Tiểu Lạc liền bảo:
- Ngươi đã nói như vậy thì mọi người cũng dự cuộc tỉ thí, ai uống được nhiều rượu nhất thì được gọi là đại ca, ý mọi người nghĩ sao?
Tiểu Lạc quay lại nói với Vu Phong:
- Đương nhiên là cuộc tỉ thí này, sư phụ không được tham dự, giả như sư phụ mà gọi đồ nhi là đại ca thì ngượng chết đi được.
Vu Phong nghe vậy liền trợn mắt mắng:
- Tiểu quỷ, mi thiệt là lẻo mép quá, chuyên môn lấn ép ta.
Rồi lão lại đắc ý nhìn Tiểu Lạc bảo:
- Mi rõ ràng biết tửu lượng ta cao hơn mi, lại còn giả bộ lên mặt làm hảo hán trước mặt ta. Huống hồ ta tham dự cuộc tỉ thí với các ngươi nếu thắng thi ngươi gọi ta là đại ca há chẳng phải giảm uy tín của ta một bậc rồi sao? Hừ, đang được làm sư phụ sướng không muốn lại đòi làm đại ca của ngươi sao, ngươi cho ta là ngốc tử hả... Ha ha... ta không mắc lừa mi đâu.
Tiểu Lạc lúng túng phân giải:
- Sư phụ đừng có trách oan đồ nhi mà, rõ ràng đó là hảo tâm. Người lại cứ nghĩ bậy bạ, thiệt là lấy bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử.
Vu Phong thản nhiên:
- Cứ cho ta lấy bụng kẻ tiểu nhân đo lòng người quân tử đi nữa, nhưng mà ta quyết không tham dự cuộc tỉ thí của các ngươi.
Tiểu Lạc lẩm bẩm:
- Không chịu đánh cuộc thì thôi, sau này vẫn còn cơ hội mà.
Vu Phong nghe vậy liền nói:
- Nè tiểu tử, ngươi định bày quỷ kế gì để lừa ta nữa vậy hả?
Tiểu Lạc vội nói:
- Đâu có, đâu có. Ý của đồ nhi là sau này còn có cơ hội uống rượu với sư phụ để lãnh giáo uy phong của sư phụ.
Vu Phong gật đầu hài lòng:
- Phải như vậy mới được chớ.
Tiểu Lạc quay lại nói với Tiểu Thiên Sứ:
- Thế nào, ngươi có tỉ thí không?
Tiểu Thiên Sứ gật đầu:
- Có mà.
Nói rồi, chàng bưng ly rượu lên uống cạn
Rượu vừa trôi xuống bụng, Tiểu Thiên Sứ la lên một tiếng thảm não, phun phì phì, mặt nhăn nhó trông thật tức cười.
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của chàng, bất giác bật cười vui vẻ.
Tiểu Lạc nói nhỏ bên tai:
- Nè, Tiểu Thiên Sứ, miệng ngươi phun phì phì giống như con mãng xà quá vậy, bộ muốn ăn thịt ta hả?
Tiểu Thiên Sứ vội xua tay:
- Không phải rượu này sao mà cay dữ vậy, uống vô sao nóng như lửa đốt, chắc ruột ta bị nấu chín rồi. Phì phì...
Tiểu Lạc nói:
- Hừ, bộ ngươi tưởng uống rượu là dễ lắm hả? Ta thấy tốt nhất ngươi không nên uống, tránh qua một bên cho mát.
Tiểu Thiên Sứ chợt nổi tính lì lợm, bất chấp mọi sự, miệng lớn tiếng:
- Ngươi uống được thì ta cũng uống được, lẽ nào lại sợ chảy ruột hay sao?
Tiểu Lạc bảo chàng:
- Ta chỉ sợ ngươi quên mất đường về nhà mà thôi.
Tiểu Thiên Sứ thản nhiên:
- Ta không về nhà, một năm sau ta mới quay về lận mà.
Tiểu Lạc kinh ngạc:
- Tại sao lại như vậy?
Tiểu Thiên Sứ thành thật đáp:
- Lão ma đầu nói để ta chu du thiên hạ, học thêm kiến thức, một năm sau mới được trở về nhà.
Tiểu Lạc “ồ” lên một tiếng:
- Vậy thì ngươi đã học được cái gì chưa?
Giọng Tiểu Thiên Sứ có chút kiêu ngạo:
- Ồ nhiều lắm, ta biết đi làm kiếm tiền rồi lấy tiền đó mua đồ ăn.
Liếc nhìn thấy tiểu nhị, Tiểu Thiên Sứ nói tiếp:
- Ta còn biết cầm đũa ăn cơm nữa.
Nhu Di vội cướp lời:
- Rồi lại còn biết uống rượu nữa, phải không?
Tiểu Lạc trừng mắt nhìn nàng, rồi thản nhiên nói:
- Rồi còn làm anh hùng cứu thoát mỹ nhân.
Tiểu Thiên Sứ trố mắt giọng kinh ngạc:
- Ồ uống rượu cũng coi như là học nữa à, còn mỹ nhân thì nhị vị cô nương đây đẹp tuyệt trần nhưng không biết anh hùng ở đâu hả?
Nói rồi chàng đưa mắt ngó nghiêng tứ phía.
Tiểu Lạc cố nhịn cười hỏi:
- Tiểu Thiên Sứ, bộ ngươi đánh mất đồ hả?
Tiểu Thiên Sứ lạnh lùng đáp:
- Ồ, đâu có mất cái gì!
Tiểu Lạc hỏi:
- Vậy thì ngươi nhìn đông nhìn tây để làm gì.
Tiểu Thiên Sứ thật thà đáp:
- Ta đang đi kiếm anh hùng mà.
- Ha ha ha...
Tiểu Lạc cùng ba người kia bật cười ha hả.
Tiểu Lạc lại bảo:
- Tiểu Thiên Sứ, ngươi thật là một “khai tâm quả” bẩm sinh. Chỉ cần nhìn thấy ngươi là người ta không nhịn được cười. Ha ha ha...
Tiểu Lạc dừng lại một lát, rồi nói tiếp:
- Người ta thường nói cười một cái trẻ được mười tuổi, nếu ở chung với ngươi, ta sẽ trẻ mãi không già, từ nay về sau hãy đi với ta, ta có thể dạy cho ngươi nhiều thứ lắm, rồi sẽ cho ngươi ăn uống no say, sống thoải mái vô cùng, sau một năm nhất định sẽ không ít người khen ngươi là bác học đa tài đó.
Tiểu Thiên Sứ mừng rỡ, hỏi lại:
- Có thiệt không vậy?
Tiểu Lạc gật đầu:
- Thiệt đó, chẳng lẽ làm đại ca mà ta lại lừa gạt ngươi sao?
Nhu Di bĩu môi nói với Tiểu Lạc:
- Thật là mặt dày như cái thớt không biết xấu hổ là gì, cứ muốn làm đại ca của người ta không à.
Tiểu Lạc quay lại bảo:
- Đợi đến lúc nàng gọi ta là đại ca, lúc đó ai xấu hổ thì biết.
Nhu Di cười mỉa:
- Ngươi đừng ăn nói hồ đồ, ta tại sao lại phải gọi tiểu đầu quỷ nhà ngươi là đại ca chứ?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp:
- Tiểu đầu quỷ đại ca thì cũng là đại ca, không thể nào thay đổi được, cho dù ta nhỏ xíu đi nữa cũng vẫn là đại ca của ngươi.
Nhu Di tức tối nạt:
- Ngươi đừng có phách lối quá đáng như vậy, ai thắng ai thua làm sao mà biết được. Hừ!
Vu Phong đã uống hết ba ly rượu từ lâu, bèn nói xen vào:
- Cái lũ tiểu quỷ kia đừng có đấu võ mồm nừa, cứ làm như lão nhân gia ta đây nè, uống rồi mới nói linh, bằng không kể như vô dụng.
Tiểu Lạc cũng lên tiếng phụ họa:
- Đúng đó, uống rồi nói mới linh.
Nói xong, bưng ly rượu dốc vào miệng một hơi cạn sạch.
Nhu Di và Tiểu Thiên Sứ cũng không chịu kém, lập túc nâng ly rượu uống cạn.
Đến ly thứ sáu Tiểu Thiên Sứ cảm thấy đầu óc mơ hồ, thân hình lảng tảng tựa như đang bay trên mây, mắt nhìn mờ mờ ảo ảo, không phân biệt đông tây nam bắc, thượng hạ tả hữu, vội nói:
- Ồ làm sao vậy nè? Ta dường như đang bay lên không trung. Tiểu... Tiểu Lạc ngươi... ngươi làm sao mà có... hai... hai cái đầu vậy hả?
Tiểu Lạc lấy làm lạ hỏi:
- Ta làm sao mà có hai cái đầu được?
Tiểu Thiên Sứ lắc đầu định thần nhìn kỹ Tiểu Lạc, rồi cương quyết nói:
- Đúng mà, ta xem đi xem lại ngươi vẫn có hai cái đầu đó.
Rồi lại quay sang nhìn Vu Phong cùng nhị vị Lê gia tiểu thơ:
- Ồ, quái lại! Tại sao ai cũng có hai đầu kìa, chẳng lẽ mắt ta lại lẫm lẫn rồi hay sao?
- Ha ha ha...
Mọi người cười lên một tràng dài, chợt hiểu ra cớ sự, bởi vì Tiểu Thiên Sứ chẳng qua là do uống quá nhiều rượu mà thôi.
Ôn Di nói:
- Tiểu Thiên Sứ, ngươi uống say rồi đó, đừng có uống nữa.
Tiểu Lạc cũng nói:
- Đúng đó, nếu như ngươi uống nữa, bảo đảm chúng ta sẽ biến thành ba đầu bốn đầu...
Tiểu Thiên Sứ lại hỏi:
- Say là cái gì vậy?
Ôn Di lên tiếng đáp:
- Uống rượu nhiều thì sẽ trở nên hồ đồ, người hồ đồ thì kêu là say, say rồi thì không thể uống thêm nữa.
Tiểu Thiên Sứ liền bảo:
- Vậy thì ta chưa say mà. Ta còn uống rượu được cho nên ta chưa có say.
Nói rồi chàng nâng ly lên uống tiếp.
Hai má Nhu Di ửng hồng rực rỡ như cánh hoa đào, càng trở nên xinh đẹp lạ lùng. Nhìn sang Tiểu Lạc thấy mặt hắn vẫn không đổi sắc, hắn vẫn cười nói tự nhiên như không có gì.
Ôn Di thấy vậy biết muội muội của mình không phải là đối thủ, bèn tìm cơ hội để thoát thân, vội lên tiếng:
- Muội muội, hành lý của chúng ta còn để lại trong khách điếm, phía trong hành lý có vật gia bảo vô giá, chúng ta phải đem nó ra khỏi phòng mới được.
Rồi nàng quay sang cung kính nói với Vu Phong:
- Thưa tiền bối, tiểu nữ xin cáo từ trước về khách điếm lấy hành lý, sau này sẽ trở lại hầu rượu cùng người.
Nói rồi nàng không đợi Vu Phong trả lời, vội vàng kéo tay Nhu Di đi ra ngoài tửu điếm.
Tiểu Lạc vội lên tiếng ngăn lại:
- Khoan đã! Cô nương muốn đi cũng được, song phải gọi ta một tiếng dễ nghe mới được.
Nhu Di cau mày:
- Sao kỳ quái quá vậy! Ngươi uống mấy ly, ta cũng uống y như vậy. Tại sao mà ngươi lại bắt ta kêu ngươi bằng cái...
Tiểu Lạc điềm nhiên ngắt lời nàng:
- Không sai. Hiện giờ nàng uống rượu ngang với ta, nhưng mà lúc lâm trận lại muốn bỏ trốn ư, vậy là coi như thua rồi, đương nhiên là nàng phải nghe theo lời của ta thôi.
Nhu Di ngang bướng cãi lại:
- Bản cô nương chịu thua ngươi lúc nào hả? Chẳng qua là ta muốn quay về lấy hành lý, bộ ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?
Tiểu Lạc nghe vậy liền thách thức:
- Nếu như nàng có gan thì hãy ngồi lại đây uống rượu, còn chuyện hành lý thì ta sẽ đem đến đây ngay lập tức, hai nàng chớ có lo lắng.
Nhu Di ở thế leo lên lưng cọp khó mà xuống nổi, đành cao giọng đáp:
- Hừ! Uống rượu thì uống, bản cô nương đây đâu có sợ.
Tiểu Lạc móc ra hai mươi lạng bạc ném cho tên tiểu nhị rồi bảo hắn:
- Ta thưởng cho ngươi số bạc này, phiền ngươi đến khách điếm lấy hành lý của nhị vị cô nương này mang qua đây giùm ta.
Tiểu nhị thấy hai mươi lạng bạc liền mừng rỡ, vâng dạ rối rít hỏi thăm địa chỉ rồi chạy đi cực kỳ lanh lẹ. Bởi vì hắn làm khổ cực suốt mấy tháng mới kiếm được mười lạng bạc, nên vui mừng không sao tả xiết.
Nhu Di không biết làm sao, đành ngồi xuống tiếp tục uống rượu.
Lúc uống đến vò rượu thứ mười, trong bụng mỗi người đều có ít nhất là nửa cân rượu.
Tiểu Thiên Sứ mắt nhắm mắt mở, đầu óc quay cuồng, lảo đảo ngồi không vững.
Từ trước đến giờ Tiểu Thiên Sứ chưa từng uống rượu bao giờ, đột nhiên trong lúc bị nói khích, uống nhiều rượu như vậy tất nhiên là không chịu nổi.
Tiểu Lạc chợt lên tiếng hỏi:
- Tiểu Thiên Sứ, bây giờ ngươi thử nhìn xem ta có mấy cái đầu?
Tiểu Thiên Sứ miễn cưỡng nhướng mắt lên nhìn, miệng lẩm bẩm:
- Mấy cái đầu hả? Một, hai, ba... bốn cái... Ủa, sao mà ta đếm lộn xộn vậy kìa... ngươi có... mấy cái...
Nói chưa hết câu, chàng đã gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi. Bốn người sợ hãi không hiểu Tiểu Thiên Sứ bị làm sao, chẳng lẽ...
Tiểu Lạc đập vai Tiểu Thiên Sứ:
- Nè, ngươi làm sao vậy?
Đáp lại lời Tiểu Lạc chỉ có tiếng ngáy o o của Tiểu Thiên Sứ.
Tiểu Lạc lấy tay xách đầu Tiểu Thiên Sứ kéo dậy rồi đưa tay vỗ lên trán y mấy cái, miệng bực tức cất tiếng nạt:
- Nè, mi có biết đây là chỗ nào không? Đây là tửu điếm mà tửu điếm là chỗ để uống rượu nghe chưa? Không phải là chỗ cho mi ngủ đâu, tỉnh dậy lẹ lên đi.
Vu Phong vội ngăn lại:
- Tiểu Lạc, đừng quấy rầy hắn, để cho hắn ngủ đi.
Tiểu Lạc buông tay ra không nắm đầu Tiểu Thiên Sứ nữa.
Cốp!
Cái đầu của Tiểu Thiên Sứ đập mạnh xuống bàn một cái.
Tiểu Thiên Sứ vẫn ngủ say như chết, miệng ngáy vang như sấm.
Tiểu Lạc lại nói:
- Xem ra cái đầu của y cứng ghê đó chớ nhưng mà để y ngủ ở đây thì thật là mất hứng uống rượu, phải kiếm cho y chỗ khác ngủ mới được.
Đoạn quay đầu tìm tiểu nhị:
- Tiểu nhị à, tiểu nhị.
Chưởng quỹ mỉm cười chạy lại nói:
- Khách quan vừa rồi ngài phân phó cho tiểu nhị lấy hành lý giúp cho nhị vị cô nương đây, giờ hắn chưa trở về, có chuyện gì cần khách quan cứ sai khiến tiểu nhân đây cũng được.
Ôn Di chợt nhớ tới, nàng cảm thấy lạ bèn nói:
- Phải đó, tại sao tiểu nhị lâu quá chưa trở về vậy kìa? Cho dù y có đi hai lần đi chăng nữa, cũng dư sức mà!
Tiểu Lạc chợt hỏi:
- Trong hành lý các ngươi có vật gì quí giá không?
Ôn Di liền đáp:
- Đương nhiên có rồi, đồ trang sức kim ngân thì không nói. Nhưng quan trọng nhất là một cuốn kiếm phổ “Nga Mi thập tam thức”, tuy không phải là tuyệt thế võ công, nhưng là bảo vật của bản môn, không cho phép truyền ra bên ngoài.
Nhu Di cũng buồn bã nói:
- Sư phụ đưa bí quyết võ công cho chúng ta tham ngộ, giả sử làm mất nó thì làm sao mà ăn nói với lão nhân gia.
Tiểu Lạc bực mình nạt:
- Làm gì mà nàng nóng nảy quá vậy? Sự tình còn chưa tim ra được manh mối mà nàng cứ la trời la đất làm rối loạn tinh thần người ta không hà.
Tiểu Lạc đưa mắt liếc ngang một cái rồi nói tiếp:
- Chắc là tiểu nhị gặp người quen nên ở lại nói phét đó thôi, hay chắc là tiểu nhi đi đường ẩu tả nên bị té gãy chân, chắc đi tìm đại phu rồi, chắc là tiểu nhị gặp... chắc là...
Nhu Di nghe vậy tức tối cắt ngang lời chàng:
- Chắc là... chắc là cái đầu mi đó tiểu quỷ.
Tiểu Lạc nghe hàm răng cười hì hì, thích thú.
Vu Phong nói:
- Đi ra khỏi cửa tất nhiên là phải cẩn thận rồi, chúng ta hãy đi xem thử có chuyện gì bất trắc xảy ra không?
Rồi lão quay lại nói với chưởng quỹ:
- Phiền ngươi kiếm chỗ nào cho Tiểu Thiên Sứ ngủ một chút, đợi chút nữa chúng ta sẽ quay trở lại.
Chưởng quỹ cười hề hề đáp:
- Khách quan cứ yêm tâm, tiểu nhân sẽ lo liệu chu đáo mà Vu Phong khóat tay ra hiệu:
- Vậy thì chúng ta đi ngay đi, đến khách điếm rồi sẽ tính sau
*
Tại Hằng Xuân khách điếm.
Vu Phong đi vào bên trong chào hỏi lão chủ xong, vội bước tới gian phòng của hai vị Lệ gia tiểu thơ.
Phía trong phòng có một người đang nằm ngủ say trên giường.
Tiểu Lạc bật cười khiến cho mọi người nhìn kỹ lại, kẻ đang nằm ngủ trên giường hóa ra chính là tên tiểu nhị.
- Ha ha... Tiểu Thiên Sứ ngủ tại tửu điếm, còn tửu nhị chạy vô trong khách điếm ngủ li bì, thiệt là vui quá. Ha ha...
Nhu Di đang lúc tức giận vội bước tới kéo cái mền đáp trên mình tên tiểu nhị ra.
Đột nhiên Nhu Di la lên một tiếng thất thanh, hấp tấp quay đầu bỏ chạy, mặt đỏ bừng xấu hổ.
Ôn Di bước tới rồi cũng vội vàng quay mặt bỏ đi Thì ra tiểu nhị thân hình trần truồng không một mảnh vải nằm thẳng đơ như một khúc gỗ trên giường.
Tiểu Lạc lên tiếng:
- Không xong rồi, xem ra tiểu nhị nhất định bị ám toán rồi.
Vu Phong cũng nói:
- Không sai, hắn bị người ta điểm huyệt rồi.
Tiểu Lạc kinh ngạc nói:
- Tiểu nhị không biết võ công làm sao lại có kẻ mang y đến đây? Sư phụ à, chuyện này kẻ động thủ điểm huyẹt này nhất định là vì cái bao hành lý của hai vị cô nương này.
Vu Phong bước tới đắp chăn lại cho tiểu nhị, rồi thuận tay xách cái túi vải xanh để nơi đầu giường lên, đoạn nói:
- Hành lý chẳng phải là vẫn còn ở đây sao?
Tiểu Lạc nói:
- Hành lý tuy còn, song e rằng đồ vật đã mất.
Vu Phong cau mày:
- Lẽ nào ngươi muốn nói đến Nga Mi thập tam thức kiếm phổ?
Tiểu Lạc điềm nhiên đáp:
- Ngoại trừ kiếm phổ ra thì còn bảo bối gì khác, bảo bối trong mắt người giang hồ tự nhiên là những loại như bí quyết võ công, chớ không có gì khác.
Vừa nghe nói đến kiếm phổ bị mất, Ôn Di lập tức quay đầulại đưa tay nhận lấy hành lý trong tay Vu Phong, rồi mở ra xem. Phía trong ngoại trừ những vật trang sức bằng kim ngân và vài bộ y phục vẫn y nguyên, còn quyển kiếm phổ đã biến mất. Ôn Di thất kinh la hoảng:
- Chết rồi, kiếm phổ đã mất tích.
Vu Phong vội an ủi:
- Nhị vị cô nương đừng có lo lắng quá như vậy, đợi ta hỏi lại tiểu nhị xem sao.
Nói rồi lão đưa tay giải khai huyệt ngủ cho tên tiểu nhị.
- Ồ, làm sao ta ở đây vậy nè?
Tiểu nhị mở mắt ngạc nhiên nhìn bốn người rồi lăn mình như muốn bò xuống giường trốn.
Tiểu Lạc vội ngăn y lại đoạn cười bảo:
- Khoan đã! Ngươi có muốn biểu diễn thoát y vũ thì cũng phải xem kỹ sân khấu đã chớ. Có nhị vị tiểu thư ở đây mà ngươi làm như vậy há chẳng phải là làm bại hoại thuần phong mỹ tục hay sao?
Vu Phong vội hỏi:
- Tiểu nhị, tại sao ngươi lại nằm ngủ ở đây.
Gã tiểu nhị liền đáp:
- Tiểu nhân cũng không hiểu nữa, tiểu nhân vừa chạy vào trong phòng tìm hành lý, vừa chạy đến cửa bỗng thấy buồn ngủ quá độ, sau đó chuyện gì xảy ra thì tiểu nhân không biết nữa.
Vu Phong biết có hỏi nữa cũng vô ích bèn nói với y.
- Ngươi mặc quần áo vào đi rồi tính sau.
Tiẻu nhị nằm ở trong mền nhìn ngang ngó dọc một hồi lâu mới thấy một miếng vải trắng dơ dáy kinh khủng, trên có mấy hàng chữ nguệch ngoạc:
“Muốn tìm kiếm phổ một tháng sau hãy đến Bắc Cổ sơn Võ Đế thạch khắc thâu hồi.”
Tiểu nhị buồn rầu than thở:
- Đây là miếng vải trong áo của tiểu nhân, ôi bộ phục trang ấy coi như xong đời rồi.
Nhu Di mừng rỡ nói:
- Như vậy là ta biết chỗ kiếm phổ hạ lạc rồi.
Tiểu Lạc liền bảo:
- Thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy, tên tặc tử đó tại sao lại không hoàn trả kiếm phổ cho ngươi ngay lập tức mà phải đợi một tháng sau lận? Ta e rằng hắn giăng bẫy đợi hai ngươi chui vô đó.
Nhu Di nghe vậy liền cúi đầu buồn bã:
- Như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Tiểu Lạc nói:
- Làm sao hả? Cứ theo như hiện giờ htì chỉ có cách tùy cơ ứng biến mà thôi.
Vu Phong cũng bảo:
- Không sai, hiện tại chúng ta không còn manh mối nào khác, đợi qua một tháng sau, đến lúc chúng ta tới Bắc Cổ Sơn Võ Đế Thạch khắc xem coi có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Lạc lên tiếng:
- Trong lúc này các ngươi có thể đi theo chúng ta để thêm chút lịch duyệt chốn giang hồ để sau này tránh bị thiệt thòi.
Nhu Di chu miệng chế nhạo:
- Hừ! Cái đồ mèo khen mèo dài đuôi, đi theo ngươi thì được cái lịch duyệt giang hồ gì cơ chứ?
Tiểu Lạc cao giọng bảo nàng:
- Nè nè, tiểu a đầu, ngươi nghe rõ chứ, ta nói chúng ta là ta và thêm cả sư phụ của ta nữa đó.
Rồi Tiểu Lạc lại nói tiếp:
- Chẳng lẽ ngươi lại cho là sư phụ của ta không đủ kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ hay sao? Nếu không thì ta khổ công làm gì?
Nhu Di không biết nói sao, nàng càng lúc càng phát giác ra mình không thể nào chiếm được thượng phong hay lấy được tiên cơ khi đấu khẩu với Tiểu Lạc, chỉ đáng buồn là tính nàng rất dễ bị kích động. Một khi đã nổi giận là bất chấp tất cả nên đi cùng với Tiểu Lạc nàng tự nhủ phải hết sức cẩn thận đề phòng để khỏi bị chịu thiệt hại. Tiểu nhị không có y phục đành phải lấy cái khăn trải giường cuốn quanh người che thân rồi cùng bốn người trở về Tứ Hải gia tửu điếm. Lão chủ khách điếm tròn mắt kinh ngạc nhìn tên tiểu nhị.
Vu Phong móc trong người ra một đĩnh bạc đặt mạnh lên quầy rồi bảo:
- Ông chủ, đặt trước cho chúng tôi hai phòng, cái này coi như tiền đặt trước, còn tấm vải này tối nay ta trả sau.
Năm người quay về Tứ Hải gia tửu điếm mà Tiểu Thiên Sứ vẫn chưa tỉnh, Tiểu Lạc vẫn chưa hết hứng thú, vội la lớn:
- Lại đây, chúng ta lại tiếp tục uống rượu cho đến lúc nào phân rõ thắng bại mới thôi.
Nhu Di rầu rĩ đáp:
- Không uống nữa, không uống nữa. Kiếm phổ mất rồi ta còn lòng dạ nào uống rượu được nữa.
- Hừ! Nàng đừng kiếm lý do này nọ, không uống cũng được, nàng chịu nhận thua là được rồi.
Tiểu Lạc lại nói tiếp:
- Nàng nhận thua dễ lắm mà, chỉ cần nhép miệng một chút là đỡ được cái khổ uống rượu nóng nảy ruột gan, có sao mà không chịu hả?
Nhu Di nổi tính ngang ngược hất hàm nói:
- Không uống là không uống, ta cũng dứt khoát không chịu thua ngươi.
Tiểu Lạc buông tiếng thở dài:
- Ôi, trong thiên hạ này nữ nhân là cái giống khó dạy đệ nhất, đánh cuộc với nữ nhân coi như là xui xẻo rồi. Thua thì không nói gì, còn nếu như thắng thì cũng coi như không có gì luôn.
Nhu Di cười hì hì:
- Cứ cho là ta gian lận ngang ngược đi, ngươi làm gì được ta?
Tiểu Lạc nhún vai lắc đầu:
- Ta đâu dám làm gì nàng, từ nay về sau đành phải chịu mà thôi.
Nhu Di vỗ tay cười nói:
- Ha ha ha... ngươi công phu không bằng người ta, thì phải chịu người ta chọc tức là phải rồi.
Tiểu Lạc thản nhiên:
- Đúng rồi, công phu gian lận ngang ngược ta không bằng nàng, bởi gần như ta thua nàng đến năm sáu bậc, nên bị như vậy là phải rồi.
Nhu Di tức tối nói:
- Ngươi... ngươi dám...
Tiểu Lạc ôn tồn bảo:
- Hơn nữa phu nhân bị hôn thê chọc tức đó là lẽ tất nhiên, từ trước đến giờ vốn là như vậy mà.
Rồi Tiểu Lạc lại nói tiếp:
- Ta là nam nhân tự nhiên phải hiểu rõ điều này, nếu không nhất định sẽ phải chết tươi vì tức.
- Hừ! Ngươi nói cái gì hả?
Nhu Di bỗng nổi cơn thịnh nộ, bất ngờ cầm ly rượu ném về phía Tiểu Lạc.
“Binh” một tiếng, Tiểu Lạc bị bất ngờ, nhất thời không sao tránh kịp, ly rượu đã đập vào giữa trán Tiểu Lạc.
- Ối da!
Tiểu Lạc rú lên một tiếng đau đớn, giơ tay ôm trán, một dòng máu rỉ ra hòa lẫn với rượu chảy xuống.
Nhu Di thấy mình xuất thủ nặng tay, hoảng hốt rút chiếc khăn trong túi ra bịt vào trán cho Tiểu Lạc, miệng luôn hỏi:
- Tiểu Lạc à, xin lỗi nghe, ngươi có đau không hả?
Tiểu Lạc tuy đau đớn, song lúc này cũng không quên trêu chọc nàng:
- Làm sao mà không đau? Nhưng mà đau trên đầu, còn lòng thì sướng lắm, vui hết biết luôn.
Nhu Di “hứ” lên một tiếng:
- Ngươi thiệt là quái dị, bị đánh đau mà còn vui với sướng nổi gì.
Tiểu Lạc cười hì hì:
- Người ta thường nói đánh là yêu, chửi là thương mà. Nàng đánh ta đương nhiên ta vui sướng là phải.
Nhu Di giận dỗi:
- Hứ! Đồ quỷ!
Nói rồi nàng quay mặt đi không thèm nhìn Tiểu Lạc nữa.
Vu Phong đứng bên cạnh chợt nói:
- Ăn uống xong rồi bây giờ nên bàn vào việc chính sự.
Nói rồi lão quay sang gọi tiểu nhị:
- Tiểu nhị ca, trong thành Trấn Giang này, sòng bạc nào nhộn nhịp nhất?
Tiểu Lạc vội lên tếng:
- Sư phụ đừng có lo chuyện đó.
Nói rồi một tay bịt miệng Tiểu Thiên Sứ, tay kia bóp mũi không cho chàng thở.
Ặc... ặc...
Tiểu Thiên Sứ đập tay đập chân loạn xa, rồi cuối cùng cũng tỉnh dậy. Tiểu Lạc gọi:
- Tiểu Thiên Sứ, chúng ta đi đến sòng bạc.
Tiểu Thiên Sứ hỏi:
- Làm cái gì mà đến đó?
Tiểu Lạc đáp:
- Đến đó để đánh bạc lấy tiền.
Tiểu Thiên Sứ vẫn còn ngáy ngủ chưa tỉnh hẳn, giọng mơ màng:
- Đánh bạc lấy tiền để làm gì?
Tiểu Lạc không đáp, vươn tay chụp lấy ly nước lạnh trên bàn đổ ụp lên đầu Tiểu Thiên Sứ:
- Úy da!
Tiểu Thiên Sứ kinh hãi nhảy dựng dậy trố mắt nhìn Tiểu Lạc, lúc này chàng đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Tiểu Lạc cười hì hì nói:
- Làm gì mà ngươi trố mắt nhìn ta dữ vậy còn không chịu đi lẹ lên ư?
Tiểu Thiên Sứ ngơ ngác hỏi:
- Đi hả? Mà đi đâu mới được?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp:
- Đi vào sòng đánh bạc lấy tiền.
Tiểu Thiên Sứ thật thà nói:
- Nhưng mà ta đâu có biết đánh bạc.
Tiểu Lạc bảo chàng:
- Không biết bộ không thể học được hay sao?
Rồi hắn lại nói tiếp:
- Tiểu đệ, ngươi cứ đi theo đại ca thì có nhiều cái phải học lắm. Hôm nay ta coi như dạy ngươi môn đầu tiên. Đổ bác công.
Tiểu Thiên Sứ chợt hỏi:
- Tiểu đệ hả? Ta rõ ràng tên là Tiểu Thiên Sứ, ngươi tại sao lại gọi ta là tiểu đệ Tiểu Lạc thoáng cao mày:
- Cái gì mà cứ ngươi ngươi hoài vậy, bộ ngươi không biết chút lễ độ gì hay sao? Từ sau trở đi ngươi phải gọi ta là đại ca hiểu chưa?
Tiểu Thiên Sứ dường như hiểu ra điều gì, liền nói:
- Kêu ngươi là đại ca vậy là ta uống rượu thua ngươi rồi phải không?
Tiểu Lạc gật đầu:
- Đương nhiên là ngươi thua rồi, nếu không thì tại sao lại nằm đây.
Tiểu Thiên Sứ lẩm bẩm:
- Ồ thì ra là ta bị thua rồi.
Tiểu Lạc đắc ý nói tiếp:
- Cho nên ngươi phải gọi ta là đại ca, mau lên, đại ca đợi ngươi lâu lắm rồi đó.
Tiểu Thiên Sứ đành phải kêu lên:
- Đại ca...
Tiểu Lạc giả như không nghe thấy, nghiêng tai lại gần rồi bảo:
- Cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi gọi lớn một chút coi.
Tiểu Thiên Sứ bèn há miệng la lớn:
- Đại ca...
Tiểu Lạc giật nảy mình cũng vội hét lớn:
- Ngươi làm cái gì vậy, bộ định kiếm đại ca để đánh lộn?
Tiểu Thiên Sứ lẩm bẩm:
- Tại vì ngươi kêu ta gọi lớn sao lại trách ta?
Tiểu Lạc vội bảo:
- Thôi được rồi, bây giờ đại ca sẽ dẫn ngươi đến sòng bạc để ngươi học thêm kiến thức.
Tiểu Lạc nói xong, liền dẫn Tiểu Thiên Sứ đi ra khỏi tửu quán.
*
Tại sòng bạc Như Ý!
Hai chữ Như Ý màu xanh viết theo lối đại tự nổi bật trên mái hiên cao vút, màu xanh biết bị ánh dương quang chiếu vào phát sáng lấp láng để thu hút nhãn quang của khách bộ hành.
Đây là sòng bạc lớn nhất là sang trọng nhất trong thành Trấn Giang.
Những kẻ đến đây có thể nói là chỉ đủ mọi hạng người, có kẻ vung tay coi vàng như rác, có kẻ keo kiệt bủn xỉn từng lạng bạc, có người áo mũ đạo mạo, cũng có kẻ quần áo lam lũ...
tất cả đều đến đây để đánh bạc kiếm tiền.
Đương nhiên kẻ nào cũng muốn thắng cuộc.
Có kẻ lắm tiền đến nổi xài không hết cũng vẫn muốn thắng nữa, có người ăn mặc tầm thường cũng hy vọng được thần tài gõ cửa để có dịp phát tài nên càng muốn thắng hơn nữa.
Cũng có kẻ coi tiền như rác, căn bản không để ý đến tiền bạc, nhưng một khi ngồi vào bàn là trong đầu chỉ còn có một chữ thắng và thắng mà thôi.
Cho dù thắng nhiều hay ít chăng nữa chỉ cần có thắng là được. Sòng bạc tuy lên là Như Ý nhưng kẻ nào đến đây cũng đều không được như ý.
Chỉ có một người được như ý thật sự đó là Phan Đạt, lão chủ nhân của sòng bạc Như Ý.
Cho nên kẻ thua tự nhiên sẽ thua sạch túi, còn người thắng chưa chắc đã thắng được bao nhiêu.
Kẻ thắng thực sự cũng chỉ là chủ nhân của sòng bạc mà thôi. Tuy vậy sòng bạc vẫn náo nhiệt, kẻ ra người vào không ngớt.
Kẻ thắng cuộc ăn được bạc đương nhiên sẽ lại đến nữa.
Kẻ thua cuộc cũng vẫn cầu mong may mắn, nên cũng cố đến nữa. Huống hồ cách phục vụ của sòng bạc Như Ý thuộc hàng tuyệt vời đệ nhất thiên hạ.
Cho dù người đó là ai chăng nữa, chỉ cần bước vào đây sẽ trở thành đại lão gia.
Kỳ thực cách phục vụ ở đây cũng không có gì độc chiêu, song những nhân viên phục vụ lại thuộc hàng đệ nhất thiên hạ.
Bởi vì bọn họ đều là những nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, sắc đẹp có thể nói là thiên kiều bá mỵ.
Nếu như cảm thấy khát, họ sẽ lập tức bưng trà tới cho khách nhân, nếu người nào đói, các nữ nhân đó sẽ mang các món sơn hào hải vị lên, nếu kẻ nào cảm thấy nóng, họ sẽ đứng một bên quạt cho hết nóng, còn ai muốn dùng mỹ tửu thì họ sẽ lập tức mang tới trước mặt.
Người nào chợt hứng chí thì ngay tức khắc những nữ nhân này sẵn sàng lên giường cùng vui vẻ với người đó bất tận.
Tất nhiên nếu như kẻ nào thua sạch kim ngân tài bảo mà nhất thời không muốn trở về nhà thì có thể ngủ tại các phòng nơi hậu viện của sòng bạc, thậm chí có thể tùy chọn một cô nương xinh đẹp để cùng vui vẻ xả xui một trận.
Tất cả chi phí này trừ một ít bạc trả tiền ăn uống mà thôi, mọi khoản phí tốn khác đều do chủ nhân sòng bạc chịu hết. Nếu như số bạc thua quá nhiều thì ngay cả tiền ăn uống cũng miễn phí.
Được tiếp đãi nồng hậu như vậy nên bất cứ kẻ nào có ít bạc trong người cũng đều muốn chạy đến sòng bạc thử vận may. Lão chủ nhân Phàn Đạt lại kinh doanh có phương pháp nên việc làm ăn của sòng bạc cực kỳ phát đạt cứ theo việc làm ăn hưng vượng của sòng bạc như vậy nhất định sẽ giàu có lắm.
Song ngược lại Phàn Đạt dường như không được giàu có bao nhiêu, chỉ vì lão có thói quen là mê cờ bạc vô cùng.
Mê cờ bạc tuy không có gì ghê gớm, song vận may có vẻ không mỉm cười với lão.
Vào ngày mười lăm mỗi tháng lão đều tổ chức một trận đấu trong sòng bạc, vào đúng ngày này sòng bạc không cho bất cứ người nào đến chơi mà chỉ được phép đánh bạc với lão mà thôi. Nếu ai đến xem có thể còn được ăn một bữa cơm miễn phí nữa, lão chỉ đổ xí ngầu, mỗi ván người chơi với lão phải đặt ra một ngàn lạng bạc.
Trong ngày này không biết bao nhiêu kẻ đến đây để tìm vận may, mong thần tài gõ cửa nhà mình. Thậm chí có kẻ dám đem hết gia sản của mình ra bán hết để có số bạc chơi với lão một ván.
Chỉ vì người đó đặt ra một ngàn lạng thì Phàn Đạt đặt ra mười ngàn lạng coi như đặt một trăm ăn một.
Nếu kẻ đó thua thì chỉ mất có một ngàn lạng bạc, còn Phàn Đạt thua thì lão phải mất đến mười vạn lạng.
Phàn Đạt cho rằng chỉ có như vậy mới có khí phách, mới đáng với hào khí của chủ nhân sòng bạc.
Tài nghệ đổ bác của Phàn Đạt quả thực tinh thâm hơn người, mười người đến tỉ thí đổ kỹ cùng lão thì đã có chín kẻ thua cuộc.
Song đáng tiếc là qui cũ một trăm ăn một mà không phải là mười ăn một, nên chỉ cần thua một ván trong số mười ván thôi là cũng đủ sạt nghiệp rồi.
Tuy biết vậy, song lão vẫn cứng cổ không thay đổi qui củ cho dù tháng này có xui xẻo bị thua thì tháng sau lão vẫn tổ chức cuộc tỉ thí như thường.
Cho nên số bạc mỗi tháng sòng bạc kiếm được có lúc hầu như đều bị lão làm mất sạch.
Do vậy mà không ít kẻ đến sòng bạc Như Ý để mong kiếm đủ một ngàn lạng bạc, sau đó cùng với Phàn Đạt tỉ thí một trận, nếu như thần tài chiếu cố đến há chẳng phải trong một ngày sẽ trở thành kẻ đại phú hay sao?
Song kẻ thực sự phát tài trong một ngày cũng không được nhiều, tuy nói là không nhiều, song mỗi tháng đều có thể có một người được như vậy.
Nhiều kẻ nghĩ rằng tháng sau sẽ đến lượt ta phát tài, nhất định tháng sau ta sẽ phát tài.
Trong lòng luôn mơ tưởng đến điều đó, cho nên sòng bạc Như Ý mỗi lúc mỗi đông người đến làm cho không khí càng thêm náo nhiệt. Do thế tỉ thí đổ bác của Phàn Đạt công hiệu hơn quảng cáo nhiều lần.
Vu Phong cùng bốn người cũng đến sòng bạc Như Ý.
Chưa kịp bước vào cửa, phía trong đã vọng ra tiếng người cười nói truyền vào tai năm người cực kỳ huyên náo.
Các đổ khách trong lúc đánh bạc tự nhiên có thói quen là càng la hét càng lớn thì càng gặp may mắn, càng thắng được nhiều tiền.
Khi bước vào bên trong liền thấy một gian đại sảnh rộng lớn vô cùng, có đến mấy chục cái bàn, các loại cờ bạc đều có đủ, nào là đổ xí ngầu, bài cửu, mạt chược, áp bảo, khiến cho người ta mê muội như lạc vào mê hồn trận của trò đổ bác.
Bên cạnh bàn nào cũng có không ít kẻ vây quanh, có người mặt mày đỏ rực, tinh thần hăng hái, có kẻ mặt mày nhăn nhó tinh thần bảo oải, cũng có kẻ điềm nhiên hết sức...
Trong bọn họ việc thắng bại hiện ra trên nét mặt rõ ràng, không thể nào giấu được.
Ở chiếc bàn thứ ba đang đổ xí ngầu, gã cầm cái là một lão già gầy đét, dường như chỉ còn da bọc xương mà thôi.
Chỉ thấy sắc mặt lão vô hồn tựa như xác chết, nét mặt không hề lộ một chút tình cảm vui buồn nào.
Lạc thiên tử tuyệt quân Vu Phong khẽ gật đầu.
Một kẻ có sắc mặt lãnh cảm như vậy tất là một cao thủ trong làng đổ bác.
Nếu như một người thấy thắng là nhảy múa reo hò, bị thua thì ủ rũ như con gà sắp chết thì chẳng qua chỉ là một kẻ cực kỳ tầm thường trong làng đổ bác mà thôi.
Vu Phong được giang hồ xưng tụng là Lạc Thiên Tức Tuyệt Quân, trong đó nhất tuyệt của lão chính là đổ bác.
Lúc vào sòng bạc Vu Phong dứt khoát phải tìm người có đổ kỹ cao siêu để tỉ thí, nếu không lão cho là chán, không thèm chơi nữa, hiện tại lão đã kiếm được lão già gầy đét làm đối thủ.
Lão già gầy đét lúc này đang lắc xí ngầu, động tác của lão nhẹ nhàng thanh thoát, tiếng hột xí ngầu kêu leng keng, tiếp đó lão đặt nhẹ cái bát xuống bàn.
Cặp mắt mọi người đều chằm chằm nhìn vào cái bát không chớp mắt, khi mở cái bát ra chỉ thấy bên trong có sáu hột xí ngầu, một hột hiện một điểm, hai hột ba điểm, ba hột bốn điểm, tất cả là mười chín điểm.
Có kẻ cao hứng la lên, cũng có kẻ buồn bã thở dài, chỉ có lão già gầy là sắc mặt vẫn trơ ra như cũ không hề đổi, cử chỉ từ tốn thu bạc về.
Đây là ván thắng thứ mười tám của lão.
Vu Phong đi đến ngồi xuống trước mặt lão già gầy.
Lão già gầy hơi thoáng nhíu mày, hết nhìn Vu Phong lại nhìn xuống đồng bạc trên tay lão.
Tiểu Lạc khẽ kéo áo Vu Phong, đoạn nói nhỏ:
- Sư phụ hay là để cho đồ nhi lên trước đối phó với cái loại tép riu này, cần chi sư phụ phải động thủ cho mệt sức.
Vu Phong khẽ gạt tay Tiểu Lạc sang một bên, rồi trừng mắt quát:
- Lẽ nào ta lại không biết điều đó, nhưng hiện giờ cái cơn ghiền đổ bác của ta nó nổi lên, hãy để ta chơi mấy ván cho đỡ ngứa ngáy.
Tiểu Lạc liền lui sang một bên, trong lòng âm thầm tức cười, tính khí của sư phụ Tiểu Lạc đâu còn lạ.
Lão già gầy lại lắc xí ngầu, động tác vẫn nhẹ nhàng như cũ, những hạt xí ngầu ngân lên trong cái bát cứ nghe cực kỳ vui tai.
Đôi tay để nơi mép bàn, mắt vẫn không rời đôi tay của mình, nhưng tai của lão thì lại chú ý lắng nghe thanh âm trong bát, hột xí ngầu chợt dừng lại.
Vu Phong nghe ra số điểm của sáu hạt xí ngầu, một hột một điểm, một hột bốn điểm, hai hột hai điểm, hai hột năm điểm, tổng cộng là mười chín điểm. Vu Phong giơ tay định lấy ra mấy tấm ngân phiếu để đặt xuống bàn. Tiểu Lạc đứng sau lưng mỉm cười tinh quái.
Vu Phong thấy ngân phiếu không còn trong người, biết rằng Tiểu Lạc cố ý gây ra để ngăn lão ở chỗ đông người lão không tiện làm ầm ĩ, đành phải nghiến răng chịu trận.
Lão già gầy chậm chạp lên tiếng:
- Ai muốn đặt cửa thì mau mau đi, nếu không sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Nói rồi lão đưa tay định mở nắp đậy bát xí ngầu ra.
Vu Phong vội ngăn lại:
- Khoan đã, ta cũng muốn thử vận may.
Nói rồi bèn đưa tay nắm lấy Tiểu Lạc, đẩy tới trước, đoạn nói:
- Đây là tiểu đồ đệ của ta, là hài nhi cực kỳ thông minh lanh lợi, ta lấy y đặt thay cho số bạc đó.
Tiểu Lạc quả thật không ngờ sư phụ mình lại dùng độc chiêu như vậy, liền nói:
- Sư phụ à, người không thể lấy mạng con làm tiền đặt cửa, vạn nhất người xui xẻo thua thì lấy ai hầu hạ săn sóc cho người?
Vu Phong thản nhiên đáp:
- Tiểu tử, ngươi cứ an tâm đi. Sư phụ ngươi số hên lắm, không thể nào thua được đâu. Vả lại tính khí của ta ngươi đã biết rồi, một khi mà mê đổ bác thì không kể đến bất cứ thứ gì cũng đều đem vô sòng bạc, còn số bạc trên mình ta bị một tên tiểu tặc lấy mất, nên không có tiền vốn đánh bạc, vì thế phải đem ngươi làm vốn đánh bạc vậy.
Tiểu Lạc biết sư phụ thầm thóa mạ mình là tiểu tặc để mình đưa trả ngân phiếu cho lão, cho nên giả vò nhăn mặt nói:
- Sư phụ đã nói như vậy thì đồ nhi cũng không còn cách nào hơn, người ta thường bảo “kính sư như kính phụ thân”, sư phụ đã muốn như vậy thì người cứ làm đi.
Mọi người đứng quanh bàn thầm nghĩ:
- “Cái lão sư phụ này thiệt vô lương tâm, dám đem đồ đệ của mình ra thế vào sòng bạc. Nếu lỡ bị thua, thì lão tính sao không biết. Hừ!”
Lão già gầy cũng bảo:
- Lão huynh, ở đây chỉ nhận kim ngân châu báu làm tiền đặt cửa, chứ không có nhận người đâu, giả như trong tay lão huynh tạm thời hết số bạc thì lần sau bản nhân hoan nghênh quí khách giá lâm đến đây vui chơi.
Vu Phong lên tiếng bảo:
- Các vị chớ nên xem thường đồ đệ của ta, trên mình ta tuy không có gì, nhưng mà trên mình hắn có nhiều tiền lắm đó.
Nói đoạn, lão đưa tay vuốt nhẹ trên người Tiểu Lạc một cái, quả nhiên lấy ra không ít những đĩnh bạc, ngân phiếu, còn có con tam túc kim oa phát ra những tia kim quang lấp lánh.
Mắt ai nấy đều sáng rựu lên tựa như mèo thấy mỡ, trong lòng ai cũng bực bội nhủ thầm:
- “Hừ! Chắc là cái lão già này điên rồi, trên mình đồ đệ có nhiều bảo bối như vậy mà lại đem đồ đệ ra làm đồ đặt cửa, có lẽ cái đầu lão bị đứt mấy dây thần kinh nên không được bình thường.”
Lão già gầy cũng vẫn thản nhiên như cũ, mặt không đổi sắc:
- Vậy huynh đài định đặt xuống bao nhiêu?
Vu Phong liền đáp:
- Khoảng mười lạng được không?
Mọi người vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ một tiểu nhi như vầy mà không đáng giá mười lạng vàng sao?
Nào ngờ Vu Phong lại nói:
- Mười lạng bạc, ngươi thấy sao?
Lão già gầy dường như không dám tin vào tai mình, liền hỏi lại:
- Cái gì? Mười lạng bạc hả? Lão huynh không nói đùa với ta chứ?
Vu Phong thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi không muốn thì tính là một lạng bạc cũng được.
Lão già gầy vội gật đầu:
- Được, được mà. Coi như là mười lạng bạc.
Vu Phong liền bảo:
- Đã như thế thì ta đặt tiền vào lẻ đó.
Lão già gầy mặt vẫn trơ ra bất động, mở cái bát sứ ra.
Sáu hột xí ngầu quả nhiên có một hột một điểm, một hột bốn điểm, hai hột hai điểm, hai hột năm điểm, tất cả là mười chín điểm.
Có tiếng người thóa mạ:
- Sư bà nó, lại mười chín điểm, thiệt là đồ quỷ chết bầm.
Lại có tiếng người nói tiếp:
- Đúng đó, chỉ sợ hai tay của nhà cái có quỷ khí, đã chín ván rồi mà cứ mười chín điểm lẻ, chỉ e rằng ván sau lại thêm mười chín điểm nữa chắc.
Lại có tiếng người nói:
- Nếu mà như vậy chúng ta cứ đặt vào cửa điểm lẻ để cho nhà cái sập tiệm.
Lại có tiếng người khác vang lên:
- Hừ! Chưa chắc như vậy đâu, lỡ nhà cái lại lắc ra điểm chẳn, há chúng ta chẳng bị mắc lừa hay sao?
Lại có tiéng thở dài bực bội:
- Vào đây thì phải mạo hiểm một ít chớ, nhưng mà đặt ô lẻ cũng bị thua, rồi đặt ô chẳn cũng chưa chắc thắng nổi, có gì mà lừa với gạt, chẳng qua chỉ là hên hay xui mà thôi. Hừ!
Liền có tiếng người cao giọng phụ họa:
- Đúng rồi! Xui thì thua, hên thì ăn, cái đó là đúng chắc rồi.
Lão già gầy vẫn không đổi sắc mặt, hốt số bạc về rồi đưa cho người thắng một ít. Vu Phong nói với Tiểu Lạc và mọi người:
- Hà hà... Lạc Thiên Tứ Tuyệt Quân danh bất hư truyền, một khi hạ thủ là bắt buộc phải hên liền.
Tiểu Lạc cười bảo:
- Nếu sư phụ không lấy đồ nhi thay cho số bạc thì sư phụ làm sao có tiền vốn đánh bạc, nói chi là hên xui hả?
Vu Phong điềm nhiên đáp:
- Hừ, ngươi tưởng ta không biết ha sao, ngươi lấy trộm ngân phiếu của ta, muốn cho ta không có tiền để chơi. Nhưng ngươi không ngờ ta lấy ngươi làm vốn đánh bạc. Ha ha ha...
cái này là gậy ông đập lưng ông đó.
Tiểu Lạc cũng cười nói:
- Sư phụ hơi nhẫn tâm quá đáng, lại còn coi rẻ người ta nữa, cái mạng đồ nhi mà chỉ đáng giá mười lạng bạc hay sao? Sư phụ phải biết đồ nhi là vật “vô giá chi bảo”, sư phụ làm như vậy há là chịu lỗ quá nhiều hay sao?
Vu Phong giả vờ lạnh lùng nói:
- Lỗ cái gì mà lỗ? Cái thân của ngươi lại là vật vô giá chi bảo hả, tiểu đầu quỷ đáng giá mười lạng bạc đã là được lắm rồi.
Vu Phong cố ý muốn chọc tức Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc quả nhiên bị trúng kế, liền hỏi:
- Sư phụ, đồ nhi kiên quyết phản đối, phản đối sư phụ đã ngược đãi đồ đệ.
Vu Phong thoáng cau mày đoạn cười mắng:
- Phản đối cái đầu nhà mi, ta ngược đãi mi cái gì hả, đánh mi hay chửi mi? Hay là không cho mi ăn không cho mi uống? Hừ...
Tiểu Lạc thản nhiên cười đáp:
- Cái này gọi là ngược đãi tinh thần.