Chương 1

Tôi giống như sữa béo chói lọi ánh sáng chảy tràn trên đầu những người đàn ông. Họ tắm gội tôi ngoài đường và cả trong giấc ngủ. Niềm hãnh diện và biểu trưng sự thành đạt của họ là có tôi bên cạnh. Công nghiệp quảng cáo đã bốc tôi từ một xó rừng lên những bìa báo mà cái số phận kỳ quái đã dắt tay tôi nhẩy qua những vũng bùn bước đến trước mặt những người đàn ông và sai khiến họ. Tôi thực sự không tin lắm vào khả năng của mình, nhưng chính những người đàn ông lại là những kẻ khải ngộ tôi về sức mạnh và quyền lực của một người đàn bà danh tiếng. Họ đã quì dưới chân tôi và để cho tôi đái lên đầu họ. Đấy là cái hạnh phúc không chỉ dành cho người yêu tôi mà còn cho tất cả những sinh linh, những xác chết thèm mùi sự sống.
Người đàn ông ngày nào cũng đi qua miếng rẫy của tôi, nói:
- Nhà cô bỏ giống sớm quá. Trời sẽ hạn ít nhất một tuần lễ.
- Hạn thì tôi không sợ, nhưng tôi sợ lũ heo rừng tinh ma háu ăn sẽ đánh hơi được những hột bắp nằm giấu dưới đất.
- Để tôi đặt cho cô mấy cái bẫy, người đàn ông đề nghị.
- Ông giúp cho thì quí quá, bẫy được tôi với ông chia đôi.
Người đàn ông bảo không cần chia, - cái tôi cần là được nói chuyện với cô.
- Cứ làm như tôi bận bịu lắm vậy.
- Bây giờ thì chưa, nhưng sẽ đến lúc muốn nói chuyện với cô cũng không dễ.
Tôi đùa: - Vậy thì ông tranh thủ đi.
Người đàn ông nhìn tôi cười cười:
- Chắc là tôi cũng phải tranh thủ thật.
Người đàn ông đào cho tôi hai cái hố, đặt dưới hố một thòng lọng nối vào cây tre. Bài học đầu tiên tôi học được là đàn ông dại gái.
Quả như người đàn ông nói, trời hạn mất mười ngày, trong mười ngày đó trên miếng rẫy tôi lún những dấu móng heo. Người đàn ông vẫn đi qua chỗ tôi, đứng lại nói ít câu làm quà. Tôi bảo:
- Bọn heo khôn quá, nó ăn gần hết bắp của tôi rồi.
- Để tôi cho cô mượn ít giống tỉa lại.
- Và mai mốt đền ơn ông sau, phải không?
- Phải, đời cô rồi sẽ huy hoàng tráng lệ.
- Ông là thày bói à?
- Không, tôi là người đầu cơ.
- Và ông nhất định đầu cơ tôi?
- Phải.
- Ông không nghĩ là nếu tôi huy hoàng tráng lệ như ông nói tôi sẽ chẳng coi ông ra gì sao?
- Thì ít ra tôi cũng đã là người góp phần vào số phận cô.
- Làm sao có chuyện ông góp phần được?
- Được đấy.
Tôi gò lưng dưới nắng thả từng hột bắp xuống lỗ rồi dùng đít chai lấp đất lại. Người đàn ông giúp tôi chọc những cái lỗ đi phía trước. Buổi trưa người đàn ông vào chòi ăn cơm với tôi. Khi quay lưng uống nước, người đàn ông đã ôm tôi từ phía sau, tôi hất mạnh ông ta ra. Ông ta ngã dưới đất. Tôi bảo:
- Không ai cướp được tôi, trừ phi tự tôi muốn bị đánh cướp. Ông ra khỏi đây ngay và tôi cấm ông không được đi ngang miếng đất của tôi.
Ông ta không biết tôi đã học ba năm nhu đạo và không phải là một con nông dân ngu dốt. Tôi đến vùng kinh tế mới này chỉ bởi nỗi buồn phiền của mẹ với cha tôi và không bao giờ nghĩ sẽ chôn cuộc đời ở đây. Có thể ông ta nói đúng, tôi sẽ huy hoàng tráng lệ, bởi tôi đẹp dù rằng có hơi đen và trên hết, tôi khao khát nổi tiếng. Tôi học được bài học thứ hai, đàn ông không ngu.
Tôi về thành phố thăm bà chị đã có chồng. Chị ấy sinh con đầu lòng. Trong số những người đến thăm cháu bé có một anh là đạo diễn. Anh ta là bạn học cũ của anh rể tôi. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã hỏi:
- Em ăn ảnh lắm phải không?
- Cũng không biết nữa.
- Để anh thử.
Ngày hôm sau, anh ta mang máy ảnh tới. Tôi nghĩ cần phải làm duyên làm dáng, nhưng anh ta bảo cứ tự nhiên. Có cả một số ảnh chụp lúc tôi không ngờ nhất. Tôi cảm thấy xấu hổ chen lẫn một chút sung sướng khi anh ta khen: Khuôn mặt của em rất biểu cảm. Tôi không nói gì. Anh ta nói tiếp: Và em có một cặp mắt thu hút. Thôi, ông anh cứ từ từ khen tới, từ trên xuống dưới thì chết em. Anh ta vẫn thản nhiên:
- Em thích đóng phim không?
Tôi gật đầu.
Cảm giác sung sướng tràn ngập tôi. Cầm kịch bản trên tay, tôi không thể nào đọc được. Anh ta bảo đối với một diễn viên, thì nhân vật nào cũng quan trọng. Tôi hiểu được đóng phim là may rồi. Tôi cũng hiểu đây là cơ hội, cần phải chứng tỏ mình. Trong vai một cô gái nông trường, đạo diễn bảo: ”Em cứ đóng như là chính em”. Anh ta khen: ”Được lắm”. Cô diễn viên chính ghen tị đốp thẳng trước mặt tôi:
- Nó biết gì mà anh khen.
- Cô hãy làm việc của cô đi, anh ta quát.
Rồi anh ta nhỏ nhẹ với tôi:
- Em phải tập lì đòn trước mọi khiêu khích.
Có một cảnh quay nhân vật phải khóc khi bị đuổi ra khỏi nông trường, tôi mãi không khóc được. Anh ta chửi:
- Địt mẹ mày ngu thế, dồn cảm xúc lên.
Chẳng dồn cảm xúc tôi cũng khóc. Sau này tôi biết đó chỉ là những chuyện vặt.
Bộ phim chiếu ra mắt tôi nhận được nhiều lời khen. Có báo viết tôi diễn như không diễn. Chẳng mấy lâu sau, tôi được mời đóng phim thứ hai với một đạo diễn khác. Vai thứ chính. Một cô gái mạnh bạo và bất cần. Cũng không phải một tính cách xa lạ với tôi, nhưng tôi đã thất bại. Tôi chưa đủ vốn sống để có thể hiểu nội tâm một con người. Nhờ sự giúp đỡ của chị và ông đạo diễn bạn anh rể tôi, tôi theo một lớp học về diễn viên điện ảnh. Ông đạo diễn tránh tiếng không muốn đưa đón tôi, nhưng vẫn hẹn hò với tôi những buổi tối. Tôi biết thêm một điều, đàn ông ai cũng nói dối.