Nhưng... cuộc đời sao lại có lắm chữ "nhưng" để bắt đầu hay kết thúc nhiều "đoản khúc" cuả từng đoạn đời thế nhỉ??? Một buổi sáng Dũng nhận được email bất ngờ cuả Bình Bình. Vẫn thế, nàng chào Dũng bằng 1 câu hỏi:- Ngày 2 buổi đi về, cuộc sống có nhàm chán không anh??? Bình Bình có chuyện cần gặp anh, có được không?Vẫn nghe sóng vỗ bên ghềnh đáVẫn thấy tà dương cuối biển xaXin nghe câu hát thêm lần nữaXin được chìm sâu trong mắt nhauÐêm chửa tàn đêm, trăng lạnh quáSoi rõ lòng ai đang nhớ aiTương ngộ, thuyền ơi, trang cổ tíchThực tế vô tình, mộng lướt quaSóng đẩy thuyền trôi xa bến mãiHay đời bày sẳn cuộc ly tanMong muốn làm sao như hạt cátQuanh quẩn bên bờ chẳng cách xaÐêm chửa tàn đêm, đêm dài mãiÐể lòng buông thả nhớ về aiLệ nhòa trăng vỡ cay cay mắtChợt sợ làm sao 1 buổi mai …Dũng đọc đi đọc lại bài thơ, không tin tưởng ở mắt mình. Lòng chàng có nhiều cảm giác pha lẫn. Họ email qua lại vài lần rồi gặp nhau vào 1 ngày cuối tuần. Dũng đưa Bình Bình ra ngoại ô, rời thành phố. Chàng có linh cảm 1 điều gì đó không hay xảy ra cho Bình Bình. Suốt 2 tiếng lái xe, họ chỉ nói với nhau những chuyện bâng quơ, Dũng thấy được nét buồn lặng lẽ trên gương mặt Bình Bình, nàng gầy và xanh xao hơn trước. Dũng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, chia xẻ những nghĩ suy cuả nàng nhưng nét nghiêm trang cuả nàng lại làm Dũng e ngại. Dũng ngừng lại ở 1 nơi gần núi, họ tản bộ dưới những tàng cây rực rỡ màu lá. Thật lạ, những chiếc lá rồi sẽ rơi nhanh cuốn theo chiều gió, chết và mục nát thế mà giờ đây lại có những sắc màu vô cùng đẹp đẽ và sáng ngời. Thật không sao hiểu nổi tại sao tạo hóa lại sắp xếp những biến thể như thế trước khi đi vào sự chết... Dũng còn đang miên man trong dòng suy tư thì có tiếng Bình Bình vang lên, đều đặn:- Bác Tân và bố mẹ là bạn thân từ lúc còn đi học. Khi tôi còn nhỏ thì 2 nhà ở cạnh nhau, về sau vì công việc làm ăn nên gia đình bác Tân đã dọn đi nơi khác. Thế nhưng, 2 gia đình hình như có cái duyên ở gần cho nên qua đây, tình cờ cả hai nhà đều ở chung 1 chung cự Lần gặp lại này tôi đã 10 tuổi và anh ấy 13. Bác Tân chết vợ và mẹ mất chồng, vì cảnh ngộ giống nhau nên trước đây họ đã là bạn thân nay càng thân nhau hơn. Khi ấy bác Tân còn nghèo lắm, cứ đi làm việc xa mãi. Bác thường gửi anh ấy cho mẹ trông nom. Mẹ thương anh thiếu tình mẫu tử nên lo cho anh như 1 người con. Tôi mồ côi cha từ bé nhưng cá tính tôi cương quyết và độc lập trong khi anh nhạy cảm và hiền lành. Tuy tính tình khác nhau như vậy nhưng chúng tôi lại rất thân nhau. Nhìn chúng tôi lớn dần theo ngày tháng, mẹ và bác Tân cứ mong chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng. Tôi biết anh ấy yêu tôi, còn tôi lúc nào cũng xem anh như 1 người thân thuộc đã cùng tôi trải qua từng giai đoạn từ tuổi thơ cho tới thời niên thiếu... Nói đúng hơn, tôi rất mơ hồ về cảm giác cuả tôi dành cho anh.Khi tôi bắt đầu có suy nghĩ cũng như nhận xét kỷ càng về tình yêu và hôn nhân, khi tôi hiểu ra mình chỉ "yêu" anh như 1 người anh lớn thì bác sĩ cho biết về bệnh tình cuả mẹ... Mẹ là người biết thông cảm và có cái nhìn rộng rãi nhưng tôi chưa kịp nói lên ý nghĩ cuả mình với mẹ thì vì cơn bệnh, mẹ đã nói trước ý muốn cuả mẹ là mong chúng tôi sớm thành hôn... Chiếc nhẫn đính hôn được đeo vào ngón tay tôi trước mặt họ hàng 2 bên trong sự vui mừng của bác Tân và nét mãn nguyện trên gương mặt hốc hác, bệnh hoạn cuả mẹ. Tôi không nở nhìn sự thất vọng cuả mẹ, cũng như không sao mở lời từ chối tình cảm cuả người con trai hiền lành mà tôi đã quen biết bao nhiêu năm. Tôi thấy mình đang đi ngược lại ý cuả mình, tôi không hiểu mình sẽ ra sao nhưng nếu tôi nói lên ý nghĩ cuả tôi với mẹ thì mẹ sẽ ra sao khi bản thân người đang đi dần vào sự chết...Bình Bình ngừng 1 chút, thở dài, đoạn ngước nhìn Dũng:Những ngày ở biển giúp em xác nhận rõ rệt hơn tình cảm trong lòng em. Tình yêu và tình bạn không thể nào lẫn lộn được nữa khi em gặp anh. Em mồ côi bố, thương mẹ yếu đuối cho nên không biết từ bao giờ đã tập cho mình thói quen gánh vác gia đình trong mọi hoàn cảnh. Mẹ càng lớn tuổi, em càng trở nên là sự nương tựa của mẹ. Với anh, em có thể là chính em như mọi người con gái yếu đuối khác cần được che chở, uỉ an... Với anh, em không cần phải dùng cái vỏ cứng rắn ngụy trang bên ngoài để đỡ nâng người khác... Anh đã cho em niềm vui, với anh, em không có gánh nặng và áp lực. Em cảm thấy nhẹ nhàng và sung sướng khi được là chính mình anh ạ. Mấy tháng qua, tình cảm trong em là những dằn co, nổi loạn... Em phải cố gắng lắm để không liên lạc với anh nhưng... cách đây vài hôm, bác sĩ đã nói mẹ chỉ còn khoảng 2 tháng nữa thôi...Bình Bình lại ngưng, ngước mặt nhìn Dũng với nước mắt. Dũng vòng tay ôm nàng, không nói gì. Biết nói gì hơn. Dũng không muốn làm xáo trộn tình cảm mẹ con cuả Bình Bình trong lúc nàỵ 2 tháng nữa... 2 tháng nữa biết đâu hôn lễ sẽ cử hành sớm hơn... vậy đây có lẽ là lần gặp cuối cùng cuả Dũng và Bình Bình...- Tên cuả em là...Dũng đặt 1 ngón tay lên môi nàng:- Anh chỉ biết em là Bình Bình. Tên của em là gì anh không muốn biết vì tên đó không phải dành cho anh, không phải là cuả anh, hiểu không??? hiểu không hở Bình Bình???Nước mắt cuả Bình Bình thấm ướt vai áo Dũng. Chàng thở dài. Tình yêu đến với họ muộn màng quá và cũng buồn bã quá. Cuộc hôn nhân không tình yêu sẽ đưa Bình Bình về đâu??? và cuộc sống cuả Dũng khi không có người con gái mà Dũng yêu sẽ ra sao??? Chàng bất giác cúi xuống tìm môi nàng... nụ hôn pha lẫn nước mắt và niềm đau...