Vừa chuẩn bị đi làm thì Triết đến tìm Ngọc. Đó là một sự kiện khá bất ngờ, Ngọc phải kêu lên: - Ồ anh Triết, hôm nay anh khỏe hẳn rồi chứ? - Vâng, sau cú sốc mạnh, rồi mọi thứ phải trở lại trạng thái bình thường thôi. Triết cười buồn nói: - Bây giờ là lúc đối diện với thực tế, phải kiếm sống chứ? - Mấy hôm rầy, anh ở đâu? - Vẫn ở nhà của Thù Chiến. Bích Ngọc gật gù. - Thế anh đến đây, hẳn có việc gì? Tôi có thể làm gì để giúp anh? - Bây giờ thì chưa. Nhưng có lẽ rồi tôi sẽ cần. Triết nói - Tôi dự định là hai ngày nữa sẽ sang Singapour. - Anh thông báo cho Khả Di biết chuyện này chưa? - Chưa, vì tôi muốn dành cho cô ấy một sự ngạc nhiên. - Ngạc nhiên à? Bích Ngọc phân vân rồi nói - Chuyện của anh chăc chắn các báo ở Singapour họ đều đã đăng lại. Anh nghĩ xem phản ứng của Khả Di thế nào? Cô ấy hài lòng không? Triết thở dài: - Chuyện này... Bích Ngọc thấy đấy, tôi chỉ là người bị động. Tội bị kẹt giữa sự đấu trí của hai người đàn bà... Có nhiều khi nghĩ lại, mới thấy mình quá khờ khạo, lúc nào cũng tưởng mình thông minh sáng suốt, để rồi cuối cùng chỉ như đà điểu xây tổ. Tất cả sự nghiệp trở thành dã tràng xe cát. - Đó lỗi phần nào cũng tại anh. Anh không dứt khoát ngay từ đầu? Triết lắc đầu. Bích Ngọc lại hỏi: - Rồi anh định sang Singapour làm gì? - Rước Khả Di về đây. Triết nói - Hoặc là tôi sẽ ở hẳn bên ấy. - Anh nghĩ vậy là sai rồi. Bích Ngọc lắc đầu nói. Vì nàng hiểu rất rõ của Khả Di. - Khả Di sẽ không theo anh về đây, mà cũng sẽ không thích anh ở lại bên ấy. - Vậy thì tôi phải làm sao? Triết căng thẳng nói - Đương nhiên tôi sẽ tuân thủ ý kiến của Di nhưng mà tôi biết, ít ra Khả Di cũng còn yêu tôi mà? - Yêu là một chuyện... Bích Ngọc lắc đầu nói - Anh quên là vì yêu anh mà Di nó mới bỏ đi à? - Vậy thì tôi phải làm gì bây giờ? - Tạm thời anh nên ở lại đây. Gầy dựng lại sự nghiệp. Triết lắc đầu: - Chuyện Mỹ làm khiến tôi hoàn toàn mất cả niềm tin... tôi thấy nghi ngờ mọi thứ... Làm sao tôi có thể đứng thẳng được? - Anh phải lấy lại niềm tin. Bích Ngọc nói - Khả Di không thích thấy anh sang đấy đâu. Anh mà sang đấy vấn đề sẽ trở thành phức tạp. Với Mỹ thì tôi không rõ, nhưng với Di thì bất cứ giá nào anh phải trụ chân lại ở đây. Triết mệt mỏi. - Nhưng những gì đã xảy ra với tôi như cơn ác mộng. - Như vậy thì anh đến Singapour chẳng qua là để trốn lánh? - Cùng có thể, nhưng trong lúc này. Tôi nghĩ cách duy nhất là sang Singapur tìm Di. - Tại anh nghĩ như vậy? Anh đâu chỉ có con đường duy nhất đó? - Có thể như vậy? Nhưng tôi thấy là trước kia, tôi để Di rồi khỏi là một sai lầm lớn. - Không thể nói vậy... Không có chuyện Khả Di bỏ đi thì chuyện chị Mỹ quậy vẫn có thể xảy ra cơ mà? - Đồng ý là chuyện đó sẽ xảy ra, vì Mỹ đã tính toán, âm mưu chuyện này lâu rồi. Mỹ căm hận tôi, nên đây là một trận chiến quyết đấu, tôi biết. Tôi không giận Mỹ. Nhưng tôi cũng không nghĩ là chỉ một cú sốc thế này là mình sẽ quỵ luôn. - Đúng. Bích Ngọc gật đầu - Nếu anh còn niềm tin. Anh can đảm đứng dậy thì mọi thứ sẽ quay lại với anh ngay. - Cảm ơn Bích Ngọc, cô đã động viên tôi. - Làm sao không? Khi chúng ta vẫn là bạn bè. Triết chợt do dự một chút, rồi nói: - Có một chuyện này... Bích Ngọc biết đấy mấy hôm nay tôi ở đàng Thù Chiến... sống chung với hắn, tôi mới biết là... hắn rất khổ tâm... hắn tuyệt vọng đến đô... muốn bỏ đất này mà đi. Bích Ngọc chau mày... Thù Chiến bỏ đỉ Bỏ thành phố này ra đỉ Nơi hắn đang nổi tiếng? Đang hái ra tiền... Có chỗ nào thuận lợi hơn đây chứ? Bích Ngọc chưa kịp hỏi, đã nghe Triết tiếp: - Chiến nói sẽ quay trở về Mỹ, và cố gắng làm lại từ đầu. Bích Ngọc yên lặng, cô bình thản như chuyện không liên can gì đến mình. Triết nhìn Ngọc. - Sao Ngọc không nói gì cả vậy? Bích Ngọc chớp mắt- Anh thấy tôi phải nói gì trong chuyện đó chứ? Triết hỏi thẳng: - Không lẽ Ngọc chẳng có một chút tình cảm gì với Thù Chiến cả sao? Bích Ngọc cố giải thích: - Thời gian quen biết nhau giữa chúng tôi khá ngắn. Vả lại cũng không ở điểm thích hợp- Tại cô quá nghiêm khắc với chính mình. Triết suy nghĩ rồi nói - Làm gì cũng vậy, không cứ cố đè nén là tốt. Vả lại Chí Hào chết cũng đã được ba năm rồi. Bây giờ Bích Ngọc còn trẻ, cơ hội làm lại cuộc đời còn nhiều, chứ nếu để thêm một thời gian nữa có thể quá muộn Ngọc hiểu chứ? - Cám ơn lòng tốt của anh. Bích Ngọc nói - Nhưng tôi cũng biết cách sắp xếp cuộc sống của mình mà? - Nếu vậy thì tốt. Bích Ngọc lại nói thêm: - Tôi hiểu tình cảm của chính mình. Tôi cũng có đủ sự chín chắn nhưng tôi biết là chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng... - Chuyện giữa Ngọc và Chiến là miễn cưỡng? - Chưa hẳn. Nhưng nó chưa có đủ điều kiện ắt có và đủ. - Thôi được. Triết đứng dậy - Ngọc cứ từ từ suy nghĩ. Có điều như tôi biết, thì cao lắm một tuần lễ nữa, Thù Chiến sẽ bỏ đi. Hiện hắn đang thu xếp và giải quyết hết tất cả những hợp đồng còn tồn đọng. Bích Ngọc vẫn bình thản- Bao giờ anh ấy có vé máy bay hãy cho tôi hay. - Vâng. Triết thở dài. o0oSau khi Triết đi rồi, Bích Ngọc chợt thấy căng thẳng, Ngọc như không làm chủ được tình cảm của mình nữa, Thù Chiến sẽ bỏ đi về Mỹ? Và chuyện bỏ đi này rõ ràng là vì Ngọc. Ngọc đã biết như vậy làm sao bình tâm được chứ? Nếu bảo là giữa Ngọc và Chiến hoàn toàn không có tình cảm thì đó là một chuyện dối trá. Chiến lại không thể thế chỗ của Chí Hào được. Ngọc biết rất rõ con người mình. Ngọc cố chấp và ương ngạnh từ lâu. Nhưng sự cố chấp đó đã từng là nguyên nhân của biết bao đau khổ. Ngọc biết vậy, mà vẫn không làm sao sửa đổi được mình. Thù Chiến sắp bỏ đi mà Ngọc vẫn chưa làm sao hiểu được lòng mình. Bích Ngọc đang ngồi nghĩ vẩn vơ, thì chuông điện thoại reo vang, rồi cô thư ký riêng báo lại: - Thưa cô, có bà họ Điền định nói chuyện với cô. Bà họ Điền? Ai vậy? Chắc có lẽ là Mỹ. - Alô! Ai đấy! Bích Ngọc nhắc máy lên hỏi: - Chị Bích Ngọc đấy phải không? Rõ là giọng của Mỹ - Em có chuyện muốn gặp chị ngay, chị đến với em được không? - Vâng, vângBích Ngọc lúng túng nói. Với Mỹ, Ngọc không có cái thân tình như với Khả Dị Giữa hai người có một khoảng cách, nhưng bây giờ Mỹ lại gọi dây nói đến. Giọng có vẻ xúc động lạ. Ngọc không nỡ từ chối, vả lại nàng cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. - Chị muốn lúc nào tôi đến? Ở nhà à? Vâng tôi sẽ đến đấy ngay. - Thôi để tan sở xong chị đến cũng được. Chỗ ở cũ chị biết mà, em chờ chị. - Được. Ngọc nói - Nhưng mà chị Mỹ này, chị có thấy là nên báo cho anh Triết biết không? - Thôi không cần chị ạ. Mỹ vội nói - Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm đâu, chị yên tâm. Tôi muốn chị đến để nhờ chị chuyển hộ cho một vài món đồ... vậy thôi. Ngọc gật đầu: - Thôi được tan sở tôi sẽ đến ngay. - Vậy thì tốt quá. Cảm ơn chị trước. Rồi Mỹ cúp máy. Ngọc nhìn vào máy ngẩn ra. Chuyện gì đây? Chuyển một vài món đồ? Chuyển cho ai? Hẳn là có liên hệ đến Triết. Nhưng dù có gì đi nữa thì tan sở Ngọc cũng phải tới nhà Mỹ ngay. Từ cái hôm Ngọc và Thù Chiến đến nhà của Triết. Chứng kiến cảnh lộn xộn trong thư phòng đến naỵ Đây là lần đầu tiên Ngọc quay lại và mọi thứ đều đầy bất ngờ. Không giống như khung cảnh cũ. Cái sạch sẽ ngăn nắp ngày nào biến đâu mất. Trước mắt Ngọc là một phòng khách đầy rác. Mỹ ngồi đấy, dáng sút hẳn, tóc tai rũ rượi. Mỹ giống như một người vừa trải qua cơn bệnh nặng mới hết. Mỹ nhìn Ngọc với cặp mắt to đen, ngơ ngác. - Chị Ngọc, tôi mời chị đến đây chỉ với một mục đích. Đấy là... chị làm ơn mang cái túi da này trao lại cho anh Triết. Chị hiểu chọ Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền chị, nhưng mà... tôi không biết làm sao liên lạc được với anh Triết. Mỹ nói một cách xúc động đặc biệt. Người đàn bà ở trạng thái tuyệt vọng đau khổ, chứ không phải là người đã chiến thắng. - Chị Mỹ này! Bích Ngọc nói và nghẹn giọng hẳn. Trong cái hoàn cảnh này. Ngọc biết Mỹ là người đang đứng bên bờ vực. Vậy thì lỗi này là do ai? Chưa hẳn là Mỹ. Vì ly nước đã đầy, chỉ cần một giọt nước là tràn ngay. Mỹ không đợt Ngọc nói thêm, nói: - Cô Ngọc biết không. Chuyện mấy hôm trước đó... Phải nói là... một lần can đảm nhất mà tôi dám làm, tôi không biết làm vậy là đúng hay sai. Nhưng sai đúng gì tôi cũng phải làm cả... Bằng không tôi sẽ chết. Chịu không nổi mà chết... Cô Ngọc biết không... bây giờ nghĩ lại tôi thấy là... Tôi đã giết anh Triết... Nhưng đó cũng là một cách để giết tôi. Nhưng tôi biết làm sao hơn... Cô Ngọc - Hẳn là cô trách tôi nhiều lắm phải không? - Không, không, tôi không dám. Bích Ngọc vội vã đính chính - Tôi chỉ là người ngoài cuộc. Tôi nào có quyền đó? Bích Ngọc ngưng lại một chút thăm dò, rồi thở ra: - Tôi thấy thì trong cái chuyện này, chẳng ai vui sướng, phải nói là cả ba cùng khổ... - Cảm ơn điều vừa nhận xét của cô. Mỹ nghẹn lời nói: - Vậy mà tôi tưởng là... Trong chuyện này bạn bè của anh Triết đều hiểu lầm, đều không tha thứ cho tôi. Phải nói là hôm đó, lúc bấy giờ. Tôi đã xúc động quá độ, tôi hành động như là một người điên. Vâng tôi biết. Ngay bây giờ nghĩ lại, tôi thấy xấu hổ vì chuyện đó. Bích Ngọc ngồi yên. Mỹ lại tiếp- Anh Triết có lẽ hận tôi nhiều lắm, vì không những tôi đã làm vỡ cái gia đình này mà tôi còn phá tan cả sự nghiệp của anh ấy... Cái sự nghiệp mà anh ấy đã đổ biết bao công sức mới gầy dựng được. Tôi rõ là ngu xuẩn, dốt nát. Như anh ấy đã nhận xét. Bích Ngọc xúc động nắm lấy tay Mỹ. Bàn tay lạnh buốt đang run rẩy. - Anh Triết ban nãy có nói với tôi là không hề hận Mỹ mà chỉ hận mình. Ngọc an ủi Mỹ - Chuyện đã đến cái nước này thôi thì Mỹ cũng phải cố gắng. Phải gượng dậy để lo cho mấy dứa con. - Tôi đã suy nghĩ. Và càng suy nghĩ tôi càng thấy mình đáng trách. Tôi không phải chỉ hành động lầm lẫn, mà còn có lỗi với Triết và cả với bầy con nữa. - Chị Mỹ, chị không nên bứt rứt mâu thuẫn như vậy. Bây giờ có thế nào thì chẳng ích lợi gì đâu. Bích Ngọc lắc đầu nói - Con người mà. Trong cuộc đời làm gì không vấp phải lầm lẫn... Ai cũng có chuyện đó, không chỉ một mình chị. Mỹ ngước lên: - Cô cũng đã từng như vậy ư? Câu hỏi của Mỹ làm Ngọc đau nhói. Bất chợt Ngọc nghĩ ngay đến Thù Chiến tại sao? Đó có phải là một quyết định lầm lẫn chăng? Thù Chiến sắp rời khỏi đây. Ngọc nhợt nhạt nói: - Vâng, chính tôi. Tôi cũng đã mấy lần quyết định sai lầm. Mỹ hỏi tiếp: - Thế chị Ngọc có thấy hối hận không? - Có chứ. Ngọc đáp một cách không cần suy nghĩ. Mỹ nghe nói chảy nước mắt. - Em cũng vậy, bây giờ em hối hận quá. Nhưng mà bây giờ mà có hối hận thì cũng nào có ích lợi gì, phải không? Mọi chuyện đã lỡ dở cả rồi. - Chị Mỹ này. Biết vậy, nhưng ta cũng không thể không hối hận. Thôi thì coi như một kinh nghiệm cho bản thân để sau này tránh... Ngọc nói như nói cho chính mình chớ không phải để an ủi Mỹ. Mỹ khóc thêm một chút, rồi gạt nước mắt nói: - Bây giờ coi như có một mình Ngọc là hiểu được tôi... Ngọc hãy mang hộ tôi cái túi da này đưa lại cho anh Triết. Coi như để tôi xin chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình. Rồi Mỹ lắc đầu nói: - Bây giờ tôi mới thấy cái bệnh ghen của đàn bà ghê gớm thật. Nó không những chỉ đập nát gia đình mà còn làm thiệt thòi cho bản thân.