM ĐOẠN

Ai ơi tự hỏi lòng mình,
Bao giờ mới dứt nợ tình được đây?

*

Phái Thiếu Lâm tuy trên giang hồ quen biết rộng rãi, vậy mà không hay biết gì trước, thành thử chưa tỉ thí đã rơi vào thế hạ phong rồi. Việc này của Cái Bang thật không thể tưởng tượng nổi, họ không nói trắng ra là mời quần hùng vì không tiện thay mặt phái Thiếu Lâm đứng ra làm chủ nhưng gửi anh hùng thiếp nhiều như thế thực chẳng mời cũng thành ra mời. Các nhà sư ai nấy đều nghĩ bụng: “Cái Bang không mời bọn ta đến tổng đà của họ ngoài mặt thì làm ra cung kính đấy, nhưng bang chủ của họ lại tự mình đến đây, ắt hẳn muốn cho chùa Thiếu Lâm không chuẩn bị gì, đến đánh cho mình trở tay không kịp”. Huyền Sinh quay sang người bạn thân là Thần Đàn Tử Gia Cát Trung ở Hà Bắc nói:
- Hay nhỉ, Gia Cát lão huynh, lão huynh nghe được tin này lại không cho người mang tin đến cho ta, thôi cái giao tình ba mươi năm đến đây một bút sổ toẹt.
Mặt Gia Cát Trung đỏ bừng, luôn mồm phân trần:
- Ta … ta mới nhận được thiếp ba hôm trước, đến bát cơm đang ăn cũng còn bỏ dở, suốt ngày suốt đêm chạy đến đây, đi đường chết mất bốn con hảo mã, chỉ sợ lỡ ngày lỡ giờ, không kịp giúp cho bọn trọc thối các ngươi một tay, sao … sao lại trách ngược ta là cớ gì?
Huyền Sinh hừ một tiếng nói:
- Gớm ngươi tử tế nhỉ?
Gia Cát Trung nói:
- Sao lại không tử tế? Phái Thiếu Lâm nhà ngươi võ công cao thật, lão ca ca có đến dù chỉ hò hét trợ uy thì cũng đâu có phải là xấu xa gì! Phương trượng nhà ngươi dẫu sao thì cũng đã phát thiếp mời ta mồng chín tháng chín đến chùa Thiếu Lâm để gặp bọn Cô Tô Mộ Dung, ca ca chỉ đến sớm vài tháng, cũng đâu có gì là lầm lỗi với ngươi đâu.
Huyền Sinh lúc đó mới dịu xuống, hỏi ra mới biết những người nào ở xa thì nhận đựợc thiếp sớm, còn người nào gần thì nhận trễ hơn thành thử ai ai cũng chạy hộc tốc đến đây mới kịp. Bấy nhiêu bằng hữu mà không một ai đến báo trước được cho chùa Thiếu Lâm, đủ biết Cái Bang sắp đặt chu đáo, tính toán chính xác muốn đến được đây phải mất bao nhiêu thời giờ, khiến cho họ có muốn tới sớm hơn cũng không được. Quần tăng thấy như thế đủ biết Cái Bang đã tính toán rồi mới hành động, bang chủ và bang chúng chưa đến đã hư trương thanh thế hẳn là sẽ còn nhiều đòn lợi hại tiếp theo nữa.
Ngày hôm đó chính là ngày rằm tháng sáu, khí trời oi bức. Các nhà sư chùa Thiếu Lâm vốn đã ứng phó với Thần Sơn thượng nhân và bọn Triết La Tinh các cao tăng, rồi kế đó đấu với Cưu Ma Trí, tra hỏi Hư Trúc, hao phí biết bao nhiêu tinh thần, đột nhiên bốn bề tám hướng anh hùng hào kiệt ùn ùn kéo đến, trong chùa sư sãi tuy đông thật nhưng việc quá gấp gáp, không khỏi lúng túng chẳng biết xoay trở ra sao. Cũng may thủ tọa Tri Khách Viện Huyền Tịnh đại sư là người tháo vát, lại thêm nhà chùa cũng phong túc, vật liệu tích trữ đầy đủ, quần tăng dưới quyền phân phối của Huyền Tịnh tiếp đãi mọi người cũng không đến nỗi khiếm lễ.
Bọn Huyền Từ nghênh tiếp tân khách tíu tít, không thì giờ đâu mà bàn thảo, chỉ đành chắc lưỡi than thầm. Bỗng nghe tri khách tăng chạy vào báo:
- Đoàn điện hạ Trấn Nam Vương nước Đại Lý đến.
Từ khi Huyền Bi đại sư trúng phải Vi Đà Chử mà chết, Đoàn Chính Thuần từng phụng mệnh hoàng huynh đến bái phỏng Huyền Từ phương trượng. Họ Đoàn Đại Lý là bằng hữu của chùa Thiếu Lâm, giời này đến quả thực được một trợ thủ mạnh mẽ, Huyền Từ trong lòng mừng rỡ nói:
- Đoàn vương gia nước Đại Lý cũng đang ở tại Trung Nguyên sao?
Ông vội vã dẫn mọi người ra nghênh đón. Huyền Từ đã từng gặp Đoàn Chính Thuần và các tùy tòng của ông như Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần hai lần, hàn huyên mấy câu rồi đưa vào trong điện, giới thiệu với quần hùng.
Người đầu tiên ông đưa đến gặp là quốc sư nước Thổ Phồn Cưu Ma Trí. Đoàn Chính Thuần lập tức biến sắc, ôm quyền nói:
- Khuyển tử Đoàn Dự được Minh Vương yêu mến, dẫn qua phương Đông, nghe khuyển tử bảo rằng, trên đường đi được dạy dỗ rất nhiều, quả thật có ích lắm, Đoàn mỗ vô cùng cảm kích, nhân đây xin tạ ơn.
Cưu Ma Trí mỉm cười đáp:
- Không dám! Đoàn công tử sao không đi theo điện hạ đến đây?
Đoàn Chính Thuần đáp:
- Khuyển tử không biết lưu lạc nơi đâu? Không chừng lại rơi vào tay kẻ gian hay ác tăng nào, đang định thỉnh giáo quốc sư.
Cưu Ma Trí lắc đầu quầy quậy nói:
- Tung tích của Đoàn công tử, tiểu tăng quả thực không hay biết. Ôi, tiếc thay, thật tiếc thay!
Tim Đoàn Chính Thuần nhảy rộn lên, sợ không biết Đoàn Dự gặp chuyện gì bất trắc, vội hỏi:
- Lời của quốc sư nghĩa là làm sao?
Ông tuy đã từng trải nhiều biến cố nhưng vì khắc khoải chuyện an nguy của đứa con yêu, giọng không khỏi có chiều lo lắng. Mấy tháng trước hai cha con gặp nhau, sau đó Đoàn Dự đi tham dự hội cờ của Lung Á tiên sinh, ai ngờ trên đường về đi đâu mất, đã mấy tháng nay, Đoàn Chính Thuần không nhận được tin tức gì, e rằng anh chàng lại gặp phải độc thủ của Đoàn Diên Khánh, Cưu Ma Trí hay có khi Đinh Xuân Thu không chừng nên trong lòng lúc nào cũng bồn chồn.
Hôm đó ông nghe tin tân nhiệm bang chủ Cái Bang Trang Tụ Hiền tính chuyện tranh đoạt chức võ lâm minh chủ với phái Thiếu Lâm, lập tức lật đật chạy đến, luôn thể tìm con. Họ Đoàn là một thế gia trong võ lâm nên việc tranh đoạt minh chủ võ lâm tại Trung Nguyên đương nhiên phải quan tâm. Cưu Ma Trí nói:
- Tiểu tăng tại Thiên Long bảo sát, được gặp Khô Vinh đại sư, phương trượng Bản Nhân cùng lệnh huynh, người nào cũng thần định khí nhàn, trang nghiêm an tường quả thực là hữu đạo chi sĩ. Trấn Nam Vương uy danh lừng lẫy thiên hạ, sao lại lưu luyến thâm tình có thái độ của đàn bà như thế?
Đoàn Chính Thuần cố gắng định thần nghĩ thầm: “Dự nhi nếu có gặp chuyện không may thì kinh hoảng cũng vô ích, lại khiến cho gã phiên tăng này coi thường mình”. Ông bèn đáp:
- Yêu thương con cái là chuyện thường tình của thế gian. Trên đời này nếu không sinh con đẻ cái, hú hí với nhau thì đâu còn ai nữa. Chúng tôi là kẻ phàm phu tục tử, sao sánh được với một vị cao tăng từ bi hữu đức như quốc sư tứ đại giai không?
Cưu Ma Trí mỉm cười nói:
- Tiểu tăng mới gặp lệnh lang thấy y góc trán gồ cao, biết y sau này thể nào cũng làm cho họ Đoàn rạng rỡ, rồi đây sẽ thành một vị minh quân thật là đại phúc cho bách tính cõi trời Nam.
Đoàn Chính Thuần đáp:
- Không dám!
Ông nghĩ thầm: “Thằng giặc trọc này quả là đáng ghét, giả vờ nói chuyện đâu đâu để cho mình thêm nóng ruột”. Cưu Ma Trí thở dài một tiếng nói:
- Ôi, quả là đáng tiếc! Vị Đoàn quân kia tiếc thay phúc trạch lại không được dày!
Y lại thấy Đoàn Chính Thuần mặt càng tái đi, lúc ấy mới mỉm cười nói:
- Y đến Trung Nguyên, gặp được một cô nương xinh đẹp, thế là cứ lẽo đẽo đi theo bóng quần hồng, bao nhiêu hùng tâm tráng chí, một bụng văn chương cũng đều quên sạch. Cô gái kia đi về hướng đông, y cũng theo qua phía đông, cô gái kia đi về hướng tây, y cũng chạy theo hướng tây. Ai thấy thế cũng bảo đúng là một tên ăn bơ làm biếng, lêu lổng bê tha, thế không phải đáng tiếc lắm hay sao?
Bỗng nghe khúc khích, ai đó bật lên một tiếng cười, giọng đàn bà. Mọi người quay qua nhìn về phía đó thì thấy một hán tử trung niên mặt mũi ti tiện. Người đó chính là Nguyễn Tinh Trúc, mấy tháng qua bà ta kè kè ở bên cạnh Đoàn Chính Thuần. Đoàn Chính Thuần đi đến chùa Thiếu Lâm, bà ta cũng đi theo, biết qui củ chùa Thiếu Lâm không cho đàn bà con gái vào nên mặc giả làm đàn ông. Bà ta là mẹ của A Châu, trời sinh cũng có chút tài cải trang, lúc này ăn mặc nam trang, hình dung cử chỉ giống hệt, chẳng phải như bốn nàng cung Linh Thứu mặc giả người ta trông là biết ngay, có điều bà ta giọng nói yểu điệu, không được như A Châu giả đàn ông. Bà ta thấy mọi người lom lom nhìn mình vội vàng đổi giọng ồm ồm nói:
- Tiểu hoàng tử họ Đoàn gia học uyên nguyên, tướng môn hổ tử, quả là có chỗ hơn người!
Cái tiếng trăng hoa đi đến đâu lưu tình đến đấy của Đoàn Chính Thuần đã truyền khắp giang hồ, quần hào nghe bà ta ví von Đoàn Dự mê say Vương Ngữ Yên là “gia học uyên nguyên, tướng môn hổ tử” không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Đoàn Chính Thuần cũng cười ha hả, nói với Cưu Ma Trí:
- Cái đứa con không ra gì …
Cưu Ma Trí vội chặn lại:
- Nào đâu có không ra gì, ra gì lắm chứ!
Đoàn Chính Thuần biết y mỉa mai mình phong lưu phóng đãng nhưng cũng không phật lòng, nói tiếp:
- Không biết y lúc này đang ở đâu, quốc sư nếu biết tung tích của nó, xin cho biết.
Cưu Ma Trí lắc đầu:
- Đoàn công tử không phá nổi cái lưới tình, đêm ngày vò võ tương tư. Khi tiểu tăng gặp y thì đã thân tàn ma dại, mặt mày tiều tụy, mình hạc xác ve, lúc này sống hay chết, thật khó mà nói lắm.
Đột nhiên một nhà sư thanh niên chạy ra, cung kính hành lễ với Đoàn Chính Thuần nói:
- Vương gia chẳng phải lo lắng, tam đệ của tiểu tăng tinh thần vui vẻ, thân thể an hảo lắm.
Đoàn Chính Thuần trả lại một lễ, trong bụng lạ lùng, nhìn cách phục sức của y rõ ràng là một nhà sư vai vế thấp kém trong chùa Thiếu Lâm, sao lại gọi Đoàn Dự là “tam đệ”, bèn hỏi:
- Tiểu sư phụ gần đây mới gặp đứa con của ta chăng?
Thanh niên tăng nhân đó chính là Hư Trúc, liền đáp:
- Đúng thế! Hôm đó cháu cùng tam đệ ở trên cung Linh Thứu uống một trận say sưa …
Đột nhiên có tiếng Đoàn Dự từ ngoài điện vọng vào:
- Gia gia! Hài nhi ở đây, lão nhân gia khoẻ mạnh chứ?
Giọng vừa dứt một người đã chạy vụt vào, sà vào lòng Đoàn Chính Thuần, chính là Đoàn Dự. Chàng nội công thâm hậu, tai rất thính, vừa đến cửa đã nghe cha mình đối đáp với Hư Trúc nên không nhịn nổi, lập thức thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy tới.
Cha con gặp nhau, vui mừng nói sao cho xiết. Đoàn Chính Thuần thấy con tuy có nhuốm chút phong sương nhưng thần thái sảng lãng, không phải như Cưu Ma Trí nói là “mặt mày tiều tụy, mình hạc xác ve”. Đoàn Dự quay lại Hư Trúc nói:
- Nhị ca lại trở về làm hòa thượng rồi sao?
Hư Trúc đã quì trước Phật tượng cả nửa ngày thành tâm sám hối về những sai quấy của mình, thế nhưng vừa gặp lại Đoàn Dự, lập tức lại nghĩ ngay đến “người trong mộng”, tự nhiên mặt đỏ tía tai, thần tình cực kỳ bẽn lẽn, nhưng nào có dám mở mồm hỏi dò. Cưu Ma Trí nghĩ thầm chắc lúc này Vương Ngữ Yên đang ở đâu đây, nếu không thì dù chùa Thiếu Lâm có muôn vàn chuyện ghê gớm cũng không thể nào dẫn dụ được anh chàng “si tình công tử” Đoàn Dự đến núi Thiếu Thất, mà Vương Ngữ Yên đối với biểu ca một mối thâm tình, không thể nào chia tay với Mộ Dung Phục được, lập tức đề khí lớn tiếng nói:
- Mộ Dung công tử, nếu đã lên đến núi Thiếu Thất, sao không vào chùa lễ Phật?
Tiếng tăm của Cô Tô Mộ Dung nổi như cồn, quần hùng ai nấy ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Thì ra Mộ Dung công tử đất Cô Tô đã đến đây. Chắc là đã cùng với gã phiên tăng này ước hẹn trước, cùng rủ nhau đến làm khó chùa Thiếu Lâm chăng?”.
Thế nhưng ngoài chùa không nghe tăm hơi gì, một hồi sau mới từ triền núi xa xa vọng lại: “Mộ Dung công tử … đến núi Thiếu Thất … vào chùa lễ Phật?”. Cưu Ma Trí nghĩ thầm: “Phen này ta đoán sai rồi, thì ra Mộ Dung Phục chưa đến núi Thiếu Thất, nếu không nghe thấy tiếng của ta lẽ nào lại không trả lời”.
Nghĩ thế y bèn ngửa cổ lên cười ha hả, toan nói mấy câu lấp liếm, bỗng nghe bên ngoài cửa có tiếng người lạnh tanh nói:
- Mộ Dung công tử còn đang ác đấu với Đinh lão quái, đợi giết được lão quái rồi, sẽ đến chùa Thiếu Lâm đảnh lễ Như Lai.
Cha con Đoàn Chính Thuần, Đoàn Dự nghe thấy thế mặt liền biến sắc, giọng nói đó chính là của Ác Quán Mãn Doanh Đoàn Diên Khánh. Vừa tới đó, Đoàn Diên Khánh mặc áo bào xanh, tay chống thiết trượng đã tiến vào điện, đằng sau y là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương, Hung Thần Ác Sát Nam Hải Ngạc Thần và Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc. Tứ đại ác nhân cùng đến một lượt.
Huyền Từ phương trượng đối với khách không kể thiện hay ác, ai ai cũng dùng lễ tiếp đãi. Chùa Thiếu Lâm tuy có qui củ không tiếp khách đàn bà nhưng Huyền Từ phương trượng thấy Diệp Nhị Nương dẫu hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì đến. Quần hùng đều nghĩ: “Hôm nay kẻ địch đông như thế này, so sánh nặng nhẹ, qui củ không tiếp nữ khách chỉ là chuyện nhỏ, chẳng nên gây thêm phiền toái làm gì”.
Nam Hải Ngạc Thần vừa trông thấy Đoàn Dự mặt đã đỏ lên, quay mình định chạy. Đoàn Dự cười nói:
- Này học trò ngoan, hồi này khỏe chứ?
Nam Hải Ngạc Thần nghe thấy chàng gọi mình là “học trò ngoan” biết là chạy không xong, mặt hầm hầm nói:
- Con mẹ nó gã sư phụ thối tha kia, sao ngươi chưa chết à?
Đa số quần hùng trong điện không rõ nội tình, thấy gã này thần thái hung ác, vậy mà người ôn văn nho nhã như Đoàn Dự lại gọi y là học trò, quả đã là lạ, thế nhưng y lại mở miệng gọi Đoàn Dự là thầy, ngôn ngữ cực kỳ vô lễ lại càng lạ hơn. Diệp Nhị Nương mỉm cười nói:
- Đinh Xuân Thu đại hiển thần thông, đánh cho Mộ Dung công tử không còn cách gì chống đỡ. Mọi người có muốn đi xem trò vui không?
Đoàn Dự kêu lên:
- Chao ôi!
Chàng là người đầu tiên chạy ra khỏi cửa.
Hôm đó Mộ Dung Phục, Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác và Vương Ngữ Yên sáu người rời Phiêu Miểu Phong. Cả bọn thấy mình vô cớ xen vào việc tranh chấp bên trong cung Linh Thứu đã xôi hỏng bỏng không mà lại chẳng vẻ vang gì, ai nấy đều cụt hứng. Riêng có Vương Ngữ Yên nói năng ríu rít, được ở bên cạnh biểu ca là sung sướng nhất trần đời rồi.
Sáu người theo hướng đông quay về Trung Nguyên. Hôm đó xế trưa đi qua một khu rừng rậm tối mò mò, Phong Ba Ác đột nhiên kêu lên:
- Có mùi máu tanh!
Y rút phắt đơn đao, theo mùi chạy tới nghĩ thầm: “Có mùi máu tức là có đánh nhau”. Càng chạy mùi máu tanh càng nồng, thấy trên mặt đất nằm la liệt đến mấy chục người, binh khí rơi vãi, máu chưa khô, đủ biết người chết chưa lâu, thế nhưng trận đánh đã xong rồi. Phong Ba Ác dậm chân nói:
- Tiếc quá! Đến chậm một bước.
Bọn Mộ Dung Phục cũng chạy đến nơi, thấy những người chết áo quần lam lũ, lưng đeo túi vải toàn là người của Cái Bang. Công Dã Can nói:
- Có người là đệ tử bốn túi, có người năm túi, không biết trúng phải độc thủ của ai?
Đặng Bách Xuyên nói:
- Thôi chúng mình đem những xác chết này chôn cất đi thôi.
Công Dã Can đáp:
- Đúng thế! Công tử gia, Vương cô nương, hai người sang bên kia ngồi nghỉ một chút. Bốn người chúng tôi lo liệu được rồi.
Y cầm một cây thiết côn dưới đất lên, bắt đầu đào đất. Đột nhiên trong đám người chết có một tiếng rên phát ra. Vương Ngữ Yên sợ quá, vội nắm chặt lấy tay Mộ Dung Phục. Phong Ba Ác liền xông ra hỏi lớn:
- Này lão huynh, lão huynh chưa chết hẳn phải không?
Từ trong đống xác chết có một người từ từ ngồi dậy, nói:
- Chưa chết hẳn, có điều … có điều cũng chẳng … cũng chẳng được bao lâu!
Người đó là một gã ăn mày già chừng trên dưới năm mươi, đầu tóc hoa râm, trên mặt trên ngực đầy vết máu, trông thật ghê rợn. Phong Ba Ác vội lấy trong túi ra một viên thuốc, nhét vào mồm y.
Người ăn mày liền nuốt viên thuốc nói:
- Chẳng … chẳng ăn thua gì đâu! Bụng ta trúng hai dao, không … không sống nổi.
Phong Ba Ác nói:
- Thế ai làm hại các ông thế?
Người ăn mày lắc đầu nói:
- Nói ra thật xấu hổ, đó là … là người trong Cái Bang chúng tôi tranh chấp, tàn sát … lẫn nhau.
Phong Ba Ác, Bao Bất Đồng cả bọn cùng kêu lên kinh ngạc. Lão ăn mày lại tiếp:
- Chuyện này … chuyện này đáng lý không nên nói cho người ngoài nghe, có điều … có điều đã làm ầm ỹ lên rồi, cũng chẳng còn dấu ai được nữa. Không hiểu tôn tính đại danh các vị, đa tạ … đa tạ đã cứu viện, ôi, đệ tử Cái Bang tàn sát lẫn nhau, xem ra không bằng võ lâm đồng đạo không quen không biết. Mới rồi … mới rồi nghe các vị định chôn cất các xác chết chúng tôi, bụng dạ nhân hiệp, lão này cực kỳ cảm kích…
Bao Bất Đồng nói:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Ngươi đã chết đâu, đâu đã là xác chết, chúng ta cũng chưa chôn ngươi, chẳng việc gì mà phải cảm kích.
Người ăn mày nói:
- Người trong Cái Bang tự giết lẫn nhau, đến … đến xác cũng không chôn, thế … thế thì còn nói anh em gì nữa? Nói thật đến cầm thú cũng chưa bằng …
Bao Bất Đồng toan cãi lại là cầm thú đâu có biết chôn cất lẫn nhau, thế nhưng Mộ Dung Phục đã đưa mắt lườm y một cái, y liền ngưng lại không dám nói nữa.
Lão ăn mày nói tiếp:
- Lão nhi xin các vị đem tin đến … đến Ngô trưởng lão của tệ bang, nói rằng tân bang chủ Trang Tụ Hiền tiểu tử đó chỉ là cái bung xung, mọi … mọi việc đều do tên gian tặc … Toàn Quan Thanh giựt giây. Bọn tôi không phục gã họ Trang làm bang chủ, Toàn Quan Thanh phái … phái người đến giết … giết chúng tôi. Bọn chúng lại định đến thanh toán Ngô trưởng lão, vậy xin lão nhân gia … hết sức cẩn thận.
Mộ Dung Phục gật đầu, nghĩ thầm: “Thì ra là thế”. Y bèn nói:
- Lão huynh cứ yên tâm, tin tức đó bọn ta sẽ tìm cách đưa tới nơi, có điều Ngô trưởng lão của quí bang hiện nay đang ở nơi nào?
Lão ăn mày mắt lờ đờ nhìn về phía xa xa, chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta … ta cũng không biết nữa.
Mộ Dung Phục nói:
- Cũng không sao. Chúng tôi sẽ đem cái tin đó loan truyền rộng rãi trên giang hồ, thể nào cũng đến tai Ngô trưởng lão, không chừng Toàn Quan Thanh nghe được rồi lại không dám hạ độc thủ với Ngô trưởng lão nữa đâu.
Lão ăn mày gật đầu liên tiếp nói:
- Đúng thế! Đúng thế! Đa tạ.
Mộ Dung Phục hỏi lại:
- Tân bang chủ quí bang Trang Tụ Hiền lai lịch ra sao? Chúng tôi cô lậu quả văn, hôm nay mới nghe đến tên đó lần đầu tiên.
Lão ăn mày hậm hực nói:
- Tên đầu sắt đó …
Bọn Mộ Dung Phục đều giật mình, cùng hỏi dồn:
- Y là quái nhân đầu sắt đó sao?
Lão ăn mày đáp:
- Ta vừa mới ở Tây Hạ trở về, cũng chưa gặp tiểu tử đó bao giờ, chỉ nghe anh em trong bang kể lại, tên tiểu tử đó vốn … vốn có đội một cái lồng sắt, sau này Toàn Quan Thanh tìm cách gỡ ra cho y, khuôn mặt … ôi, còn ghê hơn cả quỉ quái. Chuyện đó cũng không đáng nói làm gì. Tiểu tử đó võ công ghê gớm lắm, mấy tháng trước đại hội Cái Bang ở Quân Sơn, tất cả suy tuyển bang chủ, tranh chấp mãi không xong, sau đành phải lấy võ công mà phân cao thấp, tên đầu sắt đó đánh chết mười một cao thủ trong bang, nên … nên được làm … làm bang chủ nhưng nhiều anh em không phục, tên gian tặc Toàn Quan Thanh … tên gian tặc Toàn Quan Thanh …
Y càng nói càng nhỏ dần, dường như sắp tắt hơi. Đặng Bách Xuyên nói:
- Lão huynh, để cho huynh đệ xem vết thương của lão huynh, mình tìm cách trị thương rồi tính sau.
Người ăn mày đáp:
- Bụng vỡ rồi, ruột cũng lòi cả ra … đa tạ, có điều …
Y nói rồi đưa tay vào bọc dường như muốn lấy ra vật gì, nhưng lực bất tòng tâm đành nói:
- Phiền … phiền ông …
Công Dã Can đoán được ý của y bèn hỏi:
- Phiền ta lấy ra vật gì, phải không?
Lão ăn mày gật đầu, Công Dã Can lập tức đưa tay vào bọc y lấy hết ra, để trên tay, nào là hỏa đao, bùi nhùi, ám khí, thuốc men, lương khô, bạc vụn các loại, đủ thứ, tất cả đều dính đầy máu me.
Lão ăn mày nói:
- Ta … ta không xong rồi. Cái trương … trương bảng văn này, hết sức quan trọng, khẩn thỉnh ân công nghĩ đến tình nghĩa giang hồ, giao cho … giao cho bất cứ một vị trưởng lão nào trong Cái Bang cũng được … nhưng đừng giao cho gã đầu sắt và … và tên gian tặc Toàn Quan Thanh. Tiểu lão nhi có ở dưới cửu tuyền, cũng còn hết sức cảm kích.
Y vừa nói vừa giơ tay run run cầm lấy trên tay Công Dã Can một xấp giấy màu vàng. Mộ Dung Phục nói:
- Các hạ cứ yên tâm, nếu vết thương của ông quả không khỏi được, cái tờ giấy gì đây, bọn ta đảm bảo sẽ giao lại cho trưởng lão quí bang.
Vừa nói vừa cầm lấy tờ giấy màu vàng. Lão ăn mày thều thào:
- Tại hạ họ Dịch, tên gọi Dịch Đại Bưu. Xin phiền … xin phiền túc hạ phao lên rằng, ta từ nước Tây Hạ trở về, đây là … đây là bảng văn kén rể của quốc vương nước Tây Hạ. Việc này … việc này quan trọng ghê gớm, có liên can đến khí vận an nguy nhà Đại Tống. Thế nhưng vừa về đến Trung Nguyên chúng tôi đã gặp gian mưu, chỉ mong gặp được Ngô trưởng lão để cho hay … cho ông ta hay, ngờ đâu … ngờ đâu không còn gặp ông ta được nữa. Chỉ mong túc hạ thương đến muôn vạn sinh linh … sinh linh … sinh linh …
Y lắp bắp nói luôn ba tiếng “sinh linh” nhưng vẫn không sao nói thêm được. Y càng gấp gáp, lại càng không nói nên lời, đột nhiên hộc ra một ngụm máu, mắt trợn ngược, bỗng thấy Mộ Dung Phục hình dung tuấn nhã, chợt nghĩ ra một người liền hỏi:
- Các hạ là ai! Có phải Cô Tô … Cô Tô …
Mộ Dung Phục đáp:
- Không sai! Tại hạ là Cô Tô Mộ Dung Phục.
Lão già ăn mày kinh hoảng kêu lên:
- Ngươi … ngươi là kẻ đại cừu của bản bang …
Y thò tay chộp lấy tờ giấy vàng trong tay Mộ Dung Phục, cố sức giựt về. Mộ Dung Phục buông tay cho y giựt lấy, nghĩ thầm: “Cái Bang một mực nghi cho ta làm hại Phó bang chủ Mã Đại Nguyên, gần đây tuy lời đồn đã bớt nhưng người này vẫn coi ta là đại cừu nhân. Y sắp chết rồi, chẳng cần tranh cãi với y làm gì nữa”.
Chỉ thấy lão ăn mày cố sức toan xé tờ giấy, đột nhiên hai chân duỗi một cái, máu chảy ọc ra rồi chết. Phong Ba Ác gỡ tay y, thấy tờ giấy đầy những chữ loằng ngoằng viết bằng son, dưới cùng đóng một dấu đỏ lớn. Công Dã Can khá thông thạo nhiều thứ tiếng, coi qua từ đầu tới cuối một lượt rồi nói:
- Quả nhiên là bảng văn chiêu phò mã của quốc vương Tây Hạ. Trong thư viết rằng:
Văn Nghi công chúa nước Tây Hạ đã đến tuổi cập kê, quốc vương muốn trưng tuyển một vị nam tử chưa vợ văn võ toàn tài, tuấn nhã anh hùng để làm phò mã, định vào ngày Trung Thu tháng tám này sẽ tuyển chọn. Bất luận nhân sĩ nước nào, tự tin rằng mình là loại nhân tài hạng nhất thì trước ngày đó cứ viết thư xin yết kiến, quốc vương sẽ cho gặp mặt. Nếu dẫu không được trúng tuyển phò mã thì cũng theo tài mà lục dụng, phong cho quan tước, còn dưới một mức thì thưởng vàng bạc …
Công Dã Can chưa đọc hết, Phong Ba Ác đđã cười sằng sặc nói:
- Cái vị nhân huynh Cái Bang này quả cũng tức cười, y lật đật mang bản văn này từ Tây Hạ chạy về, không lẽ muốn một vị trưởng lão nào trong bang đi ứng tuyển để làm phò mã Tây Hạ hay sao?
Bao Bất Đồng đáp:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Tứ đệ có chỗ chưa tường, các trưởng lão trong Cái Bang dĩ nhiên vừa già vừa xấu, thế nhưng đệ tử trẻ tuổi trong bang, thiếu gì kẻ văn võ toàn tài, thông minh anh tuấn. Nếu như có một đệ tử Cái Bang được làm phò mã Tây Hạ, Cái Bang chẳng cũng lên như diều hay chăng?
Đặng Bách Xuyên cau mày nói:
- Ta thường nghe hảo hán trong Cái Bang không màng công danh phú quí, sao cái gã Dịch Đại Bưu này lại để cho lửa tham hun đốt cõi lòng?
Công Dã Can đáp:
- Đại ca, gã này nói: “Việc này quan trọng ghê gớm, có liên can đến khí vận an nguy nhà Đại Tống”. Y lại còn nói đến sinh linh gì gì đó, chưa chắc chỉ cầu công danh phú quí cho Cái Bang không thôi đâu!
Bao Bất Đồng lắc đầu quầy quậy:
- Sai bét rồi! Không phải vậy!
Công Dã Can hỏi lại:
- Tam đệ lại có cao kiến gì khác?
Bao Bất Đồng đáp:
- Nhị ca hỏi tiểu đệ “lại có cao kiến gì khác”, chữ “lại” đó nghĩa là mỗ đã từng biểu lộ cao kiến rồi. Thế nhưng mỗ đã có cao kiến gì đâu, đủ biết nhị ca không tin rằng tiểu đệ có cao kiến. Nhị ca hỏi mỗ “lại có cao kiến gì khác” chẳng qua hàm ý muốn bảo rằng: “Bao lão tam lại định nói nhăng nói cuội gì nữa đây?”, có phải không nào?
Phong Ba Ác tuy thích đánh nhau nhưng anh em trong nhà thì lại không gây hấn, Bao Bất Đồng thích tranh biện, chẳng cần biết thân sơ tôn ti, một câu không hợp là phải cãi cho bằng được mới xong. Công Dã Can biết rõ tính nết người em kết nghĩa, chỉ mỉm cười nói:
- Tam đệ trước nay nói ra rất nhiều cao kiến, ta bảo “lại” quả thật là mong muốn ngươi nói ra cao kiến nữa.
Bao Bất Đồng lại lắc đầu:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Mỗ thấy nhị ca khi nói nhếch mép mỉm cười, ý tứ xem ra không thành thực …
Y còn đang nói, Đặng Bách Xuyên đã chặn ngang nói:
- Tam đệ, gã Dịch Đại Bưu này mang bức bảng văn kén phò mã từ nước Tây Hạ về, trịnh trọng ủy thác như thế, nhờ bọn ta mang đến cho trưởng lão Cái Bang, theo ý ngươi, y có dụng ý gì?
Bao Bất Đồng đáp:
- Cái đó tiểu đệ không phải Dịch Đại Bưu, làm sao biết được y có dụng ý gì?
Mộ Dung Phục đưa mắt nhìn Công Dã Can có ý dò hỏi xem y ý kiến ra sao. Công Dã Can mỉm cười đáp:
- Theo như ta tưởng, thì hoàn toàn khác hẳn tam đệ.
Y biết rõ dù mình nói thế nào chăng nữa, Bao Bất Đồng ắt sẽ nói ngược lại, chi bằng chặn trước là hơn. Quả nhiên Bao Bất Đồng liền kêu lên:
- Sai bét rồi! Không phải vậy! Lần này nhị ca đoán trật lất, tiểu đệ nghĩ hoàn toàn y chang nhị ca, không có gì khác cả.
Công Dã Can mỉm cười nói:
- Thế thì hay biết mấy!
Mộ Dung Phục nói:
- Nhị ca, theo ý anh thì là thế nào?
Công Dã Can đáp:
- Hiện thời Đại Liêu, Đại Tống, Thổ Phồn, Tây Hạ, Đại Lý năm nước sánh vai, trừ Đại Lý ở nơi hẻo lánh nam cương, không tranh giành với ai, còn lại bốn nước đều có bụng dòm ngó, thôn tính thiên hạ …
Bao Bất Đồng nói:
- Cái này nhị ca nói không phải. Nước Đại Yên ta tuy không có đất đai, nhưng công tử gia thời thời khắc khắc lúc nào cũng có chí khôi phục, biết đâu Đại Yên ta sau này sẽ chẳng có lúc trùng chấn cơ nghiệp tổ tông, trung hưng phục quốc?
Mộ Dung Phục, Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Phong Ba Ác tất cả cùng đứng lên, thần sắc nghiêm trang trịnh trọng, cùng cất tiếng:
- Cái chí phục quốc, không lúc nào quên!
Năm người, kẻ rút yêu đao, người giơ trường kiếm, cầm binh khí để ngang trên ngực. Tổ tiên Mộ Dung Phục là họ Mộ Dung vốn thuộc bộ tộc Tiên Ti. Năm xưa khi có loạn Ngũ Hồ, họ Mộ Dung Tiên Ti xâm nhập Trung Nguyên, uy phong rất lớn, đã từng lập nên nhà Tiền Yên, Hậu Yên, Nam Yên, Tây Yên nhiều triều đại. Về sau họ Mộ Dung bị diệt vào thời Bắc Ngụy, tán loạn khắp nơi, nhưng ông cha truyền cho con cháu, đời này sang đời khác, lúc nào trong đầu cũng toan tính trung hưng phục quốc. Trải qua đời Tùy đời Đường, mỗi ngày họ Mộ Dung một suy vi, tuy cái hùng tâm tráng chí “Trùng Kiến Đại Yên” vẫn còn, viễn ảnh thừa long xem ra ngày càng mờ mịt.
Đến cuối đời Ngũ Đại, nhà Mộ Dung nảy sinh một vị võ học kỳ tài là Mộ Dung Long Thành, sáng tạo ra môn võ công cao siêu Đẩu Chuyển Tinh Di trên đời không ai địch nổi, danh dương thiên hạ. Ông ta không quên di huấn của tổ tông, tập hợp hảo hán có ý đồ phục quốc, thế nhưng thiên hạ chia lâu rồi lại hợp, Triệu Khuông Dận lập nên nhà Đại Tống, bốn bể thanh bình, lòng người quay về một mối, Mộ Dung Long Thành võ công cao cường nhưng không có cách nào xây dựng cơ sở, uất hận mà chết.
Mấy đời sau, hùng tâm và võ công của Mộ Dung Long Thành lại truyền đến Mộ Dung Phục. Đại Yên đồ mưu phục quốc, đối với Tống triều là chuyện bất đạo, làm loạn phản nghịch, tuy họ Mộ Dung lén lút qui tụ đồng đảng, gom tiền tài, tích lương thảo nhưng không dám để lộ ra ngoài chút nào. Trong võ lâm khi nói đến Cô Tô Mộ Dung chỉ biết họ võ công cực cao, hành tung ngụy bí, chẳng khác gì yêu tà. Nhà Mộ Dung trong lòng mang chí lớn, khác hẳn với hành vi của giới giang hồ, dưới mắt kẻ tầm thường coi không hợp nhãn, lại thêm môn “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân” lưu truyền, dần dần bao nhiêu tiếng ác đều đổ lên đầu họ.
Khi đó giữa nơi đồng không mông quạnh, không người nào khác, Bao Bất Đồng đề cập đến việc trung hưng Đại Yên, mọi người không ai nhịn nổi, rút kiếm đứng lên, hiên ngang khẳng khái nói toạc ý hướng của mình ra.
Vương Ngữ Yên chậm rãi quay đầu khoan thai đi ra ngoài, cách xa mọi người. Mẹ nàng xưa nay vốn phản đối âm mưu của nhà Mộ Dung tác loạn tạo phản, toan bề xưng vương xưng đế, cho rằng cái si tâm vọng tưởng của họ mấy trăm năm qua, lấy lại nước thì chẳng thấy đâu, cái họa cả họ bị rơi đầu thì ngay trước mắt. Thành thử trước nay mẹ nàng không bao giờ cho Mộ Dung Phục đặt chân vào nhà, một mình ẩn cư nơi hồ lăng hẻo lánh, không lai vãng qua lại gì với nhà Mộ Dung.
Công Dã Can nhìn theo sau lưng Vương Ngữ Yên nói:
- Liêu Tống hai nước chinh chiến liên miên, Đại Liêu tuy thắng thế thật nhưng muốn diệt nước Tống thì không sao làm nổi. Tây Hạ, Thổ Phồn hùng cứ biên thùy phía tây, nước nào cũng có hùng binh mấy chục vạn, bất luận nếu đem binh trợ Liêu thì Tống triều ắt sẽ lâm nguy, còn nếu giúp Tống thì nước Liêu có chiều vong quốc.
Phong Ba Ác lớn tiếng nói:
- Nhị ca nói có lý lắm. Cái Bang đối với Tống triều vốn dĩ một dạ trung thành, gã Dịch Đại Bưu đem bảng văn về, chắc mong mỏi Đại Tống có một thanh niên anh hùng nào sang ứng tuyển phò mã Tây Hạ. Nếu như Tống Hạ hai nước liên minh thì ắt sẽ thành thiên hạ vô địch.
Công Dã Can gật đầu nói:
- Quả là thiên hạ vô địch nhưng không phải chỉ có thế mà thôi đâu. Bất quá Đại Tống tài nguyên phong túc, Tây Hạ binh mã tinh cường, một khi hai nước liên binh, Đại Liêu, Thổ Phồn không địch nổi đã đành, cái nước Đại Lý nhỏ bé kia hẳn là không đáng nói tới nữa. Cứ như ta suy đoán, Tống Hạ liên binh rồi, bước thứ nhất là thôn tính Đại Lý, bước thứ hai mới tấn công nước Liêu.
Đặng Bách Xuyên nói:
- Cái tính toán của Dịch Đại Bưu e rằng thật là như thế, thế nhưng Tống Hạ liên hôn, đâu có dễ dàng. Liêu quốc, Thổ Phồn, Đại Lý nghe tin, thể nào chẳng tìm cách phá hoại.
Công Dã Can nói:
- Không phải chỉ tìm cách phá hoại mà nước nào chẳng muốn lấy được cô công chúa đó.
Đặng Bách Xuyên nói:
- Không biết cô công chúa Tây Hạ kia xấu hay đẹp, tính tình có hòa nhã, hay lại ngang ngược dữ dằn.
Bao Bất Đồng cười ha hả nói:
- Đại ca việc gì mà phải lo chuyện đó, không lẽ đại ca muốn sang Tây Hạ cầu hôn, định làm phò mã hay sao?
Đặng Bách Xuyên cười:
- Nếu như Đặng đại ca nhà ngươi mà trẻ lại hai chục tuổi, võ công cao gấp mười, đẹp trai gấp trăm, thì ta lập tức chạy đến Tây Hạ ngay.
Y nói xong liền nghiêm mặt:
- Nước Đại Yên ta muốn khôi phục, đồ mưu đã mấy trăm năm, nhưng vẫn như tìm hoa trong gương, mò trăng đáy nước, khó mà thành công. Nói cho cùng, chẳng qua cũng bởi mình không có một nơi nào có thế lực để nhờ cậy. Nếu như nước Tây Hạ là chỗ thân gia với nhà Mộ Dung thì một khi ta ở Trung Nguyên giương ngọn nghĩa kỳ, viện binh Tây Hạ liền gửi qua ngay, liệu đại sự có thành hay không?
Công Dã Can nói:
- Đúng thế! Ngày trước thời Xuân Thu, hai nước Tần Tấn đời đời lấy lẫn nhau, Tấn công tử Trùng Nhĩ mất nước, phải lưu vong bên ngoài, Tần Mục Công phát binh giúp Tấn, sau thành nghiệp bá cho Tấn Văn Công.
Bao Bất Đồng vốn dĩ chuyện gì cũng phải cãi chầy cãi cối một phen mới xong, thế nhưng bây giời nghe Đặng Bách Xuyên và Công Dã Can hai người nói chuyện, lại cứ liên tiếp gật gù, nói:
- Không sai! Nếu như việc này giúp cho Đại Yên chúng ta trung hưng phục quốc, thật không kể gì công chúa Tây Hạ xấu hay đẹp, tốt hay xấu, miễn là cô nàng chịu lấy Bao lão tam, thì dù có là con lợn sề, Bao lão tam này cũng nhắm mắt lấy bừa cho xong.
Mọi người ai nấy cười sằng sặc, đồng thời đưa mắt nhìn Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục hiểu rõ ràng, bốn người muốn mình đi qua Tây Hạ, ứng tuyển phò mã. Nói đến tuổi tác tướng mạo, văn tài võ công, thật quả đương thế chưa chắc có thanh niên nào hơn được mình. Nếu mình đi qua Tây Hạ cầu thân, mười phần cũng có hi vọng bảy tám. Thế nhưng nếu quốc vương Tây Hạ lại chọn theo gia thế môn đệ, tuy mình dòng dõi vương tôn qúi tộc Đại Yên, nhưng dẫu sao cũng đã suy bại từ lâu, ở Đại Tống chỉ là một người áo vải, nếu như Đại Tống, Đại Lý, Đại Liêu, Thổ Phồn các nước đều gửi thân vương công hầu sang cầu hôn, mình chỉ là một chân bạch đinh không tước lộc, chẳng thể nào sánh với người ta được. Nghĩ đến chuyện đó, quay sang nhìn trương bảng văn.
Công Dã Can theo y đã lâu, có thể đoán được tâm ý Mộ Dung Phục, bèn nói:
- Trên bảng văn nói rất rõ ràng, kẻ ứng tuyển không kể tước lộc môn đệ mà chỉ xem nhân phẩn tài năng. Khi thành phò mã rồi thì tước vị cũng đi theo, còn như nhân phẩm tài năng dẫu có thánh chỉ cũng không ban cho được. Công tử gia, cái hùng tâm của họ Mộ Dung mấy trăm năm qua, muốn … muốn vào tay công tử …
Y nói đến mấy câu cuối, tâm thần khích động, giọng thành run run. Bao Bất Đồng nói:
- Công tử gia nếu làm Tấn Văn Công thì bốn anh em ta cũng thành Hồ Mao, Hồ Yển, Giới Tử Thôi …
Y chợt nhớ ra Giới Tử Thôi sau này bị Tấn Văn Công phóng hỏa cho chết cháy, việc đó quả là bất tường, lập tức ngưng bặt. Mộ Dung Phục sắc mặt trắng bệch, ngón tay rung rung, y biết đây quả là một lương cơ nghìn năm khó gặp, xưa nay công chúa trưng hôn, đều do đại thần được vua sai đi làm mai mối, tuyển chọn trong đám đệ tử công thần thế gia, phong cho làm phò mã, chứ chẳng đời nào trương bảng bố cáo cho bàn dân thiên hạ, công khai kén rể bao giờ. Y không tự chủ nổi nhìn về phía sau lưng Vương Ngữ Yên, thấy nàng đứng dưới một tàn cây liễu, đưa tay cầm một cành liễu rủ xuống, mắt nhìn vào dòng sông, áo quần đơn bạc, trông thật tội nghiệp.
Mộ Dung Phục biết rằng biểu muội từ tấm bé đã nặng tình với mình, tuy rằng bà mợ với cha mẹ mình không hoà thuận, nhiều lần ngăn trở không cho hai người gặp nhau, thế nhưng nàng là một cô gái mảnh mai không biết võ công, vậy mà dám liều lĩnh ra đi, lưu lạc giang hồ để đi tìm mình, cái tình ý đó quả thực trên đời hiếm có.
Mộ Dung Phục bôn tẩu bốn phương, chỉ một lòng mong trung hưng phục quốc, đến cả võ công cũng chẳng mấy chuyên tâm, còn chuyện nhi nữ chi tình lại càng coi nhẹ. Thế nhưng biểu muội đối với mình một lòng quyến luyến như thế, lẽ nào lại không động tâm?
Nay bỗng nhiên muốn bỏ nàng mà đi kiếm một cô công chúa chưa từng gặp mặt để cầu hôn, tuy đó là chuyện ắt phải như thế nhưng cũng không khỏi thấy mình bất nhẫn.
Công Dã Can tằng hắng một cái nói:
- Công tử, từ xưa đến nay những người muốn thành đại sự không nề tiểu tiết, đại anh hùng đại hào kiệt đều phải qua được cái cửa “tình”.
Bao Bất Đồng cũng tiếp theo:
- Một khi Đại Yên khôi phục được rồi, công tử trở thành trung hưng chi chủ, tam cung lục viện thì có ai nói gì được? Tây Hạ công chúa là chính cung nương nương, còn vị Vương gia biểu cô nương kia, phong nàng làm tây cung nương nương là xong. Lúc đó công tử có thương mến, sủng ái nàng thì còn ai dám nói năng gì?
Y bình thời chỉ luôn luôn cà khịa với người khác, lúc này thương lượng đại sự, nói năng mạch lạc đâu ra đấy. Mộ Dung Phục gật đầu, nghĩ đến cha mình trước kia luôn luôn dặn dò, ngoài việc trung hưng Đại Yên trên đời không còn việc gì quan trọng nữa, nếu vì đại nghiệp thì dẫu có phải giết cha giết anh cũng không từ, con cái đệ tử cũng không tha, dù người chí thân hay bạn bè cũng tru sát, chuyện tình ái gái trai lại càng không coi vào đâu. Vương Ngữ Yên tuy đối với mình một mối thâm tình, nhưng mình chỉ coi nàng như cô em nhỏ, không có chỗ nào đặc biệt, dẫu rằng trong lòng vẫn đinh ninh sẽ lấy biểu muội làm vợ, nhưng bình thời chẳng mấy khi nghĩ đến chuyện này, vì y vẫn coi đó là chuyện ắt phải là như thế, chẳng cần nghĩ ngợi gần xa. Chỉ cần đại sự hoàn thành, đúng như Bao Bất Đồng nói, tương lai biểu muội làm phi làm tần mình sủng ái hơn một chút là xong.
Y hơi trầm ngâm một chút, bèn gạt Vương Ngữ Yên qua một bên nói:
- Các vị nói có lý lắm, đây quả là một dịp may để phục hưng Đại Yên, có điều đại trượng phu nói phải giữ lời, bảng văn này, mình phải đưa đến tận tay Cái Bang mới được.
Đặng Bách Xuyên đáp:
- Đúng thế! Không nói gì trong Cái Bang chẳng có mặt nào có thể sánh với công tử gia được, dẫu có kình địch thực sự, chúng mình cũng không nên tư tàng bảng văn, làm chuyện hèn hạ đáng khinh như thế.
Phong Ba Ác nói:
- Cái đó đương nhiên rồi. Đại ca, nhị ca bảo vệ công tử gia đi Tây Hạ cầu thân, tam ca và mỗ đem bảng văn này cho Cái Bang. Từ nay đến rằm tháng tám, thời gian còn dài, Cái Bang nếu muốn kiếm người thì cũng còn kịp, chẳng có thể nói mình hớt tay trên.
Mộ Dung Phục nói:
- Chúng ta hành sự phải cho quang minh lỗi lạc, cứ để ta tự tay đưa đến cho các trưởng lão Cái Bang, sau đó hãy đi Tây Hạ.
Đặng Bách Xuyên vỗ tay nói:
- Lời của công tử gia phải lắm. Mình nhất định không để ai có cơ dè bỉu sau lưng được.
Công Dã Can, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác ba người đều gật đầu khen phải, sau đó cùng nhau chôn cất những người trong Cái Bang. Mộ Dung Phục vẫy Vương Ngữ Yên lại gần nói:
- Biểu muội, những đệ tử Cái Bang đây bị người ta giết, bên trong có liên quan đến một việc hệ trọng, ta phải đích thân đến tổng đà Cái Bang. Ta nghĩ nên đưa cô về Mạn Đà Sơn Trang trước.
Vương Ngữ Yên hoảng hốt, dãy nảy lên:
- Em … em không về nhà đâu, mẹ em thấy em thể nào cũng giết em mất.
Mộ Dung Phục cười nói:
- Mặc dù cô mẫu nóng tính nhưng chỉ có một mụn con, lẽ nào lại giết cô bao giờ? Cùng lắm mắng mỏ vài câu thôi.
Vương Ngữ Yên ấp úng:
- Không … không đâu! Tiểu muội không về đâu. Để em theo biểu huynh đi gặp Cái Bang.
Mộ Dung Phục đã quyết ý đi Tây Hạ cầu hôn, trong bụng không khỏi xốn xang, nghĩ thầm: “Thôi tạm thời cứ chiều theo ý nàng, để rồi tính sau”. Y bèn nói:
- Thế cũng được! Cô là con nhà khuê các, theo bọn ta luân lạc giang hồ, xem ra không ổn, tổng đà Cái Bang cô chẳng nên tới làm gì. Nếu cô không muốn quay về Mạn Đà Sơn Trang, chi bằng đến Yến Tử Ổ nhà ta ở tạm vậy, khi nào việc xong, ta sẽ về thăm cô, được chăng?
Vương Ngữ Yên mặt mày bẽn lẽn, mừng thầm trong bụng. Trong đời nàng chỉ có một nguyện vọng là được thành hôn với biểu ca, sống với nhau ở Yến Tử Ổ, bây giờ Mộ Dung Phục bảo nàng về đó, tuy chưa chính thức ngỏ lời nhưng sự tình cũng rõ như ban ngày rồi. Nàng chẳng nói bằng lòng hay không, chỉ e thẹn cúi đầu, mắt long lanh một niềm sung sướng lạ lùng.
Đặng Bách Xuyên và Công Dã Can nhìn tới, thấy chuyện đánh lừa cô gái thiên chân lạn mạn này trong lòng vô cùng áy náy. Bỗng nghe bộp một tiếng, Phong Ba Ác tự tay vả mình một cái thật mạnh. Vương Ngữ Yên ngẩng đầu lên, lạ lùng hỏi:
- Phong tứ ca làm gì thế?
Phong Ba Ác đáp:
- Có … có con muỗi chích mồm ta.
Sau đó cả sáu người đi về hướng đông. Đi chưa được hai ngày đã thấy Đoàn Dự cười khúc khích từ sau chạy tới nói:
- Chao ôi! Quả là khéo thật, Mộ Dung công tử, Đặng đại gia, Công Dã nhị gia, Bao tam gia, Phong tứ gia, Vương cô nương, lại gặp các vị rồi. Tôi cũng đang về hướng đông, thôi mình đi chung một đoàn vậy, trên đường càng vui.
Bao Bất Đồng đối với chàng tuy ghét bỏ nhưng Đoàn Dự trước sau đã từng cứu mạng Phong Ba Ác, Vương Ngữ Yên nên không tiện xua đuổi, đi đường lạnh nhạt mỉa mai, có điều Đoàn Dự nghe mà bỏ ngoài tai, làm như không biết.
Đoàn người lại nhận được tin, Cái Bang và Thiếu Lâm hai phái tranh đoạt chức minh chủ võ lâm. Mộ Dung Phục và bọn Đặng Bách Xuyên mới bàn nhau, nếu như Cái Bang và Thiếu Lâm hai bên giao chiến đến thành lưỡng bại câu thương, nhà Mộ Dung sẽ thành ngư ông đắc lợi, đoạt được danh hiệu minh chủ võ lâm không chừng, dùng nó để hiệu lệnh hào kiệt giang hồ thì quả là một cơ duyên để khởi sự, không thể nào bỏ qua cho được, thành thử vội chuyển qua đi về hướng chùa Thiếu Lâm. Ngờ đâu vừa đến chân núi Thiếu Thất, lại đụng đầu Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu.
Mấy tháng qua, Đinh Xuân Thu đại khai môn hộ, thu nhận đệ tử rất đông, không kể hắc đạo lục lâm, bàng môn yêu tà, hễ ai chịu đến làm môn hạ, nghe hiệu lệnh của lão là nhận ngay không cự tuyệt, thành thử chỉ trong vài tháng, bọn thổ phỉ giang hồ Trung Nguyên tranh nhau đến đón ở bên đường đông như kiến cỏ.
Trong cuộc cờ của Tô Tinh Hà, Mộ Dung Phục bị Đinh Xuân Thu làm hại, kế đến đại chiến nơi khách điếm, may mà chạy thoát, lần này gặp lại, thấy đối phương đồ đảng ùn ùn kéo tới, trong bụng cũng e ngại thầm. Thế nhưng Phong Ba Ác lại là kẻ trời không sợ, đất không kiêng, mới hai ba câu đã xông ngay vào đánh với bọn môn đệ Tinh Tú Lão Quái. Đoàn Dự toan dẫn Vương Ngữ Yên tránh ra, nhưng cô nàng lo lắng cho biểu ca, không chịu rời xa. Đồ đệ của phái Tinh Tú tràn lên như nước triều, lập tức vây chặt bọn Mộ Dung Phục lại.
Đoàn Dự thi triển Lăng Ba Vi Bộ, tránh các môn nhân phái Tinh Tú bất chợt nghe tiếng của phụ thân vội chạy vào chùa tương kiến, đến khi nghe Diệp Nhị Nương nói rằng Mộ Dung Phục bị đánh không còn hơi sức đâu mà chống trả, nghĩ thầm: “Ta phải cõng Vương cô nương chạy ngay mới được”, lập tức chạy như bay xuống.