Gió đêm ở ven sông thổi mạnh mang theo cả hơi nước làm Lam Uyên chợt thấy lạnh, cô khoanh tay trước ngực nhìn khoảng không tối đen trước mặt và suy nghĩ mông lung. Duy bỏ tách café xuống bàn dang tay kéo cô sát vào ngực, giọng âu yếm: - Mơ mộng gì đó bé con? - Em đang đếm sao, ở thành phố đèn điện sáng choang nầy chỉ có ra bờ sông tối như vầy mới thấy sao mà đếm. Duy hôn nhẹ lên má cô và thì thầm: - Đếm được bao nhiêu ngôi rồi? Lam Uyên cười nhẹ: - Đang đếm anh hỏi làm em quên mất tiêu. Đáng lẽ bắt đền anh mới phải. Nâng cằm Lam Uyên lên, Duy tình tự: - Vậy để anh đền nghen. Một trăm cái cũng được. Nhẹ đẩy anh ra, Lam Uyên bảo: - Thấy ghét! Tội anh …. biến cả tuần nay, em chưa hỏi đến, đừng thấy … người ta hiền rồi lấn tới. - Trời ơi! Anh có đi chơi đâu! Không tin em hỏi thằng Hưng, nó biết hết mọi chuyện làm của anh đó. Lam Uyên ấm ức: - Anh Hưng chỉ biết có Vi Lan thôi. Ảnh có để ý gì tới ai khác. Em hỏi anh đi đâu, đi với ai, ảnh lắc đầu. Ảnh còn nói là anh trở về nhà ở luôn rồi nữa chứ. Duy nhăn nhó: - Hưng nói đùa mà em cũng tin. - Nhưng chắc chắn là anh có về nhà, và hổm rày ở đó. Anh muốn trở lại với Tố Nga chớ gì? Duy ngập ngừng: - Sao em lại nghĩ kỳ vậy. Anh có về nhà, có ở lại đó thật nhưng chẳng qua vì công việc. Tim Lam Uyên se thắt lại: - Chắc bác trai đã bằng lòng xuất vốn cho anh …. - Không phải ba, mà người khác đề nghị. Định hỏi ai, nhưng Lam Uyên đã kềm lại được, tự dưng cô thấy giữa cô và Duy có một khoảng cách, chính khoảng cách ấy khiến Uyên dè dặt hơn. Từ khi thú nhận yêu anh, và thề hẹn với nhau, lần đầu cô biết dằn lòng, biết giấu cảm xúc của mình. Vì sao vậy? Có phải vì cô mặc cảm không? Dường như hiểu được Lam Uyên, Duy siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô và nói: - Sao không hỏi xem người định giúp vốn anh là ai hở bé con? Em đang nghĩ lộn xộn phải không? Lam Uyên cố giữ vẻ thản nhiên: - Em chỉ ngại rằng người giúp vốn cho anh là người em đang nghĩ tới, nên không dám hỏi vì sợ thất vọng. Duy cười nhẹ: - Người nầy em không biết đâu. Ngay cả anh cũng mới tiếp xúc, nên đừng lo gì cả. Bao giờ trong tim anh cũng là em. Yên tâm chưa? - Vậy là ai? Đàn ông hay đàn bà? Duy lắc đầu trước câu hỏi đầy … ghen tuông, ngờ vực của cô. Anh véo mũi Lam Uyên rồi bảo: - Mợ của anh. Bà vừa ở Canada về một lượt với HL và mẹ. Bà sẽ tài trợ vốn cho …. mình. Rồi em sẽ về làm việc với anh bé con à! Em phải ở kế bên, anh mới an tâm. Giọng Lam Uyên hoang mang: - Nhưng tại sao bà ấy lại chịu giúp vốn khi thừa biết ba mẹ anh không đồng ý việc nầy từ lâu? Duy từ tốn giải thích: - Cậu anh mất rồi. Hai vợ chồng lại không có con. Hiện tại chỉ mình mợ Thanh quản lý một công ty điện tử chuyên sản xuất phần mềm ở Canada. Lần nầy về Việt Nam tìm hiểu thị trường để tính chuyện làm ăn lâu dài, thay vì đầu tư cho người lạ mợ Thanh muốn hợp tác với con cháu. Lam Uyên hỏi tới: - Thế hai bác nói sao về chuyện nầy? Trầm ngâm một hồi Duy mới nói: - Anh và mợ Thanh vẫn chưa cho ba mẹ biết vì chắc chắn hai người sẽ cản. Có bao giờ ba tin vào khả năng của anh đâu. Điều nầy thì cũng không quan trọng vì anh đã nhất định làm theo ý mình. Bây giờ có người hỗ trợ còn gì tốt hơn nữa. Nhưng chắc anh và mợ Thanh phải âm thầm tiến hành công việc, bao giờ xong mới cho mọi người hay. Giọng Lam Uyên hơi khó chịu: - Vậy là anh và bà Thanh có chung một bí mật hệ trọng, mà lẽ ra em cũng không nên tò mò hỏi đến. Không để ý tới cách nói ganh tỵ của Lam Uyên, Duy khen hết sức thật lòng: - Mợ Thanh tốt, tính tình lại dễ thương nữa, chỉ tội là cậu anh vắn số quá. - Mợ ấy vẫn ở vậy đến giờ à? Duy gật đầu, rồi trầm giọng kể: - Nghe mợ Thanh tâm sự mới thấm thía thế nào là cô đơn nơi đất khách quê người. Hình như mợ ấy có nỗi khổ riêng không thố lộ được với người khác hay sao ấy. Suốt tuần qua, anh đưa mợ Thanh ra Nha Trang, Quy Nhơn, Đà Nẵng cho khuây khỏa, nhưng hình như càng đi mợ càng buồn hơn. Đến Đà Nẵng mợ ấy bệnh làm anh lo muốn chết, chưa kịp đi hết vòng thành phố đã vội lên máy bay trở về. Lam Uyên không dằn được sự bất bình: - Té ra suốt tuần nay anh đi chơi. - Không phải đi chơi. Mẹ anh nhờ đưa mợ Thanh về thăm quê mà. - Và anh đồng ý ngay, vì thấy việc nầy có lợi? Anh xem việc nầy quan trọng hơn em rồi. Duy ngỡ ngàng: - Lam Uyên! Em làm sao vậy? Tự nhiên lại mai mỉa anh? Dưới mắt nhìn của em, chắc anh là kẻ hám lợi. Biết mình hơi quá lố, Lam Uyên vội nói: - Ý em không phải như vậy. - Anh hiểu! Em muốn nói rằng vì nể tình mợ Thanh đã đưa ra đề nghị hợp tác làm ăn béo bở nên khi nghe mẹ nhờ, anh đồng ý ngay. Phải không? Hừ! Em xem thường anh quá đấy Uyên. Nếu anh là kẻ hám lợi, anh đã ưng lấy Tố Nga để sẽ có được những gì anh ao ước, chớ đâu phải lận đận lao đao vì yêu em như thế nầy? Lam Uyên đùng đùng tự ái: - Bây giờ anh vẫn thừa thời gian để cưới cô ta và xây dựng sự nghiệp cơ mà! Em không ngăn đâu. Anh khỏi lo lận đận lao đao vì em. Dứt lời cô chụp cái ví trên bàn ngoe nguẩy bỏ đi. Duy vội vàng đến quầy trả tiền café rồi chạy theo Uyên về hướng bờ sông. Nắm vai cô xoay mạnh lại, Duy gằn giọng: - Mới chạm nhẹ vào em, em đã giận, vậy khi nói về anh, em không lựa lời hả Uyên? Anh không có tự ái hay sao chớ? Lam Uyên bướng bỉnh: - Em chả nói gì anh hết. Tự anh suy diễn ra rồi đổ cho em. Tự anh cho rằng mình là kẻ hám lợi, chớ em có biết gì chuyện của anh và mợ Thanh đâu mà nói. Duy giận tái người: - Em … em ngang ngược vừa thôi. Anh yêu em thật, nhưng nếu em coi mình hơn người khác, anh sẽ … sẽ … Thấy Duy ngập ngừng, Uyên uất ức: - Anh sẽ bỏ em như đã bỏ Tố Nga chớ gì? Thật ra chính anh mới coi mình hơn người khác. Anh đi với bà ta cả tuần mà không hề nhắn cho em biết, anh có xem em ra gì đâu, có cần biết em ra sao đâu? Đã vậy bây giờ lại trách ngược tại em nên mới lao đao lận đận. Nếu tại em thì anh đừng thương em nữa, em không làm vướng chân anh đâu. Dứt lời Lam Uyên chạy như bay về phía bờ sông. Duy hoảng kinh hồn vía khi nhớ tới nước liều mạng, ngông cuồng từng nằm đo đường trước bánh xe tải của cô. Anh chạy bổ theo, miệng hét to: - Lam Uyên, đứng lại! Mặc cho Duy gọi, Uyên cắm đầu chạy, nước mắt cô ứa nhòa cả khoảng đen trước mặt. Cô chịu không nổi khi Duy nói cô như thế. Dầu biết anh nói đúng, Uyên vẫn giận vì cô vốn nhiều tự ái. Lam Uyên sẵn sàng làm một hành động ngông cuồng cho hả tự ái kia mà! Trước mặt cô là dòng sông tăm tối lạnh lùng. Nếu Uyên nhảy đại xuống đó, nước có làm cô dịu cơn nóng giận nầy không? Chắc là có đó. Mắt nhắm mắt mở, tâm hồn hỗn loạn, Lam Uyên vấp cái rễ cây té nhào về phía trước. Duy lao tới kéo cô lại, cả hai nằm lăn ra đất. Lôi Lam Uyên đứng dậy, mắt tóe lửa, miệng nghiến lại, Duy vung tay tát mạnh một cái làm cô siểng niểng. Anh hầm hừ giữ chặt hai vai Uyên: - Đồ ngốc! Em định nhảy xuống để dọa anh đó à? Lần thấy em ngã sóng soài trước đầu xe tải, anh sợ điếng người vì hành động bộc phát ngu ngốc của em. Hừ! Lần nầy anh thấy giận và ghét. Người ta nói “sự bất quá tam”. Riêng anh thì không. Sẽ không có lần thứ ba đâu. Anh đã lầm khi yêu một cô gái kiêu căng, tự cao và ích kỷ như em. Không để Lam Uyên nói một lời, Duy lầm lì kéo cô về phía chiếc Win. Anh hất hàm ra lệnh: - Lên xe anh chở về. Đoạn đường nầy lắm quỷ nhiều ma và không có xích lô. Anh vốn là người có trách nhiệm nên đâu muốn em bị phiền bởi chúng. Nghe giọng nói của Duy, Lam Uyên tức cành hông. Cô mím môi leo lên ngồi phía sau và nhất định không nói một lời. Lần đầu tiên trong đời cô bị đòn, bị đánh bởi người mình yêu, nỗi đau mới nhân lên gấp bội chớ! Nhưng cái tát vừa rồi có thấm gì với những lời Duy nói. Anh mắng Lam Uyên như vậy, sao cô lại im lặng. Lam Uyên mà cũng biết sợ à? Cô hít vào một hơi dài để ngăn nỗi nghẹn ngào đã ứ lên tới cổ. Duy không hé môi nói một lời. Anh phóng xe như điên, cô không ôm anh cũng không vịn vào yên nhưng Duy cũng chả thèm nhắc nhở … Lòng Uyên tan nát khi nghĩ tới … có lẽ Duy đã hết yêu cô thật rồi. Uyên muốn ngã đầu vào lưng anh khóc thật to, và dịu dàng nói lời xin lỗi, nhưng “bản chất” ngang ngược, tự cao trong cô ngăn lại …. Cô có lỗi gì mà phải xin? … Duy xin lỗi cô thì đúng hơn. Thế nào khi xe ngừng trước nhà, anh cũng sẽ ôm lấy Uyên vuốt nhẹ bên má vẫn còn rát bỏng, rồi tha thiết xin lỗi trước khi hôn cô, vì Uyên biết Duy rất yêu và không thể thiếu cô. Đến lúc ấy Uyên sẽ xin lỗi anh vẫn chưa muộn cơ mà. Duy thắng gấp xe trước cửa. Lam Uyên bước xuống, Duy giữ tay cô lại đúng như Lam Uyên nghĩ. Trái tim lì của cô mềm ra. Uyên tưởng chừng mình sắp gục đầu vào vai anh để khóc cho hả. Nhưng cô chưa làm được việc đó thì đã nghe giọng anh rành rọt không chút xúc cảm: - Lam Uyên! Anh xin lỗi đã mạnh tay với em. Tính anh cộc cằn quá, chúng ta không hợp nhau đâu. Anh rất tiếc. Nhưng từ giờ trở đi em đừng nghĩ tới anh nữa. Hãy quên tất cả đi. Để mặc Uyên đứng như trời trồng, Duy rú ga phóng xe đi. Âm thanh buốt óc ấy xoáy nhói hồn cô. Uyên đứng chết trân như thế chả biết bao lâu, mãi tới khi nghe giọng dì Mười hốt hoảng kêu lên. - Tại sao con đứng đây vậy? Lam Uyên mới giật mình lơ ngơ bước vào nhà. Mặc bà Mười chạy theo hỏi đủ thứ, cô cắn chặt môi bước vô phòng đóng cửa lại. Uyên muốn khóc nhưng không còn nước mắt nữa. Đứng trước gương, cô thấy một khuôn mặt lạ, khuôn mặt lơ láo, thất thần của kẻ vừa làm mất vật quý nhất đời. o 0 o Lam Uyên thơ thẫn đi dọc con phố được bày la liệt hàng hóa. Thỉnh thoảng một vài người bán hàng lại xí xô xí xào mời cô …. Uyên có cảm giác mình đang ở xứ khác chớ không phải đang ở Việt Nam. Đúng như lời Vi Lan quảng cáo, bách bộ trên các phố ở Chợ Lớn thật vui! Con bé từng đi với Hưng vào Nguyễn Tri Phương ăn há cảo, rồi từng lang thang khắp nơi với anh, nên cứ luôn mồm khoe …. Mặc cho Lam Uyên đang chết dần chết mòn vì buồn tình. Vi Lan xúi “Đi vòng vòng một mình còn khuây khỏa hơn nằm ôm khối sầu trong nhà”. Uyên đã nghe lời Vi Lan. Chiều nay thay vì về ngay khi hết giờ làm việc, cô đã leo lên xe buýt đánh một vòng Chợ Lớn. Lang thang hết phố nầy, tới phố nọ, rồi đâu cũng vào đấy. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?” câu thơ xưa chẳng sai chút nào. Làm sao Uyên vui được khi Duy đã thật sự bỏ rơi cô. Anh để Hưng ở một mình và trở về nhà cha mẹ đã hơn nửa tháng. Lam Uyên hoàn toàn không biết tin tức gì của Duy hết. Muốn hỏi thăm, nhưng nhìn nét mặt đăm chiêu, khó chịu của Hưng, cô không dám hé môi. Cô đành hỏi vọng qua Vi Lan và được biết Duy chẳng nói năng gì chuyện “ hai đứa giận nhau” với Hưng hết. Anh chỉ bảo ngắn gọn rằng “phải về nhà vì chuyện riêng”. Mà chuyện riêng gì cơ chứ? Chẳng lẽ vì lời thách thức lúc nóng giận của Uyên, Duy đã trở lại với Tố Nga và sẽ cưới cô ta? Nếu Duy tầm thường như vậy thì có gì Uyên phải tiếc, phải khổ như bây giờ. Bất giác cô thở dài và cắm đầu bước tới. - Lam Uyên! Lam Uyên! Cô giật mình khi nghe giọng đàn ông gọi tên mình thảng thốt. Quay lại, Uyên ngỡ ngàng nhìn Quang từ trong quán ăn khá sang chạy ra. Quang cười thật tươi. - Không ngờ gặp em ở đây. Anh gọi mà cứ lo không phải là em. Hơi xúc động trước nét mừng vui chân thật của Quang, Lam Uyên hỏi: - Bây giờ đúng là em rồi thì sao? - Thì mời em vào quán với anh chớ sao nữa. Anh mời thật tình đó. Cô chớp mắt: - Em cũng thật tình muốn ăn cơm Tàu cho biết. Vào thì vào chớ sợ gì. Kéo ghế mời Lam Uyên ngồi, Quang tò mò: - Em đi đâu vậy? - Buồn tình lang thang không chủ đích. Còn anh? Chắc hẹn hò với ai đó? Quang cười xòa: - Đúng là anh có hẹn. Nhưng chưa tới giờ đâu. À! Em dùng gì? Tiếc rằng đây là quán café chớ không phải quán cơm. Nhất định anh sẽ đãi em một bữa cơm Tàu đặc biệt vào dịp khác. Bây giờ ăn kem bốn mùa đỡ vậy. Lam Uyên lém lĩnh: - Em chưa khi nào tin lời hứa hẹn của bất cứ ai. Hôm nay không được ăn cơm Tàu với anh là cầm chắc chúng mình “vô duyên đối diện bất tương phùng” rồi. Quang chắc lưỡi: - Em lúc nào cũng giỏi trêu người khác, giỏi làm người khác phải nhớ tới em mãi. Nói thật, em thôi việc, anh buồn lắm. Anh thích mẫu phụ nữ có cá tính như em. - Còn em lại ghét mẫu đàn ông lẻo mép, mình khó hòa hợp lắm. Quang tỉnh bơ trước lời mai mỉa của Uyên. Anh hỏi: - Dạo nầy em làm việc ở đâu? - Trung tâm dịch vụ du lịch Hoa Lan. Quang nhíu mầy: - Hình như anh có nghe tên, nhưng chưa rõ chức năng của nó. - Thì chức năng của nó là du lịch chớ gì đâu mà chưa rõ. - Không đơn giản như em nói đâu. Trước đây cũng có một trung tâm dịch vụ du lịch với một lô chức năng nhớ chả nổi, đã bị đóng cửa. Lam Uyên ngạc nhiên: - Sao lại bị đóng cửa? Giọng Quang thản nhiên: - Vì nó làm chức năng “dịch vụ mai mối hôn nhân với người nước ngoài". Thật ra đấy là một tổ chức phi pháp với kiểu lừa đảo “lấy chồng nước ngoài” để mua bán phụ nữ với hình thức hôn nhân. Các cô gái theo chồng ra nước ngoài rồi chắc không có ngày về mà chỉ có ngày sa chân vào những động chứa nơi đất lạ quê người. Lam Uyên chột dạ. Cô ngẫm nghĩ rồi nói: - Trung tâm dịch vụ Hoa Lan mướn khách sạn của ba em để đặt cơ sở, dì Kiều Mai là phó giám đốc, chả lẽ có gì sai quấy, trong khi em làm tại đó? Quang vội vàng nói tránh đi: - Nếu dì Mai làm phó giám đốc thì chắc chẳng có gì đáng nói. Anh đưa ra thắc mắc tại Mai Phương cũng nghỉ việc rồi … - Ủa! Tại sao lại nghỉ! À! chắc một trăm phần trăm là tại anh. - Sao lại tại anh? Thề có đất trời, anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với Mai Phương hết. Cô ta nghỉ việc để đi lấy chồng kia mà! Tại Mai Phương lấy chồng ngoại kiều, nên anh mới thắc mắc ấy chớ. - Anh thắc mắc về vấn đề gì? Biết đâu số phận chị Phương lấy chồng xa xứ thì sao? Đẩy ly kem về phía Lam Uyên, Quang nhăn nhó: - Phương lấy chồng gần, chồng xa gì anh cũng mặc, vì tự cô ấy chọn lựa mà. Có điều Mai Phương lại rủ thêm một số công nhân có tay nghề cao trong xí nghiệp cùng …. đi lấy chồng với mình, mới khổ cho anh chớ. Lam Uyên buột miệng: - Trời ơi! Chồng ở đâu mà lắm thế? Dứt lời cô đỏ mặt vì thấy mình vô duyên quá. Ai ngờ Quang gật gù: - Anh đã từng kêu trời như em. Hỏi Mai Phương, cô ấy bảo rằng “người ta có chồng không mừng dùm thì thôi, sao còn tra với hỏi”. Lam Uyên cười thật vô tư: - Chỉ trách khéo anh đó. - Trách thì trách, nhưng công nhận nghỉ một lúc cả chục người, anh phải hỏi cho ra mới thôi. - Vậy anh hỏi ra chưa? Quang tự hào: - Dĩ nhiên là ra rồi. Anh hỏi Tú Anh …. Em biết Tú Anh chứ? Con bé có hai lúm đồng tiền ấy. Và được biết có một trung tâm chuyên làm việc mối mai gái Việt Nam với người nước ngoài lo chuyện lấy chồng cho nó. Lam Uyên thắc thỏm nói: - Trung tâm nào? Ở đâu? - Anh không biết. Vì nó giấu. - Sao lại giấu nhỉ? Không trả lời, anh tiếp tục kể: - Anh gặp ba Tú Anh, đãi một chầu bia ổng mới khai: mỗi cô gái đồng ý lấy chồng nước ngoài sẽ được nhận ba ngàn đô la, sau đó sẽ xuất cảnh theo chồng. Quang chép miệng: - Số tiền quá lớn so với lương một công nhân may quần áo xuất khẩu, ai mà không ham. Không khéo xí nghiệp của anh mất hết người vì các cô đèm đẹp cứ rủ nhau đi lấy chồng Đài Loan. Bởi vậy, theo anh biết, dạo nầy Mai Phương tích cực vận động, tìm người giới thiệu cho trung tâm dịch vụ mai mối ấy để kiếm tiền. Lam Uyên sửng sốt: - Thật không ngờ lại có chuyện nầy. Nhưng vậy có hỏi ra tên Trung tâm dịch vụ đó chưa? Quang lắc đầu: - Chưa! Nhưng chắc trung tâm cũ đội mồ sống lại. Tự nhiên Lam Uyên hồi hộp. Cô nhớ gương mặt xảo trá của Ngô Vĩnh Kỳ, vẻ điêu ngoa của bà Kiều Mai và lo lắng. Nếu như … - Ăn đi Lam Uyên, kem tan hết rồi kìa. Lam Uyên gượng cười. Cô múc một muỗng kem cho vào miệng và hỏi: - Anh đợi bạn hả? - Không! Anh đợi Tố Nga … Sao? Em ngạc nhiên à? Cô gật đầu thú nhận: - Thật bất ngờ. Cười to với vẻ thích thú, Quang nói: - Tất cả là nhờ em, bởi vậy anh nhất định phải đãi em một bữa cơm Tàu mà. Vẫn chưa nghĩ ra ý của Quang, Uyên ngơ ngác: - Sao lại nhờ em? Anh muốn nói là … là … - Là nhờ em xuất hiện mà Tố Nga đã trở về với anh. Cô ấy hận anh chàng Duy thấu xương. Lam Uyên trố mắt nhìn Quang, anh hồ hởi nói: - Dạo nầy hai người vui vẻ chớ? Cô gượng gạo đáp: - Cũng bình thường. Vốn rất tinh ý, Quang nhíu mầy: - Bình thường sao em lại lang thang không chủ đích? Thấy Lam Uyên im lặng, Quang hỏi: - Duy lại chuyển hướng nữa rồi sao? Lam Uyên lắc đầu: - Ảnh đang bận nhiều việc lắm, và em không muốn để ảnh lo cho mình nên phân chia thời gian gặp nhau. - Theo anh biết, Duy là người làm việc theo cảm tính nhiều hơn nguyên tắc. Đã vậy anh ta lại rất đa tình, dễ gì Duy chịu gặp em theo đúng thời gian biểu đã phân chia. - Khi thật sự yêu, người ta vẫn thay đổi để thành người tốt cơ mà. Quang cười rất đểu, anh ta nhìn ra cửa quán rồi bảo: - Vậy nếu đúng theo lịch, chiều hôm nay hai người không gặp nhau vì Duy bận việc chớ gì? Chà! Bận việc gì vậy ta? Vừa nhâm nhi kem, Uyên vừa khe khẽ gật đầu. Tâm trí cô cứ mãi để vào chuyện trung tâm dịch vụ quỷ quái Quang mới kể, nên không để ý đến hai người vừa bước vào quán. Mãi khi Quang đứng dậy chào ai đó, Lam Uyên mới ngước lên, cô suýt đánh rơi cái muỗng bạc nhỏ xíu khi thấy Duy đang hờ hững bắt tay Quang. Mắt anh nhìn đi đâu như chẳng biết cô đang ngồi chết trân một chỗ. Quang vã lã: - Không ngờ gặp nhau tận chốn nầy. Nơi mà tôi nghĩ ít có khả năng gặp người quen nhất. Uyên nghe Duy cười nhẹ: - Không nghĩ gặp mà gặp mới thú vị chớ? Quang lịch sự kéo ghế: - Mời anh và … xin lỗi mời bà ngồi với chúng tôi cho vui. Lúc nầy Uyên mới kịp tỉnh hồn để nhìn đến người đi cùng Duy. Anh giới thiệu: - Mợ Thanh vừa ở Canada về với mẹ tôi. Đây là anh Quang, phụ tá đắc lực của ba cháu và … bạn gái của anh ấy … anh có số đào hoa đến mức tôi phải ganh tỵ đấy. Quang cười cười: - Anh khéo nói đùa đến mức làm người khác cười ra nước mắt. Tôi làm sao tài bằng anh được. Thấy Duy cứ lưỡng lự, bà Thanh nhắc: - Chúng ta ngồi chung cho vui đi Duy. Uyên nhìn Duy, nhưng mắt anh hướng về nơi khác. Thời gian trôi chậm đến mức Uyên nghe rõ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cô đeo trên tay. Giọng Duy lạnh lùng vang lên: - Có lẽ mình đi tiệm khác thì hay hơn. Nơi đây không hợp với cháu. Mặt Uyên tái hẳn đi, cô thấy bà Thanh nhìn mình ngạc nhiên, rồi cô nghe tiếng bà nhỏ nhẹ: - Tiếc thật! Đành chiều ý cháu vậy, trong khi mợ lại thích ngồi cạnh cô bé dễ thương nầy. Nở nụ cười điêu luyện chỉ có ở những nhà ngoại giao, bà Thanh nói: - Tôi vẫn chưa biết tên cháu. Người đẹp thế nầy, chắc tên cũng phải đẹp. Lam Uyên vừa đau đớn trước thái độ phũ phàng của Duy, vừa bực dọc trước cử chỉ, lời nói đầy vẻ ngọt ngào giả dối của bà Thanh nên cô ngang ngạnh đáp: - Xin lỗi! Cháu không có thói quen giới thiệu tên mình với người xa lạ. Rồi Lam Uyên hả hê khi thấy vẻ ngỡ ngàng của bà Thanh. Cô cắn môi nhìn theo Duy đến lúc anh dìu bà ta đi khuất dạng cuối đường. Vậy là Duy trở về nhà vì bà mợ tuy có tuổi nhưng vẫn còn xuân sắc nầy. Anh phớt lờ, thậm chí không thèm giới thiệu tên cô vì người đàn bà đó. Ngực Uyên như vừa bị ai đấm vào đau nhức nhối. Cô muốn chết được khi nghĩ Duy không đến với cô, vì anh đã hết yêu như anh từng nói. - Sao? Muốn khóc mà khóc không được phải không? Bướng bỉnh thì tốt, nhưng phải có mức độ. Em đã làm gì để hắn ta giận đến mức … bán cái em cho anh không chút ngượng mồm vậy? Giận nhau lâu chưa? Lam Uyên cộc lốc: - Hơn nửa tháng rồi. - Tại sao? Cô lắc đầu. Quang chắc lưỡi: - Nhưng lỗi tại ai? - Đương nhiên là tại ảnh. Tủm tỉm cười, Quang hỏi: - Vì lỗi tại hắn nên em nhất định không làm hòa trước? - Em là con gái mà. - Là con nít thì có. Đã yêu thật sự rồi sao lại tị nạnh từng chút vậy. Em phải rộng lượng tha lỗi cho người mình yêu chớ. - Nhưng mà …. Duy lại cho rằng em có lỗi, và rõ ràng hành động lúc nãy chứng tỏ ảnh cố chấp, không tha lỗi cho em. - Em phải thông cảm, vì anh ta ghen mà. Lam Uyên kêu lên: - Ghen em với anh à? Bậy bạ thật. Quang nheo mắt: - Vậy em ghen Duy với bà già đó, không bậy sao? Mặt Uyên đỏ rần lên: - Em không có. Quang cười cười: - Đừng tưởng anh không biết gì. Tố Nga cũng đang hậm hực vì bà mợ từ phương xa mới về của Duy. Cô ta ghen với bà Thanh còn hơn ghen với em. Điều nầy cũng dễ hiểu thôi, vì so ra bà ta giàu có và toàn quyền quyết định cuộc đời mình. Đàn bà như bà Thanh dễ có mấy tay. Lam Uyên nầy! Anh thành thật khuyên em nên làm lành với Duy đi. Đàn ông khi yêu thì dữ dội lắm, đến khi giận cũng khó lường trước được chuyện gì xảy ra khi kế bên anh ta có một người khôn ngoan, già dặn. Nhún nhường một chút vì yêu có gì là xấu hổ. Em thấy đó. Khi biết Tố Nga bị Duy bỏ rơi, anh đâu ngại việc đeo đuổi từng ngày từng giờ để cô ta trở lại với anh. Anh sắp đạt được mục đích rồi. Anh không muốn mất Nga lần nữa. - Chính vì vậy nên anh khuyên em phải làm lành với Duy. Anh nghĩ Tố Nga sẽ quay lại với anh sao? Quang im lặng. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: - Theo anh nghĩ, lẽ ra Tố Nga chưa chịu buông Duy đâu, dù cô ấy biết Duy đã yêu em. Nhưng sau nầy Nga biết Duy chỉ mê Tin Học, chớ không màng nghĩ đến công ty may xuất khẩu, trong khi bản thân Tố Nga lúc nào cũng có tham vọng khuếch trương cơ nghiệp nầy lên. Nga hiểu rằng có lấy Duy, cô cũng không dựa vào anh để thực hiện tham vọng của mình, ngược lại biết đâu chừng cô phải thuận theo ý chồng là khác. Từ suy nghĩ đó Tố Nga đã buông Duy ra và quay về với anh. Tuy anh không có tài sản nhưng có khả năng và tham vọng như Tố Nga. Anh sẽ là chỗ dựa vững chắc mà cô ấy đang cần. Nhưng chuyện đời khó lường trước lắm. Nếu em và Duy êm ấm hạnh phúc bên nhau, anh vẫn an tâm hơn … Bây giờ tự nhiên Duy lại thân mật với người đàn bà khác già đời, khôn ngoan, giàu có, sẵn sàng đáp ứng mong muốn của hắn. Anh thấy lo cho em. Lam Uyên nhìn Quang: - Anh tính toán và lo xa quá! Sao tự nhiên anh lại thành thật với em vậy? Mắt Quang bỗng ánh lên tia nhìn đắm đuối khiến Lam Uyên bối rối. Anh buông một câu bất ngờ: - Vì anh yêu em. - …. - Có thể em nghĩ anh đang tán tỉnh vì anh vốn rất lẻo mép. Nhưng lời vừa rồi phát xuất từ trái tim anh. Anh sống thực tế, thực tế đến mức thực dụng. Anh yêu một người và sẵn sàng theo đuổi người khác để mưu lợi. Anh không hề yêu Tố Nga, nhưng vẫn kiên trì theo đuổi cô ấy bao nhiêu năm nay. Tố Nga sẽ là nấc thang để anh bước lên, hay anh là công cụ cho cô ta làm giàu? Có lẽ cả hai đều đúng, vì mẫu người của anh và Nga y chang nhau: phải yêu như thế nào cho có lợi, và cả hai đang nghĩ rằng mình đã chọn đúng đối tượng. Nhếch miệng cười đầy chua cay, Quang nói tiếp: - Nhưng dù sao anh vẫn hơn Nga ở chỗ anh đã thật sự yêu em. Còn cô ấy thì không. Tố Nga chỉ yêu bản thân mình. Thấy Lam Uyên vẫn ngồi lặng thinh, Quang dịu dàng: - Đây là phút nói thật hiếm hoi ở anh. Anh yêu em và luôn mong muốn em có hạnh phúc. Lam Uyên trấn tĩnh trở lại, cô châm chọc: - Cám ơn lời nói … yêu của anh. Em luôn cầu mong anh đạt được những gì thực tế, cụ thể và có giá trị đích thực hơn tình yêu mà anh đã hy sinh. Đứng dậy, Lam Uyên tự nhiên bắt tay Quang: - Bây giờ em về, để dì Mười trông. Quang siết tay cô thật lâu, giọng anh chân tình: - Có gặp gì khó khăn trong cuộc sống hãy nhớ đến anh. Anh sẽ giúp em. Lam Uyên bật cười: - Sài Gòn - Chợ Lớn coi vậy chớ nhỏ lắm. Chắc mình sẽ còn gặp nhau. Anh nói gì mà nghe giống như …. chia tay vĩnh viễn vậy? Ở lại vui vẻ …. ''Người tình trăm năm” nghen! Quang ngọt ngào: - Cho anh gởi lời thăm bác trai và dì Mười. Đêm nay ngủ ngon nghe. - Chắc không ngon đâu. Em phải trằn trọc để nghĩ xem lời anh nói, thật hay dối. Nếu thật thì thật được mấy phần trăm. Rồi chẳng để Quang nói thêm câu nào, Lam Uyên vội bước đi. Ra đến cửa, cô quay lại, vẫy tay chào anh với điệu bộ hết sức nhí nhảnh, dễ thương. - Duy có thật yêu mình không nhỉ? Vừa lơ đãng nhìn các bộ váy cưới đủ màu treo đầy các tủ kính, Lam Uyên vừa tự hỏi. - Chẳng lẽ lại có mẫu người sẵn sàng dẹp tình yêu qua một bên như Quang? Và cũng có mẫu người mau thay đổi tình yêu như Duy? Chớp mắt một cái, Lam Uyên thẫn thờ nghĩ tiếp: - Còn mình, mình phải làm gì để có được một tình yêu thật sự? Nhớ đến cái tát tay nảy lửa, cùng thái độ dửng dưng lạnh nhạt của Duy, cô xót xa đau đớn. Lẽ nào cô đã yêu lầm? Nhớ tới những lời Quang nói về bà Thanh và những điều cô nhìn thấy chiều nay, Lam Uyên tê tái. Lẽ nào khi chối bỏ Tố Nga để đến với cô, Duy đã yêu với cách riêng của anh. Duy không như Quang nên cũng không yêu như anh ta. Vậy Duy yêu theo cách nào mà chưa bao lâu đã phũ phàng xa lánh cô rồi. Buồn quá! Buồn quá! Phố xá đông vui chừng nào, Uyên càng buồn chừng nấy. Cô thấy mình lớ ngớ giữa cuộc đời với biết bao nhiêu điều khó hiểu, khó lường. Cô hổ thẹn nhận ra từ trước đến giờ cô quá tự cao khi nghĩ mình khôn ngoan, hiểu biết hơn những người cùng tuổi. Thật ra có phải thế đâu. So với Vi Lan thôi, cô vẫn thua nhiều thứ. Cô không có sự dịu dàng đầy nữ tính mà anh Hưng vốn chết mê chết mệt. Cô cũng thiếu lòng kiên nhẫn, chịu đựng mọi bực dọc, gắt gỏng của người mình yêu như Lan. Cô hơn Vi Lan ở chỗ ích kỷ, ganh tỵ, cô chỉ nghĩ đến mình, chớ chưa vì Duy bao giờ. Thật ra Lam Uyên có biết bao nhiêu điểm xấu mà cô từng không nhận thấy? Lam Uyên thở dài thấm thía, khi bắt đầu nhìn lại mình thì đã trễ. Đã trễ rồi!