Khi đám Weasley cùng nhau chậm rãi đi xuống cầu thang trải thảm tím, ông Weasley nói với giọng năn nỉ Fred và George: “Đừng có nói cho má con biết chuyện các con cá cược nghe!” Fred hân hoan đáp: “Ba đừng lo. Tụi con có những kế hoạch vĩ đại cần xài món tiền này, tụi con đâu có muốn nó bị xung công.” Trong một tích tắc, ông Weasley có vẻ như muốn biết những kế hoạch vĩ đại đó là gì, nhưng rồi dường như ông quyết định sau khi suy nghĩ, rằng ông chẳng nên biết làm gì. Chẳng mấy chốc cả đám nhập vô đám đông đang tràn ngập sân vận động và trở về nơi cắm trại của họ. Những tiếng ca khàn khàn được làn khí đêm mưa vọng đến tai họ khi họ bước trở lại trên con đường mòn được thắp sáng bằng những cái lồng đèn treo trên ngọn cây, và đám quỷ râu rậm tí hon cứ chốc chốc lại hiện ra trên đầu họ, khúc khích cười và đung đưa những cái lồng đèn của chúng. Sau cùng, khi họ về đến lều, không ai cảm thấy buồn ngủ cả, và với ngần ấy sự ồn ào ở chung quanh, ông Weasley đồng ý rằng mọi người có thể cùng nhau uống một tách sôcôla trước khi đi ngủ. Chẳng mấy chốc mọi người lại bàn tán sôi nổi hào hứng về trận đấu; ông Weasley thì bị lôi kéo vô cuộc tranh luận với Charlie về những cú quật, và chỉ đến khi Ginny ngủ gục ngay trên cái bàn nhỏ khiến cho sôcôla đổ vấy ra sàn, ông Weasley mới yêu cầu tạm ngưng vụ diễn tả lại trận đấu bằng mồm, và nhấn mạnh là mọi người phải đi ngủ. Hermione và Ginny đi qua lều bên cạnh để ngủ, còn Harry và tất cả những người còn lại trong nhà Weasley thì thay đồ ngủ và trèo lên giường. Mọi người vẫn còn nghe tiếng đờn ca hát xướng cùng những tiếng nổ lớn vọng lại từ đầu bên kia của khu cắm trại. Ông Weasley lẩm bẩm, giọng ngái ngủ: “Ôi, ba sung sướng là ba không bị trực vào ngày hôm nay. Ba không thể nào tưởng tượng nổi cái chuyện phải đi mà biểu cái đám Ái Nhĩ Lan thôi cái chuyện ăn mừng của họ đi.” Harry nằm trên cái giường đầu tiên, phía trên giường Ron. Nó vẫn mở thao láo con mắt ngó cái trần bằng vải bố của căn lều, ngắm luồng sáng thỉnh thoảng xuyên qua kẽ lều khi đám quỷ râu rậm tí hon bay qua nóc lều với những ngon đèn lồng của chúng. Nó hình dung lại một số đường di chuyển ngoạn mục của Krum. Nó háo hức làm sao cho mau chóng được cưỡi lại trên cây chổi thần Tia Chớp của nó để thể nghiệm cái cú nhử đòn Wronski… Có lẽ anh Oliver Wood cũng chưa bao giờ mô tả được cú nhử zic-zăc này trong các sơ đồ ngoằn ngoèo của ảnh… Harry tưởng tượng thấy chính nó trong bộ áo chùng có tên mình trên áo, và tưởng tượng ra cảm xúc khi nghe một đám đông hàng-trăm-ngàn-người cùng gầm lên, trong khi giọng của ông Ludo Bagman vang vang khắp sân vận động: “Xin giới thiệu cùng quí khán giả ông… Potter!” Harry cũng không biết được là liệu nó đã thực sự chìm vào giấc ngủ chưa – trí tưởng tượng của nó bay bổng và hình ảnh biến hóa huyền ảo của Krum rất có thể chuyển thành một giấc mơ thực sự lắm – Điều duy nhất nó biết được là, ông Weasley bỗng hét lên hết sức đột ngột: “Thức dậy! Ron!... Harry!... Dậy mau lên các con, chuyện này gấp lắm!” Harry ngồi bật dậy ngay khiến đầu nó đụng vô cái trần lều bằng vải bố. Nó hỏi: “Có chuyện gì vậy bác?” Một cách mơ hồ, nó đoán ra là có chuyện gì đó không ổn. Tiếng ồn ào trong khu cắm trại đã thay đổi. Tiếng hát đã ngừng. Nó nghe thấy tiếng gào thét, và tiếng người chạy rần rần. Nó chuồi mình ra khỏi giường ngủ ngay và mặc quần áo vào. Nhưng ông Weasley, đang cố tròng cái quần jean ra bên ngoài cái quần ngủ, bảo: “Không còn thì giờ đâu Harry … chỉ cần khoác một cái áo khoác thôi, chạy ra ngoài đi… Mau lên!” Harry làm theo lời ông Weasley bảo và vội vã chạy ra khỏi lều, Ron bám theo sát gót nó. Trong ánh sáng của vài đống lửa còn đang cháy, Harry có thể nhìn thấy người ta đang rùng rùng bươn chạy vô trong những cánh rừng, cố chạy thoát cái gì đó đang di chuyện qua khu đồng trống về phía họ, cái gì đó đang nhá lên những lằn sáng và những âm thanh nghe như súng nổ. Những lời nhạo báng to tiếng, những tràng cười như điên, và những tiếng rú say xỉn đang tuôn tràn về phía Harry ; và rồi một luồng ánh sáng xanh lá cây rất mạnh chợt tỏa chiếu và soi sáng hiện trường. Một đám đông pháp sư, chen vai thích cánh, cùng đi tới với những cây đũa phép chĩa thẳng ra phía trước. Họ đang ung dung đều bước băng qua cánh đồng. Harry liếc nhìn họ… Dường như họ đều không có mặt… Nhưng rồi nó nhận ra đầu của họ đều trùm mũ và đeo mặt nạ kín mít. Phía trên đầu họ, trôi lơ lửng giữa không trung là bốn hình thù đang vùng vẫy và bị vặn vẹo méo mó thành những hình dạng hết sức ghê rợn. Có vẻ như những phù thủy đeo mặt nạ đi trên mặt đất là những người trình diễn rối, còn những kẻ ở phía trên đầu họ là những con rối được điều khiển bằng những sợi dây vô hình nối với đầu những cây đũa phép của họ. Hai trong bốn hình thù đó nhỏ xíu. Càng lúc càng có thêm nhiều pháp sư nhập vô đám diễu hành đó, cười nói và chỉ chỏ lên những hình hài lơ lửng. Đám diễu hành đó bành trướng tới đâu thì lều trại sụp đổ tan hoang tới đó. Một hai lần Harry nhìn thấy mọi người trong nhóm diễu hành đó xỉa đũa phép ra làm nổ tung một cái lều. Nhiều cái lều bị bốc cháy. Tiếng gào khóc nghe càng lúc càng lớn hơn. Khi đám đó đi ngang qua căn lều đang cháy, bốn người bị trôi lơ lửng trên cao thình lình được chiếu sáng, và Harry nhận ra một người trong số đó: ông Roberts, người quản lý khu cắm trại. Ba người kia trông có vẻ như là vợ và con của ông ta. Một trong những kẻ diễu hành dùng đũa phép quất nhẹ một cái khiến bà Roberts bị lật sấp lại; cái áo ngủ của bà rủ xuống để lộ cái quần lót lùng nhùng bên trong và bà cố gắng vùng vẫy để tự che đậy mình lại, trong khi lũ người bên dưới rít lên, hú hét một cách khoái trá. Nhìn đứa bé Muggle nhỏ nhất bắt đầu bị xoay tít trên không ở độ cao hai thước, đầu nó lặc lìa ẻo lả hết ngoẻo sang bên này rồi đến bên kia, Ron lẩm bẩm: “Thiệt là bệnh. Bệnh hết chỗ nói…” Lúc đó Hermione và Ginny cũng vừa hối hả chạy đến bên tụi nó, vừa chạy vừa chùm áo khoác ra bên ngoài áo ngủ, theo sát đằng sau tụi nó là ông Weasley. Cùng lúc đó, anh Bill, anh Charlie và Percy cũng từ trong lều con trai chui ra, ăn mặc đầy đủ, tay áo xắn lên, và đũa phép cầm trong tay sẵn sàng. Ông Weasley cũng xắn tay áo lên, hét to cho át những tiếng ồn ào: “Chúng ta sẽ giúp đỡ Bộ Pháp Thuật! Các con hãy chạy vô cánh rừng, và luôn ở sát bên nhau nhé! Chừng nào dẹp xong vụ này ba sẽ đến đón các con.” Các anh Bill, Charlie và Percy đã chạy nước rút về phía những kẻ diễu hành để chặn đầu họ. Ông Weasley cũng bươn chạy theo ba đứa con trai lớn. Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đang từ mọi hướng lao tới cái nguồn phát sinh hỗn loạn ấy. Đám diễu hành phía dưới gia đình ông Roberts càng tiếng đến gần tụi nó hơn. Fred nắm tay Ginny, bắt đầu kéo cô bé chạy về phía cánh rừng: “Chạy mau!” Harry, Ron, Hermione và George chạy theo sau. Khi đến được hàng cây, tất cả tụi nó đều ngoái đầu nhìn lại. Đám đông những kẻ diễu hành phía dưới gia đình ông Roberts bây giờ đã đông đúc hơn bao giờ hết. Tụi nhỏ có thể nhìn thấy các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đang tìm cách xông qua đám đông để tiếp cận những kẻ đeo mặt nạ ở chính giữa, nhưng họ hết sức vất vả. Có vẻ như họ ngại dùng đến bất cứ bùa chú pháp thuật nào vì có thể làm cho gia đình Roberts té xuống đất. Những cái lồng đèn nhiều màu thắp sáng con đường mòn dẫn tới sân vận động đã bị tắt ngấm. Những bóng người đen thui mò mẫm xuyên qua rừng cây; trẻ con thì khóc lóc; những tiếng kêu la lo lắng và những giọng nói hốt hoảng vang dội trong bầu không khí đêm lạnh lẽo chung quanh. Harry cảm thấy chính nó khi thì bị người ta đẩy qua đây khi thì bị người ta xô qua kia, mà nó không thể thấy được mặt người nào hết. Chợt nó nghe Ron kêu lên đau đớn. Hermione lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?” Cô bé đứng khựng lại bất ngờ đến nỗi Harry đâm sầm vô cô bé. “Ron, bồ ở đâu? Ôi, sao mà ngu ngốc như vầy… Lumos! (Tỏa sáng!)” Cô bé thắp đầu đũa phép của mình lên và chìa cái đốm lửa nhỏ của cây đũa ra phía trước để soi tỏ con đường. Ron đang nằm sóng xoài trên mặt đất. Nó gượng đứng dậy, tức giận nói: “Vấp vô một cái rễ cây.” “Ái chà, chân cẳng to tè bè như vậy mà không vấp té cũng uổng.” Một giọng nói lè nhè vang lên đằng sau tụi nó. Harry, Ron và Hermione quay phắt lại. Draco Malfoy đang đứng một mình gần đó, dựa lưng vô một gốc cây, ra vẻ ung dung tự tại vô cùng. Hai tay khoanh trước ngực, Malfoy có vẻ như đang thưởng ngoạn cảnh diễn ra ở khu cắm trại qua khoảng trống giữa các thân cây. Ron bảo Malfoy làm một chuyện mà Harry biết là Ron không đời nào dám nói trước mặt bà Weasley. Đôi mắt nhợt nhạt của Malfoy long lên sòng sọc. “Lựa lời mà nói nghe Weasley! Sao bây giờ tụi bây còn không lo cút cho lẹ lên? Bộ mày muốn ở vào địa vị của mụ ta lắm hả?” Malfoy hất đầu về phía Hermione, đúng lúc đó một tiếng nổ to như bom nổ vang dội khắp khu cắm trại, và trong một khoảnh khắc, một tia sáng xanh lè nhá sáng rừng cây chung quanh tụi nó. Hermione nói, giọng đầy thách thức: “Mày muốn nói gì hả?” Malfoy nói: “Granger oi, họ đang săn lùng Muggle. Mày có muốn phô đồ lót ra giữa trời không? Bởi vì nếu mày cứ quẩn quanh ở đây thì thế nào mày cũng được biểu diễn… họ đang đi về phía này, và tụi tao sẽ được dịp cười thả cửa.” Harry quát: “Hermione là một phù thủy!” Malfoy cười gằn một cách nham hiểm: “Cứ làm theo kiểu của mày đi Potter, cứ đứng ở đó đi nếu mày cho là họ không phân biệt được một đứa Máu bùn.” Ron hét: “Coi chừng cái miệng mày!” Mọi người đang có mặt đều biết “Máu bùn” là một danh xưng miệt thị rất xúc phạm đối với một phù thủy hay pháp sư xuất thân từ gia đình Muggle. “Đừng để ý, Ron. “ Lại thêm một tiếng nổ vọng lại từ phía bên kia hàng cây, vang lớn hơn bất cứ âm thanh gì mà tụi nó từng nghe. Nhiều người gần đó gào thét. Malfoy tặc lưỡi khe khè. Nó nói với giọng nhừa nhựa: “Nhát vậy? Tao chắc là ba mày biểu mày chạy trốn đi, chứ gì? Ổng đang làm cái trò gì vậy?... Tìm cách cứu tụi Muggle đó hả?” Cơn giận của Harry trào dâng: “Còn cha mẹ mày? Lũ đeo mặt nạ ngoài đó chắc là ba mẹ của mày, phải không?” Malfoy quay mặt lại nhìn Harry, mỉm cười: “Ái chà, … nếu đó là họ, tao lại đi nói cho mày biết sao, Harry?” Hermione nhìn Malfoy đầy ghê tởm: “Thôi, thôi đi. Tụi mình đi kiếm mấy người kia đi.” Malfoy nói với theo chế nhạo: “Thụt cái đầu của mày xuống đi, Granger!” Hermione kéo Ron và Harry đi theo lối mòn, giục tụi nó lần nữa: “Thôi đi!” Ron nóng nảy nói: “Mình dám cá bất cứ thứ gì rằng ba của nó chính là một trong những kẻ đeo mặt nạ đó.” Hermione hăng hái nói: “Ừ, may ra thì Bộ Pháp Thuật sẽ bắt được ổng. Ôi, mình không thể nào tin được chuyện này. Không biết mấy người kia đi đâu rồi?” Tụi nó không thấy Fred, George và Ginny ở đâu hết, mặc dù con đường mòn bây giờ đông chật những người là người, tất cả đều lo âu ngoái nhìn lại vụ hỗn loạn ở khu cắm trại. Một đám những đứa choai choai mặc đồ ngủ đang cãi nhau ỏm tỏi trên con đường mòn. Khi mấy đứa đó nhìn thấy Harry, Ron và Hermione, một cô bé tóc dài, dày và quăn tít, quay lại nói: “Où est Madame Maxime? Nous I’avons perdue” (Tiếng pháp: “Bà Maxime đâu rồi? Tụi tôi lạc mất bà ấy…”) Ron nói: “Ơ… cái gì?” “Ôi…” Cô bé vừa nói tiếng Tây quay lưng lại Harry, và khi tụi nó bước đi tiếp, tụi nó nghe rõ cô bé nói: “Ogwarts.” Còn Hermione thì lầm bầm: “Beauxbatons.” (Tiếng Pháp: Bô-ba-tông: Những cây gậy đẹp.) Harry nói: “Xin lỗi, bồ nói cái gì?” Hermione giải thích: “Mấy bạn đó chắc là học sinh trường Beauxbatons. Bồ biết… đó là Viện Pháp thuật Beauxbatons … mình đọc về cái trường đó trong cuốn Đánh giá về nền giáo dục pháp thuật ở Âu châu.” Harry ú ớ: “Ờ… ờ… phải.” Ron rút cây đũa phép của nó ra, thắp sáng lên như đũa phép của Hermione, nheo mắt nhìn xuống con đường mòn. Nó nói: “Anh Fred với anh George không thể nào đi xa đây lắm đâu.” Harry thọc tay vô túi áo khoác của nó để kiếm cây đũa phép, nhưng kiếm không ra. Cái duy nhất mà nó lục tìm được là cái ống dòm Đa năng. “Ôi chết rồi, không thể nào tin được… mình mất cây đũa phép của mình rồi!” “Bồ giỡn sao chứ?” Ron và Hermione giơ cây đũa phép của huia đứa nó để ánh sáng nhỏ bé trên mấy đầu đũa chiếu rộng hơn trên mặt đất. Harry nhìn ngó khắp chung quanh, nhưng vẫn không thấy cây đũa phép của nó ở đâu hết. Ron nói: “Có lẽ bồ để quên nó trong lều.” Hermione lo lắng giả định: “Có thể nó rớt ra trên đường lúc tụi mình cắm đầu chạy.” Harry nói: “Ừ… có thể…” Thông thường thì khi sống trong thế giới phù thủy, Harry luôn luôn giữ cây đũa phép ở bên mình, cho nên việc phát hiện ra mình không có cây đũa phép trong tay giữa một khung cảnh náo loạn như vầy khiến cho nó cảm thấy rất dễ gặp nguy hiểm. Bỗng có tiếng gì đó sột soạt khiến cả ba đứa nhảy dựng lên. Thì ra con gia tinh Winky đang ra sức vùng vẫy để thoát ra khỏi một lùm cây gần đó. Con gia tinh đang đi đứng theo kiểu hết sức kỳ cục, rõ ràng là rất vất vả khó khăn. Như thể có một kẻ vô hình nào đó đang ra sức níu kéo nó lại. Khi con gia tinh chồm tới trước và dốc sức chạy, nó thét lên the thé một cách hoang mang hoảng hốt: “Bọn pháp sư xấu đang ở đâu đó! Người ta… người ta thì lơ lửng giữa trởi! Winky phải chuồn khỏi chỗ này thôi.” Và con gia tinh biến mất sau hàng cây bên kia đường mòn, thở hổn hà hổn hển và rít lên the thé khi ra sức kháng cự lại cái sức mạnh trì níu nó. Ron nhìn theo con gia tinh một cách tò mò: “Con gia tinh đó bị làm sao vậy? Tại sao nó không thể chạy đi một cách bình thường?” Harry nói: “Mình cá là nó chưa xin được ông chủ cho phép nó đi lánh nạn.” Harry nghĩ đến Dobby: cứ mỗi lần Dobby cố gắng làm một chuyện gì mà gia đình Malfoy, chủ cũ của nó, không thích thì con gia tinh đó đều bị buộc phải tự dộng đầu mình vô tường. Hermione nói một cách phẫn nộ: “Mấy bồ biết hông, gia tinh bị đối xử rất bất công! Đó là chế độ nô lệ, đúng như vậy! Ông Crouch buộc Winky lên tuốt trên khán đài cao và làm cho nó sợ chết khiếp, rồi lại phù phép khiến cho nó thậm chí chạy thoát thân cũng không thể được, khi mà những cái lều bị dẫm đạp bẹp nát. Tại sao không ai làm một điều gì đó về chuyền này chứ?” Ron nói: “Để coi, tụi yêu tinh đang hạnh phúc, đúng không? Mấy bồ có nghe Winky hồi nãy trên khán đài trước trận đấu không… ‘gia tinh đâu có được phép vui chơi’… Winky coi bộ thích như vậy… thích được sai bảo linh tinh…” Hermione bắt đầu nổi nóng lên: “Chính là do những hạng người như bạn đó, Ron, những người khống chế cho những hệ thống bất công và thối nát, chỉ vì quá lười biếng không…” Một tiếng nổ kinh thiên động địa nữa vọng lại từ bìa rừng. Ron nói: “Tụi mình tiếp tục đi chứ?” Harry thấy Ron liếc Hermione một cái quạu đeo. Có lẽ mấy lời Malfoy nói là sự thật: có thể Hermione ở trong tình thế nguy hiểm hơn tụi nó. Cả ba đứa lại đi nhanh, Harry vẫn lục tìm cây đũa phép trong các túi áo, mặc dù nó đã biết là cây đũa phép của nó không có trong túi áo. Tụi nó theo con đường mòn càng lúc càng vô sâu tuốt trong rừng, vừa để ý tìm kiếm Fred, George và Ginny. Tụi nó đi ngang qua một nhóm yêu tinh đang cười khúc khích với cái túi vàng mà chắc chắn là vừa thắng cược ở khu cắm trại. Vẫn đi dọc theo con đường mòn, tụi nó đi xa hơn nữa, dưới một vệt sáng lấp lánh như bạc, và khi nhìn xuyên qua hàng cây, tụi nó thấy ba nàng tiên nữ cao ráo xinh đẹp đang đứng giữa một khoảng trống, vây quanh là một đám pháp sư trẻ măng, tất cả đều đang nói năng huyên thuyên chi địa. Một trong mấy tay đó nói: “Tôi phá tán khoảng một trăm bao tiền vàng Galleons mỗi năm ấy chứ! Tôi đây là kẻ giết rồng cho Ủy ban Bài trừ sinh vật Nguy hiểm đấy!” Bạn của tay đó la lên: “Dóc! Mày mà là kẻ giết rồng! Mày là thằng rửa chén ở tiệm Cái Vạc Lủng, tao đây mới là kẻ săn ma cà rồng, tính đến nay tao đã giết chín chục…” Tay phù thủy trẻ thứ ba, mặt đầy mụn, cho dù nhìn trong ánh sáng bạc mờ mờ tỏa ra từ các tiên nữ cũng vẫn thấy rõ những nốt mụn, ngắt ngang lời bạn y mà nói: “Tôi sắp sửa trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật trẻ tuổi nhất, tôi sắp làm đấy!” Harry khụt khịt cười. Nó đã nhận ra anh chàng pháp sư trẻ tuổi thứ ba, đó là Stan Shunpike, và thực ra thì anh là lơ trên chuyến Xe đò Hiệp sĩ ba tầng mà Harry từng quá giang. Harry quay lại nói cho Ron biết điều này, nhưng gương mặt Ron tỏ ra chán chường một cách kỳ lạ, và ngay sau đó nó gào tướng lên: “Chứ bộ tôi chưa nói cho quí vị biết là tôi đã phát minh ra cây chổi thần bay được tới sao Mộc sao?” Hermione nói: “Thiệt tình!” Cô bé và Harry cùng túm chặt lấy cánh tay của Ron, xoay nó quay lại, rồi kèm nó đi khỏi chỗ đó. Đến khi mà tiếng nói của các tiên nữ và những lời khoác lác của đám ái mộ các nàng tắt hẳn, thì ba đứa tụi nó đã ở sâu tuốt trong ruột rừng rồi. Có vẻ như ở đây bây giờ chỉ còn lại có mỗi ba đứa tụi nó mà thôi. Mọi thứ chung quang sao mà yên vắng quá. Harry nhìn quanh. “Mấy bồ biết không, mình nghĩ là tụi mình cứ ở đây mà đợi. Bất cứ cái gì đến gần đây trong vòng một dặm là tụi mình có thể nghe tiếng ngay.” Mấy lời đó còn chưa ra hết khỏi miệng của nó thì ông Ludo Bagman xuất hiện ngay đằng sau một cái cây ngay trước mặt tụi nó. Cho dù bằng ánh sáng mong manh của hai cây đũa phép, Harry cũng có thể nhận thấy một sự thay đổi lớn lao nơi con người ông Ludo Bagman. Cái mặt của ông bây giờ không còn nét trai trẻ và hồng tươi nữa. Bước chân ông cũng chẳng còn nhún nhảy nữa. Trông ông trắng bệch và cực kỳ căng thẳng. Ông chớp mắt ngó xuống ba đứa nhỏ, cố gắng nhìn gương mặt tụi nó và hỏi: “Ai đó? Các cháu làm gì ở đây mà chỉ có một mình?” Ba đứa nhỏ nhìn nhau hết sức ngạc nhiên: Ron nói: “Dạ… có một vụ bạo động đang xảy ra.” Ông Bagman trừng mắt nhìn Ron: “Cái gì?” “Ở chỗ cắm trại ấy… một số người bắt được một gia đình Muggle …” Ông Bagman chửi thề om sòm: “Mồ tổ nó!” Ông như phát điên lên và không thèm nói thêm một lơi nào, ông độn thổ mất tăm sau một tiếng bụp nhỏ. Hermione sững sờ: “Ông Bagman đó không nắm được tình hình gì hết, đúng không?” Ron đi đầu trên con đường mòn dẫn ra một khoảng trống nho nhỏ, ngồi xuống một đám cỏ dưới một gốc cây. Nó nói: “Dù sao thì ổng cũng là một tầm thủ vĩ đại. Hồi ổng còn thi đấu trong đội Ong Bắp Cày Wimbourne, đội đó đoạt cúp liên đoàn liên tục ba lần.” Nó móc cái tượng Krum nhỏ xíu trong túi áo ra, đặt xuống mặt đất, rồi ngắm cái tượng đi loanh quanh. Giống y hệt anh chàng Krum thiệt, cái tượng này cũng chè bè chân vịt và vai niểng tròn u, nhưng trông chẳng có tí ấn tượng gì trên đôi chân lạch bạch như khi Krum thiệt bay trên cây chổi thần. Harry ngồi lắng nghe động tĩnh từ phía khu cắm trại. Mọi thứ dường như đã yên tĩnh đi rất nhiều; có thể vụ bạo động đã qua. Một lát sau Hermione nói: “Mình hy vọng là mấy người khác đều không sao hết.” Ron nói: “Họ không sao đâu.” Harry ngồi bên cạnh Ron ngắm cái tượng Krum đi lừ đừ trên đám lá khô. Nó nói: “Thử tưởng tượng ba của bồ mà bắt được ông Malfoy hén? Mình nghe bác nói hoài là muốn tẩn cho ổng một trận mà.” Ron nói: “Chuyện đó thể nào cũng chùi khỏi mặt thằng Malfoy cái nụ cười tự mãn của nó hả?” Hermione thì lo âu: “Nhưng tội nghiệp cho những người Muggle quá. Nếu mà người ta không cứu họ xuống được thì sao?” Ron nói cho Hermione yên tâm: “Người ta sẽ cứu được mà. Người ta sẽ tìm được cách cứu mà.” Hermione nói: “Dù sao thì cũng thiệt là điên quá, làm một chuyện như vậy trong khi toàn bộ Bộ Pháp Thuật đều có cả nơi đây vào đêm nay! Ý mình nói là những kẻ gây rối đó còn trông mong thoát ra bằng cách nào chứ? Bồ nghĩ thử xem, hay là họ chè chén say xỉn quá, hay là họ chỉ…” Nhưng cô bé đột ngột ngưng nói và ngoái đầu nhìn ra sau lưng. Harry và Ron cũng nhanh nhảu đưa mắt nhìn quanh. Nghe như thể có ai đó đang lê lết về phía khoảnh đất trống mà tụi nó đang ngồi. Tụi nó chờ đợi, lắng nghe âm thanh của những bước chân khập khiễng vang từ đằng sau những bóng cây đen hù. Bỗng nhiên tiếng bước chân dừng lại. Harry gọi: “Xin chào!” Im lặng. Harry đứng lên và nhìn dáo dác quanh cái cây bên cạnh nó. Trời quá tối nên không thể nhìn xa hơn được, nhưng mà nó vẫn cảm nhận được là có ai đó đang đứng ngay bên kia tầm nhìn của nó mà thôi. Nó hỏi: “Ai đó?” Và bỗng nhiên, không có dấu hiệu báo trước nào hết, sự im lặng bị phá vỡ bởi một giọng nói không giống với bất kỳ giọng nào mà tụi nó từng nghe trong khu rừng. Giọng đó thốt ra, không hẳn là tiếng hét kinh hoàng, nhưng có âm điệu của giọng đọc thần chú: “MORSMORDRE!” (Gốc chữ Latin, mors = death; mordre = mordere = bite. Morsmordre có nghĩa là: “Miếng cắn của thần chết!” ) Và từ trong khoảng tối thui mà Harry cố giương mắt chọc thủng, một cái gì đó cực kỳ lớn, xanh lá cây và lấp lánh rực rõ, chợt bung ra. Nó bay lên ngọn cây rồi bay tuốt lên bầu trời. Ron thở phập phồng, nó lại đứng phắt dậy trên đôi chân nhón lên để cố nhìn theo cái vật đã biết mất rồi: “Cái gì vậy?” Trong một tích tắc mà thôi, Harry nghĩ đó có thể là một tập hợp khác nhau của đám quỷ râu rậm tí hon. Nhưng rồi nó nhận ra cái vật đó có một cái sọ khổng lồ, làm bằng cái gì đó trông như những ngôi sao bằng ngọc bích, có một con trăn thò ra khỏi cái hốc miệng như thể là cái lưỡi. Khi tụi nó ngó theo, cái vật đó bay mỗi lúc một cao hơn, rồi nhòa đi trong làn khói lam mờ, in trên bầu trời đen như một giải thiên hà mới. Bỗng nhiêu khu rừng chung quanh ba đứa nhỏ bùng lên tiếng kêu gào thảm thiết. Harry không hiểu tại sao, nhưng cái nguyên nhân duy nhất có thể nghe hợp lý chính là sự hiện diện của cái đầu lâu. Bây giờ cái đầu lâu đó đã bay lên đủ cao để soi chiếu cả khu rừng, giống như một bảng đèn nê-ông thiệt là ghê rợn. Harry căng mắt quét qua bóng đêm để tìm kiếm cái người đã hóa phép ra cái đầu lâu đó, nhưng nó không thể nhìn thấy ai hết. Nó gọi lần nữa: “Ai đó?” Hermione chợt túm lấy cổ áo khoác của Harry và đang cố lôi kéo nó lùi lại: “Harry, mau lên, chạy!” Harry ngạc nhiên thấy gương mặt của Hermione trắng bệch kinh hoàng: “Chuyện gì vậy?” Hermione dùng hết sức níu chặt lấy Harry, rên rỉ: “Harry ơi, đó là Dấu hiệu Đen! Dấu hiệu của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!” “Của Voldemort hả?” “Harry ơi, chạy đi thôi!” Harry quay lại – Ron vội chụp ngay cái tượng Krum nhỏ xíu lên – cả ba đứa bắt đầu băng ngang qua khoảng trống – nhưng trước khi tụi nó kịp đi được mấy bước vội vàng, thì một loạt tiếng nổ lốp bốp nổi lên, báo trước sự xuất hiện của hai chục pháp sư, từ trong không trung hiện ra chung quanh tụi nó. Harry xoay người nhìn quanh, và ngay lập tức nó ghi nhận một sự kiện: mỗi một pháp sư này đều cầm đũa phép chĩa thẳng ra trước, và mọi cây đũa phép đó đều nhắm thẳng vào Harry, Ron và Hermione. Không kịp nghĩ ngới tới một giây, Harry gào: “LẶN!” Nó nắm chặt hai đứa kia và kéo tụi nó nhào xuống đất. Hai mươi giọng nói cùng gầm lên: “MÊ MUỘI!” Một loạt ánh chớp chói lòa nhá lên làm cho Harry cảm thấy tóc trên đầu nó gợn sóng như thể có một luồng gió rất mạnh vừa thổi lùa qua trảng trống. Ngóc đầu lên một chút xíu, nó hi hí nhìn thấy những tia sáng đỏ bay vèo vèo qua lại phía trên tụi nó từ những cây đũa phép, đan chéo nhau, dội vào các thân cây, rồi dội lại vào bóng đêm… Rồi vang lên một tiếng thét mà nó nghe rất quen: “Dừng lại! DỪNG LẠI! Đó là con trai tôi!” Tóc Harry hết bị thổi bay. Nó ngóc đầu lên thêm một tí nữa. Vị pháp sư đứng ngay trước mặt nó đã hạ cây đũa phép xuống. Nó đảo con mắt nhìn quanh và thấy ông Weasley đang sải bước chân về phía tụi nó, trông vẻ mặt thiệt là khiếp đảm. “Ron… Harry … Hermione … Các con không sao chứ?” Giọng của ông nghe run run. Một giọng khác, lạnh lùng cộc lốc vang lên: “Tránh đường ra, anh Arthur!” Đó chính là ông Crouch. Ông ta và các pháp sư Bộ trưởng khác đang đến gần hiện trường. Harry đứng lên và đối diện với cái mặt căng đầy giận dữ. Đôi mắt sắc của ông quét qua mặt ba đứa nhỏ: “Ai trong các cậu đã làm điều đó? Ai trong các cậu đã gọi lên Dấu hiệu Đen hả?” Harry làm dấu chỉ lên cái đầu lâu, nói: “Chúng cháu không làm ra cái đó.” Ron vừa phủi hai cùi chỏ vừa nhìn ba nó một cách tức tối: “Tụi con không hề làm gì cả! Các ông đinh tấn công tụi con về cái gì?” Ông Crouch quát: “Đừng nói láo nữa, thưa cậu!” Cây đũa phép của ông ta vẫn còn chĩa thẳng vào Ron, và mắt ông đang lồi hết ra, trông ông hơi bị điên rồi. “Các cậu bị bắt quả tang tại hiện trường!” Một bà phù thủy mặc một tấm áo khoác bằng len nói nhỏ: “Anh Barty à, tụi nó là con nít, tụi nó đâu có đủ khả năng để làm chuyện đó… anh Barty?” Ông Weasley hỏi ngay: “Ba đứa con nói đi, cái Dấu hiệu Đen đó xuất phát từ đâu?” Hermione run rẩy chỉ vào cái chỗ mà trước đó tụi nó đã nghe có giọng nói: “Ở đằng kia kìa. Lúc đó có ai đó ở đằng sau hàng cây… họ hét ra mất tiếng… một câu thần chú… thì phải.” Ông Crouch bây giờ hướng đôi mắt lồi về phía Hermione, mặt hằn vẻ nghi ngờ: “A, đứng ở đằng kia, phải không? Đọc một câu thần chú hả? Tiểu thư à, coi bộ cô biết khá đầy đủ về cách thức để gọi được một Dấu hiệu Đen lên đấy…” Nhưng mà ngoại trừ ông Crouch cứ chăm bẵm buộc tội Harry, Ron và Hermione, còn thì không ai trong Bộ Pháp Thuật nghĩ rằng ba đứa nhỏ đó đã gọi lên Dấu hiệu Đen; ngược lại, sau khi Hermione nói, tất cả họ đều giơ cây đũa phép lên và chĩa vào hướng mà Hermione đã chỉ, mắt láo liên quan sát chung quanh. Bà phù thủy mặc áo khoác lắc đầu: “Chúng ta trễ quá rồi! Họ chắc độn thổ mất rồi.” Một pháp sư có bộ râu còi cọc nói: “Toi không cho là như vậy.” Đó là ông Amos Diggory, cha của Cerdic. Ông nói tiếp: “Các pháp sư cơ động của chúng tôi đã đi xuyên qua hàng cây đó… Rất có nhiều khả năng sẽ tóm cổ được tụi nó…” Ông Amos Diggory xoay mình, so vai, gồng lên, giơ cây đũa phép lên cao, bước ngang qua trảng trống, vài pháp sư cảnh cáo ông: “Amos, cẩn thận đó!” Nhưng ông đi mất hút vào bóng đêm. Với hai bàn tay bụm cái miệng há hốc ra vì sợ hãi, Hermione ngó theo ông biến mất vào rừng. Chỉ vài giây sau, mọi người nghe tiếng hét của ông Amos vang ra: “Đây rồi! Tôi đã bắt được chúng! Ở đây có người nè! Bất tỉnh rồi! Đây là… nhưng mà ủa, mèn ơi…” Ông Crouch hét lại bằng một cái giọng không chút tin tưởng gì hết: “Ông bắt được người nào à? Ai? Ai thế?” Mọi người nghe tiếng cành cây gãy lách cách, tiếng lá xào xạc, và rồi tiếng lạo xạo của bước chân ông Diggory tái xuất hiện từ đằng sau hàng cây, trong hai bàn tay ông bồng một hình thù nhỏ xíu, bất động. Harry nhận ra cái khăn trải bàn uống trà ngay tức thì. Đó chính là Winky. Ông Crouch không nhúc nhích hay nói năng gì khi ông Diggory đặt con gia tinh xuống mặt đất cạnh chân ông ấy. Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đều trố mắt nhìn ông Crouch. Trong mấy giây, ông Crouch cứ đứng sững sờ, trừng trừng ngó xuống Winky. Rồi dường như ông tỉnh lại. Ông nói giọng nhát gừng: “Chuyện này… không thể nào… có thể. Không!” Ông đi nhanh, vòng qua ông Diggory rồi sải bước về hướng mà Winky đã bị phát hiện. Ông Diggory gọi với theo: “Vô ích, ông Crouch à, chẳng còn ai khác nữa ở đó đâu.” Nhưng ông Crouch dường như không muốn nghe lời của ông Diggory. Mọi người có thể nghe tiếng chân ông đi quanh quẩn và tiếng lá xào xạc khi ông gạt những lùm cây bụi cỏ qua một bên để lùng kiếm. Ông Diggory ngó xuống cái hình hài bất động của Winky, dứt khoát nói: “Kể cũng rối thiệt. Con gia tinh của Barty Crouch … À, tôi định nói là…” Ông Weasley lặng lẽ lên tiếng: “Thôi đi ra khỏi chỗ đó đi ông Crouch à, ông đâu có tin một cách nghiêm túc là con gia tinh của ông là thủ phạm hả? Dấu hiệu Đen là một dấu hiệu của phù thủy, cần phải có một cây đũa phép mới làm ra được.” Ông Diggory nói: “Đúng vậy. Và con gia tinh này có một cây đũa phép.” Ông Weasley nói: “Cái gì?” Ông Diggory giơ lên một cây đũa phép và đưa nó cho ông Weasley coi. “Đây, anh thử nhìn coi. Tôi lấy từ trong tay con gia tinh. Như vậy là điều ba của bộ luật sử dụng đũa phép đã bị vi phạm. Không sinh-vật-phi-nhân nào được phép mang hay dùng đũa phép.” Vừa lúc đó thì có một tiếng nổ bốp, và ông Ludo Bagman độn thổ hiện ra ngay bên cạnh ông Weasley. Trông ông ta hụt hơi và thảng thốt hết sức nói. Ông đi vòng vòng quanh hiện trường, rồi giương mắt nhìn lên cái đầu lâu xanh màu ngọc bích ở trên trời. Ông thở hồng hộc, suýt nữa dẫm đạp lên Winky khi ông xoay qua tra tấn các đồng sự: “Dấu hiệu Đen! Ai làm thế? Quí vị bắt được kẻ đó chưa! Barty, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Ông Crouch đã quay trở lại với hai bàn tay không. Mặt ông ta vẫn còn trắng bệch như ma, và hai bàn tay của ông cùng bộ râu bàn chải đánh răng của ông, cả hai đều vặn vẹo. Ông Bagman hỏi: “Anh đã đi đâu hả anh Barty? Sao anh không có mặt ở trận đấu? Con gia tinh của anh có xí một chỗ để dành cho anh mà… Ủa quỷ thần ơi!” Ông Bagman vừa nhận thấy Winky đang nằm dài ngay cạnh chân ông: “Nó bị làm sao vậy hả?” Ông trả lời, vẫn bằng cái giọng rin rít nhát gừng, hầu như không thèm nhếch tới môi: “Tôi bận, Ludo à. Và con gia tinh của tôi đã bất tỉnh.” “Bất tỉnh hả? Anh định nói là tại anh à? Nhưng mà tại sao…?” Sự hiểu biết đột nhiên bừng sáng trên gương mặt tròn trịa bóng bẩy của ông Bagman. Ông ngước nhìn lên Dấu hiệu Đen trên trời, rồi nhìn ông Crouch. Ông nói: “Đâu có được! Winky hả? Gọi lên được Dấu hiệu Đen à? Nó đâu có biết làm sao đâu mà làm. Ít nhất thì khởi đầu nó phải có cây đũa phép trước đã.” Ông Diggory nói: “Và nó có một cây đây ạ. Tôi đã tìm thấy nó đang nắm chặt cây đũa phép này, anh Ludo à. Thưa ông Crouch, nếu ông không phản đối thì tôi cho là ông nên nghe xem chính con gia tinh này tự biện hộ như thế nào. Ông Crouch không tỏ một dấu hiệu nào chứng tỏ ông có nghe những gì ông Diggory nói. Nhưng ông Diggory dường như coi sự im lặng của ông Crouch có nghĩa là bằng lòng. Ông bèn giơ cây đũa phép lên, chĩa ngay vô Winky và hô: “Enervate!” (Có nghĩa là: “Hồi sinh!”) Winky yếu ớt ngọ nguậy. Đôi mắt nâu to cồ cộ của nó mở ra và nó chớp chớp nhiều lần với vẻ hết sức ngạc nhiên. Trước sự quan sát của các pháp sư đứng chung quanh, con gia tinh rum rẩy lồm cồm ngồi dậy. Nó nhìn thấy cặp giò của ông Diggory trước tiên, và rồi từ từ, run run, nó giương mắt ngước lên nhìn chăm chăm vào mặt ông ta; rồi cũng rất từ tốn, nó ngước nhìn cao thêm chút nữa lên bầu trời. Harry có thể nhìn thấy cái đầu lâu lơ lửng trên kia được phản chiếu thành hai cái trong đôi mắt to trong veo mở thao láo. Winky há hốc miệng, hốt hoảng nhìn quanh cái đám đông vây quanh mình giữa khoảng trống, và nó sợ hãi đến òa ra khóc nức nở. Ông Diggory nghiêm nghị nói: “Yêu tinh! Mi có biết ta là ai không? Ta là viên chức của Bộ Qui chế và Kiểm tra Sinh vật Huyền bí!” Winky bắt đầu ngã giật ngược ra sau rồi bổ nhào tới trước trên mặt đất, hơi thở nó bắt đầu ngắn và hổn hển. Harry nhớ lại hết sức sinh động hình ảnh của Dobby vào những lúc khủng khiếp của nó khi không ngoan ngoãn vâng lởi. Ông Diggory nói tiếp: “Như mi thấy đó, yêu tinh, Dấu hiệu Đen đã đựoc gọi lên tại chỗ này cách đây không lâu, và chỉ lát sau đó thì mi bị phát hiện ngay phía dưới dấu hiệu đó! Cho phép mi tự giải thích!” Winky hổn hà hổn hển nói: “Thưa… thưa… ngài… tôi… tôi… tôi… hổng có làm gì hết trơn á! Tôi hổng biết gì hết trơn, ngài ơi…” Ông Diggory nạt: “Mi bị phát hiện với một cây đũa phép trong tay!” Ông Diggory vung cây đũa trước mặt con gia tinh. Và khi cây đũa hiểna dưới ánh sáng xanh lè tỏa xuống khu đất trống từ cái đầu lâu trên cao, thì Harry nhận ra ngay. Nó nói: “Xí… cây đũa phép đó của cháu!” Mọi người đứng trong khu đất trống đó đều quay qua nhìn Harry. Ông Diggory ngờ vực hỏi: “Con nói gì?” Harry nói: “Đó là cây đũa phép của cháu! Cháu đã làm rớt nó. “ Ông Diggory lặp lại với vẻ không thể nào tin được: “Cháu đã làm rớt nó? Có phải là lời thú tội đó không? Sau khi gọi lên Dấu hiệu, cháu đã quẳng nó qua một bên hả?” Ông Weasley vô cùng tức giận: “Anh Amos! Làm ơn cân nhắc xem anh đang nói về ai chứ! Chẳng lẽ chúng ta lại đi tình nghi Harry Potter là kẻ đã gọi lên Dấu hiệu Đen sao?” Ông Diggory cứng họng ngọng nghịu: “Ơ… dĩ nhiên là không rồi… Xin lỗi… cho qua…” Harry chỉ ngón tay về phía cái cây bên dưới cái đầu lâu nói: “Tuy nhiên cháu không đánh rớt nó ở chỗ đó. Ngay khi mới tới bìa rừng cháu đã không còn cây đũa phép nữa rồi.” Đôi mắt ông Diggory lại trở nên nhẫn tâm khi ông quay lại ngó chằm chằm Winky một lần nữa, con gia tinhđang co rúm dưới chân ông: “Vậy ra mi đã tìm thấy cây đũa phép này, phải không hả, yêu tinh? Và mi đã lượm nó lên và tưởng là mi sẽ bày trò vui với nó, phải không?” Winky khóc ré lên, nước mắt tuôn ràn rụa chảy quanh cái mũi trái cà chua bẹp dí của nó: “Thưa ngài… con hổng có làm phép thuật… con thì… con là… Con chỉ lượm nó lên thôi mà, ngài ơi… Con hổng có làm cái Dấu hiệu Đen, thưa ngài, con hổng có biết làm sao đâu mà!” Hermione nói: “Không phải chị ấy đâu!” Trông Hermione có vẻ căng thẳng khi đứng nói trước tất cả bá quan của Bộ Pháp Thuật như vầy, nhưng dù sao thì cô bé cũng vẫn kiên định: “Winky có cái giọng the thé chói tai, còn cái giọng mà chúng cháu nghe đọc câu thần chú thì trầm hơn!” Cô bé nhìn Harry và Ron tìm sự ủng hộ: “Cái giọng đó nghe không giống giọng của Winky chút nào hết, đúng không?” Harry lắc đầu nói ngay: “Không. Giọng nói đó nhất định không giống giọng của một con gia tinh.” Ron nói: “Đúng vậy. Đó là giọng nói của một con người.” Ông Diggory không tỏ vẻ có quan tâm gì đến chi tiết đó hết, nhưng ông gầm gừ: “Được, chúng sẽ sớm biết thôi. Có một cách đơn giản để khám phá ra phép thần chú cuối cùng mà một cây đũa phép vừa thực hiện, mi có biết cách đó không hả, con yêu tinh kia?” Winky run lập cập và lắc đầu như điên, hai tai của nó phe phẩy lia lịa khi ông Diggory giơ cao cây đũa phép của chính ông một lẫn nữa và chụm đầu đũa ấy vào đầu đũa của Harry. Ông rống lên: “Prior Incantato!” (Có nghĩa là: “Câu thần chú vừa rồi!” ) Harry nghe tiếng Hermione thở hổn hển và hoảng kinh hồn vía khi thấy cái đầu lâu có cái lưỡi rắn khổng lồ xẹt ra từ điểm chạm nhau của hai cây đũa, nhưng đó chỉ là một cái bóng của cái đầu lâu xanh lè ở cao tuốt bên trên họ. Cái bóng đầu lâu mới hình thành dường như là một vệt khói xám dày tựu thành: đó là bóng ma của câu thần chú. Ông Diggory quát: “Deletrius!” ( Có nghĩa là: “Tẩy xóa!” ) Cái đầu lâu bằng khói liền biến thành một làn khói. “Vậy đó!” Ông Diggory thốt lên với một giọng chiến thắng dã man, ngó xuống Winky, con gia tinh đang run rẩy một cách thảm khốc. Winky gào khóc, hai con mắt to cồ cộ trợn tròn trong nỗi hãi hùng: “Tôi hổng có làm cái đó! Tôi hổng có! Tôi hổng có làm mà! Tôi đâu có biết làm sao đâu? Tôi là một con gia tinh ngoan hiền mà, tôi hổng có xài đũa phép, tôi đâu có biết xài đâu…” Ông Diggory gầm lên: “Con yêu tinh kia! Mi đã bị bắt tại trận có chứng cứ hẳn hoi! Bị bắt với cây đũa phép còn nắm trong tay!” Ông Weasley nói to: “Anh Amos, hãy nghĩ lại điều đó… ngay cả pháp sư biết đọc thần chú làm phép đó cũng còn quý hiếm nữa là… Con gia tinh ấy học ở đâu ra cái tài đó chứ?” Ông Crouch nói, cơn giận ghìm trong mỗi lời nói lạnh lùng: “Có lẽ anh Amos cho là tôi thường xuyên dạy con gia tinh của tôi cách gọi hiện Dấu hiệu Đen chắc?” Một sự im lặng khó chịu bao trùm. Ông Diggory có vẻ hoảng: “Ông Crouch à… không … không hằn…” Ông Crouch quát lên: “Anh đang tiến gần tới chỗ buộc tội cho hai người ít có khả năng phạm tội nhất đã gọi lên Dấu hiệu Đen trong khoảnh rừng thưa này. Đó chính là Harry Potter và tôi! Anh Amos, tôi chắc anh cũng đã quá thuộc câu chuyện về cậu bé này mà?” Ông Diggory có vẻ rất không thoải mái, miệng lầm bầm: “Dĩ nhiên… ai mà chẳng biết…” “Và tôi cũng tin là anh còn nhớ rất nhiều bằng chứng mà tôi từng đưa ra, trong nghề nghiệp lâu dài, rằng tôi khinh miệt và ghê tởm Nghệ thuật Hắc ám và những kẻ thực hành cái nghệ thuật đó, anh nhớ chứ?” Ông Crouch càng quát càng to tiếng, hai con mắt lại lồ lộ ra suýt lọt tròng. Ông Diggory lại lầm bầm, gương mặt bắt đầu đỏ lên sau chòm râu lởm chởm. “Ông Crouch à, tôi… tôi không bao giờ cho là ông có dính dáng gì đến chuyện đó!” Ông Crouch thét to hơn: “Nếu ông buộc tội con gia tinh của tôi thì cũng như anh buộc tội tôi, ông Diggory à! Chứ nó còn có thể học ở đâu cách gọi hiện một Dấu hiệu Đen chứ?” “Nó… nó có thể học mót ở đâu đó…” Ông Weasley nói: “Chính xác đó, anh Amos. Nó có thể học mót ở đâu đó… phải không Winky? Chính xác là mi đã lượm được cây đũa phép của Harry ở đâu?” Giọng ông Weasley nghe thật tử tế khi ông quay về phía con gia tinh, nhưng nó vẫn hoảng kinh co rúm người. Winky vò xoắn cái vạt khăn trải bàn uống trà mà nó đang mặc một cách dữ dội đến nỗi miếng vải tưa xước ra hết dưới mấy ngón tay của nó. “Tôi… tôi… tìm thấy nó… thấy nó… ở đằng kia kìa, thưa ngài… Đó… trong đám cây… đó…, thưa ngài.” Ông Weasley nói: “Thấy chưa anh Amos? Bất kể là ai thì cái kẻ đã gọi lên Dấu hiệu Đen ấy đã độn thổ ngay sau khi thực hiện xong, quẳng lại cây đũa phép của Harry. Đúng là một mưu chước khôn ngoan khi không dùng chính cây đũa phép của mình, vì cây đũa phép có thể phản phé. Và Winky đây thực ra chỉ xui xẻo gặp phải cây đũa phép vào khoảnh thời khắc sau đó và lượm nó lên.” Ông Diggory mất kiên nhẫn: “Nhưng mà như vậy chứng tỏ nó có thể ở một nơi mà chỉ cách hiện trường vụ án này vài bước chân mà thôi. Yêu tinh! Mi có nhìn thấy ai không?” Winky lại run và còn run dữ dội hơn bao giờ hết. Đôi mắt to cồ cộ của nó đảo từ ông Diggory sang ông Ludo Bagman, đến ông Crouch. Rồi nó nuốt khan mà nói: “Thưa ngài… tôi không thấy… ai hết… không thấy ai hết.” Ông Crouch sẵng giọng: “Anh Amos, tôi hoàn toàn biết rằng, trong tiến trình bình thường của sự kiện, anh sẽ muốn câu lưu Winky về văn phòng bộ của anh để thẩm vấn. Tuy nhiên, tôi yêu cầu anh cho phép tôi giải quyết với nó.” Ông Diggory không tỏ vẻ là ông có cân nhắc nhiều đến đề nghị đó, nhưng rõ ràng Harry nhận thấy ông Crouch là một nhân vật của Bộ Pháp Thuật quan trọng đến nỗi ông Diggory không dám từ chối yêu cầu của ông. Ông Crouch nói thêm bằng giọng lạnh băng: “Ông có thể yên chí là nó sẽ bị trừng phạt đích đáng!” Winky ngước lên nhìn ông Crouch, nước mắt ràn rụa. Nó lắp bắp van xin: “Ông chủ ơi… ông chủ ơi… xin làm ơn…” Ông Crouch trừng mắt ngó lại con gia tinh, mặt ông đanh lại như thế nào đó mà mỗi đường nét trên gương mặt đều hằn lên nét sắc cạnh. Trong cái nhìn của ông chẳng biểu lộ chút lòng thương hại nào hết. Ông chậm rãi nói: “Tối nay Winky đã cư xử một cách mà ta không bao giờ có thể tin được. Ta bảo nó ở lại trong lều. Ta bảo nó ở lại trong đó trong thời gian ta đi ra ngoài giải quyết rắc rối. Và ta thấy là nó đã không nghe lời ta. Như vậy có nghĩa là mặc quần áo.” “Không phải đâu!” Winky hét lên the thé, gieo mình phủ phục dưới chân ông Crouch: “Ông chủ ơi, xin ông đừng! Đừng cho quần áo, xin đừng cho quần áo!” Harry biết rằng cách duy nhất để trả tự do cho một gia tinh là cho nó một tấm áo quần hay y phục đúng nghĩa. Trông cái cảnh Winky bám giữ chặt tấm khăn trải bàn uống trà trong khi khóc lóc van xin dưới chân ông Crouch thật là thương tâm. Hermione giận dữ quắc mắt nhìn ông Crouch: “Nhưng tại chị ấy hoảng sợ quá! Chị ấy thì sợ độ cao mà mấy pháp sư đeo mặt nạ ấy cứ nhấc người ta tít lên trên không. Ông không thể trách phạt chị ấy chỉ vì đã né tránh tai họa!” Ông Crouch lùi lại một bước, tránh đụng vào con gia tinh của mình. Cái kiểu ông nhìn Winky như thể nó là cái gì bẩn thỉu thối nát ghê lắm, có thể làm vấy bẩn đôi giày bóng láng của ông. Rồi ông ngước nhìn Hermione, lạnh lùng nói: “Tôi không dùng một con gia tinh không vâng lời tôi. Tôi không dùng một kẻ tôi tớ quên mất bổn phận với ông chủ của mình, và không biết giữ gìn danh dự cho ông chủ mình.” Winky khóc rống lên thảm thiết đến nỗi tiếng khóc của nó vang vọng khắp khu đất trống. Mọi người im lặng một cách ngột ngạt, cuối cùng ông Weasley chấm dứt sự im lặng đó bằng cách nói lặng lẽ: “Thôi, tôi nghĩ tôi sẽ dẫn mấy đữa nhỏ của tôi về lều, nếu không ai phản đối. Anh Amos, cây đũa phép đó đã cung cấp cho chúng ta tất cả thông tín mà nó có thể cung cấp được rồi… Vậy xin trả nó lại cho Harry …” Ông Diggory đưa trả cây đũa phép cho Harry, và Harry cất nó vô túi áo. Ông Weasley lại nói nhỏ nhẹ: “Đi thôi, các con!” Nhưng Hermione dường như không muốn nhúc nhích; hai mắt cô bé vẫn không rời được con gia tinh đang khóc nức nở. Ông Weasley thúc giục: “Hermione!” Cô bé quay đi rồi cùng với Harry và Ron ra khỏi khu đất trống, xuyên qua rừng cây. Nhưng ngay sau khi ra khỏi trảng trống. Hermione nói lên thắc mắc của mình: “Chuyện gì sẽ xảy ra cho Winky?” Ông Weasley nói: “Bác không biết!” Hermione tức giận: “Cái cách mà người ta đối xử với Winky thật quá đáng! Ông Diggory cứ gọi chị ấy là “con yêu tinh” miết… và ông Crouch nữa chứ! Ổng biết chị ấy đâu có làm bậy, vậy mà ổng vẫn cứ đuổi chị ấy! Ổng chẳng thèm bận tâm đếm xỉa gì đến nỗi kinh hoàng hay đau đớn của chị ấy… như thể chị ấy không phải là người vậy!” Ron nói: “Thì Winky đâu phải là người!” Hermione quay phắt lại Ron: “Điều đó không có nghĩa là chị ấy không có cảm xúc đâu, Ron? Thật ghê tởm khi đối xử như vậy…” Ông Weasley nói nhanh, khuyên giải cô bé: “Hermione, bác đồng ý với cháu. Nhưng bây giờ không phải là lúc tranh luận về quyền của yêu tinh. Bác muốn chúng ta quay trở về lều càng nhanh càng tốt. Chuyện gì đã xảy ra cho những người khác hả?” Ron nói: “Tụi con lạc họ trong bóng đêm. Ba à, tại sao mọi người ai cũng lo lắng đến như vậy về cái thứ đầu lâu ấy?” Ông Weasley nói một cách căng thẳng: “Khi trở về lều ba sẽ giải thích mọi chuyện.” Nhưng khi họ ra đến bìa rừng thì đường đi bị nghẽn. Một đám đông khổng lồ những pháp sư và phù thủy trông hết sức hoảng hốt đang tụ tập ở đó, và khi họ thấy ông Weasley đi về phía họ, nhiều người ào tới trước: “Chuyện gì xảy ra ở trong vậy?” “Ai gọi nó hiện lên vậy?” “Anh… Arthur … chắc không phải … hắn chứ?” Ông Weasley đáp với giọng không kiên nhẫn cho lắm: “Dĩ nhiên là không phải hắn! Chúng tôi chưa biết thủ phạm là ai. Có vẻ như họ đã độn thổ. Bây giờ xin cho phép tôi đi, xin lỗi… tôi muốn đi ngủ.” Ông Weasley dẫn Harry, Ron và Hermione đi xuyên qua đám đông và trở về chỗ cắm trại. Bây giờ tất cả đều đã yên tĩnh. Không còn bóng dáng pháp sư đeo mặt nạ nào, mặc dù nhiều căn lều bị tàn phá vẫn còn đang bốc khói. Từ cái lều dành cho con trai, anh Charlie thò đầu ra. Anh gọi vọng qua bóng tối: “Chuyện gì xảy ra vậy ba? Fred, George và Ginny đã trở về, nhưng mấy đứa kia…” Ông Weasley khom mình chui vào lều, nói: “Ba đem được tụi nó về rồi đây.” Harry, Ron và Hermione cũng vừa chui vào lều theo sau ông. Anh Bill đang ngồi bên cạnh cái bàn ăn nhỏ, giữ chặt một tấm khăn trải giường rịt lấy cánh tay đang chảy máu ròng ròng của anh. Anh Charlie bị một vết rách toạc trên áo, còn anh Percy thì bị chảy máu mũi. Fred, George và Ginny thì không bị thương tích gì, mặc dù rất hoảng sợ. Anh Bill hỏi nhanh: “Có bắt được không ba? Cái kẻ gọi lên Dấu hiệu Đen ấy?” Ông Weasley nói: “Không. Người ta bắt được con gia tinh của ông Crouch đang cầm trên tay cây đũa phép của Harry, nhưng không ai biết gì hơn về kẻ đã thực sự gọi lên Dấu hiệu Đen.” Anh Bill, Charlie và Percy cùng kêu lên: “Cái gì?” Fred cũng kêu: “Cây đũa phép của Harry à?” Giọng Percy nghe như anh bị sét đánh: “Con gia tinh của ông Crouch à?” Nhờ Harry, Ron và Hermione bổ sung đôi chỗ, ông Weasley tường thuật lại được những gì đã xảy ra trong rừng. Khi câu chuyện kết thúc, Percy phồng mang lên một cách căm phẫn: “Hừ, ông Crouch đuổi một con gia tinh như thế đi là hoàn toàn đúng! Bỏ chạy trong khi rõ ràng ông đã bảo nó là không được… làm cho ông ngượng ngùng trước toàn thể Bộ Pháp Thuật … Nếu mà nó bị đưa ra xử trước Bộ Qui chế và Kiểm tra Sinh vật Huyền bí thì còn ra thể thống gì nữa…” Hermione cự lại Percy ngay: “Chị ấy đâu có làm gì sai trái đâu? Chị ấy chỉ tình cờ có mặt ở hiện trường vào đúng lúc xảy ra điều quấy!” Percy dường như bị sự phản đối của Hermione làm cho dội ngược. Từ trước đến giờ, Hermione vẫn hòa thuận với Percy … đúng ra là hòa thuận với Percy hơn so với tất cả những người khác trong gia đính Weasley. Percy tự trấn tĩnh lại, nói với Hermione bằng giọng lên lớp: “Hermione à, một pháp sư ở địa vị ông Crouch không thể nào dung túng một con gia tinh cầm một cây đũa phép chạy lăng quăng như đồ điên được!” Hermione la lên: “Chị ấy không chạy lăng quăng như đồ điên! Chị ấy chỉ lượm nó dưới đất lên!” Ron sốt ruột bảo: “Đến khổ! Có ai làm ơn giải thích dùm xem cái đầu lâu đó là cái thứ gì không? Thấy nó cũng chẳng làm tổn hại gì đến ai… tại sao mà mọi người lại cuống quít nhặng xị lên như vậy chứ?” Trước khi ai đó có thể trả lời thì Hermione đã vọt miệng nói: “Mình đã nói với bồ rồi mà Ron, đó là biểu tượng của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Mình đã đọc điều đó trong cuốn Sự thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám.” Ông Weasley lặng lẽ nói thêm: “Và suốt mười ba năm nay không có ai nhìn thấy biểu tượng đó nữa. Dĩ nhiên là người ta phải hoảng loạn… nhìn thấy biểu tượng đó thì cũng như nhìn thấy lại chính Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. “ Ron ngớ người ra: “Con vẫn chưa hiểu… ý con là… đó chẳng qua là một dấu hiệu, một hình dạng trên bầu trời mà thôi…” Ông Weasley nói: “Ron à, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy và thuộc hạ của hắn phát ra Dấu hiệu Đen lên trời mỗi khi chúng giết người. Nỗi kinh hoàng đã được khơi dậy… các con còn nhỏ quá, chưa hiểu được đâu. Thử hình dung khi trở về nhà, thấy cái Dấu hiệu Đen đó ám bên trên mái âm gia đình mình, và biết là mình sẽ tìm thấy cái gì ở trong căn nhà mình…” Ông Weasley chớp mắt: “Đó là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mọi người… khủng khiếp nhất…” Mọi người im lặng một lát. Sau đó anh Bill tháo cái khăn trải giường ra để kiểm tra vết thương trên cánh tay. Anh nói: “Thôi, cho dù kẻ nào đã gọi lên Dấu hiệu Đen thì cũng chẳng giúp gì được cho chúng ta đêm nay. Ngay khi vừa thấy Dấu hiệu Đen thì lũ Tử thần Thực tử đã vội chuồn lẹ. Chúng ta chưa kịp đến gần để lột được mặt nạ của một kẻ nào trong bọn chúng thì chúng đã độn thổ mất tiêu. May mà chúng ta đón được gia đình Roberts trước khi họ rớt xuống đất. Hiện giờ họ đang được điều hòa trí nhớ lại.” Harry hỏi: “Tử thần Thực tử? Tử thần Thực tử là cái gì?” Anh Bill nói: “Đó là danh xưng mà bọn theo phe Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tự xưng. Anh nghĩ có lẽ chúng ta đã nhìn thấy bọn tay chân sót lại của chúng hồi tối nay… là bọn đã làm cách nào đó thoát không bị tống vô ngục Azkaban.” Ông Weasley nói: “Chúng ta không thể chứng minh đó là bọn chúng, Bill à, mặc dù rất có thể là bọn chúng đấy.” Ron đột ngột nói: “Đúng! Con dám cá là bọn chúng! Ba ơi, tụi con đã gặp Draco Malfoy ở trong rừng, và nó thì gần như thừa nhận với tụi con rằng ba nó chính là một trong những kẻ đeo mặt nạ đó! Mà tất cả chúng ta thì biết quá rõ rằng gia đình Malfoy là cánh hẩu của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.” Harry mở miệng: “Nhưng mà những kẻ theo phe Voldemort …” Những người chung quanh Harry đều rùng mình. Như hầu hết mọi người trong thế giới phù thủy, gia đình Weasley cũng luôn luôn tránh nói ra cái tên Voldemort. Harry nhanh miệng nói chữa lại: “Xin lỗi, những kẻ theo phe Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn cái gì treo lơ lửng những Muggle … Ý con muốn nói là ý nghĩa của hành động ấy.” Ông Weasley cười khan: “Ý nghĩa ư? Harry à, đó là chuyện vui chơi giải trí của họ. Có đến một nửa số Muggle bị giết khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn hùng mạnh chỉ là do chúng muốn giết cho vui vậy thôi. Bác cho là hồi tối này họ đã nhậu nhẹt say xỉn và đã không kềm lại được ý muốn nhắc nhở cho chúng ta biết là bọn chúng còn đông lắm ở ngoài vòng pháp luật. Chúng tụ tập lại được cũng kha khá chứ không ít.” Ông Weasley dứt lời với vẻ chán ghét. Ron hỏi: “Nhưng nếu chúng là Tử thần Thực tử thì tại sao chúng lại phải độn thổ khi thấy Dấu hiệu Đen? Lẽ ra chúng phải hí hửng khi thấy dấu hiệu đó mới phải chứ?” Anh Bill nói: “Ron ơi, em động não một chút đi. Nếu chúng đúng là Tử thần Thực tử, thì khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mất đi quyền lực, chúng hẳn đã phải xoay sở vất vả để chạy tội, đã đổ vấy hết mọi tội lỗi lên Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, rằng chính hắn đã ép buộc chúng tàn sát và hành hạ dân Muggle. Anh cá là khi thấy hắn trở lại, chúng còn sợn hơn cả chúng ta sợ nữa kia. Khi hắn mất đi quyền lực thì chúng chối bỏ mọi thứ dây mơ rễ má với hắn, và trở lại sống đời thường của chúng… Anh thấy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hẳn là không lấy làm hài lòng lắm với chúng, đúng không?” Hermione thong thả nói: “Vậy thì… cứ cho là có kẻ nào đó đã gọi lên Dấu hiệu Đen … Liệu kẻ đó làm như vậy là nhằm bày tỏ sự ủng hộ bọn Tử thần Thực tử, hay là để dọa cho chúng chạy trốn?” Ông Weasley nói: “Sự ước đoán của cháu cũng giống như giả thuyến của các bác, Hermione à. Nhưng mà để bác nói cho cháu biết điều này… Chỉ có bọn Tử thần Thực tử mới biết làm thế nào gọi lên được dấu hiệu đó. Bác sẽ rất ngạc nhiên nếu như kẻ vừa gọi lên Dấu hiệu Đen không phải là kẻ từng là Tử thần Thực tử, cho dù có thể bây giờ y không còn… Mà nghe đây các con, bây giờ khuya quá rồi, và nếu mà má của các con nghe được chuyện gì đã xảy ra thì thế nào bà ấy cũng lo phát bệnh lên cho. Chúng ta còn vài tiếng đồng hồ nữa để ngủ và rồi cố gắng đón chuyến Khóa-cảng sớm để ra khỏi nơi này.” Harry chui trở lại giường ngủ của nó với một cái đầu ong ong bao nhiêu ý nghĩ. Nó biết là lẽ ra nó phải mệt đừ ra: đã gần ba giờ sáng rồi, nhưng sao mắt nó vẫn mở thao láo hết sức tỉnh táo… Tỉnh táo va lo âu. Cách đây ba ngày – nghe như thể đã lâu lắm rồi, nhưng thực ra chỉ mới ba ngày mà thôi - Harry đã thức giấc với cơn đau nhức ở vết thẹo trên trán. Và đêm nay, lần đầu tiên sau mười ba năm, biểu tượng của Chúa tể Hắc ám Voldemort lại xuất hiện trên bầu trởi. Những điều này liệu có ý nghĩa gì không? Harry nghĩ đến lá thư nó đã viết cho chú Sirius trước khi rời khỏi ngôi nhà trên đường Privet Drive. Không biết chú Sirius đã nhận được chưa? Chừng nào thì chú mới hồi âm? Harry nằm ngửa nhìn lên nóc lều bằng vải bố, nhưng bây giờ chẳng có hình ảnh hoang đường nào bay lượn vào đầu óc để làm dịu não nó lại, hòng đem tới được một giấc ngủ yên. Lâu thiệt lâu sau khi tiếng ngáy của anh Charlie vang khắp cái lều, Harry cuối cùng mới chợp được mắt ngủ thiếp đi.