Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Chương 2

Qua sáng hôm sau, chuyện quan trọng nhất của nàng dâu là bái kiến toàn thể gia đình. Cả nhà họ Tăng đều tụ tập nơi tòa đại sảnh. Mộng Hân dâng trà cho từng người một.
Tách trà thứ nhất là cho bà nội. Đấy là một bà lão uy nghi nghiêm khắc, chẳng có lấy một nụ cười. Nhìn qua cây gậy đầu rồng để cạnh, là có thể đoán được, đây là nhân vật quyền lực nhất trong nhà và rồi với thời gian Mộng Hân biết là mình đã không đoán sai.
Tách thứ hai là dành cho cha chồng, ông Tăng Mục Bạch. Ông Mục Bạch tướng sang, nho nhã, chắc chắn khi còn trẻ hẳn điển trai lắm. Hiện tại, mặc dù đã gần năm mươi, nhưng vẫn còn phong độ. Ông có đôi mắt hiền nhưng buồn. Khi nhìn Mộng Hân, ánh mắt đó như có cái gì hơi hối tiếc. Mộng Hân hiểu, mặc dù Tịnh Nam có vẻ gì bất cần để ý đến chuyện “Đốt kiệu ngày qua” nhưng cha chồng nàng thì không vậy.
Tách trà thứ ba dành cho mẹ chồng là bà Văn Tú. Bà Văn Tú có nụ cười khá hiền từ, vóc sắc đoan trang. Xem ra đây là người đàn bà an phận, biết kính nể lão phu nhân, biết chiều chuộng chồng. Mộng Hân nghĩ hẳn là với cả hai con là Tịnh Nam và Tịnh Huyên, chắc chắn bà cũng ít khi rầy mắng. Một người đàn bà bị kẹp chặt giữa ba thế hệ thì hẳn là phải chịu đựng nhiều nỗi khổ tâm.
Tách trà thứ tư dành cho cô em chồng Tịnh Huyên. Sau đó Mộng Hân mới biết, Tịnh Huyên mới tròn mười lăm tuổi. Thật khó tin, từng ấy tuổi mà đã hiểu được người. Tịnh Huyên tiếp lấy tách trà trên tay Mộng Hân. Nhìn Mộng Hân với ánh mắt trong sáng thông cảm và nàng đã thấy thích cô em chồng ngay từ lúc đó.
Tách trà thứ năm là của Giang Vũ Hàng trong gia tộc họ Tăng, đột nhiên xuất hiện một người họ Giang thật là kỳ lạ. Nhưng ấn tượng của Mộng Hân dành cho anh chàng này lại mạnh nhất. Ngọn gió kỳ lạ ngày hôm qua chợt nhiên như nổi lên lại trong lòng nàng. Cái cách xử sự sáng suốt khi đụng chuyện. Cái thái độ dũng cảm cứu nguy cho nàng cộng thêm cái nhìn sâu thẳm đầy tâm sự của anh ta đã từng làm cho Mộng Hân lúng túng. Gã đàn ông này thật ra là ai?
ông Mục Bạch hình như nhìn thấy cái sự phân vân của Mộng Hân, ông vội nói như giải thích...
- Mộng Hân, Vũ Hàng là nghĩa tử của ta đấy, nhưng chẳng có gì khác biệt so với con ruột ta cả. Nhà họ Tăng ta có quá nhiều cơ ngơi phải quản lý, trong đó có cả đoàn thuyền chuyển vận hành hóa hiệu Thái Phong. Tất cả được ta giao cho Vũ Hàng, Hàng là cánh ta đắc lực của ta, cũng là anh em tốt của Tịnh Nam. Vì vậy từ đây về sau, con có thể gọi tên tộc của nó trong lúc xưng hô, không cần khách sáo gì cả.
Mộng Hân nhìn Vũ Hàng, cái ánh mắt tư lự của anh chàng như biết nói và chợt nhiên, không hiểu sao Mộng Hân lại ngại chạm mắt với anh tạ Mộng Hân không nhìn nữa nhưng vẫn cảm nhận được chàng đang cười, một nụ cười trắc ẩn. Vũ Hàng có vẻ lớn tuổi hơn Tịnh Nam nhiều. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chứng tỏ con người giàu cá tính lại từng trải. Trong nhà họ Tăng, Vũ Hàng như một chủ thể độc lập, nhưng lại lạc lõng như một cái tách đá trong bộ đồ trà kiểu cách kiêu sa.
Lễ dâng trà rồi cũng kết thúc, mọi người ngồi quây quần trong đại sảnh chuyện vãn chuyện nhà chuyện người. Mấy đứa A đầu liên tục mang trà nước châm thêm rồi bánh điểm tâm. Tịnh Nam ngồi chưa nóng chỗ, đã thở vắn thở dài, nói với nội.
- Nội xem đấy, xấu hổ quá! Nhà họ Trác dám bôi nhọ nhà tạ Một bữa lễ long trọng của con như vậy, mà bọn họ dám quấy phá. Con thật tức phát điên lên được. Vũ Hàng lại chẳng giải quyết dứt điểm được chuyện. Con đoán là rồi họ sẽ tiếp tục quấy rầy cho xem. Tại sao ta chẳng thưa kiện để cho hết bọn chúng vào tù?
Tịnh Huyên liếc nhanh về phía Mộng Hân rồi nói với ông anh.
- Anh Nam, để chuyện đó khi khác nói được không?
Nhưng Tăng lão thái đã nghiến răng nói:
- Được rồi. Chuyện đã đến nước đốt cả kiệu hoa thì còn nhân nhượng gì được nữa?
Rồi quay qua nhìn Mộng Hân, bà nói:
- Hôm qua tại cổng sắc phong, con đã bị kinh hoàng bị làm nhục. Tất cả những cái đó là do nhà họ Tăng chúng ta chưa thu xếp chu đáo. Để con bị vạ lây, thôi được...
Mộng Hân chỉ gật đầu, chứ chẳng dám nói năng gì cả. Tăng lão thái nói tiếp:
- Chuyện này ta đã nói rồi. Cây to thì hay gặp gió to, Thu Đồng nó ở nhà chúng ta đã hơn năm năm trước nó cứ đeo đuổi thằng Tịnh Nam. Cũng tại chúng ta lơi lỏng mới để con A đầu đó có ý nghĩ lệch lạc. Nhưng mà gia đình ta đây làm sao có thể chấp nhận nó vào nhà? Thế mà không ngờ, trong một phút kém suy nghĩ, nó lại tìm đến cái chết. Rồi nhà họ Trác đã lợi dụng cái cơ hội này mà làm to chuyện mãi. Ta nghĩ, tất cả chẳng qua là họ muốn làm tiền thôi.
Lão phu nhân nghĩ giải thích bao nhiêu cho Mộng Hân là đủ, nên quay qua nhìn Vũ Hàng.
- Vũ Hàng, mi đã cho họ bao nhiêu tiền mà họ vẫn không vừa ý? Để họ quấy mãi thế này đâu được.
Vũ Hàng có vẻ không vui, nói:
- Thưa nội, chuyện này con gánh không xuể. Vì người nhà họ Trác họ quá cứng cỏi chẳng chịu nhận một đồng xụ Con có thuyết phục thế nào, họ cũng không chịu nhận, con cũng không ngờ họ lại dám phá rối cả lễ cưới ngày hôm qua.
Lão phu nhân giật mình.
- Họ không nhận tiền ư? Chẳng nhận tiền vậy chứ họ muốn cái gì?
- Ho...
- Vũ Hàng nói tới đây thì ngập ngừng rồi quay lại nhìn ông Mục Bạch. Lão phu nhân động chiếc gậy xuống nền gạch ra lệnh.
- Nói đi!
ông Mục Bạch tiếp lời:
- Họ ra điều kiện là phải để cho bài vị của Thu Đồng cùng được đặt trong từ đường nhà ta, coi như là một tiểu thiếp chính thức của Tịnh Nam, chứ không nhận tiền.
Lão phu nhân trừng mắt, khó chịu.
- Đòi hỏi gì lạ vậy?
Bà Văn Tú vội vã nói:
- Mẹ đừng có giận, chúng ta nào có chấp nhận đâu? Cũng chính vì vậy mà chuyện mới bế tắc. Vả lại, mọi người ai cũng bận lo chuyện hôn nhân, nghĩ là sau lễ cưới, tính cũng không muộn, chứ đâu ngờ sự việc lại xảy ra như vậy.
Lão phu nhân lộ vẻ tức giận.
- Cái chuyện này đâu thể để kéo dài được? Bọn bây làm việc gì cũng chẳng đến nơi đến chốn. Chuyện muốn đem bài vị vào từ đường, rõ ràng là họ muốn làm khó làm dễ tạ Đó chẳng qua là một thủ đoạn, chứ một cái bài vị vào từ đường nhà họ Tăng đâu lợi lộc gì. Ăn được uống được gì đâu? Các người suy nghĩ cho kỹ, hẳn thấy rõ điều đó.
Vũ Hàng lắc đầu.
- Con nghĩ thì đó không phải là thủ đoạn hay quỷ kế gì. Nhà họ Trác người nào cũng ngang bướng, nhưng tốt. Họ khăng khăng cho là nếu Thu Đồng mà chẳng vào được từ đường nhà ta thì sẽ chết không yên. Vì Thu Đồng thì chết rồi, họ muốn thực hiện được ước muốn cuối cùng của con gái để an ủi linh hồn của Thu Đồng vậy thôi.
Lão phu nhân giận dữ nói:
- Thật vô lý. Họ đòi hỏi như vậy quá đáng. Từ đường của nhà họ Tăng, đâu phải ai muốn vào cũng được? Nó chưa hề được ai mai mối cưới hỏi, lại chưa hề sinh con đẻ cái cho nhà họ Tăng, thì làm sao vào được từ đường nhà họ Tăng ta chứ?
Tịnh Huyên không dằn được chen vào.
- Nội! Cũng không thể trách người tạ Tất cả là do anh con không phải. Ăn ở với người, rồi lại phụ tình người, mới đưa đến tình cảnh này. Hãy nghĩ lại xem, Thu Đồng đâu có lý do gì mà lại tự hủy mình chứ?
Lão phu nhân lại dộng gậy xuống đất lần nữa.
- Tịnh Huyên! Ở đây đâu có chỗ cho con xía mồm vào? Con gái gì mà chẳng biết phép tắc. Con muốn được quỳ phạt ở từ đường không?
Tịnh Huyên nghe nói sợ hãi im ngaỵ Vũ Hàng thừa cơ bước tới.
- Nội à? Hay là nội suy nghĩ thử xem, ta có thể chấp nhận lời yêu cầu của nhà họ Trác không? Vào từ đường chẳng qua chỉ là một chiếc bài vị cơ mà?
Lão phu nhân nghe vậy trừng mắt, ông Mục Bạch vội vã tiếp:
- Vũ Hàng chẳng qua chỉ thấy sao nói vậy. Nhưng con thấy đó cũng có thể là một cách để hóa giải các sự rắc rối này.
Lão phu nhân quay qua, giận dữ nhìn con trai.
- Vũ Hàng có thế nào thì cũng không phải là người họ Tăng, nó có thể nói sai cũng được. Còn con? Tại sao con lại có thể nghĩ vậy chứ?
Bà hừ một tiếng rồi tiếp:
- Bộ con quên là tại sao ta lại có những cổng sắc phong kia ư? Con quên cả quy luật nhà họ Tăng. Niềm kiêu hãnh của chúng ta ở chỗ nào? Cái con Thu Đồng kia, một đứa con gái mất nết lăng loàn, làm sao có thể vào được nơi dùng tôn thờ tổ tiên nhà họ Tăng được?
ông Mục Bạch im lặng, còn Vũ Hàng thì cúi nhìn xuống một cách bứt rứt. Lão phu nhân tiếp:
- Không có cách thương lượng nào cả, chỉ có cách bỏ tiền ra để họ yên. Con không được tiếc tiền. Bọn mắt đen đó thấy tiền là chóa mắt, làm gì chẳng giải quyết được. Vũ Hàng mi phải đích thân lo chuyện đó, không được sợ hao phí. Thôi, cứ thế mà thi hành, bây giờ mọi người giải tán đi, ai lo việc người đó.
Lão phu nhân đã ra lệnh. Cả nhà chẳng ai dám cãi lời, lặng lẽ đứng dậy chào, rồi rút lui.
Mộng Hân hoàn toàn bất ngờ, ngay trong ngày ra mắt họ hàng lại chẳng ai nói gì đến cuộc hôn nhân của nàng, mà chỉ toàn bàn luận đến đứa con gái có tên là Trác Thu Đồng thôi. Và trong suốt buổi tranh luận kia, Mộng Hân chẳng hề chen vào được một lời nào. Nàng giống như một người ngoài cuộc. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết mình không phải là kẻ đứng ngoài lề. Vì đã có một người con gái si tình, vì chồng nàng mà đã phải bỏ mạng, nàng làm sao có thể ở ngoài cái bi kịch đó chứ? Mộng Hân thấy thất vọng, buồn nản, nàng ước gì mình không phải là cô dâu mới của nhà họ Tăng này.
Tối hôm ấy, Tịnh Nam đã tính toán, anh chàng muốn hoàn tất cái chuyện “động phòng” cho xong. Trong khi Mộng Hân lại muốn chồng nói rõ chuyện Thu Đồng cho mình biết để không thắc mắc.
Thế là chàng nghĩ chuyện chàng, còn nàng lo chuyện nàng. Chẳng ai hiểu ai.
Từ sớm, Tịnh Nam đã đuổi khéo đám gia nhân và A hoàn ra ngoài, leo lên giường, sẵn sàng chờ đợi Mộng Hân đến phục vụ. Anh chàng chẳng còn kiên nhẫn nhìn ra, chỉ thấy Mộng Hân ngồi bên bàn quay lưng lại mình như không hay biết gì cả. Tịnh Nam tằng hắng rồi cởi giày, cởi nịt áo thật mạnh, cố tạo tiếng động để Mộng Hân quay lại và nàng quay lại thật, nhưng khi nhìn thấy giày dép, quần áo Tịnh Nam vứt tung khắp nơi, nàng chợt nhiên bất mãn, chỉ cúi đầu nhìn xuống chứ chẳng di chuyển đi đâu cả.
Lúc đó, Tịnh Nam nổi nóng, ngồi bật dậy hét.
- Cô là khúc gỗ ư? Chẳng lẽ cô dâu phải làm gì chẳng ai dạy à?
Mộng Hân nghe hét giật mình, chưa kịp nói gì, thì đã nghe Tịnh Nam nói tiếp:
- Làm gì mà ngồi đấy trợn mắt nhìn. Nếu là Thu Đồng, thì cô ấy đã đến cởi áo cho ta, pha trà pha nước cho ta, ôm chầm lấy tạ Chứ đâu có để ta phải chờ đợi lâu lắc thế này?
Mộng Hân kinh ngạc, làm sao Tịnh Nam lại có thể nói những lời như vậy lúc này? Hai hôm rồi, nàng đã cố nhẫn nhục chịu đựng, bây giờ không còn chịu nổi nữa. Thế là hai dòng lệ chảy dài xuống má. Tịnh Nam cởi chiếc áo dài ra nhìn lên thấy Mộng Hân lại khóc. Bực mình kêu lên:
- Trời ơi! Sao tôi lại khổ thế này? không biết mắc chứng gì, mà người ta lại chọn cho tôi một cô vợ như thế này. Hôm qua khóc, hôm nay cũng khóc. Thật là điềm xấu, cô làm sao vậy? Ai đã làm gì cổ Bức hiếp cô bao giờ?
Lời nói của Tịnh Nam khiến Mộng Hân không im được nàng nói:
- Dĩ nhiên là không. Ai lại chẳng muốn làm cô dâu vui vẻ? Nhưng mà, ngày hôm qua, cái ngày quan trọng nhất của đời tôi. Tôi đã hy vọng tràn trề, tôi tưởng rồi mình sẽ hạnh phúc, may mắn, không ngờ, cái gì đã chờ đón tôi? Một cái đám tang, những lời tố cáo đầy máu. Cái oan hồn muốn đốt cả kiệu hoa, rồi những lời nguyền rủa. Đấy anh hãy nghĩ giùm tôi xem. Anh có buồn, có thấy khó chịu, có thấy thất vọng không? Vì vậy mà tôi khóc. Còn bây giờ, tôi ngồi đây chờ để được nghe anh giải thích. Anh lại không giải thích, mà còn lại nói là Thu Đồng sẽ làm thế này, thế kia. Anh hãy suy nghĩ xem cái cảm giác của tôi nó thế nào?
Tịnh Nam có vẻ bất ngờ. Không ngờ cô dâu chẳng mở miệng thì thôi. Khi nói lại đưa ra một tràng lý lẽ. Chàng lắc đầu bịt tai, cố nói át.
- Vâng, đúng rồi, đúng rồi! Không lẽ tôi không tởn chuyện đó? Nếu tôi mà đoán trước sự việc sẽ xảy ra như vậy, thì tôi đã đâu để nó phát sinh? Nhưng bây giờ nó đã xảy ra rồi, tôi biết làm sao? Chuyện qua rồi thì cho nó qua đi, để trong đầu làm gì. Hãy coi như không có.
Mộng Hân nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nam.
- Coi như chẳng có à? Mới vừa rồi anh còn khen là cô ấy tốt thế này thế nọ, điều đó có nghĩa là cô ta đã từng ân ái với anh. Bây giờ cô ta đã lìa đời, anh lại chẳng một chút tiếc thương, hoài tưởng hay hối hận. Anh thật sự đã quên rồi ư, hay vẫn nhớ?
- Ồ, chuyện Thu Đồng chết đã do cô ta tự sát! Trong khi cách nói của em lại làm như tôi là kẻ giết người không bằng.
- Anh không trực tiếp giết người, nhưng người ta chết là do anh, anh không thể chối cãi điều đó.
Tịnh Nam bực dọc.
- Em đừng có ngồi đó mà nói điều quấy cho tôi. Nói thật cho em biết, giữa tôi và Thu Đồng rất hạnh phúc. Cũng chỉ vì em, vì muốn cưới em nên mới phụ bạc cô ấy. Tôi có thất tín, có bội ước, tất cả vì em. Vì tôi sơ... sợ là một khi em bước vào nhà, thấy tôi đã có sẵn tiểu thiếp, em sẽ không vui, chứ đâu có ngờ người tính chẳng bằng trời tính. Chuyện lại trở thành dậy làng dậy xóm, không còn giấu được ai kể cả em. Đó bây giờ em biết đó. Tất cả đều là tại em, tôi mới tuyệt tình với Thu Đồng, mới bức cô ta chết. Trách nhiệm không chỉ ở anh mà em cũng có phần nữa.
Lời của Tịnh Nam làm Mộng Hân ngạc nhiên, nàng đứng ở đấy thật lâu chẳng làm gì được. Nàng chẳng hiểu tại sao cũng là con người như nhau, mà những gì Tịnh Nam nói nàng lại hoàn toàn không hiểu vậy?
Tịnh Nam đợi một chút, giục nàng.
- Thôi nào. Đêm xuân một khắc ngàn vàng, tại sao cứ bỏ phí mà bàn cãi cái chuyện chết chóc đó? Dẹp hết chuyện đó đi, được không? Lại đây em!
Vừa nói, Tịnh Nam vừa chồm tới định ôm choàng cổ Mộng Hân. Nàng nhanh nhẹn tránh thoát ra. Vừa giận vừa tức cái thái độ vô tình của chồng.
- Trong lúc này mà anh còn tính chuyện ân ái được à?
Tịnh Nam xẵng giọng.
- Nói có buồn cười không? Đã là vợ chồng rồi thì ân ái không được à? Mau lên giường với ta, đừng để ta phải chờ.
Mộng Hân chống trả.
- Không, tôi không muốn, tôi cũng không thích.
Tịnh Nam bắt đầu nổi giận.
- Cô không thích à? Cô tưởng là cô không thích là được sao? Cô là vợ của tôi. Lên giường phục vụ tôi, là bổn phận của cô, làm gì có chuyện thích hay không thích? Cô có được học hành đàng hoàng không? Biết thế nào là tam tòng tứ đức chứ?
Mộng Hân đau đớn nói.
- Có lẽ vì tôi đã được giáo dục nhiều quá nên khó chấp nhận được con người như anh. Thật tình tôi chẳng hiểu được anh. Hoàn toàn không hiểu. Anh đã từng chung chạ yêu thương Thu Đồng, vậy mà khi xác thân cô ấy còn chưa nguội lạnh. Anh lại sẵn sàng ăn ở với một người đàn bà khác.
Tịnh Nam giận dữ hét lên.
- Thu Đồng! Lại Thu Đồng! Cả hai ngày nay tôi nghe cái tên đó nhiều quá rồi, tôi không muốn nghe nữa. Cô dâu mới mà như cô cũng thật kỳ cục. Sao lại nói nhiều thế? Tôi cấm cô, không được nói nữa! Nào lại đây.
Tịnh Nam lại níu kéo, trong khi Mộng Hân cố ghì lại. Nàng hét to.
- Đừng! Đừng!
Nhưng làm sao kháng cự lại được, Mộng Hân giận quá tát một tát thật mạnh vào má của Tịnh Nam, rồi bỏ chạy về phía cửa. Vừa chạy vừa nói:
- Anh đừng có làm thế chứ? Mặc dù đã là chồng vợ nhưng muốn làm gì cũng cần có sự thuận tình của hai phía. Anh dùng sức mạnh với tôi, thì mãi mãi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
- Ha! Ha! Nói năng nghe kỳ lạ chưa? Hôm nay mà ta chẳng chế ngự được ngươi, thì ta nào có đáng mặt làm chồng chứ?
Rồi Tịnh Nam xông đến, chàng đã chụp được Mộng Hân từ đằng sau. Tịnh Nam dùng hết sức đẩy Mộng Hân lên giường. Xong nhảy lên theo, một tay ghì chặt nàng xuống, một tay giựt mạnh cổ áo Mộng Hân. áo đã rách toạc, Mộng Hân vẫn giẫy giụa chống trả.
- Đừng! Đừng! Hãy buông tôi ra! Tôi van anh mà... Thấy chẳng làm gì được, Mộng Hân bắt đầu khóc và gào to.
- Từ má ơi! Từ má! Hãy đến cứu con...
Tịnh Nam cười lớn.
- Coi kìa, có buồn cười không? Tại sao không gọi cả nhà đến đây? Trong đêm động phòng mà cô dâu lại gọi vú em của mình chứ?
Chẳng chút nể nang, Tịnh Nam mạnh tay lột trần Mộng Hân. Nàng chẳng chống trả nữa, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Anh ta là chồng mà. Anh ta có toàn quyền. Mộng Hân chỉ khóc...