Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương gia đình, bè bạn, nghề nghiệp.

Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:

– Sách mới cho nên phải đắt tiền.

Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:

– Hôm nay xuất bản lần đầu tiên.

Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:

– Anh còn tái bản nhiều lần nữa.

Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:

– Em để cho anh giữ bản quyền.

Vài năm sau. Cô vợ đọc:

– Sách đã cũ rồi phải không anh.
Sao nay em thấy anh đọc nhanh.
Không còn đọc kỹ như trước nữa.
Để sách mơ thêm giấc mộng lành.

Anh chồng ngâm:

– Sách mới người ta thấy phát thèm.
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem.
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc.
Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm.

Cô vợ thanh minh:

– Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay.
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay.
Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác.
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay.

Anh chồng lầu bầu:

– Đọc tới đọc lui mấy năm rồi.
Cái bìa sao giống giấy gói xôi.
Nội dung từng chữ thuộc như cháo.
Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi.

Gã hàng xóm hắng giọng sang:

– Sách cũ nhưng mà tui chưa xem.
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm.
Cũng tính hôm nào qua đọc lén.
Liệu có trang nào anh chưa xem?