Rõ ràng, nếu Quý ròm không bày ra trò đố nhau thì cả bọn không đến nỗi mất tập trung đến thế. Đã vậy, Quý ròm còn chơi ăn gian. Đang sọ và sụn, tự nhiên lại chuyển qua sán và sẹo khiến cả đám xúm vào cãi nhau đến nỗi quên hết chung quanh. Khi cả bọn kêu réo vang rừng mà không nhận được tín hiệu đáp trả của nhóm Mèo Rừng, nhỏ Hạnh bắt đầu kinh hãi nhận ra tụi nó đang lâm vào một hoàn cảnh đáng sợ. Mặc dù là đứa siêu thông mình, ngay tức khắc nó cũng không biết phải hành động như thế nào. Nhưng nhỏ Hạnh cố không để lộ sự lo sợ ra ngoài mặt. Nó hiểu trong tình thế này, sự hoang mang còn nguy hiểm gấp trăm lần so với những mối đe dọa khác. Nghe Tiểu Long hỏi, nó bình tĩnh đáp: - Tụi mình cứ ngồi ở đây chờ. Nhỏ Hạnh vừa nói vừa ngồi bệt xuống cỏ. - Chờ gì? - Chờ nhóm Mèo rừng. Thế nào họ cũng quay lại tìm tụi mình. Mạnh reo lên: - Đúng rồi! Có thế mà em không nghĩ ra. Phát hiện tụi mình bị thất lạc, thế nào mấy ảnh cũng quay lại tìm. Quý ròm cau mày: - Nhưng làm sao họ biết mình ở đây. Tụi mình đã lạc một quãng xa rồi. - Thằng ròm nói đúng! - Tiểu Long khụt khịt mũi - Tụi mình phải lần lại đường cũ thôi. - Không được! - Nhỏ Hạnh phản đối - Khi nãy, lúc di chuyển, tụi mình đã không làm dấu, bây giờ không thể quay lại được. Không khéo tụi mình lạc xa hơn thì nguy. Tiểu Long, Quý ròm, thằng Mạnh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Sự cảnh cáo của nhỏ Hạnh khiến không đứa nào dám mạo hiểm rời vị trí. Thế là cả bọn bó gối ngồi chờ, âu lo, phấp phỏng. Tai đứa nào đứa nấy vểnh lên, hồi hộp nghe ngóng. Nhưng lâu thật lâu, vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nhóm Mèo Rừng sắp tìm tới chỗ tụi nó. Cứ mỗi lần nghe tiếng sột soạt, cả bốn đứa nhổm người dậy, khấp khởi căng mắt dò tìm, nhưng thường những tiếng động đó nếu không phải do một con gà rừng sặc sỡ đang đập cánh trong lá cây cũng do một con sóc nghịch ngợm đang chạy loăng quăng đâu đó quanh chỗ tụi nó ngồi bất thần phóng vụt từ bụi rậm này qua bụi rậm khác, kéo lê chiếc đuôi dài trên thảm lá khô, sát ngay sau lưng tụi nó. Đợi thêm một lát, Tiểu Long nóng ruột đứng lên, lại bắc tay lên miệng, lại kêu lớn: - Anh Phong, anh Thành, anh Cường ới ời! Tụi em ở đây nè! Tiểu Long có lồng ngực khỏe, khi nó đã gân cổ lên gào, tiếng nó vang xa lắm. Nhưng dường như chẳng có ai nghe thấy. Hệt như một hòn sỏi ném xuống hồ, tiếng kêu cứu của nó chìm nghỉm, mất tăm giữa đám lá rừng. Ngay cả khi nhỏ Hạnh, Quý ròm và thằng Mạnh cùng ngoác miệng phụ họa với Tiểu Long cũng thế. Cũng chẳng kết quả gì. Tiếng kêu của bọn trẻ vang vang trong rừng, nhưng chẳng có ai đáp lại ngoài chính tiếng của tụi nó văng vẳng vọng lại từ tít đằng xa. Thằng Mạnh tuyệt vọng: - Thế là tiêu! Nhỏ Hạnh ngó quanh, rồi reo lên: - Kia rồi! Ba cái miệng cùng bật hỏi: - Gì thế? - Những bụi tre. Trong khi Tiểu Long và Mạnh chưa biết nhỏ Hạnh tìm kiếm tre nứa trong lúc này làm gì thì Quý ròm vụt sáng mắt lên: - Chúng ta gõ vào đó? - Ừ. Nhỏ Hạnh vừa nói vừa rảo bước lại chỗ bụi tre gần nhất, theo sau là bọn Quý ròm, tay đứa nào đứa nấy lăm lăm con dao phát quang. Nhỏ Hạnh vung dao lên, nhìn các bạn, dặn: - Dùng sống dao gõ mạnh vào nhé! Quý ròm hăm hở hô: - Một hai ba! Bốn cái miệng mím chặt, bốn cánh tay quật mạnh sống dao vào thân tre. Một chuỗi âm thanh lộc cộc vang lên. Trong một thoáng, thằng Mạnh quên phắt nỗi lo lắng trong lòng, mặt mày hớn hở: - Giống gõ mõ quá ha! Bọn trẻ hăng hái gõ. Xen lẫn tiếng lộc cộc, cồm cộp là tiếng bọn thú nhỏ luồn dưới các bụi, chạy trốn. Mạnh lại cười hì hì: - Vui quá! Nhưng vung lên đánh xuống một hồi mõi tay, tiếng gõ yếu dần. Rồi im bặt. Quý ròm chống dao xuống đất trước tiên. Nó đưa tay lâu mồ hôi trán, nghiêng tai lắng nghe động tịnh. Cử chỉ của Quý ròm kéo Mạnh trở về với thực tại. Mặt nó lập tức xám ngoét: Sao im ru thế hở anh Quý? Mình gây ồn ào như thế, các anh ở nhóm Mèo Rừng phải nghe thấy chứ? Quý ròm thở dài: - Chắc chắn họ đã đi xa tụi mình lắm rồi. Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi: - Có lẽ họ đã quẹo sang ngả khác. Tiểu Long khịt mũi: - Hay tìm không thấy tụi mình, họ vòng trở lại thành phố rồi? Biết đâu họ chẳng nghĩ mình quay về dưới đó đợi họ! Suy đoán của Tiểu Long khiến nhỏ Hạnh không khỏi nghĩ ngợi. Ừ, có thể lắm! Biết tụi mình thất lạc, chắc chắn các anh ở nhóm Mèo Rừng phải tích cực tìm kiếm. Họ không thể để một đám trẻ lạc lõng giữa rừng sâu được. Chắc họ cũng đã tìm mọi cách để bắt liên lạc nhau xa quá nên tụi mình không nghe thấy tín hiệu của họ cũng như họ đã không nghe thấy lời kêu cứu của mình đó thôi. Và nếu tìm không thấy tụi mình thì họ nghĩ gì? - Tụi nhỏ không dám liều lĩnh tiến sâu vào khu rừng lạ đâu! - Nhỏ Hạnh hình dung anh Phong sẽ nói như thế. - Đúng vậy! - Chắc chắn anh Thành sẽ bổ sung - Nhất là khi tụi nó không biết rõ ràng mục đích của chuyến đi này! Và cuối cùng, có lẽ anh Cường sẽ nêu giã thuyết: - Trong hoàn cảnh đó, tụi nhỏ tìm cách quay về thành phố để chờ đợi bọn mình là khả năng dễ xảy ra nhất! Những cuộc đối đáp vang lên trong trí tưởng tượng của nhỏ Hạnh rõ rệt đến mức nó vung tay, giọng quả quyết: - Tụi mình đi! - Đi đẩu - Cả ba cái miệng cùng hỏi. - Quay về thành phố dưới kia! - Nhỏ Hạnh tặc lưỡi - Mình nghĩ Long nói đúng. Có thể các anh ấy đã quay lại dưới đó để tìm mình. Thằng Mạnh mếu xệch miệng. - Nhưng biết đường đâu mà về? Nhỏ Hạnh bình tĩnh: - Sáng nay tụi mình đi theo hướng tây, bây giờ phai đi ngược lại theo hướng đông. - Làm sao biết hướng nào là hướng đông? - Mạnh vẫn thấp thỏm - Mình đâu có đem theo la bàn. có một cái thì nhóm Mèo Rừng giữ rồi. Quý ròm nạt em: - Mày ngốc quá! Bộ không biết nhìn mặt trời để coi hướng hả? Rồi nó bỉu môi: - Thế mà cũng đòi làm thám tử đấy! Nói xong, Quý ròm ngửa cổ ngẩn lên trời. Và bỗng dưng nó muốn khóc quá. Vì chẳng biết tự bao giờ tụi nó lọt vào một khu rừng dày, các tàng cây rậm rạp trên đầu gần như giao nhau, che khuất mất mặt trời, chỉ có vài giọt nắng lốm đốm lọt keo kiệt qua kẽ lá. Quý ròm ngoảnh nhìn nhỏ Hạnh, mặt méo đi, không nói được tiếng nào. - Đừng lo! Chúng ta sẽ tìm cách khác! - Nhỏ Hạnh cúi nhìn đồng hồ - Bây giờ mười hai giờ trưa, mặt trời nằm ngay đỉnh đầu, nếu nhìn thấy, tụi mình cũng không xác định phương hướng được đâu! Tiểu Long khịt mũi: - Cách gì? - Nhìn thân cây. Phía nào ẩm ước nhìu là hướng bắc. Vì mặt trời không đi qua hướng này. Quý ròm nhìn quanh, bất giác buông một tiếng thở dài: - Thua rồi. Trong khu rừng dày như thế này, mình nghĩ thân cây có lẽ ẩm ướt cả bốn phía. Tiểu Long nhíu mày, cố nhớ lại những kỹ năng đi rừng nhóm Mèo Rừng vừa huấn luyện hôm qua: - Các bản làng tự nhiên thường tập trung ở sườn núi phía nam, các miếu cổ, tháp cổ cũng thường quay mặt về hướng nam... - Thôi đi, anh Tiểu Long ơi! - Mạnh cau có ngắt lời ông anh - Ở giữa rừng hoang, tìm đâu ra bản làng, miếu cổ, tháp cổ! - Ờ há! - Tiểu Long lón lén đưa tay quẹt mũi, rồi nó chớp chớp mắt - Thế thì chúng ta phải tìm chòm sao Bắc Đẩu... - Bắc Đẩu cái đầu mày! - Tới phiên Quý ròm bực mình - Bây giờ là mười hai giờ trưa, ở đó mà Bắc Đẩu với Nam Tào! Mà dẫu có là ban đêm, cành lá um tùm thế kia, có tài thánh tụi mình mới hòng nhìn thấy nổi! Để mặc các bạn tranh cãi, nhỏ Hạnh đi lòng vòng quanh các gốc cây gần đó, lặng lẽ quan sát. Mạnh sè sẹ đi theo nhỏ Hạnh, vẻ mặt hy vọng như đi theo một vị cứu tinh. Mạnh hy vọng không phải là không có lý. Đang cúi lom khom, nghiêng nghiêng ngó ngó, nhỏ Hạnh bỗng đứng thẳng người, reo lên: - Tìm thấy rồi! Rồi nó chỉ tay ra tứ phía, giọng hân hoan: - Hướng này là bắc, hướng này là nam. Vậy hướng này là đông. Tụi mình đi về hướng này. Mạnh thắc mắc: - Làm sao chị biết được hở chị? Nhỏ Hạnh chỉ vào thân cây kế đó: - Với những cây lễ, cành lá hướng nam bao giờ cũng tươi tốt hơn hướng bắc. Quý ròm nhún vai: - Với khu rừng này thì chưa chắc. Nhỏ Hạnh thản nhiên: - Vì vậy nãy giờ Hạnh cố tìm thêm một tổ kiến. Ở các gốc cây lớn, kiến thường làm tổ về phía nam... Nhỏ Hạnh nói chưa dứt câu, thằng Mạnh bỗng nhảy bắn người lên: - Úi da. - Gì thế? - Kiến cắn em. Quý ròm cười hì hì, bước lại: - Đáng đời! Đang đứng an toàn với tao và anh Tiểu Long, ai bảo tò tò đi theo bà chị làm chi cho kiến cắn! Quý ròm chỉ nói trêu thôi. Chứ thật tình thì ngay sau đó, nó lập tức nối gót Mạnh đi theo nhỏ Hạnh. Tiểu Long, như thường lệ, vọt lên trước mở đường. Nhỏ Hạnh đi ngay sau lưng Tiểu Long, cẩn thận dặn cả bọn: - Nhớ làm dấu đi nghen! Mạnh làu bàu: - Khi nãy cần làm dấu thì không làm, bây giờ làm dấu làm gì nữa? Tụi mình có quay trở lại chốn này nữa đâu! - Sao mày ngốc thế hở Mạnh! - Quý ròm hừ giọng - Có chắc gì nhóm Mèo Rừng quay về thành phố như tụi mình phỏng đoán! Nhỡ họ vẫn còn sục sạo trong rừng thì sao? Tiểu Long ngoái đầu lại: - Đúng đó, Mạnh! Nếu họ mò tới đây, nhìn thấy tín hiệu tụi mình để lại họ mới biết đường lần theo chứ. Nói xong, Tiểu Long vung dao chặt một nhát vào thân cây cổ thụ bên cạnh, vạt phăng một miếng vỏ cây to bằng bàn tay. Có nhiều cách để lại dấu vết trên đường đi. Nhóm Mèo Rừng đã hướng dẫn bọn trẻ khá kỹ lưỡng về chuyện này. Cho nên trong khi Tiểu Long chém lia lịa vào các thân cây thì Quý ròm lôi từ trong ba lô ra một mảnh vải, xé vụn thành nhiều mẫu nhỏ và cứ đi một quãng nó lại cột một mẩu lên các cành cây chìa ra dọc lối đi. Nhỏ Hạnh thì cột túm các bụi cỏ cao. Còn thằng Mạnh lại thích tạo dấu vết bằng cách nhật nhạnh và sắp xếp những hòn đá theo hình ngôi sao mà nó tin rằng sẽ đem lại may mắn cho cả bọn. Cứ thế, bọn trẻ vừa đi vừa đánh dấu, hy vọng chẳng bao lâu nửa sẽ lần về tới bến sông ban sáng. Đồng hồ trên tay nhỏ Hạnh lúc này đã nhích khỏi con số mười hai nhưng vì tia nắng mặt trời không xuyên thủng được thảm lá trên đầu nên không khí trong rừng không đến nỗi oi bức lắm. Đi một hồi nữa, kim đồng hồ chỉ con số một và bọn trẻ đã bắt đầu cảm thấy đói bụng. Mạnh rên rỉ trước tiên: - Anh Quý ơi, em đói! - Ráng một chút nữa đi! Gần tới bờ sông rồi! - Gần đâu mà gần! - Mạnh nhăn nhó - Em chẳng hề nghe tiếng nước chảy. Lời nói của Mạnh khiến Quý ròm giật thót. Nó đứng lại, dỏng tai lắng nghe. Ừ, chẳng nghe tiếng róc rách gì cả. Như vậy tụi nó còn lâu mới tới được con sông ban sáng. Hay là tụi nó lạc đường? Quý ròm lo lắng, hỏi nhỏ Hạnh: - Hạnh có chắc là tụi mình đi hướng đông không? - Chắc chắn! - Nhỏ Hạnh quả quyết - Hạnh tin là mình nhận hướng không nhầm! - Thế sao lâu tới bờ sông quá vậy? - Hạnh cũng chẳng biết nữa - Nhỏ Hạnh lắc mái tóc - Chúng ta cứ đi thêm một đoạn nữa xem sao! Nghe nói phải đi nữa, thằng Mạnh liền ôm bụng: - Em đói quá, không đi nổi. Quý ròm trừng mắt: - Lúc này không phải lúc để mày giở chứng đâu nghe Mạnh! Nhỏ Hạnh dỗ Mạnh: - Ráng thêm một chút nữa thôi em! Mười lăm phút nữa nếu không về tới bờ sông, chúng ta sẽ ngừng lại ăn trưa. Nghe nhỏ Hạnh hứa hẹn, thằng Mạnh không than thở nữa. Nó mím môi xốc ba lô trên vai, ì ạch bước đi. Thình lình ở phía trước vang lêng tiếng reo mừng rỡ của Tiểu Long: - A đây rồi! - Gì thế? Nhỏ Hạnh, Quý ròm và thằng Mạnh cùng háo hức vọt miệng hỏi và đổ xô tới trước. Mắt Tiểu Long sáng trưng: - Dấu vết của nhóm Mèo Rừng! Vừa nói Tiểu Long vừa hớn hở chỉ tay vào vết dao trên cây. - Đúng rồi! - Quý ròm gật đầu, mặt mày hớn hở không kém gì thằng mập - Vết chém còn mới. Đây đúng là tín hiệu của các anh Phong, Thành, Cường! Nhỏ Hạnh phấn khởi phụ họa: - Bây giờ cứ lần theo những dấu vết này mà đi, sớm muộn gì cũng gặp mấy ảnh! - Ha ha! - Thằng Mạnh nhảy tưng tưng - Chúng ta thoát rồi! Thoát rồi! Khi hưng phấn quá mức, con người ta dễ cho phép mình đi đến chỗ huênh hoang. Thằng Mạnh đang rơi ngay chóc vào trường hợp đó. Nó huơ tay, mắt híp lại: - Nhờ em đó! - Nhờ mày? - Quý ròm hỏi lại, giọng cười cợt. - Chứ gì nữa! - Phớt lờ sự chế giễu của ông anh, Mạnh tiếp tục bằng giọng cao hứng - Chính em đã xếp những viên đá thành hình ngôi sao may mắn. Và chính những ngôi sao đó.... Đang thao thao, Mạnh bỗng nín bặt như bất thần bị ai nhét giẻ vào mồm. Ấy là vì đang ba hoa về ngôi sao may mắn, nó chợt nhìn thấy chính cái ngôi sao đó ngay cạnh gốc cây bên tay trái. Nhận ra sự khác thường, các ông anh bà chị quay nhìn Mạnh, rồi nhìn theo ánh mắt sửng sốt của thằng oắt. Tiểu Long toét miệng cười, sau khi đã trông thấy ngôi sao: - Hóa ra nhóm Mèo Rừng cũng thích chơi trò này! - Không hẳn vậy đâu! - Nhỏ Hạnh nói mà cặp lòng mày nhăn tít. Quý ròm đảo mắt nhìn quanh, và ngay sau đó buông một tiếng thở dài não ruột: - Chúng ta đã lộn về chỗ cũ mất rồi! Đây là ngôi sao lúc nãy của thằng Mạnh!