Adam xua ra khỏi đầu mình ý nghĩ không an lòng. Từ trên mười ngày nay, khi đi làm về anh thấy trong nhà im ắng hơn thường lệ. Còn khi anh mở hé cánh cửa văn phòng thì không thấy Myszka chơi ngoài tiền sảnh nữa. Trước đó hầu như anh luôn thấy con ở chỗ này, loay hoay với những động tác đơn giản mà để làm được bé phải mất nhiều công sức. Khó khăn lắm mới đặt được các thỏi xếp hình cái nọ trên cái kia. Những đường kẻ ngang tờ giấy không đều. Một chân con gáu misia bằng nhung bị đứt rời ra. Giầy buộc cong queo. Búp bê Barbie bị lột trần. Adam chẳng biết sự im lặng ngoài tiền sảnh có tốt hơn những âm thanh lúng búng của thứ giọng thô hay không. Anh không tìm cách trả lời câu hỏi này. Anh chỉ ghi nhận một thực tế. Nhất định Ewa đóng cửa giam con bé trong phòng ngủ. “Tránh mình”, Adam nghĩ. Thế nhưng Adam để ý khi vào bếp, Ewa đang nằm trên ghế đi văng, tay cầm cuốn sách. Và cho cảm giác Ewa đã nằm đó cả hàng giờ đồng hồ rồi. “Myszka ở đâu nhỉ?” anh tự hỏi với sự lo ngại vô cớ, khi đã nhiều lần xảy ra hiện tượng như vậy rồi. Adam lặng lẽ, rón rén đi lại chỗ mấy con búp bê bị quăng bừa bãi trên nên nhà. Rất may mái tóc tuyệt đẹp của Barbie không bị làm sao cả, cho dù búp bê đã bị xé hết bộ y phục đẹp. Búp bên nằm trần truồng trên nền nhà và trgdáng hình khoả thân của nó, Adam bắt gặp một cái gì đó ghê tởm. Thoạt tiên anh không biết đó là cái gì. Sau đó anh nhìn thấy Barbie có đôi vú to, nhô cao, khi nằm dưới bộ váy trông rất đẹp, thế nhưng khi không có quần áo thì thấy đôi vú nhân tạo một cách kỳ dị. “Vú silicon của Palm Anderson” Adam nghĩ, buồn lòng. Trong dáng hình của con búp bê vẫn còn có một cái gì đó làm Adam lo ngại. Anh chăm chú nhìn đôi chân dài, mảnh mai, eo tròn, lưng ong quá đáng của Barbie. Adam nhún vai, các cô người mẫu trong các tạp chí nom giống hệt như vậy, cho dù các cô đã được các nghệ sĩ đồ hoạ sửa sang trên máy tính. Thế nhưng Barbie là một cái gì đó dâm đãng một cách bí ẩn. Thình lình anh phát hiện ra Barbie khoả thân có đôi vú to đùng, nhưng giữa hai chân thì chẳng có gì cả. Anh buột cười theo phản xạ, nhưng ngay lập tức úp tay vào miệng, để Ewa không nghe thấy tiếng mình. “con búp bê này đã được kiểm duyệt về khoản thuần phong mỹ tục! và bằng phương cách hết sức đặc biệt!” Adam nghĩ một cách mỉa mai. “PHải chăng các bé gái không nên biết, Barbie có bướm, cho dù chúng được tha hồ nhìn vú của nàng? Thật là buồn cười…Myszka sẽ nghĩ gì về điều này?” Adam đã tò mò. Anh không biết rằng, từ trước đó khá lâu Myszka đã bỏ ra rất nihều thời gian để xem xét thật kỹ cơ thể Barbie. Cái gì Barbie có và cái gì Barbie còn bị thiếu. Đất cần phủ cỏ xanh kiên nhẫn chờ đợi, tin rằng Ngài không quên mình. Lần đầu tiên Myszka rất tò mò, Ngài sẽ làm gì, khi suốt cả buổi tối và sáng sớm ngày hôm sau bé nhớ phòng áp mái. Myszka muốn được nhìn thấy, Ngài ban sự sống cho mặt đất như thế nào. Có rất nhiều khả năng. Myszka biết điều này. Không phải lúc nào mẹ cũng chuyển kênh truyền hình đúng lúc để con gái có thể xem những chương trình trẻ em được phép xem. Lại nữa, mẹ không dám chắc, liệu có cái gì đó trẻ em như Myszka không nên xem haykg, Ewa không biết ranh giới óc tưởng tượng của con gái, kể cả ranh giới hiểu biết của con cũng vậy. Có trường hợp, do vô tình, bé xem phim kinh dị, trên phim những con quái vật khủng khiếp không tưởng tượng nổi, lẻn xuống trái đất yếu hèn. Bé đã xem nhiều chương trình về thiên nhiên và bé đã nhìn thấy một số loài thú vật này giết chết một số loài thú vật khác một cách tàn bạo, rồi ăn thịt chúng khi chúng còn đang hấp hối. Myszka sợ, trái đất mà bây giờ Ngài tạo ra sẽ thành nơi cho những hành động đẫm máu như vậy, bé lo ngại, rằng một số quái vật mà bé đã xem trên tivi sẽ làm mặt đất sôi động theo cách làm bé sợ. Những hình ảnh chiến tranh còn tệ hơn nhiều so với những quái vật trong phim. Những hình ảnh này bé xem hầu như hàng ngày, khi tối nào mẹ cũng theo dòi chương trình thời sự và không thấy có lý do gì xuacon ra khỏi phòng. Mẹ chỉ bắt con gái phải ra ngoài khi trên phim nào đó anh và chị bắt đầu chạm vào nhau và cởi quần áo ra. Còn trong các “Bản tin thời sự” truyền hình, chiến tranh là một cái gì đó đương nhiên như dự báo thời tiết vậy, ngày nào trên tivi cũng có cảnh chiến tranh, chỉ thay đổi chút ít. Không bao giờ Ewa nghĩ trong đầu là những hình ảnh đó làm mùi sợ và còn khó hiểu gấp bội so với các cảnh tình dục. Thế nhưng Ewa lại cảm thấy cần phải cấm Myszka xem những cảnh tình dục này, còn chi.có thể cho phép con xem các bản tin truyền hình mà theo nhịp nhanh của rock and roll, y như trong cuộc duyệt binh, người ta chiếu cảnh ném bom các thành phố, cảnh hành quyết tù binh, đánh nhau trên đường phố, tai hoạ, các vụ giết người. Mùi không thể hiểu những cảnh đó. Những con người tìm cách cho thân thể họ được sát gần bên nhau cho bé cảm giác họ đẹp và tốt, còn cũng chính những con người như vậy bắn vào nhau thì bé cho họ là những người không lịch thiệp. Cô bé lắc mạnh đầu một cách bất lực, tin rằng tất cả mọi hình ảnh xấu xa mà bé không thích có ở đó và thậm chí Ngài không nên biết là có chúng, sẽ rơi hết ra khỏi đầu bé. Ngài mà biết những hình ảnh đó thì Ngài có thể tạo ra một cái gì đó đáng sợ gấp trăm lần. Hay là Ngài đã tạo ra rồi? Các tấm màn xoay tròn và bắt đầu hé mở, như trong nhà hát, Myszka sốt ruột chờ đợi cái lần này sẽ hiện lên từ sau tấm màn được dệt bằng màu đen bồ hóng. Mặt đất. Bên trên là bầu trời. Chim chóc và mây bay giữa bầu trời và mặt đất. Nước. Những con cá voi và hàng triệu sinh vật sống dưới m rãi cởi quần áo. Bé mừng khi thấy mọi động tác bé làm cực kỳ chuẩn xác. Bây giờ mẹ mà nhìn thấy thì chắc mẹ phải hài lòng. …trần truồng và sung sướng, Myszka đứng thẳng hai chân và giơ hai cánh tay bé bỏng lên cao. Bé nhảy lên. Lúc này bé cảm thấy mình mềm mại và nhẹ nhàng như một cành hoa và đích thị là đã nhấc được hai chân lên khỏi nền nhà. Bé biết, thực ra bé chỉ nhấc được ở trong lòng mình mà thôi, nhưng bé vẫn tin là rồi bố sẽ nhìn thấy điều này. Chậm rãi, từ từ, Myszka bắt đầu nhảy. Bé nhấc hai chân lên và quăng sang hai bên, bé giơ hai cánh tay mỗi lúc một cao hơn, bé uốn cong người, bắt chước cỏ non khi gió thổi. Bé phân vân, bố có cảm nhận cái bé đang cảm nhận: bố có biết rằng, Myszka nhảy rất đẹp và bay bổng, chỉ có thân người bé níu giữ bé lại trên nền tiền sảnh mà thôi, bé đã hy vọng là bố đang nhìn thấy bé bay như một con bướm, cho dù thân người bị trói chặt vào mặt đất. Bé rất căng thẳng khi nghĩ liệu bố có biết, bỗng dưng bé cảm thấy bọng đái căng cứng. Tia nước nóng ấm bắt đầu chảy dọc theo chân và đọng lại thành vũng dưới đôi bàn chân trần và phẳng của bé. Lại có chuyện gì đó xảy ra, vì nó mà mẹ luôn luôn quát mắng bé, cái gì đó mà mẹ gọi là cái “rất xấu” hoặc “bất hạnh nhỏ”. Myszka xấu lắm… Myszka rất xấu… - mẹ nhắc lại nghiêm khắc, khi cái “bất hạnh nhỏ” nhằm trúng bé, nhất là khi nó xảy ra trd mắt người lạ. Mà bố là một người lạ trong nhà. Trời đất ơi Myszka. Con lại cởi quần áo ra rồi. Và con lại làm cái đó. Mẹ đã bảo con rồi. Con đừng có cởi quần áo ra, Myszka. Không bao giờ được cởi quần áo, làm vậy là rất xấu – mẹ thở dài bất lực, vội vàng dắt con vào nhà tắm. Myszka không hiểu tại sao cởi quần áo ra lại xấu. Bĩnh ra quần thì đúng là xấu rồi, nhưng cởi quần áo thì sao lại xấu? bé đinh ninh trong bụng, không chỉ mình bé trở nên xinh đẹp hơn khi không mặc quần áo. Mẹ cùng đẹp hơn khi bé thấy mẹ tắm dưới vòi hoa sen (lúc đó mẹ quát mắng và bé không hiểu việc gì mẹ lại phải lấy khăn tắm che người lại). Bố đã đẹp hơn khi tấm áo khoác mặc ở nhà của bố tung bay khi bố chạy từ nhà tắm, qua tiền sảnh vào phòng bố. Đàn bà và đàn ông trên tivi còn đẹp thế. Myszka thích ngắm quần áo, song bé cho rằng quần áo cần riêng rẽ, và con người cần riêng rẽ. Quần áo là để chơi, có thể vò, giặt xé rách. Khi mặc lên người quần áo tước mất của con người một cái gì đó. Từ cái ngày chết tiệt đó Myszka không còn định nhảy cho bố xem nữa. Vì không phải lúc nào nhảy múa cũng mang lại niềm vui cho bé. Theo lời dặn của thầy thuốc, mẹ ghi tên cho Myszka học môn thể dục đặc biệt, và bé cũng chán ngay lập tức. Đây không phải là môn thể dục mà Myszka đã nhìn thấy trên tivi: các chị mặc quầnáo ngắn đung đưa đôi chân, họ múa hơn là họ tập, theo nhịp của điệu nhạc vui. Đứng trước tivi, Myszka cũng cố nhảy như các chị, khua chân khua tay một cách nhịp nhàng, cho dù bé đã biết, nhảy đẹp như các chị trên tivi thì bé chịu. Nhưng rất vui. Tại nhà tập thể dục, nơi mẹ đưa Myszka tới, không có chuyện vui chơi. Nghe thấy tiếng thở phì phò, to và mệt mỏi của các trẻ em khác. Mà không phải chỉ mình trẻ em. Ở đây còn có cả người lớn, họ cũng nặng nề chậm chạp như bé, họ không làm nổi động tác khua chân và khua tay cùng một lúc. Nhìn người lớn tập Myszka phát sợ. Cho tới nay bé vẫn đinh ninh rằng, nếu bây giờ bé chỉ nhảy được ở trong lòng thôi thì mai kia lớn lên, bé sẽ nhảy thực sự. “Mai kia con lớn thì con sẽ nhảy hả mẹ?” bé hỏi mẹ, nhưng từ miệng bé chỉ nghe được âm “nhaaa”, còn khi nhìn thấy cảnh những người lớn khác không nhảy được, bé đâm sợ. Thế nhưng mẹ sốt sắng gật đầu, khi Myszka thở mạnh, cố nhảy theo nhịp phách. Chẳng biết ai đã dạy mẹ mà lúc nào mẹ cũng gật đầu, thậm chí cả khi Myszka hỏi rằng cái bé đang làm là xấu. “Mẹ giả dối” lần đầu tiên trong đời bé nghĩ như vậy trong đầu. “Mình sẽ mãi mãi nặng ịch”, bé tự nhủ và bé ao ước có một lúc nào đó bé trở nên nhẹ nhàng hơn như cô bé bên nhà hàng xóm, cô bé mà bé thấy đi xe đạp, đi trên ván trượt tuyết và trượt pa tanh. Cô gái này như con bướm mà Myszka vô tình nghiền nát trên cửa kính. Một con bướm, bay lên cao, đổi sắc cầu vòng, nhảy múa trong không trung, vỗ cánh và xinh đẹp đến nỗi Myszka thèm được vuôt ve. Chỉ có điều khi bé chìa bàn tay thô kệch, dầy và vụng về của mình đến gần con bướm thì con côn trùng này liên biến thành một cục dinh dính, hình thù chẳng đẹp chút nào. Myszka oà khóc, thất vọng. “Mình giống con bướm này” Myszka nghĩ theo bản năng, khi nhìn con bướm bị gí nát. Cho nên, chẳng lấy làm lạ khi nhìn thấy bé, bố liền nhanh chân bước. Trái lại, bé thấy lạ khi đôi lúc bố đứng nấp sau kệ hoa và nhìn bé. Và bố vẫn tiếp tục làm như vậy, ngay cả sau cái hôm Myszka đã nhảy cho bố xem. Cô bé sợ, bố quan sát mình vì bố muốn kiểm tra xem bé lại làm bao nhiêu chuyện xâu như vậy. Và bé đoán rằng bố chỉ ưa cái đẹp. Mẹ đã đoán trúng, bố làm cho Myszka liên tưởng đến với ông trên quảng cáo mà bé đã nhìn thấy trong tivi. Ông này lịch sự, trang nhã, răng trắng như răng chó sói, đầu chải bóng mượt, chạy qua màn hình với cái điện thoại trong tay. Myszka không hiểu ông nói gì với người xem tivi, vi ông nói quá nhanh, vẻ hài lòng và đầy tự tin. Ông vội vàng đi đâu đó. Như bố, Myszka nghĩ bụng, nơi ông này chạy đến là nơi có cái thế giới mà mẹ đã nói “một nơi đáng sợ, một nơi rất đáng sợ”. Thế giới ở bên kia con phố nhà họ. Mà không, ở bên ngoài hàng rào nhà họ. Một thế giới đầy rẫy điện thoại, quần áo, xe, máy tính, và các bà, các ông đẹp y như bố. Myszka ao ước một hôm nào đó bé sẽ được nhìn thấy ông tivi dừng lại, đặt chiếc điện thoại màu đen xuống, đi xuống chỗ có cái gì đó không nhìn thấy, cái đang ngồi co ro trong góc màn hình. Và đó chính là Myszka. Rồi ông tivi nói giọng bố: Myszka, con gái cưng của bố, bố thích ngắm con. Nào, con nhảy cho bố xem đi nào… Thế là bé sẽ cởi quần áo ra và nhảy, nhẹ nhàng, bay bổng và không hề xảy ra chuyện “bất hạnh nhỏ”. Đêm hôm sau bé bay lên cao trong giấc chiêm bao, cho nên lúc ăn sáng bé sực nhớ, bé phải lên phòng áp mái, và để không quên việc này, bé đánh dấu chữ thập lên cánh cửa che cầu thang dốc. Thế nhưng bé cũng rất mau quên, mau quên như bé vẽ nhanh cái dấu hiệu này, cho nên sau khi ăn trưa mẹ hỏi: Con không thích lên chơi trên phòng áp mái hay sao? Coooo! – Myszka mừng rỡ, và mẹ thở phào nhẹ nhõm. Ewa không muốn thoát khỏi Myszka, chị chỉ muốn tách mình khỏi thực tế, bay vào niềm đam mê mới lạ của yêu ta, vào những thế giới mới lạ tràn đầy hạnh phúc, vào cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Ewa không còn có thể đọc các tác phẩm văn học nghiêm túc được nữa. Trên các trang sách chị đọc có biết bao con người đau khổ đã đi qua, những vấn đề của họ cũng hệ trọng như của chị. Chị thích một thế giới nhẹ nhàng, một thế giới không sắc cạnh và không gai góc.. Myszka leo lên phòng áp mái, bé mừng. Cứ mỗi bước đi bé lại tiến gần tới khoảng không gian bao la không hề bị giới hạn, khoảng không gian này hiện lên trước mặt bé khi vừa đóng lại cánh cửa đàng sau mình. Bé bước vào bóng tối an toàn và tĩnh lặng, với độ đậm đặc và sắc màu khác nhau. Myszka không hiểu tại sao khoảng không gian trên tầng áp mái không có đầu mà cũng chẳng co cuối và có phép màu nào lại như vậy, sau khi đèn điện bật sáng, phòng áp mái trở thành một căn phòng khép kín từ tường nọ tới tường kia, từ mái nghiêng này tới mái nghiêng kia, còn bàn ghế cũ của người bà mà bé không biết mặt xác định chỗ nền nhà chật hẹp còn trống. Tuy nhiên tất thảy mọi thứ đó biến mất khi các tấm màn xám và đen tiếp theo tạo nên bởi bụi mềm, khi mờ khi tỏ, theo ý nghĩ của Myszka – xoáy tròn trong ánh sáng đã được vén lên. Bụi và chính mức độ dày mỏng này tạo nên màu sắc của các tấm màn. Myszka hứng thú quan sát tấm màn xa nhất, tấm màn đen như bồ hóng, và đàng sau nó trải rộng những khoảng không gian không tưởng tượng nổi. Myszka cảm nhận theo bản năng, rằng khoảng không gian này, cho dù được mở ra chỉ để cho bé, nhưng đồng thời nó cũng tồn tại khi không có bé, và ai đó – Người vô hình này – vẫn tiếp tục làm công việc sáng tạo trong không gian kia. Ngài làm sai, Ngài nhầm lẫn, Ngài sửa sang lại cái Ngài đã tạo ra, còn cái bay đi xa nhường chỗ cho khoảng trống mới tuân theo ý nguyện của ngài, và ở đó các tạo vật mới được sáng tạo xuất hiện. Myszka đã biết việc này diễn ra không có kết thúc. Và cũng chẳng có bắt đầu. Không bao giờ có cả. Lần này nước có màu xanh xám và sóng của nước đổ vào đất cằn hiện ra từ sau những màn tối. Đất màu nâu xám, trần trụi và yếu ớt trong cái trần trụi này. Và đúng lúc, khi Myszka nghĩ, bé không muốn nhìn vào đó, bé thích căn phòng áp mái được bóng đèn điện bình thường chiếu sáng, thì bé nghe thấy tiếng thở sâu của đất và bé nhìn thấy những hòn đất nâu to nhỏ chuyển động, gì đó hiện ra với tiếng sột soạt nhỏ nhẹ, ngân nga. Đó là một cái gì đó hết sức lạ lùng, đỏ và rực rỡ đến nỗi nhức cả mắt. Cái đó ló ra từ mặt đất, mỗi lúc một nhanh, càng cao, nó đã cao bằng ngón tay, rồi bằng hai ngón tay, rồi bằng hai bàn tay Myszka chồng lên nhau. Cái đó mềm mại, nhiều lông tơ và thân quen đến lạ lùng, cho dù xa lạ. Đất không còn trần trụi và yếu ớt nữa, mà phủ lớp lông đỏ phi thường, Myszka cng một cách vô hiệu để biết đó là cái gì, và lúc này bé lại nghe Giọng nói âm vang và nghi ngại, nhưng nói tựa như hỏi, Myszka biết rằng, không phải hỏi mà là tự vấn chính mình. CÁI NÀY TỐT… Và chính lúc đó, khi bé nghe trong Giọng nói này một tí dao động và bất lực, bé hiểu, trước mắt mình đang là cái gì: Đó là cỏ! Lúc này cỏ đỏ trải đều trên mặt đất, một làn gió, mắt không nhìn thấy, mơn trớn cỏ, cỏ gợn sóng và tiếp tục mọc, mọc và mọc… CÁI NÀY TỐT… giọng nói thiếu tự tin cất lên và Myszka có cảm giác giọng nói sao mà đơn độc, không hề cho thấy có một tín hiệu nào, đến nỗi bé thét toáng lên cho dù chỉ ở trong lòng, khi bé sợ có ai đó dưới nhà nghe thấy: Không! không! cái này không tốt! Cỏ không thể màu đỏ được! màu đỏ là cho máu, không phải cho cỏ! Và bỗng nhiên cỏ đỏ ghìm lại chiêu cao mềm mại của mình, cỏ thôi không gợn sóng và cỏ bất động, các thân cỏ mảnh mai lúc này nom như thể những cần ăng ten bằng chất dẻo, chứ không phải là cỏ. Và thình lình cỏ bắt đầu đổi màu. Thoạt tiên màu tím, thứ màu tím rợ nhất, sẫm nhất, cái màu Myszka thực lòng chẳng thích khi nó làm cho bé cảm thấy buồn. Ôi, - bé ngần ngại nói – Xin Ngài đừng biến cỏ thành màu tím. CÁI NÀY TỐT.. – giọng âm vang do dự, rồi thình lình đứt đoạn và thở dài, khiến cỏ tím múa may mạnh hơn trong gió. Và biển cỏ lại đổi màu. Nom y như có người nào đó dùng cái bút lông khổng lồ chấm lên tấm thảm tím mềm mại những vệtxanh rộng mênh mông, tươi thắm. Myszka thở phào nhẹ nhõm. Còn khi toàn bộ màu tím biến mất, một màu mới được phủ lên, cái màu rất quen với mắt Myszka – lúc đó lần thứ ba Gịong như sấm nổ vang lên: - CÁI NÀY TỐT. Lần này cô bé không hề nghe thấy một sự chần chừ nào trong giọng nói, và bé cười sung sướng: Cái này tốt – bé công nhận, tin tưởng. Cỏ lại nổi sóng trong gió mà Myszka đã biết sự thật là gì: tiếng thở của Người. Bé cũng thở mạnh rồi cười khoái chí, khi cỏ nhảy múa theo gió thổi. Ewa đặt cuốn sách xuống. Như thường lệ, Adam vắng nhà. Radio im tiếng, màn hình tivi bất động trong sự thờ ơ màu đục. Không một âm thanh nào từ trong nhà, kể cả từ phía sau các ô cửa sổ hé mở vọng tới. Tứ bề im bặt mọi thứ âm của cuộc sống tựa hồ cuộc sống tạm ngừng chốc lát, tựa hồ mọi người đã đi vào giấc ngủ hoặc tất cả đều im lặng đọc sách như Ewa. “sao lại tĩnh mịch như thế này…có thể nghe được cả tiếng cỏ mọc”, Ewa nghĩ và bỗng nhiên, dưới tác động của ý nghĩ đó, chị nghe thấy âm thanh lạ. Nó kéo dài ở ranh giới của im lặng và tiếng vo ve. Nó dịu hơn tiếng muỗi kêu quấy rầy, nhưng mạnh hơn tiếng ruồi bay. Âm thanh này đang hát, cho dù đó là một giai điệu êm, khó nghe thấy. Thế mà Ewa nghe được trên cái nền tĩnh mịch lạ lùng, như chuông ngân này. Ewa đặt cuốn sách xuống, đứng dậy khỏi đi văng, tiên lại phía cửa sổ kéo tấm màn che ra. Trời đã nhá nhem, không một chỗ nào thấy có ánh sáng. Đèn đường vẫn chưa bật, trong các ngôi nhà người ta vẫn đang để cho mắt quen với màu xám xịt lúc chập tối, chưa vội bật đèn để khỏi lóa mắt. Ewa thở dài và khi đã định kéo màn che cửa lại thì bỗng mắt chị nhìn ra bãi cỏ. Cánh đây ba ngày Ewa gieo hạt cỏ, hy vọng số hạt này sẽ tự tìm được chỗ cho mình dưới đất. Và chúng đã tìm được. Bây giờ một tấm thảm non tơ, thắm xanh trong hoàng hôn, mọc lên từ đất. “Mình đang nhìn thấy và mình đang nghe tiếng cỏ mọc!” Ewa ngạc nhiên, thế nhưng sự ngạc nhiên đó nhường chỗ cho sự tò mò, còn sự tò mò nhường chỗ cho sự thông hiểu. Một khi nấm có thể mọc trong một đêm thì tại sao cỏ lai không thể làm như vậy nhỉ? Phải chăng cỏ cũng như nấm chỉ mọc khi con người không nhìn chúng? Phải chăng Ewa không biết là chính chị đang nhìn, đang thấy chuyển động chậm rãi, nhẹ nhàng nói trrên và chị đang nghe thấy tiếng vo ve nhỏ nhẹ như tiếng hát kèm theo chuyển động này? Bỗng dưng Ewa muốn được đi lên bãi cỏ dày, xanh tươi này. Chị cởi giày, đi ra ngoài và với chân trần chị chạy qua bài cỏ. Cỏ mềm mại và sống động như lông mèo và đang toả hương thơm không giống bất kỳ một mùi thơm nào. “Cỏ mà lại toả hương thơm, đồ ngốc” Ewa tự dạy mình trong ý nghĩ. Chính chị cũng không biết lúc nào và tại sao chị đã nằm lăn ra bãi cỏ xanh, dang rộng hai tay. Mặt đất ấm áp và an toàn. Bỗng dưng Ewa cảm thấy mình sung sướng. “Mình không cô đơn. Mình có Myszka. Còn có kẻ cô đơn, bất hạnh, không ai yêu họ và họ cũng chẳng yêu ai. Myszka yêu mình và mình yêu Myszka. Có Myszka còn hơn là chẳng có gì”, Ewa nằm trên bãi cỏ, ngắm mây trời và suy nghĩ. Trời đầy mây, không trăng sao. Tuy nhiên dịu êm trong cái sắc xám sâu thẳm của mình. Sau chốc lát Ewa nghe thấy tiếng vo ve nhỏ nhẹ của côn trùng. Đúng là côn trùng đã thình lình xuất hiện. Còn bây giờ chúng bay lên. Rất nhiều, chỗ nào cũng có. Ewa nhận ra bướm ngày, bướm đêm, ong vàng, ong đất, rồi ruồi và muỗi thường. “Thế giới đa dạng và đẹp biết nhường nào. Thích thật”. Ewa nghĩ. Ewa nằm đó, chẳng biết đã nằm bao lâu. Rốt cuộc, Ewa đứng dây, phủi váy đoạn đi vào nhà. “Lạy Chúa, Myszka vẫn bám riết phòng áp mái. Mình phải gọi con”, chị sực nhớ và giọng chị phá vỡ cái tĩnh mịch dịu dàng của hoàng hôn đang xuống. Còn khi chị kéo các tấm màn che cửa ra, chị ngạc nhiên khi nhìn thấy bỗng nhiên, chính vào lúc này, chung quanh chỗ nào cũng sáng ánh đèn. Cứ như lúc chị nằm trên cỏ thời gian đã ngừng trôi, để rồi bây giờ lại dịch chuyển theo nhịp điệu con người truyền cho. Đèn đường bừng sáng, thứ ánh sáng xanh nhạt, lạnh lẽo, trong các cửa sổ của các ngôi nhà các bóng đèn rực sáng, cây đèn vườn chỗ bãi cỏ toả sáng. “Đúng là cỏ mọc” Ewa khẳng định trong ý nghĩ, đưa mắt nhìn ra bãi cỏ một lần nữa. “Cỏ mọc khi không ai nhìn nó, và cỏ không biết mình đang nhìn, cho nên cỏ vẫn mọc” Ewa nghĩ vẩn vơ, đoạn đi vào bếp để làm bữa cơm chiều cho mình và con gái. Myszka không ngạc nhiên khi trên vạt cỏ tự nhiên xuất hiện những bông hoa. Sau đó đất thở mạnh, rên la, xoay thân mình ra tứ phía, như một con thú khổng lồ. Và lúc này từ dưới mặt đất cây bắt đầu lớn. Cùng với tiếng kêu răng rắc, xuất hiện những thân cây to, cành lá sum suê, tạo nên những tán cây phi thường. Chúng càng lớn càng to hơn. Sừng sững. Những lùm cây thẫm đen và đường viền rành rọt hiện rõ dưới nền trời trong xanh khiến Myszka liên tưởng tới bức tranh trong sách mà mẹ đã chỉ cho bé xem. Myszka sửng sốt khi một số cây mà không phải là cây mà là những bông hoa khổng lồ, cuống hoa to như thân cây sồi, tràng hoa xoè rộng như cái tán. “Ngài lại nhầm rồi” bé hoảng sợ “Phải báo cho Ngài…” Bỗng bé hiểu ra rằng, hễ bị nhầm thì Ngài chỉ có thể biết được điều này qua bé mà thôi. Và Myszka sợ mình biết quá ít, lại cả thế này nữa, liệu kiến thức của bé có phải là kiến thức thực hay không. Myyyszka! Ăn tối con ơi! – bé nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà, giật nẩy mình. Giọng mẹ bay tới từ xa, yếu nhỏ, chạm vào khoảng không mở rộng trước mắt bé, và quay trở lại dưới nhà. “Mình mà bỏ đi thì Ngài sẽ để lại những bông hoa khổng lồ lớn bằng cả cái cây to…Làm sao đây?” Myszka nghĩ, sợ hãi, còn ý nghĩ của bé lướt rất nhanh so với tốc độ của chúng khi ở dưới nhà. CÁI NÀY TỐT – giọng nói của Ngài vang lên. Myszka hiểu rằng bé còn một cơ hội cuối cùng. Khô ô ô! – một tiếng thét vang lên, tiếng vọng theo khoảng không vô tận của nước, mặt đất và bầu trời, đập vào tường của phòng áp mái. “Mẹ sắp lên” bé hoảng sợ và không đợi cho các tấm màn quay trở lại vị trí của mình bé vội bật đèn. Tất cả biến mất tăm và trước mắt cô bé mở ra căn phòng áp mái bình thường, yên tĩnh trong cái bình thường này. Dưới cầu thang nghe thấy tiếng chân bước vội vàng. Cô bé hiểu rằng bé sẽkg được là người chứng kiến tất thảy mọi chuyện, bởi khi bé đi xuống nhà, thì Ngài lại tiếp tục sáng tạo và sáng tạo, khi Ngài không ngừng sáng tạo, và vẫn tạo ra cái mới. “Cái này tốt, thế nhưng xin Ngài hãy sửa lại những bông hoa lớn bằng cái cây to”, bé thầm thì với Ngài lúc chia tay, bé không buồn phiền khi chung quanh bé chỉ còn phòng áp mái, còn ngoài cửa đã xuất hiện dáng hình của mẹ đang hốt hoảng. Ngài hiện diện cả ở nơi đây. Cũng có thể Ngài đã tạo ra cái rương của bà, mấy chú voi bằng loại đá khổng tước thạch của mẹ và cuốn sách về!!!13319_8.htm!!!
Đã xem 48497 lần.
http://eTruyen.com