hỏ thường trở ra bờ sông, nhưng không ghé vào quán Nghinh Phong để tán phét như những lần trước nữa. Nó cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ: “Mấy trạm đầu mình tưởng đã thắng được Rùa rồi, không ngờ lại bị bại. Mình chỉ kém nó có năm bảy thước. Cũng tại mình mà ra cả, vì mình không chịu dốc hết toàn lực. Nay mình hãy chịu khó luyện tập rồi nhờ anh Khỉ thách đấu với Rùa may ra lấy lại được số tiền năm quan đã thua hôm trước”. Còn kiếm đâu cho ra năm quan thì nó không nghĩ đến.Thỏ đổ cát vào bốn cái bị mang tòn ten ở chân chạy lên rồi chạy xuống, chạy xuống rồi chạy lên cho đến khi nào mệt nhoài mới chịu nghỉ. Nó tự bảo: “Trong khi mang những bị cát ta chạy lanh năm phần, thì khi cởi bị cát ta sẽ chạy lanh thành mười, mười lăm phần. Mà đã chạy lanh như vậy thì làm sao thua sút Rùa được vì hiện nay nó hơn ta chỉ có một ít”.Quyết tâm phục thù nên Thỏ rất siêng năng trong việc luyện tập. Cứ chiều chiều hay những đêm trăng sáng, Thỏ chạy từ quán Nghinh Phong đến gốc đa, từ gốc đa đến bụi tre, ngang qua hốc đá đến Bến Đò thì dừng lại. Nó vừa chạy vừa nhìn về phía con sông đang êm đềm chảy rồi tưởng tượng Rùa đang bơi hì hục một cách nhọc mệt và sau nó cả một đoạn dài.Một con Chuột nước từ bờ sông đi lên đứng xem Thỏ tập dượt. Nó hỏi Thỏ:- Nầy anh Thỏ, anh chạy làm gì mà nhọc xác thế?Thỏ thở dài đáp:- Cái nhục này không rửa không được chị ạ. Thỏ mà thua Rùa thì là cả một câu chuyện ngược đời không ai tin được. Thế mà không ngờ lại là sự thật trăm phần trăm. Nay tôi cố sức luyện tập quyết đánh bại Rùa để ngửa mặt lên không thẹn với trời, cúi mặt xuống không thẹn với đất.Chuột cười khanh khách khi nghe câu nói quan trọng của Thỏ. Nó đã định chuyện đâu bỏ đó, nói đi nói lại người ta lại bảo đàn bà hay mách lẻo. Nhưng thấy Thỏ luyện tập một cách khổ sở nó cũng thương tình, nên bảo với Thỏ:- Nầy anh Thỏ ơi! Cho dẫu anh rèn luyện bao nhiêu đi nữa cũng vô ích mà thôi, anh không sao thắng Rùa được.Thỏ ngạc nhiên hỏi:- Tôi chạy dở lắm à?- Anh chạy đâu có dở! Rùa còn dở hơn anh nhiều.- Chị này nói lạ, tôi không hiểu gì cả. Rùa chạy dở sao lại về đích trước tôi, hay nhờ có thần Hà Bá phù trợ?Chuột lại phì cười:- Khúc sông này thì làm gì mà có Hà Bá? Anh chuyên môn phỉnh phờ thiên hạ, nay bị Rùa gạt trở lại là phải rồi. Vỏ quít dày, móng tay nhọn là thế đó.Thỏ nằn nì:- Chị hãy nói rõ cho tôi nghe với nào? Úp mở làm tôi khó chịu lắm. Tôi thấy Rùa về trước tôi rõ ràng chứ đâu có mà mắt tôi được!- Tôi sống trên con sông này, gì mà tôi chẳng hay? Trạm thứ nhất vợ của anh Rùa đã đứng chực sẵn từ trước. Trạm hai và trạm ba thì về phần hai đứa con của ảnh. Chị Rùa và hai con nhô đầu lên khỏi mặt nước, anh ở trên bờ nhìn xuống đâu có phân biệt được? Anh đã lầm về hình dáng còn lầm luôn cả giọng nói nữa. Không phải mình anh mà Khỉ con, chị Nai, chị Ốc Sên cũng không tránh được sự lầm lẫn ấy. Chị Rùa và hai con kéo dài hết chuyện này đến chuyện khác, cố làm cho anh mất khá nhiều thì giờ, trong khi ấy anh Rùa từ bến nước quán Nghinh Phong mải miết lội thẳng một mạch đến Bến Đò để thắng cuộc. Kể ra thì anh Rùa đã dùng mưu gian nhưng cũng phải hết sức cố gắng mới hơn anh được. Đáng khen là ở chỗ đó.Thỏ tự giận mình, bứt mạnh một nạm tóc, nói với Chuột:- Tôi tự phụ thông minh tài trí đâu ngờ lại bị mắc lừa một cách dễ dàng như vậy! Trước đây Rùa cũng đã dùng mưu bắt tôi mà dâng cho Đại vương Sư tử. Câu nói của chị thế mà đúng: “Vỏ quít dày thì có móng tay nhọn”. Nhưng dầu sao tôi cũng phải trả thù Rùa một phen.