Bóng trắng cố ý phát ra một chút tiếng động. Triệu Tử Nguyên vội quay đầu nhìn lại thì thấy một người đứng ở phía sau. Người này mặc bạch bào đã tự xưng là Tư Mã Đạo Nguyên.Triệu Tử Nguyên suýt nữa buột miệng la, nhưng Tư Mã Đạo Nguyên để ngón tay lên môi ra hiệu cho chàng kín tiếng.Trống ngực đánh thình thình, chàng tự hỏi:- “Tư Mã Đạo Nguyên xuất hiện lúc này là vừa khéo, không sớm không muộn. Lão xuất hiện không phải là chuyện ngẫu nhiên, tất có liên quan tới vụ kia.”Triệu Tử Nguyên cố nén nổi băn khoăn, chàng ngảnh đầu trông sang bên này, nhưng thấy Tư Mã Đạo Nguyên đứng ở sau lưng chàng không nhúc nhích. Tuy chàng biết rõ lão không có ác ý gì với mình, nhưng chàng vẫn có cảm giác hoang mang.Yên Định Viễn cất giọng âm trầm:- Lão phu nói cho Thánh Nữ hay, người mà Thánh Nữ nhắc tới đó là Chức Nghiệp Kiếm Thủ Tạ Kim Ấn. Ha ha! Tạ Kim Ấn đã chết lâu năm, da thịt rữa nát hết, bất quá còn lại nắm xương trắng. Vậy mà lão phu không dám nhắc tới hắn ư?Tư Mã Đạo Nguyên nghe nói mắt chiếu ra những tia sáng khác lạ. Triệu Tử Nguyên đứng xoay lưng vào lão nên không phát giác thái độ của lão được.Hương Xuyên Thánh Nữ lạnh lùng hỏi:- Thế thì Tạ Kim Ấn quả đã chết về tay của ba vị rồi. Ngoài Võ Khiếu Thu, và các hạ còn một tay cao thủ thứ ba là ai?Giọng nói của Thánh Nữ hạ thấp xuống mà không giấu được nỗi run sợ.Yên Định Viễn lạnh lùng đáp:- Lão phu không thể trình bày được.Ngừng lại một chút lão nói tiếp:- Dù Thánh Nữ có biết hắn là ai cũng bằng vô dụng, vì... vì...Hương Xuyên Thánh Nữ hỏi:- Vì làm sao?Yên Định Viễn nói dằn từng tiếng:- Vì lão phu đã nhất quyết ra tay siêu độ cho Hương Xuyên Thánh Nữ để đưa về Tây Thiên Cực Lạc.Hương Xuyên Thánh Nữ hững hờ hỏi:- Tiện thiếp muốn biết vì nguyên nhân gì mà các hạ định giết tiện thiếp được chăng?Yên Định Viễn nở nụ cười đanh ác đáp:- Những ngày gần đây lão phu đã ngấm ngầm theo dõi hành vi của Thánh Nữ, và đã sinh lòng ngờ vực Thánh Nữ có mối liên quan với Tạ Kim Ấn. Hiện giờ theo lời Thánh Nữ thì mối hoài nghi của lão phu không phải là vô căn cứ.Hương Xuyên Thánh Nữ ngắt lời:- Vì vậy mà các hạ quyết định hạ sát tiện thiếp ư?Thánh Nữ nói tới đây đột nhiên nhếch mép bật cười. Tiếng cười của Thánh Nữ cũng như tiếng nói nghe rất lọt tai.Yên Định Viễn hỏi:- Có điều chi mà cười? Mười ngón tay của lão phu vẫn giữ huyệt mạch Thánh Nữ. Lão phu chỉ tăng gia kình lực một chút là Hương Xuyên Thánh Nữ đẹp như thiên tiên đã thành đá nát vàng phai.Hương Xuyên Thánh Nữ lạnh lùng nói:- Các hạ nên thu tay về, buông tiện thiếp đi là hơn.Yên Định Viễn ngạc nhiên, hỏi:- Thánh Nữ bảo sao?Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:- Tiện thiếp không hiểu gì về võ nghệ, nhưng nói thế không phải là tiện thiếp chưa dùng võ công. Yên bảo chúa là người biết nhiều hiểu rộng, có nghe ai nói đến một thứ thần công bí mật kêu bằng “Tàn Nhan bí truyền tâm pháp” bao giờ chưa?Yên Định Viễn giật mình kinh hãi, buột miệng hỏi lại:- Cái đó là của Yến cung. Lúc thi triển tâm pháp, dung nhan hoàn toàn biến đổi thành xấu như quỷ sứ. Công phu này khiến cho địch nhân và mình hai bên cùng chết, có đúng thế không?Hương Xuyên Thánh Nữ gật đầu đáp:- Các hạ nghe qua lai lịch về “Tàn Nhan tâm pháp” thì tất nhiên đã hiểu, dù là người không biết võ công cũng có thể thi triển tâm pháp đó để ngọc đá cùng ra tro hết. Tình thực mà nói thì tiện thiếp rất thương hại dong mạo của mình.Nếu không gặp trường hợp bất đắc dĩ thì quyết chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sử dụng “Tàn Nhan tâm pháp”. Mong rằng Yên bảo chúa đừng bức bách tiện thiếp thái quá.Yên Định Viễn càng nghe đối phương nói càng khiếp sợ. Ngoài mặt lão cố giữ vẽ thản nhiên, nhưng từ từ buông tay Thánh Nữ ra thu về.Chắc là hai bên đã đấu nhau mội hồi và Hương Xuyên Thánh Nữ đã chiếm thượng phong.Yên Định Viễn tuy trong bụng chứa đầy kế hoạch mà không có cách nào thi triển được. Mười mấy năm nay, bây giờ lão mới cảm giác như vậy lần đầu.Hương Xuyên Thánh Nữ tươi cười nói:- Chúng ta quay về chính đề. Thái Chiêu bảo trước kia là của Triệu Phi Tinh. Từ ngày Triệu Phi Tinh bị Chức Nghiệp Kiếm Thủ Tạ Kim Ấn giết đi thì con gái y là Triệu Nhị Lan không hiểu lạc lõng nơi đâu. Tòa Thái Chiêu bảo biến thành nơi hoang phế. Tiện thiếp xin hỏi các hạ vào chiếm cứ tòa cổ bảo này xưng làm Bảo chúa từ bao giờ?Yên Định Viễn ngần ngừ một chút rồi đáp:- Vào khoảng năm năm trước đây.Hương Xuyên Thánh Nữ hỏi:- Tiện thiếp lại được tin nói về Tạ Kim Ấn chết rồi thì Chức Nghiệp Kiếm Thủ do Yên bảo chúa giữ lấy địa vị mà thay y. Nói một cách khác là Yên bảo chúa biến thành Chức Nghiệp Kiếm Thủ thứ hai trong võ lâm. Chẳng hiểu tin tức đó đúng hay không?Yên Định Viễn cặp mắt chim ưng nhìn Thánh Nữ chòng chọc, không nói gì.Hương Xuyên Thánh Nữ nói:- Bảo chúa không nói tức là mặc nhiên thừa nhận. Có điều Bảo chúa chưa được yên lòng. Bảo chúa nên biết võ lâm mà sinh ra Chức Nghiệp Kiếm Thủ thứ hai là chuyện không phải tầm thường, nên tiện thiếp tuyệt không đem vụ này tuyên dương với người ngoài.Yên Định Viễn cất giọng lạnh như băng nói:- Lão phu từng xuất hiện ở phủ Mạch Thập Tự Thương bằng địa vị Chức Nghiệp Kiếm Thủ. Ít ra là năm người đã biết nội vụ...Hương Xuyên Thánh Nữ “ủa” một tiếng đáp:- Nếu vậy Yên bảo chúa có bị chết ngộp vì địa vị Chức Nghiệp Kiếm Thủ, tiện thiếp cũng không lấy chi làm kỳ.Yên Định Viễn hỏi:- Thánh Nữ nói vậy là nghĩa làm sao?Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:- Giản dị lắm! Các hạ vào làm chủ Thái Chiêu bảo thì bọn thủ hạ phải đông người và việc chi phí trở nên quan trọng. Yên bảo chúa phải trông vào Chức Nghiệp Kiếm Thủ để thu tài vật...Yên Định Viễn lạnh lùng ngắt lời:- Thánh Nữ phân tích rất tinh vi, tỏ ra tâm trí cao hơn người một bậc, nhưng lão phu chưa hiểu Thánh Nữ có dụng ý gì?Hương Xuyên Thánh Nữ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:- Các hạ có nhìn thấy tên Độc Hành Đại Đạo Điền Tiếu Long cặp mắt bị thương nằm ở bên đường cùng cạnh mình gã vung vãi biếc bao là kim ngân châu báu không?Yên Định Viễn đáp:- Lão phu ngó thấy rồi, rương châu báu đó đáng giá trên một vạn lạng bạc.Hương Xuyên Thánh Nữ nói:- Điền Tiếu Long đòi tiện thiếp thưởng cho một ít tài vật châu báu, tiện thiếp tiện tay đã quăng cho gã cái rương đó.Yên Định Viễn trợn mắt lên hỏi:- Thánh Nữ... tiện tay thưởng một cái đến trên một vạn lạng ư?Yên Định Viễn là người trầm tĩnh mà nghe nói đến số tiền lớn cũng phải hồi hộp trong lòng. Hàng vạn lạng bạc đối với người thường thì dù có làm ăn vất vả đến mấy đời cũng khó lòng gom góp được tới số này. Thế mà bây giờ Hương Xuyên Thánh Nữ chưa rõ lai lịch đã tiện tay quăng cho Độc Hành Đại Đạo Điền Tiếu Long một vạn lạng châu báu thì ra nàng còn có lắm hay sao?Hương Xuyên Thánh Nữ nghiêm nghị đáp:- Tiện thiếp muốn đem số châu báu gấp năm chừng đó biếu các hạ để giết một người thì các hạ nghĩ sao?Người nàng hơi nghiêng về phía trước để tỏ ra chuyện này cực kỳ trịnh trọng.Yên Định Viễn khóe mắt âm trầm, hồi lâu mới hỏi:- Thánh Nữ muốn giết ai?Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:- Các hạ hãy ưng chịu rồi tiện thiếp sẽ cho hay.Yên Định Viễn lộ vẻ bâng khuâng hỏi:- Lão phu vẫn chưa hiểu rõ. Nếu Thánh Nữ xuất thân ở Yến cung thì tài năng của Yến Cung song hậu muốn trừ ai chẳng được một cách dễ dàng như trở bàn tay? Tội gì Thánh Nữ phải chịu mất một món tiền lớn để mướn người khác đại lao cho mình?Hương Xuyên Thánh Nữ đáp:- Tiện thiếp không có thời giờ để giải thích. Các hạ ưng chịu hay không xin quyết định lẹ cho.Yên Định Viễn đột nhiên bật lên tiếng cười âm trầm. Lão chắp tay để sau lưng bước lui bước tới trước mặt Hương Xuyên Thánh Nữ.Hương Xuyên Thánh Nữ khẽ chau mày, không đoán được lão có dụng ý gì.Nàng liền hỏi:- Yên bảo chúa! Sao các hạ lại cười lạt?Yên Định Viễn đáp:- Trùng hợp! Trùng hợp!Hương Xuyên Thánh Nữ ngạc nhiên hỏi:- Việc chi trùng hợp?Yên Định Viễn đáp:- Mấy bữa trước có một người cũng đưa lão phu năm vạn lạng để giết chết một người, nay Thánh Nữ lại lấy năm vạn lạng bạc mướn lão phu giết người mà chẳng trùng hợp thì còn là gì nữa?Hương Xuyên Thánh Nữ biến sắc, hỏi:- Nếu vậy thì trùng hợp thật. Các hạ có chịu lời không?Yên Định Viễn đáp:- Lão phu đã lấy tiền của người ta rồi và xem chừng có thể đủ dùng cho Thái Chiêu bảo được lâu năm, nên lão phu không muốn lãnh nữa...Lão chưa dứt lời thì trong rừng có một thanh âm trầm trầm nửa trong nửa đục cất lên:- Trong rừng có người ư? Bần tăng đi đường qua đây...Thanh âm mỗi lúc một gần. Một nhà sư vào hạng trung niên, mình mặc áo cà sa xám, vai vác cây phương tiện sạn đi tới.Vị đại hòa thượng kia vừa xuất hiện, Tư Mã Đạo Nguyên từ nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng sau Triệu Tử Nguyên bỗng “ồ” lên một tiếng, lẩm bẩm một mình:- Nhà sư này đã tới rồi, xem chừng câu chuyện sẽ biến thành phức tạp...Triệu Tử Nguyên hỏi:- Tiền bối có quen biết nhà sư đó ư?Tư Mã Đạo Nguyên gật đầu đáp:- Chẳng những ta quen biết lão và lão họ Yên kia cũng quen biết lão nữa.Triệu Tử Nguyên động tâm hỏi:- Có phải nhà sư này ở chùa Thiếu Lâm trên núi Tung Sơn không?Tư Mã Đạo Nguyên đáp:- Cái đó ta không rõ. Có khi lão họ Yên còn hiểu hơn ta...Vị đại hòa thượng kia vừa ngó thấy Yên Định Viễn liền cười khà khà nói:- Bần tăng chưa biết Yên thí chủ ở đây, không thì chẳng cần phải hô hoán làm chi.Yên Định Viễn lạnh lùng không nói. Thị tuyến của hòa thượng nhìn vào Hương Xuyên Thánh Nữ hỏi:- Phải chăng nữ đàn việt đây là quý quyến?Yên Định Viễn trầm ngâm đáp:- Đại sư đừng đoán lui đoán tới nữa.Ác Khiếu Hóa chặn lời:- Đại sư không tin thì hãy thử đi.Hòa thượng lạnh lùng hỏi:- Hay lắm! Chúng ta đặt cuộc bằng gì?Ác Khiếu Hóa ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:- Trước hết hãy liệng đá dò đường xem sao, tại hạ không muốn lấy tính mạng mình ra đặt cuộc ngay. Thôi bây giờ thế này: Đại sư có bảy tên hủ hạ đổi lấy một cánh tay của lão khiếu hóa này được không?Triệu Tử Nguyên suýt nữa bật tiếng cười. Ai lại đem bảy mạng người đổi lấy một cánh tay thì ra hắn chiếm phần tiện nghi nhiều quá! Trừ khi hòa thượng mắc chứng điên khùng mới chịu đánh bạc như vậy. Không ngờ sự thực lại ra ngoài sự tiên liệu của chàng. Hoa hòa thượng đồng ý.Cặp mắt lim dim, nhà sư cười nói:- Chúng ta đúng như lời hẹn. Nếu thí chủ thua bàn đầu thì bàn thứ hai đem tính mạng ra mà đánh.Ác Khiếu Hóa nói thêm một câu:- Mạng của tại hạ phải đổi lấy mạng đại sư.Hoa hòa thượng đáp:- Được rồi!Ác Khiếu Hóa tiếp:- Đánh bạc cũng có luật lệ tiền chủ hậu khách. Hòa thượng đảo bài trước đi.Hòa thượng nở nụ cười âm trầm tay mặt thò vào đống bài rút lấy một tấm từ từ bật ngửa lên. Nhà sư lộ vẻ đắc ý cười lạt nói:- Thiên Tự Cống! Nhất định thí chủ thua rồi!Ác Khiếu Hóa giơ tay áo lên lau mồ hôi trán đáp:- Kể ra thì nước bài của đại sư đã cao lắm, nhưng nếu tại hạ rút được nước cao hơn vẫn còn có thể thắng Thiên Tự Cống...Hoa hòa thượng bằng một giọng kiên quyết:- Thí chủ không rút được đâu.Ác Khiếu Hóa không nói gì nữa. Hắn vén tay áo để lộ cánh tay khô như que củi. Hắn thở phào một cái rồi miệng lẩm nhẩm đọc chú:- Bài thần! Bài thần! Hiển nhiên thần thông cho ra một con sinh tài...Hắn làm bộ sờ mò quân bài. Triệu Tử Nguyên đứng bên coi cơ hồ nhịn không nổi. Nhưng người ta đem tính mạng ra đánh bạc há phải chuyện tầm thường. Chàng còn biết người võ lâm hứa sao là phải đúng vậy, dù đánh bạc thua cũng không có lý nào hối hận. Vì thế mà lúc Ác Khiếu Hóa thò tay ra sờ quân bài, bàn tay Triệu Tử Nguyên bất giác ướt đẫm mồ hôi.Ác Khiếu Hóa rút ra một con bài chưa lật lên, lão lại thổi vào lưng con bài một cái nói đùa:- Cơn đen vận xui bay đi cho hết!Lão lật con bài thì ra Phối Đại Thiên, nước bài cao nhất.Triệu Tử Nguyên tưởng chừng trái tim bay ra ngoài lồng ngực chàng buột miệng hô:- Chí tôn! Chí tôn!Hoa hòa thượng mặt lạnh như băng. Đôi mắt sáng như đuốc ngó chòng chọc vào đối phương không ngớt tựa hồ muốn nhìn thấu đối phương đã dùng thủ pháp gì mà lựa được con bài này?Nguyên trước khi chưa nhập cuộc, Hoa hòa thượng đã ngấm ngầm đánh tráo rất lẹ nhưng mục lực của Triệu Tử Nguyên không nhìn thấy được. Ác Khiếu Hóa chậm rãi nói:- Hòa thượng đừng phun râu trợn mắt nữa. Vụ đánh bạc này hoàn toàn trông vào thời vận, không có chút chi giả dối.Hoa hòa thượng như người nuốt phải bồ hòn mà không thể phanh phui chỗ lừa gạt của Ác Khiếu Hóa ra. Vì chính nhà sư đã có thủ đoạn cờ gian bạc lận nếu còn bới móc thì chỉ tổ lòi cái dở của mình ra. Nhà sư liền vâng dạ luôn miệng, nói:- Phải rồi! Đây hoàn toàn là thời vận chứ không giả dối chút nào hết.Ác Khiếu Hóa buông một tiếng cười thỏa mãn nói:- Tại hạ thắng rồi! Xin đại sư cho mượn cây sạn để dùng tạm một chút, tiện tay hắn lượm lấy cây phương tiện sạn ở dưới đất, trở gót ra khỏi tấm rèm.Hoa hòa thượng cũng không ngăn trở, đưa mắt ngó sau lưng cho đến khi đối phương mất hút, lão buông tiếng cười lạt nói một mình:- Ta e rằng ngươi không lấy được những cái đặt cuộc đâu. Trái lại tay ngươi sẽ bị tàn phế, ha ha!Triệu Tử Nguyên thấy Hoa hòa thượng vẫn có vẻ tự tin, không sợ sệt chi hết thì biết là bảy tên thủ hạ của lão võ công rất cao cường. Ác Khiếu Hóa khó lòng giết nổi họ, không chừng chính hắn lại mất mạng về tay bảy người kia.Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe những tiếng rú thê thảm liên tiếp cả thẩy bảy lần. Chỉ trong khoảnh khắc bầu không khí trở lại tịch mịch. Ác Khiếu Hóa tay cầm phương tiện sạn xuất hiện ở trước rèm.Cây phương tiện sạn lúc này đã dính đầy máu tươi.Triệu Tử Nguyên thấy máu loang lổ nhỏ giọt, bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh ngắt.Ác Khiếu Hóa nói:- Lão hóa này bất bắc dĩ mà phải mượn cây bảo sạn của đại sư để trừ hại. Tội nghiệp! Tội nghiệp!Hắn nói câu này thản nhiên như không. Rồi đưa cây phương tiện sạn nhuộm máu trả lại Hoa hòa thượng.Triệu Tử Nguyên hít mạnh một hơi chân khí lạnh, chàng không dám tin rằng Ác Khiếu Hóa mới trong nháy mắt đã hạ sát xong bảy tên hung thần bằng cây phương tiện sạn.Hoa hòa thượng đứng ngẩn người ra hồi lâu, hít một hơi chân khí hỏi dằn từng tiếng:- Phải chăng thí chủ là người anh em ở trong Cái bang?Ác Khiếu Hóa lạnh lùng đáp:- Phải rồi!Hoa hòa thượng trầm giọng nói:- Anh em Cái bang không có ai đủ sức hạ sát được bảy tên thủ hạ của bần tăng kể cả Ngũ kiệt ở trước tòa Bang chúa. Trừ phi...Lão nói tơi đây, giọng nói rung lên. Cặp nhãn thần của lão nhìn thẳng vào mặt Ác Khiếu Hóa nói tiếp:- Trừ phi thí chủ là Bố đại bang chúa Long Hoa Thiên.Triệu Tử Nguyên nghe Hoa hòa thượng nói đến bốn chữ “Bố đại bang chúa” bỗng cảm thấy trái tim đập loạn lên. Chàng chú ý nhìn Ác Khiếu Hóa.Ác Khiếu Hóa cặp mắt lấp loáng hững hờ đáp:- Không dám! Tại hạ chính là Bố đại bang chúa Long Hoa Thiên.Hoa hòa thượng tuy đoán trúng thân phận đối phương, nhưng lúc Ác Khiếu Hóa thừa nhận, thần sắc lão không khỏi biến đổi. Đột nhiên lão ngửa mặt lên trời cười rộ.Triệu Tử Nguyên vừa rồi rất đỗi khẩn trương, nhưng bây giờ chàng chỉ kinh ngạc. Chàng không ngờ con người ăn mặc lam lũ, áo vá trăm mảnh, bộ mặt ủ rũ lại là Bang chúa Cái bang. Chàng còn ngạc nhiên hơn nữa là người cầm đầu một phe phái lớn ra lệnh cho khắp thiên hạ mà hãy còn ít tuổi như vậy.Hồi lâu Hoa hòa thượng ngừng tiếng cười nói:- Đã là Bang chúa Cái bang thân hành giá lâm thì bần tăng còn nói gì được nữa? Có điều mấy tay thủ hạ nầy bần tăng mượn của người ngoài về dùng tạm, bây giờ chúng bị Long bang chúa giết chết cả rồi thì bần tăng trả lời với họ làm sao?Long Hoa Thiên đáp:- Đại sư đã đánh bạc thua bảy mạng người thì việc trả lời chủ nhân bọn chúng là tùy ở nơi đại sư, không liên quan gì đến tại hạ.Hoa hòa thượng lạnh lùng nói:- E rằng câu chuyện không giản dị như vậy đâu...Nhà sư chưa dứt lời, đột nhiên vung tay một cái. Lão phóng hai phát chưởng tập kích Long Hoa Thiên một cách rất hiểm nghèo. Hai phát chưởng này thế mạnh vô cùng. Long Hoa Thiên phải lùi lại mấy bước. Hoa hòa thượng cười lạt, xoay xở hai tay phóng chưởng đánh tới tấp.Triệu Tử Nguyên đứng bên thấy vậy kinh hãi vô cùng.Dưới thế công ác liệt của đối phương, Long Hoa Thiên lại phải lùi thêm năm bước. Đột nhiên Long Hoa Thiên co tay mặt vào rồi lại ruỗi ra. Thủ thế của y trông như nước chảy mây trôi đã đổi xong vị trí. Tiếp theo bàn tay trước ngực vận chưởng đánh ra đến vù một tiếng.Hoa hòa thượng thấy đối phương đang ở thế nguy ngập còn phóng chưởng tự vệ được thì trong lòng không khỏi ngấm ngầm thán phục. Lão không để chưởng lực của mình đụng vào chưởng lực Long Hoa Thiên vội thu tay về.Long Hoa Thiên dường như không ngờ Hoa hòa thượng đang công kích liên miên bất tuyệt mà đột nhiên dừng lại. Y đứng ngẩn người ra.Hoa hòa thượng nhân lúc người ta không kịp đề phòng ra tay đánh lén, hiển nhiên chiếm được thượng phong.Bàn tay của lão ngấm ngầm che giấu sát thủ chưa nhả ra đã ngừng lại không chiến đấu nữa khiến Triệu Tử Nguyên nghĩ mãi không hiểu.Long Hoa Thiên trầm giọng hỏi:- Hòa thượng đang thâu tập chiếm được ưu thế sao lại thu chưởng bãi kình, khiến Long mỗ không sao hiểu được.Hoa hòa thượng cười khành khạch đáp:- Hãy khoan! Bần tăng không vội động thủ, lát nữa sẽ có người đến choảng nhau với lão khiếu hóa.Long Hoa Thiên hỏi:- Phải chăng hòa thượng muốn nói chủ nhân của tám người kia?Hoa hòa thượng sửng sốt hỏi lại:- Tám người ư? Long bang chúa bảo tám người ư?Long Hoa Thiên gật đầu đáp:- Đúng tám người. Không nhiều hơn mà cũng không ít hơn.Hoa hòa thượng sa sầm nét mặt hỏi:- Chỉ có bảy tên chết về tay Long bang chúa mà sao Bang chúa lại biết bần tăng mượn của người ta tám tên thuộc hạ?Long Hoa Thiên đáp:- Trong thiên hạ còn có việc gì che được tai mắt Cái bang? Chẳng những Long mỗ biết đại sư mượn tám người để làm gì và còn biết cả chủ nhân của họ là ai nữa. Đại sư có tin như vậy không?Hoa hòa thượng chấn động tâm thần bụng bảo dạ:- “Nghe khẩu khí thằng cha này rất kiên quyết, chẳng lẽ hắn biết rõ nội tình? Vụ này tiến hành rất bí ẩn, tuy Cái bang có nhiều tai mắt khắp thiên hạ nhưng cũng khó mà biết được. Không chừng hắn chỉ hư trương thanh thế để hăm dọa mình...”Nhà sư ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:- Nếu Long bang chúa mà biết rõ hết thì xin nói cho bần tăng nghe.Long Hoa Thiên hỏi lại:- Hòa thượng đã biết rồi thì Long mỗ còn nói ra làm chi nữa?Hoa hòa thượng kịt mũi đáp:- Té ra Bang chúa chẳng hiểu gì ráo. Bần tăng đã quá lo xa.Nhà sư nói tới đây liền phát giác ra mấy điểm khả nghi. Theo chỗ lão biết thì Bang chúa Cái bang không rời khỏi tổng đà một cách khinh suất. Bữa nay đột nhiên y đến kiếm nhà sư mà lại mượn tiếng đánh bạc để hạ sát bảy người một cách danh chính ngôn thuận. Như vậy thì cuộc mưu đồ của lão rõ ràng lắm rồi.Long Hoa Thiên mỉm cười nói:- Long mỗ đã bảo trước tin hay không là quyền của đại sư.Hoa hòa thượng khóe mắt do dự nói:- Bần tăng cho là Bang chúa không biết nên yêu cầu Bang chúa đưa ra một điểm chứng minh.Long Hoa Thiên ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:- Chắc hòa thượng cũng đoán ra vì lý do gì mà Long mỗ lại hạ sát bảy người kia?Hoa hòa thượng đáp:- Đúng thế! Bần tăng đã đoán ra rồi, nhưng vẫn muốn nghe ở miệng Bang chúa nói ra xem có đúng như lòng mình phỏng đoán không?Long Hoa Thiên nghiêm nét mặt giải thích:- Hoa hòa thượng! Hòa thượng mượn tám đại hán để chúng sát hại hai gã đệ tử của Cái bang. Chuyện này hãy gác ra một bên không cần nói tới thì hành vi của tám người kia cũng đã đáng tội chết.Long Hoa Thiên ngừng lại một chút rồi tiếp:- Bọn chúng tám người đã từng vâng lệnh của hòa thượng theo dõi cỗ xe của Hương Xuyên Thánh Nữ, hễ gặp người nào chiêm ngưỡng dong mạo Thánh Nữ thì chẳng cn muốn thụt đầu vào, mắt chàng chợt nhìn thấy ở ngoài trướng cách chừng năm trượng, một bầy hán tử bảy người lớn đứng đó...Dưới ánh trăng lờ mờ, chàng thấp thoáng nhìn thấy bảy người này đều mặc áo gấm màu lục, tướng mạo hung dữ lạ thường. Bảy đại hán như bảy pho tượng đá đứng yên hồi lâu không nhúc nhích.Triệu Tử Nguyên thấy toàn người lạ mặt thì giật mình kinh hãi vội xoay mình chạy về phía đại hòa thượng lớn tiếng gọi:- Đại hòa thượng! Đại hòa thượng mau cầm đèn ra đây. Phía ngoài bức trướng có bảy đại hán đứng đó!Đại hòa thượng uể oải ngắt lời:- Tiểu thí chủ bất tất phải hoang mang. Bảy người đó là thủ hạ của bần tăng. Sáng nay chúng vâng lệnh bần tăng đi lo liệu công việc. Chúng mới về phúc trình bần tăng chừng một khắc trước đây...Triệu Tử Nguyên hỏi:- Họ đều là thủ hạ của đại sư ư?Đại hòa thượng đáp:- Tình thực mà nói bọn họ không phải thuộc hạ trực tiếp của bần tăng, nhưng bần tăng muốn cho hành động tiện lợi nên đã mượn mấy người thủ hạ của một ông bạn để sử dụng.Triệu Tử Nguyên nghe nói càng thêm kinh ngạc, nghĩ thầm:- “Nhà sư là người cửa Không mà có thuộc hạ để sai khiến, lại còn người cung cấp đồ vật cho mới thật là kỳ! Cứ tình hình này thì bảy đại hán kia cũng không phải hạng thiện lương. Đại hòa thượng cùng đường với họ là một điều đáng ngờ.”Chàng liền hỏi:- Xin đại sư cho biết pháp hiệu là gì?Đại hòa thượng lạnh lùng đáp:- Làm hòa thượng tất phải có pháp hiệu hay sao? Nếu thí chủ cố chấp muốn bần tăng có một pháp hiệu để xưng hô thí cứ kêu bằng “Hoa hòa thượng” là được.Triệu Tử Nguyên trợn mắt lên hỏi:- Hoa hòa thượng ư? Cái đó...Đại hòa thượng ngắt lời:- Bần tăng đặt cho mình cái pháp hiệu như vậy là đúng lắm.Triệu Tử Nguyên dở cười dở khóc, hồi lâu không nói lên lời.Hoa hòa thượng cười ha hả liệng cây phương tiện sạn đi, nằm ngã xuống cái bàn thấp. Một tay cầm chung rượu, một tay bốc thịt ăn.Triệu Tử Nguyên thấy lão ăn nhiều uống lắm, chẳng úy kỵ gì. Quả nhiên đúng với cái ngoại hiệu “Hoa hòa thượng” chàng không khỏi chau mày.Hoa hòa thượng hỏi:- Tiểu thí chủ! Bất tất tiểu thí chủ phải ngẩn người ra như vậy. Đầy bàn rượu ngon, cừu béo mà không hưởng thụ thì ra mình lại buồn bực với mình?Lão nói rồi nâng chung lên uống một hơi cạn sạch, miệng không ngớt khen:- Rượu ngon quá! Rượu ngon quá!Triệu Tử Nguyên suốt ngày chưa ăn uống, lại trải qua mấy cuộc bôn ba, bụng đã đói meo. Chàng cũng không câu nệ, ngồi xuống ăn uống cho thỏa thích.Hoa hòa thượng nói:- Chẳng lẽ bần tăng đang lúc cao hứng mà không có lấy một tên tiểu quỷ bồi tiếp cho vui.Lão rót rượu đầy vào chung uống một hơi cạn sạch. Triệu Tử Nguyên cho là Hoa hòa thượng rượu nói ba hoa nên chàng không để ý.Hoa hòa thượng giơ vạt áo cà sa lên lau mép, cười nói:- Uống đi! Uống thêm mấy chung nữa cho nóng mặt để bần tăng hạ thủ!Hạ thủ!Triệu Tử Nguyên dừng lại hỏi:- Có phải đại sư đang nói chuyện với tại hạ?Hoa hòa thượng lờ đi như không nghe tiếng, miệng lảm nhảm:- Có chết thì cũng ăn no mà chết. Đừng làm con quỷ đói. Ngươi ăn nhiều vào cho đầy ruột để bần tăng đưa lên đường.Nhà sư nói câu này bằng một giọng trầm trầm, thỉnh thoảng lại xen vào một tiếng cười lạt.Triệu Tử Nguyên vẫn cho là lão say rượu, sau chàng càng nghe càng cảm thấy có điều chi khác lạ.Hoa hòa thượng lại rót đầy mấy chung nữa. Đột nhiên lão thò tay vào bọc lấy ra một nắm bài nhìn Triệu Tử Nguyên nói:- Lại đây, chúng ta đánh bạc một lúc.Triệu Tử Nguyên sửng sốt cho là Hoa hòa thượng đã hơi men chếch nhoáng, bây giờ lại thích đánh bạc. Người xuất gia sống cuộc đời đạm bạc, ít ham muốn, nhưng lão này thì khác hẳn. Chàng nghĩ vậy rồi đáp:- Đại sư uống rượu cũng giỏi mà đánh bạc cũng hay. Không hiểu đối với các môn khác...Hoa hòa thượng ngắt lời:- Phải chăng ngươi muốn hỏi về đường hoa liễu. Chúng ta là người xuất gia không thích nói chuyện đó. Chắc thí chủ muốn nói giỡn?Câu này lão nói bằng một giọng nghiêm cẩn, tỏ ra là một nhà sư ăn nói giữ gìn.Triệu Tử Nguyên cười thầm, hỏi:- Người xuất gia cũng không ưa uống rượu ăn thịt. Hoa hòa thượng nghĩ sao?Hoa hòa thượng sa sầm nét mặt đáp:- Tiểu thí chủ! Tiểu thí chủ có trỏ vào cái đầu trọc mà thóa mạ, bần tăng cũng không chấp nhặt nữa vì thí chủ sắp chết đến nơi rồi...Lão nở nụ cười âm trầm nói tiếp:- Nhưng tiểu thí chủ phải đánh bạc với bần tăng một phen đã. Thí chủ đặt cuộc đi.Triệu Tử Nguyên nói:- Tại hạ trong mình không có một đồng, biết lấy gì đặt cửa?Hoa hòa thượng toét miệng cười đáp:- Bần tăng không đánh bạc bằng tiền với thí chủ, mà đánh bằng sinh mạng.Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần hỏi:- Đại sư không nên đem tại hạ ra làm đồ tiêu khiển. Đánh bạc bằng tính mạng...Hoa hòa thượng ngắt lời:- Ai đem thí chủ ra làm đồ tiêu khiển. Đừng rườm lời nữa. Hãy rút bài đi!