Cun cút mẹ ấp nở được một đàn con trong ruộng kiều mạch v�
thấp thỏm lo sợ ngày một ngày hai người chủ ruộng đến gặt lúa. Bữa
ấy cun cút mẹ bay đi kiếm mồi và dặn lũ con phải lắng nghe rồi về
nói lại cho mẹ biết người đã nói những gì. Chiều tối cun cút mẹ bay
về, lũ con bèn thưa:
– Khốn rồi mẹ ơi, người chủ với anh con trai đến, ông ta bảo
“kiều mạch chín rồi. Con đến các bác hàng xóm, bạn bè, nhờ họ đến
gặt giúp kiều mạch”. Khốn rồi, mẹ ơi, mẹ chuyển chỗ cho chúng con
đi chứ không sáng sớm mai là hàng xóm họ đến gặt lúa mất.
Cun cút mẹ nghe xong liền nói :
– Không sao cả, các con, còn lâu họ mới gặt kiều mạch, các con
cứ yên tâm ngồi đấy.
Và sáng sớm mai cun cút mẹ lại bay đi, dặn các con nghe xem
người chủ sẽ bảo gì. Khi cun cút mẹ bay trở về, lũ con th ưa với mẹ :
– Thế này này, mẹ ơi, người chủ lại đến, đợi mãi bạn bè và hàng
xóm chẳng ai đến cả. Ông ta mới bảo con trai : ” Con hãy đến ngay
chỗ các anh em trai, anh em rể, anh em nuôi, nói với họ là bố sai đến
bảo ngày mai nhất thiết phải gặt kiều mạch”.
– Các con đừng sợ các con ạ ngày mai họ cũng sẽ chẳng gặt đâu,
– cun cút mẹ nói.
Khi trở về, cun cút mẹ hỏi :
– Thế nào ?
– Người chủ lại đến với anh con trai, lại đợi chờ người nhà.
Chẳng có ai đến. Ông ta mới bảo anh con : “Thôi, con ạ, rõ l�
chẳng hơi sức đâu mà trông đợi. Kiều mạch chín rồi. Con hãy sửa
hái, sớm mai tự chúng ta đến mà gặt thôi”.
– Các con ạ, – cun cút mẹ nói – nếu như chính người ta tự bắt tay
vào công việc chứ không trông đợi ở những người khác thì người ta sẽ
làm. Phải thu xếp đi khỏi đây thôi.