LỜI CAN ĐỐI VỚI CHA

 

Điần Anh là quan tướng quốc nước Tề, nắm toàn vận mệnh đất nước. Con là Điền Văn tuy ít tuổi mà rất thông tuệ, thấy cha làm quan to mà hay vụ lợi riêng, nhân một hôm thong thả Điền Văn mới hỏi cha:

– Thưa phụ thân, con của con thân phụ sẽ gọi là gì?

Điền Anh trả lời:

– Là cháu.

– Thế cháu của đứa cháu sẽ gọi bằng gì?

– Gọi là chút.

– Thế chút của đứa chút sẽ gọi bằng gì?

– Ai biết gọi là gì được.

– Thân phụ làm tướng một nước Tề đến nay đã trải qua ba đời Vua, giàu có hàng ức vạn, vậy mà môn hạ không thấy có một người nào là hiền tài cả. Con nghe nhà quan tướng võ tất có quan tướng võ giỏi, nhà quan tướng văn tất có quan văn giỏi. Nay cha mặc gấm vóc mà người giỏi trong nước vẫn đói khát. Cha quên mọi việc công ích hiện thời của dân, của nước, chỉ chăm chăm tích của cải cho nhiều, muốn để dành cho những kẻ sau này không biết gọi nó là gì? Con trộm nghĩ như vậy thật là quái lạ.

Làm quan cai trị dân, lo cho mình, lo cho bao đời con cháu riêng của mình mà quên mất bao người cùng giống, cùng nòi, cùng đất nước, thì câu của Điền Văn quả là nhân đạo lắm thay!