Lan Anh và Hòa Minh ngồi trong vườn, im lặng nhìn buổi chiều tà. Không khí như trầm lắn, vướng vất buồn, rơi rơi một nỗi đau dìu dịu như tâm trạng u uất của hai cô gái chiều nay. Mới đó mà đã nửa năm, từ sau tai họa khủng khiếp ấy, mọi thứ lại đi vào lắng dịu. Nhưng là nỗi đau dai dẳng. Nỗi đau biến đổi Hòa Minh đanh đá kiêu kỳ thành cô thiếu nữ trầm lắng, sống giam mình trong hối hận triền miền. Và chung một bất hạnh đó. Lan Anh cũng không còn thơ ngây như xưa nữa. Cô chấp nhận mất mát với vẻ chịu đựng, nuối tiếc giấu kín trong lòng. Hòa Minh chợt lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ: - Nảy giờ nghĩ gì vậy, Lan Anh? Lanh Anh không quay lại, cô cười mơ hồ: - Em nghĩ miên man, còn chị? - Chị nhớ buổi chiều, lúc em và ba ngồi nói chuyện... cũng ở chỗ này... em nhớ không Lan Anh. Làm sao Lan Anh quên được buổi chiều ấy. Hòa Minh đã ngúng nguẩy, khóc lóc rồi bỏ đi đến tận khuya. Nhưng bây giờ Hòa Minh nhắc lại làm gì? Lan Anh lặng lẽ nhìn Hòa Minh. Cô cười buồn: - Đến giờ chị cũng không hiểu tại sao lúc đó chị làm vậy. Điên khùng quá Lan Anh ạ. Hòa Minh nhắm mắt, khẽ nhăn măt: - Chị đã sống ra sao chứ? Ích kỷ, hỗn láo và ngoa ngoắt, không ai chịu nổi một tính tình như vậy cả. Anh Giang không thương chị là đúng. Vậy mà đến giờ chị mới nhận ra. Giọng cô ướt sũng nước mắt: - Trễ quá phải không Lan Anh. Nếu mà... - Đừng nhớ chuyện đó nữa chị Minh. Hòa Minh ngẩng mặt lên, nuốt nước mắt: - Làm sao chị không nhớ cho được, chị tự hành hạ mình suốt đời cũng không rửa hết tội quá lớn như vậy. Để bây giờ chị mất tất cả. Lan Anh dịu dàng: - Chị còn có em, và mẹ em nữa. Lúc nào em cũng thương chị. Câu nói giản dị của Lan Anh làm Hòa Minh rung động, cô lại khóc: - Lan Anh thương được một người ác như chị sao? - Em không biết. Nhưng từ lúc biết chị là chị của em, tự nhiên em thấy thương. Hòa Minh ngồi im, cau mặt như cố nhớ lại chuyện xa xưa: - Hinh như chị cũng vậy. Lúc nghe ba nói mình là chị em. Chị lập tức thấy một cái gì đó khác khác với em. Nhưng lúc đó chị không nhận ra đó là tình thương. Cô cười khẽ: - Lúc đó chị quẫn trí vì ganh ghét. Em thì có được tình thương của mẹ, tình yêu của anh Giang. Rồi lại có thêm thình thương của bạ Chị đâu chịu bị san sẻ như vậy. Thế là chị nổi loạn. Cô chợt ôm đầu, vùi mặt trong tay: - Sao lúc đó chị không mảy may sợ ba buồn. Trời ơi! Lúc đó chị có điên không hả Lan Anh. Lan Anh nhìn Hòa Minh, nhăn mặt vì thương xót: - Đừng như vậy nữa chị Minh. Cứ sống trong tâm trạng vậy hoài có ngày chị chết mất, chị cứ tin là ba tha lỗi cho chị đi. Hòa Minh thì thầm: - Nhưng ba vẫn không sống lại được. Cô chợt quay qua Lan Anh: - Có lẽ suốt đời chị cũng không quên ánh mắt của anh Giang khi nhìn chị. Anh ấy không mở miệng, không nói một lời trách móc. Chị thì lại muốn thà như vậy, chị sợ cái nhìn kết tội của anh ấy lắm. Anh Giang quý mến ba lắm, em biết chuyện đó không? - Đó là những ngày chưa có em, phải không chị Minh? - Không sau này cũng vậy. Có lẽ vỉ vậy mà Thiên Giang đã xúc động khi ba cô chết. Lan Anh nghĩ thầm. Vậy là thêm một điều để anh hận Hòa Minh. Lan Anh lắc đầu, cố không nhớ đến Thiên Giang nữa. Thật lâu rồi cô không gặp anh. Ấn tượng cuối cùng Thiên Giang để lại trong cô là thái độ xa cách lạnh lùng. Cô ngẩng đầu lên, đắn đo một giây: - Chị Minh. Tại sao buổi chiều đó chị tìm đến anh Giang vậy? Có phải chị vẫn còn... Hòa Minh cười trầm tĩnh: - Tới giờ chị cũng không hiểu sao lúc đó chị làm vậy. Biết là anh Giang không còn thương nữa. Nhưng chị vẫn tìm anh ấy mỗi khi bị cô đơn vấp ngã. Lan Anh cố nén cảm giác hồi hộp: - Tại vì chị yêu anh ấy? Còn bây giờ? Hòa Minh quay lại: - Trong hoàn cảnh thế này. Lòng dạ nào chị nghĩ đến tình yêu nữa hả em. "Nhưng em thì vẫn còn" - Lan Anh nghĩ thầm. Hòa Minh tư lự nhìn ra xạ Chợt cô quay lại: - Em với anh Giang có hạnh phúc không? Quen với một người như vậy em thấy bằng lòng chứ? - Vâng em bằng lòng. - Nhưng có hạnh phúc không? -... - Hình như chị ít khi thấy em bên cạnh anh Giang sao vậy Lan Anh? Chẳng khi nào anh ấy đưa đón em đi hát, sao vậy? Lan Anh lẳng lặng lắc đầu. Hòa Minh hơi nhíu mày: - Tình cảm như vậy là nhạt nhẽo lắm. Từ phía em hay anh Giang hả Lan Anh. - Có lẽ tại em, nhưng giờ thì nó như vây rồi, em yên ổn lắm chị Minh ạ. - Yên ổn là sao kia. Lan Anh tước chiếc lá trên tay ra thật nhỏ, cử chỉ của cô chăm chú như muốn né tránh câu trả lời. Hòa Minh nhìn cô đăm đăm: - Hai người chia tay rồi phải không, đừng giấu chị nữa. Lan Anh ní giản dị: - Chuyện đó xảy ra lâu rồi, trước khi ba mất chứ không phải chỉ mới sau này. Em nghĩ chắc anh ấy cũng quên rồi. Hòa Minh đờ người ra khinh ngạc, cô thốt lên "có chuyện đó nữa sao?". Cô ngồi im thật lâu, như không tin vào cái điều nghe được. Lan Anh cũng không muốn giải thích. Đối với cô, giải thích bây giời không cần thiết nữa. Hòa Minh nhíu mày: - Lan Anh làm chị bất ngờ quá. Vậy mà chị cứ tưởng. Nhưng sao kỳ vậy? Anh ấy thương em lắm mà. - Thì anh ấy cũng đã thương chi. - Chị khác, em đâu có giống chị. Tính em như thế đá cũng phải biết thương. Anh Giang không thể cư xử như vậy đưỢc. Lan Anh buồn rầu: - Đừng nhắc nữa chị Minh, em chịu không nổi. Hòa Minh lẩm bẩm: - Cuối cùng rồi chị em mình đều bị bỏ rơi. Anh Giang là như vậy đó sao. Lan Anh dè dặt: - Nhưng... là em ví dụ thôi nhạ Giả sứ em và anh Giang đến với nhau, chị có buồn không? - Chuyện chị buồn đâu có quan trọng. Rồi chị cũng phải quên chứ. Nhớ hoài cũng đâu được gì. Lan Anh như hụt hẫng: - Chị quên được sao? Hòa Minh cười hiền hòa: - Chị thương Lan Anh thì chị phải biết quên cái buồn của mình chứ. - Vậy mà em đã... em cứ tưởng... - Em tưởng gì? - Không, có gì đâu. Hòa Minh nhìn cô chăm chú: - Em có biết lý do gì anh Giang chia tay với em không? - Không. - Sao em không hỏi? Lan Anh nói mơ hồ: - Có lẽ em sẽ hỏi. Em nghĩ lại rồi, dù sao thì... Hòa Minh chợt lắc đầu kiên quyết: - Thôi, em đừng nói gì hết. Khi người ta không yêu mình nữa thì bảo giải thích người ta càng xem thường, chị đã bị như vậy rồi. Tự chị sẽ bắt anh Gaing giải thích cho em. Chị không cho phép anh ấy đùa cợt với em đâu. Lan Anh hơi hoảng: - Nhưng chị định nói gì? Hòa Minh cười tự tin: - Chị có cách nói của chị, anh ấy sẽ không dám coi nhẹ em đâu. - Không, không. Chuyện của em chị đừng nói gì hết, coi chừng nói bậy kỳ lắm. Đế em tự nói. Hòa Minh chỉ cười, không trả lời. Nhing mặt cô, Lan Anh thấy hoang mang, không hiểu bà chị bướng bỉnh của mình có còn bướng như ngày nào. Và Thiên Giang sẽ phản ứng ra sao. Liệu anh có tha thứ cho cô không?