Giữa lúc hai vợ chồng đùa giỡn, một anh chàng ghé lại trú mưa dưới mái nhà, trông thấy phá lên cười, rồi cười quá mà chết ngay tại chỗ.
Hai vợ chồng nghe động vội mặc quần áo lại. Người chồng chạy ra xem chuyện gì, thì ngay trước cửa có một xác chết nhăn răng ra.
Hoảng hồn, ông ta vội chạy đi trình lư trưởng.
Lư trưởng đưa việc lên huyện. Quan huyện sai lính về bắt hai vợ chồng lên hỏi và ghép vào tội tử hình vìđã giết người.
Hai vợ chồng van lạy kêu oan.
Quan huyện không nghe.
Hai vợ chồng kêu bẩm:
Dạ, thưa quan lớn, hay có lẽ anh này đã chết vìcười quá.
Quan huyện nghe nói, nhướng mắt lên ṭ ṃ hỏi "Sao". Ông nhà giàu kể lại đầu đuôi việc mình gặp mưa rồi diễn lại sự đùa giỡn với vợ ở trước mặt quan huyện và nha lại.
Quan huyện và nha lại thấy lố lăng quá ôm bụng cười, rồi cũng vìcười quá thành bị đứt ruột mà chết luôn.
Hai vợ chồng ông nhà giàu nọ nhờ thế thoát tội. Và thành ngữ "Chết cười" hay "Cười chết đi được" cũng do tích này mà phổ thông vậy.