Như thế Vũ Hàng và Mộng Hân đã rơi vào một tình yêu tuyệt vọng. Cái tình yêu đó dày vò hai người đến cực điểm. Mộng Hân nói thì rất hay. - Chỉ nên yêu nhau một cách thầm lặng. không cần phải có nhau, không cần tỏ lộ. Tình yêu lẳng lặng trong lòng là đủ. Nhưng một tình yêu như vậy là quá lý tưởng, không thực tế, thần thánh và không tưởng. Vũ Hàng là người thường thì làm sao có thể yêu theo cách đó? Chàng khát khao gặp Mộng Hân, được chung sống, được cận bên nhau, yêu nhau một cách thực tế. Những khát khao đó đã dày vò Vũ Hàng làm chàng muốn phát điên lên. Nhưng Vũ Hàng lại chẳng tìm ra được một cách nào để hóa giải cái bế tắc đó. Nhà họ Tăng có quá nhiều tai mắt, quá nhiều những chướng ngại vô hình, những cái đó đã trói chặt Mộng Hân và Vũ Hàng trong địa ngục. Cả hai ở gần nhau mà không thể trao đổi nhau một cái nhìn, một thông tin chứ đừng nó đến chuyện nói với nhau. Nhất là Mộng Hân. Nàng giống như một trọng phạm phải tự cách ly, không dám làm một cái gì mà bản thân quyết định được cả. Lời đe dọa của Tăng lão phu nhân như một bản án treo khiến nàng nghĩ tới phát khiếp. Mà không phải chỉ một mình Mộng Hân mà cả Từ má cũng lấm lét, e dè mọi thứ, từ cái hôm Từ má làm nhiệm vụ chuyển thư của Hân cho Hàng là Từ má đã có cảm tưởng như mình là kẻ đồng lõa, năm năm đi theo Mộng Hân. Từ má đã chứng kiến biết bao nạn tai mà Mộng Hân phải gánh chịu. Từ má biết tình cảm của Vũ Hàng đối với Mộng Hân như thế nào, nhất là trong lần Mộng Hân đẻ khó, Từ má không bao giờ quên. Thật đáng tiếc, ông tơ xe duyên lộn mối chăng? Một mối chân tình thành ngây tình, nếu đó là Vũ Hàng chứ không phải Tịnh Nam, thì hay biết mấy. Họ đã hạnh phúc biết bao. Đằng này... Nhưng chuyện đã lỡ rồi. Gia đình họ Tăng là gia đình nề nếp, có cả cổng sắc phong trinh tiết và như vậy là coi như đời Mộng Hân đã bị khóa chặt rồi. Nếu nàng mà có một tư tưởng vượt rào nào đó, thì nàng sẽ bị Tăng lão phu nhân xử chết, cũng chẳng ai làm gì được. Mỗi lần Từ má nghĩ đến Tăng lão phu nhân là Từ má còn lo lắng hơn. Do đó, chẳng bao giờ bà dám làm chuyện chuyển thư cho Mộng Hân và Vũ Hàng một lần thứ hai nữa. Lúc vắng người bà thường đến năn nỉ Vũ Hàng.- Chuyện ông tơ xe lộn tơ duyên, có lẽ đó là mệnh số của cô tôi, xin Vũ Hàng thiếu gia hãy thương tình cho cô tôi, mà buông tha cho người. Bằng không sẽ hại chết cô tôi đấy! Nhưng Vũ Hàng nào có để lọt tai, trái lại còn năn nỉ.- Từ má, người hãy tìm cách nào để con gặp Mộng Hân một lần đi, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng. - Chẳng có cách nào! Tôi chẳng có cách nào cả! Từ má sợ hãi nói rồi vội bỏ đi. Từ đó về sau cố tránh tối đa không để chạm mặt Vũ Hàng nữa. Những ngày tháng tiếp đó dài lê thê, làm Vũ Hàng muốn điên lên được. Mấy ngày liền, chàng cố ý không về nhà họ Tăng. Lấy lý do là để đi lo công việc ở đồn điền. Chàng lên vườn cây sơn cùng làm việc với Trác lão gia và Thu Quý. Công việc lao động chân tay rõ là đã làm Vũ Hàng thấy mạnh khỏe hẳn, giúp chàng quên được nhiều thứ, nên Vũ Hàng đã lao động cật lực hơn ai hết. Năng suất của Vũ Hàng cao gấp mấy lần một người bình thường. Một hôm trời đổ mưa to, những người công nhân khác đều tránh mưa, trong khi chàng vẫn tiếp tục công việc. Kết quả là Vũ Hàng ngã bệnh, và lần này thật nặng. Sáng hôm sau chàng bước xuống gường không nổi. Cả nhà họ Tăng, trừ Mộng Hân và Từ má ra đều đến thăm Vũ Hàng, đặc biệt Tăng lão phu nhân và ông Mục Bạch là lo lắng nhiều nhất. Lão phu nhân đã gọi Trác lão gia lên mắng. Vì Trác lão gia là quản lý ở vườn sơn sao chẳng can ngăn để Vũ Hàng làm việc quá sức như vậy, mọi người gọi thầy thuốc đến chuẩn bệnh. Thầy thuốc cho biết là Vũ Hàng bị chứng nội nhiệt ngoại hàn. Và cân cho một đồng thang thuốc. Nhưng Vũ Hàng uống vào chỉ như nước lã, sốt cao vẫn không giảm. Sức khỏe càng ngày lại suy sụp hơn. Tăng lão phu nhân thấy lạ, nên bàn riêng với ông Mục Bạch. - Vũ Hàng là bác sĩ tây ỵ Tại sao lại không tự chữa chạy cho chính mình khỏi bệnh mà phải dùng người ngoài? ông Mục Bạch thở dài. - Mấy ông bác sĩ, ông nào cũng giỏi chữa bệnh cho người khác, chứ có bao giờ chữa được cho bản thân đâu, hỏi tới thì lúc nào cũng thực khỏe rồi. Khỏe rồi. Chẳng bao giờ uống thuốc của mình kê toa. Đấy mẹ xem, cả thùng thuốc của Vũ Hàng, chỉ có người nhà họ Tăng chúng ta uống. - Thôi thì con đến phòng nó xem. Trong thùng thuốc của nó còn lại thuốc gì? Ta cũng không cần nó tin hay không tin dùng thuốc bắc. Chiều nay bảo thím Trương sắc cho một thang thuốc bổ có nhân sâm để nó uống xem. Nói đến đây, Tăng lão phu nhân chợt như nghĩ đến điều gì, thay đổi câu chuyện. - Này Mục Bạch, lần trước con nói cái chuyện đó, mà có thật là vậy không? Cái con nhỏ Ngân Thúy gì đó chỉ là một cô gái “làng chơi” ư? Mà thế nào là “làng chơi” chứ? Nếu cô ta gạt con, nếu thằng nhỏ chẳng phải là giọt máu của con, thì con làm sao có thể nhận ra được nó là con mình? Còn chứng cớ nào khác không? ông Mục Bạch đau khổ. - Mẹ! Bây giờ đâu phải là lúc nói đến cái chuyện đó? Nếu mẹ còn nghi ngờ cái trong trắng của Ngân Thuy thì chẳng còn có một chứng cớ nào cả. Mà con đã nói với mẹ rồi. Chuyện chính thức thừa nhận nó hay không đối với con chẳng còn là vấn đề? Con chỉ biết nó rất cần thiết với con. Con không thể để mất nó một lần nữa. Tăng lão phu nhân ngẫm nghĩ, rồi tự nhủ một mình. - à! Đối với con chuyện đó không quan trọng nhưng với ta thì khác. Đối với nhà họ Tăng, nó cực kỳ quan trọng. Lúc bấy giờ ông Mục Bạch chẳng còn tâm trí đâu mà truy nguyên. Ông quay về phòng Vũ Hàng, mở hòm thuốc ra, thấy chai lọ nào cũng còn rất nhiều thuốc, ông vội vã đến giường Vũ Hàng, lay chàng tỉnh dậy nói:- Này ngồi dậy đi. Trong hòm thuốc còn nhiều thứ thuốc quá, sao con không chọn mà uống? Vũ Hàng quay mặt đi. - Không! Con không uống gì cả, chết cũng không sao. ông Mục Bạch giật mình bước tới xoa trán Vũ Hàng rồi nói.- Đầu con nóng thế này sao chịu nổi? Đã năm ngày rồi mà vẫn chưa bớt sốt, vậy là không được con có thuốc hạ sốt không? Nó nằm ở chỗ nào? Rồi ông quay trở lại hòm thuốc, chọn một chai mang qua. - Có phải là thuốc này không? Vũ Hàng bị quấy rầy không nghĩ ngợi được. Bực mình chàng quay lại, nắm lấy áo ông Mục Bạch nói: - Cha! Con đã nói rồi, con đã không còn thuốc chữa đâu. Có uống thuốc cũng vô dụng thôi. ông Mục Bạch tái mặt. - Cái gì? Đây chỉ là một chút bệnh nhỏ thôi. Sao lại tuyệt vọng như vậy? ông chầm chầm nhìn Vũ Hàng, rồi chợt nhiên như hiểu ra, ông lo lắng. - Nói đi, Vũ Hàng, hay con đang bị tâm bệnh? Câu hỏi đó khiến Vũ Hàng không dằn được nữa. Chàng ngồi dậy, dùng tay đấm thẳng vào ngực mình. - Vâng, con bị tâm bệnh đây! Cái bệnh nó đè con gần nghẹt thở. Con khổ quá, sống chưa hẳn hơn chết, con có nói cũng chẳng nói ra được. Cha, chính cha là người đã hại con đấy. ông Mục Bạch tái mặt. - Con nói gì? Ta đã hại con? Tâm bệnh này là do cha đã làm con đau khổ. Có phải là... là chuyện thân thế con đó ư? Mà tại sao là ta hại con chứ? - Tại vì cha nhặt con về đây nuôi dưỡng cho con ăn học nên người. Rồi lại mang con về nhà họ Tăng này, để con gặp Mộng Hân nữa. Vũ Hàng đã lỡ nói là nói ra hết. - Con đã yêu Mộng Hân, con đã yêu Mộng Hân rồi! ông Mục Bạch vừa nghe là choáng ngay, ông lảo đảo, chai thuốc trên tay ông rơi xuống bể tan tành, ông cố gượng ngồi xuống mép giường, mắt mở to nhìn Vũ Hàng, không nói được gì cả. Trong khi đó Vũ Hàng cũng xúc động không kém. Chàng chụp lấy vai ông Mục Bạch lắc mạnh. - Cha! Xin cha hãy giúp con, xin cha hãy cứu con, con hiện đang rối như tơ, con đã đi vào ngõ cụt. Con biết, làm thế là không phải, là sai, là đi ngược lại đạo đức lễ giáo, không thể tha thứ được. Nhưng con đã lỡ sa vào rồi, con không còn khống chế được tình cảm mình, con yêu Mộng Hân, yêu rất nhiều yêu điên cuồng, không có cô ấy, là con không làm sao sống được. ông Mục Bạch như khúc gỗ. Vũ Hàng tiếp tục lay. - Cha nói đi chứ? Cha giúp con cũng có nghĩa là giúp cho Mộng Hân. Bây giờ ông Mục Bạch mới hoảng lên. - Con nói sao? Đây chẳng phải là cuộc tình đơn phương của con mà, Mộng Hân cũng... - Vâng, Mộng Hân lần trước bị nội phạt quỳ ở Từ đường là vì nội đã nhìn thấy nàng chạy từ trong phòng con ra, nhưng lần đó là Mộng Hân đến để nói chuyện, chúng con không thể yêu nhau được. Có điều trên đời này, đâu phải dễ dàng dùng chữ được hay không được là có thể giải quyết vấn đề? ông Mục Bạch tái mặt. - Nội con cũng biết rồi ư? - Chưa, nội chỉ mới hoài ghi, nhưng một lần đó là đủ làm cho Mộng Hân hồn phi phách tán. Từ đó đến nay nàng đã cự tuyệt chuyện tiếp xúc với con. Chúng con cùng sống chung dưới một mái nhà, mà không dám nhìn không dám nói thì chẳng khác nào bị đày vào địa ngục. Như vầy thì con sống không nổi đâu. Mộng Hân lúc mới gả về nhà này, chiếc mạng che mặt của cô ấy đã bay lên người con, như vậy phải chăng là định mệnh đã an bài, cô ấy phải thuộc về con? Bây giờ nàng vẫn còn trẻ quá mà mọi người lại muốn chôn cả cuộc đời của cô ấy theo cái chết của Tịnh Nam ư? Tại sao không để con mang lại một cuộc sống hạnh phúc mới cho cô ấy tốt hơn chứ? ông Mục Bạch trừng mắt nhìn Vũ Hàng. - Hãy im đi! Đừng có nghĩ bậy. Hãy xóa ngay những tư tưởng loạn luân đó. Đừng có lý luận một cách kỳ quặc như vậy, từ đây về sau, đừng có nhắc lại chuyện này. Tuyệt đối không nên để cho nội con nghi ngờ. Con nghe rõ chưa? Cuộc hôn nhân này không thể chấp nhận. Nó sẽ bế tắc, hoàn toàn bế tắc. không phải chỉ là ta hay nội ngươi, không chấp nhận, mà cả trấn Bạch Sa này, không ai chấp nhận điều đó. Con có hiểu không? Vũ Hàng bàng hoàng, ông Mục Bạch tiếp: - Bởi vì bảy cổng sắc phong vua ban ngày cũ, đâu còn là của riêng nhà họ Tăng mà nó là niềm hãnh diện của cả trấn Bạch Sa cả trăm năm nay rồi, ngay cả huyện và cả tỉnh cũng thơm lây nhờ nó. Nó như là một biểu tượng vinh quang nó được thần thánh hóa trong trái tim của từng người dân địa phương này vì vậy không ai có quyền làm cho nó hoen ố được? không ai dám làm điều gì gọi là xúc phạm đến nó. Vì như vậy có thể làm cho cả trấn này công phẫn. Vũ Hàng ơi, nếu chuyện này mà lộ ra, thì con sẽ không chịu đựng nổi. Mộng Hân cũng khổ. Lúc đó chẳng ai có thể cứu được chúng con. Đó là sự thật chứ không phải dọa đâu. ông xúc động lay mạnh vai Vũ Hàng.- Con hãy suy nghĩ kỹ. Đừng hồ đồ dại dột, con mà làm lớn chuyện là con giết chết Mộng Hân, tất cả nên dừng lại nơi này. Dừng ngay tại đây chứ chẳng có làm gì được đâu. Chỉ hại mình thôi. Và lâu quá sẽ vô cùng khủng khiếp. Hãy tin lời cha nói đi con ạ và bệnh hôm nay của con khá nặng rồi đấy. Đợi bao giờ thần trí con tỉnh táo, sẽ nói chuyện nhiều hơn. Vũ Hàng tuyệt vọng ngã xuống giường, chàng cảm thấy mình hoàn toàn kiệt sức, nhắm mắt lại, chàng không muốn nói năng gì nữa. ông Mục Bạch thấy phản ứng của Vũ Hàng như vậy rất đau lòng, nhưng chẳng biết an ủi chàng ra sao, có điều ông rất rõ. Đây là chuyện phải giấu kín. không nên để cho mẹ Ông biết. Ông nhìn Vũ Hàng lần nữa rồi tiếp: - Có lẽ vì sốt, nên mới nói năng lung tung như vậy, thôi hãy uống thuốc đi, rồi ngủ cho mau hết bệnh. Vũ Hàng lớn tiếng. - Cha để mặc con. Cha đi ra ngoài đi con không chết đâu mà sợ. ông Mục Bạch chẳng biết làm gì khác hơn, bối rối bỏ đi ra ngoài. Vũ Hàng nằm dài trên giường, với một thân xác mệt mỏi. Chàng thấy mình đã bệnh thật. Tình cảm tụt xuống cực điểm. Cơn sốt ban nãy sau sự phân tích của cha nuôi, đã như tan biến. Thay vào đó là một cái lạnh thấu xương. Rồi chàng như rơi vào cơn mê. Và trong cái trạng thái nửa tỉnh nửa mê đó. Vũ Hàng lại có cái cảm giác như có ai đó đang đụng đến người chàng, rồi một giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên. - Vũ Hàng! Vũ Hàng! Mộng Hân! Có đúng là nàng không? Vũ Hàng như hoàn toàn tỉnh táo chàng quay người lại, và thế là thấy Mộng Hân, gương mặt nàng mờ ảo trong sương nhạt. Nàng đang ngồi cạnh giường. Người chồm tới trước, mắt rưng rưng hai hàng lệ có lẽ Mộng Hân là nước nên nước mắt lúc nào cũng đầy. Và Vũ Hàng gần như bị nhận chìm trong đó. - Vũ Hàng! Anh tỉnh lại đi! Anh có nhìn thấy tôi không? Vì tôi chỉ có thể dừng lại ở đây vài phút. Từ má đang đứng ngoài canh cửa hộ cho tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng, tôi sợ. Vì vậy anh phải tỉnh bằng không chuyến đi này của tôi, coi như chẳng có kết quả gì hết. Vũ Hàng hoàn toàn tỉnh. Chàng nhỏm dậy, vì nhỏm quá nhanh nên đã đụng phải đầu Mộng Hân. Đụng mạnh đến độ nước mắt trên má Mộng Hân rơi cả xuống má chàng. - Cuối cùng rồi em cũng đến? Em mạo hiểm thật! Mộng Hân nói nhanh. - Hãy nghe tôi nói này! Anh từng là bác sĩ chăm sóc cho tôi thì anh không có quyền ngã bệnh, xin anh hãy vì tôi mà sống khỏe! Sống vui! Tịnh Huyên đã nói cho tôi biết. Anh không chịu uống thuốc. Không chịu tự chữa chạy cho mình. Tại sao vậy? Anh muốn tôi chết theo vì đau buồn ư? Không được tiếp xúc với anh, không được nói năng gì với anh tôi đã vô vàn khổ sở rồi. Anh còn muốn tôi phải khổ thế nào nữa? Tôi van anh! Anh hãy vì tôi mà tự bảo trọng chớ? Vũ Hàng nhìn Mộng Hân cười.- Anh nào có bệnh gì đâu? Anh khỏe đấy chứ? Nhưng phải cố tạo ra vẻ bệnh nặng để gạt em đến. Để được nghe em nói một đôi lời. không tin để anh bước xuống giường cho em xem. Nói xong Vũ Hàng ngồi dậy, đẩy chăn ra rồi bước xuống giường, nhưng vừa chạm chân tới đất, thì đầu choáng kinh khủng. Chàng không giữ được thăng bằng, ngã nhào. Mộng Hân vội vã đỡ Vũ Hàng dậy, đưa trở lại giường. Mộng Hân cúi người xuống nhìn Vũ Hàng, những giọt lệ chảy dài, nghẹn lời nói: - Anh Vũ Hàng, anh muốn em phải làm sao đây? Vũ Hàng đưa cao tay, vuốt ve mặt Mộng Hân.- Anh sai rồi. Đúng ra chẳng nên để thân xác mình tiều tụy thế, anh để em phải lo lắng, để em phải mạo hiểm đến đây là lầm lẫn. Em hãy yên tâm, rồi anh sẽ uống thuốc. Anh sẽ khỏe mạnh trở lại. Thật đấy! Anh không dối em đâu. Anh biết là em đến đây phải vượt qua biết bao trở ngại, phải can đảm đến mức nào. Nhưng em vẫn đến thì anh phải ý thức, phải quý em. Em đã can đảm vì anh. Thì anh cũng phải có can đảm sống vì em. Hãy yên tâm, từ đây có xông pha vào chỗ hiểm nguy lửa bỏng để cứu em, anh đều làm tất. Rồi Vũ Hàng giục.- Thôi em hãy về đi. Về ngay, đừng để nội trông thấy. Anh hiện quá yếu, không bảo vệ em được đâu, về đi. Mộng Hân gật đầu, đứng dậy còn quyến luyến, nhưng ngay lúc đó vội có tiếng tằng hắng của Từ má ngoài cửa. Mộng Hân gạt lệ nói: - Thôi em đi nhé. Vũ Hàng bương tay Mộng Hân ra, nàng bước nhanh ra cửa. Còn quay lại nhìn Vũ Hàng rồi mới bỏ đi. Chàng nhìn theo, lẩm bẩm. - Hãy yên tâm. Chẳng có gì phải sợ. Ai muốn giết em thì phải bước qua xác anh trước. Anh sẽ không để họ làm gì em đâu. Có chết cả hai ta cùng chết, em ạ. Lần đó, bệnh của Vũ Hàng đến nhanh mà rút cũng rất nhanh, chỉ một tuần sau là chàng gần như bình phục hẳn, tuy hơi gầy hơn xưa. Với Tăng lão thái thái thì cái bệnh của Vũ Hàng có vẻ rất lạ. Bệnh thật nặng mà chẳng thuốc thang gì cũng hết. Vậy là sao? Hẳn có gì đây. Và thế là từ bữa đó bà càng theo dõi Mộng Hân kỹ hơn, cũng may, từ lúc Mộng Hân bị phạt quỳ ở từ đường đến giờ, nàng như đã biết sợ, nên cứ khép của ở trong phòng. Bao giờ cần thiết lắm mới ra ngoài. Nên Tăng lão phu nhân cũng chẳng thấy được gì cả. Nhưng với ông Mục Bạch thì khác, ông đã rõ hết mọi chuyện, nên như kiến ngồi trên chảo nóng. Ông cứ lo lắng, căng thẳng vô cùng. Mộng Hân còn trẻ quá. Vũ Hàng thì đầy nhiệt tình, trai chưa vợ, gái góa, lửa gần rơm rất dễ cháy. Mà một khi đã cháy rồi, thì khó mà dập tắt. Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, ông thấy chỉ có một cách là phải điều Vũ Hàng đi xa cách ly hai người. Ông mong là với thời gian và không gian. Mọi thứ sẽ tàn phai. Thế là khi Vũ Hàng vừa dứt bệnh, ông với Vũ Hàng đơn độc đứng ở bến tàu, ông chỉ về phía con tàu TP nói: - Mấy hôm rày, cha đã cho chúng nó chất hàng lên đầy tàu, con phải đi xa đấy. Vũ Hàng quay sang nhìn ông Mục Bạch, ánh mắt nhạy bén của chàng đã hiểu. Vì vậy ông Mục Bạch chỉ nói: - Ta nghĩ là con cần phải đi, càng sớm càng tốt, để tránh mọi chuyện rắc rối trong nhà. Con ở lại ta chẳng yên tâm. Rồi dừng lại ông tiếp: - Sau khi làm xong công việc con có thể trở về Hàng Châu gặp linh mục Giang. Nghe nói con rất muốn trở lại đó thăm ông ấy phải không? Nếu vậy con hãy ở lại đó một thời gian để cho tình cảm mình lắng xuống. Có khi thay đổi cảnh sống, con người sẽ thay đổi nhiều. Vũ Hàng cố nén lòng nói: - Cha, có phải là cha muốn đuổi con? - Cha rất cần con, làm sao đuổi con được? Nhưng mà trong chuyện này. Cha thấy buộc lòng xử sự như vậy, đó là điều bất đắc dĩ. - Cha cần gì phải nói chuyện buộc lòng hay không? Con biết cha đối với con tình sâu nghĩa tận. Chẳng qua vì hôm nay con đã làm điều không phải với cha, nên cha phải làm thế, nếu giờ cha thấy cần phải cắt đứt mọi liên hệ với con, cha cứ nói, chẳng cần dông dài gì cả. ông Mục Bạch lắc đầu. - Tại sao phải cắt đứt? Đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy, con đừng nghĩ vậy không tốt. - Còn gì nữa? Trước kia chỉ có con là nằng nặc đòi đi, còn cha thì lúc nào cũng muốn giữ con lại. Mỗi khi con lên tàu chưa đi, là cha lại thuyết phục con quay về nhà. Nếu con có đi, thì cha cũng dặn con phải về sớm. Mấy năm qua, cha như là cánh tay vô hình, giữ chặt lấy con. Còn bây giờ, cha lại sẵn sàng cho con đi thật lâu, càng xa càng tốt, thì nghĩa là sao? ông Mục Bạch buồn bực. - Con đừng có hiểu lầm như thế. Đây chỉ là biện pháp tạm thời. Bởi vì ta không muốn để con bị tình cảm cuốn trôi vào con xoáy nguy hiểm. Ta không muốn thấy con bị hủy diệt. - Chỉ cần cha giúp con, là con sẽ không bị hủy diệt. - Trong chuyện này ta không thể giúp được gì cho con. Chẳng giúp được gì cả. Vũ Hàng bất mãn. - Con hiểu rồi, cái tình cảm cha con ta không thể sánh được với bảy cổng sắc phong cũ. Cha coi trọng những tảng đá vô tri kia, hơn cả con và Mộng Hân. Tất cả những người trong họ Tăng đều như vậy. Cái gì cũng có thể buông xuôi, bỏ quạ Nhưng con những tấm biển sắc phong kia thì không, tất cả chỉ là hư danh. Ngày trước con nghe nói có nhiều tôn giáo, dùng máu người sống để tế lễ. Con không tin, nhưng bây giờ thì con đã tin những tấm bảng kia chẳng khác gì lối tế sống đó. - Con không nên dùng những lời lẽ quá khích như vậy, có thể nào thì cái đức tính trung, hiếu, tiết, nghĩa, cũng là những đức tính tốt cơ bản của người Trung Quốc ta cơ mà. Đừng có vì khát vọng riêng tư không đạt được mà bôi nhọ mọi thứ. Cha biết con là đứa thông minh, ta lại không ngờ con lại mê muội không tỉnh như vậy? Con phải tự chủ mình chứ? Tốt nhất là quên Mộng Hân đi, con yên tâm, tình cha con của ta không bao giờ dứt. Ta không phải là hạng người coi trọng cổng sắc phong hơn con. Vì xem trọng con hơn nên ta mới ép lòng để con ra đi, ta muốn con tìm được một đối tượng khác ở Hàng Châu chẳng hạn. Vũ Hàng vẫn bực. - Thôi con không nói với cha nữa. Vì con biết cha là người chưa hề yêu, thì làm sao biết được tình yêu như thế nào? Được rồi ở đây là nhà chạ Cha không muốn con ở, thì con đi, nhưng mà con nói cho cha biết, con mà có đi đến đâu, con cũng không quên Mộng Hân đâu. Vũ Hàng quay người bỏ đi, chỉ còn ông Mục Bạch đứng đó với cõi lòng đầy bối rối. Mấy hôm sau, Vũ Hàng thật khó khăn mới gặp được Mộng Hân, lúc đó Mộng Hân, bé Thư Tịnh và Từ Má đang đi dạo trong vườn hoa. Vũ Hàng thấy chung quanh chẳng có ai khác, nên không còn dằn lòng được nữa. chàng xông ra chận đường. một mực nói với Từ Má. - Từ Má, xin hãy giúp chúng tôi. Rồi kéo tay Mộng Hân lôi về phía sau hòn giả sơn. Từ Má giật mình, nhưng đành đưa bé Thư Tịnh đến trước hòn giả sơn, giả vờ kể chuyện cổ tích cho nó nghe, nhưng lòng thì lại đầy rối rắm, căng thẳng chỉ có bé Thư Tịnh là không biết gì, nó rất thích nghe chuyện đời xưa, nên ngồi vểnh tai nghe. Phía sau hòn giả sơn, Vũ Hàng lâu quá không được dịp đã xiết chặt Mộng Hân vào lòng nói: - Mộng Hân, hãy nghe này, ba hôm nữa anh sẽ lên tàu và sớm nhất cũng phải ba bốn tháng sau mới quay lại đây. Mộng Hân gật đầu. - Thế sức khỏe anh thế nào? Sao chẳng nghỉ ngơi thêm ít hôm? - Sức khỏe anh rất tốt, em đừng lọ Từ cái hôm em ghé qua, là như anh đã được thêm một liều thuốc khỏe. Em yên tâm và nghe nầy. Anh đã quyết định rồi, anh sẽ thu xếp công việc. Còn em ở nhà chờ. Khi nào anh quay lại mình sẽ cùng nhau đi đến một nơi thật xa. Mộng Hân nghe nói giật mình. - Anh nói gì? Anh làm sao thế? Sao lại bỏ đi. - Mộng Hân, em cũng thấy đấy, ở trong cái nhà này. Em và anh chỉ có hai con đường, một là ta sẽ bị lễ giáo giết lần mòn, hoặc là nhớ thương nhau mà chết. Tóm lại, chỉ có con đường chết thôi mà. Chúng ta hiện nay còn trẻ vậy phải tìm một con đường khác. Do đó lần này anh đến Hàng Châu rồi sẽ lên tận Thượng Hải. Đi tìm sự giúp đỡ. Hiện nay thì anh cũng đang có nhiều dự tính, có thể là anh sẽ tìm cách đưa em và bé Thư Tịnh ra nước ngoài, đến nước Anh chẳng hạn. Khi đến một đất nước có chế độ khác. Ta sẽ không còn sợ chuyện cổng sắc phong hay lễ giáo gì đó ngăn cản ta, cũng không bị ai đuổi theo để làm hại chúng tạ Ở đó ta sẽ bắt đầu lại mọi thứ gây dựng một gia đình hạnh phúc. Mộng Hân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. - Không được, không được đâu. Em không thể bỏ đi với anh như vậy. Nhưng Vũ Hàng vẫn nói một cách nhiệt tình. - Em cần phải đi với anh. Anh đã từng thử sống kiểu yêu thầm mà em bày ra, nhưng không được. Anh cũng không chấp nhận kiểu sống đó. Anh muốn là mọi người đều thấy là anh yêu em. Anh cũng không đồng ý chuyện yêu là phạm tội, không nhìn thẳng sự thật là gian dối. tại sao chúng ta không có quyền yêu nhau trước mặt mọi người. Mộng Hân vẫn sợ hãi lắc đầu. - Không! không được. Em không có thời gian đứng đây nghe anh giảng giải. Giờ em phải đi nếu không người nào mà trông thấy, thì coi như em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội. Giọng Vũ Hàng thành khẩn. - Mộng Hân, chưa bao giờ anh lại tỉnh táo suy nghĩ thế naỵ Anh cũng biết nếu sống mà chẳng có em, anh sẽ không sống nổi. Đời anh và đời em định mệnh đã trói chặt nhau, không thể tách rời được. Em hãy tin anh. Đừng có nghi ngờ hay sợ hãi, rồi anh sẽ quay về đưa em đi mà. Mộng Hân sợ hãi. - Anh đừng nghĩ ngợi hay kế hoạch chuyện đó, chỉ uổng công vô ích thôi. Vì dù cho tình cảm của em nó có nông nổi thế nào. Em cũng còn biết đạo đức là gì? Biết thế nào là đạo làm người. Hiện tại, em sống đã đầy mặc cảm tội lỗi. Anh lại còn muốn rũ quyến lôi cuốn em. Em thấy mình không nên nông nổi lần nữa, em sẽ không đi, không đi theo anh đâu. - Anh nghĩ là em yêu anh cơ mà? - Yêu là một chuyện, mà buông thả trách nhiệm là một chuyện khác. Em thấy cần phải nói rõ với anh. Em yêu anh. Tình yêu đó mạnh mẽ, sâu thẳm không có gì so sánh được. Nhưng em cũng có lương tri nó sẽ dằn vặt. Sự dằn vặt đó làm em rất đau khổ, em cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu trong tội lỗi em xấu hổ vô cùng. Nếu cứ kéo dài chuyện tình cảm một cách bất chính nầy mãi. Thì em sẽ tự khinh mình. Mà nếu sống tự khinh, tự hận mình như vậy. Làm sao em còn có thể tiếp tục yêu? Vì vậy, nếu em mà đi theo anh nữa. Thì chắc chắn tình yêu của chúng ta sẽ bị hủy hoại, tự diệt. Lúc đó chẳng còn hạnh phúc. Vũ Hàng bực dọc đau khổ. - Lẽ nào bây giờ anh phải thảo luận với em về quan điểm đạo đức? Anh thấy em cần phải thay đổi cái ý tưởng đó. Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian. Nên không thể giải quyết vấn đề. Muốn gặp em, nói một đôi điều vói em còn khó hơn là lên trời. Hôm nay may mắn mới gặp được em không thể dăm ba câu mà thuyết phục em được? - Anh không cần thuyết phục, lý luận thế nào cũng vô ích với cái lối yêu cuồng của anh. Làm sao bảo là có nợ có duyên. Thôi đủ rồi, đừng nói năng gì nữa nguy hiểm lắm thôi thì chúc anh thượng lộ bình anh. Hãy gắng mà tự bảo trọng. Nói xong, Mộng Hân bước ra khỏi hòn giả sơn, vội vã kéo tay bé Thư Tịnh đi nhanh về phòng. Vũ Hàng vẫn đứng đó, ngơ ngẩn rất lâu. Lời của Mộng Hân như một gáo nước tạt mạnh vào mặt chàng. Nhưng Vũ Hàng không giận, từ lúc mà Mộng Hân xuất hiện ở đầu giường bệnh của chàng, với lời “Thế này thì tôi có thể bị trời đày, ngựa xé rồi”. Là Vũ Hàng biết mình chẳng có quyền sợ hay buông xuôi nữa. Nếu trên đời này có người yêu ta bất chấp hiểm nguy thì chẳng lẽ một trở ngại nhỏ đó có thể ngăn cản ta được? Ta không bỏ cuộc. Thế là ba hôm sau. Vũ Hàng rời khỏi trấn Bạch Sa lên đường.