Khi Chung Nhi lên ba thì có hai người đỗ đại khoa vinh quy bái tổ về làng. Cả làng đổ ra đón rước. Chung Nhi được bố cho đi đón cùng. Thấy ông tân khoa ngồi trong kiệu đi trước, mũ mão cân đai chĩnh chện, Chung Nhi chỉ vào kiệu hỏi:
– Bố ơi, ông này là ông gì hả bố?
– Đấy là quan Trạng. Người bố trả lời.
– Còn ông kia? Chung Nhi chỉ vào người ngồi chiếc kiệu đi sau.
– À, quan Bảng đấy con ạ.
– Ông nào to hơn hả bố?
– Quan Trạng.
– Thế to hơn quan Trạng là ai?
– Quan Trạng là nhất, chẳng ai to hơn.
– Vậy thì con sẽ làm quan Trạng bố nhé.
Người bố xoa đầu Chung Nhi, cười, nhân đó nói đùa:
– Quan Trạng của bố cũng vinh quy như ông kia chứ?
Chung Nhi gật đầu:
– Nhất định như thế!
Giữa lúc đó có ông hàng xóm đứng sau, nghe hết câu chuyện của hai cha con, xen vào hỏi đùa:
– Đỗ Trạng “nguyên” hay Trạng “dở”?
Chung Nhi quay lại, nhận ra bác hàng xóm quen thuộc, bèn nói:
– Tưởng người lạ hóa người quen!
Ông hàng xóm vừa kinh ngạc thấy thằng bé mới lên ba mà nói năng gẫy gọn thành một vế đối rất chỉnh với lời nói của ông. Ông bảo bố Chung Nhi nên cho em đi học. Từ đó, ai cũng gọi Chung Nhi là “Trạng”.