Chương 8
Cơ may

Trở về Sài Gòn, Duy tập trung vào công ăn việc làm để vơi đi nỗi buồn tan vỡ niềm hy vọng vào tình yêu của H’ Nhiêu bấy lâu và dứt khoát từ nay sẽ không dính đến chuyện yêu đương nữa. Duy coi cái đẹp, sự quyến rũ, nét duyên dáng, những lời khơi gợi tình cảm, cử chỉ dịu dàng êm ái của phụ nữ là một cảm xúc xa xỉ, ảo giác, không thật lòng và nếu quan tâm suy nghĩ nhiều về nó thì sẽ lụy tình.
Càng ngày Duy càng biết rõ số tiền mà Mã Liên Huy và Hứa Văn Hòa chuyển cho Y Moan hơn rất nhiều lần giá trị cà phê, gỗ của Y Moan xuất đi. Chính Loan coi Duy như là một cố vấn cho toàn hệ thống máy tính của chi nhánh công ty Y Moan tại Sài Gòn nên Duy nắm rõ số liệu. Số tiền này Y Moan kinh doanh bất động sản và đưa cho Vũ Giang mua cổ phiếu của công ty  Đông Á. Công ty Đông Á bây giờ chẳng còn ai sở hữu được cổ phiếu nào nữa. Hầu như toàn bộ cổ phiếu đều do Vũ Giang nắm giữ. Mà tiền bỏ ra thu tóm cổ phiếu la Y Moan. Lẽ dĩ nhiên chia cổ tức cuối cùng cũng vào tay Y Moan. Không những thế mà kho bãi trống của công ty đều được Vũ Giang cho chứa hang hóa của Y Moan hết. Tuy Y Moan ít xuất hiện ở Sài gòn, nhưng mọi giao dịch đã có ông An, Hà Thanh, Vũ Giang và Loan. Ngoài Loan ra thì những tay này là cán bộ có chức quyền nên mọi chuyện đều may mắn. Nhiều lúc Duy nghĩ phải có một lợi ích nào đó thì Mã Liên Huy mới bỏ vốn ra nhiều cho Y Moan như thế. Chợt nhớ những gì liên quan tới cái chân đế cặp ngà voi từ lời kể của Loan và A Ma Yun, Duy tìm hiểu cái giá trị của nó. Hầu hết các tài liệu, sách vở, báo chí và truy tìm trên mạng, Duy cũng chẳng thấy cặp ngà voi hoặc cái chân đế cổ nào có giá trị lớn hơn những số tiền mà Mã Liên Huy chuyển cho Y Moan. Nhưng rồi một hôm, lúc đem bộ lư đồng xuống đánh bóng, Duy chợt nghĩ đến chất liệu làm ra cái chân đế cặp ngà bằng gì. Thế là Duy tra cứu những vật liệu đồng, kẽm, sắt… Và Duy có được một số thông tin đề cập đến một loại đồng đen đặc biệt hiếm. Tính phóng xạ của nó cực mạnh có thể làm vỡ gương soi khi để gần. Nó chẳng phải là loại đồng mà người ta thường đúc chuông, tượng. Vì nó rất hiếm nên có nhiều truyền thuyết như vật liệu này rơi xuống từ một hành tinh khác, hoặc nó có những đặc tính khó hiểu như làm tê liệt các đồ điện tử, ti vi, đèn điện, đá lửa, diêm quẹt. Nó làm biến chất một số kim loại như vàng, đồng…nếu áp sát những thứ này vào nó. Những tay thương gia, môi giới chuyên săn lùng mua nó để bán cho Cơ quan hàng không vũ trụ Mỹ NASA. Một số nhà khoa học cho rằng nó được cấu tạo bởi vàng uranium. Một đặc tính đặc biệt khác của nó nữa là nó nặng hơn rất nhiều lần sắt nhưng lại không chìm hẳn trong nước và vô giá bởi nó được dùng trong vật lý hạt nhân để kích thích quá trình phân rã hạt nhân của bom nguyên tử mạnh rất nhiều lần so với uranium. Thế là Duy nghĩ chắc cái chân đế cặp ngà của A Ma Yun làm bằng loại đồng này. Y Moan đã biết cái giá của nó nên đánh tráo như thế, và Mã Liên Huy cũng biết giá trị của nó nên mới cho Y Moan vay vốn nhiều như thế. Nếu đúng vậy thì Y Moan đã lừa A Ma Yun và Ma Rớt rồi. Nhưng điều mà Duy khó hiểu là sự đánh tráo cái chân đế cặp ngà mới vừa xảy ra đây thôi, còn Mã Liên Huy trước đó đã chuyển tiền cho Y Moan rất nhiều rồi. Duy biết Y Moan có những hành động mờ ám từ khi ở trong rừng buôn Lung; Việc cứ truy bắt H’ Nhiêu và giấu giếm gỗ lậu trong rừng cũng là người không đáng tin cậy rồi. Càng nghĩ Duy càng giận H’ Nhiêu hơn. Tại sao phải bằng lòng chung sồng với một người không đáng tin cậy chứ. Hay hắn là đại gia giàu có?”. Nhưng rồi Duy lại ân hận về những lời trách móc nặng nề của mình. H’ Nhiêu là một hồn ma thôi, nên phải có một đời sống mộng mị phóng khoáng về tình cảm hơn người chứ. Trách là trách mình sao lại đi yêu một hồn ma kìa. Nhưng Duy chợt nhớ, Loan có một lần đã nói rằng: Y Moan kể cho cô nghe là hắn có yêu một cô gái ở buôn hắn. Nếu hắn đã kể cho Loan nghe thì hắn không bao giờ đem chuyện hắn yêu một con ma ra để làm trò cười cho người ta được. Chẳng lẽ H’ Nhiêu không phải là ma? Duy bật cười cho cái sự ngớ ngẩn của mình. “Vì chính mình cũng đem chuyện yêu một con ma ra kể cho Loan, H’ Thi, H’ Lang và A Ma Yun nghe kia mà!”. Rồi Duy lại bật cười cho sự mù quang của mình: “Đã nói sẽ không nghĩ tới H’ Nhiêu nữa kia mà. Chẳng lẽ cô ta là ma nên cứ ám muội mình hoài thế sao!” Nhưng Duy lại dằn vặt: “Chắc H’ Nhiêu là người thôi!”
Một hôm, máy tính nhân viên văn phòng chi nhánh của công ty Y Moan bị lỗi, Loan gọi điện nhờ Duy đến sửa. Trong lúc đang sửa thì Y Moan từ Buôn Ma Thuột xuống. Thấy Loan và Duy đang chụm đầu với nhau trước máy vi tính, Y Moan sa sầm nét mặt như có vẻ ghen tức. Khi ngờ ngợ có gặp Duy ở chỗ nào đó rồi thì hắn hỏi:
- Anh là…
- Tôi là Duy, đã có lần gặp anh tại nhà A Ma Yun! – Duy nói.
Y Moan có vẻ lo lắng nhưng hắn gượng cười:
- À..nhớ rồi!
Loan vỗ tay reo lên:
- Ô..hoá ra hai anh có biết nhau rồi!
- Anh cũng ở Đắc Lắc đó chơ? – Y Moan nói.
- Tôi ở Sài Gòn này!
- Sao anh quen được với A Ma Yun chớ? – Y Moan nói.
- Quê ngoại tôi ở gần buôn Lung và vào rẫy cà phê trong rừng buôn Lung thì quen.
Y Moan lặng thinh một chút rồi nói:
- Có rất thân với A Ma Yun không? Có vào buôn Lung chơi nhiều không?
Duy gật đầu và chỉ vào cặp ngà voi, nói:
- Tôi chơi với A Ma Yun vừa đủ để biết cặp ngà này là của A Ma Yun.
Y Moan tái mặt khiến cho Duy và Loan cũng nhận ra điều đó. Loan nói:
- Em không ngờ anh Duy biết nhiều quá. Không chỉ em bất ngờ mà anh Y Moan cũng kinh ngạc luôn. Thế mà anh chẳng nói gì cho em biết.
- Anh có nói là quê ngoại anh ở Đắc Lắc cho em rồi và cái cặp ngà này ở trong nhà A Ma Yun thì ai cũng thấy. Chỉ có cái chân đế khác thôi, nó sáng bóng hơn nhưng không có khắc chiếc thuyền.
Nghe đến đây Y Moan lúng túng, nhưng Loan đã nói:
- Chi nhánh văn phòng này nhờ kỹ sư Duy đây nhiều lắm anh Y Moan ạ. Mình tới nhà hàng nào đó chiêu đãi anh Duy một bữa đi!
Vừa lúc chuẩn bị đi thì Ma Liên Huy và Hứa Văn Hoà đến. Loan reo lên rồi mời cả hai cùng đi luôn. Y Moan có vẻ không hài lòng về cuộc gặp gỡ này lắm nhưng cũng đành theo ý Loan. Thật ra trong bữa ăn, họ chẳng nói gì nhiều về chuyện làm ăn. Chắc là sự có mặt của Duy khiến họ e ngại. Nhưng nhờ vậy Duy mới biết Ma Liên Huy và Hứa văn Hoà là hai ông này. Hai tên tuổi đã chuyển tiền cho Y Moan nhiều nhất. Suốt buổi ăn, Y Moan cứ như nghĩ ngợi điều gì và thỉnh thoảng liếc nhìn Duy. Loan nhận ra điều đó thì cứ nghĩ rằng Y Moan đang ghen với Duy. Cô cho rằng Y Moan đang sợ tình cảm của cô sẽ nghiên về Duy hơn. Loan bật cười, nói:
- Anh Y Moan đang nhớ ai mà đăm chiêu thế? Có phải nhớ cái cô gái ở trong buôn không?
Y Moan gượng cười rồi hỏi Duy:
- Khi nào anh vể Đắc Lắc nữa?
- Tôi chưa biết.
- Nếu về thì có vào buôn thăm A Ma Yun nữa không?
Duy gật đầu. Loan bật cười, nói mỉa:
- Em nhớ có lần anh Duy kể là anh có yêu một cô gái ma trên Đắc Lắc, chắc là anh về thăm cái hồn ma đó chứ gì?
Y Moan trố mắt nhìn Duy. Duy lặng thinh cười.
- Anh có biết con ma H’ Nhiêu nữa đó mà? – Y Moan nói.
- Ở trên đó ai cũng đồn đại về con ma H’ Nhiêu ghê sợ và A Ma Yun đã kể cho tôi nghe anh Y Moan đã tiêu diệt được nó. Tôi cũng kể chuyện này cho Loan nghe.
Y Moan nhìn Duy dò xét. Loan cười nói:
- Hình như ông nào cũng bị con ma này ám. Anh Duy này ở Sài Gòn lên trên đó chơi vài bữa về, cũng bị. Bộ con ma này quyến rũ lắm hả? Còn anh Y Moan không bị nó ám hay sao mà đi tiêu diệt nó vậy?
Cả Mã Liên Huy và Hứa Văn Hoà nghe Duy nói Y Moan đã tiêu diệt được một con ma thì bật cười:
- Có ma đâu để cho Y Moan tiêu diệt! – Mã Liên Huy nói – Quý vị có thấy con ma đó biến hoá trước mặt quý vị chưa? Thấy mới tin chứ!
Câu nói của Ma Liên Huy làm cho Duy ngẫm lại. Kể từ ngày gặp H’ Nhiêu trong khu nhà mồ cho đến nay, Duy chưa một lần nào mà thấy H’ Nhiêu biến hoá trước mặt Duy cả. Lần nào Duy cũng thấy cô có mặt trước, hoặc mờ mờ trong bầu trời sương, hoặc là cô biểu Duy nhắm mắt lại rồi khi mở mắt ra thì không thấy cô đâu nữa.
Mã Liên Huy và Hứa Văn hoà đứng dậy hẹn gặp Y Moan sau rồi ra về. Loan muốn Duy về cùng đường với mình và Y Moan nhưng Duy viện lí do bận việc nên tách ra. Trước đó, Y Moan đã kịp ghi số điện thoại di động của Duy với lý do khi nào cần việc gì về máy vi tính thì nhờ Duy. Trên đường về, Y Moan muốn Loan kể cho nghe về gia đình, thân thế, sự nghiệp của Duy và những gì có liên quan đến câu nói lúc nãy mà Loan đùa Duy bị ma ám. Loan cũng kể như những gì mà Duy đã nói trước đây. Thế nhưng, Y Moan cũng không nghĩ rằng giữa Duy và H’ Nhiêu có một sự liên hệ về tình yêu. Thậm chí hắn cho rằng có lẽ nghe người ta thiêu dệt nhiều về một vẻ đẹp quyến rũ của con ma H’ Nhiêu khiến Duy vẽ vời ra để đùa cho vui như thế thôi. Điều mà Y Moan lo lắng nhất vào lúc này là tại sao Duy chú ý đến cái chân đế cặp ngà.
 
Hôm sau, Y Moan gọi điện thoại và hẹn gặp Duy. Khi Duy đến quán cà phê thì hắn đã ngồi ở đó rồi.
- Mình rất vui được chơi với Duy đó!
Duy gật đầu. Y Moan nói tiếp:
- Thật ra thì tui đã thay cái chân đế cặp ngà cho đẹp hơn và Ma rớt, cha của A Ma Yun cũng đã bán cho tui rồi đó.
- Vậy thì đâu có gì quan trọng để anh hẹn tôi ra đây mà nói về nó nữa phải không?
- Nhưng..tui thích là anh không nhắc lại cho A Ma Yun biết cái cặp ngà voi đang ở đây đó mà.
- Tôi biết điều anh lo lắng không phải là cái cặp ngà. – Duy nói – Mà chính là cái chân đế!
Y Moan giật mình, lúng túng:
- Tui biết anh là người có học, có hiểu biết nên mời anh ra đây để hợp tác đó. Nhưng anh biết gì về cái chân đế chớ?
Duy nói đại để xem thái độ của Y Moan như thế nào:
- Nó được làm bằng một loại đồng đen. Một loai gì đó rất quý hiếm trên thế giới mà nước ngoài người ta đang săn lùng mua với bất cứ giá nào.
Y Moan sửng sốt, tái mặt xanh khiến Duy nghĩ điều mình suy đoán là chính xác.
- Tui biết anh đang làm việc cho công ty Đông Á do Vũ Giang làm giám đốc.
Duy gật đầu. Y Moan nói tiếp:
- Anh đã sở hữu cổ phiếu nào ở đó chưa?
- Chưa!
- Anh giữ im lặng với bất kỳ ai, kể cả A Ma Yun về chuyện cái chân đế thì tui sẽ tặng cho anh ba ngàn cổ phiếu ở công ty Đông Á và có vị trí chức danh xứng đáng không thua gì Vũ Giang.
Duy nghĩ mình sẽ có ba trăm triệu đồng nếu mình lặng thinh. Nhưng Y Moan mà bán cái chân đế này ra nước ngoài nếu chính quyền bắt được thì mình cũng mang tội đồng loã. Duy lắc đầu:
- Tôi không thể đồng lòng với anh được.
Rồi Duy chợt nghĩ tới H’ Nhiêu đang làm vợ Y Moan mà sau này Y Moan đi tù thì tội nghiệp cho H’ Nhiêu quá.
 
Thuyết phục mãi, Duy cũng không nhận, Y Moan thấy rõ ràng để Duy làm việc trong công ty Đông Á là không thể được. Tất cả hàng hoá nhập từ Hông Kông về và ca phê, gỗ quý từ Tây Nguyên xuống đều chứa ở công ty Đông Á. Trước mắt, Y Moan nói với Vũ Giang làm thế nào để ép chấm dứt hợp đồng với Duy. Sau đó, Y Moan sẽ tiếp tục thuyết phục Duy bằng lòng điều kiện của hắn thì hắn sẽ nhận Duy vào làm việc cho hắn ở một nơi khác.
Đúng là có tiền, có quyền thì muốn gì cũng được, Vũ Giang đã chuyển Duy qua làm một công việc khác chẳng liên quan gì đến vi tính. Thế là Duy đã biết trước chuyện gì sẽ đến với mình thì nay đã đến. Duy nghĩ việc một cách bình thản, bởi Duy đã thấy với cung cách làm ăn như Vũ Giang thì mình cũng không thể yên tâm cộng tác lâu dài được. Duy sẽ tìm một công ty nào hoạt động đúng ngành nghề mà mình đã học thì thích hợp hơn cho việc tích luỷ kinh nghiệm để sau này thực hiện mơ ước của mình là làm chủ một doanh nghiệp. Nhưng bố mẹ Duy thì rất buồn. Mẹ Duy cho rằng vì Duy bộc lộ những hành vi khác thường trong công ty nên người ta phát hiện ra Duy đã bị ma ám.
 
Loan cũng không biết Duy bị nghỉ việc là do Y Moan tác động. Thật ra thì chẳng ai biết được chắc chắn về điều này trừ Y Moan và Vũ Giang. Thế là Loan đến công ty Đông Á gặp Vũ Giang:
- Sao lại để cho anh Duy nghỉ việc chứ?
- Vì không còn việc gì cho anh ta ở đây nữa.
- Thật là..quá đáng!
- Em là người yêu của Y Moan hay là của thằng Duy chứ, mà sao em lại bênh vực cho hắn?
- Hay là Y Moan nói gì với anh? Duy có lỗi gì chứ? Các anh làm ăn mờ ám thì có…
- Không liên quan gì đến Y Moan ở đây cả. Chẳng qua không còn việc gì cho hắn làm nữa thôi.
Loan vùng vằng ra lấy xe chạy thẳng đến nhà Duy. Vừa gặp Duy, Loan nói:
- Em tức quá! Sao người ta lại cho anh nghĩ chứ. Chắc là họ sợ anh biết chuyện làm ăn mờ ám của họ thôi. Anh biết không, tiền bạc của họ đều do một người cung cấp mà có đấy!
- Em muốn nói đến Mã Liên Huy?
- Không! Mã Liên Huy ở Hồng Kông đứng tên để chuyển tiền về qua ngân hàng của ông Hà Thanh thôi. Thật ra có một ông đại tư bản ở Mỹ chuyển tiền qua Hồng Kông cho Mã Liên Huy. Ông này nhờ Mã Liên Huy mua một cái gì đó nhiều tiền lắm cho ổng. Em biết điều này nhờ cái cặp hồ sơ của Mã Liên Huy rớt xuống hồ bơi và em đã đem giấy tờ đi phơi khô dùm cho ổng.
 Thấy Duy lặng thinh, Loan hỏi:
- Vũ Giang cho anh nghỉ việc, anh có giận em không?
- Mắc mớ gì đến em mà anh giận chứ.
- Vì Vũ Giang chơi thân với ba em đấy!
- Chẳng có liên quan gì đến em đâu.
- Em biết trước đây vì yêu anh nên em nói dối có thai để anh bực bội mà không thích em nữa. Nhưng nay em chính chắn rồi thì…
- Loan à..Anh nghĩ là em có Y Moan rồi nên…
- Không, em không yêu Y Moan. Em yêu anh!
Duy nghe đến câu “em yêu anh” từ miệng Loan sao mà thấy ngao ngán. Trong lòng Duy đã quyết không nghĩ đến chuyện tình yêu nữa từ khi thấy H’ Nhiêu tình tứ bên Y Moan trong ngôi nhà của hắn. Chuyện thề thốt, hứa hẹn yêu đương chỉ có tính nhất thời. Trong đắm đuối nồng nàn nhớ nhung thì thề non hẹn biển dữ dội lắm. Nhưng khi xa mặt cách lòng, lửa tình nguôi ngoai thì quên hết những gì đã có với nhau.
- Y Moan là đại gia giàu có, sẽ mang lại cho em sung sướng chứ!
- Em biết Y Moan yêu một cô gái nào đó trong buôn làng kìa!
Nghe vậy, Duy nổi điên lên khi nghĩ tới H’ Nhiêu. Thế là Duy dồn giận hờn vào Loan:
- Phụ nữ thật khó hiểu! Thay lòng đổi dạ như thay áo. Khi yêu thì khóc lóc sướt mướt, than thở nhớ nhung quá chừng. Mai lại thì phũ phàng ngoảnh mặt một trăm tám mươi độ!
- Ơ..Sao anh lại la mắng em. Em có phũ phàng với anh đâu!
Duy kiềm chế bởi thấy sự bực tức của mình thật vô lý:
- Anh..xin lỗi!
Loan xà vào lòng Duy, nói:
- Em đâu có giận anh. Em biết là anh thích em mà. Anh ghen với Y Moan vì em đúng không?
Duy biết Loan hiểu lầm về tình cảm của mình, nhưng Duy cũng không tiện phân minh làm gì. Thấy Duy lặng thinh, Loan nghĩ mình nói đúng nên áp mặt hôn lên cổ Duy và đưa bàn tay vào ve vuốt ngực Duy. Duy sực nhớ một lần không kiềm chế được mình nên đã hoảng loạn tinh thần về chuyện Loan có thai rồi. Như một lần vấp ngã, bây giờ thấy cục đá..sợ, Duy vội đẩy Loan ra:
- Anh bây giờ khủng hoảng lắm, vừa thất nghiệp vừa tinh thần bất ổn. Loan không biết anh đang bị ma ám sao?
Loan cười ré lên:
- A ha.. anh mà bị ma ám. Anh ám người ta thì có!
Chợt lúc đó có chuông báo từ điện thoại di động của Loan. Loan móc điện thoại trong túi quần mình ra và nói với Duy:
- Y Moan gọi.
Sau một hồi nói chuyện với Y Moan, Loan nói:
- Y Moan muốn mời anh đến nhà hàng tối nay. Y Moan muốn kí hợp đồng với anh để thiết kế một hệ thống máy tính nội bộ trong khu văn phòng cho thuê ở quận 7, Sài Gòn và văn phòng làm việc ở trên Buôn Ma thuột.
Duy nghĩ đây là cơ hội cho mình để thực hiện mơ ước mở một công ty chuyên nhận hợp đồng thiết kế hệ thống mạng máy tính cho các tổ chức, cơ quan, công sở khi còn học đại học. Mặc dù không thích gì Y Moan lắm, nhưng chuyện làm ăn thì nó khác, Duy nhận lời và Loan điện thoại lại cho Y Moan. Sau đó, Y Moan điện trực tiếp cho Duy với mong muốn Duy cộng tác với hắn, bởi hắn đã nghe Duy rất giỏi về công việc này.
 
 Tối hôm đó, tại một nhà hàng trên đường Đồng Khởi quận 1, Y Moan và Loan đã đến trước gọi thức ăn rồi chờ Duy. Khi Duy đến thì Loan rạng rỡ, vui mừng khiến Y Moan lúc đầu hơi khó chịu. Nhưng hắn bỏ chuyện nhỏ mà nghĩ đến  chuyện lớn hơn nên chẳng tỏ rõ thái độ gì. Trái lại sau đó, hắn còn vồn vã với Duy hơn những lần gặp trước.
- Tui thích anh là vì anh có tài đó mà. – Y Moan nói.
- Học sao ra làm vậy chứ chẳng có tài gì đâu. – Duy nói.
Duy thầm nghĩ Y Moan này rất mưu mô. Chắc mình phải dè chừng hắn. Nếu thật sự có kí hợp đồng làm cho hắn thì mình phải tính toán cho kỹ mới được.
- Tui muốn kí với anh hai hợp đồng. – Y Moan nói – Anh tính toán giá cả bao từ A đến Z là bao nhiêu. Nhưng anh phải lấy tư cách là một tổ chức, công ty, cơ sở gì để kí kết mới đủ tầm với những hợp đồng lớn chớ?
Thật ra thì Duy đã nghĩ đến điều này, Duy nói:
- Tôi sẽ lấy tư cách là chủ một doanh nghiệp, cụ thể là giám đốc một công ty, để kí kết với anh. Tôi nghĩ thời gian để chuẩn bị thực hiện hợp đồng thì cũng mất vài tháng. Trong thời gian ngắn hơn, tôi sẽ gấp rút thành lập công ty của tôi.
Y Moan gật đầu:
- Tui mong anh sẽ làm tôt hợp đồng thứ nhất ở quận 7 thành phố Hồ Chí Minh, xong lên Buôn Ma thuột làm tiếp hợp đồng thứ hai cho kịp một lễ hội cồng chiêng mà tui là nhà tài trợ chính ở Buôn Ma thuột vào dịp cuối năm.
Khi Y Moan nói câu này hắn không dám nhìn thẳng mặt Duy khiến Duy có cảm tưởng như hắn không trung thực. Duy đâu có biết trong đầu Y Moan đang vạch ra vài kế hoạch để bít miệng Duy trong dịp này. Một trong vài kế hoạch mà Y Moan đã nghĩ là làm thế nào để Duy nhận tiền của hắn thì lúc đó Duy sẽ ngọng miệng chẳng dám nói ra chuyện cái chân đế cặp ngà với ai nữa. Cách này hắn đã làm rất hiệu quả với rất nhiều người rồi. Nhất là với những cán bộ, công chức thích tạo ra những khó khăn. Hắn biết Duy là một kỹ sư mới ra trường thì trong lòng ôm ấp nhiều mơ ước cho sự nghiệp của mình. Mà theo như Loan nói thì gia đình Duy cũng chẳng giàu có gì. Bởi thế hắn đòi Duy phải là chủ đại diện cho một cơ sở thì mới đủ tầm kí hợp đồng với hắn và Duy tham vọng chắc chắn sẽ thành lập công ty; Tất nhiên Duy phải cần một số vốn ban đầu để tiến hành các thủ tục cần thiết và mở văn phòng, cơ sở.
Cả Duy và Y Moan đều tránh không đề cập những gì liên quan đến chuyện trên rừng buôn Lung, chuyện cặp ngà voi hoặc chuyện con ma H’ Nhiêu. Sau buổi gặp, cả Y Moan và Duy đều có những kế hoạch riêng liên quan đến chuyện hai hợp đồng này. Con Loan thì hứa sẽ nhờ vài người bạn của ba mình mà cô đã quen để giúp Duy mau chóng có giấy phép thành lập công ty.
 
Trước tiên, Duy cần giấy phép để có đủ tư cách pháp nhân ki kết hợp đồng với công ty Y Moan đã. Văn phòng làm việc thì tạm đặt tại nhà mình và một website trên mạng để quảng cáo, liên hệ. Để có tiền cho các thủ tục như vốn đăng ký ban đầu, giấy tờ pháp lý và các chi phí khác, Duy nói với ba mẹ mình cho đem giấy tờ nhà đi thế chấp để vay ngân hàng ba trăm triệu đồng. Nhưng ông bà Lâm tỏ vẻ không tin tưởng Duy. Lúc nào ông bà cũng sợ tinh thần Duy bất ổn. Thế là Duy không biết làm sao để có tiền.
 
Một hôm, Loan đến và muốn cho Duy vay ba trăm triệu đồng không tính lãi. Sau một đêm trăn trở, Duy thấy nếu mình không có tiền thì kế hoạch sẽ không thành. Thế là Duy quyết định cứ nhận tiền của Loan bằng hình thức vay rồi sau khi đã ký hợp đồng thực hiện, Duy sẽ trả. Duy chắc chắn bố mẹ thấy mình làm được thì sẽ cho mựơn giấy tờ nhà đi thế chấp.
 
Sau khi đã hoàn tất mọi việc chỉ còn chờ ngày thực hiện công trình thì Loan nói số tiền ba trăm triệu đưa cho Duy là tiền của Y Moan tặng cho Duy mở công ty. Nghe thế thì Duy đã hiểu ý đồ của Y Moan và dứt khoát không nhận tiền tặng của Y Moan. Duy gọi điện thoại cho Y Moan:
- Sao? – Y Moan nói – Tui tặng không cho anh, sao mà chê chớ?
- Tôi rất ngại nhận tiền một cách vô cớ như vậy anh Y Moan à! – Duy nói.
- Chẳng có sao đâu mà!
Y Moan lặng thinh một lúc có vẻ không hài lòng. Nhưng rồi hắn lại nghĩ rốt cuộc Duy cũng chẳng xoay xở được ở đâu để có số tiền lớn trong một thời gian ngắn thì Duy cũng phải bằng lòng điều kiện của hắn cho xong chuyện thôi.
- Thôi được! – Y Moan nói – Nhưng trong một thời hạn ngắn, anh phải trả cho tui. Phải trả khi đang thực hiện hợp đồng. Sau thời hạn này, thì tự nhiên anh được xoá nợ và số tiền này coi như tui đã tặng anh đó!
Duy thầm nghĩ: “Hắn sợ xong hợp đồng đương nhiên phải thanh toán hợp đồng và tất nhiên mình sẽ có tiền trả cho hắn. Hắn buộc như thế là định bắt bí mình để nhận tiền cho không của hắn đấy!”
- Được! – Duy nói – Tôi sẽ thực hiện đúng như vậy.
- Tui hy vọng anh đừng trả cho tui nữa đó! Tui vui lắm nếu anh quên trả luôn mà!
- Tôi không quên đâu! – Duy nói.
Duy nói quả quyết khiến Y Moan tiu nghỉu. Nhưng hắn mỉm cười tin chắc mọi việc sẽ diễn ra như những gì hắn đã nghĩ.
 
 Duy đem giấy phép thành lập công ty; văn bản kí kết hợp đồng; bản chiết tính cụ thể từng hạng mục chi phí vật tư, thi công và các chi phí khác để so với giá đã ký kết của từng hợp đồng cho bố mẹ mình xem. Ông bà Lâm kinh ngạc về sự trưởng thành, chính chắn, khôn ngoan của Duy và rất vui khi thấy số lợi nhuận mang về không dưới ba trăm triệu đồng. Thế là sau đó ông bà Lâm chấp nhận cho Duy mang giấy tờ nhà để đi thế chấp vay ngân hàng. Khi ngân hang giải ngân, Duy liền đem tiền thẳng tới Loan, và cùng với Loan gặp Y Moan để trả. Y Moan miễn cưỡng nhận tiền nhưng trong lòng hắn dường như đã có một kế hoạch khác.
 
Tuy là Duy đã tuyển một số thợ giỏi về điện tử, máy tính và mời gọi vài người bạn trước đây học cùng lớp để phụ trợ cho mình rồi, nhưng phải chờ bên công trình xây dựng phòng ốc hoàn tất thì bọn Duy mới thi công phần việc của mình.
Trong lúc chờ đợi để thực hiện hợp đồng, Duy lại thấy buồn. Đã dặn lòng là sẽ không nghĩ đến H’ Nhiêu nữa, thế nhưng sao cứ trống trải một chút là hình bóng H’ Nhiêu lại lẩn quẩn trong đầu; lại nghĩ về những uẩn khúc từ H’ Nhiêu mà bấy lâu nay chưa giải toả được, Duy tự hỏi, tại sao mình không tìm gặp dì H’ Mây để biết cho rõ ngọn ngành nhỉ?