Hồi 12
Giữa đường cứu nạn gặp Thần thâu

Tiểu Lạc nói tiếp:
- Vậy thì tự ngươi mở cửa địa đạo bí mật.
Ngã Thị Ngã thản nhiên:
- Bởi vì ta vừa từ bên ngoài trở về, hoàn toàn không biết trong đây xảy ra cớ sự gì, hơn nữa các ngươi cũng đừng mong thoát khỏi nơi đây.
Tiểu Lạc tròn mắt ngạc nhiên:
- Chỉ dựa vào một mình ngươi sao?
Ngã Thị Ngã cao ngạo nói:
- Chỉ một mình ta là đủ rồi.
Tiền Độc Thủy không nhịn được liền quát lớn:
- Khẩu khí phách lối quá, lão phu thử xem ngươi có bao nhiêu công lực mà dám khinh thường chúng ta thái quá như vậy.
Nói đoạn lão bước tới vận công phu “Nhu Thủy thần công” tống ra một chưởng cực kỳ mãnh liệt.
Ngã Thị Ngã phất nhẹ tay, đơn chưởng khẽ di động, nghênh tiếp chưởng lực của đối phương.
Ầm!
Một thanh âm chấn động kinh hồn vang lên hai luồng chưởng phong chạm vào nhau phát ra tiếng nổ lớn, thân hình Tiền Độc Thủy tựa như con diều đứt dây dội vào tường.
Chợt nghe...
Bịch!
Tiền Độc Thủy ngã nhào xuống đất, sắc mặt trắng bệch, máu tươi rỉ ra hai bên mép, không sao gượng đứng lên được.
Ngã Thị Ngã cười lạt một tiếng:
- Ta chỉ mới sử dụng có hai thành công lực đó thôi
Quần hùng nghe nói ai nấy đều kinh hoàng cực độ. Tiền Độc Thủy đã vận đến chín mười thành công lực dùng “Nhu Thủy thần công” đẩy ra một chưởng mà còn khó chống nổi cái phất tay nhẹ nhàng hàm chứa có hai thành công lực của đối phương đủ biết võ công của Ngã Thị Ngã cao đến mức đáng sợ không tưởng nổi.
Tiểu Lạc vội chạy tới đỡ Tiền Độc Thủy dậy lo lắng hỏi:
- Tiền bối có sao không?
Tiền Độc Thủy lại nhổ ra một búng huyết đoạn yếu ớt đáp:
- Không... không sao.
Tiểu Lạc chợt bảo:
- Ngã Thị Ngã võ công của ngươi tuy cao tuyệt, song chỉ dựa vào võ công mà thôi chỉ sợ khó có thể thu phục người ta...
Ngã Thị Ngã hỏi:
- Không phục thì làm gì được ta?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp:
- Anh hùng hào kiệt khắp nơi trên thiên hạ sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Ngã Thị Ngã cười ha hả, thanh âm vang vọng, rúng động địa đạo:
- Anh hùng hào kiệt thiên hạ. Ha ha ha... Thiên hạ trừ ta ra còn ai đáng gọi là anh hùng hào kiệt? Ha ha ha...
Tiểu Lạc lắc đầu:
- Các hạ chớ nên cuồng ngạo thái quá, coi anh hùng thiên hạ không còn ra gì như vậy.
Ngã Thị Ngã ngạo nghễ đáp:
- Ta cuồng ngạo là bởi vì ta có tư cách để cuồng ngạo. Thiên hạ có ai đạt được trình độ võ công cao hơn ta, có ai có quyền lực lớn lao như ta.
Tiểu Lạc cũng nói:
- Anh hùng không phải là võ công cao cường, quyền lực vô biên, mà anh hùng không sợ cường bạo, anh hùng bần tiện, bất năng dị, phú quí bất năng giao, uy vũ bất năng khuất, anh hùng hành hiệp cứu người...
Ngã Thị Ngã cắt lời chàng:
- Đủ rồi cái thứ anh hùng như htế không có thì hay hơn đó, chỉ là hạng ngu muội, anh hùng phải gây chấn động giang hồ, tiêu ngạo võ lâm, quyền uy vô biên, lệnh ra là phải khiến người ta không dám trái lời...
Tiểu Lạc thét lên một tiếng kinh động quần hùng cắt ngang lời y:
- Câm mồm!
Ngã Thị Ngã kinh ngạc trợn mắt nhìn thiếu niên đứng trước mặt, không ngờ chàng có thể hét lớn như vậy.
Tiểu Lạc cao giọng nói tiếp:
- Cái loại người như vậy chỉ là hạng thất phu lỗ mãng không đánh gọi là anh hùng.
Ngã Thị Ngã hầm hầm quát nạt, giọng cực kỳ tức giận:
- Ngươi dám dùng khẩu khí đó nói với ta sao?
Tiểu Lạc thản nhiên đáp:
- Có gì mà không dám, ngươi bất quả cũng chỉ là người mà thôi, có gì đáng sợ.
Ngã Thị Ngã gật gù:
- Được, được lắm. Có gan đó chớ.
Tiểu Lạc điềm tĩnh đáp:
- Gan ta từ trước đến giờ đâu có nhỏ.
Ngã Thị Ngã cười lạt bảo:
- Xem ra cái miệng của ngươi cũng có công phu đó, có thể vào hàng đệ nhất giang hồ. Song không biết võ công của ngươi đã đến trình độ nào?
Tiểu Lạc ôn tồn đáp:
- Võ công của ta, miễn cưỡng lắm mới có thể coi vào hàng đệ thập mà thôi.
Ngã Thị Ngã tròn mắt:
- Ngươi khiêm tốn quá đáng đó.
Tiểu Lạc mỉm cười điềm nhiên:
- Không khiêm tốn không được, gặp phải cái đồ võ công hạ cửu lưu như ngươi, ta nhất định không phải là đối thủ của ngươi rồi.
Nghe Tiểu Lạc nói vậy, Ngã Thị Ngã tức giận điên người. Tiểu Lạc tự nhận mình thuộc hạng võ công đệ thập mà nói công phu của y chỉ là hàng hạ cửu lưu, tức đã ngầm thóa mạ y là đồ hạ lưu rồi còn gì.
Ngã Thị Ngã tuy giận song vẫn không hổ danh là hào kiệt giang hồ, y chỉ khịt mũi hừ lạnh một tiếng mà không nổi giận lôi đình phát tiết ra ngoài.
Tiểu Lạc hạ giọng bảo:
- Võ công của ngươi đã cao tuyệt như vậy, tại sao ngươi lại muốn chúng ta gia nhập Thần Long bang?
Miệng tuy nói cứng, song trong bụng Tiểu Lạc thầm nghĩ:
- Ngã Thị Ngã này võ công quả thật cao không tưởng nổi, cho dù có một số đông người như vậy cũng chưa chắc thắng nổi y. Chi bằng chúng ta mềm dịu một chút, tìm cơ hội thoát ra khỏi đây, rồi sau đó mời đồng đạo võ lâm đến tính sổ với y cũng được. Nếu như động thủ ngay lúc này chỉ sợ tổn thất tinh anh của võ lâm, không sao bù đắp lại được.
Ngã Thị Ngã hạ giọng giải thích:
- Đương nhiên càng nhiều người càng tốt, có nhiều việc phải làm, một mình ta đương nhiên không thể coi hết được. Nếu muốn làm bá chủ giang hồ, đương nhiên phải có thế lực nhất định, chớ một người khó mà làm nền bá chủ được.
Tiểu Lạc nghe vậy bèn nói:
- Nhưng ngươi phải cho chúng ta thời gian để suy nghĩ chớ, cứ bức bách chúng ta như vậy, dù có gia nhập bang chẳng qua chỉ là miễn cưỡng mà thôi, kỳ thực trong lòng không hề phục.
Ngã Thị Ngã nói:
- Ta đã cho các ngươi thời gian rồi mà.
Tiểu Lạc lắc đầu:
- Ngươi nhốt chúng ta vào địa lao, áp chế nội công, lại không cho ăn uống đầy đủ, như vậy làm sao chúng ta tình nguyện vào Thần Long bang cho được.
Ngã Thị Ngã cao giọng bảo:
- Ta đã cho mọi người có cơ hội trong ba ngày ở dưới địa đạo, trừ việc áp chế nội công còn ăn uống đâu có gì là tệ?
Tiểu Lạc thản nhiên lắc đầu:
- Chỉ có ba ngày mà phải quyết định một đời của một người, ngươi chẳng lẽ không thấy là quá ngắn hay sao? Hơn nữa gia nhập Thần Long bang đâu có gì tốt? Chưa thấy lợi lộc gì mà đã bị hư hại trước mắt, bị nhốt vào địa lao hắc ám như vậy, thử hỏi có gì là sướng?
Ngã Thị Ngã trầm ngâm một hồi, đoạn lên tiếng:
- Ngươi nói cũng có lý, ta cũng chẳng phải là hạng dùng vũ lực để chế phục người ta. Ta cho các ngươi ba tháng để các ngươi suy nghĩ: gia nhập Thần Long bang hay không là do tự các ngươi quyết định.
Tiểu Lạc không ngờ sự việc lại dễ dàng đến như vậy, nên chàng thoáng nghi ngờ hỏi lại:
- Thật không vậy?
Ngã Thị Ngã khẽ hừ lên một tiếng:
- Bổn Bang chủ không nói hai lời. Nhưng ta tin rằng lúc đó các ngươi sẽ phải gia nhập Thần Long bang, bởi vì ba tháng sau giang hồ sẽ xảy ra những chuyện kinh thiên động địa. Thần Long bang sẽ thống nhất võ lâm Trung Nguyên. Nếu ai còn muốn sống chỉ có cách gia nhập vào Thần Long bang mà thôi.
Tiểu Lạc cười nhạt:
- Bất tất, chẳng lẽ Thiếu Lâm, Võ Đang, cửu đại môn phái trong giang hồ cũng sẽ gia nhập Thần Long bang hay sao?
Ngã Thị Ngã gật đầu:
- Đương nhiên là như vậy, nếu không thì sao gọi là thống nhất võ lâm bá chủ giang hồ?
Tiểu Lạc lắc đầu tỏ vẻ không tin, còn quần hùng thoáng lộ vẻ bất bình.
Ngã Thị Ngã tự nhiên hiểu rõ tâm ý quần hùng, nên cũng không nói nhiều, chỉ bảo:
- Ba tháng nữa chúng ta hãy nói đến chuyện này.
Tiểu Lạc cười bảo:
- Ngươi không sợ chúng ta trốn đi hay sao? Như vậy há chẳng phải không kiếm được hay sao?
Ngã Thị Ngã ngạo nghễ đáp:
- Nếu các ngươi bỏ trốn thì còn gì là hảo hán giang hồ nữa? Lời của các ngươi coi như không có giá trị, ta cần chi phải tìm các ngươi cho mệt. Vả lại nếu Thần Long bang thực sự muốn tìm ai, thì dù cho hắn có trốn nơi góc bể chân trời đi nữa thì cũng không thoát khỏi tay Thần Long bang đâu. Ha ha ha...
Tiểu Lạc nói:
- Nếu như ngươi đã chắc chắn như vậy thì hãy để cho chúng ta ra khỏi đây đi chớ?
Ngã Thị Ngã gật đầu:
- Được, nhưng ta cũng có điều kiện các ngươi phải đáp ứng.
Tiểu Lạc trố mắt:
- Cái gì?
Ngã Thị Ngã đáp:
- Khi các ngươi đến đây, để khỏi kinh động giang hồ, phàm những nhân vật thành danh trong võ lâm đều có những người thế thân thay cho các ngươi, nếu các ngươi xuất hiện trở lại thì không được làm hại người thế thân, nội trong bảy ngày ta sẽ lệnh cho người thế thân lui về bổn bang. Lúc đó sau bảy ngày các ngươi mới được trở lại địa vị như cũ.
Tiểu Lạc “à” lên một tiếng:
- Hèn chi mà lúc ta đi ngang qua Lăng Vân sơn trang vẫn thấy có Lăng Vân Phi, hóa ra đó chỉ là vật thế thân mà thôi.
Tiêu Dật chợt bảo:
- Lăng trang chủ vẫn còn đang ngăn trở địch nhân ở khúc địa đạo phía trước, không biết bây giờ đã ra sao rồi?
Tiểu Lạc cũng lên tiếng:
- Bang chủ đã cho chúng ta rời khỏi đây an toàn, hãy tìm Lăng trang chủ cùng ra với chúng ta luôn.

*

Lăng Vân Phi đang giao chiến ác liệt với hai hắc y nhân, biết hai tên này cũng có bản lĩnh không tệ.
Hai hắc y nhân này cũng ngầm ngán sợ võ công của Lăng Vân Phi, bốn cặp mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Phi không chớp. Ba người cứ đứng thủ thế nhìn nhau hồi lâu.
Lăng Vân Phi không vội vàng, mục đích của lão là ngăn cản địch nhân để cho Tiểu Lạc và quần hùng có thời gian thoát thân. Cho nên địch nhân bất động, lão cũng bất động.
Trong tay Lăng Vân Phi thủ trường kiếm để đối phó với hai hắc y nhân.
Hai lão hắc y nhân cũng không hề hấp tấp cứ đợi thời cơ tấn công đối phương.
Hắc y nhân thủ loan đao tựa như hơi nhích động thân hình để lộ một sơ hở nơi cạnh sườn.
Lăng Vân Phi lập tức thét lên một tiếng, vung trường kiếm công vào sơ hở của đối phương bên cạnh sườn.
Song chỗ sơ hở này la do hắn cố ý để lộ ra, đợi cho Lăng Vân Phi xỉa trường kiếm tới lập tức hắn sẽ lấp lại ngay. Bởi vì hắn nắm chắc khi Lăng Vân Phi tấn công sẽ để lộ sơ hở và đồng bọn sẽ dùng binh khí thừa cơ tấn công đối phương ngay tức khắc.
Chỉ tiếc rằng Lăng Vân Phi biết rõ sơ hở của đối phương, do y cố ý tạo ra nên lão cũng tương kế tựu kế ch động vung trường kiếm công kích, rồi ngay lúc đó cố ý để lộ sơ hở nơi vai bên tả.
Quả nhiên lão hắc y nhân thủ cây búa lón bị mắc lừa, vội vã vung binh khí tấn công vào vai trái của Lăng Vân Phi.
Lăng Vân Phi chỉ dùng ngụy kế tấn công gã hắc y nhân cầm đao mà thôi, kỳ thực lão muốn đả thương lão hắc y nhân cầm búa. Bởi vậy Lăng Vân Phi nhẹ nhàng xoay người sang một bên tránh lưỡi búa ngàn cân, đồng thời huy động trường kiếm đột nhiên đổi hướng xỉa chếch lên trên, đâm vào cổ lão hắc y nhân cầm búa.
Chiêu này xuất ra lẹ hơn điện xẹt, lại có chủ ý từ trước nên đợi lúc lão già nhận ra chiêu thức hiểm độc của đối phương thì đã không còn kịp tránh.
Lão hắc y nhân đó ứng biến cũng cực kỳ lanh lẹ, thấy nguy vẫn không loạn, điềm tĩnh lui ra sau đoạn nghiêng người hất vai phải lên liều mạng nghênh tiếp mũi kiếm của đối phương.
Rẹt!
Nơi vai trái của lão già hắc y nhân đã lãnh trọn một nhát kiếm.
Gã hắc y nhân cầm loan đao thấy vậy lập tức xỉa đao chém tới cứu nguy cho đồng bọn.
Nếu như Lăng Vân Phi tiếp tục công kích lão hắc y nhân tất bị trọng thương, nhưng thấy thanh loan đao lợi hại kèm theo kình phong mãnh liệt chém tới đành phải thu tay về đoạn thoái lui ra sau.
Bởi vậy tuy bị trúng một nhát kiếm song thương thế của lão già cầm búa không mấy trầm trọng. Chỉ có điều vết máu loang ra đỏ cả vai áo.
Gã kia thấy đồng bọn thọ thương cũng không dám khinh suất, đao pháp thủ kín như bưng không dám sơ hở.
Lăng Vân Phi trong lòng âm thầm lo lắng, tuy võ công cao siêu nhưng chỉ thắng được đối phương một chiêu mà thôi. Nếu như bọn cận vệ áo đỏ ùa tới thì khó lòng mà đương cự lại chúng.
Lão thầm nghĩ hay là tận lực xuất thủ sát chiêu rồi lui dần ra sau để thoát thân.
Đột nhiên đối phương lại có thêm hai lão hắc y nhân kéo tới trợ chiến.
Gã hắc y nhân sử dụng loan đao lớn tiếng cười bảo:
- Ha ha ha... Coi các người còn chạy đâu cho thoát, mau xuôi tay thúc thủ chịu trói, nếu không e khó toàn mạng.
Lăng Vân Phi đối phó với hai cao thủ hắc y nhân đã cảm thấy khó chịu, bây giờ lại thêm hai tên nữa thì khó gấp bội phần. Tuy vậy lão vẫn cao giọng đáp:
- Hừ, còn chưa biết ai chết vào tay ai, bọn ngươi chớ vội đắc ý.
Bọn gã hắc y nhân hậm hực nhất tề xông lên miệng quát lớn:
- Nạp mạng.
Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên:
- Hãy khoan!
Ngã Thị Ngã bất ngờ xuất hiện trước mặt bốn hắc y nhân, lão già áo đen nghi hoặc nói:
- Ngươi là...
Ngã Thị Ngã âm thầm cất tiếng:
- Ngã Thị Ngã!
Bốn gã hắc y nhân lập tức quì mọp xuống đất hành lễ:
- Cung nghênh Ngã bang chủ, Thần Long vô địch uy chấn thiên hạ.
Ngã Thị Ngã phất tay bảo:
- Đứng dậy đi.
Bốn người nhất tề đứng dậy tránh sang một bên, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Ngã Thị Ngã ôn tồn nói:
- Tốt lắm! Các ngươi đã tận lực ngăn trở địch nhân, lát nữa ta sẽ trọng thưởng.
Rồi y lại quay sang bảo lão già cầm búa:
- Lý Uy, đầu vai ngươi bị đả thương, mau lui vào cho Mã đàn chủ chữa trị.
Lý Uy thập phần cảm kích:
- Bang chủ nhân đức vô biên, quan tâm đến thuộc hạ, ơn này thuộc hạ suốt đời không quên. Dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thuộc hạ cũng không dám từ nan.
Ngã Thị Ngã gật đầu hài lòng, đoạn quay sang nói với Lăng Vân Phi:
- Được rồi, các ngươi có thể ra khỏi đây. Ta đáp ứng cho các ngươi hạn trong ba tháng muốn gia nhập Thần Long bang hay không là tùy ý.
Lăng Vân Phi lắc đầu:
- Ta không đáp ứng vội ngươi bất kỳ cái gì.
Ngã Thị Ngã từ tốn lên tiếng:
- Ta cũng không cần ngươi phải đáp ứng gì cả, gia nhập Thần Long bang hay không, ba tháng sau hãy nói tiếp.
Lăng Vân Phi lạnh lùng:
- Đừng nói chi đến ba tháng ngay cả ba năm đi nữa ta cũng không gia nhập Thần Long bang.
Ngã Thị Ngã cười lớn:
- Ha ha ha... Đừng nói tuyệt tự như vậy, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ tự nguyện xin gia nhập Thần Long bang đó. Ha ha ha...
Lăng Vân Phi cười lạt:
- Muốn ta gia nhập Thần Long bang, trừ phi mặt trời mọc ở phía tây. Hừ! Đừng mộng tưởng.
Ngã Thị Ngã thản nhiên cười nói:
- Cái này thì khó nói lắm, chúng ta hãy cứ chờ xem.
Thế là quần hùng lần lượt theo thang dây trèo lên khỏi địa đạo, phía trên chính là gian phòng Tiểu Lạc đã vô đây lúc đầu.
Tiểu Lạc liền hỏi quần hùng:
- Chẳng lẽ chúng ta lại ra ngoài đông như vầy sao?
Lăng Vân Phi gật đầu:
- Đúng đó! Nếu như chúng ta cùng đi ra ngoài sẽ gây kinh động võ lâm giang hồ, ta nghĩ mọi người nên chia ra thành từng nhóm nhỏ, sau đó mọi người cùng tập hợp tại Hổ khẩu Kiếm Trì sơn trang, một võ lâm thế gia vùng Giang Nam. Trang chủ là bằng hữu chí thân của lão phu, chúng ta hãy đến đó trước, còn những chuyện khác sẽ cùng thương lượng sau.

*

Đương kim võ lâm tứ đại thế gia có Giang Nam Lăng Vân sơn trang và Kiếm Trì sơn trang cùng Giang Bắc Cửu Bại sơn trang, Trường Bạch sơn trang. Tứ đại thế gia từ trước đến giờ chỉ đứng bên ngoài không hề can thiệp vào chuyện tranh chấp hay ân oán gì của võ lâm giang hồ.
Trong tứ đại thế gia này Kiến Trì sơn trang và Cứu Bại sơn trang là có thế lực mạnh nhất. Trang chủ Kiếm Trì sơn trang Lý Mộng Tường võ công cao tuyệt, được gia truyền Phích Lịch chính khí kiếm pháp, luyện đã đến mức xuất thần nhập hóa, nên được võ lâm thiên hạ xưng tụng là Kiếm Tiên. Có thể coi như là cao thủ sử dụng kiếm siêu tuyệt đệ nhất trong võ lâm hiện tại.
Lý Mộng Tường tính khí hào sảng, thập phần hiếu khách. Lúc nghe Lăng Vân Phi cùng quần hùng đến, lão Trang chủ đích thân nghênh đón đưa quần hùng vào sơn trang.
Tiêu Dật nghiêng đầu ngó một hồi lâu đoạn ghé tai hạ giọng nói nhỏ gần như thì thầm bên tai:
- Vị Lý trang chủ này nét mặt cực kỳ đa sắc, lúc cười thớ thịt lay động, xem ra không phải là giả mạo.
Thanh âm phát ra tuy cực kỳ nhỏ, song Lý Mộng Tường vẫn nghe thấy hết sức rõ ràng.
Lý Mộng Tường cười ha hả:
- Vị tiểu huynh đệ này lẽ nào lại cho rằng Lý mỗ là kẻ mạo xưng Trang chủ? Ha ha ha...
Tiêu Dật có vẻ ngượng ngùng đáp:
- Lúc mới đầu thì vãn bối không dám tin, song bây giờ thì đương nhiên tin rồi, vãn bối thất lễ, mong tiền bối lượng thứ.
Lý Mộng Tường vội hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu huynh đệ này tại sao vô duyên vô cớ hoài nghi lão phu là kẻ mạo danh?
Lăng Vân Phi bèn đem sự tình kể lại đầu đuôi cho Lý Mộng Tường nghe qua một lượt.
Lý Mộng Tường nghe xong căm phẫn lên tiếng:
- Cái gã Ngã Thị Ngã là quái vật từ phương nào lại đây mà dám cuồng ngạo đến thế, dám khinh thường anh hùng thiên hạ. Lúc nào gặp hắn, ta sẽ dạy cho hắn một trận.
Tiểu Lạc lên tiếng thản nhiên bảo:
- Cuồng ngạo một chút cũng không sao, chỉ sợ rằng cái dã tâm bá chủ võ lâm của hắn, chúng ta phải nghĩ cách ngăn trở bọn hắn để phòng hậu hoạn về sau.
Lăng Vân Phi gật đầu:
- Xem ra Thần Long bang có thế lực không nhỏ, chúng ta không thể khinh xuất xem thường bọn họ.
Tiểu Lạc cũng tiếp lời:
- Đúng vậy, Thần Long bang nhất định có thế lực rất lớn. Nếu không bọn chúng làm sao có đủ lực lượng thế thân nhiều như vậy, dám cả gan lừa bắt quần hùng rồi thay người thế thân vào ngay đó để không ai phát hiện ra.
Quần hùng trong lòng thầm hổ thẹn, bất giác đều cúi đầu xuống.
Tiểu Lạc cảm thấy bầu không khí có điều khác lạ, bèn tỉnh ngộ vội nói:
- Ai da, các vị tiền bối, vãn bối không có ý đó. Chẳng qua...
Lăng Vân Phi buông tiếng thở dài cắt ngang lời chàng:
- Võ công của Ngã Thị Ngã cao đến kinh người, võ lâm đương kim khó có ai địch nổi, y thật là một nhân vật lợi hại quá chừng.
Lý Mộng Tường có vẻ không phục:
- Thật không? Để ta gặp hắn xem sao?
Tiểu Lạc lên tiếng:
- Đương nhiên tiền bối kiếm thuật cao siêu, nhưng có thể thắng được y hay không thì chưa chắc lắm.
Lý Mộng Tường trợn mắt:
- Cái gì? Ta thắng được y hay không còn chưa chắc hả?
Tiền Độc Thủy cũng nói xen vào:
- Lý trang chủ à, Tiểu Lạc nói cũng có lý đó. Ta cùng hắn đã đấu với nhau một chưởng, hắn chỉ dùng có hai thành công lực, mà ta đã bị nội thương không phải nhẹ, người này quả thật võ công hơn người.
Lý Mộng Tường không quen Tiền Độc Thủy, liền hỏi:
- Xin hỏi huynh đài là cao nhân phương nào?
Tiền Độc Thủy vội đáp:
- Tại hạ Trường Giang Tiền Độc Thủy.
Lý Mộng Tường thoáng kinh ngạc:
- Trường Giang bang Tiền bang chủ với Nhu Thủy thần cong chưởng danh tiếng chấn động giang hồ là huynh đài đây sao?
Tiền Độc Thủy gật đầu đáp:
- Chính là tại hạ.
Lý Mộng Tường thoáng biến sắc:
- Xem ra võ công của Ngã Thị Ngã quả thật cao tuyệt. Nếu như vậy ta cũng nhất định không phải là đối thủ của hắn.
Tiểu Lạc lại nói:
- Vãn bối thấy cũng chưa chắc như vậy. Nội lực của Ngã Thị Ngã tuy cao tuyệt, nhưng võ công của hắn còn chưa để lộ ra. Có lẽ võ công của hắn không cao siêu đến thế. Lý tiền bối kiếm pháp cao minh, có thể áp chế được hắn.
Lý Mộng Tường cười nói:
- Tiểu huynh đệ không nên an ủi ta làm chi, ta biết nội lực của Ngã Thị Ngã cao cường như vậy thì võ công của y cũng không kém lợi hại đâu. Ta thực sự không địch nổi y đâu.
Tiểu Lạc thở dài:
- Tiểu Thiên Sứ tuy có nội lực phi phàm, song võ công lại quá kém, chỉ lo chạy mà thôi.
Quần hùng sau khi thương lượng tìm cách đối phó, quyết định, phàm những ai bị mạo danh hãy tạm thời lưu lại Kiếm Trì sơn trang đợi bảy ngày sau mới trở về bổn môn, một là để tôn trọng lời hứa, hai là để khôi phục công lực chuẩn bị tái chiến với người của Thần Long bang. Đồng thời cũng để chữa trị thương thế cho những ai bị thọ thương trong địa đạo.
Còn Tiểu Lạc và tám cao thủ chưa bị mạo xưng danh liền lập tức rời khỏi đây thông báo cho hào kiệt giang hồ võ lâm các phái, nhắc nhở họ lưu ý đến cử động của Thần Long bang.
Nếu có biến cố gì thì tập hợp tại Kiếm Trì sơn trang để tìm cách đối phó.
Mười ba người chia làm bốn nhóm, bọn Tiểu Lạc năm người làm một nhóm quay trở về Trấn Giang để truyền tin, một mặt kiếm thêm số bạc để cứu trợ nạn dân ở vùng Giao Đông.
Lý Mộng Tường biết nghĩa cử của Tiểu Lạc lại bỏ ra thêm mấy vạn lạng bạc để góp vào. Tiểu Lạc vui vẻ thu nhận, quần hùng ai cũng muốn góp thêm bạc cho Tiểu Lạc, đáng tiếc là trong mình không có sẵn, nên đành phải làm thinh.
Năm người cáo từ Lý Mộng Tường, Lăng Vân Phi và quần hùng quay về Trấn Giang thông báo tin tức.

*

Lại nói Tứ Tuyệt Quân Vu Phong, sau khi để lại phong thơ cho năm người bèn vội vã đi về vùng Giao Đông.
Năm nay vùng Giao Đông bị hạn hán nghiêm trọng. Từ đầu xuân đến nay không hề có một giọt mưa, hạt giống nứt nẻ, dân chúng không có lấy hạt thóc. Qua đầu hạ, trời đổ mưa như trút nước, sông dâng lên quá cao, làm đồng lúa ngập úng trắng xóa một màu.
Lại thêm quan phủ hủ bại, không chút thương xót dân tình, để cho bọn gian thương đầu cơ nâng giá lúa lên cao khiến vô số người phải rời bỏ quê hương, tha phương cầu thực.
Trên đường Vu Phong thấy bao cảnh tang thương, tiếng rên rỉ không ngớt vang lên bên tai khiến lòng lão sầu muộn vô cùng. Vu Phong vội đem số bạc phân phát cho nạn dân, lại thêm lo trị bệnh cho họ nên chân tay bận rộn không ngớt.
Nhưng mà càng bận rộn lão càng vui vẻ.
Bởi vì sau khi rời xa tiểu đồ vừa thông minh tuyệt đỉnh vừa nghịch ngợm phá phách không có ai đấu khẩu với mình, Vu Phong cảm thấy buồn chết đi được.
Hiện giờ thì đã đỡ thêm phần nào, suốt ngày người này kêu kẻ kia khóc ầm ĩ.
Còn những nạn dân được tặng số bạc, ai nấy đều gọi Vu Phong là Bồ Tát sống, còn những người được cứu trị đều nói Vu Phong là thần y giáng thế.
Bởi vậy suốt mười ngày qua Vu Phong cũng chưa ra khỏi địa giới vùng Giang Tô.
Vu Phong thầm tính số bạc mới phát ra được chừng hai ngàn lạng, cứu trị cũng không quá mấy trăm bệnh nhân mà vùng Giao Đông mấy vạn nạn dân còn đó chưa được trợ giúp.
Một buổi tối, Vu Phong nghĩ ngợi, nếu làm mãi như vầy thì không được, phải đến Long Hổ tiêu cục ở Giao Đông vận động các vị tiêu sư cùng lấy số bạc phân phát cho nạn dân.
Nếu không chỉ một mình lão thì không sao làm kịp.
Vu Phong quyết định lập tức hành động, lão cứ như cũ, lưu lại tại khách điếm một phong thư.
Cáo hạn dân thư “Ta có việc phải đến Giao Đông cứu trợ. Vì các ngươi gọi ta là Bồ Tát sống, thần tiên giáng thế, nên ta âm thầm từ biệt các ngươi - Vu Phong tử”
Vu Phong lấy hai đĩnh bạc chận lên mảnh giấy một đĩnh bạc để trả tiền phòng, còn một đĩnh kia để dán cáo thư trả công cho chủ khách điếm.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc nạn dân tập trung tại cửa tiểu khách điếm thấy cáo thị dán ở đó mới biết ân nhân của họ đã rời khỏi đây đêm hôm qua.
Dân chúng lẩm bẩm nói:
- Vu Phong tử lão điên... tốt bụng... Lão điên hiền, mong sao thiên hạ có nhiều người giàu điên như lão thì tốt biết bao.
Vu Phong rời khỏi khách điếm, ngày đêm đi về vùng bị thiên tai ở vùng Giao Đông.
Ngày hôm sau, Vu Phong đã vượt qua khỏi địa giới Giang Tô đến vùng Lâm Nghi.
Bởi Giao Đông bị thiên tai nên thành Lâm Nghi phồn hoa ngày trước đã đổi thay, quang cảnh náo nhiệt đã không còn, khắp thành không khí lạnh lẽo ảm đạm, nạn dân từ xa đến hành khất đầy đường trông thê lương vô cùng.
Lúc chập tối, Vu Phong đến một khách điếm trong thành có tên là Yến Vân.
Vừa bước vào cửa, Vu Phong đã kín đáo đưa mắt liếc nhìn khắp trong quán.
Trên quầy có rượu, xung quanh bày rất nhiều bàn nhưng thực khách rất ít.
Vu Phong chọn một bàn góc bên trái ngồi xuống, sau đó đặt túi vải xuống mở ra lấy thanh trường kiếm đặt lên trên bàn. Đợi một lúc lâu, mới thấy tiểu nhị chạy tới hỏi:
- Khách quan cần dùng chi ạ.
- Hai cân thịt bò, một hồ rượu, một con gà...
Chưa đợi Vu Phong nói hết câu, tiểu nhị đã xua tay nói:
- Thịt bò không có, gà cũng hết rồi.
Vu Phong nghe không có thịt bò cũng chẳng có thịt gà, đành phải đổi giọng:
- Không có thịt bò thì lấy heo, còn không có gà thì lấy vịt cũng được.
Vu Phong lấy ra một đĩnh bạc để trước mặt chưởng quỹ, chưởng quỹ thấy số bạc chẳng những không cười mà còn nhăn mặt thiểu não gượng cười đáp:
- Khách quan à, hôm nay có bạc cũng đâu mua được gì. Tệ quán chỉ có mấy con chó gầy, và mấy con tôm do nạn dân đổi lấy cháo ăn mà tệ quán mới có, còn rượu thì quả thực không có, đây chẳng qua chút bã rượu còn lại nên lạt lắm, không đáng gọi là rượu.
Nghe chưởng quỹ giải thích, Vu Phong lặng yên không nói câu nào, chưởng quỹ thấy lão không đáp cũng không dám bỏ đi, cứ đứng yên nguyên vị, mặt khổ não không sao tả xiết.
Thấy chưởng quỹ lúng túng đứng một bên, Vu Phong thở dài bảo:
- Thôi mang rượu vào đi, rồi cầm số bạc này luôn.
Chưởng quỹ tưởng mình nghe lầm, rượu đương nhiên phải mang vô rồi, toàn là nước pha thì ai mà uống được. Nhưng còn đĩnh bạc chẳng lẽ cũng lấy được sao?
Chưởng quỹ vẫn ngây người đứng đó không dám bỏ đi.
Vu Phong phiền muộn đập bàn nạt:
- Đi đi, còn đứng làm gì hả.
Lão chưởng quỹ lúc đó mới chợt tỉnh, xách hồ rượu bỏ đi. Vừa mới định quay người đi chợt nghe tiếng Vu Phong nạt tiếp:
- Còn số bạc đây nữa!
Chưởng quỹ vội cầm số bạc bước đi.
Lúc vào trong quầy, chưởng quỹ ước lượng cũng phải độ năm lạng bạc, trong lòng thầm nghĩ:
- “Cái lão này chắc là điên nặng rồi!”
Vu Phong thấy y cứ nhìn chằm chằm vào nén bạc, trong lòng không vui lại nạt tiếp:
- Đĩnh bạc đó thiệt đó, không phải là giả đâu.
Chưởng quỹ thất kinh, vội lắp bắp:
- Đâu... đâu có...
Vu Phong nghe vậy nổi giận, xông tới giựt lấy đĩnh bạc ném xuống đất, đoạn chửi mắng:
- Cái lũ chó không biết hảo tâm của ta, nếu là bạc giả thì ngươi đừng có cầm.
Chưởng quỹ mặt mếu máo giải thích:
- Tiểu nhân đâu có ý đó. Chỉ vì...
Vu Phong quay lại bàn ăn thịt chó nướng và mấy con tôm kho muối rồi kêu tiểu nhị mang thêm một bát canh cá làm đồ nhắm.
Tất cả những cử chỉ vừa rồi không sao qua mắt một thực khách đang ngồi ăn nơi góc phải của khách điếm.
Người này thân hình gầy guộc, mình vận bạch y, tuổi chừng mười sáu, mười bảy, khuôn mặt gầy nhưng hai mắt long lanh sáng rực, rõ ràng một thiếu niên có võ công.
Bạch y thiếu niên tay xách hồ rượu lảo đảo đi về phía chưởng quỹ:
- Chưởng quỹ ơi, cho thêm một bình nữa.
Thiếu niên dường như vô ý đụng phải túi vải của Vu Phong làm cho nó rớt xuống đất.
- Xin lỗi nhe.
Thiếu niên vừa xin lỗi vừa cúi xuống giúp Vu Phong nhấc túi đồ lên, Vu Phong cũng lẹ làng giơ tay chụp túi đồ của mình lên.
- Hừm!
- Cái này...
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi chợt bật cười.
- Ha ha ha.
- Ha ha ha.
Vu Phong ăn cơm xong rồi lên phòng nghỉ sớm.
Nằm trên giường Vu Phong trằn trọc không sao ngủ được, nhớ tới câu chuyện lạ lùng nơi bàn ăn, trong lòng nghi hoặc:
- “Cái gã thiếu niên nọ thật kỳ quái, rượu toàn là nước thì làm sao say được? Xem ra cái này phải có nguyên cớ.”
Nghĩ tới đó Vu Phong lấy ít bạc bỏ vào người sau đó buộc bao bạc và ngân phiếu để nơi đầu giường rồi để thanh kiếm đè lên trên.
Lúc này lão mới yên tâm nằm xuống, nhưng không dám nhắm mắt bởi vì số bạc cứu nạn dân ở trong túi vải này nên không dám sơ ý.
Vu Phong nằm trên giường nghĩ đến năm thiếu niên, không biết bọn họ hiện giờ ra sao, còn số bạc đã có được bao nhiêu, không hiểu đã tìm ra kiếm phổ cho nhị vị Lê gia tiểu thư chưa?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, canh hai qua, rồi canh ba cũng qua, đến canh năm Vu Phong ngủ thiếp đi.
Suốt mười ngày phân phát tiền bạc cứu trợ cho nạn dân khiến cho Vu Phong quá mệt, nên việc thiếp đi cũng là bình thường.
Nhưng mà chỉ trong một khắc Vu Phong vừa thiếp đi, túi vải nơi đầu giường đã biến mất, không cánh mà bay.
Vu Phong la lên một tiếng, bật mình phóng ra khỏi giường, xách kiếm phóng theo truy đuổi.
Trước lúc bình minh, màn đêm tối đen như mực, gió thổi mát lạnh, khiến Vu Phong chợt tỉnh ngủ.
Lão dừng bước đưa mắt nhìn màn đêm hắc ám, nhất thời không phân biệt được phương hướng nên không biết đuổi theo hướng nào, đành phải quay trở về trong phòng.
Vu Phong tức quá chửi mắng:
- Tổ bà nó! Đồ đạo tặc to gan lớn mật, dám trổ nghề trộm đồ trên đầu Vu Phong tử.
Chửi riết chửi riết, lào tức tối vung kiếm chém bay một góc chân bàn rồi quát:
- Tặc tử, gặp mi ta sẽ chém nát thây...
Chợt nghe tiếng tiểu nhị chạy đến hỏi:
- Khách quan làm cái gì vậy. Trên lầu có việc gì xảy ra vậy?
Vu Phong nghe hỏi liền bực bội đáp:
- Làm cái gì hả? Đuổi chuột chứ làm gì?
Tiểu nhị ngạc nhiên:
- Chuột có lớn không vậy?
Vu Phong hậm hực:
- Lớn như ngươi đó.
Tiểu nhị kinh ngạc trố mắt hỏi:
- Thật không? Để cho ta vào coi coi.
Vu Phong càng thêm tức tối nạt nộ:
- Lớn bằng cái đầu mi đó, ta đã vứt nó ra ngoài cửa rồi.
Nói đoạn Vu Phong giận dữ đóng cửa phòng lại.
Vu Phong mang bốn chục vạn lạng bạc trong người nên hành sự rất thận trọng, nhưng lão càng thận trọng thì càng hư chuyện. Chỉ mới ngủ thiếp đi có một chút mà đã mất hết số bạc để cứu trợ nạn dân rồi.
Một lát sau Vu Phong đã trấn tĩnh lại, việc đã lỡ xảy ra rồi có nổi giận cũng vô ích mà thôi Lão tự nhủ không biết đã để lộ tung tích số bạc ở đâu, lúc nào để lộ, song lão nghĩ mãi cũng không ra.
Lúc này chưởng quỹ đang bước lên trên lầu đến trước cửa phòng của Vu Phong liền gọi lớn:
- Khách quan, tiểu nhị đã chuẩn bị cơm sáng rồi đó, mời ngài xuống dùng.
Vu Phong mở cửa đi ra thấy chưởng quỹ đứng trước cửa liền nói:
- Đa tạ chưởng quỹ.
Chưởng quỹ xua tay lắc đầu nói:
- Khách quan đừng khách khí mà, khách quan tối qua có ngủ được không?
Vừa nhắc tới đó, cơn giận lại trào lên, Vu Phong lạnh lùng đáp:
- Tốt lắm, nửa đêm bị mấy con chuột phá rối thiệt là ngủ ngon quá.
Chưởng quỹ vội nói:
- Khách quan tối qua phải đuổi chuột phải không? Chuột ở đây nhiều lắm, xin khách quan thứ lỗi.
Vu Phong nghe thấy trong lòng bức giác buồn bực không biết đó là lời khách sáo để ứng phó hay là có ý gì khác lạ, nhất thời Vu Phong không đoán ra nổi.
Dùng cơm sáng xong, Vu Phong đang định đi ra ngoài, đột nhiên chưởng quỹ hỏi:
- Khách quan định đi đâu vậy?
Vu Phong dừng bước đáp:
- Ta ra ngoài đường làm chút chuyện, lát nữa sẽ quay trở lại. Không biết chưởng quỹ có gì chỉ giáo.
Chưởng quỹ vội đáp:
- Không dám chỉ giáo! Chỉ là muốn đổi cho khách quan phòng khác, chẳng biết ý khách quan ra sao?
Vu Phong hỏi lại:
- Tại sao vậy?
Chưởng quỹ đáp:
- Bởi vì nghe khách quan nói tối hôm qua phải đuổi chuột không sao ngủ được, nên ta muốn đổi phòng khác cho khách quan.
Vu Phong à lên một tiếng:
- Thì ra là như vậy, khỏi phiền chưởng quỹ phải phí tâm, bất quá mấy con chuột đã bị đánh chết vứt ra bên ngoài, cho nên không cần phải đổi nữa.
Chưởng quỹ nghe vậy liền nói:
- Vậy thì được, khách quan không chê tệ quán vậy thì không cần chi phải đổi phòng nữa.
Vu Phong lẹ bước ra khỏi Yến Vân khách điếm.
- Khách quan về ăn cơm sớm một chút đó nghe.
Vu Phong thầm chửi:
- “Ngươi gọi hồn ta đó hả?”
Vu Phong nghe vậy song vẫn không dừng bước, lắc đầu đi thẳng ra ngoài phố.
Ngươi đi đường không nhiều, nhưng nạn dân không phải là ít.
Vu Phong thầm nghĩ:
- “Ta nhất định phải kiếm lại số bạc cho nạn dân mới được.”
Vu Phong thi triển khinh công để mắt truy xét khắp trong thành Lâm Nghi, song vẫn không phát hiện thấy điều gì khả nghi.
Đến quá giờ ngọ vẫn không phát hiện được nhân vật nào khả nghi. Vu Phong đành trở về khách điếm dùng cơm trưa. Vu Phong vừa ngồi xuống, lại thấy thiếu niên vận bạch y xuất hiện ngồi nơi góc bàn hệt như hôm qua.
Bạch y thiếu niên nghĩ thầm:
- “Người này có cử động không giống người thường, không rõ đến đây làm gì, ta phải theo dõi mới được.”
Vu Phong cũng nghĩ:
- “Lại gặp mi nữa. Không hiểu mi có dụng tâm gì? Hôm qua lại làm bộ đụng phải bao đồ của ta. Hừ, mi say thiệt hay là có ý đồ gì, ta nhất định phải...”
Tiểu nhị bưng cơm và đồ ăn bày ra bàn xong, đang muốn lẩm bẩm nói gì với Vu Phong, chợt nghe chưởng quỹ quát bảo:
- Tiểu nhị mau lên dọn phòng cho khách quan nghỉ trưa.
Tên tiểu nhị dạ một tiếng rồi đi lên lầu.
Chưởng quỹ đi tới nói nhỏ với Vu Phong:
- Tối nay để tôi đổi phòng cho khách quan nhé?
Vu Phong lạnh nhạt đáp:
- Bất tất phải phiền hà như vậy.
Chưởng quỹ vẫn lải nhải thì thầm:
- Một người ở trong phòng thì cô đơn lắm, buổi tối phải kiếm nữ nhân cho vui vẻ. Ta có quen với mụ chủ Di Xuân viện, giá tiền thì rất sòng phẳng...
Lão chưởng quỹ đang định nói tiếp, song thấy sắc diện Vu Phong âm trầm có vẻ khó chịu nên vội im bặt không dám nói nữa.
Vu Phong cứ cắm cúi ăn cơm cơ hồ như không nghe thấy lời nói của lão chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ thấy Vu Phong không nói một lời biết rằng khách nhân không thích song vẫn cố vớt vát một câu:
- Không biết ý khách quan ra sao?
Vu Phong nhịn không nổi nữa, liền đập bàn quát lớn:
- Con bà mi, cút đi ngay. Đứng đó lảm nhảm nữa là ta cho ăn bạt tai bây giờ.
Lão chưởng quỹ thất kinh vội vã thoái lui ra sau, miệng lẩm bẩm nói:
- Không thèm thì thôi, làm gì mà nổi giận vô lý vậy?
Bạch y thiếu niên thấy vậy cất tiếng cười lạnh, ngửa cổ nốc cạn bình rượu pha đầy nước, dáng điệu phong lưu tiêu sái. Dùng xong bữa trưa, Vu Phong lên phòng nghỉ. Đến chỗ rẽ chợt thấy có bóng người lướt qua, Vu Phong vội đẩy cửa phòng bước vào, chợt thấy một mảnh giấy rơi xuống đất.
Vu Phong vội đóng cửa lại, sau đó nhặt mảnh giấy lên thấy đề mấy chữ xiêu vẹo:
“Cẩn thận, có đạo tặc”.
Vu Phong bực tức định xé mảnh giấy ra làm trăm mảnh, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy kỳ quái vô cùng, nhìn nét chữ viết xiêu vẹo như chữ con nít lại không có thời gian để lên bàn chắc là quá vội lại sợ người ta phát hiện nên mới làm như vậy Lão tự hỏi số bạc đã mất rồi thì còn bảo ta cẩn thận đề phòng đạo tặc là có nghĩa lý gì.
Sau buổi trưa khách điếm cực kỳ yên tĩnh, Vu Phong không cách nào nghỉ ngơi được, bèn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bắt đầu tra xét chung quanh.
Khách điếm này trên lầu có tất cả mười hai phòng chính diện có sáu phòng, đông tây hai phía đều có ba phòng, bởi do thiên tai nên có rất ít khách đến đây trú ngụ.
Vu Phong đưa mắt đảo qua một lượt nơi chính diện thì ngoài gian phòng khách ra, năm phòng kia vẫn khóa cửa, ba gian phòng phía đông cũng vậy, chỉ có một gian phòng ở chính giữa bên mé tây là mở cửa.
Vu Phong vừa định bước qua xem thử, đột nhiên bạch y thiếu niên vừa đi ra khỏi cửa, hai bên suýt nữa đã đụng vào nhau rồi.
- Hắc hắc hắc...
- Ha ha ha...
Hai người cùng bật cười, bốn luồng nhãn quang chạm nhau, cả hai đều ngây người kinh ngạc vì cảm thấy đối phương có công phu thâm hậu, bạch y thiếu niên ngầm kinh sợ nội lực phi thường của Vu Phong.
Trong gian phòng dưới lầu khuất sau cầu thang là nơi ở của tiểu nhị và gã đầu bếp.
Lúc này chưởng quỹ đang dựa vào cầu thang ngáy vang. Tiểu nhị quét dọn xong xuôi, đang nằm dưới gầm bàn định ngủ.
Vu Phong lớn tiếng gọi:
- Chưởng quỹ, mau tỉnh lại.
Chưởng quỹ lờ đờ mở mắt đứng dậy. Kỳ thực lão đâu có ngủ, dụi mắt ngáp dài chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi.
- Khách quan... có điều chi phân phó.
Vu Phong thản nhiên đáp:
- Tối nay đổi cho ta sang gian phòng phía tây để khỏi bị mấy con chuột đến quấy rầy.
Nói đoạn, Vu Phong bước ra khỏi cửa định ra ngoài phố.
Tiểu nhị chạy theo gọi lớn:
- Khách quan, khách quan à...
Vu Phong dừng chân quay lại:
- Chuyện gì vậy?
Tiểu nhị cố ý hét lớn:
- Ngài nhớ trở về ăn cơm tối đó nghe.
Vu Phong cũng lớn tiếng đáp:
- Đương nhiên là ta phải trở về đây ăn cơm mà.
Chợt thấy tiểu nhị bước tới gần hạ giọng thì thầm:
- Khách quan cẩn thận canh chừng chưởng quỹ.
Vu Phong nghe rất rõ, miệng kín đáo điểm nụ cười rồi làm như không có chuyện gì cứ thẳng bước ra ngoài phố.
Đêm xuống, Vu Phong ngủ nơi gian phòng đầu mé tây, kiên nhẫn đợi xem chuyện gì xảy ra.
Nửa đêm đã quá canh ba, khách điếm Yến Vân vẫn tĩnh lặng, phòng bên cạnh của bạch y thiếu niên vẫn không thấy có động tĩnh gì, hiển nhiên là thiếu niên này đã đi từ tối qua chưa thấy về Vu Phong càng nghĩ càng thêm nóng nảy, trong lòng lo lắng không biết có việc gì xảy ra.
Đột nhiên...
- Á!
Một tiếng rú thê thảm từ dưới lầu vọng lên, tiếp đó là tiếng thân hình ai đó đổ ập xuống.
Bịch!
Vu Phong lập tức xách kiếm chạy xuống dưới lầu.
Chỉ thấy tiểu nhị đang nằm sấp, quằn quại trên vũng máu, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Vu Phong vội bế xốc tiểu nhị lên lớn tiếng hỏi:
- Tiểu nhị tỉnh lại mau, ngươi tỉnh lại đi mà.
Một lát sau, tiểu nhị mới từ từ mở mắt, giọng nói thì thào đứt quảng:
- Khách quan, chưởng quỹ... lão tặc...lấy trộm... của ngài...
Y chưa nói hết câu đã gục đầu qua một bên tắt thở.
Vu Phong thấy tiểu nhị đã chết, vội đặt tiểu nhị xuống đất, xách kiếm chạy qua phòng của chưởng quỹ.
Vu Phong lớn tiếng chửi mắng:
- Tổ bà mi, tặc tử, ra đây cho ta. Nếu mi không hoàn trả số bạc thì ta sẽ lột da rút gân mới hả dạ Nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
- Tặc tử, mi giả chết không được đâu.
Vu Phong vừa chửi mắng vừa đưa mắt nhìn xung quanh, chợ thấy phía sau cánh cửa, thi thể của chưởng quỹ nằm dài dưới đất. Nhìn kỹ chợt phát giác ra trên mình thi thể có vết tích của Thiết Sa chưởng.
- “Hỏng rồi, ta bị trúng kế của hắn rồi.”
Vu Phong hấp tấp phóng lẹ lên thang lầu chạy đến trước cửa phòng của bạch y thiếu niên nọ.
Trong phòng không có một ai, có lẽ thiếu niên nọ không trở về, chắc là y giết người đoạt lấy số bạc rồi bỏ chạy.
Vu Phong thất vọng quay về phòng mình đang định ngồi xuống bỗng nhiên...
Vút! Phập!
Một mũi phi tiêu xẹt tới cắm phập vào chân bàn.
Đuôi phi tiêu có gắn một mảnh giấy, Vu Phong cầm giấy lên xem phía trên có mấy chữ:
“Số bạc và ngân phiếu ta đã mượn tạm rồi. Giao Đông đệ nhất thần thâu Tái Thời Thiên.”
Vu Phong vội vàng vọt ra khỏi cửa thi triển tuyệt kỹ khinh công đuổi theo tên đạo tặc.
Màn đêm đen kịt trăng lặn sao thưa, vì không biết đường nên ra khỏi thành Lâm Nghi cũng không thấy bóng dáng của Tái Thời Thiên đâu nữa. Xem ra Vu Phong cũng không thể quay về khách điếm nữa. Hai mạng người bị chết nhất định quan phủ sẽ truy xét, lão có năm mười miệng cũng không sao thoái tội được. Tái Thời Thiên lấy cũng được, mượn cũng không sao, hơn nữa y đâu ngu ngốc ở lại trong thành để Vu Phong đến tính sổ với y.
Nghĩ đến đây Vu Phong chợt dừng chân lại.
Vu Phong đứng ngẩn ngơ một lúc rồi quyết định trước tiên hãy đi tìm người tự xưng là Giao Đông đệ nhất thần thâu để thu hồi số bạc, sau đó lại phải tranh thủ đi đến Long Hổ tiêu cục bàn chuyện tiêu diệt sào huyệt của Thần Long bang.
Không biết Tái Thời Thiên này xuống phía nam hay đi về phía đông, Vu Phong nhất thời không tài nào đoán ra. Trầm ngâm một lát lão quyết định cứ nhằm hướng đông đi thẳng về vùng Giao Đông.