Chương 3
Nước Trong Nguồn

Những người nằm gần giuờngTrang ân cần hỏi thăm:
-Con trai hay con gái?
-Ðược mấy ký?
-Gái.
Trang đáp rất sung sướng. Bây giờ nàng đã là mẹ trẻ con rồi. Hình như có cái gì trọng đại thiêng liêng mà nàng sắp phải gánh lấy trách nhiệm. Nhưng cái sung sướng được làm mẹ của Trang qua rất chóng, khi chợt nhớ đến cái áo len của con chỉ mới hoàn thành có...một cánh tay!
Ðúng giờ người ta đẩy đến một xe trẻ con chia cho các bà mẹ cho bú, nhưng Trang chưa được phép cho con bú ngay. Mãi đến sáng hôm sau nàng mới được gặp mặt con. Con bé bị gói kín trong một cái khăn lớn chỉ chừa mặt ra ngoài. Hai mắt nó nhắm nghiền rất đáng yêu.
Trang để con bé xuống giường, âu yếm ngắm tác phẩm của nàng đã tạo ra. Thực thế, cả người con bé, từ xương, thịt, tóc da, cho đến dòng máu chảy trong huyết quản cũng đều của nàng tạo ra cả. Trang ôm con hôn lên tóc nói khẽ:
- Tác phẩm đầu tiên của mẹ!
Con bé giật mình tỉnh dậy khóc thét lên. Trang cười:
- Giọng kim.
Cô khán hộ đứng cạnh nàng bật cười theo:
- Nó đói đấy! Cho bú nhanh lên, hạn chỉ có nửa giờ thôi. Còn giọng kim với giọng thổ mãi!
Hết giờ cho bú người ta lại đem tất cả trẻ con sang phòng khác để cho các bà mẹ được ngủ yên. Gian phòng trở nên tĩnh mịch. Thấy Trang xoa ngực tỏ vẻ đau đớn, một bà đứng tuổi nằm giường bên cạnh gợi chuyện:
- Anh ấy làm gì?
- Công chức, có cho vào thăm không?
- Có, ngay chiều nay, nhưng chỉ đàn ông được phép vào mà thôi.
Thấy Trang ngạc nhiên, bà tỏ vẻ rất thành thạo, cười tự giới thiệu:
- Nhà tôi là kỹ sư, họ Vương. Tôi là khách thường xuyên ở đây. Mỗi lần vào tôi thề với cô đỡ không bao giờ trở lại nữa, nhưng rồi tôi quên lời thề, cho đến bây giờ là lần thứ năm rồi.
Bà cười tiếp:
- Và tôi đã hứa đây là lần cuối cùng, nhưng... chưa chắc!
Trang tò mò hỏi:
- Tại sao họ cấm đàn bà vào thăm?
- Có lịch sử kia đấy! Chỉ vì lúc xưa một bà mẹ chồng vào thăm con dâu, vừa nghe tin sinh con gái, bà ta mắng ngay cho một trận, bảo sao không đẻ con trai, lại sinh một đàn con gái. Nàng dâu tức uất lên chết giấc. Máu uất của đàn bà lúc sinh xong ghê gớm lắm nhé, chết dễ như chơi! Lại còn một bà khác cũng vào đây đánh ghen với bà nhỏ. Vì thế từ đấy người ta cấm đàn bà vào thăm. Việc nhà muốn xử thì đem về nhà mà xử. Nhà hộ sinh không bao xử lý thường vụ những vấn đề quỉ quái ấy. Tôi cũng đồng ý chỉ nên cho đàn ông vào thăm là phải lắm. Nhất định bình yên vô sự! Cô nghĩ có đúng không?
Trang không trả lời, bà tiếp:
- Thực ra dù các bà vào không sinh sự đi nữa cũng ầm ỹ lắm. Ðể yên tĩnh cho người ta nghỉ ngơi cần hơn!
Trang thấy mệt nên không muốn gợi chuyện thêm. Những bà như bà Vương này thuộc về hạng ăn xong chờ ngày vào nhà thương đẻ, hẳn là biết rất nhiều chuyện. Nếu nàng muốn nghe chỉ cần gợi một câu là bà có đủ hứng để kể nửa ngày.
Trang nằm yên vờ ngủ rồi ngủ thực lúc nào không biết. Lúc nàng thức giấc đã thấy Bình ngồi cạnh giường. Anh cúi xuống hỏi rất khẽ:
- Con trai hay con gái em?
Trang ngập ngừng:
- Con bé...
Trang buồn ra mặt làm Bình lo lắng hốt hoảng:
- Con bé làm sao em?
- Con bé.. con bé.. mũi tẹt!
Bình cười thở ra một hơi dài:
- Em làm anh lo quá, tưởng là nó làm sao!
Trang vẫn còn phụng phịu:
- Nhưng cả người anh chỉ có độc một cái mũi là coi được. Không phải tốt tướng, trái lại nữa kia, nhưng mà nho nhỏ xinh xinh, thế mà nó không giống anh, lại đi giống em. Con bé ngu quá!
- Lúc nào em cũng khôi hài được. Có phải lỗi tại nó đâu!
Bình nắm tay Trang nhìn sang các giường bên cạnh, giường nào cũng có một người đang nắm tay vợ thì thầm rất khẽ và rất âu yếm.
- Con đâu em?
- Ở phòng khác.
- Lúc anh vào đi ngang qua một cái phòng đầy cả giường trẻ con, chắc nó cũng ở trong bọn ấy. Anh thấy đứa nào cũng giống nhau cả. Ðứa nào cũng gói kín chỉ chừa cái mặt. Ngoài lại còn buộc chằng chịt như khúc giò, làm chúng nó không còn quờ quạng vào đâu được nữa. Giống nhau thế không biết có nhầm không em nhỉ.
- Không đâu! Lúc sinh xong người ta cột ngay tên vào tay nó.
- Nhưng nó đã làm gì có tên?
- Tên em và số giường.
Trang ngập ngừng:
- Anh ạ..
Bình chú ý nghe và lo lắng không hiểu chuyện gì mà Trang không dám nói ra.
- Anh ạ, ngày mai em sẽ ra nhà thương. Những người sinh xong khỏe mạnh họ cho ra ngay...
- Ra thì ra chứ sao?
- Nhưng...nhưng.. áo của con...chưa có. Áo và tã nhà phải mang đến cho nó mặc ra, đồ nhà thương chỉ mặc tại đây thôi, xong phải trả lại ngay.
Bình cười:
- Tưởng gì, em làm anh lo. Em sợ áo con chỉ có... một cánh tay thôi phải không? Anh đã mua sắm đủ cả rồi. Nhưng em về đừng bắt anh tính sổ nhé. Hai trăm đô la của em để ở nhà anh tiêu hết sạch. Áo lót, áo len, áo bông, khăn tã, nệm cao su, đủ cả. Con ông Hoàng cũng đến thế là cùng!
Trang kinh hãi:
http://eTruyen.com


Nguồn: dactrung.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 25 tháng 3 năm 2004


© 2006 - 2024 eTruyen.com