Thiên quân vạn mã vào ra,
Trước là cứu chúa, sau là cứu thân.Cuộc đời như giấc mộng lành,Hôm nay khất cái mai thành đại vương.°° °Tiêu Phong còn đang đứng xem bỗng nghe có người lớn tiếng gọi:- Bên kia có phải Tiêu đại gia đấy chăng?Tiêu Phong nghĩ thầm: “Ai mà lại nhận ra ta nhỉ?”. Ông quay lạithấy từ đội áo xanh một người phóng ngựa chạy thẳng tới, thì ra là gãđội trưởng Thất Lý, người mấy tháng trước Gia Luật Cơ sai đem lễ vậtđến cho mình.Y chạy đến còn cách Tiêu Phong hơn chục trượng đã vội vàng nhảyxuống ngựa, đi bộ lên, quì đầu gối phải xuống nói:- Chủ nhân chúng tôi đang ở đằng trước không xa là mấy. Chủ nhânthường vẫn nhớ mong nhắc đến Tiêu đại gia luôn. Hôm nay không biếtngọn gió lành nào thổi Tiêu đại gia đến đây? Xin mời đại gia đến gặpchủ nhân chúng tôi.Tiêu Phong nghe nói Gia Luật Cơ cũng ở gần đây, thật là hoan hỉnói:- Ta chỉ tùy ý ngao du, có ngờ đâu nghĩa huynh cũng ở quanh đây,thế thì hay lắm. Được rồi, nhờ ngươi dẫn đường đến gặp anh ta.Thất Lý chúm môi huýt một tiếng, hai tên kỵ binh cưỡi ngựa chạyđến. Y dặn dò:- Các ngươi mau đi bẩm báo nói là Tiêu đại gia ở núi Trường Bạchqua thăm.Hai tên kỵ binh khom lưng nhận lệnh, phóng ngựa chạy đi ngay.Những người còn lại tiếp tục cuộc săn hươu, riêng Thất Lý tất lãnh mộtđội kỵ binh áo xanh, hộ tống Tiêu Phong và A Tử đi về hướng tây.Khi Gia Luật Cơ gửi cho Tiêu Phong vàng bạc bò cừu, ông đã biết yắt phải là một đại quí nhân người Khất Đan, bây giờ lại thấy thanh thếnhư vậy xem chừng vị nghĩa huynh này phải là tướng quân, đại quan chiđó.Trên thảo nguyên ngựa chạy đi chạy lại như mắc cửi, người nàocũng y giáp mới tinh. Thất Lý nói:- Tiêu đại gia hôm nay đến chơi quả là đúng lúc, sáng sớm mai ởđây có một buổi hội thật là vui nhộn.Tiêu Phong đưa mắt nhìn A Tử, thấy nàng mặt tươi hẳn lên liền hỏi:- Cái gì mà vui nhộn?Thất Lý đáp:- Ngày mai là ngày hội diễn võ. Hai đội vệ quân Vĩnh Xương, TháiHòa đều khiếm khuyết chức vụ thống lãnh. Người Khất Đan chúng tôi ainấy sẽ ra sức biểu diễn võ nghệ để xem ai là người vận may, được giữhai chức vụ này.Tiêu Phong nghe nói đến tỉ võ, tự nhiên thấy hào khí bừng bừng nổilên, hết sức cao hứng, cười nói:- Thế thì đúng là khéo thật, được dịp xem võ nghệ người Khất Đannhư thế nào.A Tử cười nói:- Đội trưởng ơi, vậy ông ra đại hiển thân thủ, chúc mừng ông đoạtđược một chức thống lãnh.Thất Lý lè lưỡi nói:- Tiểu nhân nào có cái gan đó?A Tử lại cười:- Đoạt được chức thống lãnh thì đã sao? Chỉ cần tỉ phu ta dạy choông dăm ba miếng võ là ông đoạt được chức đó ngay chứ gì.Thất Lý vui mừng nói:- Tiêu đại gia nếu bằng lòng chỉ cho tiểu nhân thì quả là cầu cònkhông được. Còn chức thống lãnh gì kia, tiểu nhân không có phúc phậnchẳng dám mơ tưởng tới.Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, đi độ mươi dặm đã thấy trướcmặt một đoàn kỵ binh gấp rút chạy tới. Thất Lý nói:- Đây là đội Phi Hùng trong bì thất quân của đại trướng.1Những người đó đều mặc áo, đội mũ làm bằng da gấu, áo ngoàibằng lông gấu đen, mũ cao làm bằng lông gấu trắng, hình dáng thật làuy võ. Đội binh đó chạy đến gần, cùng lên tiếng reo hò, đồng thời hạmã, chia ra đứng hai bên nói:- Cung nghinh Tiêu đại gia.Tiêu Phong đáp:- Không dám! Không dám!Ông giơ tay chào, giục ngựa chạy lên trước, đội Phi Hùng cũng lụctục theo sau. Đi được hơn chục dặm, lại có một đội binh khác, mặc áo dahổ, mũ da hổ là đội Phi Hổ Binh chạy đến nghinh tiếp. Tiêu Phong nghĩthầm: “Không biết Gia Luật ca ca làm chức quan gì lớn thế mà sao nghivệ rầm rộ thế này”. Có điều Thất Lý không nói, mà lần gặp trước GiaLuật Cơ nhất định không thổ lộ thân thế mình, Tiêu Phong đành chịukhông hỏi nữa.Đi đến xế chiều tới một nơi đóng quân thật lớn thì người trong độiPhi Báo, tất cả đều mặc áo đội mũ da báo chạy ra nghinh tiếp, đón TiêuPhong và A Tử vào trong căn lều lớn ở chính giữa. Tiêu Phong vẫntưởng vào trong lều này ắt sẽ được gặp Gia Luật Cơ, ngờ đâu trongtrướng giường nệm khí mãnh đều là đồ sang trọng, trên bàn nhỏ để đầyđồ ăn, hoa quả nhưng không thấy chủ nhân đâu. Đột trưởng đội Phi Báonói:- Chủ nhân mời Tiêu đại gia ở đây nghỉ lại một đêm, ngày mai sẽtương kiến.Tiêu Phong cũng không hỏi thêm, đến bên bàn cầm bát rượu lênuống. Bốn tên quân sĩ, kẻ rót rượu, người cắt thịt, hầu hạ rất cung kính.Sáng hôm sau trở dậy lại tiếp tục đi, ngày hôm dó đi về hướng tây phảiđến hai trăm dặm, đến tới lại ngủ lại một nơi đóng quân lớn.Đến trưa ngày thứ ba, Thất Lý nói:- Đi qua khỏi triền núi phía trước mặt thì mình sẽ tới.Tiêu Phong thấy ngọn núi đó thật là hùng vĩ, một con sông lượndưới chân núi chảy cuồn cuộn về hướng nam. Cả đoàn người vòng quasườn núi, trước mắt cờ sí rợp trời, trên đại thảo nguyên chỗ nào cũng đầydoanh trướng, có đến hàng vạn kỵ binh, bộ tốt, bao chung quanh mộtkhoảng đất trống ngay chính giữa. Các đội Phi Hùng, Phi Hổ, Phi Báo hộtống Tiêu Phong liền lấy kèn ra, thổi lên nghe u u u.Đột nhiên tiếng trống đánh tùng tùng vang lên dữ dội, thêm tiếngpháo hiệu nổ ầm ầm, trên bãi đất trống quan binh rẽ ra hai bên, một conngựa vàng cao to từ trong chạy ra, trên lưng là một đại hán râu xồm,chính thị Gia Luật Cơ. Y giục ngựa thẳng đến chỗ Tiêu Phong kêu lớn:- Tiêu huynh đệ, có nhớ ca ca chăng?Tiêu Phong cũng phóng ngựa chạy lên, hai người cùng nhảy xuống,bốn tay nắm chặt, mừng rỡ không sao kể xiết. Chỉ nghe bốn bề chungquanh quân sĩ reo hò vang dội:- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!Tiêu Phong giật mình tự hỏi: “Binh sĩ lại kêu vạn tuế là sao?”. Ôngđưa mắt nhìn khắp nơi, thấy quân quan sĩ tốt ai nấy khom lưng, cầm đaochống xuống đất, Gia Luật Cơ cầm tay ông đứng ngay chính giữa, nhìnngang nhìn ngửa, vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Tiêu Phong hiểu ra lắp bắp:- Ca ca, thì ra ca ca... là... là...Gia Luật Cơ cười ha hả nói:- Nếu như ngươi biết ta là đương kim hoàng đế nước Đại Liêu, erằng sẽ chẳng cùng ta kết nghĩa đệ huynh đâu. Tiêu huynh đệ, tên thựccủa ta là Gia Luật Hồng Cơ. Cái ơn cứu mạng của ngươi ta vĩnh viễnkhông bao giờ quên.Tiêu Phong tuy khoáng đạt hào sảng nhưng trong đời chưa từng diệnkiến hoàng đế bao giờ, hôm nay thấy nghi vệ như thế, không khỏi bốirối, ấp úng:- Tiểu nhân không biết bệ hạ, mạo phạm đã nhiều, quả là tội đángmuôn thác.Nói xong quì xuống. Ông là thần dân nước Khất Đan, gặp bản quốchoàng đế dĩ nhiên phải quì xuống.Gia Luật Hồng Cơ vội đỡ dậy, cười nói:- Không biết thì không có tội. Này huynh đệ, ngươi với ta là anh emkim lan, ngày hôm nay chỉ tính chuyện nghĩa khí, ngày mai hãy dùng lễvua tôi cũng không muộn.Ông ta giơ tay trái lên vẫy một cái, trong quân lập tức chiêng trốngđánh lên để chào mừng khách quí. Gia Luật Hồng Cơ dắt tay Tiêu Phonghai người cùng đi vào đại trướng.Doanh trướng của hoàng đế Khất Đan dựng thành mấy tầng toànbằng da bò, trang trí đủ loại màu sắc vàng bạc, cực kỳ rực rỡ, gọi là bìthất đại trướng. Gia Luật Hồng Cơ ngồi ngay chính giữa, bảo Tiêu Phongngồi ngay bên cạnh, chẳng mấy chốc bách quan văn võ cũng lục tục vàotham kiến, Bắc Viện Đại Vương, Bắc Viện Khu Mật Sứ, Vu Việt, NamViện Khu Mật Sứ, Bì Thất Đại Tướng Quân, Tiểu Tướng Quân, MãQuân Chỉ Huy Sứ, Bộ Quân Chỉ Huy Sứ... Tiêu Phong nhất thời khôngthể nào nhớ cho hết tên bao nhiêu người.Tối hôm đó mở đại tiệc ăn mừng, người Khất Đan tôn trọng đàn bàcon gái nên A Tử cũng được dự phần tại bì thất đại trướng. Quả đúng làrượu đổ thành ao, thịt chất thành núi, A Tử thấy thế cực kỳ hứng thú, mặttươi như hoa. Rượu đã mềm môi, hơn chục tên võ sĩ Khất Đan ra trướcmặt vua vật nhau làm trò, người nào cũng cởi trần, bắt nắm khoèo vật,thật là kịch liệt. Tiêu Phong thấy những võ sĩ Khất Đan ai nấy đều thânhình rắn chắc, cánh tay cuồn cuộn, đưa tay thò chân đều có dáng connhà võ, biến hóa xảo diệu tuy không được bằng võ sĩ người Hán nhưngmiếng nào miếng nấy đều sát phạt, thẳng thừng dùng trong chiến trậnquần đấu xem chừng kiến hiệu hơn võ của Trung Nguyên.Các quan viên văn võ nước Liêu tiến ra mời Tiêu Phong uống rượu.Tiêu Phong thì ai cũng không từ chối, đến đâu cạn bôi đến đó, trước sauphải đến hơn ba trăm chén, vậy mà sắc mặt vẫn như không, mọi ngườihết sức kinh ngạc.Gia Luật Hồng Cơ xưa nay vẫn tự phụ là người dũng lực, lần này bịTiêu Phong bắt, cả nước ai cũng biết nên cũng có ý muốn Tiêu Phongbiểu lộ cái năng lực phi phàm để che dấu cái nỗi thẹn bị thất bại. Ngờđâu chưa cần phải ngày hôm sau Tiêu Phong đại hiển tài nghệ võ côngnơi tỉ võ đại hội, bây giờ chỉ lộ chút tửu lượng đã áp đảo quần hùngkhiến ai nấy đều kính phục. Gia Luật Hồng Cơ cực kỳ sung sướng nói:- Huynh đệ, ngươi là đệ nhất anh hùng hảo hán của nước Liêu ta.A Tử đột nhiên xen vào:- Không đâu, anh ấy chỉ mới thứ nhì.Gia Luật Hồng Cơ cười hỏi lại:- Tiểu cô nương, y mới chỉ thứ hai thôi sao? Thế thì vị đệ nhất đạianh hùng là ai?A Tử đáp:- Vị anh hùng hảo hán số một ư, cái dó dĩ nhiên phải là bệ hạ rồi.Tài nghệ của tỉ phu tiểu nữ tuy giỏi thật nhưng vẫn phải nghe lời bệ hạ,không dám trái lệnh, thế thì bệ hạ chẳng là đệ nhất anh hùng thì là gì?Nàng là môn hạ của Tinh Tú lão nhân, nghệ thuật tâng bốc đãthuộc hàng siêu đẳng, nói ra câu đó thật chẳng khác gì dùng dao mổ trâuđể giết gà. Gia Luật Hồng Cơ cười ha hả nói:- Cô nói thế thật hay lắm! Tiêu huynh đệ, ta muốn phong cho ngươimột chức quan thật lớn, để ta nghĩ xem đã, phong ngươi làm gì choxứng?Khi đó y đã uống say đến bảy tám phần mười, đưa ngón tay gõ gõlên trán. Tiêu Phong vội nói:- Không đâu! Không đâu! Tiển nhân tính tình giản phác, khó màhưởng phú quí được, xưa nay vẫn lang thang bốn phương, vãng lai vôđịnh, quả là không thích làm quan.Gia Luật Hồng Cơ cười nói:- Được rồi! Để ta phong ngươi một chức quan chỉ uống rượu khôngphải làm gì cả...Ông nói chưa dứt lời bỗng từ xa truyền lại một hồi tù và u u u inh ỏi,nghe thật gấp rút. Những người Liêu vốn dĩ đang ngồi bệt dưới đất, uốngrượu ăn thịt, vừa nghe tiếng hiệu giác, ai nấy kêu toáng lên, cùng nhỏmdậy, mặt lộ vẻ kinh hoàng. Tiếng tù và truyền đến thật nhanh, lúc mớinghe còn cách khoảng hơn chục dặm, lần thứ hai đã gần thêm vài dặm,lầm thứ ba lại gần thêm vài dặm nữa. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Trên đờinày làm gì có con ngựa nào chạy lẹ thế, dẫu có đệ nhất đẳng khinh côngthì cũng không thể nhanh như vậy được. Đúng rồi, chắc là có những trạmtruyền tin bố trí sẵn từ trước để cấp báo quân tình, một khi nghe tiếng tùvà lập tức truyền ngay xuống trạm kế tiếp”. Chỉ thấy tiếng hiệu giác cứtruyền tới, trong nháy mắt đến ngoài bì thất đại trướng thì ngừng lại.Mấy trăm người ngồi trong trướng vốn dĩ đang ăn uống hò reo, ồn àonhư chợ vỡ, lúc này đột nhiên lặng như tờ.Gia Luật Hồng Cơ thần sắc trấn tĩnh, chầm chậm nâng kim bôi lên,uống cạn chén rượu nói:- Có phản đồ làm loạn ở Thượng Kinh, thôi mình đành phải về vậy.Nhổ trại!Hành quân đại tướng lập tức ra khỏi trướng truyền lệnh, hai tiếng“Nhổ trại” truyền ra một thành mười, mười thành trăm, trăm thành nghìn,thanh âm càng lúc càng lớn nhưng vẫn nghiêm chỉnh thứ tự không có vẻgì náo loạn mất trật tự. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Nước Đại Liêu ta lậpquốc đã hơn hai trăm năm, quốc uy vang dậy thiên hạ, lúc này tuy có nộiloạn nhưng không có vẻ gì bối rối, đủ biết Liêu chúa bình thời chỉ huyquân đội có phép tắc hẳn hòi”.Bỗng nghe tiếng chân ngựa dồn dập, đội tiền phong xích hậu quân2ra trước, tiếp theo là hai đội tả hữu tiên phong cũng lên đường, rồi tiềnquân, tả quân, hữu quân từng đội từng đội đi về hướng nam hồi kinh.Gia Luật Hồng Cơ nắm tay Tiêu Phong nói:- Mình ra xem thế nào!Hai người ra khỏi trướng, chỉ thấy trong đêm đen mỗi lá quân kỳđều có gắn một chiếc đèn lồng, đỏ, vàng, xanh, trắng màu sắc lấp lánh,hơn một chục vạn quân xuôi nam nhưng chỉ nghe tiếng vó ngựa lộp cộp,không một tiếng người. Tiêu Phong hết sức thán phục nghĩ thầm: “Trịquân như thế này thì trong thiên hạ còn ai địch nổi? Hôm đó hoàngthượng cậy mạnh đi săn một mình nên ta mới bắt được. Ví như đại quâncùng đi, người Nữ Chân tuy dũng mãnh thật nhưng ít cũng không chốngnổi với số đông.Hai người vừa ra khỏi trướng, các vệ sĩ lập tức rỡ lều, chỉ mộtthoáng đã đâu đó gọn gàng sạch sẽ, hành lý tùy theo nặng nhẹ mà chấtlên xe ngựa, xe lạc đà. Trung quân nguyên soái liền ra lệnh, mọi ngườilập tức khởi hành. Bắc Viện Đại Vương, Vu Việt, Thái Sư, Thái Phóbách quan theo hầu đằng trước đằng sau Gia Luật Hồng Cơ, mặt mày ainấy nghiêm trọng nhưng cũng không nói lời nào. Tin tức về vụ nổi loạntrong kinh tuy đã truyền ra nhưng nội vụ thế nào, tình huống ra sao hiệngiờ vẫn chưa rõ rệt.Đại đội nhân mã theo đường về nam được ba ngày, tối hôm đó vừađóng quân xong thì một tên thám tử phóng ngựa chạy đến bẩm với GiaLuật Hồng Cơ:- Nam Viện Đại Vương nổi loạn, chiếm cứ hoàng cung, từ hoàngthái hậu, hoàng hậu trở xuống đến các vương tử, công chúa cùng giaquyến bách quan đều đã bị chúng bắt giữ cả rồi.Gia Luật Hồng Cơ hoảng hốt, vẻ mặt lập tức biến sắc.Việc quân quốc trọng sự nước Liêu do hai viện Nam Bắc chia racáng đáng. Lần này Bắc Viện Đại Vương tùy giá đi săn để Nam ViệnĐại Vương ở lại trấn thủ kinh thành. Nam Viện Đại Vương Gia LuậtNiết Lỗ Cổ, tước phong Sở Vương, bản thân y không nói làm gì nhưngcha y Gia Luật Trọng Nguyên, đương kim Hoàng thái thúc, quan phongThiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, ấy mới thực là đáng ngại.Ông nội của Gia Luật Hồng Cơ là Gia Luật Long Tự, Liêu sử gọi làThánh Tông. Con trai trưởng của Thánh Tông là Tông Chân, con trai thứlà Trọng Nguyên. Tông Chân tính nết hiền lành, bụng dạ rộng rãi cònTrọng Nguyên lại rất võ dũng, có tài thao lược. Khi Thánh Tông băng hàcó di mệnh truyền ngôi cho con trưởng Tông Chân. Thế nhưng hoànghậu lại thương con trai thứ hơn nên âm mưu lập Trọng Nguyên lên ngôi.Nước Liêu từ xưa tới nay, hoàng thái hậu quyền thế rất lớn thành thửngôi vua của Tông Chân xem ra không vững, ngay cả tính mạng cũngkhó bảo toàn. Thế nhưng Trọng Nguyên đem mật mưu của mẫu hậu báocho huynh trưởng khiến cho bao nhiêu tính toán của hoàng thái hậu đềukhông thành. Tông Chân vì chuyện đó nên đối với em cực kỳ cảm kích,lập Trọng Nguyên lên làm Hoàng thái đệ, có nghĩa là sau này sẽ truyềnngôi cho ông ta để báo đền ân đức.Liêu sử gọi Gia Luật Tông Chân là Hưng Tông, nhưng khi ông taqua đời, hoàng vị lại không truyền cho Hoàng thái đệ Trọng Nguyên, màlại truyền cho con ruột là Hồng Cơ.Sau khi Gia Luật Hồng Cơ tiếp vị, trong bụng cũng thấy bất an, nênphong cho Trọng Nguyên làm Hoàng thái thúc, để minh định rằng chúmình sẽ kế thừa ngôi vua của nước Liêu, lại phong thêm chức Thiên HạBinh Mã Đại Nguyên Soái, lúc lâm triều miễn lạy, miễn xưng tên, bancho kim khoán thệ thư, mũ bốn chỏm, áo bào hai màu trong triều phảinói là người được tôn sủng bậc nhất. Con ông ta là Niết Lỗ Cổ đượcphong Sở Vương, chấp chưởng mọi việc quân chính yếu vụ Nam Việnnên được gọi là Nam Viện Đại Vương.Năm xưa Gia Luật Trọng Nguyên rõ ràng là được ngôi vua nhưngnhường cho huynh trưởng đủ biết ông ta là người trọng nghĩa khí, lại tốtnhịn. Mỗi khi Gia Luật Hồng Cơ ra ngoài đi săn, bao nhiêu việc quânquốc trọng vụ ở kinh thành đều giao cho Hoàng thái thúc, không nghingại chút nào. Bây giờ nghe tin truyền đến kẻ mưu phản là Nam ViệnĐại Vương Gia Luật Niết Lỗ Cổ, Gia Luật Hồng Cơ vừa lo lắng vừa kinhhoàng, vốn biết tính tình Niết Lỗ Cổ hung ác bạo ngược, xử sự rất là tànnhẫn, nếu y mưu phản thì cha y ắt không đứng ngoài.Bắc Viện Đại Vương tâu rằng:- Bệ hạ đừng lo vội, Hoàng thái thúc ắt nhìn vấn đề rõ ràng, khôngthể nào tha cho tên nghịch tử phạm thượng tạo phản, không chừng lúcnày đã đem quân bình loạn rồi.Gia Luật Hồng Cơ đáp:- Cũng mong là thế.Mọi người ăn cơm tối xong, tên thám tử thứ hai lại đến bẩm báo:- Nam Viện Đại Vương lập Hoàng thái thúc lên làm vua, đã rachiếu cáo tri thiên hạ.Y không dám tâu tiếp phần bên dưới, chỉ hai tay dâng lên chiếu củatân hoàng đế. Hồng Cơ cầm lấy xem qua thấy chiếu thư tố cáo đích danhGia Luật Hồng Cơ là soán vị ngụy đế, nói là tiên đế đã lập Gia LuậtTrọng Nguyên làm Hoàng thái đệ, trong hai mươi bốn năm ai ai cũngbiết, nhưng khi băng hà, Gia Luật Hồng Cơ sửa di chiếu, ăn trộm ngôiđại bảo, người người ai ai cũng phẫn nộ, hiện Hoàng thái đệ đã chính vịlên làm vua, đốc suất binh mã thiên hạ đi trừ nghịch ngụy...Gia Luật Hồng Cơ trong cơn cuồng nộ, cầm chiếu thư vứt luôn vàođống lửa, nhưng trong bụng cực kỳ lo lắng nghĩ thầm: “Đạo ngụy chiếunày lời đanh thép đâu ra đấy, quân dân Liêu quốc xem chỉ e lòng ngườihoang mang. Hoàng thái thúc ở địa vị Thiên Hạ Binh Mã Đại NguyênSoái, trong tay cầm binh phù, có thể điều động hơn tám mươi vạn binhmã, chưa kể thêm quân dưới tay con ông ta là Nam Viện Đại Vương. Ởđây tùy giá ta chỉ có chưa đầy mười vạn, quả bất địch chúng, làm thếnào bây giờ đây?”. Tối hôm đó ông trằn trọc cả đêm, không sao ngủđược.3Tiêu Phong nghe thấy Liêu đế định phong cho ông một chức quanđã toan nhân lúc đêm khuya dẫn theo A Tử không từ biệt lẻn đi, thếnhưng lúc này thấy nghĩa huynh gặp cảnh nguy nan, chẳng nỡ bỏ rơi ôngta, bằng giá nào cũng phải ra tay giúp nhau một chuyến cho khỏi phụtấm lòng anh em kết nghĩa. Đêm hôm đó ông ra ngoài doanh dạo chơi,nghe thấy các quan binh thì thầm to nhỏ, đều nói cha mẹ vợ con đang ởThượng Kinh bị Hoàng thái thúc bắt giữ cả, e rằng tính mạng không còn.Có kẻ nghĩ đến gia đình, đột nhiên khóc rống lên. Tiếng khóc dao độnglòng người, quan binh khác trong doanh đồng cảnh ngộ cũng không ít kẻsụt sùi. Quan tướng thống binh tuy cực lực ngăn trở, chém đầu mấy kẻkhóc to hơn cả làm gương nhưng cũng không sao dứt hết được.Gia Luật Hồng Cơ nghe thấy tiếng khóc vang động biết rằng lòngquân có chiều ly tán, lại càng lo lắng.Sáng sớm hôm sau, thám tử lại đến báo rằng Hoàng thái thúc và SởVương dẫn binh năm mươi vạn, đang tiến lên phía bắc mưu toan phạmgiá. Hồng Cơ nghĩ thầm: “Việc đến nước này chỉ có tiến chứ không cònđường lui, nếu như bại trận thì cũng đành một phen tử chiến cho xong”.Ông lập tức chiêu tập bách quan để thương nghị. Quần thần ai nấy mộtlòng trung thành với Gia Luật Hồng Cơ, nguyện cùng chết với chủ nhưngchỉ lo lòng quân không còn vững chãi.Hồng Cơ truyền lệnh xuống:Tất cả các quan binh hãy ra sức bình nghịch thảo tặc, khi dẹp yênđược giặc rồi, ngoài việc thăng quan còn được trọng thưởng.Ông mặc giáp trụ bằng vàng, tự mình đốc suất ba quân nghinh chiếnvới quân của Hoàng thái thúc. Các quan binh thấy hoàng thượng tự mìnhcầm quân ra chống địch lập tức dũng khí bùng lên, hô vạn tuế ba lầnquyết lấy cái chết báo đền ơn chúa. Mười vạn quân chia thành bốn bộphận tiền quân, tả quân, hữu quân, trung quân, binh giáp sáng choangtiến về phía nam, thêm những tiểu đội du kỵ đi tuần ở hai bên.Tiêu Phong cũng đeo cung cầm mâu đi sau Gia Luật Hồng Cơ đóngvai hộ vệ tùy giá. Thất Lý dẫn một đội Phi Hùng binh bảo hộ cho A Tử ởhậu quân. Tiêu Phong thấy Gia Luật Hồng Cơ lông mày nhăn tít lại, biếtông chưa có được kế hoạch gì trong trận chiến này.Quân đi đến giữa trưa bỗng nghe đằng trước tiếng tù và nổi lên.Tướng chỉ huy trung quân ra lệnh:- Xuống ngựa!Các kỵ binh ai nấy nhảy xuống, tay cầm cương dẫn ngựa đi, chỉ cònGia Luật Hồng Cơ và các đại thần là còn ngồi trên yên. Tiêu Phongkhông hiểu sao các kỵ binh lại hạ mã, còn đang thắc mắc, Gia LuậtHồng Cơ cười hỏi:- Huynh đệ ở tại Trung Nguyên lâu ngày nên không biết phươngpháp hành quân của người Khất Đan, phải không?Tiêu Phong đáp:- Thần đang mong được bệ hạ chỉ điểm.Hồng Cơ cười đáp:- Ha ha, cái hai chữ bệ hạ kia không biết có còn được tới lúc mặttrời lặn ngày hôm nay nữa hay không? Ta với ngươi dùng tình anh emmà xưng hô, việc gì phải gọi là bệ hạ?Tiêu Phong nghe tiếng cười của ông nhuốm vẻ cay đắng bèn nói:- Hai bên chưa giao tranh, bệ hạ hà tất phải lo lắng quá như vậy.Hồng Cơ nói:- Giao phong trên đất bằng, quan trọng nhất là sức ngựa, sức ngườichỉ đứng hàng thứ hai.Tiêu Phong bấy giờ mới hiểu nói:- À, thì ra thế! Kỵ binh xuống ngựa để cho tọa kỵ khỏi mệt mỏi.Hồng Cơ gật đầu nói:- Dưỡng sức cho ngựa khi lâm địch xung phong hãm trận vẫn cònkhỏe như lúc đầu. Người Khất Đan đông chinh tây thảo, đánh đâu thắngđó chính là nhờ cái bí quyết quan trọng này.Ông ta nói tới đây, từ xa xa đằng trước bụi bay mù mịt, bốc lên caođến mươi trượng, chẳng khác gì một đám mây vàng cuồn cuộn kéo tới.Hồng Cơ chỉ roi về phía đó nói:- Hoàng thái thúc và Sở Vương đều chinh chiến lâu năm, là nhữngtướng tài của nước Liêu ta sao lại xua binh kéo đến ầm ầm, không dưỡngsức cho ngựa là sao? Hừ, thì ra bọn chúng hữu thị vô khủng4 cho rằng thểnào cũng thắng nên không úy kỵ gì cả.Ông còn đang trù trừ đã nghe tù và tả quân và hữu quân cùng trổilên. Tiêu Phong đưa mắt nhìn thấy phía đông cũng có hai cánh quân,phía tây cũng có hai cánh quân, địch từ năm phía công tới. Gia LuậtHồng Cơ mặt liền biến sắc quay sang vị tướng chỉ huy trung quân ralệnh:- Kết trận lập trại mau!Trung quân tướng quân đáp lời:- Tuân lệnh!Y giục ngựa chạy ra truyền lệnh, lập tức tiền quân, tả quân, hữuquân cùng quay đầu lại đồng thời một toán quân dùng búa đóng các cộtdùng để dựng bì thất đại trướng xuống, căng da lên, bốn bề dựng chông,chỉ chốc lát đã ghép gỗ thành một bức tường cực lớn giữa thảo nguyên,tiền hậu tả hữu chỗ nào cũng có kỵ binh trấn thủ, mấy vạn cung thủ ẩnsau thành, cung trong tay sẵn sàng, đợi giờ buông tên.Tiêu Phong nhíu mày nghĩ thầm: “Trận đại chiến này dù cho aithắng ai bại thì người Khất Đan đồng tộc của ta cũng thây đầy đồng nội.Hay hơn hết vẫn là nghĩa huynh đắc thắng, nếu như chẳng may thua trậnthì ta cũng cố tìm cách cứu cho được nghĩa huynh và A Tử đến được nơian toàn, còn chuyện có còn làm hoàng đế hay không cũng chẳng sao”.Doanh trại của Liêu đế kết xong chưa bao lâu thì đội tiền phong củaloạn quân đã tới nhưng không tiến lên khiêu chiến mà dừng lại xa xa nơicung nỏ bắn không tới được. Thế nhưng vẫn nghe tiếng trống tiếng kènliên miên bất tuyệt, từng đội, từng đội loạn quân tiến đến vây quanh,bốn phương tám hướng chỗ nào cũng kết thành trận thế. Tiêu Phong đưamắt nhìn ra thấy đầy mặt đất chỗ nào cũng là quân địch không biết đâulà cùng nghĩ thầm: “Binh thế nghĩa huynh kém xa, quả bất địch chúng,xem chừng thua mất thôi. Trời sáng không tiện xung đột trùng vây đàotẩu, chỉ còn nước cố giữ cho đến tối lúc đó ta tìm cách cứu y”. Thế nhưngbóng nắng những cây gỗ đóng trại chiếu xuống đất còn ngắn ngủn, mặttrời đang chói chang chỉ mới xế trưa một chút.Chỉ nghe tiếng cạp cạp cạp mấy tiếng, một đàn vịt nước bay thànhđội giữa lưng trời. Gia Luật Hồng Cơ ngửng đầu nhìn ngơ ngẩn, cườigượng nói:- Chỉ có nước biến thành con nhạn chứ có chắp cánh cũng khôngbay khỏi nơi đây được.Bắc Viện Đại Vương và Trung quân tướng quân nhìn nhau biến sắc,biết là hoàng đế thấy binh thế loạn quân trong lòng khiếp sợ. Quân địchđánh trống vang rền, mấy trăm chiếc trống da cùng gõ một lượt. Tướngchỉ huy trung quân hét lớn:- Đánh trống!Mấy trăm chiếc trống trong ngự doanh cũng tùng tùng vang lên.Phía bên kia tiếng trống bỗng ngưng bặt, mấy vạn kỵ binh gầm thét vangtrời dậy đất, cầm mâu xông thẳng qua. Khi thấy tiền phong quân củađịch sắp tới nơi, lệnh kỳ của Trung quân tướng quân phất xuống, tiếngtrống của ngự doanh lập tức ngừng, mấy vạn mũi tên đồng thời bắn ra,quân tiền phong của địch lả tả ngã xuống. Thế nhưng quân địch kẻ trướcngã người sau tiến lên, quân mã đi trước biến thành tấm mộc chắn chokẻ đi sau. Bộ binh cung tiễn của địch có thuẫn bài hộ thân xông được tớinơi bắn tên vào ngự doanh.Gia Luật Hồng Cơ lúc đầu quả có hơi khiếp sợ nhưng khi tiếp chiếnrồi, dũng khí lập tức tăng gia gấp bội, đứng trên cao tay cầm trường đao,ra lệnh chỉ huy. Tướng sĩ ngự doanh thấy hoàng thượng đích thân đốcchiến đều hô lớn:- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!Bên địch nghe thấy “Vạn tuế!” ngẩng đầu lên thấy Gia Luật HồngCơ hoàng bào kim giáp, đứng ngay tại đài cao trong ngự doanh, nhất thờisợ uy của ông nên ngần ngừ không dám tiến. Hồng Cơ thấy có dịp mayliền quát lớn:- Kỵ binh tả quân xông ra vây lại.Tả quân do Bắc Viện Khu Mật Sứ chỉ huy, nghe thấy hoàng thượngra lệnh, ba vạn kỵ binh liền từ ngang hông đánh ra vây quân địch. Loạnquân còn đang do dự, ngự doanh quân đã tới nơi, trận thế lập tức đạiloạn. Trống của ngự doanh quân đánh liên hồi như sấm, quân địch chỉtiếp chiến được một lát phải rút về, ngự doanh quân liền xông lên truysát, khí thế cực kỳ hung tợn.Tiêu Phong mừng lắm kêu lên:- Đại ca, trận này mình đại thắng rồi.Gia Luật Hồng Cơ xuống đài, nhảy lên ngựa đích thân đem quântiếp viện. Đột nhiên nghe tiếng tù và nổi lên, chủ lực của quân phảnloạn xông tới, tiền phong quân liền quay lại đánh, chỉ trong một thoángvũ tiễn trường mâu phóng tới vèo vèo, tiếng hò hét vang động cả bầutrời, máu me vung vãi. Tiêu Phong xem mà trong bụng hãi thầm: “Cảnhác đấu như thế này ta bình sinh chưa từng thấy bao giờ. Một người dù võcông thiên hạ vô địch, vào trong chốn thiên quân vạn mã thì cũng chẳngdùng được vào việc gì, cùng lắm cũng chỉ tự bảo vệ được mình là may.Cảnh đại quân giao chiến với cảnh tỉ đấu trong võ lâm, không thể nào cóthể so sánh với nhau được”.Bỗng nghe tiếng phèng la từ phía sau phản quân vang lên ra hiệuthu binh. Kỵ binh của đối phương rút lui rồi, tên chặn đường liền bắn ranhư mưa, Trung Quân tướng quân và Bắc Viện Khu Mật Sứ ba lần xungphong nhưng không qua khỏi được trận thế của địch, ngược lại còn bịbắn chết mấy ngàn binh sĩ. Gia Luật Hồng Cơ nói:- Sĩ tốt chết nhiều quá, tạm thời thu binh.Lập tức ngự doanh quân cũng gióng chiêng thu binh.Phản quân thấy thế bèn phái hai đội kỵ binh xông đến tập kíchnhưng trung quân đã phòng bị trước, giả như thua chạy, hai cánh quânliền đánh ập vào vây luôn ba nghìn quan quân vào giữa, còn mấy trămngười khác xuống ngựa đầu hàng. Hồng Cơ vẫy tay một cái, ngự doanhquân liền đâm trường mâu ra, giết sạch mấy trăm người. Trận ác đấu đóchưa đầy một giờ nhưng chém giết nhau cực kỳ thảm khốc.Chủ lực hai bên đều lui lại vài chục trượng, khoảng đất trống giữahai bên đầy xác người, những người bị thương rên rỉ kêu la thật là thêthảm. Lại thấy hai bên mỗi bên xông ra một đội áo đen khoảng ba trămngười, ngự doanh quân đầu đội mũ vàng còn bên địch đầu đội mũ trắngkiểm tra những người bị thương. Tiêu Phong tưởng những người này ratìm người bị thương để cứu chữa, nào ngờ những quan binh áo đen kia rútphắt trường đao, giết sạch thương binh của đối phương. Những người bịthương chết cả rồi, sáu trăm người đó rống lên một tiếng hai bên liềnđấu với nhau.Sáu trăm hắc y quân võ công ai nấy không phải dở, trường đao lấploáng, ra sức ác đấu, chẳng mấy chốc đã có hai trăm người bị chém chếtlăn ra. Những người áo đen đội mũ vàng thuộc đội ngự doanh võ côngtương đối cao hơn, số bị giết chỉ độ vài chục người khiến cục thế biếnthành hai ba người đánh một và như thế việc thắng phụ đã rõ ràng. Đấuthêm một lúc nữa, biến thành ba bốn người hợp đấu một người. Thếnhưng quan binh hai bên chỉ hò hét trợ oai, mấy chục vạn quân phảnloạn tụ thủ bàng quan chứ không cho thêm người ra tăng viện. Cuối cùngba trăm phản quân áo đen mũ trắng đều bị giết sạch, ngự doanh quâncòn sống sót khoảng hai trăm kéo về. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Chắc làngười Liêu có cái phép tắc như thế”.Lần ác đấu dọn dẹp chiến trường này tuy qui mô không lớn như lầntrước nhưng lại kinh tâm động phách hơn nhiều. Hồng Cơ giơ cao trườngđao, lớn tiếng nói:- Quân phản loạn tuy đông nhưng không có chí chiến đấu. Đánhthêm một trận nữa, bọn chúng ắt phải thua chạy mà thôi.Quân ngự doanh cùng la to:- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!Bỗng từ phía trong phản quân có tiếng tù và, năm người cưỡi ngựachầm chậm đi ra, người đi giữa hai tay bưng một mảnh da cừu, lớn tiếngđọc bản chiếu thư của Hoàng thái thúc ban bố:Gia Luật Hồng Cơ soán vị, là một ngụy quân, hiện nay Hoàng tháithúc đã lên ngôi chính thống. Phàm là quan binh trung thành của nướcLiêu ta thì ngay hôm nay phải về kinh qui phục, ai nấy được thăng bacấp...Quân ngự doanh lập tức có hơn một chục binh sĩ bắn tên ra, nghekêu vút vút. Bốn gã đứng bên liền giơ thuẫn lên bảo vệ. Gã kia vẫn tiếptục đọc, đột nhiên năm con ngựa cùng bị bắn ngã, nhưng năm người vẫnđứng nấp sau thuẫn bài đọc cho hết “chiếu thư” của Hoàng thái thúc, lúcđó mới quay về.Bắc Viện Đại Vương thấy thuộc hạ nghe ngụy chiếu xong có vẻđộng lòng liền quát lớn:- Ra chửi lại đi!Ba chục tên lính liền bước ra hơn chục trượng, hai chục người cầmthuẫn bài bảo hộ, còn lại là mười tên “thợ chửi”, đứa nào cũng mồm togiọng lớn, tên thứ nhất liền bắt đầu, nào là “phản quốc gian tặc, chếtkhông có đất mà chôn”... tên thứ hai lại tiếp, đến sau toàn những câuhết sức thô tục. Tiếng Khất Đan Tiêu Phong biết chẳng bao nhiêu, ngôntừ của những tay “thợ chửi” này ông phần lớn không hiểu nhưng thấyGia Luật Hồng Cơ luôn luôn gật gù, có vẻ thích thú, ắt là những “mạthủ” này chửi cũng có đầu có đuôi.Tiêu Phong nhìn qua phía trận thế bên địch, thấy xa xa dưới lọngvàng tiết mao rực rỡ có hai người cưỡi ngựa, tay cầm roi chỉ trỏ. Mộtngười toàn thân hoàng bào, đầu đội mũ xung thiên, râu hoa râm dài, cònngười kia mặc hoàng kim giáp trụ, gương mặt gầy choắt, dáng điệu tinhanh. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Xem ra hai người này hẳn là cha conHoàng thái thúc và Sở Vương rồi”.Đột nhiên mười tên “thợ chửi” kia hạ giọng thì thầm bàn tán mộthồi, rồi cùng cất cao giọng vạch trần những chuyện xấu xa của Hoàngthái thúc và Sở Vương. Hoàng thái thúc dường như là người đứng đắn,không có chuyện gì có thể bới móc thành ra cả mười tên chỉ lôi toànchuyện Sở Vương, nói y gian dâm phi tử của phụ thân, cậy quyền thếcha làm điều càn rỡ. Những lời đó hiển nhiên cốt để đâm thọc, ly giáncha con. Cả mười người cùng cao giọng, luận điệu cũng na ná như nhautruyền ra xa đến mấy dặm nên trong đám mấy chục vạn quân không ítngười nghe rõ ràng.Sở Vương giơ roi vẫy một cái, phản quân cùng gào lên một lượt,người nào cũng a a ầm ỹ, ồn ào rức lác lập tức át hết giọng mười tên“thợ chửi” kia.Hai bên loạn lên một hồi, bên địch bỗng tẽ thành hai, đẩy ra mấychục chiếc xe đến trước quân ngự doanh thì ngừng lại. Những quân línhđẩy xe lôi từ trong xa ra mấy chục người đàn bà, có người thì tóc trắngnhư bông, có người tuổi còn non choẹt, quần áo ai nấy cực kỳ sang trọng.Những người đó vừa ra khỏi xe, tiếng chửi hai bên lập tức ngừng bặt.Gia Luật Hồng Cơ kêu lên:- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Thể nào con cũng sẽ bắt bọn phản đồ, băm chúngra thành vạn mảnh để cho mẹ vui lòng hả dạ.Bà lão tóc bạc kia chính là Tiêu thái hậu, mẹ của Gia Luật HồngCơ tức đương kim Hoàng Thái Hậu, ngoài ra là Tiêu hoàng hậu và cácphi tần, công chúa. Hoàng thái thúc và Sở Vương thừa cơ Hồng Cơ rangoài đi săn nổi loạn, vây chặt cung cấm bắt Hoàng thái hậu và tất cảnhững người kia.Hoàng thái hậu lớn tiếng nói:- Bệ hạ đừng nghĩ gì đến mẹ già vợ con, cứ ra sức trừ loạn giết giặcđi.Mấy chục tên quân sĩ liền rút trường đao nhứ vào cổ các hậu phi,những phi tần tuổi trẻ ai nấy kinh hãi khóc òa lên. Gia Luật Hồng Cơ nổigiận, quát lên:- Bắn chết bọn đàn bà đang khóc cho ta!Chỉ nghe vèo vèo, hơn chục mũi vũ tiễn bắn ra, những phi tần đangkhóc bị trúng tên ngã xuống chết ngay. Hoàng hậu reo lên:- Bệ hạ bắn giỏi lắm, giỏi lắm! Cơ nghiệp tổ tông không thể nào đểhủy diệt trong tay gian tặc được.Sở Vương thấy Hoàng thái hậu và Hoàng hậu đều cứng cổ như thế,không thể bức bách được Hồng Cơ, ngược lại còn làm dao động quântâm bên mình bèn ra lệnh:- Đẩy bọn đàn bà lên xe, lui lại.Các binh sĩ liền áp giải Hoàng thái hậu, Hoàng hậu mọi người lênxe đẩy về phía sau. Sở Vương lại hạ lệnh:- Đem gia quyến quân địch ra.Chỉ nghe tu tu tu tiếng còi tre thổi lên nghe thật thê lương, quân mãlại giạt sang hai bên, rồi tiếng xích kêu loảng xoảng không ngớt, mộtđoàn người già trẻ lớn bé từ phía sau được đưa ra. Chỉ giây lát tiếngkhóc hai bên vang dậy. Thì ra đây là gia quyến của ngự doanh quân.Ngự doanh quân vốn là quân sĩ thân tín của Liêu đế, Gia Luật Hồng Cơđặc biệt ưu đãi nên cho gia đình của họ ở trong kinh thành, một là để chobinh lính cảm kích, khi có việc ra sức liều thân, thứ nữa cũng để canhchừng khiến đội quân tinh nhuệ này xuất chinh không dám hai lòng, ngờđâu lần này đi săn mầm họa lại ở ngay sát nách. Gia nhân quyến thuộccủa ngự doanh quân phải đến hơn hai chục vạn người, giải đến trận tiềnbất quá chỉ chừng ba vạn, trong đó vô khối người bị bắt oan nhưng chưaphân biện được thành thử bồng con bế cháu, người nọ níu người kia loạncả lên.Một tên tướng của Sở Vương giục ngựa chạy ra lớn tiếng nói:- Chúng quan binh ngự doanh quân nghe đây: Người nhà các ngươilớn nhỏ đã bị bắt cả rồi, ai đầu hàng thì được xum họp với gia đình,thăng quan ba cấp lại có thưởng. Còn như không đầu hàng thì tân hoàngđế đã có chỉ dụ sẽ giết sạch hết gia quyến chúng bay.Người Khất Đan xưa nay tàn nhẫn hiếu sát, nay nói đến “giết sạch”thì không phải là chuyện dọa xuông. Trong đám ngự doanh quân cóngười nhận ra thân thuộc mình “Cha ơi, mẹ ơi, con ơi, mình ơi, em ơi...”hai bên gọi nhau ơi ới rầm rĩ.Trong đám phản quân trống đánh vang lừng, hai nghìn đao phủ thủhung hăng bước ra, tay cầm đao sáng quắc. Tiếng trống vừa ngừng lại,hai nghìn thanh đao cùng giơ lên, nhắm ngay đầu gia thuộc của ngựdoanh quân. Gã tướng quân kia lại quát lên:- Kẻ nào đầu hàng tân hoàng đế thì có trọng thưởng, bằng không,bao nhiêu người thân bị giết sạch.Y giơ tay lên, tiếng trống lại đánh inh ỏi. Ngự doanh quân biết rằngmột khi y phất tay, tiếng trống sẽ ngừng, hai nghìn thanh đao sáng quắckia sẽ chém xuống. Đám thân binh kia xưa nay trung thành với Gia LuậtHồng Cơ, dẫu Hoàng thái thúc và Sở Vương có đem “thăng quan” “trọngthưởng” ra dụ, cũng không ăn thua, nhưng lúc này thấy cha mẹ vợ convươn cổ chờ chém, làm gì mà không hoảng sợ?Tiếng trống vẫn tùng tùng không ngớt, tim trong lồng ngực đám ngựdoanh quân cũng thình thình đập theo. Đột nhiên trong đám quân có kẻkêu lên:- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đừng giết mẹ tôi!Y quăng trường mâu xuống, chạy bổ nhào về một bà lão trong đámđịch quân. Vút một tiếng, một mũi tên từ phía ngự doanh quân bắn ra,trúng ngay giữa lưng người nọ. Người đó chưa chết ngay vẫn còn tiếp tụclao về phía người mẹ. Chỉ nghe thấy tiếng ”Mẹ ơi! Con ơi!” ồn ào vangdậy, mấy trăm người trong ngự doanh quân cùng chạy ùa lên. Nhữngtướng lãnh thân tín của Gia Luật Hồng Cơ rút kiếm chém loạn xạ nhưnglàm sao ngăn nổi? Mấy trăm người đó chạy qua rồi, chẳng mấy chốcthành mấy nghìn người. Sau mấy nghìn người đó trận thế liền hỗn loạn,trong số mười lăm vạn thân quân của nhà vua có đến sáu bảy vạn ngườiqua bên kia.Gia Luật Hồng Cơ thở dài một tiếng biết rằng đại thế đã hỏng, thừacơ thân quân gặp gỡ gia quyến tình hình đang náo loạn chặn lối đốiphương lập tức ra lệnh:- Lui quân về phía đất bằng trên núi cao mạn tây bắc.Các tướng trong quân lập tức truyền lệnh ra, số chưa chịu hàng cũngcòn khoảng hơn tám vạn người, hậu quân đổi thành tiền quân, rút lui vềhướng tây bắc. Sở Vương vội vàng sai kỵ binh đuổi theo nhưng trênchiến trường toàn là đàn bà trẻ con và người già yếu, ngựa chạy khôngnhanh được, đến khi dẹp được bọn họ ra thì Gia Luật Hồng Cơ cùng ngựdoanh quân đã đi xa rồi.Tám vạn thân quân khi đến được chân núi thì đã về chiều, quân sĩvừa đói vừa mệt, đóng trại ở ngang sườn núi, từ cao trông xuống để làmthế phòng ngự. Sau khi doanh trại đã xong, chưa kịp nấu cơm thì SởVương đã dẫn quân tinh nhuệ đến chặn dưới chân núi, lập tức đánh lên.Quân ngự doanh bắn tên lăn đá xuống như mưa, đẩy lùi quân phản loạn.Sở Vương thấy từ dưới công lên không có lợi nên đành thu binh, andoanh ở chân núi.Tối hôm đó, Gia Luật Hồng Cơ đứng cạnh mỏm núi nhìn về phíanam thấy lửa trong trại phản quân đầy như đom đóm, xa xa lại có ba conrồng lửa ngoằn ngoèo, đó là ba đạo quân kéo đến tiếp viện vi công.Hồng Cơ trong lòng buồn bã, đang định vào trướng thì Bắc Viện KhuMật Sứ đến bẩm:- Một vạn năm nghìn quân của thần đã chạy xuống dưới núi đầuhàng quân phản nghịch. Thần trị quân không ra gì, thật đáng chết.Gia Luật Hồng Cơ xua tay, lắc đầu nói:- Cái dó không phải lỗi nhà ngươi, thôi xuống đi nghỉ.Ông quay đầu lại thấy Tiêu Phong đang xuất thần nhìn về phía xaxa bèn nói:- Khi trời sáng, phản quân sẽ đem toàn lực đánh lên, chúng mình sẽbị bắt cả. Ta là vua một nước, không thể nào chịu nhục với bọn phản đồ,đành tự vẫn báo đền xã tắc. Huynh đệ nhân lúc trời tối xông ra đi, ngươivõ nghệ cao cường, phản quân không ngăn nổi đâu.Ông nói tới đây vẻ mặt cực kỳ buồn bã, lại tiếp:- Ta vốn định phong cho ngươi một chức quan thật lớn để hưởng phúquí, có ngờ đâu người anh này cái thân cũng chẳng bảo toàn được, lạilàm lụy đến cả ngươi.Tiêu Phong đáp:- Đại ca, đại trượng phu lúc co lúc duỗi, hôm nay chiến trận khônglợi, để tiểu đệ bảo vệ đại ca ra khỏi nơi đây, chiêu tập bộ thuộc cũ rồilại tính sau.Hồng Cơ lắc đầu:- Đến mẹ già vợ con ta còn không bảo vệ nổi, nói gì đến đại trượngphu? Dưới mắt người Khất Đan, kẻ thắng là kẻ anh hùng, kẻ thua là kẻphản nghịch. Ta đã thua sạch rồi còn cách gì ngoi lên nổi nữa? Ngươihãy một mình đi thôi.Tiêu Phong biết ông ta thực tình liền khẳng khái đáp:- Nếu đã thế thì tiểu đệ nguyện cùng với ca ca, ngày mai một trậntử chiến với bọn phản khấu. Ca ca và đệ nghĩa kết kim lan, ca ca làhoàng đế cũng vậy, là dân thường cũng vậy, đối với Tiêu mỗ cũng đềulà nghĩa huynh. Huynh trưởng có nạn thì người em này nguyện cùng anhđồng sinh cộng tử chứ lẽ nào lại bỏ chạy bao giờ?Gia Luật Hồng Cơ nước mắt rưng rưng, nắm chặt hai tay ông nói:- Hảo huynh đệ, cám ơn em.Tiêu Phong quay trở vào trong trướng thấy A Tử nằm co tại mộtgóc, mở tròn đôi mắt to, hóa ra vẫn chưa ngủ. A Tử hỏi:- Tỉ phu có giận em không?Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi lại:- Giận ngươi chuyện gì?A Tử đáp:- Cũng tại em chẳng ra đâu, nếu như em không đòi ra đại thảonguyên du ngoạn thì anh đâu có bị khốn khổ ở nơi đây. Tỉ phu, chúngmình sẽ chết ở đây có phải không?Ánh lửa từ bên ngoài lều chiếu lên mặt nàng, trong vẻ xanh xao cóthoáng một chút hồng đầy vẻ ngây thơ trẻ con. Tiêu Phong trong lòngcực kỳ thương xót dịu dàng đáp:- Ta lẽ nào lại trách em? Nếu như ta không đả thương cô thì chúngmình đâu có đến chỗ này.A Tử mỉm cười nói:- Nếu không vì em bắn kim độc vào anh thì anh đâu có đả thươngem.Tiêu Phong giơ bàn tay thô kệch vuốt tóc nàng. A Tử bị trọngthương rồi, tóc rụng đến quá nửa, vừa vàng vừa thưa. Tiêu Phong thở dàimột tiếng nói:- Em còn nhỏ quá vậy mà theo ta chi cho khổ.A Tử nói:- Tỉ phu ơi, trước kia em không hiểu vì lẽ gì tỉ tỉ lại thích anh, bâygiờ thì em hiểu rồi.Tiêu Phong nghĩ thầm: “Chị cô đối với ta tình nghĩa thật sâu nặng,một đứa bé con như cô thì biết gì. Thực ra, vì cớ gì A Châu lại yêu mộtkẻ thô lỗ như ta, chính ta cũng còn chưa rõ thì ngươi làm sao mà hiểuđược đây?”. Ông nghĩ tới đây buồn bã lắc đầu.A Tử nghiêng ngó nhìn ông rồi nói:- Tỉ phu có đoán được vì sao hôm đó em lại bắn độc châm vào anhchưa? Em thực chẳng muốn bắn chết anh mà chỉ cốt anh không còn cửđộng được để em được hầu hạ anh thôi.Tiêu Phong lạ lùng:- Thế để làm gì?A Tử mỉm cười đáp:- Anh không cử động được thì mãi mãi không bao giờ xa em. Nếukhông anh đâu có coi em vào đâu, lúc nào cũng bỏ em mà đi được,không ngó ngàng gì đến em nữa.Tiêu Phong nghe nàng nói thật rặt giọng trẻ con nhưng biết khôngphải bạ đâu nói đấy, cảm thấy chột dạ nghĩ thầm: “Thôi thì đằng nàosáng mai cũng chết hết, an ủi cô ta vài câu cũng chẳng sao”. Ông bènnói:- Em thật đúng là trẻ con. Nếu quả như cô muốn theo ta thì cứ nóithẳng lẽ nào ta lại không bằng lòng.Đôi mắt A Tử đột nhiên sáng bừng lên, vui mừng nói:- Tỉ phu ơi, sau khi em khỏi bệnh rồi, em muốn đi theo anh, mãi mãikhông quay lại với sư phụ và phái Tinh Tú nữa. Anh đừng bỏ rơi em nhé!Tiêu Phong biết cô ta đã gây đại họa tại phái Tinh Tú, quả thựcchẳng dám quay lại đâu nên cười nói:- Cô là truyền nhân đại sư tỉ của môn phái, nếu không quay về thìquần long vô thủ biết làm sao bây giờ?A Tử cười khanh khách đáp:- Để cho bọn chúng loạn bát nháo lên cũng hay. Em mặc kệ họ.Tiêu Phong cầm chiếc mền kéo lên đắp tới cổ cho cô gái, xong xuôirồi mới kiếm một góc trướng trải chăn da nằm ngủ. Lửa bên ngoài lúcmờ lúc tỏ, lấp loáng bất định nghe có tiếng khóc văng vẳng, biết là ngựdoanh quân nhớ người thân. Ai cũng biết một trận sáng mai tính mạng sẽchẳng còn, có điều trung với hoàng thượng nên không phản bội.Mới sớm hôm sau Tiêu Phong đã dậy rồi, dặn Thất Lý chuẩn bịngựa sẵn sàng lo cho A Tử, còn mình cũng xong xuôi, ăn một cân thịtcừu, uống ba cân rượu rồi đi ra ngoài sườn núi. Khi đó chung quanh trờicòn tối mịt, nhưng chẳng bao lâu phương đông đã ửng hồng, ngự doanhquân thổi tù và u u, tiếng leng keng của binh giáp võ khí chạm nhaukhông dứt. Trong doanh từng đội binh mã đi ra, thủ ngự những nơi xungyếu. Tiêu Phong từ cao nhìn xuống thấy phía đông, phía nam và phíađông nam ba mặt chỗ nào cũng đầy người, đều là phản quân cả. Ở phíaxa xa một làn sương trải dài, thành thử loạn quân không biết đâu là cuối.Ngay khi đó vầng thái dương từ chân trời nhô lên như một vòngcung tỏa ra thành muôn ngàn tia nắng chiếu thẳng vào màn bạch lộ,sương tan dần thấy ẩn dưới đám mây mù đâu đâu cũng là quân mã.Khắp nơi tiếng trống đánh vang rền, từ trong quân địch hai đội cầm cờvàng chạy ra, sau đó là Hoàng thái thúc và Sở Vương cưỡi ngựa đếndưới chân núi, cầm roi ngựa chỉ trỏ lên trên cao bàn tán.Gia Luật Hồng Cơ dẫn thị vệ đứng ngay sườn núi, thấy tình hình đócơn giận dâng lên, cầm ngay cung tiễn trong tay lính hầu giương thẳngcánh nhắm vào Sở Vương bắn ra một mũi tên. Từ trên cao nhìn xuốngtưởng chừng như hai bên không xa, thực ra còn cách đến mấy đường tênmới tới, mũi tên chưa được nửa đường thì đã hết sức, rơi xuống rồi.Sở Vương cười ha hả lớn tiếng nói:- Hồng Cơ, ngươi soán đoạt ngôi vua của cha ta, làm ngụy quân baonhiêu lâu rồi, bây giờ phải nhượng vị thôi. Ngươi mau mau đầu hàng chata sẽ tha cho khỏi chết, còn giả nhân giả nghĩa phong cho ngươi làmHoàng thái điệt nữa đấy! Ha ha ha!Mấy câu đó hiển nhiên mỉa mai Hồng Cơ phong Trọng Nguyên làmHoàng thái thúc chỉ là giả nhân giả nghĩa. Hồng Cơ cơn giận xung thiên,chửi lại:- Đồ phản tặc vô liêm sỉ, còn bẻo mép nữa ư?Bắc Viện Khu Mật Sứ kêu lên:- Chúa bị nhục thì bầy tôi đành phải chết! Chúa thượng đối với thầnơn nặng tày non, hôm nay chính là lúc bọn thần báo đền ơn nghĩa.Y liền dẫn ba nghìn thân binh, cùng gầm lên từ trên cao xôngxuống. Ba nghìn người đó đều là dũng sĩ trong bộ tộc Khất Đan, lần nàycó ý quyết tử thành thử một có thể đánh mười, chỉ nghe tiếng gào thétvang trời động đất, máu chảy thịt rơi. Ba nghìn người càng đánh càng ítdần, đến sau đều chết cả. Bắc Viện Khu Mật Sứ giết được vài người, rồitự cắt cổ mà chết. Hồng Cơ, Tiêu Phong cùng các đại thần từ trên caonhìn xuống thấy rõ ràng nhưng không làm sao cứu được nghĩ đến lòngtrung nghĩa của Bắc Viện Khu Mật Sứ, ai nấy đều nhỏ lệ.Sở Vương lại giục ngựa đến chân núi cười nói:- Hồng Cơ, ngươi có chịu hàng hay không thì bảo? Cái đám quânlưa thưa của ngươi thì làm được gì? Thủ hạ ngươi đều là dũng sĩ ĐạiLiêu, sao nỡ để họ phải chết theo ngươi? Là nam nhi đại trượng phu, hãycho đâu ra đấy, hàng thì hàng, chiến thì chiến, còn như biết rằng khí sốhết rồi, sao chưa tự vẫn để tạ thiên hạ, khỏi làm chết thêm sĩ tốt.Gia Luật Hồng Cơ thở dài một tiếng, hổ nhãn rưng rưng, rút đaocầm tay nói:- Giang sơn gấm vóc này thôi đành nhường cho cha con chúng bayvậy. Ngươi nói quả không sai, chúng ta chú cháu anh em, cốt nhục tươngtàn, việc gì phải làm chết thêm dũng sĩ Khất Đan.Nói xong ông giơ đao lên đâm vào cổ mình. Tiêu Phong vươn tay ra,đoạt ngay con dao nói:- Đại ca, kẻ anh hùng hảo hán có chết cũng chết nơi chiến trường,lẽ nào lại tự tận bao giờ?Hồng Cơ thở dài:- Huynh đệ, bao nhiêu tướng sĩ đây theo ta đã lâu, ta đành chết cònhơn là để cho họ phải vì ta mà bỏ mạng.Sở Vương lại lớn tiếng giục:- Hồng Cơ, ngươi còn chờ đến bao giờ mới tự vẫn?Ngọn roi trong tay y chỉ thảng vào mặt, thái độ cực kỳ phách lối.Tiêu Phong thấy y càng đến càng gần, trong lòng chợt động, nói nhỏ:- Đại ca nói chuyện cầm chừng với y, tiểu đệ lẻn tới gần, bắn y mộtmũi.Hồng Cơ biết ông tài nghệ cao cường, mừng rỡ nói:- Thế thì hay lắm, nếu bắn chết được y rồi ta có chết cũng nhắmmắt.Nói rồi cao giọng kêu lên:- Sở Vương, ta đãi cha con ngươi không bạc, nếu cha ngươi quảmuốn làm vua thì có gì là không được, việc gì phải làm chết bao nhiêudũng sĩ, dân đen bản quốc, làm tổn thương nguyên khí cho nước ĐạiLiêu?Tiêu Phong cầm một bộ cung cứng, lấy mười mũi lang nha trườngtiễn, dẫn một con tuấn mã len lén qua bên núi, rùn người xuống chuidưới bụng ngựa, hai chân quặp vào yên, lấy gót chân dậm một cái, convật liền chạy thẳng xuống.Phản quân dưới núi thấy một con ngựa trên lưng không có người, lạitưởng bị sút dây cương đi lạc là chuyện cực kỳ tầm thường nên chẳng aiđể ý. Thế nhưng chẳng mấy chốc quân sĩ đã thấy dưới bụng ngựa cóngười lập tức hô hoán rầm rĩ.Tiêu Phong dùng đầu ngón chân thúc ngựa, xông thẳng vào SởVương, thấy chỉ còn cách y chừng hai trăm bước, nằm dưới bụng ngựagiương cung lên, nghe vút một tiếng bắn y một mũi. Vệ sĩ đứng bên cạnhSở Vương liền giơ thuẫn bài lên đỡ được mũi tên. Tiêu Phong giục ngựachạy tới, tên bắn liên tiếp, giết ngay tên vệ sĩ kia, mũi tên thứ hai lạinhắm vào ngực Sở Vương.