ám giờ năm phút Perry Mason rê vào nhà trọ Gladedell Motel và lái đến phòng 21.Jerry Conway đang ngồi chờ.- Sẵn sàng cả chứ? - Conway hỏi - Tôi sẽ theo sau xe ông?- Khoan đã - Mason nói - Chúng ta cần nói chuyện chút đã. Tôi sẽ lái xe tôi một đoạn vài dãy phố, sau đó sẽ ngừng lại bên lề, đậu xe tại đó và lên xe với ông.- Sao không để tôi đi trên xe ông?- Không. Cảnh sát sẽ muốn khám xe của ông.- Tôi đã khám xe rồi - Conway nói - Và tôi thấy một vật làm tôi hết sức thắc mắc.- Vật gì vậy?- Nó nằm dưới gầm ghế phía trước, nơi mà cả một hai năm mới nhìn tới một lần. Đó là một danh sách đánh máy rất kỹ tất cả các cổ đông đã gửi phiếu ủy nhiệm.- Đưa tôi xem. - Mason nói.Conway đưa cho Mason xấp giấy đánh máy được kẹp gọn gàng, ông ta nói.- Nó nằm trong một phong bì lớn nhét giấu dưới gầm ghế có vẻ như muốn giấu nó để không ai biết.- Làm sao nó lại ở đó?- Tôi không rõ.- Trong lúc nào?- Có thể trong lúc tôi đậu xe gần khách sạn, hoặc trong lúc tôi đậu ở tiệm thuốc tây khi chờ điện thoại, hoặc có thể tôi đậu bất kỳ ở đâu.- Ông có khóa xe không?- Không. Tôi chỉ rút chìa khóa công tắc ra, còn cửa thì không khóa.- Còn nội dung danh sách thế nào? Ông đã kiểm tra chưa?- Có. Và có một điều đặc biệt.- Điều gì vậy?- Đó là điều: Nó quá tốt.- Ông nói cái gì?- Tôi muốn nói là nó rất an toàn cho tôi. Những người này hầu hết là các cổ đông nhỏ và một số người trong đám đó tôi biết là họ không hài lòng. Những người này họ cũng sẽ ủy nhiệm cho Farrell dù không có chiến dịch quảng cáo.- Bách phân là bao nhiêu?- Theo tài liệu sổ sách, nó chỉ chiếm 17 phần trăm.- Có ghi ngày tháng không?- Có ghi ngày tháng cách đây một vài ngày. Coi như danh sách mới nhất.- Ông có xem kỹ danh sách đó không?- Có. Tại sao?- Tôi e rằng ông đã làm mờ đi các dấu tay có sẵn.- Tôi không cầm nhiều đến phong bì mà chỉ xem danh sách thôi.- Tôi sợ rằng đây là một phần của cái bẫy - Mason nói - Thôi bây giờ để tôi cho ông biết một số tin quan trọng, ông đã ăn sáng chưa?- Rồi. Tối qua tôi mất ngủ quá!- Ai mà không?- Ông cũng không yên tâm à?- Tôi chỉ bận rộn làm việc thôi - Mason nói - Thôi ta hãy bắt đầu.- Thế còn cái danh sách ủy nhiệm mà ông có được ra sao? - Conway hỏi - Và tại sao ông lại bảo danh sách tôi cầm là một cái bẫy?- Ông cứ xem cái này khắc biết - Mason nói và đưa xấp giấy than lấy từ trong cặp táp ra.- Ở đâu ra những cái này? - Conway hỏi.- Ngay tại gốc rễ.Conway đưa tờ giấy than ra trước ánh sáng và xem kỹ từng tờ một.Sau khi Conway đã xem xong, Mason lên tiếng hỏi.- Nó cho biết tình thế xấu chứ?- Đúng như vậy. - Conway trả lời.- Những danh sách này cũng có thể là giả - Mason nói - Nhưng tôi không nghĩ như vậy.- Tôi phải làm gì với tập danh sách mà tôi tìm thấy trong xe.- Ông phải trao cho ông Biện lý. Bảo ông ta rằng ông tìm thấy trong xe, ông không rõ từ đâu mà có và kể lại tất cả câu chuyện cho ông ta nghe. Sáng này họ sẽ khám xét xe ông.- Tôi có nói với ông ta về những xấp giấy than mà ông có không?- Không! Trừ khi ông muốn đi chuyến tàu suốt.- Ông có vẻ bí mật quá, ông Mason. Tôi là thân chủ của ông mà.- Chính vì lý do đó mà tôi phải bí mật. Tôi đang gỡ rối cho ông và thực hiện i sao anh không kiếm bình pha cà phê lớn? - Mason hỏi.- Thì anh cứ việc biệt phái Della Street sang bên tôi, mọi việc sẽ ổn thỏa thôi.Mason cười.- Đừng có ăn nói kiểu đó, Paul. Hãy điện thoại cho Inskip và bảo anh ta đợi tôi đến khoảng mười hoặc mười một giờ.Drake đặt ly cà phê xuống bàn và quay số điện thoại nói.- Tôi muốn nói chuyện với ông Inskip ở phòng 728. Vâng, tôi biết giờ này trễ nhưng ông ta chưa đi ngủ đâu. Ông ta đợi tôi gọi điện thoại đến.Một lát sau đường dây được nối và Drake lên tiếng.- Fred, đây là Paul. Tôi báo anh biết người bạn của tôi, không tiện nói tên vì e có thể bị nghe trộm, ông ta sẽ lên gặp anh khoảng mười giờ sáng nay. Cứ để cửa đừng khóa... Được rồi.Drake cúp máy nói với Mason.- Nhớ là Trung sĩ Holcomb đang kiếm anh. Anh có định gặp ông ta không?- Giờ này ông ta ngủ rồi - Mason nói - Tôi không muốn đánh thúc ông ta dậy giờ này.- Còn vấn đề Inskip - Drake nói - Anh ta không thể tránh né nếu cảnh sát hỏi những câu hỏi cụ thể. Anh đã từng có mặt ở khách sạn và người ta có thể nhận ra được anh.- Không sao - Mason nói - Tôi không ngại là họ biết tôi có mặt sau khi tôi đã đi khỏi. Điều duy nhất tôi không muốn là một kẻ soi mói nào đó như gã thư ký Robert King báo cho cảnh sát biết rằng tôi tới khách sạn để gặp một người nào đó ở phòng 728.Quay sang Della Street, Mason nói tiếp.- Tôi thấy tới đây tạm nghỉ được rồi. Cô có thể về nhà được, Della.- Thế còn anh định làm gì? - Della Street hỏi lại.- Tôi cũng về nhà tắm rửa cạo râu và có thể chui vào giường một vài tiếng trước khi đến đón Conway.- Được rồi - Cô nói - Tôi sẽ về nhà.Perry Mason, Della Street và Paul Drake bước ra ngoài hành lang.Mason quay sang Paul Drake.- Tôi nghĩ rằng mình đã nắm được khá đầy đủ yếu tố. Sáng này chúng tôi sẽ tới văn phòng Biện lý. Nhưng... khoan đã, Paul. Giờ này họ đã xác định được xác chết. Ta hãy kiểm tra xem.- Được rồi, ghé qua văn phòng tôi xem. - Drake nói.Cả ba người tiến về văn phòng của Drake.Drake nhắc máy gọi tổng đài.- Có tin gì mới về vụ án ở khách sạn Redfern Hotel không?- Không có gì ngoại trừ các cú điện thoại tôi đã chuyển tiếp đến văn phòng.- Họ vẫn chưa nhận dạng được xác chết à?- Cho đến giờ vẫn chưa.Drake quay sang nhìn Mason.Mason nói.- Cái anh chàng đó chui rúc kỹ trong hang. Tôi đã bơm động lực cho anh ta và nghĩ rằng anh ta đã liên hệ với đồn cảnh sát từ lâu rồi mới phải.- Có thể sự kiện đó đã xảy ra nhưng chúng ta không được biết - Drake nói - Tôi có một người bạn là phóng viên báo chí. Anh ta luôn luôn điện thoại cho tòa báo của anh ta trước rồi sau đó cho tôi biết ngay. Nhưng nếu anh ta vớ được một tin đặc biệt chắc anh ta cũng không dám tin tưởng ở tôi cho đến khi bài báo của anh ta đã được phát hành.Mason gật đầu và nói.- Có thể bây giờ họ đã biết nhưng không cho báo chí biết. Có thể họ cho xe đón người chồng tới để nhận dạng. Và chắc chắn họ cũng tìm đến các bạn trai của cô gái. Thôi, tôi đưa Della xuống xe và tôi cũng về nhà. Hẹn gặp anh sau, Paul.Mason và Della Street rời văn phòng của Drake bước ra thang máy sau đó đưa Della ra tận xe.- Tôi không muốn để cô lái xe một mình trên đường phố vào giờ này, Della.- Không sao. Đừng ngại gì cả. Tôi lên kính và khóa cửa, sử dụng đèn lái và không ngừng ở dọc đường. Tôi sẽ đi thẳng về chung cư.- Tôi sẽ theo sau xe cô.- Thôi khỏi! Anh cần phải về ngủ để lấy sức. Chúc anh ngủ ngon.Della Street mở máy xe, bật đèn và lái ra khỏi bãi đậu.