Thời gian chậm rãi trôi quạ Đối với người nhà họ Tăng. Đó là một chuỗi ngày dài đăng đẳng không có tiếng cười nói trong nhà, có chăng là tiếng cười của Thư Tịnh không biết gì, những tiếng cười trẻ thơ kia nào có thể dựng dậy mùa xuân đã qua? Rồi ngày tháng cũng không dừng lại. Xuân qua thu lại. Tịnh Nam qua đời tròn ba năm. Trong cái không khí đông miên đó người đầu tiên thức tỉnh có lẽ là Tịnh Huyên. Bấy giờ Tịnh Huyên đã là một thiếu nữ, mười chín tuổi như một đóa hoa đang khoe sắc. Nàng rất đẹp, nỗi buồn mất anh dần tàn phai trong tim nàng. Thỉnh thoảng Mộng Hân bắt gặp Tịnh Huyên cười một mình. Mộng Hân tự hỏi phải chăng Tịnh Huyên đang có niềm vui thầm kín nào đấy? Có người đã làm lay động được trái tim của Tịnh Huyên chăng? Mộng Hân biết chỉ có tình yêu mới có đủ sức mạnh làm ánh mắt kia long lanh say đắm. Nhưng Tịnh Huyên gần như ngoài giờ học là có mặt ở nhà. Vậy thì ai đã vào đây? Hẳn chỉ có một người, đấy là Vũ Hàng. Khi nghĩ đến điều đó, không hiểu sao Mộng Hân lại có một chút bàng hoàng, chắc như vậy được không? cũng có thể lắm, vì Mộng Hân thấy Tịnh Huyên rất quý trọng Vũ Hàng, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời ông anh nuôi. Vũ Hàng lớn hơn Tịnh Huyên trên mười tuổi. Nhưng với tình yêu tuổi tác nào thành vấn đề? Mỗi lần nghĩ đến điều đó, không hiểu sao Mộng Hân lại không vui. Ba năm qua, sống dưới mái nhà họ Tăng, Mộng Hân quý Vũ Hàng nhất. Đấy là con người đầy tự trọng nhưng lại là cánh hạc cô đơn, ít nói. Vũ Hàng không để lộ tâm tư tình cảm mình, vậy mà mỗi lần gặp Mộng Hân, Vũ Hàng lại có cái nhìn rất lạ, cái nhìn dễ khiến tim nàng đập mạnh, má đỏ lừng. Có điều giữa hai người, ngoài sự trao đổi bằng mắt ra, là chẳng có gì cả, hai người đều như sợ hãi một cái gì. Mộng Hân dưới sức nặng của bảy cánh cổng sắc phong chẳng dám nghĩ ngợi gì ngoài tam tòng, còn Vũ Hàng thì ân tình đạo nghĩa vây chặt cũng đâu dám nghĩ vẩn vợ Nhưng mặc cho giữa hai người “Chẳng có gì dám xảy ra” lại như có một cái gì đã xảy ra. Cái đó đã xoa dịu được trái tim cô đơn buồn thảm của nàng. Nhưng đó là chuyện ngày trước, còn bây giờ nghĩ đến chuyện “đã có gì đó”, Mộng Hân lại thấy đó chẳng qua là một sự hiểu lầm. Chuyện đó khiến Mộng Hân cảm thấy đau nhói nơi tim. Rồi khi nghĩ lại cái “đau nhói” đó, nàng lại thấy giận mình. Tại sao ta lại có thể nghĩ vẩn vơ một cách xấu hổ vậy? Tại sao ta lại bệnh hoạn thế? Thế là Mộng Hân cố gắng không nghĩ đến cái tên Vũ Hàng nữa. Nhưng càng không nghĩ, thì cái tên đó lại giống như không vắng ở nơi nào. Mộng Hân như cá đã vào lưới, có vùng vẫy thế nào vẫn không thoát. Và sống trong tâm trạng như vậy. cuộc sống quả là vật vã, khổ sở. Không phải chỉ có Mộng Hân phát hiện được tâm tính yêu đời dễ thương của Tịnh Huyên, mà gần như cả nhà đều thấy chuyện đó. Thế là một hôm, Tăng lão phu nhân gần như đã nguôi ngoai nỗi buồn vì mất Tịnh Nam. người cho gọi bà Văn Tú vào phòng riêng. Rồi hai mẹ chồng nàng dâu đã bàn chuyện gì rất lâu trong đó sau đấy. Khi cả nhà quây quần đông đủ bên bàn cơm tối. Tăng lão phu nhân đã trịnh trọng nói với một người. - Vũ Hàng, Tịnh Huyên. Hai con nghe ta nói này. Hôm nay ta có một quyết định quan trọng muốn thông báo cho mọi người biết, mà ta tin là khi nghe xong hai con nên hài lòng, đấy là ta quyết định sẽ cho phép hai con thành hôn. “Rổn”! chiếc bát cơm trên tay ông Mục Bạch bỗng rơi xuống đất vỡ tan. Tăng lão phu nhân liếc nhanh về phía con trai, hỏi - Con bất ngờ quá, nên cầm không vững bát ư? Thật ra ta cũng quên thương lượng với con trước. Nhưng đó cũng là một bất ngờ. Vũ Hàng bao nhiêu năm qua ở nhà ta, chịu cực chịu khổ, công lao không nhỏ. Ta muốn từ đây nó được danh chánh ngôn thuận trở thành một phần trong nhà họ Tăng ta, sau khi Tịnh Nam qua đời, vì quá đau buồn ta quên không nghĩ đến, nhưng hôm nay ta như một người ngủ mê vừa tỉnh giấc. Ta thấy chúng nó một đứa chưa chồng, một đứa lại chưa vợ, mà tài sắc lại vẹn toàn, một đôi trai tài gái sắc rất xứng đôi. May là trước đây ta chưa hề hứa gả Tịnh Huyên cho ai. âu đó cũ ng là thiên ý! Bà quay qua nhìn Vũ Hàng, giọng ôn tồn. - Nhưng trong chuyện này, ta cũng có một yêu cầu nho nhỏ. Đấy là ta cho con vào tộc, thì con phải đổi họ lại là họ Tăng. Dù gì thì cái họ Giang của con nó cũng đâu phải là cái họ thật. Ta nghĩ chắc con làm được? Lời của lão phu nhân làm cả bàn ăn bối rối, chỉ có một mình bà Văn Tú là cười tươi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt biến sắc của Vũ Hàng bà hơi lạ, bà cười giả lả nói: - Vũ Hàng, đâu có gì ngại ngùng, mấy năm qua con ở trong nhà ta, ta xem con chẳng khác gì con ruột. Hãy suy nghĩ kỹ đi, sự sắp đặt đó quá hợp lý rồi phải không? Này nhé, ta khỏi cần gả Tịnh Huyên đi, cũng không cần rước một đứa xa lạ nào khác vào nhà. Còn con? người quản lý công việc cho ông Mục Bạch. Bây giờ trở thành người kế thừa thì hay hơn chứ? Tịnh Huyên lúc đó cũng không hiểu sao lại tái mặt, lúng túng lộ rõ, còn Mộng Hân thì liếc nhanh nhìn Vũ Hàng lòng tràn đầy thất vọng. Nàng nghĩ nội rõ là người cao kiến mới có được sự sắp xếp khéo léo như vậy, vừa hợp lý hợp tình. Hẳn Tịnh Huyên phải vui sướng lắm, còn Vũ Hàng? Nào có gì để phản đối đâu? Tăng lão phu nhân tiếp tục nhìn Vũ Hàng hỏi: - Sao? con thấy thế nào? Sao chẳng nói gì? Chỉ cần con gật đầu, là ta sẽ chuẩn bị tiệc cưới ngay, con nói đi! Lúc đó Vũ Hàng mới lên tiếng. - Không được! Con nghĩ là không thể, không thể chấp nhận chuyện này. Lời của Vũ Hàng làm ông Mục Bạch cảm thấy nhẹ nhõm. Trong khi Tăng lão phu nhân trợn mắt. - Con nói vậy là sao? Tại sao không chấp thuận? Không lẽ Tịnh Huyên nhà ta không xứng với con ư? Vũ Hàng vội vã nói: - Không phải như vậy, mà là con không xứng với Tịnh Huyên, con lớn hơn nó những mười mấy tuổi. Lúc con đến đây Tịnh Huyên chỉ là một cô bé năm sáu tuổi, con mục kích Tịnh Huyên trưởng thành từng phút ngày nên con chỉ xem Tịnh Huyên như đứa em gái của con thôi, con không thể thay đổi cái quan niệm đó, xin lỗi, xin đừng sắp xếp như vậy, nó kỳ cục làm sao đấy. Tăng lão phu nhân thấy tự ái bị xúc phạm nói: - Con nói gì vậy? Ta đang vui sẵn sàng mở rộng đôi tay để đón con chính thức vào làm người họ Tăng. Ta muốn trao đứa cháu cưng nhất của ta cho ngươi làm vợ, ngươi lại không chấp nhận, sao lại có chuyện kỳ cục như vậy? ông Mục Bạch lên tiếng. - Mẹ! Cái chuyện này đâu thể gượng ép, mẹ nên tôn trọng cái ý kiến của Vũ Hàng. Nó đã lỡ xem Tịnh Huyên như em, như vậy cũng đã là quí, ta nên chấp nhận vậy thôi. Tăng lão phu nhân đang hớn hở, chợt nhiên như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt. Lại nghe ông Mục Bạch nói vậy, càng nóng hơn. - Vô lý! Cái chuyện anh em chúng nó xa vời vợi, đâu phải là ruột thịt? Tịnh Huyên năm nay đã mười chín tuổi rồi, đâu còn là trẻ con đâu? Mười chín tuổi là đã đủ tuổi lấy chồng. Vũ Hàng, người hãy ngắm kỹ Tịnh Huyên xem. Tịnh Huyên nghe nội nói vậy, không dằn được òa khóc lên rồi đứng dậy nói: - Nội! Nội xem con là cái gì? Đồ vật ư? Sao chẳng nghĩ đến sỉ diện, tự ái của con chứ? Anh Vũ Hàng đã nói rồi. Anh ấy không đồng ý, không chấp nhận, người ta đã không muốn rồi mà người này một câu người kia một câu, mọi người làm con thấy xấu hổ quá. Nói xong, Tịnh Huyên quay lưng bỏ chạy mất. Tăng lão phu nhân trừng mắt với Vũ Hàng. - Đấy ngươi đã xúc phạm đến cháu gái ta rồi đấy. Ngươi thấy sao? Có buồn, có đau lòng không chứ? - Con... con. Vũ Hàng dứt khoát kéo ghế đứng thẳng dậy. - Con xin nói rõ cho chư vị biết, con không thể cưới Tịnh Huyên làm vợ được, con cũng không thể thay đổi họ tên của mình. Mặc dù biết mục sư Giang chỉ là một người nước ngoài. Cái họ Giang của con cũng không là cái họ thật, nhưng nó đối với con rất quan trọng. Vì mục sư Giang là người đã thu nhận nuôi nấng con, ông ấy còn hơn cả cha mẹ đẻ của con. Vì vậy con rất vinh hạnh được mang cái họ đó. Xin đừng nhắc lại chuyện đổi họ tên. Con cương quyết không chấp nhận, hoàn toàn không chấp nhận. Nói xong chàng quay lưng bỏ đi. Bà Văn Tú giận dữ. - Làm sao lại có thể như vậy được? Tịnh Huyên nào phải xấu xí gì, nó rất đẹp, lại còn trẻ, tài giỏi lại là con nhà có tiền. Có chỗ nào mà thằng Vũ Hàng lại chê chứ? Tăng lão phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói: - Không thể như thế này được. Gia đình chúng ta là gia đình ân nghĩa với nó, mà có ân là phải báo. Hắn nợ ta nhiều quá mà, ta sẽ liệu cách. ông Mục Bạch ngơ ngác nhìn mẹ. Hình như mẹ Ông đã có một sự tính toán gì đó. Tối hôm ấy Mộng Hân đến phòng Vũ Hàng. Chàng vừa thấy Mộng Hân đến, là giật mình chàng bước ra khép cửa lại, tựa người vào cửa hỏi: - Mộng Hân đến đây làm gì? Mộng Hân lúng túng không kém. - Tôi, tôi vâng lệnh của nội, đến đây gặp anh để nói chuyện về Tịnh Huyên. Vũ Hàng đứng yên, nhưng hai mắt nhìn Mộng Hân như đổ lửa, ánh mắt xuyên suốt cả tim gan, cả ý nghĩ của nàng, nó làm cho Mộng Hân như bị chết đứng, không thể động đậy được. Và cứ thế, hai người đứng nhìn nhau, nhìn thật lâu, sau cùng Vũ Hàng là người lên tiếng trước - Mộng Hân biết không, tôi biết Hân đã năm năm naỵ Trong năm năm đó, đây là lần đầu tiên Hân bước tới phòng của tôi. Sau khi biết Hân, tôi vẫn thường tự hỏi, đến bao giờ mợ mới bước tới phòng này? Tôi ước ao là sẽ có ngày được cùng Hân ngồi nhìn nhau. Chỉ nhìn trong yên lặng là đủ, vì như thế đã là vĩnh cửu. Thế rồi cuối cùng Hân cũng đến, nhưng không phải tự động, mà là vâng lệnh người khác đến đây, để nói chuyện Tịnh Huyên với tôi. Lời của Vũ Hàng làm nước mắt Mộng Hân chảy dài. Nàng muốn giữ lại cũng không được. Vũ Hàng thấy Mộng Hân khóc, lòng cũng bối rối. Nhưng rồi sau đấy, giọng chàng trở nên quyết liệt hơn. - Nào bây giờ Hân đến đây để nói chuyện về Tịnh Huyên, thì cứ nói đi! Tôi sẵn sàng nghe mà. Có phải là Hân muốn tôi cưới Tịnh Huyên không? Nếu thật vậy, chỉ cần Hân nói một tiếng là tôi sẽ vâng lời làm theo ngay. Mộng Hân mở miệng, nhưng chẳng nói được lời nào, Vũ Hàng bước tới một bước, làm nàng sợ hãi lùi một bước. Mộng Hân đăm đăm nhìn Vũ Hàng nói: - Tôi thường nghĩ là nếu thế gian này chẳng có ai hiểu tôi thì ít ra còn Hân, Hân hiểu tôi. Bao nhiêu năm qua, đã mấy lần tôi muốn rời cái nhà họ Tăng này, mấy lần tôi định cao bay xa chạy. Nhưng rồi chỉ vì cái ánh mắt của Hân, tiếng thở dài của Hân, khiến tôi không làm sao thực hiện được ý định đó. Mỗi một lần bỏ đi xa là mỗi lần tôi lại thấy như có tiếng gọi của ai đó khiến tôi phải quay về. Phải chăng là tôi nghe lầm? Có phải là Mộng Hân chẳng hề mong mỏi điều đó? tất cả là do tôi mơ tưởng viễn vông thôi? Mộng Hân không dám nghe tiếp, nàng lùi ra sau một lần nữa, van nài. - Anh có thể nói gì cũng được, nhưng xin đừng nói những điều đó, tôi không thể.- Mộng Hân nói đúng. Giọng của Vũ Hàng trở nên đầy cảm xúc. - Tôi đúng ra không nên nói, tôi không có quyền, vì vậy mấy năm qua tôi cứ yên lặng, để nó trong lòng. Tôi sống trong cái tâm trạng bứt rứt. Không phải nói để Hân thông cảm, nhưng tại sao Hân lại có thể vâng lời đến đây để mà thuyết phục tôi? Trong nhà, ai nói gì tôi cũng có thể bỏ quạ Còn Hân, Hân mà nói những điều đó là dùng dao cắt cổ tôi. Tại sao Hân lại có thể nhẫn tâm như vậy? Mộng Hân không thấy là tôi đau khổ, tôi đã bứt rứt nhiều rồi ư? Mộng Hân hoàn toàn bị thuyết phục. Nàng bối rối, xúc động, ở đâu cũng nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt sống của Vũ Hàng. Mộng Hân sợ hãi chạy nhanh về phía cửa định ra ngoài, nhưng Vũ Hàng đã nắm lấy tay Mộng Hân giữ lại, nàng vùng vẫy, run rẩy nói: - Trước khi mọi thứ có thể xảy đến, hãy để cho tôi ra ngoài. Đã bao nhiêu năm qua, anh đã lặng lẽ giúp tôi giữ gìn, đã bảo vệ tôi, thì không lẽ lúc này, anh lại đành tâm để tôi bị băng hoại, đúng không? Đúng không? Vũ Hàng nghe vậy lập tức buông Mộng Hân ra, lùi xa, Mộng Hân thừa cơ bước tới mở cửa, rồi quay lại nhìn Vũ Hàng với ánh mắt mờ lệ, xong mới chạy nhanh ra ngoài. Cái hình ảnh đó in sâu vào đầu Vũ Hàng, mãi mãi Vũ Hàng sẽ không quên, một lần nữa Vũ Hàng rơi sâu xuống hố không thể ngồi dậy được nữa. Mộng Hân vừa hổn hển thở, vừa chạy nhanh về phòng, đóng sầm cửa lại, nàng đứng tựa người vào cửa. Lấy khăn ra lau mắt. Nàng đứng như vậy rất lâu, để trấn tĩnh lại mình, cố nén những tình cảm mãnh liệt như đang thức dậy. Còn chưa yên, thì bỗng có một bóng người từ trong chạy tới, ôm chụp lấy tay nàng, đau khổ. - Chị Ơi chị! Chị hãy cứu lấy em! Cứu em! Mộng Hân giật mình nhìn kỹ lại thì ra là Tịnh Huyên, Huyên cũng đang ràn rụa nước mắt. Mộng Hân chợt có cảm giác như kẻ phạm tội bị bắt quả tang không che giấu gì được nữa. Mộng Hân lúng túng, ấp úng hỏi: - Sao thế? Sao thế, sao em lại... Tịnh Huyên òa lên khóc rồi quỳ dưới chân Mộng Hân. - Chị Ơi, cả thế giới này chỉ còn một mình chị là có thể cứu em, chị hãy cứu em! Rồi Tịnh Huyên chụp lấy tay Mộng Hân lắc mạnh. Mộng Hân đỡ Tịnh Huyên dậy. - Nào hãy đứng dậy đi! Đứng dậy rồi từ từ nói. Tôi ban nãy đã đến đằng Vũ Hàng, hẳn cô cũng thấy? Tịnh Huyên khổ sở nói: - Em biết! Em biết là nội muốn chị thuyết phục Vũ Hàng, vì cả nhà này ai cũng biết chỉ có Vũ Hàng là nghe lời chị. Vì vậy chị hãy đến gặp Vũ Hàng và nói với anh ấy là... Mộng Hân cướp lời. - Tôi biết! Tôi biết rồi! Có phải là cô muốn tôi nói với anh ấy là cô yêu anh ta, cô mong là anh ta đừng có phản kháng nữa, đúng không? Nhưng lời của Mộng Hân lại làm mắt Tịnh Huyên mở thật to, Tịnh Huyên lại tiếp tục òa khóc. Khiến Mộng Hân tiếp tục hiểu lầm. - Làm sao? Sao vậy? Thôi cô đừng khóc nữa, Vũ Hàng anh ấy hẳn là không phải cố tình muốn xúc phạm cô, chẳng qua vì lời đề nghị kia quá đột ngột, Vũ Hàng chưa kịp chuẩn bị. Thôi cô đừng có buồn, đợi một vài hôm nữa chắc Vũ Hàng sẽ nghĩ lại. Nhưng lời của Mộng Hân chỉ làm cho Tịnh Huyên khóc nhiều hơn, khóc lớn hơn, khiến Mộng Hân vô cùng lúng túng. Mộng Hân kéo Tịnh Huyên đến cạnh giường mình, ngồi xuống, rồi hỏi. - Chuyện thế nào? Có gì không phải, cô cứ nói ra đi nói rõ cho tôi nghe. Tịnh Huyên lúc đó vừa thút thít vùa nói: - Em không thể lấy anh Vũ Hàng được! không có lý do gì để em lấy anh ấy, làm ơn giúp em nói cho anh ấy biết là, dù cho nội và cha mẹ có bức ép thế nào em cũng không lấy ảnh được. Mộng Hân nghe nói giật mình, chụp lấy vai Tịnh Huyên xúc động hỏi: - Em vùa nói gì? Em không chấp nhận cuộc hôn nhân này? Em không muốn lấy anh Vũ Hàng ư? - Vâng, nhưng em chẳng biết nói sao, em sợ nói thẳng như vậy sẽ làm tổn thương tự ái của anh ấy. Thật ra thì... hiện nay em đã lỡ yêu một người khác rồi. Mộng Hân càng ngạc nhiên hơn. - Em đã yêu một người khác? Chứ không phải Vũ Hàng ư? Tịnh Huyên gật đầu. - Làm sao lại có thể là Vũ Hàng được? Từ nào đến giờ em chỉ xem anh ấy như một người anh ruột. Em làm sao có thể, có thể... Tịnh Huyên nắm lấy tay Mộng Hân, rồi cuối cùng thú thật. - Người em yêu là anh Thu Dương! Mộng Hân giật mình suýt nhảy lên. Tận trong thâm tâm có một niềm vui lay động. Hay quá, người cô ấy yêu không là anh Vũ Hàng! Nhưng rồi lập tức một thứ lo lắng, sợ hãi khác lại đến. Không được! Thế này không được. Mộng Hân kêu lên. - Tịnh Huyên! Em vừa nói gì vậy? Làm sao có chuyện đó được? Làm sao em và Thu Dương... em đừng có lừa chị, chuyện thế nào nói cho chị biết xem. Tịnh Huyên chậm rãi nói: - Bình tĩnh nào! Rồi em sẽ kể hết cho chị nghe. Em yêu Thu Dương, Thu Dương cũng yêu em. Chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, không nhớ là lúc nào. Có lẽ là ngay từ lúc chị chưa đặt chân về nhà em. Lúc đo, Thu Đồng thường đưa em về nhà học Trác, em và Thu Dương hạp nhau từ đầu. Nhưng rồi có chuyện xảy ra giữa hai gia đình, chuyện đó không cắt rời hai đứa mà trái lại khiến hai em gần gũi hơn. Mỗi tuần khi em đến thầy học họa, thì đã thấy Thu Dương đứng trước cửa chờ. Chúng em đã gặp nhau như vậy từ lâu. Mộng Hân đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác không tin những gì mình vừa nghe. - Nhưng mà mỗi lần cô đi học họa, đều có a đầu Lục Châu đi cùng mà? - Khi ra ngoài, là em cho phép Lục Châu được về nhà của cô ấy chơi. Đến giờ về Lục Châu và em sẽ gặp lại nhau dưới cổng sắc phong rồi cùng về nhà. Vì vậy Lục Châu rất thích được cùng với em đến trường. Đã mấy năm qua chẳng ai biết được chuyện đó. Tóm lại “Đạo cao một thước, thì ma cao một trượng” mà. Mộng Hân đi tới đi lui trong phòng. - Em còn dám đùa như vậy ư? Em có biết là làm như vậy là đã tự làm hỏng mình đi không? Mộng Hân nói, bất giác liên tưởng đến chuyện của mình với Vũ Hàng. Điều này làm cho Mộng Hân bối rối, trong khi Tịnh Huyên phân trần. - Em chẳng biết làm gì khác. Tình cảm giữa em với Thu Dương ngày một nặng, khó có thể dừng lại được. Trong đời này, kiếp này, em chỉ có thể lấy Thu Dương chứ chẳng có thể làm vợ bất cứ một người đàn ông nào khác. Mộng Hân chợt nhớ đến một chuyện hỏi: - Nhưng mà hình như mấy năm nay Thu Dương đâu có ở đây, anh ta đã đến Bắc Kinh học đại học rồi mà? - Vâng, năm nay anh ấy là sinh viên năm thứ ba, nhưng mỗi mùa nghỉ hè hoặc nghỉ đông, anh ấy đều quay về nhà. Ngoài ra chúng em vẫn thường thư từ qua lại, nếu chị không tin, em đưa thư anh ấy viết cho em để chị xem. - Thế thư gởi về đâu, chọn địa chỉ nào? - Em có mở một hộp thư ở bưu điện, mỗi ngày đi học em đều ghé qua đó xem có thư không, tóm lại... - Đúng là “Đạo cao một thước, quỷ cao một trượng” mà. - Vâng, phải cao tay ấn như vậy chứ. Tịnh Huyên nói và trở lại vấn đề. - Thế bây giờ chị có giúp em không? Bây giờ cách thời gian nghỉ hè còn những hai tháng. Anh Thu Dương lại chẳng có ở đây. Kiếm một người để bàn tính cũng khó, nếu chị mà chẳng giúp em thì kể như em tiêu đời. Mộng Hân đứng lại, nắm lấy vai Tịnh Huyên. - Hãy nghe chị nói này. Em đừng có nghĩ xuẩn, cũng đừng có hành động gì bậy bạ. Có điều tình yêu của em, chị thấy sao nó mập mờ quá. Chẳng lẽ em chẳng thấy nội đã cư xử thế nào với nhà họ Trác ư? Trước kia, chỉ vì chuyện bài vị của Thu Đồng vào từ đường, mà đã xảy ra biết bao điều rắc rối, làm tối trời tối đất. Đó chỉ mới là chiếc bài vị thôi, chứ chẳng phải chuyện người còn sống sờ sờ, vậy mà còn gặp bao nhiêu vấn đề. Bây giờ em thử nghĩ lại xem chuyện giữa em và Thu Dương, kết quả sẽ ra sao? Có kết thúc tốt đẹp không chứ? Mấy năm trước nhờ có sự giúp đỡ cật lực của Vũ Hàng, Trác lão gia mới được vào làm một công nhân cho vườn cây nhà mình. Nếu bây giờ mà nội biết chuyện của em với Thu Dương nữa, thì chắc chắn là sẽ có chuyện không haỵ Em có biết là như vậy là em lại làm hại nhà họ Trác một lần nữa không ư? Tịnh Huyên nghe Mộng Hân phân tích biến sắc. - Vậy thì... vậy thì em phải làm sao bây giờ? - Chị cũng không biết, cái chuyện này chỉ có chị và em biết thôi, đừng để lộ ra ngoài cho bất cứ một người nào khác biết. Nội có bức ép, tra hỏi, em cũng đừng nói, bằng không sẽ có nguy cơ đấy. Em hãy nghe lời chị, em cần phải làm theo lời chị. Sau đó nếu có thể được, em nên cắt đứt chuyện qua lại với Thu Dương. Tịnh Huyên nhìn lên. - Em có thể bỏ mặc đời em, nhưng không làm sao không yêu Thu Dương được, chị ạ! Mộng Hân nghe nói lắc đầu, không biết nói sao nữa. Tịnh Huyên buồn bã nói tiếp: - Có nghĩa là chị không giúp đỡ gì cho em được ư? Điều nan giải nhất hiện nay của em là anh chàng Vũ Hàng. Em biết, nội một khi đã quyết định điều gì, là không làm sao lay chuyển được. Vì vậy chẳng có cách nào hơn là chị phải thuyết phục Vũ Hàng, để anh ấy phản kháng chứ đừng chấp nhận cuộc hôn nhân. - Thật tình lòng chị giờ cũng rối như tơ vò. Nhưng mà chị có thể đoán chắc với em một điều, Vũ Hàng không là vấn đề, mà cái khó ở đây là nội. Thôi thì em hãy để chị suy nghĩ lại xem. Tạm thời em phải hứa với chị là phải nhẫn nhục. Đừng để chuyện em vừa kể cho chị nghe lộ ra ngoài. Chị hứa với em là chị sẽ cố hết sức để ngăn chặn cuộc hôn nhân đó, em đừng lo. Tịnh Huyên ứa nước mắt, gật đầu. Cô nàng có vẻ tin tưởng, cảm ơn. Trong khi Mộng Hân lại cảm thấy bứt rứt. Ta nào có một chút quyền lực nào để làm được chuyện đó đâu? Bi kịch sẽ tiếp diễn xảy ra chăng?Mộng Hân nhìn ra cửa sổ. Bóng cây trùng trùng, lầu các trùng trùng. Tất cả lờ mờ hiện trong sương đêm. Giữa lúc đó lại có tiếng sáo thổi vọng lại từ phòng của Vũ Hàng. Tiếng sáo thật buồn, như hờn, như trách. Tiếng sáo càng khiến cho lòng Mộng Hân rối rắm thêm.