Buổi trưa hôm qua khi vừa ghé trung tâm, nơi làm việc, Thức được anh bạn báo tin: Có một cô bé tới đây tìm cậu: - Nữ sinh áo trắng, cặp sách thơ ngây, mắt tròn nai tơ ngơ ngác đi tìm anh Thức. - Chúa tôi, bồ nhí nhé. - Tầm bậy tầm bạ, bồ lớn còn chưa nói chi bồ nhí. Ðừng có đầu độc trẻ thơ. - Nhưng cậu coi chừng bị trẻ thơ … đầu độc đấy. - Yên chí lớn, đầu độc bằng kẹo có chết bao giờ cũng chết ngọt ngào. - Cái chết ngọt ngào cũng là cái chết. - Ta đang mơ như thế. - Yêu nữ sinh đang là cái “mốt”? - Làm gì có chuyện đó, đừng méo mó nghề nghiệp lăng xê. - Hình như cậu đang có hợp đồng lẻ viết truyện phim học trò? - Cái trò đó thì có nhưng hiện tại vẫn chỉ trong giai đoạn phác thảo. - Phác thảo trên những tà áo à? - Cậu lại tào lao nữa. Cách phác thảo của tôi hơi khác, phác thảo bằng hình chụp và bằng những đoạn phim từ. - Hay đấy, bao giờ khởi động cậu phải nhớ hợp đồng với anh em mình trong dịch vụ quảng cáo cho phải phép. Chiều nay Thức đang sửa soạn tới tòa soạn một tờ báo gặp anh bạn thì An lại xuất hiện. - Bất ngờ thế, bé. - Anh luôn bất ngờ với người ta thì người ta trả thù chứ sao! - Có chuyện gì quan trọng không An? - Quan trọng mà cũng không quan trọng. Anh ở trong cái chuồng chim bồ câu này đây à? - Một phòng thuê. - Thế mà mấy ông ở trung tâm nói rằng anh sống huy hoàng như một ông vua. - Vua độc thân. Nghe chi cái miệng mấy ông vua tào lao ấy. - Trung tâm anh toàn vua. - Ừ, toàn vua. Mời công chúa ngồi. - Không thèm. An đứng hết ngó cái này cái kia rồi lại đi quanh phòng cầm xem thứ này, bỏ thứ nọ. - Bộ mấy tháng nay không có ai quét phòng cho anh à? - Tay trái bảo tay phải, tay phải đẩy tay trái, còn chân anh cứ đi suốt ngày. - Ðể bao giờ rảnh em tới dọn cho anh nhé. - Sáng kiến hay đấy. - Em sẽ quét hết mọi thứ trong cái phòng này lùa ra đường. Con trai các anh ăn ở bê bối quá. Ồ, anh còn cả vẽ nữa đấy à? - Minh họa lang thang cho một vài tờ báo. - Tại sao lại là lang thang. - Vì chỉ đôi khi mới được mời thôi. - Anh nhiều nghề quá. - Toàn những nghề có eo. - Tại sao lại có eo? - Nghề eo ngheo huyền nghèo. - Anh lại có cả nghề đánh vần nữa. Vui thật. Những sợi dây đàn treo trên tường reo lên dưới những ngón tay của An cùng với tiếng cười: - Cả phòng anh chỉ mình cây đàn này là có giá trị. - … - Giá trị không bụi. Hình như anh thường ôm nó. - Người tình cô đơn của anh đấy. - Ôi chao, tội nghiệp. - Tội nghiệp quá đi ấy chứ, những đêm chưa ngủ được, nếu không có nàng chắc anh buồn chết mất. - Thôi đủ tội nghiệp rồi, không ai muốn khóc đâu. Anh đàn anh nghe, bộ không có cô hàng xóm nào nghe giùm nữa sao? - Không hề. - Báo cho anh biết trước, bất chợt có hôm nào em làm hàng xóm xa tới nghe anh đàn đó. - Tuyệt vời, bé ạ. - Còn tuyệt vời hơn nếu bây giờ anh dắt xe đạp của em vô phòng! - Chi vậy? - Du lịch. - Hết năm du lịch từ lâu rồi, ta đi lòng vòng uống nước thôi. - Ði đâu cũng được, miễn là đi. Em chán ngồi lắm. Buổi chiều. Thức quên luôn người bạn hẹn đợi ở tòa soạn. Buổi chiều. Thức có cả nắng cả hoa, cả chim muông và âm nhạc ở sau lưng. Chiếc xe của anh phóng ra khỏi thành phố, nơi đầy những tiếng động và bụi bặm đang săn đuổi, chụp bắt, chen chúc, nhào lộn và quay tròn mọi người trong đó. Ngoại ô nhẹ nhõm và bay bỗng. - Anh Thức này, An nhoài người trên vai Thức, trái tim anh bình an không đấy? Thức giật mình: - Chi vậy, bé? - Em sắp nói với anh một chuyện quan trọng. - An mà cũng có chuyện quan trọng nữa à? - Dĩ nhiên là chỉ quan trọng đối vời anh thôi. - Còn An? - Chỉ hơi hơi quan trọng, nếu anh vẫn không quên phần chocolate của em. - Như mọi khi thôi, dù có quan trọng đến thế nào chăng nữa. - Anh không tự ái khi chị Kim cấm cửa anh chứ? - Anh đã linh cảm chuyện ấy từ lâu rồi. - Em không hiểu chị Kim sao lại không ưa anh và xem anh như những người bạn khác của chị ấy. - Mỗi trái tim có một lý lẽ riêng chứ. - Còn trái tim của anh thì sao? - Bằng phẳng. - Xạo. - Sao yên lặng vậy, để em kiểm tra nhịp đập của trái tim anh xem nào. - Ngồi yên đi, té xe bây giờ đấy cô bé ạ. - Ðừng té xe kẻo rụng mất tim, ông anh. Em nói đây nè: Chị Kim có bồ rồi. - … - Năm phút mặc niệm. Sao anh lại cười như mếu thế? - Xạo. - Em mà xạo à, có chứng cớ đàng hoàng. Buổi tối anh chị nắm tay nhau đứng dưới gốc cây vú sữa nhà em và cụng đầu nhau túi bụi. - Quỷ quái thật. An rình chị à? - Việc chi phải rình, em đứng ở cửa sổ phòng em là thấy hết. - Nhỏ ơi, thôi quên chuyện đó đi. - Xem phim mà anh bắt em bịt mắt à, vô lý chưa? - Tò mò là điều không tốt. - Sao anh không nói cả những điều không bao giờ nằm trong bóng tối? - Rắc rối vừa thôi nhỏ ơi. Như thế là anh đã hiểu chẳng còn bao giờ nên bén mảng tới cổng nhà An nữa. - Sao, anh nhát gan đến quên cả phần chocolate của em à? - Còn chocolate nữa ư. – Thức cười thầm thú vị - Không thay đổi. - Nếu thế anh phải sửa lại là không bén mảng tới cổng nhà chị Kim nữa mới đúng. - Lại rắc rối nữa. Mái tóc và tiếng rúc rích vùi trên lưng áo Thức. Phải gọi em là “cô bé rắc rối” mới đúng. An chồm lên tay lái nhấn còi: - Ngừng đi bác tài. - Ở đâu đây? - Anh không nhìn thấy những chùm dừa hấp dẫn trước quán kia à? - Mắt to có khác. An lựa những trái dừa tròn nhất và đòi bà chủ quán bỏ đá vào trong. Cô bé không uống nước dừa bằng ly mà bằng nguyên trái với ống hút, còn việc nạo cơm bằng muổng để tùy tiện khác miếng to miếng nhỏ, khoanh dài khoanh ngắn. - Sao anh không uống đi, anh Thức? - Ngắm bé uống cũng ngọt rồi. - Sao anh ưa cao hứng lung tung vậy. Lại còn cười cười nữa nghĩa là sao? - Sao em cứ “sao anh” hoài vậy là sao? - Ngạo người ta há. Thức châm thuốc hút và phà khói vào đôi mắt tròn đang nhìn mình không chớp: - Dữ vừa thôi nhỏ. - Anh thật lộn xộn. Ba hồi kêu người ta thế này, ba hồi kêu người ta thế kia. Em mà là cô giáo sẽ chấm anh môn Văn dưới không điểm. - Học tập mà cũng có điểm âm nữa cơ à, cô giáo tương lai? - Thù này để chờ anh chết trước đầu thai làm học trò của em. - Ghê nhỉ. Bây giờ anh mới biết thêm: dữ tợn còn là đức tính của các cô bé mới lớn. - Ðừng xếp loại tui, tự ái à nha. Tui không bao giờ thích đứng trong một mẫu số chung nào hết. Cái giận như vờ, cái hờn như thật. Thức muốn ghi nhận vào tập “phác thảo” của mình tất cả hình ảnh này. Cô bé thật dễ thương. Nhí nhảnh và phụng phịu, ngơ ngác rồi ranh mãnh cũng nhanh như một cái chớp mắt. An còn khác những bạn đồng tuổi trong cách nhìn thông minh, tự nhiên và rất … lanh miệng. - Bạn bè em ra sao rồi, An? - Vẫn phá phách vậy thôi. Chúng đang chờ có dịp hỏi tội anh về những tấm ảnh chụp, sao mãi không thấy anh báo cáo gì cả? - Còn phim, chờ in một lượt. Anh có ý định hôm nào xin phép vác máy quay video vào trường em đó. - Chi vậy? - Ghi hình chứ sao. - Anh làm phóng sự học đường à? - Chưa hẳn. Nhưng cũng gần như thế. - Sắp nghỉ hè rồi đó anh, nhớ vào lớp em xem tụi nó phá nhé! - Chắc chắn là phải có. - Sang năm em mặc áo dài đi học rồi đó. - Ôi chao, thế là đã lớn rồi đấy. - Và anh bỏ cái từ “bé” đi nhé. - Ðôi khi thôi, vẫn dễ thương chứ, chịu không nào, bé? - Chưa biết, còn phải xem xét lối phát âm của anh đã. Cái nhéo tay bất ngờ làm Thức oằn người không kịp chống đỡ, chiếc xe hơi chao đi trong tiếng cười. Chợt Thức nhớ tới điều phải hỏi An: - Có cậu Quân nào đó ở gần nhà em phải không? An giật mình: - Sao anh biết? - Anh đặt ống kính ở cổng cư xá nhà em mà. - Em không thích xem phim trinh thám đâu nhé. - Quân bao lớn? - Học trên em một lớp. - Quân sửa xe đạp cho em phải không? - Trời đất, ai khai mà biết kỹ thế? - Cậu ta có cô chị tên Hà phải không? - Anh biết rồi còn hỏi. Cái chị hay về chung đường với em đó. - Cô ta quả là hoa khôi nữ sinh. Hà vừa trúng tuyển diễn viên điện ảnh nghiệp dư em biết chứ? - Trường em ai chả biết. - Anh có gặp cô ta ở Câu lạc bộ diễn viên điện ảnh. Tình cờ biết cô ta ở cùng chung cư xá với em thế là cô ta khai vanh vách. - Chị Hà thiệt may mắn. Mộng đã trở thành thực. Chị ấy chỉ mơ được đóng phim. - Chưa hẳn đâu. Còn thử mệt. Quay tới quay lui, nháp một nháp hai chắc gì được giao vai. Khối diễn viên thượng thặng còn chờ xếp hàng kia. Các diễn viên trúng tuyển kiểu này được… sang tay làm người mẫu thời trang là may mắn. - Dù sao cũng vui. Bao giờ anh cho An đến câu lạc bộ chị ấy chơi nha. Thông báo cho anh biết là An sắp có những tháng hè chưa biết tung đi đâu đấy. - Anh sẽ lên kế hoạch cho em sau. - Kế hoạch gì cũng phải có anh nữa nhé. - Cớ gì rắc rối vậy? - Ðơn giản là vì em không muốn anh cứ phải ôm mãi “người tình cô đơn”, tay đàn tai nghe một mình hoài như vậy. Thức tưởng lưng mình là đám mây để An nép vào đấy, bồng bềnh trong hơi ấm thoảng qua. Cám ơn bé. Cám ơn đời đã cho ta những giây phút hạnh phúc nhỏ nhoi quý hiếm này. Biết định nghĩa làm sao đây? Thành phố đã lên đèn và rất nhanh. Thức không muốn cả mình và An lẫn vào trong ấy. - Anh không buồn chị Kim chứ? - Ðã từ lâu anh nghĩ như vậy rồi, chẳng buồn gì. Chỉ lo cho chị ấy biết em đi chơi lăng quăng với anh như thế này lại phiền thôi. Thức đã nói với An như vậy khi cô bé ra về. Câu nói còn ngầm theo anh đến ngày hôm sau khi có bạn bè cùng cơ quan nói: Rồi nhé, chở “thiên thần áo trắng” đi chơi, thấy rồi, hết chối. Thức chẳng chối gì. Chỉ cười trừ. Biết nói cho mọi người hiểu thế nào nhỉ. Và thật thà chẳng có chuyện gì để nói.