Trong phòng đọc sách vắng lặng như tờ, Thu Phàm ngồi trước bàn học trầm ngâm, bỗng chàng ngẩng đầu nhìn ngọn núi lù lù trong màn đêm bên ngoài cửa sổ. Chàng cảm thấy các vì sao ở trên trời thật huyền bí, giờ phút này lòng chàng cũng sâu xa như dãy núi trước mặt, như những vì sao ở trên trời. Nhưng Mộng Linh ngồi bên cạnh chàng đã gục đầu ngủ trên bàn hồi nào mà chàng không haỵ Nhìn mái tóc buông phủ ngang vai, ban đầu chàng định đánh thức nàng dậy, nhưng khi chàng dơ tay lên thì chàng lại để tay xuống, chàng không nỡ đánh thức nàng, chàng định để cho cô ta ngủ thêm tí nữa. Nhưng nào ngờ ngay khi đó Nhược Lan từ bên ngoài xô cửa bước vào, thấy con mình ngủ gục trên bàn, nàng không mấy vui. Thu Phàm lật đật đứng dậy nở một nụ cười nói: - Có lẽ cô bé ở trong trường học quá mệt nên buồn ngủ, thôi để cô ta nằm ngủ một lát hãy hay. - Chẳng biết bài học đã làm xong hết chưa?- Để em học từ từ, việc học không thể một sớm một chiều mà hoàn tất được. Nói xong Thu Phàm nhìn bộ đồ Nhược Lan đang mặc trong mình, bộ đồ ngủ màu cam thật trang nhã. Nàng nhìn chàng mỉm cười, trong nụ cười đó có chứa đựng sự trìu mến và quan tâm: - Chắc giáo sư đói rồi chứ? Để tôi làm chút thức ăn lát nữa thầy trò cùng ăn nhé. - Dạ tôi không đói, đêm nay trăng đẹp quá nhỉ?- Có phải giáo sư muốn ra bên ngoài dạo mát?- Được không?Câu nói của Thu Phàm hơi thơ ngây, Nhược Lan cảm thấy buồn cười, nàng nhìn chàng đăm đăm một lát rồi nói: - Tôi đâu có quyền cấm giáo sư. Rồi nàng liếc Mộng Linh nói tiếp: - Đêm thu mơ mộng lắm, tôi cùng với giáo sư ra ngoài dạo mát một tí nhé. - Bà thích mùa thu à?- Vâng. Thu Phàm khép cánh cửa lại rồi hai người cùng đi ra ngoài. Nhược Lan nói: - Gió thu hiu hắt dể khiến người ta buồn, nhưng mùa thu khí trời mát mẻ, dễ khiến cho tâm tình con người cởi mở hơn. - Ở vào hoàn cảnh thanh vắng như thế này thử hỏi tại sao tâm tình không cởi mở? Câu hỏi thật khó trả lời, lòng của Nhược Lan có trăm ngàn điều muốn nói nhưng không thể thốt ra được. Chính Thu Phàm cũng nhận thấy điều đó, chàng đã đọc thấy cái tâm trạng của nàng. Hai người đi xuống lầu rồi băng ngang qua phòng khách, ra ngoài hoa viên, lúc bấy giờ một cơn gió hắt hiu thổi lại, khiến cho lòng người thấy sảng khoái. Hai người cùng đi tới trước, vài con đom đóm bay ngang đầu họ, tai họ nghe tiếng tỉ tê của côn trùng, đồng thời họ cũng nghe thấy tiếng nước từ dưới hồ phun lên rồi rơi xuống mặt hồ, và tiếng chân của hai người nữa. Hai người đều giữ im lặng, không ai nói một lời, dường như họ không nỡ phá tan bầu không khí vắng vẻ đó thì phải. Họ từ từ đi tới, rồi tự nhiên hai người đi đến chỗ con đường mòn quanh núi giả hồi nào mà họ không haỵ Đứng trước cảnh vật này Thu Phàm cảm thấy ngây ngất. Màn đêm quyến rũ lòng người biết mấy, mùi hoa ngào ngạt biết mấy, cảnh vật dễ khiến người ta hoài tưởng, dễ khiến người ta nghĩ tới cuộc đời, nghĩ ngợi đến những tình cảm mông lung. - Thưa giáo sư... - Bà gọi tên tôi được rồi hay xưng hô bằng cách khác chớ đừng gọi giáo sư nữa. - Như vậy anh cũng gọi tôi là Nhược Lan mà đừng gọi bà nữa nhé. - Tôi e như vậy vô lễ quá. - Anh là thầy của Mộng Linh, nhưng anh với tôi coi nhau như bạn bè được không? - Vâng, tôi chấp nhận. Nhược Lan thẫn thờ một chút rồi ngước mặt lên cười, nụ cười của nàng thật cởi mở. Nàng nói: - Tiếng xưng hô chỉ là một đại danh từ, nhưng nó có thể khiến cho đôi bên gần gũi hơn. Thu Phàm gật đầu, Nhược Lan nói: - Tôi rất thích mùa thu. - Nhưng mùa thu khiến cho người ta có một cảm giác thê lương. Thu Phàm dừng chân dưới một gốc cây bạch lê, lá cây thưa thớt che trên mái đầu, ánh trăng chiếu từng đốm một trên thân hình cao gầy của chàng. Đêm nay chàng mặc áo sơ mi xanh lam và quần tây sọc, trông rất lịch sự và đẹp trai: rolling eyes: - Tại sao anh đặt tên Thu Phàm nghe thi vị quá vậy?- Theo sự cắt nghĩa của tôi, Thu Phàm có nghĩa là một kẻ phàm phu tục tử trong mùa thu, nhưng khi đặt tên cho tôi ba tôi có giải thích thế này: phàm có nghĩa là bất bình phàm, tức là không tầm thường. Nhược Lan lặng lẽ nghe chàng giải thích, Thu Phàm nói tiếp: - Có lẽ cái tên đã quyết định vận mệnh cho một người, vận mệnh của tôi cũng bi đát như tên của tôi vậy. - Theo tôi anh đã hưởng được một mùa thu khônng tầm thường rồi phải không?Thu Phàm lắc đầu cười chua chát: - Tôi chỉ ước ao được như lời cô vừa nói. Nhược Lan lúc này không nói gì nữa mà lặng lẽ nhìn Thu Phàm, hai người bốn mắt nhìn nhau như điện chạy qua cơ thể mỗi người, hai kẻ đều cảm thấy hồi hộp. Thật lâu sau Nhược Lan mới như chợt tỉnh hỏi: - Anh không lạnh sao?Hỏi là hỏi thế, nhưng chính Nhược Lan cũng chẳng rõ tại sao mình hỏi vậy. - Không, nếu cô cảm thấy lạnh thì cô vào trong trước đi, để tôi lang thang ngoài này một lát nữa, vì đêm nay ánh trăng mê hoặc lòng người lắm. - Vâng, để tôi đi lên lầu coi con Mộng Linh nó đi ngủ chưa? Thu Phàm nhìn bóng lưng của Nhược Lan, ánh lưng đó chập chờn dưới bóng trăng huyền ảo, chàng cảm thấy nàng đẹp như một bà tiên. Đi được vài bước Nhược Lan quay đầu lại, Thu Phàm nhìn thấy mấy giọt nước mắt lung linh trên mặt nàng. Sau cùng nàng bước vội đi vào nhà. Vừa bước vào phòng đọc sách thì nghe Mộng Linh ngâm nga: - "Xuân tiêu nhứt khắc trị thiên kim,hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm, chỉ hữu thư ngai bả thư đọc,khiêu vũ xướng ca tài khai tâm"(Đêm xuân một phút đáng ngàn vàng, hoa có mùi thơm trăng có bóng, chỉ có một cách mới chăm học, nhảy đầm ca hát thật hả lòng)- Làm gì đó con?- Con đang học bài mà, sao má chưa ngủ?- Hồi nãy con học bài gì mà nghe bậy bạ vậy?- Tại sao má cứ theo dõi con hoài vậy? Má còn trẻ, má nên giao thiệp, chẳng hạn như đánh bài, xem xi nê, đi khiêu vũ má cứ ở nhà kiểm soát con chặt chẽ vậy làm sao con chịu nổi?- Má lo cho con đó con biết không?- Con thấy ông giáo sư kia cũng cù lần thấy mồ, đến nỗi điệu linh hồn (soul) mà cũng không biết nhảy. - Con sao mất dạy ghê, má mời người ta đến đây dạy con học bài chớ dạy con nhảy đầm sao?- Nhà văn mà không biết nhảy đầm làm gì am tường cuộc đời? Con ghét ông ấy ghê vậy đó, mặt mày gì cứ nghiêm nghị làm như thiệt. - Thiệt chớ sao không thiệt, bộ má mời giáo sư ngồi nói chuyện chơi với con đó hả. Sao? bài làm hết chưa? Làm xong thì đi ngủ sáng mai thức dậy sớm. - Vâng à má, ban ngày học, ban đêm học, học hết sách, học chết sách, học chết sách, học để làm học giả. - Đừng có nhăn nhó, học là học cho con chớ chẳng phải học cho má đâu mà cằn nhằn. Mộng Linh vừa thu xếp sách vở bỗng như nhớ lại điều gì hớn hở nói: - Má ơi, giáo sư chưa có vợ đó má, con thấy ông ấy cũng đẹp trai ra phết, để con giới thiệu ông ta một người bạn gái được không má?Nhược Lan trách con: - Cứ nói tầm bậy không. Mộng Linh nhìn mẹ cười nghịch ngợm: - Con nói thật mà. - Con câm cái mồm được không. - Thôi chào má con đi ngủ. Nói đoạn cô bé bỏ đi về phòng. Nhược Lan nhìn con mỉm cười. Kế đó nàng ra đứng ngoài bao lơn, để cho gió nhẹ hôn lên mặt và để cho ánh trăng tắm gội toàn thân. Nàng cúi đầu nhìn Thu Phàm đang rảo bước trong hoa viên, lòng nàng dâng tràn một niềm rung cảm, vì trong cuộc đời của nàng đây là lần đầu tiên nàng quen biết một người đàn ông như Thu Phàm. Trước kia nhắc tới đàn ông thì nàng nghiến răng thù hận, nàng ghét cay ghét đắng đàn ông. Nàng cho rằng đàn ông nào cũng như thế, người đàn ông nào cũng có dã tâm đối với đàn bà, không có người nào đáng tin cậy cả. Nàng từng cho đàn ông một thứ định nghĩa như vậy. Nhưng ngay khi Thu Phàm xuất hiện trước mặt nàng thì tự nàng lại phủ nhận lời định nghĩa đó ngay, và nàng tin rằng Thu Phàm không phải hạng đàn ông đó. Chàng là người có học thức, chàng đủ điều kiện làm người bạn, người yêu và người chồng lý tưởng của nàng.