Vào lúc người thuỷ thủ đến thị trấn thì mọi phòng của khách sạn đã kín chỗ.
- Ông phải còn phòng nào nữa chứ - anh ta khẩn khoản - hoặc chỉ một cái giường thôi, tôi không cần quan tâm là ở đâu.
Người quản lư nói:
- À, thực sự là tôi có một phòng đôi mà mới có một người - một anh chàng thuộc lực lượng không quân. Và anh ta sẽ thấy thoải mái nếu được chia đôi tiền phòng. Nhưng nói thật với anh, anh ta ngáy to đến nỗi những người ngủ cũng phòng hồi trước đã phải phàn nàn rất nhiều. Tôi không chắc lắm là nó có thích hợp cho anh không.
- Không vấn đề gì - người lính thuỷ mệt mỏi nói - Tôi sẽ lấy nó.
Sáng ngày hôm sau, anh ta xuống ăn sáng với cặp mắt sáng ngời.
- Anh ngủ thế nào? - Người quản lư hỏi.
- Chưa bao giờ tốt hơn thế.
Người quản lư rất lấy làm ấn tượng:
- Không vấn đề gì với anh chàng ngáy to đó ư?
- Chả sao cả, tôi làm anh ta phải im miệng ngay - Anh chàng kia nói.
- Làm thế nào mà anh làm được?
- Khi tôi vào phòng, anh ta đã ở trên giường và ngáy khò khò rồi - anh thuỷ thủ giải thích - Tôi đến gần, hôn một cái vào má anh ta và nói: “Ngủ ngon nhé, cưng”. Và anh ta ngồi dậy cả đêm để trông chừng tôi.