Chương Kết

Xe hơi dừng lại trước tiệm cơm Thủy Tạ, Thu Hà tự nhiên dìu Thu Phàm đi vào trong, đêm nay nàng mặc chiếc dạ phục bằng gấm, trông thật cao nhã và sang trọng. Cử chỉ của nàng đã khác hẳn với Thu Hà hồi thời niên thiếu. Mặt nàng nở một nụ cười, nụ cười đó thật hàm xúc và già dặn.
Họ ngồi ở chiếc bàn có thể trông thấy rõ mặt nước, âm nhạc nhẹ nhàng và êm dịu như làn sóng li tị Anh bồi bàn mang đến một cây đèn cầy, ánh đèn lắc lư trước gió khiến cho mặt của đôi người khi rõ khi mờ.
- Ở đây thích em nhỉ.
Thu Hà hỏi:
- Anh thường đến đây phải không?
Thu Phàm lắc đầu, chàng nhìn anh bồi bàn đang chờ đợi gọi thức ăn. Sau khi trưng cầu ý kiến của Thu Phàm, Thu Hà đã gọi vài món ăn rồi cười nói:
- Bận buôn bán nên ít có dịp đến đây, mặc dù nghe người ta nói nơi này lý tưởng lắm, nhưng hôm nay là lần thứ nhất em đến đây, nếu không có anh thì chưa chắc em đã có hứng thú đi chơi, nhất là không có tâm tư để thưởng thức cảnh đẹp.
- Tâm tư gì, phải chăng tâm tư nhớ cố quốc?
- Quê hương của em ở tận miền áp Lục Giang... anh có cảm thấy đời người nhỏ bé không?
- Em cũng có cảm nghĩ như vậy nữa sao?
- Em có khác gì hơn mọi người, em cũng là người, người ta có dục vọng thì em cũng có.
- Người khác không có thì em có không?
Thu Hà mỉm cười:
- Em muốn vớt vát những gì đã mất mát hai mươi năm trước đây, ý tưởng này có lẽ người khác không có.
- Không ai có thể giữ lại được thời gian, mặc dù người đó giàu có.
- Anh ám chỉ em đó phải không?
- Không, anh cảm thấy tình đời biến đổi nhiều rồi, nhất là nhà buôn.
- Anh nói thế còn chưa đúng, phải nói rằng sắp đến ngày tận thế mới đúng hơn. Người ta nói, thế đạo loạn, tai họa không dứt. Chiến tranh, sát phạt, bệnh tật, sự vô tình của đàn ông là trong muôn ngàn chứng bệnh.
- Ha! ha! em nói đúng lắm.
Thu Phàm cười khan như vậy rồi móc túi áo lớn lấy ra một cái bịch nhỏ bằng da, bỗng dưng chàng đỏ mặt cười đau khổ:
- Món đồ này, đối với người đàn ông mắc phải chứng bệnh lạ, nó là một loại vi trùng sanh trưởng thật nhanh. Bây giờ anh trao nó cho em.
- Cái gì thế?
Thu Hà ngạc nhiên nhìn Thu Phàm và cầm lấy cái bịch nhỏ đó.
- Em xem nè, đây là quá khứ, có lẽ thượng đế hành hạ chúng ta.
Thu Hà vừa cảm động vừa mừng rỡ lại vừa khó chịu.
- Đây là những bức thư em viết cho anh, và cả ảnh chụp khi chúng ta đính hôn nữa, anh vẫn giữ lấy nó à? Qúy báu biết chừng nào.
- Những bức thư này anh đã thuộc lòng cả rồi, trong đó có nhiệt tình, có mộng ảo.
Thu Hà cúi đầu nói thật khẽ:
- Thu Phàm, anh.. em xin anh tha cho em những lời nói của em khi nãy, thật ra lòng em độ này gần như bị rắn độc cắn xé, cuộc sống của em hơi lãng mạn, em quan niệm rằng chỉ có tiền bạc là trên hết, nhưng thật ra kim tiền chỉ là một công cụ dùng để đổi chác mà thôi. Đối với người không chịu sự đổi chác đó thì nó chỉ là một mảnh giấy vô giá trị.
Dừng lại một lát rồi nàng nói tiếp:
- Em đã đánh giá sai lầm về anh, nhưng sự thật thì anh là người có ý chí.
- Cám ơn em, có lẽ sự suy nghĩ của em hơi đơn giản một tí, có lẽ em cho rằng khán giả dưới sân khấu rất dễ bị diễnviên lừa gạt.
- Em không biết anh muốn nói gì.
Thu Phàm tỏ ra lạnh lùng và nhanh nhẹn:
- Không có chi hết.
Thu Phàm thờ thẫn nhìn cánh hồng trên bàn, Thu hà hỏi:
- Anh đang nghĩ chi đó?
Chàng nhìn vào ly rượu nói:
- Màu rượu bạc hà trong ly của em đẹp lắm. Đèn đỏ rượu xanh, nhưng màu xanh nhờn nhợt, dễ khiến cho người ta tưởng nhớ tới quê hương ở phương Bắc.
- Ly rượu của anh là màu cam, nhưng màu cam rất sậm, khiến cho người ta liên tưởng tới cái hạt của quả cam.
Rồi bỗng dưng Thu Hà cảm thấy vui, dưới ánh đèn cầy nàng rất đẹp.
- Chúng ta có nên ngủ trên thuyền này một đêm không?
- Đây là con thuyền sao?
- Vâng...
Bây giờ Thu Phàm mới quan sát kỹ chung quanh, đây là một tiệm ăn được xây cất trên một chiếc ghe chài, xa xa ngoài kia là mặt biển. Đêm yên vắng, sóng biển rì rào, đêm không có trăng đã tạo nên một vẻ huyền bí.
Thu Phàm đề nghị:
- Chúng ta xuống bãi biển tản bộ một lát.
Thu Hà đứng dậy, anh bồi bước tới tính tiền, và đưa sổ cho nàng ký tên rồi bước đi. Điều này chứng tỏ rằng Thu Hà là khách thường xuyên tới nơi nầy.
- Một chữ ký của em có thể đổi lấy một bữa ăn no nê.
- Tiệm cơm này em có phần hùn ở trong.
- Thảo nào, té ra em lại là chủ tiệm nữa.
Hai người đi lên bờ và hướng về bãi biển tiến tới, gió lạnh từ mặt biển lùa vào, mang theo không khí ướt át, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng.
- Em lạnh không, có cần mặc chiếc áo lớn của anh không?
Thu Hà lắc đầu, dưới màn đêm lờ mờ nàng nở một nụ cười biết ơn. Hai người đang đi trên cát mịn, tai họ nghe tiếng hải triều, nghe tiếng gió thổi, nhưng cả hai đều im lặng không thốt một lời. Bỗng nhiên Thu Phàm nhớ đến bài thơ của một thi sĩ:
"Trong biển người mênh mông
Một giọt nước kể chuyện cùng tôi
Chàng nói, anh yêu em,
Vì anh sắp qua đời
Anh từng bôn ba vạn lý
Chỉ vì em, để gặp em
Không gặp em lòng anh chưa chết
Anh sợ chúng ta không thể gặp nhau
Bây giờ chúng ta đã tương phùng
Gặp nhau, lòng đã mãn nguyện
Tình yêu ơi, hãy trở về với đại dương
Tình yêu ơi, chúng ta đều là bọt nước.."
- Thu Phàm anh có tâm sự phải không?
- Không, anh cảm thấy cuộc đời quá kỳ diệu, trước kia anh có linh cảm rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, điều mơ ước đó nay đã thực hiện, nhưng sau khi gặp nhau thì lòng anh đã chết.
- Tại sao?
- Chiến tranh ở vùng bình nguyên Hán Giang tại Hàn Quốc bùng nổ vào tháng bảy năm 1952, nhưng em đi lấy chồng tháng năm năm ấy.
- Anh đã biết em nói dối anh tại sao anh không lật tẩy em từ lúc ban đầu?
- Việc gì của quá khứ đừng nên nhắc lại làm gì. Lần thứ hai gặp em, em nói đến Tiểu Phàm, anh nhận thấy nó là cốt nhục của anh, bởi thế anh sẵn sàng tha thứ cho những lời giả dối của em.
- Thú thật với anh khi ấy là như thế này...
- Anh biết, em không có lỗi, có lỗi là lỗi ở thượng đế, vì thượng đế đã ban cho loài người quá nhiều dục vọng.
- Em xin anh đừng nghĩ tới quá khứ, vì chúng ta hãy còn tương lai.
Thu Phàm cười:
- Đúng, chúng ta vẫn còn tình bạn cao quý.
Gió biển càng lúc càng thổi mạnh hơn, sóng biển ào ào như muôn quân vạn mã đang xông pha ngoài trận mạc. Hai người đứng ở bãi biển mặt hướng ra vùng biển trời mênh mông, chân trời vô tận kia và mặt biển tiếp liền nhau. Trên mặt biển có vài cánh buồm đang phiêu bạt. Đứng trước biển khơi con người trở nên vô cùng nhỏ bé.
Thu Phàm nhớ lại những lá thư mà Thu Hà gởi cho chàng ngày xưa, chàng hỏi nàng:
- Em còn nhớ những lá thư em gởi cho anh khi xưa không?
- Bây giờ đầu óc em đã trống rỗng, bây giờ em mới rõ mộng ảo không phải là thực tế.
- Đúng, thực tế là hiện thực chứ không phải mộng ảo, nhưng con người lại sống nhờ mộng ảo.
Thu Phàm thầm nghĩ, bây giờ Thu Hà là người đàn bà thực tế nhất. Bỗng dưng chàng định cười, nhưng cuối cùng lại thôi.
- Thôi chúng ta về anh ơi, em đã mệt rồi.
Thu Phàm nói:
- Anh chỉ có thể đưa em đến trước cửa nhà.
Thu Hà ngơ ngác và cười:
- Em đã thuê cho anh một căn phòng tại nhà hàng rồi.
- Cám ơn em, chúng ta nên chia tay nơi đây, cám ơn em đã cho anh một bữa cơm dồi dào nhất trong đời anh, và em đã cùng anh tản bộ trên bãi biển, điều này anh sẽ nhớ mãi.
- Thu Phàm, sao anh nói thế?
- Thôi đừng có mơ mộng nắm lại thời gian mà vô ích. Tiền mất đi có thể tìm lại được, thời gian qua đi thì trở thành quá khứ, và sẽ không bao giờ tìm lại được. Thôi để anh đi, chúc em ở lại bình an.
Thu Phàm đưa tay ra, hai người nắm tay nhau, Thu Hà rưng rưng nước mắt.
- Chúc anh may mắn.
Thu Phàm bắt đầu bước đi, chàng đi lững thững trên mặt cát. Thu Hà đứng chết trân ở đó một hồi lâu sau cùng mới reo lên:
- Anh Phàm...
Dường như chàng không nghe thấy tiếng gọi của nàng, hình bóng của Thu Phàm càng lúc càng biến dần trong màn đêm.

Hết

 

Xem Tiếp: ----