Tiếng bánh xe lăn xào xạc trước cổng khiến cho ba người đàn bà cùng một lúc hướng mắt ra nhìn. Phong và Kim Thành đã về đến nhà. Bà Liên vội vã lau tay rồi bước ra khỏi nhà bếp. Thanh Lan cũng di chuyển xe lăn đến chờ ở phòng khách. Tiếng chào hỏi rộn ràng vang lên từ ngoài sân. Giọng của bà Liên đón mừng thật khéo léo: --"Quý hóa lắm! Được ông Kim Thành bỏ công tới thăm...Mong rằng trong những ngày nghỉ ngơi ở đây ông Kim Thành sẽ được thoải mái, hài lòng..." Kim Thành vội vã ngắt lời bà Liên: --"Bác đừng gọi cháu ông nầy ông nọ...Xin được bác coi như hàng con cháu...Cháu đến đây quấy rầy sự an bình của gia đình nầy, thật là không phải, mong bác, anh Phong và cô Tú Trang niệm thứ cho. Cháu không có ai là bạn bè quyến thuộc nơi xứ Đà Lạt nầy, may nhờ có gia đình của bác cho tá túc chứ nếu không thì cháu sẽ bị đơn lẻ bơ vơ một mình thật là buồn thảm. Cháu rất cảm kích tấm thịnh tình của gia đình bác ban cho..." Kim Thành ăn mặc thật kẻng. Bộ đồng phục vãi sạt kin trắng (một loại hàng vãi láng nhập cảng, đắc tiền rất được giới nhà giàu yêu chọn để may mặc) cùng với đôi giày da đánh phấn trắng khiến cho Kim Thành hiện rõ nét là dân công tử giàu có hoặc những chính khách phòng trà ở Sài Gòn. Tuổi của Kim Thành xắp xỉ với tuổi của bà Liên nhưng cách ăn diện chải chuốc và dáng đi đứng, bộ điệu thì trông có vẻ như vẫn còn rất trẻ, trẻ ngang với Phong. Kim Thành chỉ có cái dáng tốt mã bề ngoài nhưng trông vẫn nhà quê, không có tướng sang trọng và học thức như Phong. Phong cách của người đàn ông hơn quá nửa chừng xuân nầy là điệu bộ của kẻ trưởng giả học làm sang. Bà Liên đã nhận thấy ngay điều đó sau vài câu xả giao chào hỏi. Phong cũng cùng một ý nghĩ như mẹ mình. Cung cách giao tiếp của Kim Thành như có một cái gì cưỡng ép, che đậy khi muốn lôi kéo cảm tình của những người chung quanh và vì thế khiến cho lời ăn tiếng nói của anh ta trở thành quá đà khách sáo, mất tự nhiên: Kim Thành là một diễn viên sân khấu hạng nhì nhưng được son phấn tô vẽ bôi đầy và chỉ đọc tuồng tích như con két chứ không thể nào nhập xác vào đúng vai trò diễn xuất của mình theo ý viết của soạn giả. Vừa nhìn thấy Thanh Lan, Kim Thành đã ào ngay tới ôm ghì nàng vào lòng ngực tưởng chừng như là 2 vợ chồng xa cách nhau đã lâu, nay được gặp lại: --"Em..." Thanh Lan không kịp phản ứng. Nàng sững sờ bất động trong vòng tay ôm chật cứng của Kim Thành. Nàng khó chịu đưa mắt nhìn về phía Phong: chỉ mới có 2 hôm không gặp, nàng thấy Phong như già khụ đi. Phong ăn mặc bình thường, không chải chuốc, không cạo râu cho nên đứng gần, Phong xem chẳng khác gì như người làm công khuân vác của Kim Thành. Mặt Phong thật buồn nhưng không lộ nét ghen tương. Thành rời Thanh Lan, miệng tíu tít: --"Khá hơn trước nhiều lắm nhưng trông có vẽ hơi mệt mỏi giống như người bị mất ngủ hoặc vì làm việc nặng nhọc mất nhiều sức lực..." Thanh Lan không nói gì. Nàng ngạc nhiên về sự vồ vập của Kim Thành, ngạc nhiên đến mức kinh dị. Từ trước đến giờ, dù đã nhiều lần tỏ ý yêu nàng nhưng chưa bao giờ Kim Thành có những cử chỉ và lời nói có vẻ chồng vợ như thế! Rõ ràng là Kim Thành đang cố tình gây cho mọi người xung quanh hiểu lầm về tình trạng giữa hai người. Phong chậm rãi mang hành lý của Thành về phía phòng riêng của mình mà không nhìn Thanh Lan. Chàng quay lại phòng khách rồi lên tiếng: --"Anh Kim Thành tạm xử dụng căn phòng riêng của tôi...Vì thời gian quá cấp bách cho nên tôi chưa kịp thu xếp chu đáo cho anh, mong rằng anh không phật ý!" Giọng Kim Thành đẩy đưa: --"Có gì mà anh Phong phải bận tâm nhọc sức quá lắm như vậy...Ở Sài Gòn nhiều khi tới nhà bạn bè chơi rồi nằm lăn ra nền gạch ngủ khò vậy mà vẫn thấy vui và ấm cúng vô cùng huống hồ là chăn êm nệm ấm như thế nầy..." Bà Liên giới thiệu người quản gia với Kim Thành: --"Giới thiệu với anh Kim Thành, đây là người đã nuôi nấng anh Phong và cô Tú Trang của nhà nầy từ khi chúng mới lọt lòng mẹ. Tuy là con của tôi sinh ra nhưng Phong và Tú Trang là do một tay của vú sớm hôm chăm sóc ẵm bồng từ ngày đó cho đến bây giờ, đây là mẹ dưỡng của hai đứa nó!" Thành chấp tay gật đầu chào người quản gia: --"Anh Phong và cô Tú Trang thật có phước, có mẹ sinh còn thêm mẹ dưỡng chăm lo từ thuở bé, chẳng bù với trường hợp của cháu, cháu lạc lỏng bơ vơ, trôi sông lạc chợ, mất cha, mất mẹ từ lúc lên mười, một mình phải bôn ba xong xáo vật lộn với đời!..." Người quản gia già nua nắm tay Kim Thành, giọng thân thiết: --"Ai cũng có số mệnh riêng của mình! Những cô cậu trẻ bây giờ không tin là mỗi người có một số mệnh nhưng già nầy cứ theo thời cổ xưa tiếp tục tin tưởng như thế! Già cũng từng trải thấy xảy ra trước mắt là có hạnh phúc hay bị bất hạnh là do chính mình tạo ra...Già nầy tốt số lắm cho nên mới lọt được vào đây, vui buồn đều gắn liền với cuộc thăng trầm của từng người sinh sống trong cái tổ ấm nầy kéo dài từ mấy mươi năm qua...Mong ông Kim Thành tìm thấy nguồn vui giống như cô Thanh Lan trong những ngày ở đây..." --"Nhất định là cháu phải vui rồi vì nhìn thấy Thanh Lan, cháu dư biết mái nhà nầy đúng thật là một tổ ấm, một khoảng đất lành cho chim đậu..." Bà Liên mỉm cười rồi hối thúc: --"Anh Kim Thành đi đường xa chắc là mệt rồi, vú mời anh ấy một ly cam tươi đi..." Đi về hướng nhà bếp, vú còn quay lại hỏi Phong: --"Cậu cả cũng uống cam vắt như mọi khi phải không?..." Phong chỉ gật nhẹ đầu đồng ý. Thanh Lan vội!!!5591_6.htm!!!
Đã xem 29403 lần.
http://eTruyen.com